19.
Tiệc mừng thọ của lão cha béo diễn ra rất suôn sẻ.
Trở thành cha vợ của thế tử và Vương gia, không ít người xách túi to túi nhỏ đến chúc mừng.
Đột nhiên, Ngu phủ trở nên ồn ào, náo nhiệt.
Nhiều người lão cha béo không quen nhưng người tới thì là khách, lão cha chỉ có thể cười toe toét "xin mời, xin mời" thôi.
Thậm chí, ta còn biết số khách khứa này chủ yếu đều muốn lấy lòng nam chính và nam phụ.
Vì thế, ba người bọn họ được giao nhiệm vụ đón khách ở cổng lớn.
Lão cha béo, nam chính, nam phụ.
So với sự cẩn thận của lão cha béo và sự dễ gần của nam chính, nam phụ có vẻ khá bất cần đời.
Hắn đứng ở đó, thích thì cười với người ta một cái, không thích thì mặc kệ.
Về phía các nữ quyến, đại phu nhân không thể tiếp đãi được hết nên đã gọi nữ nhi của bà ấy đi giúp đỡ.
Ta không hiểu cách cư xử với các phu nhân, sợ sẽ làm sai chuyện gì, cho nên ta đi tìm một sân viện thanh tịnh để ngồi.
Xuân Hoa rất hiểu tính ta, khi ta đến sân, em ấy đã chuẩn bị rất nhiều điểm tâm cho ta.
Xuân Hoa nhận thấy, hai tháng này, ta đã lớn thêm rất nhiều.
Tuy rằng gương mặt vẫn tròn trịa như cũ nhưng chiều cao đã tăng thêm một chút.
Chỗ nên phát triển thì cũng phát triển khá tốt.
Chuyện này khiến Xuân Hoa có cảm giác rất tự hào. Thấy em ấy giống như một người mẹ đang chăm lo cho đứa con tuổi ăn tuổi lớn của mình, ta hơi sợ.
"Tiểu thư, sao chị không ăn nữa đi?"
"Ta, ợ, no rồi, ợ."
"Ăn nhiều một chút! Cho mau lớn!" Đôi mắt Xuân Hoa sáng lấp lánh. Bây giờ, ánh mắt em ấy nhìn ta giống như một người nông dân cần cù đang nhìn hoa màu mà mình đang chăm sóc...
Ta nổi da gà.
"Nếu bây giờ chị không ăn nhiều một chút thì khi về sẽ không có gì để ăn đâu."
A, cũng đúng ha!
Dù sao thì nam phụ cũng đã quyết định cắt thức ăn của ta trong vòng một tháng. Thật ra là hắn nói chỉ phạt 3 ngày thôi, nhưng mà ta không chịu nhận thua, vì vậy ta đã bỏ ăn...
Vậy là trong một tháng đó, phòng bếp không đưa cơm cho bọn ta nữa.
Suốt một tháng, ta và Xuân Hoa đã có một khoảng thời gian rất khó khăn.
Nửa tháng đầu, bọn ta còn lén lút hối lộ phòng bếp, dù không có thịt ngon cơm ngọt, nhưng cũng có rau xanh, củ cải nhét đầy bụng.
Về sau, phòng bếp đột nhiên kiên quyết không nhận hối lộ nữa.
Ta đường đường là một Trắc phi Vương phủ, suýt chút nữa thì chết đói!
Lúc đó ta không sợ hãi nữa, lao vào phòng bếp bê xoong nồi bát đ ĩa của họ đi để tạo riêng một phòng bếp mới. Nếu ai dám cản ta thì ta quyết liều chết với người đó!
Các ngươi không cho ta ăn thì ta tự mình làm!
Ban đầu ta rất cứng đầu.
Sau đó thì...
Tại sao một Vương phủ to như vậy mà lại không có chút rau dại nào vậy? Tại sao một Vương phủ to như vậy mà không có một con vật nào có thể ăn được?
Không nuôi thỏ không nuôi rùa không nuôi cá.
Không phải các vương công quý tộc đều rất thích nuôi mấy loại động vật quý hiếm hay sao?
Nam phụ chắc chắn là một tên Vương gia pha ke rồi!
Quan trọng nhất là một cái Vương phủ to như thế mà cũng không tìm được một con chuột nhỏ nào.
Cuối cùng, ta tự chế ra một cái ná để bắn chim trên trời, còn nghĩ rằng mình sẽ có thịt để ăn.
Kết quả là ta đã nhịn đói suốt 9 bữa trong ba ngày!
Mỗi ngày, quản gia đều nhìn ta gãi đầu.
Vừa sợ ta chết đói.
Vừa sợ ta không chết đói.
"Nương nương, Vương gia đã phân phó phòng bếp không thể mang cơm cho ngài được..."
"Ôi, nương nương à, tiểu nhân không dám kháng mệnh đâu."
"Nương nương..."
"Nín! Ta sắp chết đói rồi! Bùi Dụ muốn bỏ mặc ta chết ở trong Vương phủ hay sao? Ta mới gả vào đây được hai tháng, hắn đã muốn bỏ đói ta đến chết. Đây chính là đang ngược đãi ta! Là bạo lực gia đình đó!" Ờ thì, bạo lực gia đình hình như cũng không đúng lắm.
"Nương nương à,..." Lão quản gia vẻ mặt đưa đám, "Nếu như ngài chịu cúi đầu nhận lỗi với Vương gia, chẳng phải là được rồi sao?"
"Đừng có chuyển chủ đề! Bây giờ ta muốn ăn cơm! Nếu như ngươi không cho ta ăn, ta sẽ tự xuống phòng bếp lấy gạo! Ta sẽ tự làm!"
"Nương nương,..."
"Sao? Ngươi không muốn cho? Ngươi thật sự muốn ta chết đói sao?"
... Sau đó lão quản gia bảo phòng bếp mắt nhắm mắt mở.
Sau đó mỗi ngày Xuân Hoa đều vào phòng bếp và làm quen với mọi người trong đó.
Rồi sau đó, Xuân Hoa cảm thấy mấy món chúng ta nấu còn ngon hơn mấy món do phòng bếp làm nữa!
Xuân Hoa, một tiểu nha hoàn trước kia trong đầu chỉ toàn nghĩ đến việc trạch đấu, bây giờ, em ấy đã thăng cấp trở thành một đầu bếp rồi!
Mỗi ngày, em ấy đều chui vào phòng bếp để luyện tay nghề, qua dăm ba bữa, đã tự làm được vài món. Mùi vị không thua gì phòng bếp, thậm chí tay nghề của em ấy còn tốt hơn bọn họ nữa kìa!
Có một vị khách trung thành với đủ lời ca ngợi là ta đây, Xuân Hoa càng tự tin hơn. Có đôi khi, ta sẽ kể cho em ấy nghe một vài món ăn không thuộc về thời đại này, cũng vừa vô tình vừa cố ý nói cho em ấy cả nguyên liệu và cách làm nữa.
Sau đó, em ấy bước lên con đường chinh phục mỹ vị không thể quay đầu.
Ta chưa từng nghĩ một ngày nào đó ta sẽ được nếm lại hương vị quen thuộc của quê nhà ở thời đại xa lạ này.
Có một lần, Xuân Hoa hỏi ta vì sao mỗi lần động đũa thì ta đều đỏ mắt.
Ta nói ta cảm động.
Ta nghĩ ta phải lấy được khế ước bán mình của Xuân Hoa.
Rồi trả lại cho em ấy.
Mặc kệ mai này thế nào, ít nhất em ấy cũng nên có được tự do thuộc về mình.
...
Khi ta đang chuẩn bị thưởng thức miếng bánh ngọt cuối cùng.
Nam phụ đến rồi.
Tên chó đó dựa người ở cửa viện, không biết hắn đã đến đây tự lúc nào.
Bây giờ, xung quanh không có ai, vì vậy, ta cũng không thèm chào hỏi hắn. Hắn bỏ đói ta một tháng, ta thực sự không thích nhìn thấy hắn chút nào.
"Nàng còn chưa chịu nhận sai sao?"
Hắn chậm chậm bước tới. Xuân Hoa hành lễ một cái, sau đó lui sang một bên.
"Thiếp thân không biết mình đã làm sai cái gì."
"Ngu Mộng Thu, nàng thay đổi rồi."
"Chẳng lẽ Vương gia đã từng gặp ta rồi sao?"
"Bổn Vương vốn muốn cho nàng một cơ hội. Nhưng nàng... Vô dụng rồi."
"Ngài nói đúng." Ta vô cùng đồng tình với hắn chuyện này.
Hắn chậm rãi nói xong, nghe thấy câu trả lời của ta thì nghẹn luôn.
Hắn thở dài nhìn ta, giống như đang tiếc nuối khi cây đao tốt ở đời trước, đời này không những không thể mài bén được mà còn trở thành một khối sắt nặng nề, ngu xuẩn!
"Vương gia, nếu ta vô dụng như vậy thì ngài hưu ta đi." Ta nhìn hắn, chân thành bày tỏ ý kiến của mình.
"..." Hắn nhíu mày do dự.
A nha! Hấp dẫn nha!
"Một kẻ vô dụng như ta ở trong Vương phủ này cũng chỉ lãng phí lương thực, cũng làm cho Vương gia không vui, vì sao Vương gia lại muốn giữ ta ở lại? Vương gia, ngay cả gặp ta ngài cũng không muốn. Nếu như ta rời đi, ngài sẽ lập tức mắt không thấy tâm không phiền thôi!"
Ta cảm thấy nam phụ sẽ không giữ ta lại. Ta rất vui.
"Nàng đang trách bổn vương sao?"
?!?!
Khiếp! Cái quái gì thế?
Ta trách hắn khi nào?
"Không phải, không có, ngài đừng hiểu lầm." Ta liên tục phủ nhận.
"Thiếp thân chỉ muốn tốt cho Vương gia thôi." Ngài thấy ta thật lòng chưa nè.
"Nếu như thiếp thân trở về, vẫn cần phải ăn cho nhanh lớn." Ngài trả ta về nhà mẹ đẻ, ta vẫn sẽ muốn ăn gì thì ăn, muốn uống gì thì uống. Ngài thích mấy người gầy gò nhưng ta trời sinh đã tròn trịa như vậy rồi. Ngài đừng mong ta có thể trở thành mỹ nhân yếu mềm gì gì đó.
Đột nhiên ta nảy ra một ý tưởng.
"Mặc dù thiếp thân cũng không đành lòng phải chia xa Vương gia..." Ta cố ý bày ra một tư thế kệch cỡm, nháy mắt quyến rũ nam phụ.
Sắc mặt nam phụ lập tức biến đổi.
Hắn nhanh chóng xoay người cúi xuống: "Oẹ..."
Ha ha ha ha!
Ta không tin ta đã làm đến như vậy mà đồ cẩu nam nhân nhà ngươi còn chịu muốn một nữ nhân mà ngươi không thích ở lại đấy.
"Vương gia..." Ta cố gắng hết sức để tạo ra một giọng nói nũng nịu, nhìn hắn ngọt ngào.
"Chúng ta sẽ bàn luận chuyện này sau."
"Hu hu hu, Vương gia~"
Xuân Hoa cười đến nỗi ngồi bệt luôn xuống đất.
Tiệc mừng thọ của lão cha béo diễn ra rất suôn sẻ.
Trở thành cha vợ của thế tử và Vương gia, không ít người xách túi to túi nhỏ đến chúc mừng.
Đột nhiên, Ngu phủ trở nên ồn ào, náo nhiệt.
Nhiều người lão cha béo không quen nhưng người tới thì là khách, lão cha chỉ có thể cười toe toét "xin mời, xin mời" thôi.
Thậm chí, ta còn biết số khách khứa này chủ yếu đều muốn lấy lòng nam chính và nam phụ.
Vì thế, ba người bọn họ được giao nhiệm vụ đón khách ở cổng lớn.
Lão cha béo, nam chính, nam phụ.
So với sự cẩn thận của lão cha béo và sự dễ gần của nam chính, nam phụ có vẻ khá bất cần đời.
Hắn đứng ở đó, thích thì cười với người ta một cái, không thích thì mặc kệ.
Về phía các nữ quyến, đại phu nhân không thể tiếp đãi được hết nên đã gọi nữ nhi của bà ấy đi giúp đỡ.
Ta không hiểu cách cư xử với các phu nhân, sợ sẽ làm sai chuyện gì, cho nên ta đi tìm một sân viện thanh tịnh để ngồi.
Xuân Hoa rất hiểu tính ta, khi ta đến sân, em ấy đã chuẩn bị rất nhiều điểm tâm cho ta.
Xuân Hoa nhận thấy, hai tháng này, ta đã lớn thêm rất nhiều.
Tuy rằng gương mặt vẫn tròn trịa như cũ nhưng chiều cao đã tăng thêm một chút.
Chỗ nên phát triển thì cũng phát triển khá tốt.
Chuyện này khiến Xuân Hoa có cảm giác rất tự hào. Thấy em ấy giống như một người mẹ đang chăm lo cho đứa con tuổi ăn tuổi lớn của mình, ta hơi sợ.
"Tiểu thư, sao chị không ăn nữa đi?"
"Ta, ợ, no rồi, ợ."
"Ăn nhiều một chút! Cho mau lớn!" Đôi mắt Xuân Hoa sáng lấp lánh. Bây giờ, ánh mắt em ấy nhìn ta giống như một người nông dân cần cù đang nhìn hoa màu mà mình đang chăm sóc...
Ta nổi da gà.
"Nếu bây giờ chị không ăn nhiều một chút thì khi về sẽ không có gì để ăn đâu."
A, cũng đúng ha!
Dù sao thì nam phụ cũng đã quyết định cắt thức ăn của ta trong vòng một tháng. Thật ra là hắn nói chỉ phạt 3 ngày thôi, nhưng mà ta không chịu nhận thua, vì vậy ta đã bỏ ăn...
Vậy là trong một tháng đó, phòng bếp không đưa cơm cho bọn ta nữa.
Suốt một tháng, ta và Xuân Hoa đã có một khoảng thời gian rất khó khăn.
Nửa tháng đầu, bọn ta còn lén lút hối lộ phòng bếp, dù không có thịt ngon cơm ngọt, nhưng cũng có rau xanh, củ cải nhét đầy bụng.
Về sau, phòng bếp đột nhiên kiên quyết không nhận hối lộ nữa.
Ta đường đường là một Trắc phi Vương phủ, suýt chút nữa thì chết đói!
Lúc đó ta không sợ hãi nữa, lao vào phòng bếp bê xoong nồi bát đ ĩa của họ đi để tạo riêng một phòng bếp mới. Nếu ai dám cản ta thì ta quyết liều chết với người đó!
Các ngươi không cho ta ăn thì ta tự mình làm!
Ban đầu ta rất cứng đầu.
Sau đó thì...
Tại sao một Vương phủ to như vậy mà lại không có chút rau dại nào vậy? Tại sao một Vương phủ to như vậy mà không có một con vật nào có thể ăn được?
Không nuôi thỏ không nuôi rùa không nuôi cá.
Không phải các vương công quý tộc đều rất thích nuôi mấy loại động vật quý hiếm hay sao?
Nam phụ chắc chắn là một tên Vương gia pha ke rồi!
Quan trọng nhất là một cái Vương phủ to như thế mà cũng không tìm được một con chuột nhỏ nào.
Cuối cùng, ta tự chế ra một cái ná để bắn chim trên trời, còn nghĩ rằng mình sẽ có thịt để ăn.
Kết quả là ta đã nhịn đói suốt 9 bữa trong ba ngày!
Mỗi ngày, quản gia đều nhìn ta gãi đầu.
Vừa sợ ta chết đói.
Vừa sợ ta không chết đói.
"Nương nương, Vương gia đã phân phó phòng bếp không thể mang cơm cho ngài được..."
"Ôi, nương nương à, tiểu nhân không dám kháng mệnh đâu."
"Nương nương..."
"Nín! Ta sắp chết đói rồi! Bùi Dụ muốn bỏ mặc ta chết ở trong Vương phủ hay sao? Ta mới gả vào đây được hai tháng, hắn đã muốn bỏ đói ta đến chết. Đây chính là đang ngược đãi ta! Là bạo lực gia đình đó!" Ờ thì, bạo lực gia đình hình như cũng không đúng lắm.
"Nương nương à,..." Lão quản gia vẻ mặt đưa đám, "Nếu như ngài chịu cúi đầu nhận lỗi với Vương gia, chẳng phải là được rồi sao?"
"Đừng có chuyển chủ đề! Bây giờ ta muốn ăn cơm! Nếu như ngươi không cho ta ăn, ta sẽ tự xuống phòng bếp lấy gạo! Ta sẽ tự làm!"
"Nương nương,..."
"Sao? Ngươi không muốn cho? Ngươi thật sự muốn ta chết đói sao?"
... Sau đó lão quản gia bảo phòng bếp mắt nhắm mắt mở.
Sau đó mỗi ngày Xuân Hoa đều vào phòng bếp và làm quen với mọi người trong đó.
Rồi sau đó, Xuân Hoa cảm thấy mấy món chúng ta nấu còn ngon hơn mấy món do phòng bếp làm nữa!
Xuân Hoa, một tiểu nha hoàn trước kia trong đầu chỉ toàn nghĩ đến việc trạch đấu, bây giờ, em ấy đã thăng cấp trở thành một đầu bếp rồi!
Mỗi ngày, em ấy đều chui vào phòng bếp để luyện tay nghề, qua dăm ba bữa, đã tự làm được vài món. Mùi vị không thua gì phòng bếp, thậm chí tay nghề của em ấy còn tốt hơn bọn họ nữa kìa!
Có một vị khách trung thành với đủ lời ca ngợi là ta đây, Xuân Hoa càng tự tin hơn. Có đôi khi, ta sẽ kể cho em ấy nghe một vài món ăn không thuộc về thời đại này, cũng vừa vô tình vừa cố ý nói cho em ấy cả nguyên liệu và cách làm nữa.
Sau đó, em ấy bước lên con đường chinh phục mỹ vị không thể quay đầu.
Ta chưa từng nghĩ một ngày nào đó ta sẽ được nếm lại hương vị quen thuộc của quê nhà ở thời đại xa lạ này.
Có một lần, Xuân Hoa hỏi ta vì sao mỗi lần động đũa thì ta đều đỏ mắt.
Ta nói ta cảm động.
Ta nghĩ ta phải lấy được khế ước bán mình của Xuân Hoa.
Rồi trả lại cho em ấy.
Mặc kệ mai này thế nào, ít nhất em ấy cũng nên có được tự do thuộc về mình.
...
Khi ta đang chuẩn bị thưởng thức miếng bánh ngọt cuối cùng.
Nam phụ đến rồi.
Tên chó đó dựa người ở cửa viện, không biết hắn đã đến đây tự lúc nào.
Bây giờ, xung quanh không có ai, vì vậy, ta cũng không thèm chào hỏi hắn. Hắn bỏ đói ta một tháng, ta thực sự không thích nhìn thấy hắn chút nào.
"Nàng còn chưa chịu nhận sai sao?"
Hắn chậm chậm bước tới. Xuân Hoa hành lễ một cái, sau đó lui sang một bên.
"Thiếp thân không biết mình đã làm sai cái gì."
"Ngu Mộng Thu, nàng thay đổi rồi."
"Chẳng lẽ Vương gia đã từng gặp ta rồi sao?"
"Bổn Vương vốn muốn cho nàng một cơ hội. Nhưng nàng... Vô dụng rồi."
"Ngài nói đúng." Ta vô cùng đồng tình với hắn chuyện này.
Hắn chậm rãi nói xong, nghe thấy câu trả lời của ta thì nghẹn luôn.
Hắn thở dài nhìn ta, giống như đang tiếc nuối khi cây đao tốt ở đời trước, đời này không những không thể mài bén được mà còn trở thành một khối sắt nặng nề, ngu xuẩn!
"Vương gia, nếu ta vô dụng như vậy thì ngài hưu ta đi." Ta nhìn hắn, chân thành bày tỏ ý kiến của mình.
"..." Hắn nhíu mày do dự.
A nha! Hấp dẫn nha!
"Một kẻ vô dụng như ta ở trong Vương phủ này cũng chỉ lãng phí lương thực, cũng làm cho Vương gia không vui, vì sao Vương gia lại muốn giữ ta ở lại? Vương gia, ngay cả gặp ta ngài cũng không muốn. Nếu như ta rời đi, ngài sẽ lập tức mắt không thấy tâm không phiền thôi!"
Ta cảm thấy nam phụ sẽ không giữ ta lại. Ta rất vui.
"Nàng đang trách bổn vương sao?"
?!?!
Khiếp! Cái quái gì thế?
Ta trách hắn khi nào?
"Không phải, không có, ngài đừng hiểu lầm." Ta liên tục phủ nhận.
"Thiếp thân chỉ muốn tốt cho Vương gia thôi." Ngài thấy ta thật lòng chưa nè.
"Nếu như thiếp thân trở về, vẫn cần phải ăn cho nhanh lớn." Ngài trả ta về nhà mẹ đẻ, ta vẫn sẽ muốn ăn gì thì ăn, muốn uống gì thì uống. Ngài thích mấy người gầy gò nhưng ta trời sinh đã tròn trịa như vậy rồi. Ngài đừng mong ta có thể trở thành mỹ nhân yếu mềm gì gì đó.
Đột nhiên ta nảy ra một ý tưởng.
"Mặc dù thiếp thân cũng không đành lòng phải chia xa Vương gia..." Ta cố ý bày ra một tư thế kệch cỡm, nháy mắt quyến rũ nam phụ.
Sắc mặt nam phụ lập tức biến đổi.
Hắn nhanh chóng xoay người cúi xuống: "Oẹ..."
Ha ha ha ha!
Ta không tin ta đã làm đến như vậy mà đồ cẩu nam nhân nhà ngươi còn chịu muốn một nữ nhân mà ngươi không thích ở lại đấy.
"Vương gia..." Ta cố gắng hết sức để tạo ra một giọng nói nũng nịu, nhìn hắn ngọt ngào.
"Chúng ta sẽ bàn luận chuyện này sau."
"Hu hu hu, Vương gia~"
Xuân Hoa cười đến nỗi ngồi bệt luôn xuống đất.
Danh sách chương