Phàn Thanh mắt nhìn thẳng đi ngang qua phòng khách, chuẩn bị lên lầu.
“A Thanh.” Mẹ Phàn Thanh mở miệng, lãnh đạm nhìn đứa con trai duy nhất quang minh chính đại đi ăn trộm của mình. Mặc dù giọng điệu không có nửa phần mệnh lệnh, nhưng một nửa chân đang nhấc của Phàn Thanh vẫn thu về. Sau đó hắn đi đến sô pha ngồi xuống.
“A Thanh, đã lâu không gặp.” Nhạc Tiểu Hành nâng ấm trà rót đầy một ly, đưa đến trước mặt Phàn Thanh, động tác tự nhiên như thể nơi này là nhà của y. Nhạc Tiểu Hành vừa mới thu tay lại, Tweety đang đứng ở trên giá liền vươn đôi cánh của nó, duỗi thẳng cổ giống như muốn rặn thứ gì đó trong yết hầu, nó phát ra một tiếng kêu hoảng sợ: “Ngụy nương*!”
*Ngụy nương: Trai giả gái.
Mẹ Phàn “hừ” một tiếng, ánh mắt hình viên đạn bay thẳng vào cha Phàn, cha Phàn liên tục xua tay: “Không phải tôi dạy. Lão Tôn nhà bên thường tới chọc nó, chắc ông ấy dạy đó!” Cha Phàn nghĩ nghĩ lại bổ sung, “Hoặc cháu trai của ông ấy!”
Nhạc Tiểu Hành mỉm cười, vén một bên mái tóc dài ra sau tai: “Cháu có thể dạy lại Tweety.”
Phàn Thanh mặt không cảm xúc nhìn về phía y.
“Được.” Mẹ Phàn đặt tách trà luôn đặt trên đầu gối xuống bàn: “Mẹ và Tiểu Hành đã đợi sương mù tan mấy giờ ở sân bay, rất mệt. A Thanh nếu con không có việc gì ngày mai chúng ta nói chuyện.”
“Con thì có chuyện gì, không phải mẹ gọi con lại sao?” Phàn Thanh nói.
Mẹ Phàn nhìn qua: “Mẹ chỉ nhắc nhở con thôi, đã cấp bậc thang hạ xuống cho con rồi, cha con dạy con như thế nào hả?”
Cha Phàn rất muốn nói tôi không dạy nó gì cả, nó tự trưởng thành vậy, nhưng không dám mở miệng, ở trong nhà này, quyền phát ngôn của ông còn không bằng Tweety.
Phàn Thanh không nói gì, mím môi lại thành đường thẳng tắp.
Mẹ Phàn đứng lên: “Tóm lại, con phải nhớ là con đang có vấn đề, khi nào nhớ tới, khi nào làm, đừng trách mẹ nếu con suy nghĩ quá lâu.” Dứt lời bà xoay người lên lầu, cha Phàn nhắm chuẩn cơ hội, đi tới vỗ vỗ bả vai con trai, thủ thế cố lên, rồi tung tăng lên lầu, vừa đi vừa nói: “Em yêu, gần đây Tweety mới học được một câu mới, gọi là tiểu biệt thắng tân hôn đó~”
Trong phòng khách, chỉ còn lại Phàn Thanh và Nhạc Tiểu Hành.
Đương nhiên còn có Tweety.
“Ngụy nương! Ngụy nương!” Tweety vẫn đang kêu, Phàn Thanh đứng dậy đi qua, gõ một cái vào cái mỏ màu vàng của nó, nó liền ngoan ngoãn im lặng.
“Trí nhớ của vẹt không tốt. Khi còn nhỏ, nó vẫn gọi em là Hoa tiên tử a.”
“Phải không?” Phàn Thanh thờ ơ lên tiếng, “Chắc là cả lão Tôn và cháu của ông ấy đều dạy nó.”
“Không biết nữa.” Nhạc Tiểu Hành cũng đứng lên. Mặc dù dáng người Nhạc Tiểu Hành phẳng gầy đơn bạc, nhưng khung xương không mảnh khảnh, làm chiếc váy dài cũ trên người của y cũng mang theo một chút hương vị thoải mái tự nhiên, “Em nhớ anh từng cùng Tweety gọi em là Hoa tiên tử.”
Phàn Thanh bỗng lộ ra biểu tình mắc nghẹn: “Chắc cậu nhớ nhầm rồi, sao tôi có thể……”
“Em không nhớ nhầm.” Cánh tay Nhạc Tiểu Hành vòng qua từ phía sau Phàn Thanh, ôm cánh tay của Phàn Thanh và ôm lấy hắn, “Anh là A Thanh của em.”
Phàn Thanh nhanh chóng đẩy đối phương ra, lập tức cởi áo khoác âu phục rồi ném lên trên ghế sô pha.
Đôi mắt của Nhạc Tiểu Hành sáng lên.
“Ôi, nhanh như vậy có tốt lắm không……”
Nhạc Tiểu Hành còn chưa nói xong, liền thấy Phàn Thanh ghét bỏ nhìn thoáng qua âu phục của mình, lại ghét bỏ nhìn về phía y: “Đừng chào hỏi, cũng đừng không đánh tiếng đã tiếp cận, dù sao tôi cũng sáu bảy năm không gặp cậu rồi.”
“A đúng vậy,” Nhạc Tiểu Hành cười rộ lên, “Thói khiết phích của anh vẫn còn nặng như vậy nhỉ.”
Vẻ mặt Phàn Thanh không kiên nhẫn.
“Tôi cũng không muốn làm cho cuộc hội ngộ của chúng ta trở nên không thoải mái. Được rồi, cậu cần thời gian thích ứng. Đó là lỗi của tôi, tôi quá sốt ruột. Trong suốt những năm qua, tôi vẫn luôn nghĩ về cậu, ngay cả khi tôi biết một ngày nào đó cậu sẽ quay lại, nhưng tôi vẫn bất an, vẫn lo lắng cậu sẽ bị người khác cướp đi, may là……”
Nhạc Tiểu Hành nhìn Phàn Thanh: “Em trở về còn chưa muộn.”
Phàn Thanh cũng nhìn y.
Phàn Thanh và Nhạc Tiểu Hành xem như thanh mai trúc mã, không sai, không phải trúc mã trúc mã, mà là thanh mai trúc mã.
Nhạc Tiểu Hành bị suy giảm nhận thức giới tính từ khi còn nhỏ. Cũng may cha mẹ Nhạc gia rất cởi mở. Con trai không thích xe tăng máy bay, lại thích búp bê Barbie, bọn họ cũng tùy y. Nhạc Tiểu Hành khi còn nhỏ là một cậu bé da trắng nhỏ con, thân thể yếu ớt. Rõ ràng là con trai lại thích mặc váy, y thường xuyên bị bạn cùng lớp bắt nạt. Phàn Thanh, người cùng Nhạc Tiểu Hành lớn lên từ nhỏ, luôn ra mặt giúp y. Vì thế, cơ bản Nhạc Tiểu Hành lớn lên một cách tự do tự tại.
Sau đó, khi Nhạc Tiểu Hành bước vào tuổi thiếu niên, y thức dậy giới tính thứ hai của mình là một Omega mảnh mai. Gia đình càng thêm cưng chiều, bao gồm cả gia đình cha mẹ Phàn đã nhìn y lớn lên từ nhỏ. Lúc đó, tình cảm của Phàn Thanh và Nhạc Tiểu Hành nhìn qua có vẻ khá tốt. Vì thế hai nhà quyết định làm thông gia.
Cả hai nhà đều biết rõ về nhau, vừa lúc là một Alpha và một Omega, quả thực là tuyệt phối. Đương nhiên, người đóng vai trò chủ đạo trong chuyện này chính là mẹ Phàn. Bà là một họa sĩ không bị ràng buộc bởi các quy tắc trần tục. Bà nghĩ rằng nếu hôn phu của con trai bà là một người chuyển giới (Transgender)* thì cũng chẳng có vấn đề gì cả. Được thôi, nếu chuyện này xảy ra. Một khi đã đi tiên phong, vậy thì tại sao lại muốn dấn thân vào cái truyền thống đã bị thời đại bỏ rơi từ lâu rồi chứ.
*Transgender: Người chuyển giới – Chỉ những người chuyển giới đã trải qua phẫu thuật chuyển đổi giới tính.
Câu trả lời của mẹ Phàn là, tôi là một họa sĩ đã bán hàng triệu bức tranh sơn dầu trong thời đại thương mại. Bạn có biết bản chất của tôi chính là mâu thuẫn không? Phàn Thanh tỏ vẻ không còn lời gì để nói. Tuy hắn không nói nên lời, nhưng không bao lâu, bọn họ liền phát hiện Nhạc Tiểu Hành mắc phải một căn bệnh có tỷ lệ mắc khá cao ở Omega. Nếu không, tại sao Omega lại có số lượng thưa thớt dưới sự bảo vệ kỹ lưỡng của toàn xã hội như vậy chứ? Đương nhiên, do gen của Omega bẩm sinh đã có khuyết tật nên dễ gây ra các bệnh khác nhau, vì thế nó dễ dàng bị loại khỏi sự lựa chọn chuỗi gen.
Sau đó, gia đình của Nhạc Tiểu Hành chuyển ra nước ngoài để điều trị. Một chuyến này đi liền bảy năm. Trong thời gian đó, liên lạc giữa hai nhà vẫn không bị gián đoạn. Gần đây, nghe tin Nhạc Tiểu Hành lành bệnh sẽ trở về nước. Mẹ Phàn bắt đầu không ngừng nhắc tới vị hôn phu này của Phàn Thanh. Hơn nữa luôn đốc thúc dạy bảo, muốn hắn không thất tín bội nghĩa*.
*Thất tín bội nghĩa: Lật lọng, bội ước.
Phàn Thanh lúc đầu còn cảm thấy buồn cười cho đến khi hắn nhìn ra mẹ mình thực sự nghiêm túc, hắn thật đau đầu.
Hôm nay, lúc nhận được điện thoại, cha hắn ở trong điện thoại vui tươi hớn hở thông báo cho hắn biết mẹ Phàn và Nhạc Tiểu Hành đã về nước, Phàn Thanh lại càng đau đầu hơn.
Có trời mới biết, hắn thực sự không có một chút hứng thú nào với Nhạc Tiểu Hành. Khi còn nhỏ hắn coi Nhạc Tiểu Hành như em trai, bởi vì mọi người nói y là con trai. Sau đó, hắn coi Nhạc Tiểu Hành là em gái, bởi vì Nhạc Tiểu Hành cảm thấy làm con gái tốt hơn. Sau này mọi người lại muốn hắn coi Nhạc Tiểu Hành như bạn trai hoặc là bạn gái tương lai. Phàn Thanh hoàn toàn bị rối loạn. Lúc đó, hắn bị tất cả mọi người làm rối tung rối mù liền quyết định sau này không muốn lại rối não vì vấn đề này nữa. Cho nên mỗi lần Phàn Thanh thấy Nhạc Tiểu Hành liền mệt, mệt tâm.
Vì vậy, khi Nhạc Tiểu Hành nói với hắn “Em trở về còn chưa muộn”, hắn không thể nào nhẫn nại được nữa, lạnh nhạt trả lời: “Không, cậu muộn rồi.”
Đôi mắt của Nhạc Tiểu Hành mở to.
“Tôi đã có bạn trai rồi.” Phàn Thanh nói.
Cùng lúc hốc mắt của Nhạc Tiểu Hành sắp bị xé rách, Phàn Thanh cũng cảm thấy hình như vừa rồi mình cắn phải đầu lưỡi.
Hắn có thể dễ dàng nói ra ba chữ “Bạn trai” (男朋友 nán péngyǒu) như vậy sao?
Thế là hai người mặt đối mặt nhìn nhau, khuôn mặt cả hai đều vặn vẹo, dáng vẻ đều là mộng bức*.
*Mộng bức (懵逼“): Đây là phương ngữ phương bắc TQ, thể hiện sự ngạc nhiên, sững sờ trước những gì xảy ra một cách đột ngột. Được dùng để nói đến việc không biết phải làm sao hay ngớ ngẩn đến choáng váng.
Tweety lại ở bên cạnh vỗ vỗ cánh, ngắt quãng nói: “Trúc mã! Trời giáng*! Áp đại áp tiểu!”
*Trời giáng: Từ trên trời rớt xuống.
Nhạc Tiểu Hành cởi đôi dép trong nhà trên chân ra, ném chúng về phía Tweety, Tweety sợ tới mức nha nha kêu loạn. Sau đó y quay đầu và đá vào Phàn Thanh. Nhưng là Omega, chút sức lực nhỏ nhoi này của Nhạc Tiểu Hành còn không bằng Trần Tuân, Phàn Thanh một phen chế trụ cổ chân y, hơi dùng chút lực, Nhạc Tiểu Hành liền nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
Phàn Thanh nghiến răng. Nếu hắn không nhìn lầm thì, Nhạc Tiểu Hành nhắm vào hạ thân hắn. Chết tiệt, sao gần đây mấy người này đều muốn nhắm vào thằng em của hắn gây rối vậy chứ?
Tweety lượn quanh phòng kêu: “Gà bay trứng vỡ! Gà bay trứng vỡ!”
*Gà bay trứng vỡ (鸡飞蛋打!): Hay xôi hỏng bỏng không, mất cả chì lẫn chài. Dùng để ví với việc làm việc nào cũng thất bại. Thật ra ngoài nghĩa bóng câu này ở đây còn 1 tầng nghĩa nghĩ đen vô cùng trần trụi, chắc mọi người đều hiểu chớ (~ ̄▽ ̄)~
Nhạc Tiểu Hành càng nghĩ càng khó chịu, nằm trên mặt đất khóc. Phàn Thanh không thèm để ý đến y. Hắn giơ tay bắt lấy Tweety, sau đó giật cái khăn lụa từ cổ áo của Nhạc Tiểu Hành, hai ba vòng buộc chặt mõm Tweety, ném nó lên giá chim, rồi xoay người rời đi.
Phàn Thanh vừa trở về phòng, di động liền vang lên. Hắn cầm nó lên, là Trần Tuân gọi. Điều này khiến Phàn Thanh lập tức nghĩ tới hai chữ “Bạn trai” vừa mới buột miệng thốt ra, vì thế hắn không chút do dự cúp máy.
Hiện tại trong đầu Phàn Thanh trống rỗng, chỉ có một cái nồi bị cháy, tu tu kêu…… Nước ngọt có ga.
Trần Tuân buông di động, đứng tại chỗ không nhúc nhích nửa ngày.
Phàn Thanh cúp điện thoại của cậu?
Phàn Thanh sẽ không bạt điểu vô tình* chứ? Rút nhiều lần như vậy, bây giờ mới vô tình ư?
*Bạt điểu vô tình: Nghĩa đen là rút trym, nghĩa bóng là sau khi ăn sạch con người ta xong thì quay lưng bỏ đi, trở mặt không nhận người.
Trần Tuân cố gắng não bổ ra thứ gì đó, nhưng nghĩ lui nghĩ tới thì Phàn Thanh không phải là loại người ở trên giường sẽ dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành người khác. Phàn Thanh rất khinh thường cái loại đó á. Vậy thì vấn đề là…… Do điện thoại sao?
Trần Tuân đang nhập thần suy nghĩ. Cánh cửa phòng ngủ bỗng bị gõ vang. Mẹ Trần thò đầu vào, cười nói với Trần Tuân: “Tuân Tuân, con có rảnh không? Mẹ nói với con chuyện này.”
Trần Tuân gật đầu, tạm thời buông di động.
Mẹ Trần xoa tay hầm hè bước vào phòng. Trần Tuân rất quen thuộc tư thế này, giống hệt như động tác lúc khuyên em trai đi hẹn hò.
Vì thế, Trần Tuân thẳng lưng có chút cảnh giác.
“Là thế này, người bạn hôm đó tới nhà mình của con, Tiểu Phàn ấy, nó có khỏe không?”
“À, anh ấy, vẫn… Vẫn khoẻ ạ.” Trần Tuân ngửi thấy hương vị một tia âm mưu.
“Thằng bé đó không tồi nhỉ? Mẹ biết mà, mẹ con nhìn người chuẩn lắm. Tiểu Phàn tuấn tú lịch sự, đối nhân xử thế cũng lễ phép. Sau này con nhớ thường xuyên mời cậu ấy tới nhà mình chơi, nghe hông.”
“Anh ấy vẫn ổn…… A! Tới chơi cái gì chớ, anh ấy rất bận.”
“Vậy mới nói, tại sao con vẫn luôn không có đối tượng, sao con lại ngốc như vậy chứ!”
Trần Tuân ngẩn người, sau đó nhếch miệng cười rộ lên, nghe điều này, hóa ra là lão mẹ muốn khuyến khích cậu và Phàn Thanh trở thành đối tượng a, vừa đúng lúc!
“Mẹ, thật ra……”
“Con còn chưa có người yêu không vội, nhưng con cũng phải sốt ruột thay Tiểu Mặc chứ! Số lượng Alpha ít như vậy, tính tình em trai con lại cổ quái, chúng ta không thúc giục nó, nó ôm tiêu bản sống cả đời thì sao!”
“…… Mẹ, con muốn hỏi một một chuyện?”
“Chuyện gì?”
“Tiền điện thoại con nạp mẹ đã đưa chưa?”
“Không, con thuộc về nhà lão Vương cách vách.”
“……”
“Không có đâu, ha ha, mẹ nói giỡn con đó.” Mẹ Trần cười khanh khách. Khi bà chưa kịp đắc ý về trò đùa này, điện thoại của Trần Tuân bỗng sáng lên. Đó là một tin nhắn quảng cáo. Mẹ Trần tùy ý liếc nhìn một cái. Nụ cười liền đóng băng trên khuôn mặt.
Trần Tuân nghi hoặc theo ánh mắt của bà nhìn qua, cậu bỗng sững người, rồi vội vàng duỗi tay che điện thoại của mình lại. Nhưng nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mẹ Trần dựa vào kinh nghiệm nhiều năm ở siêu thị cướp băng vệ sinh giảm giá, nháy mắt liền đoạt lấy di động, nhìn chằm chằm hình nền điện thoại của Trần Tuân.
Trần Tuân ôm đầu, cậu quá đắc ý, trên đường về đã bí mật chụp trộm Phàn Thanh mấy tấm, rồi đặt nó làm hình nền điện thoại. Mà tất cả mọi người trong Trần gia đều biết, hình nền điện thoại trước kia của cậu luôn là Doãn Thừa.
“A ha, cái thằng nhóc này, con xuống tay cũng quá nhanh rồi……”
Trần Tuân cúi đầu, không biết vì sao cậu cảm thấy có lỗi: “Mẹ…… Con……”
“Nhanh như vậy liền giúp em trai con chụp ảnh đem về? Ôi chao, góc độ này thật không tồi. Mới nhìn một cái mà trái tim nhỏ bé của mẹ đều dập bùm bùm rồi này. Nếu em trai con thấy nhất định sẽ thích. Thật là, cái loại tính cách này của em trai con, phải thay đổi một cách vô tri vô giác. Giống như con và nó cùng nhau lớn lên, nó chỉ thân thiết với con, ở bên ngoài liền mắc bệnh tự kỷ. Mẹ sẽ lấy mấy bức ảnh này oanh tạc dán đầy phòng thí nghiệm của nó, nó sẽ không từ chối đâu.”
“…… A?”
“A Thanh.” Mẹ Phàn Thanh mở miệng, lãnh đạm nhìn đứa con trai duy nhất quang minh chính đại đi ăn trộm của mình. Mặc dù giọng điệu không có nửa phần mệnh lệnh, nhưng một nửa chân đang nhấc của Phàn Thanh vẫn thu về. Sau đó hắn đi đến sô pha ngồi xuống.
“A Thanh, đã lâu không gặp.” Nhạc Tiểu Hành nâng ấm trà rót đầy một ly, đưa đến trước mặt Phàn Thanh, động tác tự nhiên như thể nơi này là nhà của y. Nhạc Tiểu Hành vừa mới thu tay lại, Tweety đang đứng ở trên giá liền vươn đôi cánh của nó, duỗi thẳng cổ giống như muốn rặn thứ gì đó trong yết hầu, nó phát ra một tiếng kêu hoảng sợ: “Ngụy nương*!”
*Ngụy nương: Trai giả gái.
Mẹ Phàn “hừ” một tiếng, ánh mắt hình viên đạn bay thẳng vào cha Phàn, cha Phàn liên tục xua tay: “Không phải tôi dạy. Lão Tôn nhà bên thường tới chọc nó, chắc ông ấy dạy đó!” Cha Phàn nghĩ nghĩ lại bổ sung, “Hoặc cháu trai của ông ấy!”
Nhạc Tiểu Hành mỉm cười, vén một bên mái tóc dài ra sau tai: “Cháu có thể dạy lại Tweety.”
Phàn Thanh mặt không cảm xúc nhìn về phía y.
“Được.” Mẹ Phàn đặt tách trà luôn đặt trên đầu gối xuống bàn: “Mẹ và Tiểu Hành đã đợi sương mù tan mấy giờ ở sân bay, rất mệt. A Thanh nếu con không có việc gì ngày mai chúng ta nói chuyện.”
“Con thì có chuyện gì, không phải mẹ gọi con lại sao?” Phàn Thanh nói.
Mẹ Phàn nhìn qua: “Mẹ chỉ nhắc nhở con thôi, đã cấp bậc thang hạ xuống cho con rồi, cha con dạy con như thế nào hả?”
Cha Phàn rất muốn nói tôi không dạy nó gì cả, nó tự trưởng thành vậy, nhưng không dám mở miệng, ở trong nhà này, quyền phát ngôn của ông còn không bằng Tweety.
Phàn Thanh không nói gì, mím môi lại thành đường thẳng tắp.
Mẹ Phàn đứng lên: “Tóm lại, con phải nhớ là con đang có vấn đề, khi nào nhớ tới, khi nào làm, đừng trách mẹ nếu con suy nghĩ quá lâu.” Dứt lời bà xoay người lên lầu, cha Phàn nhắm chuẩn cơ hội, đi tới vỗ vỗ bả vai con trai, thủ thế cố lên, rồi tung tăng lên lầu, vừa đi vừa nói: “Em yêu, gần đây Tweety mới học được một câu mới, gọi là tiểu biệt thắng tân hôn đó~”
Trong phòng khách, chỉ còn lại Phàn Thanh và Nhạc Tiểu Hành.
Đương nhiên còn có Tweety.
“Ngụy nương! Ngụy nương!” Tweety vẫn đang kêu, Phàn Thanh đứng dậy đi qua, gõ một cái vào cái mỏ màu vàng của nó, nó liền ngoan ngoãn im lặng.
“Trí nhớ của vẹt không tốt. Khi còn nhỏ, nó vẫn gọi em là Hoa tiên tử a.”
“Phải không?” Phàn Thanh thờ ơ lên tiếng, “Chắc là cả lão Tôn và cháu của ông ấy đều dạy nó.”
“Không biết nữa.” Nhạc Tiểu Hành cũng đứng lên. Mặc dù dáng người Nhạc Tiểu Hành phẳng gầy đơn bạc, nhưng khung xương không mảnh khảnh, làm chiếc váy dài cũ trên người của y cũng mang theo một chút hương vị thoải mái tự nhiên, “Em nhớ anh từng cùng Tweety gọi em là Hoa tiên tử.”
Phàn Thanh bỗng lộ ra biểu tình mắc nghẹn: “Chắc cậu nhớ nhầm rồi, sao tôi có thể……”
“Em không nhớ nhầm.” Cánh tay Nhạc Tiểu Hành vòng qua từ phía sau Phàn Thanh, ôm cánh tay của Phàn Thanh và ôm lấy hắn, “Anh là A Thanh của em.”
Phàn Thanh nhanh chóng đẩy đối phương ra, lập tức cởi áo khoác âu phục rồi ném lên trên ghế sô pha.
Đôi mắt của Nhạc Tiểu Hành sáng lên.
“Ôi, nhanh như vậy có tốt lắm không……”
Nhạc Tiểu Hành còn chưa nói xong, liền thấy Phàn Thanh ghét bỏ nhìn thoáng qua âu phục của mình, lại ghét bỏ nhìn về phía y: “Đừng chào hỏi, cũng đừng không đánh tiếng đã tiếp cận, dù sao tôi cũng sáu bảy năm không gặp cậu rồi.”
“A đúng vậy,” Nhạc Tiểu Hành cười rộ lên, “Thói khiết phích của anh vẫn còn nặng như vậy nhỉ.”
Vẻ mặt Phàn Thanh không kiên nhẫn.
“Tôi cũng không muốn làm cho cuộc hội ngộ của chúng ta trở nên không thoải mái. Được rồi, cậu cần thời gian thích ứng. Đó là lỗi của tôi, tôi quá sốt ruột. Trong suốt những năm qua, tôi vẫn luôn nghĩ về cậu, ngay cả khi tôi biết một ngày nào đó cậu sẽ quay lại, nhưng tôi vẫn bất an, vẫn lo lắng cậu sẽ bị người khác cướp đi, may là……”
Nhạc Tiểu Hành nhìn Phàn Thanh: “Em trở về còn chưa muộn.”
Phàn Thanh cũng nhìn y.
Phàn Thanh và Nhạc Tiểu Hành xem như thanh mai trúc mã, không sai, không phải trúc mã trúc mã, mà là thanh mai trúc mã.
Nhạc Tiểu Hành bị suy giảm nhận thức giới tính từ khi còn nhỏ. Cũng may cha mẹ Nhạc gia rất cởi mở. Con trai không thích xe tăng máy bay, lại thích búp bê Barbie, bọn họ cũng tùy y. Nhạc Tiểu Hành khi còn nhỏ là một cậu bé da trắng nhỏ con, thân thể yếu ớt. Rõ ràng là con trai lại thích mặc váy, y thường xuyên bị bạn cùng lớp bắt nạt. Phàn Thanh, người cùng Nhạc Tiểu Hành lớn lên từ nhỏ, luôn ra mặt giúp y. Vì thế, cơ bản Nhạc Tiểu Hành lớn lên một cách tự do tự tại.
Sau đó, khi Nhạc Tiểu Hành bước vào tuổi thiếu niên, y thức dậy giới tính thứ hai của mình là một Omega mảnh mai. Gia đình càng thêm cưng chiều, bao gồm cả gia đình cha mẹ Phàn đã nhìn y lớn lên từ nhỏ. Lúc đó, tình cảm của Phàn Thanh và Nhạc Tiểu Hành nhìn qua có vẻ khá tốt. Vì thế hai nhà quyết định làm thông gia.
Cả hai nhà đều biết rõ về nhau, vừa lúc là một Alpha và một Omega, quả thực là tuyệt phối. Đương nhiên, người đóng vai trò chủ đạo trong chuyện này chính là mẹ Phàn. Bà là một họa sĩ không bị ràng buộc bởi các quy tắc trần tục. Bà nghĩ rằng nếu hôn phu của con trai bà là một người chuyển giới (Transgender)* thì cũng chẳng có vấn đề gì cả. Được thôi, nếu chuyện này xảy ra. Một khi đã đi tiên phong, vậy thì tại sao lại muốn dấn thân vào cái truyền thống đã bị thời đại bỏ rơi từ lâu rồi chứ.
*Transgender: Người chuyển giới – Chỉ những người chuyển giới đã trải qua phẫu thuật chuyển đổi giới tính.
Câu trả lời của mẹ Phàn là, tôi là một họa sĩ đã bán hàng triệu bức tranh sơn dầu trong thời đại thương mại. Bạn có biết bản chất của tôi chính là mâu thuẫn không? Phàn Thanh tỏ vẻ không còn lời gì để nói. Tuy hắn không nói nên lời, nhưng không bao lâu, bọn họ liền phát hiện Nhạc Tiểu Hành mắc phải một căn bệnh có tỷ lệ mắc khá cao ở Omega. Nếu không, tại sao Omega lại có số lượng thưa thớt dưới sự bảo vệ kỹ lưỡng của toàn xã hội như vậy chứ? Đương nhiên, do gen của Omega bẩm sinh đã có khuyết tật nên dễ gây ra các bệnh khác nhau, vì thế nó dễ dàng bị loại khỏi sự lựa chọn chuỗi gen.
Sau đó, gia đình của Nhạc Tiểu Hành chuyển ra nước ngoài để điều trị. Một chuyến này đi liền bảy năm. Trong thời gian đó, liên lạc giữa hai nhà vẫn không bị gián đoạn. Gần đây, nghe tin Nhạc Tiểu Hành lành bệnh sẽ trở về nước. Mẹ Phàn bắt đầu không ngừng nhắc tới vị hôn phu này của Phàn Thanh. Hơn nữa luôn đốc thúc dạy bảo, muốn hắn không thất tín bội nghĩa*.
*Thất tín bội nghĩa: Lật lọng, bội ước.
Phàn Thanh lúc đầu còn cảm thấy buồn cười cho đến khi hắn nhìn ra mẹ mình thực sự nghiêm túc, hắn thật đau đầu.
Hôm nay, lúc nhận được điện thoại, cha hắn ở trong điện thoại vui tươi hớn hở thông báo cho hắn biết mẹ Phàn và Nhạc Tiểu Hành đã về nước, Phàn Thanh lại càng đau đầu hơn.
Có trời mới biết, hắn thực sự không có một chút hứng thú nào với Nhạc Tiểu Hành. Khi còn nhỏ hắn coi Nhạc Tiểu Hành như em trai, bởi vì mọi người nói y là con trai. Sau đó, hắn coi Nhạc Tiểu Hành là em gái, bởi vì Nhạc Tiểu Hành cảm thấy làm con gái tốt hơn. Sau này mọi người lại muốn hắn coi Nhạc Tiểu Hành như bạn trai hoặc là bạn gái tương lai. Phàn Thanh hoàn toàn bị rối loạn. Lúc đó, hắn bị tất cả mọi người làm rối tung rối mù liền quyết định sau này không muốn lại rối não vì vấn đề này nữa. Cho nên mỗi lần Phàn Thanh thấy Nhạc Tiểu Hành liền mệt, mệt tâm.
Vì vậy, khi Nhạc Tiểu Hành nói với hắn “Em trở về còn chưa muộn”, hắn không thể nào nhẫn nại được nữa, lạnh nhạt trả lời: “Không, cậu muộn rồi.”
Đôi mắt của Nhạc Tiểu Hành mở to.
“Tôi đã có bạn trai rồi.” Phàn Thanh nói.
Cùng lúc hốc mắt của Nhạc Tiểu Hành sắp bị xé rách, Phàn Thanh cũng cảm thấy hình như vừa rồi mình cắn phải đầu lưỡi.
Hắn có thể dễ dàng nói ra ba chữ “Bạn trai” (男朋友 nán péngyǒu) như vậy sao?
Thế là hai người mặt đối mặt nhìn nhau, khuôn mặt cả hai đều vặn vẹo, dáng vẻ đều là mộng bức*.
*Mộng bức (懵逼“): Đây là phương ngữ phương bắc TQ, thể hiện sự ngạc nhiên, sững sờ trước những gì xảy ra một cách đột ngột. Được dùng để nói đến việc không biết phải làm sao hay ngớ ngẩn đến choáng váng.
Tweety lại ở bên cạnh vỗ vỗ cánh, ngắt quãng nói: “Trúc mã! Trời giáng*! Áp đại áp tiểu!”
*Trời giáng: Từ trên trời rớt xuống.
Nhạc Tiểu Hành cởi đôi dép trong nhà trên chân ra, ném chúng về phía Tweety, Tweety sợ tới mức nha nha kêu loạn. Sau đó y quay đầu và đá vào Phàn Thanh. Nhưng là Omega, chút sức lực nhỏ nhoi này của Nhạc Tiểu Hành còn không bằng Trần Tuân, Phàn Thanh một phen chế trụ cổ chân y, hơi dùng chút lực, Nhạc Tiểu Hành liền nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
Phàn Thanh nghiến răng. Nếu hắn không nhìn lầm thì, Nhạc Tiểu Hành nhắm vào hạ thân hắn. Chết tiệt, sao gần đây mấy người này đều muốn nhắm vào thằng em của hắn gây rối vậy chứ?
Tweety lượn quanh phòng kêu: “Gà bay trứng vỡ! Gà bay trứng vỡ!”
*Gà bay trứng vỡ (鸡飞蛋打!): Hay xôi hỏng bỏng không, mất cả chì lẫn chài. Dùng để ví với việc làm việc nào cũng thất bại. Thật ra ngoài nghĩa bóng câu này ở đây còn 1 tầng nghĩa nghĩ đen vô cùng trần trụi, chắc mọi người đều hiểu chớ (~ ̄▽ ̄)~
Nhạc Tiểu Hành càng nghĩ càng khó chịu, nằm trên mặt đất khóc. Phàn Thanh không thèm để ý đến y. Hắn giơ tay bắt lấy Tweety, sau đó giật cái khăn lụa từ cổ áo của Nhạc Tiểu Hành, hai ba vòng buộc chặt mõm Tweety, ném nó lên giá chim, rồi xoay người rời đi.
Phàn Thanh vừa trở về phòng, di động liền vang lên. Hắn cầm nó lên, là Trần Tuân gọi. Điều này khiến Phàn Thanh lập tức nghĩ tới hai chữ “Bạn trai” vừa mới buột miệng thốt ra, vì thế hắn không chút do dự cúp máy.
Hiện tại trong đầu Phàn Thanh trống rỗng, chỉ có một cái nồi bị cháy, tu tu kêu…… Nước ngọt có ga.
Trần Tuân buông di động, đứng tại chỗ không nhúc nhích nửa ngày.
Phàn Thanh cúp điện thoại của cậu?
Phàn Thanh sẽ không bạt điểu vô tình* chứ? Rút nhiều lần như vậy, bây giờ mới vô tình ư?
*Bạt điểu vô tình: Nghĩa đen là rút trym, nghĩa bóng là sau khi ăn sạch con người ta xong thì quay lưng bỏ đi, trở mặt không nhận người.
Trần Tuân cố gắng não bổ ra thứ gì đó, nhưng nghĩ lui nghĩ tới thì Phàn Thanh không phải là loại người ở trên giường sẽ dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành người khác. Phàn Thanh rất khinh thường cái loại đó á. Vậy thì vấn đề là…… Do điện thoại sao?
Trần Tuân đang nhập thần suy nghĩ. Cánh cửa phòng ngủ bỗng bị gõ vang. Mẹ Trần thò đầu vào, cười nói với Trần Tuân: “Tuân Tuân, con có rảnh không? Mẹ nói với con chuyện này.”
Trần Tuân gật đầu, tạm thời buông di động.
Mẹ Trần xoa tay hầm hè bước vào phòng. Trần Tuân rất quen thuộc tư thế này, giống hệt như động tác lúc khuyên em trai đi hẹn hò.
Vì thế, Trần Tuân thẳng lưng có chút cảnh giác.
“Là thế này, người bạn hôm đó tới nhà mình của con, Tiểu Phàn ấy, nó có khỏe không?”
“À, anh ấy, vẫn… Vẫn khoẻ ạ.” Trần Tuân ngửi thấy hương vị một tia âm mưu.
“Thằng bé đó không tồi nhỉ? Mẹ biết mà, mẹ con nhìn người chuẩn lắm. Tiểu Phàn tuấn tú lịch sự, đối nhân xử thế cũng lễ phép. Sau này con nhớ thường xuyên mời cậu ấy tới nhà mình chơi, nghe hông.”
“Anh ấy vẫn ổn…… A! Tới chơi cái gì chớ, anh ấy rất bận.”
“Vậy mới nói, tại sao con vẫn luôn không có đối tượng, sao con lại ngốc như vậy chứ!”
Trần Tuân ngẩn người, sau đó nhếch miệng cười rộ lên, nghe điều này, hóa ra là lão mẹ muốn khuyến khích cậu và Phàn Thanh trở thành đối tượng a, vừa đúng lúc!
“Mẹ, thật ra……”
“Con còn chưa có người yêu không vội, nhưng con cũng phải sốt ruột thay Tiểu Mặc chứ! Số lượng Alpha ít như vậy, tính tình em trai con lại cổ quái, chúng ta không thúc giục nó, nó ôm tiêu bản sống cả đời thì sao!”
“…… Mẹ, con muốn hỏi một một chuyện?”
“Chuyện gì?”
“Tiền điện thoại con nạp mẹ đã đưa chưa?”
“Không, con thuộc về nhà lão Vương cách vách.”
“……”
“Không có đâu, ha ha, mẹ nói giỡn con đó.” Mẹ Trần cười khanh khách. Khi bà chưa kịp đắc ý về trò đùa này, điện thoại của Trần Tuân bỗng sáng lên. Đó là một tin nhắn quảng cáo. Mẹ Trần tùy ý liếc nhìn một cái. Nụ cười liền đóng băng trên khuôn mặt.
Trần Tuân nghi hoặc theo ánh mắt của bà nhìn qua, cậu bỗng sững người, rồi vội vàng duỗi tay che điện thoại của mình lại. Nhưng nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mẹ Trần dựa vào kinh nghiệm nhiều năm ở siêu thị cướp băng vệ sinh giảm giá, nháy mắt liền đoạt lấy di động, nhìn chằm chằm hình nền điện thoại của Trần Tuân.
Trần Tuân ôm đầu, cậu quá đắc ý, trên đường về đã bí mật chụp trộm Phàn Thanh mấy tấm, rồi đặt nó làm hình nền điện thoại. Mà tất cả mọi người trong Trần gia đều biết, hình nền điện thoại trước kia của cậu luôn là Doãn Thừa.
“A ha, cái thằng nhóc này, con xuống tay cũng quá nhanh rồi……”
Trần Tuân cúi đầu, không biết vì sao cậu cảm thấy có lỗi: “Mẹ…… Con……”
“Nhanh như vậy liền giúp em trai con chụp ảnh đem về? Ôi chao, góc độ này thật không tồi. Mới nhìn một cái mà trái tim nhỏ bé của mẹ đều dập bùm bùm rồi này. Nếu em trai con thấy nhất định sẽ thích. Thật là, cái loại tính cách này của em trai con, phải thay đổi một cách vô tri vô giác. Giống như con và nó cùng nhau lớn lên, nó chỉ thân thiết với con, ở bên ngoài liền mắc bệnh tự kỷ. Mẹ sẽ lấy mấy bức ảnh này oanh tạc dán đầy phòng thí nghiệm của nó, nó sẽ không từ chối đâu.”
“…… A?”
Danh sách chương