Thấy Lục Hoài Thâm đã nói chuyện với Cao Tùy ở đầu kia, Giang Nhược nheo mắt nhìn anh dưới ánh nắng, dùng tay quạt phe phẩy trước mặt xua đi cái nóng.
Không biết Cao Tùy nói gì mà Lục Hoài Thâm đột nhiên nhếch khóe miệng sau đó nhìn cô, ánh mắt ấy chứa cả sự hứng thú, "Chẳng có gì để chỉ bảo cả, trái lại rất tò mò, anh giúp Giang Khải Ứng là có ý đồ gì?"
Giang Nhược không thích giao ánh mắt với anh, theo phản xạ có điều kiện né tránh.

Vẫn luôn cảm thấy dưới cái nhìn đăm đắm của đôi mắt ấy, như thể mọi suy nghĩ đều sẽ bị bóc trần từng lớp một phơi bày dưới ánh nắng, những thứ sạch sẽ những thứ bẩn thỉu đều không thể che giấu.

Cô dán mắt lên tàng cây xanh mướt phía trước, những lời Lục Hoài Thâm vừa hỏi, cũng là những điều cô chôn sâu trong lòng từ lâu, thế nên cô dỏng tai muốn nghe kết quả.

"Cái này cũng chẳng có gì để anh phải hiếu kì, thay người ta tiêu diệt tất nhiên là vì lấy tiền tài của người ta."
"Giang Khải Ứng lấy đâu ra tiền đưa cho anh? Bao nhiêu tiền mới có thể khiến đại luật sư Cao không tiếc gì đối đầu với Giang Vị Minh?"
Trong lòng Giang Nhược nghĩ: quả nhiên là vì tiền, nằm trong dự đoán, hợp tình hợp lí, chỉ là cô không biết ông nội lấy tiền ở đâu, người giống như Cao Tùy, vốn không phải một chút ân huệ lợi ích là có thể đả động được.

Cao Tùy: "Cái này thì không phải là chuyện anh có quyền được biết."
Lục Hoài Thâm cười rộ thêm: "Luật sư Cao là một người thú vị." Nhưng Giang Nhược nhìn nụ cười ấy, hời hợt cực kì.

Đối phương nói: "So với Lục tiên sinh vẫn còn kém xa."
Lục Hoài Thâm ngừng giây lát, cười nhạt một tiếng, tắt luôn điện thoại.

Giang Nhược thấy anh cứ thế ngắt máy, một mặt vươn tay lấy điện thoại của mình, một mặt bất mãn nói: "Con người anh kiểu gì đấy, tôi còn chưa nói với anh ấy."
Lục Hoài Thâm nhìn cô chăm chú không thôi, mày rậm mắt sâu, sắc sảo trước sau như một, bỗng nhiên rút tay đang cầm điện thoại về, "Cô muốn nói gì với anh ta?"
Giang Nhược không vui: "Anh quản nhiều chuyện thật đấy, chú ý thân phận của mình."
Lục Hoài Thâm tức cười, "Tôi đây thực sự còn chẳng biết mình có thân phận gì, hay là cô nói cho tôi đi?"

Nói chuyện coi trọng nhất là thế lực ngang nhau, mới có thể bất phân thắng bại.

Hai người Lục Hoài Thâm và Cao Tùy đều là những kẻ lõi đời, trên phương diện đàm phán đều cùng đẳng cấp, trước mặt Hai người họ Giang Nhược kinh nghiệm không đủ mà sự từng trải thì chẳng đáng kể, nhẹ thì nói chuyện bị lệch hướng, nặng thì đem cô xoay vòng vòng không thoát ra được.

Giang Nhược bị mặt trời chói chang rọi vào người đến mức nóng nảy, hai má đỏ bừng, cô nhìn anh ấy hồi lâu, để lại cho anh một cái lườm, không chừa chút mặt mũi nào cho anh mà nói: "Thân phận chuyện bao đồng không nên quản thì bớt quản đi."
Nụ cười trên mặt Lục Hoài Thâm tắt ngấm, "Hôm nay ai xin tôi đi lo chuyện bao đồng, cô thật sự cho rằng tôi rảnh đến phát hoảng à?"
Giang Nhược gặp chiêu tiếp chiêu: "Đây có tính là chuyện bao đồng đâu? Dù gì cũng có liên quan đến bố con Giang Vị Minh mà, quan hệ của anh với nhà đó lại dây mơ rễ má thế, thật sự không phải là lo chuyện bao đồng."
Gương mặt cô tràn đầy vẻ tươi cười hờ hững, dưới cái nắng hè, da mặt như có màu trong suốt, đến cả nụ cười cũng tươi tắn lên không ít.

Nụ cười đó càng đẹp thì lời nói càng khó lọt tai.

Trong mắt Lục Hoài Thâm, thân hình Giang Nhược mảnh mai yểu điệu đứng đó nhưng đằng sau dường như đã dựng lên một lưỡi dao sắc vô hình.

Giang Nhược biết sự hòa bình với Lục Hoài Thâm chỉ được duy trì dựa vào một sợi dây đàn mỏng manh, chỉ cần căng một chút xíu cũng có thể chia năm xẻ bảy, có một vài chủ đề là vùng cấm không được chạm vào.

Nhưng ngoài miệng cô khó lòng chiếm được thế thượng phong trước mặt Lục Hoài Thâm, cho nên chỉ đành không ngừng móc hiện thực tàn khốc bày ra trước mặt anh, kích thích khiến anh khó chịu, đối với cô mà nói cũng y hệt việc bóc vết thương chưa lành ra, chẳng qua là lưỡng bại câu thương thôi.

Hai người không cùng lập trường, mỗi bước đi đều là ngược hướng nhau.

Giang Nhược đi qua, muốn lấy lại điện thoại, không biết Lục Hoài Thâm nghĩ thế nào cứ không trả, giơ tay thật cao, cô kiễng chân cũng không đủ với tới, anh cứ nhìn cô chằm chằm không nói năng gì.

Giang Nhược có vẻ đã không kìm được cơn giận: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Cô tin anh ta thế à?" Lục Hoài Thâm đột nhiên hỏi một câu làm cô chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, Giang Nhược ngẩn ngơ một lát mới phản ứng được người anh nói đến là Cao Tùy.

Giang Nhược: "Anh ấy là luật sư của ông nội tôi, trước mắt mà nói anh ấy đang giúp đỡ không có lựa chọn khác chỉ có thể tạm thời lựa chọn tin tưởng.

Lục Hoài Thâm lại hỏi: "Vì hôm nay tôi đã giúp cô nên cô cũng không có lựa chọn khác chỉ đành tạm thời tin tôi, một khi phát giác có điều không ổn, cô sẽ làm thế nào?"
Giang Nhược nghe xong, trực giác biết rằng lời này đang gài bẫy, trả lời không đúng thì sẽ dẫn lửa thiêu thân.

Cô khẽ nhíu mày, cụp mắt, suy nghĩ không ngừng chuyển động, liền đó mới ngẩng đầu nhìn anh: "Logic trong lời anh nói là có cơ sở, nhưng anh không giống Cao Tùy, anh ấy xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, mà anh với tôi vốn dĩ đứng ở hai bên đối lập, tạm thời tin anh là tôi cũng cần dũng khí và quyết tâm cực lớn đấy."
Lục Hoài Thâm cười cười, "Cô còn rất biết cách né tránh vấn đề mấu chốt."
Giang Nhược nhìn không hiểu anh cười là ý gì, cũng mỉm cười với anh, nhưng anh lập tức lật mặt, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô không chớp: "Cô cười gì?"
Giang Nhược nén giận mắng một câu: "Đồ điên."
Lục Hoài Thâm giơ tay bóp cằm cô, nhìn đôi đồng tử trong veo có bóng ngược của chính mình, "Nghiêm túc suy xét vấn đề, trả lời trọng điểm, nói, nếu phát hiện tôi có ý đồ xấu, cô sẽ làm thế nào?"
Giang Nhược vừa rồi đã bị tai nạn xe dọa tới nỗi toàn thân đổ mồ hôi lạnh, lại đứng dưới trời nắng quá lâu, hai má nóng bừng, trán cũng toát mồ hôi mỏng, hai người gần như dính vào nhau, hơi thở nóng bỏng của anh cũng phun lên chóp mũi cô, từng đợt lại từng đợt chầm chậm, nặng nề.

Cô như thể đã nhận ra có sự biến hóa gì đó, nhiệt độ trên da dường như ngấm vào trong tim, làm trái tim cô đập liên tục không ngừng, tâm tư đã loạn tư lâu.

Nhìn chiếc cằm sạch sẽ của anh, ánh mắt từ từ dịch chuyển vượt qua sống mũi thẳng tắp, vội vàng lướt qua đôi mắt, cô cụp mắt, khẽ nói rõ ràng chắc chắn: "Còn có thể làm thế nào nữa, đương nhiên là đồng quy vu tận với anh."
Giọng nói nồng nàn trầm thấp bay bổng, "Đồng quy vu tận bằng cách nào?"
"Bất chấp tất cả."
"Bất chấp tất cả?"
"Ừ, bất chấp tất..."
Âm tiết cuối cùng bị chặn nơi cổ họng, đôi môi ấm nóng ướt át dán vào nhau, hốc mắt Gang Nhược chợt nóng lên phát đau, y như kiểu vụng trộm làm chuyện không nên làm, cảm xúc hổ thẹn cùng kích thích ấy đang va chạm bên trong cô, khiến cả thể xác và tinh thần đều run rẩy.


Bởi đâu mà nhiều người lại thích sự kích thích, đó là vì nhịp tim sẽ vượt quá tốc độ thông thường, trong cuộc sống bình bình chẳng có gì mới lạ bỗng chốc nổ tung những tia lửa bắn tóe lên những gợn sóng lăn tăn, tư vị đó giống như nghiện ma túy, bạn vĩnh viễn không biết đã nghiện từ khi nào, ôm tâm lí may mắn hết lần này đến lần khác để thăm dò, luôn luôn cảm thấy vẫn có cơ hội thoát thân, mãi cho đến khi đã trầm mê không thoát ra được.

Gang Nhược cũng không hiểu sao mà hôn được Lục Hoài Thâm trong tình cảnh thế này, anh bóp chặt eo cô ấn sát rạt vào người mình, dùng hai tay làm người cô mềm nhũn, cô nhắm nghiền hai măt, tay túm chặt áo sơ mi của anh, mở mắt ra nhìn thấy mí mắt anh khẽ chớp ở khoảng cách rất gần, cả tâm hồn như bị rút cạn trong khoảnh khắc ấy, suýt nữa thì hồn bay phách tán.

Tay Giang Nhược nhanh hơn não, ngay tức thì đẩy anh ra, Lục Hoài Thâm vẫn giam cầm vòng eo cô, trong đôi đồng tử thâm thúy ấy bập bùng ánh lên dục vọng mà cô đã từng rất đỗi thân thuộc, thứ đang tì lên bụng dưới càng làm cô thẹn thùng không thôi.

Giang Nhược cứng người, ngay cả giọng nói cũng căng thẳng, "Anh buông tôi ra đã."
Đoán chừng Lục Hoài Thâm cũng cảm thấy cứ tiếp tục thế này sẽ xong đời, hai người đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác mấy giây, anh chủ động buông cô ra, mặt lạnh tanh ngồi vào xe.

Trong xe còn nóng hơn so với bên ngoài, Lục Hoài Thâm mở cửa bên phải để tản nhiệt.

Giang Nhược ngồi lên tảng đá bên vệ đường, nâng khuôn mặt bỏng giãy, bình phục nhịp tim.

Chưa được bao lâu, có một chiếc xe lái từ trên núi xuống dừng cạnh bọn họ, Giang Nhược nhìn người trong xe, cảm thấy quen mắt.

Người kia bước xuống, cô mới nhìn ra là con trai anh cả Chương, mặc áo thể thao trắng cộc tay rộng rãi, quần đùi đen, cả người năng động thoải mái.

Giang Nhược không biết xưng hô thế nào, đứng lên mỉm cười, "Xin chào, sao cậu lại tới đây?"
Con trai anh cả Chương đã có dáng dấp cue một thanh niên, làn da đen sậm, tươi cười cởi mở, "Lúc nãy người đưa đồ nói anh chị bị tai nạ xe ở đây, tạm thời không đi được, bạn của anh chị khi nào mới tới?"
Lục Hoài Thâm đi từ trong xe ra, nói: "Áng chừng sẽ mất chút thời gian."
Giang Nhược nhìn Lục Hoài Thâm một cái, đã không còn nhìn ra điều gì dị thường.

"Bố tôi bào tôi đón anh chị vào ngồi một lát, bây giờ trời nắng thế, anh chị đợi mãi ở đây cũng không được."
Giang Nhược không hiểu, anh cả Chương đã nhìn ra em dâu mình rất bài xích bọn họ vậy mà lại vẫn chủ động mời họ về nhà nữa.


Lục Hoài Thâm nhìn sang cô rồi nói: "Đi thôi, bảo Bùi Thiệu đến thẳng nhà họ Chương."
Giang Nhược nhìn trời, thực ra trong lòng cũng đang tính toán, có thể nghe ngóng thêm được gì nữa không, mặt khác lại sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lòng còn do dự, thấy Lục Hoài Thâm quyết đoán như vậy cũng chẳng nghĩ đến cái khác nữa.

Lục Hoài Thâm vẫn là dáng điệu ông chủ dẫn đầu, ngồi vào trong, Giang Nhược chọn ngồi trên ghế phụ.

Đến nhà họ Chương, thấy bọn họ đã đi rồi còn quay lại, vợ Chương Chí biến sắc, lại thấy là do cháu mình đích thân đi đón, lập tức tìm anh cả chất vấn: "Chương Toàn đây là bác có ý gì?"
Tức lên tận óc, ngay cả họ tên cũng gọi thẳng.

"Em dâu, trái lại tôi còn muốn hỏi thím hôm nay làm sao đấy?" Chương Toàn lộ vẻ không vui, "Người ta là khách, xảy ra chuyện ở trên núi, ngày nắng vỡ đầu thế này, tôi bảo người ta vào nhà ngồi một tí thì có chỗ nào không đúng? Vả lại người ta còn viếng phong bì, thím có hiểu lễ phép không?"
"Bác...bác..." Vợ Chương Chí nói không nên lời, cứ bác bác hồi lâu, rồi quay ngoắt đầu đi vào phòng, hơn nữa còn khóa trái cửa.

Bà ta lấy điện thoại gọi đến một số, chưa được mấy tiếng tút đã nối máy, cuống đến mức gần như hét lên, "Một nam một nữ đó lại tới rồi, anh, anh nói bây giờ làm thế nào?!"
Bên đó nói mấy câu, bà ta che miệng, xong không biết đối phương đã nói gì mà bà ta buông tay xuống, uất hận nói với bên kia: "Anh còn dám uy hiếp tôi phải không, tôi nói cho anh biết, tôi không quan tâm anh là yêu ma quỷ quái phương nào, bây giờ chồng tôi chết rồi, tôi chẳng sợ các anh uy hiếp, cùng lắm thì cá chết lưới rách mọi người đều không dễ thoát đâu."
Bà ta nói xong tắt điện thoại.

Bà con họ hàng lối xóm càng ngày càng đông, vợ Chương Chí không muốn làm cho người ta nhìn mình bằng con mắt kì lạ nên chỉ đành kiềm chế cảm xúc.

Sân lộ thiên tạm thời dừng lên tấm bạt, trong nhà cũng có khách đang ngồi, người qua kẻ lại, cánh cửa cũng mở hẳn, nên bật điều hòa cũng chẳng thấm tháp vào đâu, không thể không đặt mấy cái quạt điện ở bốn phía.

Lục Hoài Thâm đang gọi điện cho Bùi Thiệu ở cạnh đó, qua một lúc mới bước đến, Giang Nhược hỏi: "Khi nào có thể tới?"
"Khoảng một tiếng nữa, đang thu xếp."
Hà Nội, 27/10/2021
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện