Hôm sau Phương Hòe Ninh theo thường lệ đúng giờ đến sở nghiên cứu, đúng lúc gặp được Vương Phục Lương trong đại sảnh, còn có mấy sư huynh ở tổ khác.
Mấy người cùng vào thang máy, một vị sư huynh có đôi mắt thâm quầng không vui vẻ nhìn Phương Hòe Ninh nói: “Bốn giờ sáng hôm nay anh gọi câu thảo luận vấn đề, không phải cậu nói vẫn chưa ngủ à? Sao bây giờ nhìn tinh thần sảng khoái thế?”
Với tư cách là bạn cùng phòng Vương Phục Lương lập tức giành trả lời, cũng hữu hảo an ủi: “Đàn anh, vấn đề này anh nhằm vào ai cũng đừng nhằm vào át chủ bài, chức năng cơ thể người này khác chúng ta, hơn một ngày, hai mươi tư giờ đối mặt với màn hình, mắt vẫn là hai chấm không, eo không đau chân không mỏi gội đầu cũng không rơi được vài cọng tóc, quả thực là người ngoài hành tinh.”
Loại tính chất đặc biệt này cơ bản đâm thẳng vào trái tim của mã nông* phổ thông, lời này vừa nói ra trong thang máy vang lên một tràng thở dài than ngắn ước ao ghen tị, khiến Phương Hòe Ninh đành phải mở miệng giải thích.
*mã nông (Coding Peasant): cách gọi hài hước các chuyên viên lập trình
“Trước khi trời sáng vẫn ngủ được mấy tiếng, tối hôm qua cũng ngủ trên xe buýt về nội thành từ vùng ngoại ô.” Ngủ cực kỳ ngon…
Mặc dù tinh thần của Phương Hòe Ninh xác thực không tệ, nhưng đối mặt với máy tính mấy tiếng thật ra là công việc vô cùng hao tổn tinh thần, cho tới quá trưa, Phương Hòe Ninh ra khỏi phòng thí nghiệm vuốt vuốt ấn đường đi pha cà phê.
Điền kiện của sở nghiên cứu cũng không tệ lắm, mỗi tầng xây hai phòng trà nước, lò vi sóng tủ lạnh đầy đủ mọi thứ, như tầng chín bọn họ, còn chuẩn bị một cái máy pha cà phê, coi như an ủi tinh thần khi mọi người thức đêm.
Nhưng hôm nay món đồ kia lại không dễ dùng lắm, ngay cả nước nóng cũng thấy đáy, Phương Hòe Ninh thử một chút, bất đắc dĩ cầm cái cốc đi thang máy xuống lầu.
Lật Hàm đến sở nghiên cứu đã sắp được một tuần, mỗi ngày đều mệt mỏi gần chết. Nơi giống như đại học A, nhân tài của trường mình đều dùng không hết, còn tuyển thực tập sinh bên ngoài nói vào rồi là để họ giúp đỡ làm việc vặt, thực tập sinh không tiếp xúc được nòng cốt của dự án thực sự, mỗi ngày đều chỉ chiến đấu hăng hái lặp đi lặp lại với các loại cơ sở số liệu, ngay cả người hướng dẫn cũng chưa gặp được mấy lần, phần lớn chỉ có thể theo sư huynh sư tỷ học tập một chút kinh nghiệm lông gà vỏ tỏi.
Nhưng mặc dù như thế, số người tương tự hằng năm vẫn cung không đủ cầu như cũ, tuy Lật Hàm có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị làm nô dịch đến có hơi uất ức.
Thừa dịp đàn anh không ở đây, cậu ta bảo Uông Cần làm một bản thống kê giúp cậu ta, còn mình thì chạy ra hành lang. Đang lén lút thở một hơi, thấy thang máy phía trước mở ra, Phương Hòe Ninh đi ra từ bên trong.
Hắn không nhìn Lật Hàm, đi thẳng đến phòng trà nước.
Một khắc nhìn thấy hắn Lật Hàm lại không rời mắt đi chỗ khác, nhìn chằm chằm đối phương đứng đó cúi đầu pha cà phê. Lần trước gặp không tính là kỹ càng, lần này gặp cậu ta càng xác nhận điều kiện bên ngoài của vị át chủ bài này phi phàm vượt trội, vai rộng chân dài, cao lớn thẳng tắp, ăn mặc cũng vô cùng có thẩm mỹ, không khoa trương lại lộ ra một loại thời thượng tùy ý trong việc nhỏ không đáng kể, hơn nữa trên tay hắn đeo đồng hồ, chính là chiếc đồng hồ Lật Hàm nhớ nhung lâu ngày nhưng tạm thời không có tiền mua.
Thật sự là hoàn mỹ mọi nơi.
Lật Hàm suy nghĩ, bước chân khẽ động muốn tiến lên, lại có người tới gần Phương Hòe Ninh nhanh hơn cậu ta.
Lật Hàm biết hai người kia, một người là đàn chị trong tổ cậu ta tên là Hồng Nguyệt, sinh viên của trường, người kia là thầy Lưu của sở nghiên cứu ở đại học A.
Thầy Lưu vỗ bả vai Phương Hòe Ninh cười nói: “Đang tìm em đây, Hòe Ninh, hai ngày nữa em theo tôi đi, lão Nghê của các em cho tôi mượn em rồi.”
Vẻ mặt Phương Hòe Ninh vô cùng ngờ vực.
Hồng Nguyệt nói: “Trại hè bảo nghiên*, thầy Lưu muốn mời cậu giúp chúng tôi một tay.”
*bảo nghiên (保研): người được nhà trường cử đi học tiến sĩ thông qua hình thức kiểm tra đánh giá kết quả học tập và rèn luyện hằng ngày.
Tuổi thầy Lưu không lớn lắm, năm ngoái mới bắt đầu dẫn dắt nghiên cứu sinh, bình thường cũng gần gũi với sinh viên, nghe xong lời này, hai học sinh khác đang uống nước trong phòng trà nước cười giỡn nói: “Thầy Lưu, thế này cũng được à, có tính lấy việc công làm việc tư không?”
“Tôi vì bản thân sao? Tôi cũng là vì trường học mời chào nhân tài, phải bày ra toàn bộ điểm mạnh của chúng ta với sinh viên ưu tú bên ngoài trường, để họ biết chất lượng sinh viên của chúng ta cao bao nhiêu, ” Thầy Lưu chỉ vào Phương Hòe Ninh nói, “Không phải lão Nghê đang bận hoàn thành xong một đợt sao, Hòe Ninh đi theo tôi ở bên ngoài có ích hơn ở trong phòng thí nghiệm nhiều.”
Nói xong, ông thân mật nắm cổ Phương Hòe Ninh: “Được rồi, dù sao những dự án cơ bản kia của tôi em cũng đã biết rõ, cứ quyết định vậy đi, thầy cảm ơn em trước.”
Sau khi đơn phương bố trí nhiệm vụ xong, thầy Lưu vui vẻ rời đi, để lại Hồng Nguyệt chùi đít cho ông.
“Hòe Ninh, không có vấn đề gì chứ, nếu thật sự có khó khăn tôi sẽ giúp cậu nói chuyện với thầy Lưu.”
Hồng Nguyệt cùng lớp với Phương Hòe Ninh, cũng vừa bảo vệ nghiên cứu năm nay, ở nơi dương thịnh âm suy này, có thể nói là hết sức ưu tú.
Phương Hòe Ninh suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không sao, có thể.”
Hồng Nguyệt cười: “Vậy được, thời gian cụ thể đến lúc đó tôi gửi tin nhắn cho cậu biết được không? Số điện thoại lần trước chúng ta thêm vẫn dùng chứ?”
Nhận được đáp án khẳng định, Hồng Nguyệt hết sức hài lòng, vốn còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng thấy Phương Hòe Ninh pha cà phê xong đã đi ra khỏi phòng trà nước, Hồng Nguyệt đành phải từ bỏ.
Nhìn đối phương vào thang máy, Hồng Nguyệt quay người về phòng thí nghiệm, ngẩng đầu lại đối mặt với Lật Hàm.
“Sao cậu lại ở đây?” Hồng Nguyệt hỏi, bây giờ vẫn chưa đến thời gian ăn cơm.
Lật Hàm bị phá vỡ lười biếng lúng túng cười một cái, lập tức lại đổi thành nét mặt lấy vui: “Em, em đi vệ sinh, đúng rồi, chị nè, em nhìn thấy biểu ngữ chào mừng treo trên tường, có học sinh nào muốn đến tham quan hả?”
Hồng Nguyệt rộng lượng không truy cứu, chỉ nói: “À, là hoạt động trại hè của trường chúng tôi, bảo nghiên sinh sẽ đến kiểm tra đánh giá, tuyển chọn người ưu tú trở thành tiến sĩ hoặc nghiên cứu sinh của đại học A, khai giảng cậu mới năm hai nhỉ, còn hơi sớm, sau hai có thể thử xem.”
Lật Hàm ngạc nhiên vui mừng: “Vậy… mặc dù em không tham gia, nhưng có thể đi tham quan không?”
“Không được rồi.” Hồng Nguyệt giội cho cậu ta một chậu nước lạnh, “Thực tập sinh không được nghỉ.”
Lật Hàm nghe xong, không vui vẻ dẩu miệng.
** ** ** **
Quả nhiên, hai ngày sau trại hè của ngành máy tính đại học A là một trận ác chiến, ngày đầu tiên mở tham quan sở nghiên cứu, sinh viên ưu tú đến từ các nơi trên cả nước hướng tới đào tạo chuyên sâu của đại học A tăng thêm sự sôi nổi cho tòa nhà yên tĩnh ngày xưa không gì sánh được, với tư cách là các vị tướng tài đắc lực dưới tay các giáo sư lớn đành phải vì thế mà tiếp đãi giới thiệu, cố gắng biểu hiện ra sự thân thiện hữu ái của trường họ.
Sau một buổi sáng, bọn Hồng Nguyệt mệt tới nỗi chân run lẩy bẩy, nhất là Phương Hòe Ninh, thành đối tượng chính thu hút hỏa lực, vừa xuất hiện liền được các trại viên vây quanh từ mọi phía, trong mấy tiếng đưa người lên lên xuống xuống thang máy cũng sắp bị hắn ngồi thủng rồi.
Khó khăn lắm tiễn đi một nhóm sinh viên, Phương Hòe Ninh và các anh chị trốn vào trong phòng họp nghỉ ngơi, Hồng Nguyệt đề nghị mọi người nên ăn cơm.
“Gọi thức ăn ngoài đi, tôi không đi nổi đến nhà ăn đâu.” Có người nói.
“Thời gian nghỉ hè, chín phần mười cửa hàng ngoài trường đều đóng cửa, đi đâu gọi đây?” Có người phản đối.
“Luôn có quán mở chứ?”
“Dù sao tôi không biết.”
Mặc dù không phải sinh viên thạc sĩ tiến sĩ, nhưng bởi vì thiếu người mà Vương Phục Lương bị kéo tới làm lao động giơ tay lên trong một mảng im lặng.
“Tôi biết một quán.”
Hồng Nguyệt nhận lấy tấm danh thiếp cậu ta nắm cho nhăn nhúm nhìn: “Quán điểm tâm Đậu Đậu? Ô, có rất nhiều loại này, hình như không tệ.”
Cô trưng cầu nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt hướng về phía Phương Hòe Ninh: “Ăn cái này đi?”
Phương Hòe Ninh cũng đang nhìn tấm danh thiếp kia, chốc lát gật đầu.
Kết quả hiệu suất giao hàng của quán này cực kỳ cao, sau hai mươi phút đã có người xách đồ đưa lên lầu.
Hồng Nguyệt đang kiểm tra đối chiếu công việc buổi chiều với Phương Hòe Ninh, lúc cửa bị gõ vang, Phương Hòe Ninh để bút xuống ngẩng đầu lên.
Nhưng bước vào cửa là một anh trai khá xa lạ, đổi lại là thái độ phục vụ rất tốt, cười hì hì chào hỏi với mọi người, còn giới thiệu thực đơn và ưu đãi mới trong quán.
“Nghe anh nói tôi thật sự muốn ăn đồ ngọt trong quán các anh, nếu không chúng ta gọi thêm ít nữa đi?” Có người thèm ăn.
“Có đủ thời gian không? Còn nửa tiếng nữa là bắt đầu làm việc rồi.”
“Đủ đủ, bây giờ tôi gọi điện thoại để quán chúng tôi bảo một nhân viên nữa đưa tới giảm bớt thời gian đi tới đi lui của tôi.” Anh trai kia lanh trí nói.
Hồng Nguyệt chần chừ, vẫn nhìn Phương Hòe Ninh, cô tưởng át chủ bài này sẽ không đồng ý, dù sao quan niệm thời gian của Phương Hòe Ninh luôn luôn mạnh, xưa nay không chậm trễ nhiệm vụ trên người.
Không nghĩ tới Phương Hòe Ninh liếc nhìn đồng hồ, lại gật đầu.
Hồng Nguyệt bất đắc dĩ gọi điện thoại, cô vừa nhìn menu vừa nói: “Nếu tất cả mọi người cảm thấy mùi vị ngon, không bằng đồ ăn ba ngày sau cũng tìm quán của họ?”
Lời nói vẫn là hỏi Phương Hòe Ninh.
Át chủ bài tiếp tục gật đầu, hôm nay đặc biệt dễ nói chuyện.
Lần này chưa đến hai mươi phút, Lật Đình đã cưỡi xe điện của cậu đi tới sở nghiên cứu của đại học A, cậu đã đợi cả buổi thang máy từ đầu đến cuối đi đi lại lại từ tầng năm đến tầng mười, nhìn kem ly sắp tan, cuối cùng Lật Đình chọn cầu thang bộ.
Một mạch lên tới tầng bảy, lúc cậu gặp phải Lật Hàm ở góc rẽ rõ ràng đối phương hơi kinh ngạc, Lật Hàm nhìn chằm chằm vào đồng phục của cậu, ngẩn người giây lát mới nặn ra nụ cười, nhưng không tiến lên.
Lật Đình bận rộn cũng không rảnh phản ứng cậu ta, vừa cất bước lại tiếp tục lên lầu, đến bên ngoài phòng họp tầng chín gần như sát giờ.
Phương Hòe Ninh thừa nhận vừa rồi hắn có phút chốc phân tâm đã nghĩ nhân viên mà quán giao thức ăn ngoài Đậu Đậu này cử tới lần hai có phải là vị kia mà hắn nghĩ không, không ngờ đợi cửa mở ra lúc thật sự nhìn thấy đối phương đứng bên ngoài trái lại bản thân hắn hơi sững sờ trước. Tiếp đó trong lòng không kìm được nghĩ rằng lúc này đối phương không đến mức không biết mình chứ, cậu ấy có thể nói chuyện với mình không? Rồi sẽ nói gì? Mà mình phải trả lời thế nào? Phương Hòe Ninh suy nghĩ một trận, kết quả hết thảy dự đoán đều không xảy ra, Lật Đình nhìn hắn một cái, nhưng cũng chỉ liếc mắt một cái, sau khi nhìn xong, cậu đặt đồ xuống, một câu nói thừa cũng không có, xoay người một bước rời khỏi, còn tri kỷ khép cửa lại giúp họ.
Đi rồi.
Phương Hòe Ninh: “…”
Rõ ràng vừa rồi thái độ quán này vô cùng nhiệt tình ấm áp, sao đến cậu ta lúc này lại thay đổi đột ngột vậy?!
Khó mà đoán trước.
Hồng Nguyệt đứng bên cạnh thấy át chủ bài không có tinh thần khiêm tốn của trước kia, lại trước một bước chọn một cốc đồ uống lạnh đưa tới trước mặt, cười hỏi: “Tôi còn tưởng cậu không thích ăn đồ ngọt chứ?” Cô nhớ rõ đã từng nghe người khác nói đến thói quen của Phương Hòe Ninh, không phải như vậy.
Phương Hòe Ninh chỉ “Ừ” một tiếng, móc một cục đá chậm rãi nhét vào miệng, “Trời nóng, giảm hỏa khí.”
Mấy người cùng vào thang máy, một vị sư huynh có đôi mắt thâm quầng không vui vẻ nhìn Phương Hòe Ninh nói: “Bốn giờ sáng hôm nay anh gọi câu thảo luận vấn đề, không phải cậu nói vẫn chưa ngủ à? Sao bây giờ nhìn tinh thần sảng khoái thế?”
Với tư cách là bạn cùng phòng Vương Phục Lương lập tức giành trả lời, cũng hữu hảo an ủi: “Đàn anh, vấn đề này anh nhằm vào ai cũng đừng nhằm vào át chủ bài, chức năng cơ thể người này khác chúng ta, hơn một ngày, hai mươi tư giờ đối mặt với màn hình, mắt vẫn là hai chấm không, eo không đau chân không mỏi gội đầu cũng không rơi được vài cọng tóc, quả thực là người ngoài hành tinh.”
Loại tính chất đặc biệt này cơ bản đâm thẳng vào trái tim của mã nông* phổ thông, lời này vừa nói ra trong thang máy vang lên một tràng thở dài than ngắn ước ao ghen tị, khiến Phương Hòe Ninh đành phải mở miệng giải thích.
*mã nông (Coding Peasant): cách gọi hài hước các chuyên viên lập trình
“Trước khi trời sáng vẫn ngủ được mấy tiếng, tối hôm qua cũng ngủ trên xe buýt về nội thành từ vùng ngoại ô.” Ngủ cực kỳ ngon…
Mặc dù tinh thần của Phương Hòe Ninh xác thực không tệ, nhưng đối mặt với máy tính mấy tiếng thật ra là công việc vô cùng hao tổn tinh thần, cho tới quá trưa, Phương Hòe Ninh ra khỏi phòng thí nghiệm vuốt vuốt ấn đường đi pha cà phê.
Điền kiện của sở nghiên cứu cũng không tệ lắm, mỗi tầng xây hai phòng trà nước, lò vi sóng tủ lạnh đầy đủ mọi thứ, như tầng chín bọn họ, còn chuẩn bị một cái máy pha cà phê, coi như an ủi tinh thần khi mọi người thức đêm.
Nhưng hôm nay món đồ kia lại không dễ dùng lắm, ngay cả nước nóng cũng thấy đáy, Phương Hòe Ninh thử một chút, bất đắc dĩ cầm cái cốc đi thang máy xuống lầu.
Lật Hàm đến sở nghiên cứu đã sắp được một tuần, mỗi ngày đều mệt mỏi gần chết. Nơi giống như đại học A, nhân tài của trường mình đều dùng không hết, còn tuyển thực tập sinh bên ngoài nói vào rồi là để họ giúp đỡ làm việc vặt, thực tập sinh không tiếp xúc được nòng cốt của dự án thực sự, mỗi ngày đều chỉ chiến đấu hăng hái lặp đi lặp lại với các loại cơ sở số liệu, ngay cả người hướng dẫn cũng chưa gặp được mấy lần, phần lớn chỉ có thể theo sư huynh sư tỷ học tập một chút kinh nghiệm lông gà vỏ tỏi.
Nhưng mặc dù như thế, số người tương tự hằng năm vẫn cung không đủ cầu như cũ, tuy Lật Hàm có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị làm nô dịch đến có hơi uất ức.
Thừa dịp đàn anh không ở đây, cậu ta bảo Uông Cần làm một bản thống kê giúp cậu ta, còn mình thì chạy ra hành lang. Đang lén lút thở một hơi, thấy thang máy phía trước mở ra, Phương Hòe Ninh đi ra từ bên trong.
Hắn không nhìn Lật Hàm, đi thẳng đến phòng trà nước.
Một khắc nhìn thấy hắn Lật Hàm lại không rời mắt đi chỗ khác, nhìn chằm chằm đối phương đứng đó cúi đầu pha cà phê. Lần trước gặp không tính là kỹ càng, lần này gặp cậu ta càng xác nhận điều kiện bên ngoài của vị át chủ bài này phi phàm vượt trội, vai rộng chân dài, cao lớn thẳng tắp, ăn mặc cũng vô cùng có thẩm mỹ, không khoa trương lại lộ ra một loại thời thượng tùy ý trong việc nhỏ không đáng kể, hơn nữa trên tay hắn đeo đồng hồ, chính là chiếc đồng hồ Lật Hàm nhớ nhung lâu ngày nhưng tạm thời không có tiền mua.
Thật sự là hoàn mỹ mọi nơi.
Lật Hàm suy nghĩ, bước chân khẽ động muốn tiến lên, lại có người tới gần Phương Hòe Ninh nhanh hơn cậu ta.
Lật Hàm biết hai người kia, một người là đàn chị trong tổ cậu ta tên là Hồng Nguyệt, sinh viên của trường, người kia là thầy Lưu của sở nghiên cứu ở đại học A.
Thầy Lưu vỗ bả vai Phương Hòe Ninh cười nói: “Đang tìm em đây, Hòe Ninh, hai ngày nữa em theo tôi đi, lão Nghê của các em cho tôi mượn em rồi.”
Vẻ mặt Phương Hòe Ninh vô cùng ngờ vực.
Hồng Nguyệt nói: “Trại hè bảo nghiên*, thầy Lưu muốn mời cậu giúp chúng tôi một tay.”
*bảo nghiên (保研): người được nhà trường cử đi học tiến sĩ thông qua hình thức kiểm tra đánh giá kết quả học tập và rèn luyện hằng ngày.
Tuổi thầy Lưu không lớn lắm, năm ngoái mới bắt đầu dẫn dắt nghiên cứu sinh, bình thường cũng gần gũi với sinh viên, nghe xong lời này, hai học sinh khác đang uống nước trong phòng trà nước cười giỡn nói: “Thầy Lưu, thế này cũng được à, có tính lấy việc công làm việc tư không?”
“Tôi vì bản thân sao? Tôi cũng là vì trường học mời chào nhân tài, phải bày ra toàn bộ điểm mạnh của chúng ta với sinh viên ưu tú bên ngoài trường, để họ biết chất lượng sinh viên của chúng ta cao bao nhiêu, ” Thầy Lưu chỉ vào Phương Hòe Ninh nói, “Không phải lão Nghê đang bận hoàn thành xong một đợt sao, Hòe Ninh đi theo tôi ở bên ngoài có ích hơn ở trong phòng thí nghiệm nhiều.”
Nói xong, ông thân mật nắm cổ Phương Hòe Ninh: “Được rồi, dù sao những dự án cơ bản kia của tôi em cũng đã biết rõ, cứ quyết định vậy đi, thầy cảm ơn em trước.”
Sau khi đơn phương bố trí nhiệm vụ xong, thầy Lưu vui vẻ rời đi, để lại Hồng Nguyệt chùi đít cho ông.
“Hòe Ninh, không có vấn đề gì chứ, nếu thật sự có khó khăn tôi sẽ giúp cậu nói chuyện với thầy Lưu.”
Hồng Nguyệt cùng lớp với Phương Hòe Ninh, cũng vừa bảo vệ nghiên cứu năm nay, ở nơi dương thịnh âm suy này, có thể nói là hết sức ưu tú.
Phương Hòe Ninh suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không sao, có thể.”
Hồng Nguyệt cười: “Vậy được, thời gian cụ thể đến lúc đó tôi gửi tin nhắn cho cậu biết được không? Số điện thoại lần trước chúng ta thêm vẫn dùng chứ?”
Nhận được đáp án khẳng định, Hồng Nguyệt hết sức hài lòng, vốn còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng thấy Phương Hòe Ninh pha cà phê xong đã đi ra khỏi phòng trà nước, Hồng Nguyệt đành phải từ bỏ.
Nhìn đối phương vào thang máy, Hồng Nguyệt quay người về phòng thí nghiệm, ngẩng đầu lại đối mặt với Lật Hàm.
“Sao cậu lại ở đây?” Hồng Nguyệt hỏi, bây giờ vẫn chưa đến thời gian ăn cơm.
Lật Hàm bị phá vỡ lười biếng lúng túng cười một cái, lập tức lại đổi thành nét mặt lấy vui: “Em, em đi vệ sinh, đúng rồi, chị nè, em nhìn thấy biểu ngữ chào mừng treo trên tường, có học sinh nào muốn đến tham quan hả?”
Hồng Nguyệt rộng lượng không truy cứu, chỉ nói: “À, là hoạt động trại hè của trường chúng tôi, bảo nghiên sinh sẽ đến kiểm tra đánh giá, tuyển chọn người ưu tú trở thành tiến sĩ hoặc nghiên cứu sinh của đại học A, khai giảng cậu mới năm hai nhỉ, còn hơi sớm, sau hai có thể thử xem.”
Lật Hàm ngạc nhiên vui mừng: “Vậy… mặc dù em không tham gia, nhưng có thể đi tham quan không?”
“Không được rồi.” Hồng Nguyệt giội cho cậu ta một chậu nước lạnh, “Thực tập sinh không được nghỉ.”
Lật Hàm nghe xong, không vui vẻ dẩu miệng.
** ** ** **
Quả nhiên, hai ngày sau trại hè của ngành máy tính đại học A là một trận ác chiến, ngày đầu tiên mở tham quan sở nghiên cứu, sinh viên ưu tú đến từ các nơi trên cả nước hướng tới đào tạo chuyên sâu của đại học A tăng thêm sự sôi nổi cho tòa nhà yên tĩnh ngày xưa không gì sánh được, với tư cách là các vị tướng tài đắc lực dưới tay các giáo sư lớn đành phải vì thế mà tiếp đãi giới thiệu, cố gắng biểu hiện ra sự thân thiện hữu ái của trường họ.
Sau một buổi sáng, bọn Hồng Nguyệt mệt tới nỗi chân run lẩy bẩy, nhất là Phương Hòe Ninh, thành đối tượng chính thu hút hỏa lực, vừa xuất hiện liền được các trại viên vây quanh từ mọi phía, trong mấy tiếng đưa người lên lên xuống xuống thang máy cũng sắp bị hắn ngồi thủng rồi.
Khó khăn lắm tiễn đi một nhóm sinh viên, Phương Hòe Ninh và các anh chị trốn vào trong phòng họp nghỉ ngơi, Hồng Nguyệt đề nghị mọi người nên ăn cơm.
“Gọi thức ăn ngoài đi, tôi không đi nổi đến nhà ăn đâu.” Có người nói.
“Thời gian nghỉ hè, chín phần mười cửa hàng ngoài trường đều đóng cửa, đi đâu gọi đây?” Có người phản đối.
“Luôn có quán mở chứ?”
“Dù sao tôi không biết.”
Mặc dù không phải sinh viên thạc sĩ tiến sĩ, nhưng bởi vì thiếu người mà Vương Phục Lương bị kéo tới làm lao động giơ tay lên trong một mảng im lặng.
“Tôi biết một quán.”
Hồng Nguyệt nhận lấy tấm danh thiếp cậu ta nắm cho nhăn nhúm nhìn: “Quán điểm tâm Đậu Đậu? Ô, có rất nhiều loại này, hình như không tệ.”
Cô trưng cầu nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt hướng về phía Phương Hòe Ninh: “Ăn cái này đi?”
Phương Hòe Ninh cũng đang nhìn tấm danh thiếp kia, chốc lát gật đầu.
Kết quả hiệu suất giao hàng của quán này cực kỳ cao, sau hai mươi phút đã có người xách đồ đưa lên lầu.
Hồng Nguyệt đang kiểm tra đối chiếu công việc buổi chiều với Phương Hòe Ninh, lúc cửa bị gõ vang, Phương Hòe Ninh để bút xuống ngẩng đầu lên.
Nhưng bước vào cửa là một anh trai khá xa lạ, đổi lại là thái độ phục vụ rất tốt, cười hì hì chào hỏi với mọi người, còn giới thiệu thực đơn và ưu đãi mới trong quán.
“Nghe anh nói tôi thật sự muốn ăn đồ ngọt trong quán các anh, nếu không chúng ta gọi thêm ít nữa đi?” Có người thèm ăn.
“Có đủ thời gian không? Còn nửa tiếng nữa là bắt đầu làm việc rồi.”
“Đủ đủ, bây giờ tôi gọi điện thoại để quán chúng tôi bảo một nhân viên nữa đưa tới giảm bớt thời gian đi tới đi lui của tôi.” Anh trai kia lanh trí nói.
Hồng Nguyệt chần chừ, vẫn nhìn Phương Hòe Ninh, cô tưởng át chủ bài này sẽ không đồng ý, dù sao quan niệm thời gian của Phương Hòe Ninh luôn luôn mạnh, xưa nay không chậm trễ nhiệm vụ trên người.
Không nghĩ tới Phương Hòe Ninh liếc nhìn đồng hồ, lại gật đầu.
Hồng Nguyệt bất đắc dĩ gọi điện thoại, cô vừa nhìn menu vừa nói: “Nếu tất cả mọi người cảm thấy mùi vị ngon, không bằng đồ ăn ba ngày sau cũng tìm quán của họ?”
Lời nói vẫn là hỏi Phương Hòe Ninh.
Át chủ bài tiếp tục gật đầu, hôm nay đặc biệt dễ nói chuyện.
Lần này chưa đến hai mươi phút, Lật Đình đã cưỡi xe điện của cậu đi tới sở nghiên cứu của đại học A, cậu đã đợi cả buổi thang máy từ đầu đến cuối đi đi lại lại từ tầng năm đến tầng mười, nhìn kem ly sắp tan, cuối cùng Lật Đình chọn cầu thang bộ.
Một mạch lên tới tầng bảy, lúc cậu gặp phải Lật Hàm ở góc rẽ rõ ràng đối phương hơi kinh ngạc, Lật Hàm nhìn chằm chằm vào đồng phục của cậu, ngẩn người giây lát mới nặn ra nụ cười, nhưng không tiến lên.
Lật Đình bận rộn cũng không rảnh phản ứng cậu ta, vừa cất bước lại tiếp tục lên lầu, đến bên ngoài phòng họp tầng chín gần như sát giờ.
Phương Hòe Ninh thừa nhận vừa rồi hắn có phút chốc phân tâm đã nghĩ nhân viên mà quán giao thức ăn ngoài Đậu Đậu này cử tới lần hai có phải là vị kia mà hắn nghĩ không, không ngờ đợi cửa mở ra lúc thật sự nhìn thấy đối phương đứng bên ngoài trái lại bản thân hắn hơi sững sờ trước. Tiếp đó trong lòng không kìm được nghĩ rằng lúc này đối phương không đến mức không biết mình chứ, cậu ấy có thể nói chuyện với mình không? Rồi sẽ nói gì? Mà mình phải trả lời thế nào? Phương Hòe Ninh suy nghĩ một trận, kết quả hết thảy dự đoán đều không xảy ra, Lật Đình nhìn hắn một cái, nhưng cũng chỉ liếc mắt một cái, sau khi nhìn xong, cậu đặt đồ xuống, một câu nói thừa cũng không có, xoay người một bước rời khỏi, còn tri kỷ khép cửa lại giúp họ.
Đi rồi.
Phương Hòe Ninh: “…”
Rõ ràng vừa rồi thái độ quán này vô cùng nhiệt tình ấm áp, sao đến cậu ta lúc này lại thay đổi đột ngột vậy?!
Khó mà đoán trước.
Hồng Nguyệt đứng bên cạnh thấy át chủ bài không có tinh thần khiêm tốn của trước kia, lại trước một bước chọn một cốc đồ uống lạnh đưa tới trước mặt, cười hỏi: “Tôi còn tưởng cậu không thích ăn đồ ngọt chứ?” Cô nhớ rõ đã từng nghe người khác nói đến thói quen của Phương Hòe Ninh, không phải như vậy.
Phương Hòe Ninh chỉ “Ừ” một tiếng, móc một cục đá chậm rãi nhét vào miệng, “Trời nóng, giảm hỏa khí.”
Danh sách chương