Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

“Tiểu Mộc.” Cô Lý gõ gõ bàn của Lục Mộc: “Cậu hai của nhà họ Đơn lại tới nữa, đang chờ ngoài cửa, em ra tiếp khách một lát, đừng để bị thiếu lễ phép.”

Lục Mộc vừa nghe tên đã cảm thấy phiền chán, sắc mặt cô ngày một khó coi. Cô bước vài bước ra cửa, nhìn Đơn Quần đang cười tươi hết cỡ rồi nói: “Anh đang làm phiền cuộc sống của tôi đấy.”

“Chỉ cần em đồng ý làm bạn gái, vậy thì không giống làm phiền nữa.” Đơn Quần nhất quyết không tha, đuổi tới.

Lục Mộc lạnh lùng nhìn anh, hồi lâu sau mới mở miệng nói: “Tôi có bạn trai rồi.”

Ai ngờ sau khi nghe xong, sắc mặt anh cũng không thay đổi gì nhiều, anh nhướng mày: “À, anh cá là cuối cùng em sẽ chia tay với anh ta.”

Mấy ngày nay, cô vốn đã vì một chuyện nhỏ mà không vui với Phó Lăng, bây giờ nghe câu này của Đơn Quần lại càng cảm thấy chói tai. Cô nhịn, nhưng lời nói đã không còn kiên nhẫn nổi: “Có rất nhiều cô nàng quyền quý để anh tìm kiếm đó nha, tôi chỉ là người bình thường, không chịu nổi việc tiêu xài theo kiểu tư sản đâu. Anh đừng đến tìm tôi nữa.”

Quả thật là lần đó, Đơn Quần đã bị lời nói nặng của cô làm tổn thương, anh không đến tìm cô nữa. Phó Lăng ngày càng bận rộn với công tác, tuy rằng cơ hội gặp mặt ít đi nhưng mỗi ngày, trái tim cô chỉ trông ngóng một người cũng đã cảm thấy cuộc sống đủ đầy rồi, thầm nghĩ mọi chuyện đã thành công.

Thế nhưng khi hiện thực muốn xé tan một người, nó chỉ cần thời gian trôi qua từng chút một mà thôi.

Mùa đông là lúc Lục Mộc đã có thể tự mình phụ trách việc biểu diễn thêu thùa. Lần đó, vài vị phu nhân đến từ danh gia vọng tộc mời cô tới, chẳng những có bà cụ Đơn mà thậm chí mẹ của Phó Lăng cũng ở đó.

“Đám cưới của Phó Lăng đã được sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?” Một vị phu nhân uống trà, quay đầu cười nói với bà Phó: “Trưởng nữ hiền lương dịu dàng của nhà họ Lâm gả cho cậu ấy, quả nhiên là ông trời tác hợp.”

“Phải.” Bà Phó nhìn Lục Mộc đang biểu diễn thêu thùa: “A Lăng cũng rất tán thưởng con bé, đợi hết năm nay là con bé có thể vào cửa rồi.”

“Vậy thì tôi xin chúc mừng trước, chúc hai đứa nó sớm ngày sinh cháu nhỏ, chị được hưởng phúc.” Vị phu nhân kia vỗ tay một tràng. Sau khi tiếng vỗ tay ngừng lại, kim cũng đâm sâu vào ngón tay Lục Mộc.

Vài vị phu nhân thấy cảnh ấy đều xanh hết mặt mày. Bà Phó bình tĩnh gọi người tới cầm máu cho Lục Mộc đã tái xanh cả mặt, khóe miệng bà ẩn giấu nụ cười nhàn nhạt lạnh như băng.

...

Thị trấn G, mưa dầm liên miên. Lục Mộc đi một mình trên con đường đìu hiu, cô bỗng thấy vô cùng lạnh lẽo. Đợi đến khi có người tìm được cô, chẳng phải là cha mẹ hay Phó Lăng gì cả, ngược lại là một người sớm đã bị cô cho knockout – Đơn Quần.

“Em gả cho anh đi.” Đơn Quần cởi áo khoác, phủ lên thân thể run lẩy bẩy của cô: “Tiểu Mộc, anh rất nghiêm túc. Cho dù ba mẹ không đồng ý anh cũng không quan tâm, em cứ như vậy sẽ sinh bệnh mất. Tin anh, theo anh về được không em?”

Anh không hỏi vì sao cô thất hồn lạc phách, anh chỉ tự tin cho rằng cả đời này, dù thế nào đi chăng nữa cô cũng sẽ ở bên cạnh anh mà thôi.

Lục Mộc không biết phải nói gì cả, chỉ có nước mắt cô hòa lẫn trong mưa không ngừng rơi xuống, chảy dọc xuống cằm.

Cả người cô tràn đầy sự yếu đuối, không còn sức để chống lại, người trước mặt cô chính là cọng cỏ cứu mạng duy nhất ở nơi vực sâu thăm thẳm.

...

Đơn Quần không nuốt lời. Đợi đến khi trở lại thành phố S, anh tự mình đưa Lục Mộc về nhà cô, sau đó nhờ anh mình là Đơn Lợi giúp đỡ việc đăng ký kết hôn.

Lúc ông cụ Đơn và vợ biết chuyện, Đơn Quần đã dẫn Lục Mộc mang thai hơn ba tháng bước vào cửa lớn nhà họ Đơn.

Cho dù cơn giận dữ có mưa rền gió dữ đến đâu thì cuối cùng cũng bình ổn, người kiêu ngạo tới mức tự mãn như Đơn Quần tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào ngang ngược can thiệp và động chạm đến người anh yêu nhất.

Chỉ cần có cô ở bên cạnh, có con ở bên cạnh, dù Đơn Quần biết trong lòng cô có người khác, anh cũng nhất định dùng sự tự tôn tối cao của mình mà dễ dàng tha thứ.

Lục Mộc và người kia, ngay cả từ biệt đều chưa từng chính miệng nói ra, cô vào nhà họ Đơn được mười năm.

Cô chưa từng muốn bắt gặp cảnh tượng chói mắt kia.

Xe của Đơn Quần ngừng ở dưới lầu. Cô ra ngoài mua mấy cuộn tranh rồi trở về, định qua chỗ anh nói với anh một tiếng, nhưng khi nhìn vào bên trong, cô lại trông thấy một người phụ nữ lộ nửa ngực đang triền miên với anh. Trong đôi mắt của người phụ nữ đó, tất cả đều là tình yêu nồng nhiệt.

Lúc Đơn Quần nhìn thấy cô, phải dùng từ “trắng bệch” để hình dung sắc mặt anh mới đúng. Cô nhìn vẻ mặt kinh hoảng lẫn thống khổ của anh, trong lòng không hề có một chút dao động.

“Tiểu Mộc.” Anh vội lật cổ áo vào trong để che đi hai dấu hôn mờ ám, giữ chặt vai cô rồi vội nói: “Anh và Đặng Di thật sự không có cái gì hết.”

“Anh chạm vào cô ta rồi sao?” Cô để mặc anh lắc lư người mình, thản nhiên hỏi.

Anh không nói gì.

Từ sau khi rời khỏi người kia, cô từng cho rằng trên đời này chỉ có Đơn Quần thật lòng với mình, chỉ tiếc cho đến bây giờ cô vẫn không thể đáp lại tình cảm của anh.

Cũng phải, trên đời làm gì có chuyện tốt như thế? Làm gì có người đàn ông trưởng thành nào mà vợ không có tình cảm với mình, anh ta vẫn ngây ngốc giữ mãi hai tiếng “thủy chung” chứ?

“Bội Bội không phải con anh.” Hồi lâu sau, cô nới lỏng tay anh khỏi mình: “Đơn Quần, chúng ta ly hôn đi.”

“Em lặp lại lần nữa!” Anh sợ run, một hồi mới phản ứng kịp, râu tóc gần như dựng ngược cả lên, anh hung hăng ghì chặt vai cô: “Mẹ nó, em lặp lại lần nữa!”

“Bội Bội không phải con gái anh.” Cô chỉ lặp lại từ từ.

...

Gió tanh mưa máu càn quét nhà họ Đơn. Trong một đêm, Lục Mộc giống như con chuột qua đường bị đuổi giết, thậm chí ông cụ Đơn còn dùng gậy cảnh sát đánh cô, may mà Đơn Quần hai mắt đỏ bừng cản kịp.

Lục Mộc nhìn con gái quỳ khóc trên nền đất, cả người run rẩy, sau đó lại nhìn qua Đơn Quần vốn luôn khoe khoang kiêu ngạo nay đã phát cuồng, quá mức thê lương.

Cô quá hiểu Đơn Quần. Cho dù làm xét nghiệm ADN là biết được chân tướng, anh cũng sẽ dùng sự kiêu ngạo cuối cùng để tự lừa mình.

Phải, cô có thể dễ dàng tha thứ cho việc bản thân mình không một lòng với anh, nhưng lại không hề tha thứ một cách dễ dàng cho người khác. (Lục Mộc ở bên chồng nhưng nhớ người khác thì được, chồng cô nhớ người khác thì cô không chấp nhận -...-)

Cũng phải, cô vốn là người đã đi đến tận cùng, bây giờ cuối cùng cũng có thể rời đi mà không chút kiêng dè, thêm một nét bút* thì sao chứ? *Ý là thêm một chuyện.

---

Thấm thoắt lại mười năm trôi qua, cuối cùng Lục Mộc cũng có thể gặp lại ông. (Phó Lăng)

Phía sau là con gái bà - đối diện với con trai ông, lòng con bé tựa như tro tàn, tưởng như địa ngục hành hạ; phía trước là gông cùm xiềng xích mà cả đời này bà cũng không thể thoát khỏi.

Bà bị ông kéo lại ngồi chờ trước cửa phòng bệnh của vợ. Cả người ông phát run, hỏi bà rằng rốt cuộc cô bé kia là con của ai.

Ông vô cùng đau lòng vì con trai mình.

Ngay từ lúc đầu, ông đã lựa chọn bản thân và trách nhiệm với gia tộc. Những gì mà hai người từng trải qua, từ đầu đến cuối chỉ là hy vọng xa vời của riêng bà mà thôi.

Bà vẫn luôn biết rõ điều đó.

“Là con của Đơn Quần.” Cuối cùng, bà từ biệt ông: “Hai đứa nó không có chung huyết thống.”

Nếu như có thể, nếu như hai đứa nhỏ có thể thật sự ở bên nhau.

Thì việc để Đơn Quần làm ba của con bé cũng là việc mà cả đời này bà làm đúng nhất.

“Tạm biệt.”

Ông đã đặt tất cả những gì ông có thể làm vào khoảng thời gian mà tôi đã dành trọn trái tim cho ông rồi.

Tạm biệt Phó Lăng, tôi đã thỏa mãn rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện