« Hôm nay em muốn dùng căn phòng này, anh mau mau đem anh hai đi chỗ khác đi, không cần quấy rầy em. »

« Nga ? Tính toán ra tay làm thịt tiểu bảo bối của em hả ? »

Đoạn Thiên cự nhiên nhìn chằm chằm ta không thèm tiết chế, rồi châm biếm Khổng Văn : « Anh nghĩ rằng hiệu suất làm việc của em và anh giống nhau sao ? Đối với loại mang tế bào động vật này, em chỉ cần một ngày xong … »

Trời ạ ! Nó cự nhiên làm một cái thủ thế thật đáng sợ, làm cho ta thiếu chút nữa té xỉu.

Ô ô ô, ta như thế nào lại nuôi dưỡng ra một tên vô sỉ, hạ lưu, không thèm để ý đến thân nhân như vậy chứ ! Oa …

Chờ một chút!

Không thích hợp!

Ta bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề quan trọng, ngẩng đầu hỏi: “Em trai, cái gì tiểu bảo bối? Em quen bạn gái?”

Nó nó nó … cự nhiên dùng ánh mắt coi thường liếc nhìn ta một cái : « Toàn bộ trường học đều biết em thích người đó, anh làm anh hai kiểu gì vậy ? »

Ta còn chưa kịp an ủi lòng tự trọng vừa bị dẫm nát của ta, liền bị câu nói tiếp theo của nó làm cho trợn mắt há to miệng.

« Là thầy Quang dạy môn vật lý mới tới trường năm nay ! »

Ta thiếu chút nữa té xỉu.

Khổng Văn ở bên cạnh cự nhiên nói : « Trông rất được, em không phải gọi thầy ấy theo tên hiệu chứ ? »

Ta bỗng nhiên xoay người, ngón tay chỉ vào trên mũi của Khổng Văn, hét to : « Anh anh anh … anh cự nhiên …. Cự nhiên …. Cự nhiên khen người khác xinh đẹp ! »

Ta phi phi phi...... Ta không phải ý này.

Ta là nói  ..... Là nói......

Vừa định giáo huấn hai người này là phải biết ‘tôn sư trọng đạo’, hai người họ đã xem ta như không tồn tại.

« Không gọi tên hiệu, gọi là cục cưng ! Tên Ám Dạ Lưu Quang, tên gọi tắt Lưu Quang. » Tiểu tử này cự nhiên còn cảnh cáo một câu : « Chỉ cho phép em gọi thầy ấy như vậy, còn các người không được gọi. »

Ta sắp sắp hôn mê đến nơi rồi, rốt cuộc cũng nhớ tới vấn đề quan trọng nhất hiện tại là gì : « Đoạn Thiên ! Em trai ! Em … em thích con trai ? »

Đoạn Thiên nhìn nhìn, nhăn nhăn cái mũi : « Em cũng không giống như anh không có tiền đồ như vậy….. »

Ta thở phào một hơi.

Hiện tại đành phải để lòng tự trọng đáng thương của ta sang một bên, tuy rằng nó hiểu lầm ta là đồng tính luyến ái, nhưng chỉ cần đứa em trai thân yêu duy nhất của ta bình thường là được rồi, về sau sẽ chậm rãi giải thích lại cho nó hiểu.

Ba ba, mụ mụ, con sẽ hảo hảo chiếu cố em ấy......

Hô hấp thông thuận chưa được năm giây, Đoạn Thiên đi đến trước mặt ta, nói tiếp câu nói vừa rồi: « Chuyên môn của em là công, không giống với anh hai phải nhất định làm thụ. »

Ta thật sự …. nhịn hết nổi a, hai tay nắm lại thành quyền hướng nó đánh tới.

Chính là hình thể của nó có thể so được với Khổng Văn, e ngại hình thể cao to của nó càng lúc càng dâng lên trong lòng ta, một quyền của ta đi đến giữa không trung lại rụt trở về.

Ta nhẫn ta nhẫn......

Nước mắt ở trong hốc mắt lăn qua lăn lại, rốt cuộc ta cũng không nhịn được nữa mà khóc rống lên.

Ô ô ô...... Tức chết ta......

Cái tên không biết liêm sỉ là gì này không thể là em trai của ta.

Không chỉ thế nó còn tiến đến trước mặt ta : « Chà chà, nhìn bộ dạng này của anh thực làm cho người ta chảy nước miếng, may mắn có Khổng Văn, nếu không em sẽ mệt chết đi được vì suốt ngày phải bận rộn bảo hộ anh. »

Ta ngẩng đầu, trên mặt toàn là nước mắt, bộ não vẫn chưa tiếp thu được nó đang nói cái gì. Một giây … hai giây … đến năm giây sau …..

Oa ! Ngươi là quái vật, cự nhiên dám mê đắm anh ruột của ngươi a !

Ta văng lui mấy thước, đập mạnh vào trong lòng ngực đã đứng ở phía sau nãy giờ, bị Khổng Văn ôm lại thật chặt.

Ta cũng ôm lại Khổng Văn, ngay cả mặt cũng vùi vào trong lòng ngực của hắn – [thanh minh] đây chỉ là phản ứng khi cảm xúc bị kích động, thỉnh không cần hiểu sai !

Ba mẹ yêu quý của con, xin các người từ trong hủ tro cốt bay ra đem con dìm chết đi a. Con thực xin lỗi các người ….

Ta cư nhiên .... cư nhiên  .... Ô..... Dưỡng ra một đứa em trai như vậy...... Oa oa oa......

Một bên thương tâm không thôi, một bên nghe Khổng Văn đối với cái tên kia  – xem ra thực có thể lúc trước bệnh viện đã nhìn sai ký hiệu của em trai ta nên gửi nhầm đến nhà của ta tên hỗn đãn này –nói: « Đoạn Thiên, phòng ở sẽ để lại cho em dùng, anh mang anh trai em đến nhà của anh. »

Dù sao ta cũng đã quá thương tâm, liền khóc sướt mướt, tuỳ ý Khổng Văn đem ta khiêng xuống lầu.

Bác gái dưới lầu vẫn như trước đây, khuôn mặt đầy cảm thông mà nhìn nhìn ta đi qua : « ai ui, Đoạn Thiên lại bị bệnh ? »

Khổng Văn khiêng ta bước đi, vẫn nhàn rỗi mà hướng bác gái gật gật đầu.

« Thật đáng thương, may mắn có bạn học biết quan tâm, bằng không a … »

Ra khỏi chung cư, vẫn còn có thể nghe bác ấy nói ta « đáng thương » không ngừng.

Bị ôm vào trong xe taxi, lại bị ôm ra khỏi xe taxi.

Chờ ta khóc được hai phần ba – cũng là lúc thần chí hơi bắt đầu thanh tỉnh lại một chút thì đã ngồi trên chiếc giường mềm mại cực lớn ở trong căn hộ xa hoa của Khổng Văn.

« Uy » Khổng Văn vỗ vỗ mặt của ta.

Ta mờ mịt ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn nhìn hắn.

« Đem Đoạn Thiên phóng qua một bên, trước giải quyết vấn đề của chúng ta. »

« Vấn đề gì ? » Ta nháy mắt mấy cái, không hiểu.

Khổng Văn ở trong ngăn kéo lục lọi a lục lọi, tìm ra đồ vật gì đó, đặt lên trên bàn nhỏ kế bên đầu giường.

Ta liếc mắt nhìn một cái.

Chưa thấy qua, không biết là cái đồ vật gì —— [Ô ô ô, vì cái gì ta ngốc như vậy, lúc ấy ngay cả cái này là cái gì cũng không biết! Nếu biết, ta sẽ lập tức từ cửa sổ nhảy xuống mà trốn đi, sẽ không dùng  ..... sẽ không dùng...... Oa oa oa  .....]

Khổng Văn bước lại gần, ôm ta, hôn lên tóc ta.

« Chính là vấn đề em muốn tìm bạn gái. »

Ta toàn thân cứng ngắt, lắp bắp nói: « Không  ..... phải đã..... giải quyết xong rồi sao? »

Khổng Văn cười —— ta sau này mới biết được nụ cười tươi này của hắn kỳ thật là một nụ cười mà bên trong ẩn chứa sự nguy hiểm kinh khủng nhất của hắn, ô …….

« Không cần sợ, rất nhanh là có thể giải quyết. Chờ sau khi làm xong, em sẽ biết em căn bản không cần bạn gái. »

Làm xong? Làm xong cái gì? Ta đần mặt ra nhìn nhìn hắn.

Hình như ta dự cảm được có điềm gì bất hảo sắp xày ra ……

Tuy rằng bộ dáng của hắn không giống đang tức giận, bất quá lấy lòng lấy lòng hắn vẫn là thượng sách.

Chính là tình huống đặc thù như vậy, nên áp lực của ta thật lớn a.

Mà bị áp lực lớn thì lối suy nghĩ sẽ hỗn loạn.

Mà lối suy nghĩ bị hỗn loạn thì sẽ làm sai việc.

Cho nên, ta đã làm một việc … vô cùng sai … vô cùng sai … vô cùng rất rất sai.

Ta quyết định lấy lòng hắn.

Không chỉ như thế, ta còn áp dụng hành động.

Ta nằm úp sấp lên trên người hắn – hành vi này đã là ngu xuẩn cực điểm, ta lại còn cắn cắn nhẹ nhẹ lên lổ tai hắn – hành vi này càng thêm ngu xuẩn. [Đáng thương cho ta lúc ấy còn tưởng rằng hắn sẽ rất cao hứng, bởi vì lúc hắn cắn cắn lổ tai ta, ta cũng thật cao hứng.]

Kết quả – ta đã hoàn toàn phát kích một toà núi lửa mà bên trong nhan thạch đã sớm nóng chảy đến cuồn cuộn mãnh liệt.

« Vốn nghĩ muốn chờ tới ngày em lấy bằng tốt nghiệp, bất quá dù sao cũng thi xong rồi, coi như em cũng đã chính thức tốt nghiệp đi. » Khổng Văn trong miệng thì thào.

Ta nghe không rõ, còn hồ hồ đồ đồ cố gắng nghe hiểu hắn đang nói gì.

Sau đó —— chính thức bùng nổ.

Một lực lượng ‘phá trời lấp biển’ bất ngờ ập đến, đem ta ấn thật sâu xuống chiếc giường lớn mềm mại, giữ chặt đến nổi ta không thể động đậy ….

Bị dùng sức giữ chặt đặt ở trên giường như vậy, cho dù có ngu ngốc đến mấy cũng biết đại sự không ổn.

« Khổng Văn! Khổng Văn! » Ta kinh hoàng kêu lên.

Vì cái gì vừa mới là một công tử ôn nhu lại bỗng nhiên biến thành một đại dã lang chứ ?

Khổng Văn cọ cọ ở cổ của ta, thấp trầm nói : « Em kêu to như vậy, làm cho anh thực hưng phấn. »

Lông tơ cả người ta đã muốn dựng thẳng hết lên.

Ô ô …. Vì sao tiếng nói từ tính của hắn lại làm cho ta sợ hãi như vậy chứ ?

Một bàn tay to vươn đến chỗ cổ của ta, bắt lấy cổ áo, dùng sức xé một cái ….

Chiếc áo của ta coi như tiêu tùng, tất cả nút áo bay bay bay văng ra tứ phía ở trên giường.

Không đúng nha ! Hắn trước kia chưa bao giờ làm hư quần áo của ta a, chỉ biết …. Chỉ biết đem tay vói đi vào ….. Phi phi, [mặt trên của câu đã được tỉnh lược, thỉnh mọi người không nên nhìn.]

Bàn tay nóng nóng ở trên người ta chậm rãi di chuyển, khi chuyển đến ‘điểm nho nhỏ’ của ta thì dừng lại.

« A ! » Trong mắt Khổng Văn mang toàn ý xấu, bất ngờ nhéo lên nơi mẫm cảm đóa một cái, hại người ta la hoảng lên.

Hắn cự nhiên còn rất đắc ý cười lớn.

Ô ô ô...... Ngươi khi dễ ta......

Khổng Văn hướng tới trước một chút, cười khanh khách, dưới tay lại bỗng nhiên dùng sức, lại nhéo lên nơi đáng thương đó của ta thêm một cái nữa.

Ô ô ô  ..... Ta đã biết sai rồi...... ta không nên muốn tìm bạn gái  ..... Ngươi không cần như vậy… ô ô ô …..

Ta mở miệng cầu xin tha thứ: « Khổng Văn  ..... Khổng Văn  ..... »

Ai ngờ hắn lại cuối đầu hôn lên môi ta rồi buồn bã nói : « Em kêu như vậy, sẽ làm anh nổi điên. Anh cũng không muốn đem em biến thành rất đau. »

Rất đau? Vì cái gì rất đau?

Đáng tiếc câu hỏi của ta không thể phát ra tiếng, bởi vì hắn đã dùng đôi môi của hắn ngăn chận lại miệng của ta.

Oa!!!!

Đầu lưỡi của hắn mạnh mẽ chui vào trong miệng ta càn quấy, truy đuổi theo đầu lưỡi chung quanh chạy trốn của ta, cuối cùng vẫn bị hắn bắt được – cuốn lấy, dây dưa, cắn mút.

Ô ô ô...... Hô hấp không được......

Đáng giận nhất là tay hắn cự nhiên hoạt động còn mãnh liệt hơn lúc trước, rất có tiết tấu mà ở trên ‘nụ hoa nhỏ’ của ta niết một cái kéo một cái.

A a a! Khổng Văn, mau ngừng.

Thật khó chịu a !

Ngươi là đồ bại hoại chuyên môn khi dễ tiểu động vật ….. Sai, là khi dễ bạn học thiện lương đáng yêu.

Thân thể theo tay hắn một chút một chút phát run, thật là khó chịu!

Buông buông! Ta muốn hét to lên, để cho ta hét to lên a! Ô ô ô...... Không cần ngăn chặn miệng của ta như vậy.

Nóng quá a! Nóng quá a!

Khổng Văn, ngươi mất cảm giác nên không thấy nóng sao? Ta nóng quá a!

Ngươi nhất định cũng thực nóng có phải không, nhìn xem mặt của ngươi đều sung huyết hết cả rồi kìa. (máu dê đó =.=)

Khổng Văn rốt cuộc cũng có chút lương tâm buông tha cho kẻ sắp nghẹt thở chết là ta, để cho ta há to miệng mà hít thở không khí.

Vù vù...... Hít thở thông suốt chính là cảm giác tốt nhất, ta thiếu chút nữa hướng hắn nói cám ơn, nếu hiện tại ta có thể phát ra thanh âm.

Tốt lắm, tay hắn cũng buông tha cho ‘nụ hoa nhỏ’ đã muốn sưng vù đỏ lét.

Ta vừa định  cho hắn một nụ cười thật tươi. Nhưng trời ạ ! Hắn cự nhiên cúi đầu một ngụm đem nó ngậm vào miệng

Không chỉ có thế, còn … còn cắn nhè nhẹ lên nó.

—- còn tiếp ——
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện