15/02/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Có lẽ mỗi một cuộc nói chuyện đều cần một lời mở đầu thích hợp, trêи đường quay trở lại đây Phí Hành Phong cũng nghĩ xem mình nên mở lời thế nào, kết quả chẳng nghĩ được cái gì có vẻ ổn, cứ đơn giản trực tiếp, trong đầu nghĩ gì nói đó thôi, dù sao thì ý chính cũng không thay đổi gì.

"Tôi mắc chứng hưng cảm tăng tiết pheromone." Phí Hành Phong nhìn Túng Phồn mở miệng nói.

Túng Phồn lại chớp mắt, không hiểu sao đột nhiên Phí Hành Phong lại muốn nói chuyện này với cậu. Với lại, cái bệnh nam chính vừa nói là sao? Người ta dầu gì cũng là nhân vật chính mà, kiểu gì sau này chả chữa được. Nếu không khỏi, người xem còn không xé xác tác giả bộ truyện này ra à? "Chứng bệnh này của tôi sẽ khiến tất cả mọi alpha và omega tới gần tôi đều cảm thấy bị áp chế. Cho nên mấy năm gần đây tôi dần lui khỏi tầm mắt của công chúng, làm ông chủ đứng sau." Giọng điệu Phí Hành Phong rất bình tĩnh, hắn đã chấp nhận tình trạng này của mình, cho dù biết Túng Phồn có thể giúp giảm bớt triệu chứng của mình thì cũng không quá hưng phấn.

Biểu hiện bệnh của căn bệnh này lại khiến Túng Phồn cảm thấy thật bất ngờ, lúc cậu ở cùng một chỗ với Phí Hành Phong có cảm thấy bị áp chế gì đâu. Cậu cũng không thấy trong truyện có nhắc đến chuyện này, có lẽ là nằm ở phần sau. Nghĩ vậy thì cũng không khó hiểu tại sao Phí hành Phong lại lui về làm đầu tư, hóa ra là không thể đóng phim được nữa. Nếu Phí Hành Phong cứ đóng phim, diễn kịch như bình thường, có lẽ nguyên chủ sẽ không có va chạm gì với đối phương, cũng không đến nỗi mới được mấy chương đã đóng máy, hết vai.

Túng Phồn gật gật đầu, hỏi: "Anh muốn nói cái gì với tôi?" Cậu vẫn không hiểu tại sao Phí Hành Phong lại đột nhiên nói chuyện này với cậu, đây là việc riêng tư của Phí Hành Phong, không nói với cậu cũng đâu có sao.

Phí Hành Phong nhìn cậu, ánh mắt vô cùng chăm chú: "Nếu như tôi nói tin tức tố của cậu có thể giúp bệnh tình của tôi giảm bớt thì sao, cậu nghĩ như thế nào?"

Lúc này, Túng Phồn kinh ngạc đến ngây người —— Có cả chuyện này à? Cậu còn có tác dụng như vậy nữa hả, sao cậu lại không biết gì hết thế? Nhưng nếu cậu có tác dụng với Phí Hành Phong thật thì chuyện này đối với cậu cũng không phải chuyện xấu.

Suy nghĩ một lúc lâu, Túng Phồn mới hỏi: "Vậy tôi có thể giúp gì cho anh?"

Quen biết Phí Hành Phong lâu như vậy, từ lúc mới đầu không muốn có tiếp xúc, đến quan hệ không tệ bây giờ, thực ra Túng Phồn cũng rất thích cùng Phí Hành Phong ở cùng một chỗ. Không đề cập đến vấn đề tin tức tố, nhan sắc của Phí Hành Phong cũng rất được đó, người đẹp trai ai mà không thích chứ? Được rồi, không nhắc đến mấy lý do phàm tục này, Phí Hành Phong là người tạo điều kiện cho cậu tiếp xúc với lĩnh vực stylist; "Chuộc" cậu ra khỏi nhà họ Túng, còn âm thầm làm cửa sau cho tiệm; cho lễ phục cậu làm có cơ hội tuyên truyền trêи thảm đỏ; còn dùng tiền thuê đồ để thanh toán tiền thuốc men cho cậu... Mấy chuyện này cộng lại với nhau, cậu thật sự không thể nói câu Phí Hành Phong không tốt ra khỏi miệng được.

Mới đầu là do quan hệ giữa nguyên chủ và Phí Hành Phong trong tiểu thuyết nên Túng Phồn thực sự không muốn tiếp xúc nhiều với đối phương. Nhưng bây giờ, Túng Phồn đã coi Phí Hành Phong như bạn bè, mà nếu đã là bạn bè thì chuyện gì giúp được nhất định là phải giúp một tay.

Lời Túng Phồn nói khiến trong lòng Phí Hành Phong cảm thấy vô cùng ấm áp, Túng Phồn thẳng thắn, bộc trực như vậy làm sao hắn có thể không thích cậu đây?

"Tôi nói cho cậu chuyện này không phải muốn cậu làm gì cho tôi, chỉ là để cậu biết thôi. Mà chuyện tôi sắp nói đây hoàn toàn không quan hệ gì đến cái này cả."

Túng Phồn bị làm cho hoang mang gần chết, chả hiểu mô tê gì, cậu ở trong lòng tự cằn nhằn, người anh em, anh có thể nói thẳng toẹt ra luôn đi được không?

Y như mong đợi, ngay sau đó, Túng Phồn nghe được một câu hỏi vô cùng, vô cùng thẳng toẹt ——

"Túng Phồn, tôi rất thích em, em có muốn thử hẹn hò với tôi không?" Phí Hành Phong nói.

*Từ chỗ này tôi bắt đầu cho anh Phí thay đổi cách xưng hô, bạn Phồn cũng vậy, thím nào thấy gượng quá thì hú tôi với nhé.

Túng Phồn lần này đúng là bị làm cho choáng váng hẳn luôn, sao tự nhiên lại nhảy đến cái đề tài này rồi? Phí Hành Phong nói anh ta thích cậu á hả? Cậu có phải đang ngủ mơ không, có khi mấy cái này đều là do cậu nằm mộng thôi.

"Anh..." Túng Phồn vò vò chăn, không biết nói lại thế nào, mà không nói gì thì bầu không khí lại càng lúng túng hơn.

Nghe Phí Hành Phong nói thích mình, trong lòng Túng Phồn không hiểu sao lại thấy rất vui vẻ, được người đàn ông ưu tú như Phí Hành Phong thích, ai mà không vui được chứ? Nhưng cậu thật sự không phản ứng kịp. Với lại, Phí Hành Phong nói thích cậu, vậy nam chính còn lại tính sao bây giờ?

Phí Hành Phong cũng không ép Túng Phồn phải lập tức cho mình đáp án, chỉ nói: "Tôi nhất định phải nói rõ cho em hiểu, trước khi cảm thấy bản thân mình thích em, tôi mới đầu chỉ cảm thấy ở chung một chỗ với em, mình về có thể ngủ ngon hơn mà thôi, vừa rồi tôi đi làm kiểm tra sức khỏe mới xác định đúng là pheromone của em có tác dụng giảm bớt triệu chứng bệnh của mình. Ngoài ra, tôi cũng không muốn giấu em chuyện này, tôi chỉ vừa mới xác nhận chuyện bản thân thích em, những vấn đề khác với tôi cũng hoàn toàn là bất ngờ, hi vọng em không hiểu nhầm tôi đang lợi dụng em, hay là có ý đồ gì khác."

Thực ra Túng Phồn thấy Phí Hành Phong vốn không cần giải thích với cậu nhiều như vậy, Phí Hành Phong có thể có ý đồ gì với cậu được chứ? Nghèo rớt mùng tơi hay là phân hóa dị dạng? Với lại, khoảng thời gian này tiếp xúc với nhau, cậu vẫn có thể tin vào nhân phẩm của Phí Hành Phong được. Nếu Phí Hành Phong muốn lợi dụng cậu thật thì hoàn toàn không cần lựa chọn trình độ siêu "Hard*" là thổ lộ với cậu thế này. Sơ sảy một cái, không phải là hết phim sao? Cho nên, tổng kết lại là Phí Hành Phong thích cậu thật.

*Thím nào từng chơi game rắn săn mồi trêи điện thoại cục gạch rồi là biết này. Đây là các mức độ trò chơi: Dễ, bình thường với khó đó.

Vậy cảm giác của cậu với Phí Hành Phong thì sao? Không nói đến những cái khác, chỉ nghĩ tới khuôn mặt tươi cười của đối phương lúc đến nhà họ Túng "Chuộc" cậu thôi là Túng Phồn đã không thể nói lời cự tuyệt được rồi.

Túng Phồn ép bản thân phải bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ một chút. Bỏ qua chuyện cậu có thể giúp bệnh trạng của Phí Hành Phong thuyên giảm, nếu Phí Hành Phong chỉ đơn thuần nói muốn cùng cậu hẹn hò thôi thì liệu cậu có nhận lời đối phương không? Cậu thấy mình không có lý do gì để từ chối đối phương cả. Hơn nữa cậu cũng rất thích mùi tin tức tố của Phí Hành Phong, tin tức tố của đối phương có thể làm cậu cảm thấy an tâm, khiến trong lòng cậu thích vô cùng, còn cảm giác nó tuyệt vời như thế nào thì thực sự cậu cũng không biết nên hình dung nó ra sao. Mà tin tức tố của cậu cũng có thể giúp cho Phí hành Phong, vậy hẳn người này cũng không ghét mùi tin tức tố của cậu đâu đúng không? Nói như vậy thì còn có ai thích hợp với hai người hơn đối phương nữa chứ? Nhất định là không có rồi!

Về phần một nam chính còn lại, cậu cũng đâu biết người ta là ai, cũng không biết người này bao giờ mới xuất hiện. Nhưng nếu cậu không muốn để Phí Hành Phong đi thì sao? Vậy cậu sẽ tranh, tranh cho mình một cơ hội!

Biết rõ trong lòng mình muốn gì, cũng đã suy nghĩ rõ ràng, Túng Phồn càng thấy quyết tâm hơn, trước có thể tranh thủ một chút thời gian để tìm hiểu lẫn nhau. Thời gian cậu và Phí Hành Phong tiếp xúc với nhau không tính là nhiều, nếu muốn ở bên nhau thật thì phải hiểu rõ đối phương hơn đã, bọn họ cũng không phải hôn nhân mai mối giữa hai gia đình, phải thấu hiểu lẫn nhau thì tình cảm mới có thể bền vững được.

Túng Phồn nói: "Ừm... thật ra tôi cũng rất có cảm tình với anh."

Đôi mắt Phí Hành Phong sáng bừng lên, khóe miệng cũng không mím chặt như trước nữa, nhưng hắn không chen lời, chăm chú nghe Túng Phồn nói.

Trêи mặt Túng Phồn vẫn bình tĩnh như cũ nhưng trong lòng đã muốn bay lên rồi, bộ dạng Phí Hành Phong mặc cậu "Xử trí" như thế này phải có mặt mũi lắm mới thấy được đó!

"Tôi đang nghĩ, người anh tiếp xúc hàng này nhiều hơn tôi rất nhiều, lỡ mà sau này anh lại gặp mọt người thích hợp hơn so với tôi thì sao? Anh cũng biết rồi đấy, tính huống của tôi không thể bị người khác đánh dấu, giữa chúng ta khó mà sinh ra cảm giác ỷ lại lẫn nhau." Lời này của cậu chính là để rào trước, lỡ mà sau này nhân vật chính còn lại trong truyện có xuất hiện.

Phí Hành Phong cau mày, trông rất không vui: "Tôi là alpha, coi như không thể ký hiệu bạn đời của mình thì đó cũng không thể là lý do để tôi có mới nới cũ. Tôi ở trong vòng giải trí nhiều năm như vậy, lúc chưa mắc chứng bệnh này cũng đã gặp không ít cám dỗ, tôi đều không có hứng thú gì, cũng chưa từng động lòng. Túng Phồn, em phải tin tôi."

Túng Phồn mỉm cười: "Tôi không phải không tin anh. Tôi chỉ đang nhắc đến những tình huống có thể phát sinh, lỡ như lúc đó có gặp phải, anh cũng có thể nhớ đến lời đã nói với tôi ngày hôm nay, biết mình nên làm như thế nào." Đây mới là mục địch chính của cậu, nếu như vậy mà vẫn không thể ngăn Phí Hành Phong rời đi thì cậu cũng đành chịu.

Nét mặt Phí Hành Phong giờ mới dịu lại, gật đầu nói: "Được."

Nói ra lo lắng trong lòng rồi, Túng Phồn cũng thoải mái hẳn, thẳng thắn nói: "Vậy chúng ta thử xem, không cần nghĩ quá xa, chỉ cần làm tốt hiện tại thôi."

Nói xong, Túng Phồn chủ động nắm lấy tay Phí Hành Phong, trong lòng cảm thán —— Mình thiệt là chủ động quá đi. A! Tay Phí Hành Phong ấm thật đấy.

Ngay sau đó, nụ hôn của Phí Hành Phong đã rơi trêи mặt Túng Phồn, cậu dùng sức nhéo tay người này một cái —— So với cậu còn chủ động hơn, xin nhận thua! Lần sau tiếp tục cố gắng vậy!

Hai người nhìn sâu vào trong mắt nhau rồi cùng mỉm cười, không cần nói nhiều lời thừa thãi, chỉ như vậy thôi là đủ rồi.

Cứ yên lặng như vậy, tận lúc y tá vào thay bình truyền dịch cho Túng Phồn hai người mới buông tay nhau ra. Túng Phồn còn thấy hơi ngượng ngùng, lần đầu tiên yêu đương mà, chủ động là một chuyện nhưng thẹn thùng là chuyện khác.

Để giảm bớt sự xấu hổ do bản thân không có kinh nghiệm, Túng Phồn đưa mắt nhìn chỗ đồ Mạc Y mới mang vào lúc sáng, sai Phí Hành Phong: "Anh lấy mấy cái dì Mạc mang vào lại đây cho em xem với, coi có cái gì ăn ngon không."

Thời kỳ phát tình không yêu cầu phải kiêng ăn, Phí Hành Phong bèn xách túi đồ lên giường cho Túng Phồn.

Túng Phồn vừa nhìn thì thấy toàn là đồ ăn vặt, tức khắc tinh thần phấn chấn hơn không ít: "Dì Mạc chọn đồ ăn vẫn là thích nhất! Anh có muốn ăn không?"

Phí Hành Phong không hứng thú lắm lắc đầu một cái, hắn vốn không thích đồ ăn vặt, với lại vừa mới ăn sáng lúc nãy nên cũng không thấy đói bụng, nhưng mà xem bộ dạng Túng phồn thích như vậy, vẫn rất hiểu ý hỏi: "Em muốn ăn cái gì?"

Dù sao cũng là bạn trai nhà mình, vẫn nên dỗ dành một chút, tuy là hắn không có kinh nghiệm yêu đương nhưng cứ nói ngon nói ngọt, ân cần săn sóc thì nhất định không thể sai được.

Túng Phồn nhặt một gói khoai tây chiên ra, Phí Hành Phong vô cùng chu đáo giúp cậu bóc vỏ, còn mở bàn gấp trêи giường ra để cậu ăn thoải mái hơn.

"Hôm qua em có xem lễ trao giải kia, bộ quần áo đó thực sự rất hợp với anh, nhìn đẹp cực." Túng phồn cười híp mắt nói, làm bạn trai, đương nhiên không thể đến lời khen ngợi cũng keo kiệt với đối phương được.

Phí Hành Phong cũng cười, ngồi ở bên giường nói chuyện với Túng Phồn: "Cũng nhờ em làm tốt."

"Nào dám kể công, là do vóc người ông chủ Phí đây đẹp thôi." Túng phồn nói giỡn với hắn.

Phí Hành Phong nhướng mày: "Có đẹp hay không, cách quần áo đâu có thấy được."

Túng Phồn không ngờ người nghiêm túc như Phí Hành Phong mà cũng biết nói đùa kiểu này: "Anh không nghiêm túc như này, fan của anh có biết không?"

"Bọn họ không cần biết, em biết là được."

"Thay đổi quá đột ngột rồi, anh không sợ em chỉ thích bộ dạng nghiêm túc của anh thôi à?"

"Anh nghĩ em hẳn là thích con người của anh chứ không phải hình tượng bên ngoài."

Được rồi, nói đến thế rồi cậu cũng đành chịu thôi!

Túng Phồn nhai snack "Răng rắc", hỏi: "Anh đi thảm đỏ có được lên hotsearch không?"

Từ tối qua đến giờ cậu còn chưa sờ đến cái điện thoại, mà điện thoại của cậu cũng không thấy ở đây, có lẽ lúc đưa cậu vào viện, mọi người vội vội vàng vàng nên không cầm theo cho cậu. Dù sao để trong tiệm cũng không mất đi đâu được, không cần lo.

"Có lên, hôm qua trước lúc đi tìm em đã lên top 1 rồi, hiện tại chắc cũng chưa rơi khỏi top mười đâu." Phí Hành Phong nhìn miệng Túng Phồn đang nhai chóp chép, càng nhìn càng thấy đáng yêu. Nói thật, Túng Phồn không phải kiểu lớn lên trông dễ thương đáng yêu, mà càng giống kiểu trưởng thành quyến rũ nhiều hơn.

Túng Phồn khá hài lòng, cậu không xem bình luận nhưng cũng giống như lúc xem trực tiếp thảm đỏ tối qua, cậu căn bản không cần người ngoài bình xét.

"Anh muốn mua lại bộ quần áo kia, em tính giá bao nhiêu?" Ngày hôm qua Phí Hành Phong đã muốn mua bộ đồ đó về rồi, nhưng chưa chắc chắn lắm. Bây giờ Túng Phồn là bạn trai của hắn, quần áo bạn trai mình làm, bản thân lại là người mặc đầu tiên làm sao có chuyện để người khác lại mặc nó được.

Túng Phồn mỉm cười: "Anh trả tiền thuê cho em là được rồi, không cần mua, tặng nó cho anh coi như là tín vật đính ước nhé." Dù sao cậu vốn không định lấy tiền, hiệu quả đã đạt được sao có thể lại mang bán nó cho bạn trai mình nữa chứ? Đương nhiên là đưa tặng rồi.

Sau đó, Túng Phồn lại bổ sung: "Lỡ mà sau này chúng ta có vấn đề, thì anh xem như nể mặt bộ quần áo, chúng ta chia tay trong hòa bình, đừng làm khó nhau."

Phí Hành Phong vỗ lên gáy cậu một cái: "Không được nói lung tung."

Túng Phồn bị vỗ cũng không đau, không thèm để ý, chỉ nắm lấy tay Phí Hành Phong, sau đó để lên tay hắn một miếng khoai tây chiên, nói: "Cho anh cái này, coi như nhận lỗi."

Phí Hành Phong nhìn cậu bất lực, ăn miếng khoai tây trêи tay, coi như đã nhận lời xin lỗi của Túng phồn.

______________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện