Editor: Thư
Hiện tại Cố Linh Nhan đã rất may mắn khi biết chọn đúng đường trở về Vị Lạc Bào.
Ở Tokyo này, bất luận hắc bạch lưỡng đạo, từ trên xuống dưới, toàn bộ cũng phải cho một người mặt mũi, mà người này không phải người nào khác, đúng là một trong số những người anh em tốt của người yêu cô.
Sau khi Trần Uyên Sam theo lời tóm được người nào đó mang về, lại vẫn cực kì hảo tâm tỏ vẻ mình muốn làm hướng dẫn viên du lịch muốn dẫn đôi vợ chồng son này đi dạo, Đơn Cảnh Xuyên biết anh ta là một kẻ trong bụng chỉ toàn những ý tưởng muốn bêu xấu anh, nhưng thấy Cố Linh Nhan vô cùng mong chờ lại đành phải đen mặt ngậm miệng.
Được trai đẹp bản xứ dẫn đi chơi, lại còn có mấy anh bảo tiêu vest đen khôi ngô uy phong, đồng bào nữ tính duy nhất của đoàn xù lông thỏ bày tỏ mình cực kỳ khốc đó nha.
Bởi vì đoàn lữ hành chỉ dẫn đến nhà hàng Trung Quốc thôi, khiến cho Cố Linh Nhan cực kỳ thèm những món ăn vặt ở Tokyo mà bọn họ chưa được nếm thử, giữa trưa Trần Uyên Sam tiện tay hủy bỏ phòng đặt trước ở nhà hàng cao cấp, dẫn bọn họ đến chỗ mấy nhà hàng ăn vặt nổi tiếng gần đó.
Cô gái nhỏ cao hứng cầm tiền của ông người yêu nhà mình phái phát chạy thẳng vào mấy hàng ăn vặt, mới vừa bước một bước đã thở hốc vì kinh ngạc sau đó thu chân, Đơn Cảnh Xuyên thấy thế, vội vàng kéo cô đến bên cạnh hỏi cô làm sao vậy.
"Khó chịu." Cố Linh Nhan vểnh môi nhìn anh, "Không thoải mái... Đau..."
Giọng điệu kia giống giọng điệu rên rỉ mềm mại của cô tối hôm qua y như đúc, Đơn Cảnh Xuyên nghe thấy, đôi mắt dần tối lại, thấp giọng khụ một tiếng, nhu nhu tóc của cô, "Để anh đi mua, em chờ ở chỗ một hồi nhé?"
Cố Linh Nhan vừa định nói không cần, lúc này vừa lúc thấy ánh mắt cười như không cười của Trần Uyên Sam đứng bên cạnh anh, vội vàng đỏ mặt khẽ hất tay anh ra, liền chen vào đám người, "Tự em mua được!"
"Chạy chậm chút." Đơn Cảnh Xuyên đuổi theo sau vài bước, đôi mắt không chớp cẩn thận nhìn chằm chằm từng hành động của cô giữa đám người, lúc này Trần Uyên Sam mới đi lên phía trước vỗ vỗ bờ vai của anh, buồn cười nói, "Vì sao trước kia tôi lại không phát hiện cậu có bệnh luyến đồng nhỉ?"
Một bé thỏ xù lông đáng yêu như thế, làm thế nào có thể xoay ông già cứng nhắc lạnh lùng này đến mức thần hồn điên đảo đến thế này chứ.
"Chậc chậc." Thấy Đơn Cảnh Xuyên không nói lời nào, Trần Uyên Sam không mặn không nhạt lại bỏ thêm vài câu, "Cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ thấy cậu có ánh mắt như thế, như là lang là hổ chưa mãn dục, lại như thiếu nam đầy nhu tình nhỉ?"
Đơn Cảnh Xuyên nghe anh ta nói mà phát sặc, trầm mặc hồi lâu mới thản nhiên nói, "Trước khác nay khác."
Tuy những lời này sau lại hoàn toàn có thể tiên đoán được tương lai, nhưng khi đó Trần Uyên Sam hoàn toàn lơ đểnh, lại tiếp tục cười nhạo, "Thật đáng mừng nha, về sau có con rồi cậu chẳng khác nào có một mà chăm đến hai."
Bên kia cuố cùng Cố Linh Nhan cũng kéo được mấy túi đồ ăn lớn chen khỏi đám đông, Đơn Cảnh Xuyên thu mắt lại đi lên vài bước đón mấy túi đồ ăn vặt trong tay cô, ai ngờ lúc này chuông điện thoại di động trong túi quần áo đột nhiên vang lên, trên tay anh cầm đầy đồ không có cách nào nhận điện, tiện thể bảo cô hỗ trợ nhấc máy giúp.
"Alo?" Cố Linh Nhan nhận điện, nghe xong một câu sắc mặt lập tức liền thay đổi, "... Bác, bác trai, chào bác."
Đơn Cảnh Xuyên ngẩn ra, cô đã kiễng chân áp điện thoại vào tai anh, bên kia rõ ràng giọng điệu của Đơn Lợi đang cố kiềm nén tức giận, "Mày lập tức trở về đây."
Vốn lần này muốn vui vẻ dẫn cô đi chơi thỏa thích mấy ngày rồi về, anh cau mày nhìn vào người nào đó, tay cô xoắn lại, bấu chặt vào nhau, trầm giọng nói, "Chuyện ở cục còn chưa tới đâu, con vẫn cứ thế đấy."
Bên đầu kia Đơn Lợi bị nghẹn lại, nổi giận đùng đùng nói vài câu liền cúp điện thoại, Cố Linh Nhan ngẩng đầu thấy sắc mặt của anh không tốt lắm, không muốn để cho anh khó xử, vội vàng nhỏ giọng nói, "Anh vẫn có rất nhiều công việc bận mà, em với anh cùng về đi thôi, nếu không ba anh sẽ rất tức giận."
Anh nhìn ánh mắt chu đáo của cô, trong lòng lại ấm áp, thở dài, cúi đầu hôn thái dương cô, "Không phải vì chuyện công tác, lần sau anh lại xin nghỉ rồi dẫn em đi chơi nữa nhé?"
Cố Linh Nhan cực kỳ ngoan ngoãn gật đầu, lại hiếu kỳ hỏi, "Vậy thì vì sao chứ? Em sao?"
"Không phải." Anh thì thầm vài câu với Trần Uyên Sam để cho anh ta lập tức hỗ trợ đặt vé máy bay trở về, quay người lại, sắc mặt trầm trầm nhìn cô: "Là Bội Bội."
***
Sắc mặt Phó Chính trầm trầm ngồi trước giường bệnh, mấy giờ liền đều không có dời đi một bước.
Trên giường, sắc mặt bệnh nhân tái nhợt, môi không có một tia huyết sắc, cánh tay mảnh khảnh của cô đặt trên chăn, lại vẫn bất giác che chở vùng bụng.
Trên người Thiệu Tây Bội, nếu nói cái gì đẹp nhất thì đó là đôi mắt.
Lúc còn rất nhỏ, anh chỉ thấy ánh mắt nhu hòa trong suốt, không nhuốm bụi trần này trong tiềm thức đã muốn chiếm cứ người ta, để cho trong đôi mắt kia chỉ có thể có hình bóng của một người.
Mấy giờ trước xém chút nữa là cô đã bi một chiếc xe lao thẳng vào, mà hiện tại cô lại đang nhắm mắt lại nằm ở trước mặt anh không nhúc nhích, an tĩnh tựa như không có bất cứ tiếng động nào có thể phát ra được.
"Tình huống của thai nhi trong bụng vợ anh cực kì không ổn định, cực dễ xảy ra sơ xuất, nếu ba tháng đầu không thể đảm bảo thai phụ được tĩnh tâm dưỡng thai, nếu lại chịu kích thích gì đi nữa, khẳng định đầu tiên là ngay cả tính mạng thai phụ cũng rất nguy hiểm."
Đây là điều mà trước khi thầy thuốc ra ngoài cứ mãi dặn dò anh.
Lúc này đột nhiên có người gõ cửa, người bên ngoài không gõ đến lần hai đã vô cùng lo lắng tự mình mở cửa vọt vào, cầm đầu chính là Dung Tiễn đang nổi giận bừng bừng, theo sau cô còn có Cù Giản và Lục Mộc.
"TMD!" Dung Tiễn lo đến độ hốc mắt đỏ bừng, tiến lên vung một quyền thẳng vào mặt anh, "Anh còn có nhân tính không?! Cô ấy mới vừa mang thai anh lại vẫn trơ mắt để cô ấy bị va chạm như thế, anh chính là đồ cặn bã từ đầu đến chân!"
Phó Chính bị cô đánh một quyền lui về sau hai bước, đụng vào tường vẫn không nhúc nhích, mặt Cù Giản trầm xuống bước lên phía trước dắt Dung Tiễn đang tức tới trợn trừng hai mắt ra ngoài, "Hiện tại cô ấy cần nghỉ ngơi, em không cần ầm ĩ nữa."
Dung Tiễn nhìn Thiệu Tây Bội nằm trên giường mà nước mắt lộp bộp rơi xuống, Cù Giản thở dài, ôm cô vào ngực nhẹ nhàng mà dỗ dành, "Không có việc gì, không phải thầy thuốc đã nói rồi sao, cả mẹ và bé đều không sao cả, em đừng lo."
Khuôn mặt lúc nào cũng ôn nhu nhã nhặn mà lạnh nhạt của Lục Mộc nhanh chóng già nua khiến cho người ta kinh hãi, bà nghiêng ngả lảo đảo đi đến bên giường bệnh, hơi hơi cúi người cầm tay Thiệu Tây Bội.
Cù Giản ôn nhu nhẹ nhàng vỗ lưng người trong lòng, nhìn Phó Chính cùng Lục Mộc một cái, mới dẫn Dung Tiễn ra ngoài phòng khách cách vách.
Trong phòng bệnh chỉ nghe tiếng giọt nước truyền dịch giọt tóc tóc, Dung Tiễn từng theo quân đội, lực tay rất lớn, bả vai Phó Chính đau đến vô cảm, trên mặt anh lại vẫn chẳng có chút biểu tình gì cả, từng bước một đi đến bên cạnh Lục Mộc.
"Con bé mang thai đã bao lâu?" Lục Mộc đưa lưng về phía anh, nhàn nhạt hỏi.
"Ba tháng." Phó Chính đứng sau lưng bà, trầm giọng đáp.
"Hiện tại nhìn thấy nó như vậy, cậu đã phục được thù chưa?"Lúc này Lục Mộc thả tay Thiệu Tây Bội xuống, quay người lại nhìn vào mắt anh, "Bức chúng tôi đến bước đường này, cậu đã như nguyện rồi."
"Bác gái." Phó Chính không hề nháy mắt, nhìn thẳng vào Lục Mộc, "Con tuyệt đối không thể nào thả cô ấy đi được."
"Bức nó xoá sạch đứa con của mình, tiếp tục trói buộc nó bên cạnh cậu." Trong mắt Lục Mộc mang theo nhàn nhạt buồn bã, "Nó có đồng ý hay không cũng đều không quan trọng nữa rồi đúng không?"
"Đây là phương pháp tốt nhất để con đối xử tốt với cô ấy." Anh gằn từng tiếng nói, "Dù cho cô ấy muốn con chết, con cũng làm như vậy."
Chẳng sợ đã qua nhiều năm như vậy, không có cô ở bên cạnh mỗi khi đi vào giấc ngủ, không đêm nào anh ngủ được yên giấ.
Chẳng sợ anh mặc cô bị thương đến máu chảy thì con tim anh cũng không ngừng bị ăn mòn đục khoét.
Chẳng sợ anh để lại bao nhiêu vết sẹo trong lòng cô, anh cũng tự dằn vặt chính bản thân mình như thế.
Lúc này cửa phòng bệnh nhẹ nhàng mở ra, Phó Chính cùng Lục Mộc đều quay đầu nhìn lại, đã thấy Đơn Quần đã đi vào phòng bệnh, theo sau là Đặng Di trang điểm đậm lại tỏ ra vênh váo tự đắc.
Lúc Đơn Quần nhìn thấy Lục Mộc, bước chân cứng lại như bị giật điện, trong nháy mắt ánh mắt dâng lên hàng loạt cơn sóng mang tên "không thể tin nổi", không thể khắc chế chính mình đành hô, "Tiểu Mộc?"
Sắc mặt của Lục Mộc cơ hồ không có bất cứ cảm xúc nào, bà nhìn Đơn Quần và Đặng Di đứng phia sau ông với anh mắt sắc bén như lợi kiếm, ngay cả môi cũng không động.
Lúc này Đặng Di nhìn như vô cùng hòa ái, nghiêng đầu cười cười với Phó Chính, "Dì có lòng khuyên con một câu, sau khi đứa trẻ sinh ra dì đề nghị con nên đi làm xét nghiệm DNA một lần, nói không chừng đứa nhỏ chưa chắc là của con, đừng để mình đội nón xanh đi vào quan tài luôn rồi mà vẫn không biết, vậy thật sự không tốt đẹp gì đâu."
Ngay cả mí mắt Phó Chính cũng không thèm nâng lên, như là không nghe thấy lời của bà ta vậy, xoay người ngồi xuống bên giường của Thiệu Tây Bội.
"Chồng tôi cứu con gái bà, vì sao mà ngay cả tiếng cảm ơn bà cũng không chịu nói vậy? Chiếc xe kia mà tông vào rồi thì sẽ là một xác hai mạng đó, không phải ông ấy, hiện tại người bà gặp đang nằm dưới một lớp vải trắng rồi cũng nên." Đặng Di nói xong đưa tay ôm cánh tay Đơn Quần, thấy ông nhìn Lục Mộc chằm chằm, trên tay dùng lực rất mạnh, "Trên người anh còn vài vết thương, mau cùng em trở về nghỉ ngơi."
"Bà buông ra!" Mắt Đơn Quần cũng không động, một tay bỏ cánh tay của bà ta ra.
Đặng Di tức giận đến toàn thân phát run, há miệng thở dốc định nói gì, lúc này bỗng nhiên nghe thấy giọng nói khô khốc từ người trên giường.
"Đứa bé.....có còn không?"
Thiệu Tây Bội vừa mới đã tỉnh lại, toàn thân mềm nhũn, một chút khí lực cũng không có, Phó Chính nắm thật chặt tay cô, nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô, từ từ gật gật đầu.
Lúc này Lục Mộc nghe được giọng nói cũng xoay người lại, khi Thiệu Tây Bội nhìn thấy bà, tay cô run lên, khàn giọng hô một tiếng "mẹ", Lục Mộc nghe cô gọi như thế, mắt cũng nóng lên, vội vàng ngồi xuống bên mép giường, vươn tay vuốt ve mớ tóc lòa xòa trước trán cô.
"Mẹ con người ta đoàn tụ anh ở bên cạnh xem náo nhiệt gì chứ!" Lúc này Đặng Di ở một bên nhìn ánh mắt Đơn Đoàn từ từ trở nên nhu hòa, rốt cục nhịn không được gay gắt lên tiếng.
Lúc này Thiệu Tây Bội mới giương mắt nhìn đến Đơn Quần đứng một bên, ánh mắt giật giật, đôi mắt lập tức âm u xuống.
Cô nhớ rõ, lúc mới vừa ngất đi không bao lâu, cô có một cái khoảng khắc tỉnh lại, khi đó cô được người ta ôm ấp khuỷu tay, trong tầm mắt là một cánh tay vẫn dính đầy máu tươi, bên tai là giọng nói thuần hậu đã lâu không được nghe.
"Thầy thuốc! Mau nhìn xem con gái của tôi!"
Đây là người mà cô gọi là ba suốt 10 năm, người đàn ông mà dù có bị ép buộc cô cũng không thể tin tưởng ông không phải là cha ruột của mình.
Người đàn ông này cũng là người từ nhỏ luôn có vẻ mặt ôn hoà với cô, coi cô như tâm can bảo bối mà yêu thương.
Là người....cô chưa bao giờ có thể quên được,
Lúc này Đơn Quần hoảng hốt như không nghe thấy giọng nói của Đặng Di, đi tới bước suýt vấp, mới đến được gần giường bệnh của Thiệu Tây Bội và Lục Mộc ngồi trên giường bệnh.
Móng tay của Đặng đã đâm sâu vào lòng bàn tay của mình, đôi mắt đỏ lừ hung tợn nhìn bóng lưng ông thét chói tai, "Đơn Quần, ông là đồ khốn khiếp không biết nhớ đòn! Yêu một người đàn bà mà trong lòng bà ta chẳng hề có ông suốt nhiều năm như thế, giúp bà ta nuôi lớn một đứa nhỏ thậm chí cũng chẳng phải con mình, ông đã đê tiện đến cao hứng như vậy sao?! Con của tôi không phải con ruột của ông sao? Bao nhiêu năm trôi qua rồi ông vẫn tâm tâm niệm niệm thứ dã chủng do người đàn bà này sinh ra, thường xuyên chạy về thành phố S đứng ngoài tiệm của nó ngắm nhìn nó, còn có những đồ trang trí mà ông giấu trong hộc tủ của ông, ông tưởng rằng tôi lại không biết à?!"
Giọng điệu sắc bén của bà ta truyền vào trong tai mỗi người, lúc này Đơn
Quần hơi hơi run lẩy bẩy, xoay người bước đến trước mặt bà ta, hung hăng cho bà ta một bạt tai.
_______________________________________________________
Hiện tại Cố Linh Nhan đã rất may mắn khi biết chọn đúng đường trở về Vị Lạc Bào.
Ở Tokyo này, bất luận hắc bạch lưỡng đạo, từ trên xuống dưới, toàn bộ cũng phải cho một người mặt mũi, mà người này không phải người nào khác, đúng là một trong số những người anh em tốt của người yêu cô.
Sau khi Trần Uyên Sam theo lời tóm được người nào đó mang về, lại vẫn cực kì hảo tâm tỏ vẻ mình muốn làm hướng dẫn viên du lịch muốn dẫn đôi vợ chồng son này đi dạo, Đơn Cảnh Xuyên biết anh ta là một kẻ trong bụng chỉ toàn những ý tưởng muốn bêu xấu anh, nhưng thấy Cố Linh Nhan vô cùng mong chờ lại đành phải đen mặt ngậm miệng.
Được trai đẹp bản xứ dẫn đi chơi, lại còn có mấy anh bảo tiêu vest đen khôi ngô uy phong, đồng bào nữ tính duy nhất của đoàn xù lông thỏ bày tỏ mình cực kỳ khốc đó nha.
Bởi vì đoàn lữ hành chỉ dẫn đến nhà hàng Trung Quốc thôi, khiến cho Cố Linh Nhan cực kỳ thèm những món ăn vặt ở Tokyo mà bọn họ chưa được nếm thử, giữa trưa Trần Uyên Sam tiện tay hủy bỏ phòng đặt trước ở nhà hàng cao cấp, dẫn bọn họ đến chỗ mấy nhà hàng ăn vặt nổi tiếng gần đó.
Cô gái nhỏ cao hứng cầm tiền của ông người yêu nhà mình phái phát chạy thẳng vào mấy hàng ăn vặt, mới vừa bước một bước đã thở hốc vì kinh ngạc sau đó thu chân, Đơn Cảnh Xuyên thấy thế, vội vàng kéo cô đến bên cạnh hỏi cô làm sao vậy.
"Khó chịu." Cố Linh Nhan vểnh môi nhìn anh, "Không thoải mái... Đau..."
Giọng điệu kia giống giọng điệu rên rỉ mềm mại của cô tối hôm qua y như đúc, Đơn Cảnh Xuyên nghe thấy, đôi mắt dần tối lại, thấp giọng khụ một tiếng, nhu nhu tóc của cô, "Để anh đi mua, em chờ ở chỗ một hồi nhé?"
Cố Linh Nhan vừa định nói không cần, lúc này vừa lúc thấy ánh mắt cười như không cười của Trần Uyên Sam đứng bên cạnh anh, vội vàng đỏ mặt khẽ hất tay anh ra, liền chen vào đám người, "Tự em mua được!"
"Chạy chậm chút." Đơn Cảnh Xuyên đuổi theo sau vài bước, đôi mắt không chớp cẩn thận nhìn chằm chằm từng hành động của cô giữa đám người, lúc này Trần Uyên Sam mới đi lên phía trước vỗ vỗ bờ vai của anh, buồn cười nói, "Vì sao trước kia tôi lại không phát hiện cậu có bệnh luyến đồng nhỉ?"
Một bé thỏ xù lông đáng yêu như thế, làm thế nào có thể xoay ông già cứng nhắc lạnh lùng này đến mức thần hồn điên đảo đến thế này chứ.
"Chậc chậc." Thấy Đơn Cảnh Xuyên không nói lời nào, Trần Uyên Sam không mặn không nhạt lại bỏ thêm vài câu, "Cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ thấy cậu có ánh mắt như thế, như là lang là hổ chưa mãn dục, lại như thiếu nam đầy nhu tình nhỉ?"
Đơn Cảnh Xuyên nghe anh ta nói mà phát sặc, trầm mặc hồi lâu mới thản nhiên nói, "Trước khác nay khác."
Tuy những lời này sau lại hoàn toàn có thể tiên đoán được tương lai, nhưng khi đó Trần Uyên Sam hoàn toàn lơ đểnh, lại tiếp tục cười nhạo, "Thật đáng mừng nha, về sau có con rồi cậu chẳng khác nào có một mà chăm đến hai."
Bên kia cuố cùng Cố Linh Nhan cũng kéo được mấy túi đồ ăn lớn chen khỏi đám đông, Đơn Cảnh Xuyên thu mắt lại đi lên vài bước đón mấy túi đồ ăn vặt trong tay cô, ai ngờ lúc này chuông điện thoại di động trong túi quần áo đột nhiên vang lên, trên tay anh cầm đầy đồ không có cách nào nhận điện, tiện thể bảo cô hỗ trợ nhấc máy giúp.
"Alo?" Cố Linh Nhan nhận điện, nghe xong một câu sắc mặt lập tức liền thay đổi, "... Bác, bác trai, chào bác."
Đơn Cảnh Xuyên ngẩn ra, cô đã kiễng chân áp điện thoại vào tai anh, bên kia rõ ràng giọng điệu của Đơn Lợi đang cố kiềm nén tức giận, "Mày lập tức trở về đây."
Vốn lần này muốn vui vẻ dẫn cô đi chơi thỏa thích mấy ngày rồi về, anh cau mày nhìn vào người nào đó, tay cô xoắn lại, bấu chặt vào nhau, trầm giọng nói, "Chuyện ở cục còn chưa tới đâu, con vẫn cứ thế đấy."
Bên đầu kia Đơn Lợi bị nghẹn lại, nổi giận đùng đùng nói vài câu liền cúp điện thoại, Cố Linh Nhan ngẩng đầu thấy sắc mặt của anh không tốt lắm, không muốn để cho anh khó xử, vội vàng nhỏ giọng nói, "Anh vẫn có rất nhiều công việc bận mà, em với anh cùng về đi thôi, nếu không ba anh sẽ rất tức giận."
Anh nhìn ánh mắt chu đáo của cô, trong lòng lại ấm áp, thở dài, cúi đầu hôn thái dương cô, "Không phải vì chuyện công tác, lần sau anh lại xin nghỉ rồi dẫn em đi chơi nữa nhé?"
Cố Linh Nhan cực kỳ ngoan ngoãn gật đầu, lại hiếu kỳ hỏi, "Vậy thì vì sao chứ? Em sao?"
"Không phải." Anh thì thầm vài câu với Trần Uyên Sam để cho anh ta lập tức hỗ trợ đặt vé máy bay trở về, quay người lại, sắc mặt trầm trầm nhìn cô: "Là Bội Bội."
***
Sắc mặt Phó Chính trầm trầm ngồi trước giường bệnh, mấy giờ liền đều không có dời đi một bước.
Trên giường, sắc mặt bệnh nhân tái nhợt, môi không có một tia huyết sắc, cánh tay mảnh khảnh của cô đặt trên chăn, lại vẫn bất giác che chở vùng bụng.
Trên người Thiệu Tây Bội, nếu nói cái gì đẹp nhất thì đó là đôi mắt.
Lúc còn rất nhỏ, anh chỉ thấy ánh mắt nhu hòa trong suốt, không nhuốm bụi trần này trong tiềm thức đã muốn chiếm cứ người ta, để cho trong đôi mắt kia chỉ có thể có hình bóng của một người.
Mấy giờ trước xém chút nữa là cô đã bi một chiếc xe lao thẳng vào, mà hiện tại cô lại đang nhắm mắt lại nằm ở trước mặt anh không nhúc nhích, an tĩnh tựa như không có bất cứ tiếng động nào có thể phát ra được.
"Tình huống của thai nhi trong bụng vợ anh cực kì không ổn định, cực dễ xảy ra sơ xuất, nếu ba tháng đầu không thể đảm bảo thai phụ được tĩnh tâm dưỡng thai, nếu lại chịu kích thích gì đi nữa, khẳng định đầu tiên là ngay cả tính mạng thai phụ cũng rất nguy hiểm."
Đây là điều mà trước khi thầy thuốc ra ngoài cứ mãi dặn dò anh.
Lúc này đột nhiên có người gõ cửa, người bên ngoài không gõ đến lần hai đã vô cùng lo lắng tự mình mở cửa vọt vào, cầm đầu chính là Dung Tiễn đang nổi giận bừng bừng, theo sau cô còn có Cù Giản và Lục Mộc.
"TMD!" Dung Tiễn lo đến độ hốc mắt đỏ bừng, tiến lên vung một quyền thẳng vào mặt anh, "Anh còn có nhân tính không?! Cô ấy mới vừa mang thai anh lại vẫn trơ mắt để cô ấy bị va chạm như thế, anh chính là đồ cặn bã từ đầu đến chân!"
Phó Chính bị cô đánh một quyền lui về sau hai bước, đụng vào tường vẫn không nhúc nhích, mặt Cù Giản trầm xuống bước lên phía trước dắt Dung Tiễn đang tức tới trợn trừng hai mắt ra ngoài, "Hiện tại cô ấy cần nghỉ ngơi, em không cần ầm ĩ nữa."
Dung Tiễn nhìn Thiệu Tây Bội nằm trên giường mà nước mắt lộp bộp rơi xuống, Cù Giản thở dài, ôm cô vào ngực nhẹ nhàng mà dỗ dành, "Không có việc gì, không phải thầy thuốc đã nói rồi sao, cả mẹ và bé đều không sao cả, em đừng lo."
Khuôn mặt lúc nào cũng ôn nhu nhã nhặn mà lạnh nhạt của Lục Mộc nhanh chóng già nua khiến cho người ta kinh hãi, bà nghiêng ngả lảo đảo đi đến bên giường bệnh, hơi hơi cúi người cầm tay Thiệu Tây Bội.
Cù Giản ôn nhu nhẹ nhàng vỗ lưng người trong lòng, nhìn Phó Chính cùng Lục Mộc một cái, mới dẫn Dung Tiễn ra ngoài phòng khách cách vách.
Trong phòng bệnh chỉ nghe tiếng giọt nước truyền dịch giọt tóc tóc, Dung Tiễn từng theo quân đội, lực tay rất lớn, bả vai Phó Chính đau đến vô cảm, trên mặt anh lại vẫn chẳng có chút biểu tình gì cả, từng bước một đi đến bên cạnh Lục Mộc.
"Con bé mang thai đã bao lâu?" Lục Mộc đưa lưng về phía anh, nhàn nhạt hỏi.
"Ba tháng." Phó Chính đứng sau lưng bà, trầm giọng đáp.
"Hiện tại nhìn thấy nó như vậy, cậu đã phục được thù chưa?"Lúc này Lục Mộc thả tay Thiệu Tây Bội xuống, quay người lại nhìn vào mắt anh, "Bức chúng tôi đến bước đường này, cậu đã như nguyện rồi."
"Bác gái." Phó Chính không hề nháy mắt, nhìn thẳng vào Lục Mộc, "Con tuyệt đối không thể nào thả cô ấy đi được."
"Bức nó xoá sạch đứa con của mình, tiếp tục trói buộc nó bên cạnh cậu." Trong mắt Lục Mộc mang theo nhàn nhạt buồn bã, "Nó có đồng ý hay không cũng đều không quan trọng nữa rồi đúng không?"
"Đây là phương pháp tốt nhất để con đối xử tốt với cô ấy." Anh gằn từng tiếng nói, "Dù cho cô ấy muốn con chết, con cũng làm như vậy."
Chẳng sợ đã qua nhiều năm như vậy, không có cô ở bên cạnh mỗi khi đi vào giấc ngủ, không đêm nào anh ngủ được yên giấ.
Chẳng sợ anh mặc cô bị thương đến máu chảy thì con tim anh cũng không ngừng bị ăn mòn đục khoét.
Chẳng sợ anh để lại bao nhiêu vết sẹo trong lòng cô, anh cũng tự dằn vặt chính bản thân mình như thế.
Lúc này cửa phòng bệnh nhẹ nhàng mở ra, Phó Chính cùng Lục Mộc đều quay đầu nhìn lại, đã thấy Đơn Quần đã đi vào phòng bệnh, theo sau là Đặng Di trang điểm đậm lại tỏ ra vênh váo tự đắc.
Lúc Đơn Quần nhìn thấy Lục Mộc, bước chân cứng lại như bị giật điện, trong nháy mắt ánh mắt dâng lên hàng loạt cơn sóng mang tên "không thể tin nổi", không thể khắc chế chính mình đành hô, "Tiểu Mộc?"
Sắc mặt của Lục Mộc cơ hồ không có bất cứ cảm xúc nào, bà nhìn Đơn Quần và Đặng Di đứng phia sau ông với anh mắt sắc bén như lợi kiếm, ngay cả môi cũng không động.
Lúc này Đặng Di nhìn như vô cùng hòa ái, nghiêng đầu cười cười với Phó Chính, "Dì có lòng khuyên con một câu, sau khi đứa trẻ sinh ra dì đề nghị con nên đi làm xét nghiệm DNA một lần, nói không chừng đứa nhỏ chưa chắc là của con, đừng để mình đội nón xanh đi vào quan tài luôn rồi mà vẫn không biết, vậy thật sự không tốt đẹp gì đâu."
Ngay cả mí mắt Phó Chính cũng không thèm nâng lên, như là không nghe thấy lời của bà ta vậy, xoay người ngồi xuống bên giường của Thiệu Tây Bội.
"Chồng tôi cứu con gái bà, vì sao mà ngay cả tiếng cảm ơn bà cũng không chịu nói vậy? Chiếc xe kia mà tông vào rồi thì sẽ là một xác hai mạng đó, không phải ông ấy, hiện tại người bà gặp đang nằm dưới một lớp vải trắng rồi cũng nên." Đặng Di nói xong đưa tay ôm cánh tay Đơn Quần, thấy ông nhìn Lục Mộc chằm chằm, trên tay dùng lực rất mạnh, "Trên người anh còn vài vết thương, mau cùng em trở về nghỉ ngơi."
"Bà buông ra!" Mắt Đơn Quần cũng không động, một tay bỏ cánh tay của bà ta ra.
Đặng Di tức giận đến toàn thân phát run, há miệng thở dốc định nói gì, lúc này bỗng nhiên nghe thấy giọng nói khô khốc từ người trên giường.
"Đứa bé.....có còn không?"
Thiệu Tây Bội vừa mới đã tỉnh lại, toàn thân mềm nhũn, một chút khí lực cũng không có, Phó Chính nắm thật chặt tay cô, nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô, từ từ gật gật đầu.
Lúc này Lục Mộc nghe được giọng nói cũng xoay người lại, khi Thiệu Tây Bội nhìn thấy bà, tay cô run lên, khàn giọng hô một tiếng "mẹ", Lục Mộc nghe cô gọi như thế, mắt cũng nóng lên, vội vàng ngồi xuống bên mép giường, vươn tay vuốt ve mớ tóc lòa xòa trước trán cô.
"Mẹ con người ta đoàn tụ anh ở bên cạnh xem náo nhiệt gì chứ!" Lúc này Đặng Di ở một bên nhìn ánh mắt Đơn Đoàn từ từ trở nên nhu hòa, rốt cục nhịn không được gay gắt lên tiếng.
Lúc này Thiệu Tây Bội mới giương mắt nhìn đến Đơn Quần đứng một bên, ánh mắt giật giật, đôi mắt lập tức âm u xuống.
Cô nhớ rõ, lúc mới vừa ngất đi không bao lâu, cô có một cái khoảng khắc tỉnh lại, khi đó cô được người ta ôm ấp khuỷu tay, trong tầm mắt là một cánh tay vẫn dính đầy máu tươi, bên tai là giọng nói thuần hậu đã lâu không được nghe.
"Thầy thuốc! Mau nhìn xem con gái của tôi!"
Đây là người mà cô gọi là ba suốt 10 năm, người đàn ông mà dù có bị ép buộc cô cũng không thể tin tưởng ông không phải là cha ruột của mình.
Người đàn ông này cũng là người từ nhỏ luôn có vẻ mặt ôn hoà với cô, coi cô như tâm can bảo bối mà yêu thương.
Là người....cô chưa bao giờ có thể quên được,
Lúc này Đơn Quần hoảng hốt như không nghe thấy giọng nói của Đặng Di, đi tới bước suýt vấp, mới đến được gần giường bệnh của Thiệu Tây Bội và Lục Mộc ngồi trên giường bệnh.
Móng tay của Đặng đã đâm sâu vào lòng bàn tay của mình, đôi mắt đỏ lừ hung tợn nhìn bóng lưng ông thét chói tai, "Đơn Quần, ông là đồ khốn khiếp không biết nhớ đòn! Yêu một người đàn bà mà trong lòng bà ta chẳng hề có ông suốt nhiều năm như thế, giúp bà ta nuôi lớn một đứa nhỏ thậm chí cũng chẳng phải con mình, ông đã đê tiện đến cao hứng như vậy sao?! Con của tôi không phải con ruột của ông sao? Bao nhiêu năm trôi qua rồi ông vẫn tâm tâm niệm niệm thứ dã chủng do người đàn bà này sinh ra, thường xuyên chạy về thành phố S đứng ngoài tiệm của nó ngắm nhìn nó, còn có những đồ trang trí mà ông giấu trong hộc tủ của ông, ông tưởng rằng tôi lại không biết à?!"
Giọng điệu sắc bén của bà ta truyền vào trong tai mỗi người, lúc này Đơn
Quần hơi hơi run lẩy bẩy, xoay người bước đến trước mặt bà ta, hung hăng cho bà ta một bạt tai.
_______________________________________________________
Danh sách chương