Phẫn hận dùng đầu đập đập xuống gối đầu, ta đầy mình tức giận.

Ta đâm ta đâm ta đâm chết ngươi đồ củ cải xấu xa!

« Em đang làm gì đó? »

Ta kinh ngạc, ngẩng đầu.

Khổng Văn đang đứng ở cửa phòng, lạnh lùng nhìn nhìn ta.

Ta tựa như tên ngốc trả lời: « Em đang đâm gối đầu.”

Nghĩ rằng hắn sẽ mắng ta ngu ngốc, hoặc là lại đây khi dễ ta một chút, thế nhưng hắn thực không có lương tâm bỏ lại một câu: « Không quấy rầy em, tiếp tục đâm đi. »

Quay đầu bước đi.

Khổng Văn!

Thấy hắn xoay người, lòng ta lập tức trở nên khẩn trương. Chờ khi ta phản ứng được hành động của chính mình thì ta đã nhảy tới phía cửa, từ phía sau ôm chặt lấy thắt lưng hắn. Cho tới bây giờ không nghĩ tới, ta cư nhiên sẽ có hành động mạnh mẽ như vậy, tốc độ cùng sức lực quả thực có thể so sánh với tuyển thủ Olympic.

Ôm lại ta a! Ngươi …. tên chán ghét này!

Hắn không có nghe thấy tiếng nói trong lòng ta, ngược lại động động thắt lưng, tựa hồ muốn đem ta hất ra.

Không cần! Ta không cần!

Hai tay dùng sức còn chưa đủ, hai chân cũng bò lên luôn. Ta tựa như con khỉ đu trên lưng hắn.

« Không phải chán ghét anh sao? » Thanh âm của Khổng Văn lạnh như băng, lòng ta thực sợ hãi cùng khẩn trương.

« Không được đi! »

« Không đi? Không đi anh sẽ làm rất nhiều chuyện em không thích. » Hắn mặc ta đu bám ở trên người hắn, thanh âm âm trầm nói. Dường như có một loại hơi thở quỷ dị đang lưu động trong không khí.

Ta lúc ấy thật sự là quá dại dột, cư nhiên không chút do dự khẳng khái trả lời: « Làm cái gì cũng được, chỉ cần anh không bỏ đi. »

Hơn nữa, còn bỏ thêm một câu chết người: « Cũng không sao cả. »

Giây tiếp theo, ta đã bị ném thật mạnh tới trên giường.

Nhắm mắt lại, ta thấy chết không sờn. Chỉ cần Khổng Văn không đi, chỉ cần hắn không đi tìm kia mười hai luỹ thừa bạn gái......

« Thái độ này của em là gì? Đây chính là em muốn anh lưu lại nha. » Thanh âm dường như rất không vừa lòng của Khổng Văn truyền đến.

Ngươi muốn ta có thái độ gì? Ta mở to mắt, lại phát hiện trên gương mặt của người vừa mới phát ra thanh âm không hài lòng kia chính là nụ cười vô cùng gian xảo và tà ác.

Ngươi! Ngươi...... Ngươi gạt ta!

Ta thiếu chút nữa nhảy dựng lên cho hắn một cái tát, đáng tiếc bởi vì quá kích động, mà chỉ có thể nằm ở trên giường hô hấp dồn dập, cộng thêm ánh mắt sắc bén.

« Như thế nào? Mất hứng sao? »

Ta cao hứng cái quỷ! Ngươi này...... Ngươi này —— chờ một chút, để ta suy nghĩ một chút nên dùng từ gì để hình dung. (=.=)

Hắn cự nhiên còn theo trong túi quần lấy ra một cái bình mà hôm nay thiếu chút nữa đã phải dùng, thở dài một hơi : « Aizz, vốn buổi sáng ở toilet chỉ chơi đùa một chút, tính ngày mai mới làm thật sự. Bất quá em lại không chịu chờ, anh đành phải miễn cưỡng vậy …. »

Ta không chịu chờ? Miễn cưỡng  .....

« Anh..... anh anh anh  ..... câm miệng! » Ta rống to lên.

Không nghĩ tới tươi cười của hắn lập tức biến mất, liền khôi phục lại bộ dáng lạnh như băng lúc ban đầu, lời nói rất lãnh khốc vô tình: « Như vậy không muốn, anh đi. »

Cư nhiên liền..... Cứ như vậy, đem cái bình ném sang một bên, xoay người.

Không cần! Không cần đi!

Rốt cuộc lần này ta thật sự nhảy dựng lên, ôm chặt lấy chân hắn.

« Không cần đi. » Ta vô cùng đáng thương cầu xin hắn.

Hắn trừng mắt liếc nhìn ta một cái, lãnh đạm lại vô tình nói: « Anh muốn làm tình với em.”

« Không thành vấn đề! »

« Anh mỗi ngày đều phải làm, mỗi ngày. »

« Có thể! » Ta đáp không cần nghĩ – kết quả về sau ăn biết bao nhiêu đau khổ …. Ô  .... Ta như thế nào lại ngốc như vậy a! Ô ô ô......

Hắn cự nhiên còn không vừa lòng, nhíu mày giả giọng nói : « Em về sau nhất định sẽ lại đổi ý, rung đùi đắc ý nói không muốn không muốn. »

Người này học bộ dáng nói « không muốn không muốn » của ta thật giống y chang a.

« Sẽ không sẽ không a. » Ta tiếp tục phạm sai lầm —— làm cho ta về sau vì những sai lầm này mà trả giá.

« Tùy anh muốn thế nào cũng được hết a! »

Chỉ cần ngươi không đi tìm mười hai luỹ thừa bạn gái.

Khổng Văn rốt cuộc cũng nhếch miệng cười nhẹ – hiện tại nhớ tới, tươi cười đó thực vô lại, thực hạ lưu, đê tiện, mang đậm chất tình dục, chính là lúc ấy ta cư nhiên ngốc hồ hồ còn theo hắn cùng nhau cười. (=))))

Cười ‘hắc hắc hắc’, nhớ rõ lúc ấy ta còn cười đến thực sáng lạn, mong muốn Khổng Văn cảm thấy ta thực đáng yêu, sau đó..... không còn muốn ly khai ta nữa.

Hắn không còn rời đi nữa, tựa như một ông hoàng đưa ra yêu cầu: « Em phải chủ động một chút. »

Chủ động? Chủ động như thế nào?

Ta sửng sốt một lát, sau đó bản nhân làm ra một hành động mà cả đời đều phải hối hận —— ô ô...... Mọi người khả ngàn vạn lần không cần học ta.

Ta tựa như sắc lang nhảy bổ vào hắn, luống cuống tay chân đem dây nịt của Khổng Văn cởi ra, nhưng vì quá khẩn trương nên mấy ngón tay cứ đánh vào nhau, sau một lúc lâu vẫn không cởi được, cuối cùng Khổng Văn lắc lắc đầu tự mình đem dây nịt cởi ra.

Sau đó ta rất nhanh đem khoá quần của hắn kéo xuống, làm cho ‘tiểu đệ đệ’ đã ngẫng đầu cao cao của hắn bắn ra ngoài – nói thực ra, thật sự không thể gọi là ‘« tiểu » đệ đệ’ được.

Ta hẳn là nên xấu hổ đến chết, trực tiếp theo cửa sổ nhảy xuống trốn đi, nhưng mà lúc ấy thần kinh lại vô cùng thác loạn, ta như một con chó nhỏ vẫy vẫy đuôi cùng đôi mắt loé loé sáng ngửa đầu nhìn Khổng Văn.

Thế nào, anh sẽ không bỏ đi nữa chứ? Khổng Văn Khổng Văn, không cần bỏ rơi em —— vì cái gì lúc ấy lại có ý nghĩ ngu xuẩn như vậy, quả thực ta rất hoài nghi có phải hay không lúc ấy bị Quỷ Hồn bám thân.

Sắc mặt của Khổng Văn nhìn không được tốt lắm, làm cho ta nghĩ đến chính mình làm chưa được tốt, chưa đủ chủ động – hiện tại đương nhiên quá rõ ràng khi ấy hắn là bị dục hoả thiêu đốt đến đầu óc quay cuồng.

Kết quả ta vắt hết óc suy nghĩ xem có phương pháp gì có thể càng thêm chủ động một chút hay không ?

Ánh mắt chạm đến cái bình nằm ở trên mặt đất, trong đầu bỗng loé lên một ý nghĩ …. – Trời ơi! Đất ơi! …. ô …. Vì cái gì ở thời điểm nên ngu ngốc thì ngược lại không ngu ngốc? Vấn đề này cho tới hôm nay ta cũng nghĩ không ra.

Vì thế, ta nhặt cái bình lên, mở nắt ra, bắt đầu đem chất lỏng bên trong đổ hết lên trên phân thân của Khổng Văn.

Ta đổ ta đổ ta đổ đổ đổ...... Làm cho chiếc quần bò của Khổng Văn cùng trên mặt đất dính đầy chất lỏng trơn trượt.

Đang lúc ta vắt óc cố gắng tìm cách đem chất lỏng bên trong bình đổ ra cho tới giọt cuối cùng, Khổng Văn vươn tay nhắc bổng ta lên, đem ta ném tới trên giường.

Cuối cùng ta cũng biết được bộ dáng khi đàn ông nổi lên thú tính là như thế nào, chính là y chang bộ dáng hiện giờ của hắn.

Quần áo trên người ta bị hắn bất chấp tất cả xé vụn, ta còn ngơ ngác giơ cái bình trong tay lên đưa cho hắn. (=))))

Sự tình phía sau, không cần hỏi cũng biết.

Hôn môi, vuốt ve,...... Khúc nhạc dạo chưa được liên tục bao lâu thì đã bị phân thân đáng sợ sáp nhập vào, vô cùng đau đớn và thống khổ —— súc sinh này sau lại giải thích rằng: bởi vì lúc ở nhà của hắn hắn đã làm tốt khúc nhạc dạo rồi.

Thời điểm mới vừa tiến vào một chút, ta đã thất thanh khóc lớn lên.

Cho dù Khổng Văn không ngừng lại, Đoạn Thiên chết tiệt cũng có thể tới cứu cứu anh trai của nó chứ. Thật đáng tiếc, nó không có tới …. Ô ô ô …. Ta nhất định sẽ đoạn tuyệt quan hệ anh em với nó a !

« Không muốn...... Không muốn...... Ô...... Khổng...... Ô.”

Ta vừa khóc vừa nháo, bị Khổng Văn ấn chặt xuống. Hắn ở bên trong thân thể của ta va chạm tới tới lui lui, làm cho ta đau đến chết đi sống lại.

« Cái gì không muốn, em vừa rồi đã nói gì? Không phải đã nói tùy ý anh muốn làm gì cũng được sao. »

Khổng Văn một bên ra vào liên tục, một bên cắn cắn lổ tai của ta. Người này thật kinh khủng a! Gây sức ép cho ta như vậy, cự nhiên còn có thể dùng thanh âm ôn nhu mềm nhẹ mê hoặc chết người như thế này để nói chuyện.

Ta liều mạng lắc đầu, nước mắt lại càng không cần phải nói đã nhiễm ướt một mảng trên gối đầu: « Không tính toán gì hết! Không tính toán gì hết! » Ta hét lớn lên.

« Cái gì không tính toán gì hết! » Tựa như muốn trừng phạt ta, hắn ở bên trong ta đẩy mạnh một cái, làm cho cả người ta đều run rẩy cả lên.

Rốt cuộc từ khi nào lại có cảm giác vừa tê tê vừa ngứa ngứa như vậy ? Ta cũng không rõ nữa, dù sao cảm giác cứ như vậy mà đến, không phải thực thoải mái, hơn nữa cũng đau đau muốn chết. Chính là ta biết, nếu hiện tại cứ như vậy mà dừng lại thì nhất định sẽ càng không thoải mái hơn.

Tuy rằng trong miệng vẫn là kêu ‘không muốn không muốn’, nhưng ta lại tựa như ‘cứu mạng rơm rạ’ mà bắt đầu ôm lấy Khổng Văn thật chặt —— sau lại hắn đưa cho ta xem mấy vết cào sau lưng hắn, nhưng ta có chết cũng không nhận mình làm a…..

Luật động càng ngày càng tăng nhanh, sắc mặt của Khổng Văn cũng càng ngày càng ngưng trọng. Ta biết, hắn sắp đạt tới cao trào.

Cuối cùng ta cũng làm ra được một chuyện đáng tự hào nhất trong cuộc đời, chính là làm cho Khổng Văn chân chính bị khổ sở vô cùng, thổng khổ vô cùng, quả thực đau lòng đến chết đi – đó chính là ở trước lúc hắn phun ra, lừng lẫy ngất đi …. sau đó … ô ô ô (lòng vẫn còn sợ hãi) … ta phải nằm ở trên giường liên tục vài tháng – sự kiện này đã làm cho Khổng Văn ăn đủ đau khổ, đến nay mỗi lần nhớ đến lòng ta vẫn còn rất khoái a.

Cho tới bây giờ cũng chỉ có nước mắt là người bạn đồng hành tốt nhất của ta, mỗi ngày đều gặp mặt.

Khổng văn khi dễ ta, ta khóc. Khổng văn không khi dễ ta, ta cũng khóc.

Dù sao, hắn chính là thích bộ dáng nước mắt lưng tròng này của ta không phải sao?

Ngươi hỏi ta có hạnh phúc hay không hả?

Ta phi! Ta phi phi phi! Phải ứng phó với một con thú đáng sợ – tùy thời đều có thể động dục, khi đại học thì khi dễ ngươi bốn năm, sau khi tốt nghiệp đi làm lại trở thành ông chủ của ngươi, thời thời khắc khắc cũng không rời khỏi người, nắm giữ tất cả nhược điểm của ngươi – ngươi nói xem có hạnh phúc hay không ?

Ta sống cùng với hắn chẳng qua là vì muốn tránh cho hắn thật sự tìm đến mười hai luỹ thừa bại gái kia … rồi huỷ diệt hy vọng tương lai của tổ quốc mà thôi. Cho nên, đừng tưởng rằng ta không thể ly khai hắn, lại càng không cần phải cho rằng ta yêu thương hắn. Hiểu rõ chưa? Không hiểu ta kêu Khổng Văn tới ‘giáo huấn’ cho ngươi hiểu.

Hắc hắc, Khổng Văn chuyên môn ‘giáo huấn’ những người ta không thích …. Hắc hắc …..

——

Vô luận có mặc tây trang hàng hiệu đắt tiền đến thế nào cũng che dấu không được khuôn mặt búp bê, ta chán nản bước ra khỏi thang máy, mở cửa văn phòng trợ lý đặc biệt, bước vào.

Gian phòng này có hai cửa, một cái thông ra ngoài, một cái thông với phòng của Tổng Tài.

Đoạn Địa xui xẻo – cũng chính là ta, trải qua một hồi tranh đấu lâu dài, mới làm cho văn phòng trợ lý đặc biệt này không thiết lập ngay bên trong gian phòng Tổng Tài. Nhưng căn cứ vào tình huống trước mắt – để đổi lấy thành quả thắng lợi này ta phải hi sinh rất nhiều rất nhiều – xem ra thực tế cũng chẳng có chỗ nào tốt đẹp.

Khổng Văn – cũng chính là Tổng Tài Đại Nhân, thuỷ chung vẫn là khắc tinh của ta.

Nhớ lại thời đại học, lúc đó ít nhất chúng ta vẫn là ngang hàng ngang vế ; không giống hiện tại, ta bị hắn sai bảo đến sai bảo đi tựa như con cẩu ngoan ngoãn nghe lời chủ.

« Chào buổi sáng, trợ lý Đoạn. » Tiểu Dung – trợ lý phòng công văn vừa đi làm được hai ngày – cho ta một nụ cười tươi rói, cầm trên tay một ly đồ uống nóng hầm hập. « Đây là cà phê của anh. »

« Cà phê? » Ta lui ra một bên, tựa như nhìn thấy khủng long thời tiền sử, kinh hoảng tránh xa cô ta, còn có cà phê của cô ta.

Nhìn thấy hành động của ta, Tiểu Dung tựa hồ không rõ chính mình đã làm gì đắc tội ta, gương mặt nguyên bản tươi cười vì uỷ khuất mà ủ rũ xuống, đem cà phê đặt lên trên bàn làm việc của ta.

« Em đã làm sai chỗ nào sao? » Ăn nói khép nép, nhỏ giọng xin thỉnh giáo.

« Không có! Không có! » Ta vội vàng làm sáng tỏ, những vẫn đứng tránh ở một bên, cẩn thận không để cho mình cùng cô ta có bất kỳ tiếp xúc gì.

Tiểu Dung Tiểu Dung, cô chớ có trách ta không lễ phép. Ai bảo ngày hôm qua lúc cô tốt tâm pha cho ta ly cà phê, lại bị tên quái vật Khổng Văn kia thấy được chứ ?

Cô có biết ông chủ mới của cô là một tên Đại Ma Vương siêu cấp ghen tuông hay không ?

Cô không biết? Chính là ta biết a!

Hắn tối hôm qua giáo huấn ta một đêm, nói ta đối với cô mê đắm không có hảo ý, rất thảm a!

Cho tới bây giờ,  trong cơ thể của ta vẫn còn......

Dù sao lại để cho hắn thấy ta và cô ở cùng một chỗ, ta nhất định sẽ gặp xui xẻo a.

—————- còn tiếp ——————-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện