Buổi sáng, Trình Khiếu mặc áo sơ mi trắng, bên dưới là quần dài kaki màu xanh, dùng tiền tối qua Giang Nhược cho cậu, bắt xe đến trụ sở chính của Bác Lục.

Taxi dừng ở điểm đón trả khách, Trình Khiếu lấy thẻ thông hành trong túi ra đeo lên cổ, một bên vai đeo cặp đen, tay ôm tệp tài liệu màu xanh dương, hệt như một lập trình viên trong bộ phận nào đó của công ty.

Từ cửa lớn đến thang máy, dựa vào một tấm thẻ thông hành mà cả đường thông suốt lên tới tầng văn phòng của tổng giám đốc.

Vứt cặp sách vào lối thoát hiểm sau cánh cửa, tiếp tục đi thẳng về phía phòng làm việc.

Có thư kí bộ phận nhìn thấy cậu hỏi: "Cậu tìm ai?"
Trình Khiếu ứng đối tự nhiên, lấy tập tài liệu giơ trước người, điềm tình nói: "Tìm Lục tổng giao tài liệu."
Nhân viên thấy cậu đeo thẻ nhân viên, không vặn hỏi nữa, chỉ lắm miệng nói thêm: "Lục tổng sắp có cuộc họp, tốt nhất là cậu phải nhanh lên, nếu không thì chỉ có thể họp xong lại đến sau."
Trình Khiếu cười nói cảm ơn.

Nhân viên đó vụng trộm cười, trông theo bóng lưng cậu rồi thầm thì với đồng nghiệp ở phía sau đang sáp lại gần: "Từ lúc nào công ty tuyển được anh đẹp trai thế này, trông có vẻ trẻ con lắm, như sinh viên."
"Có thể là vẻ ngoài non nớt thôi, mới tốt nghiệp đâu có tư cách lên gặp lãnh đạo."
Tiếng nói vừa dứt liền nghe thấy Trình Khiếu đã ở đằng xa, khí thế bừng bừng quát lên: "Lục Hoài Thâm!"
Lúc đó, Lục Hoài Thâm mới từ văn phòng ra, Bùi Thiệu cùng nữ thư kí khác đi cùng, ai nấy tự ôm tài liệu mình phụ trách cùng đồ đạc đi về hướng phòng họp.

Đột nhiên nghe tiếng hét, giọng điệu có vẻ đang trong tư thế muốn đánh nhau tới nơi ròi, Bùi Thiệu căng thẳng, phản ứng mãnh liệt, tường rằng có người muốn gây sự, lách người đứng trước mặt Lục Hoài Thâm.

Nữ thư kí thấy vậy bị dọa hết hồn, vô thức lùi ra sau Lục Hoài Thâm.

Lục Hoài Thâm thấy thằng bé mặt đầy thù hận kia, bộ dạng đó trong mắt anh chính là một đứa trẻ nhe nanh múa vuốt, chẳng tạo ra bất kì sự uy hiếp nào.

"Tránh ra." Lục Hoài Thâm ra hiệu cho Bùi Thiệu.

Bùi Thiệu lưỡng lự nhìn anh, lui sang một bên.

Trình Khiếu bước từng bước qua, nhịp chân vững vàng, biểu tình trên mặt lộ ra sự kiên nghị của người trưởng thành là tràn đầy sinh lực tuổi trẻ, mục đích rõ ràng, nhắm thẳng Lục Hoài Thâm mà đi tới.

Cũng chẳng ai rõ cậu ta định làm gì.

Lục Hoài Thâm bất động như núi, một tay đút túi đứng đó, cau mày nhìn cậu thiếu niên cách khoảng mười mét đang từng bước ép sát.


Khi còn cách vài bước, bỗng Trình Khiếu vứt tập tài liệu trên tay sang bên cạnh, vung nắm đấm nên thẳng vào mặt Lục Hoài Thâm.

Anh phản ứng mau lẹ, nghiêng người tránh thoát.

Một đòn này tung ra, toàn bộ nhân viên trong tầng văn phòng tổng giám đốc đều nhốn nháo, nữ thư kí phía sau Lục Hoài thâm tức tốc gọi điện cho bảo vệ, nói văn phòng có kẻ làm loạn.

Trình Khiếu lặng thinh, một đấm ấy đánh ra thế là tốn công vô ích.

Nhưng từ khi bắt đầu, chiêu thức hay sức mạnh của cậu đều rơi vào thế bất lợi, tuy lúc đi học cũng tham gia không thiếu hoạt động nào, bóng rổ hay chạy bộ..

cái nào cũng xuất sắc nhưng làm sao so được với người đàn ông trưởng thành đã từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp đây?
Chỉ biết dựa vào sức lực thô bạo và động tác chẳng có quy cách nên Lục Hoài Thâm dùng vài động tác đã chế ngự được, bẻ quặt tay cậu ra sau lưng, một tay ấn chặt bả vai cậu.

Dáng vẻ Trình Khiếu nhếch nhác đánh loạn xạ, lớn tiếng nói: "Lục Hoài Thâm, mẹ nó anh là đồ hèn nhát! Có khí phách thì đàng hoàng mà ra tòa khởi kiện li hôn đi, ở sau lưng chơi trò nham hiểm thì tính gì là đàn ông! Tôi phỉ vào!"
Nói xong, cậu vận hết sức mình đánh đấm lung tung.

Động tĩnh bên này sớm đã thu hút đám người vây xem, nhân viên tầng này không đông bằng nhân viên các bộ phận tầng dưới nhưng sắp mở hội nghị cấp cao nên không ít người đang lục tục kéo đến, nhìn thấy một màn ấy, tất cả đều dừng chân vây quanh, nhóm quản lí cộng thêm cả trợ lí thư kí của họ nữa, thành ra số người khá đáng kể.

Chuyện Lục Hoài Thâm kết hôn chẳng mấy người biết, càng đừng nói đến việc đã ầm ĩ li hôn rồi.

Câu này Trình Khiếu vừa phát ra, bầu không khí ngay tức khắc như chảo dầu sôi sùng sục, nổ lép bép bắn tung tóe những đốm dầu, một người rồi hai người, cuối cùng hoàn toàn quên mất sếp còn đang ở đây, mồm năm miệng mười bắt đầu bàn luận rôm rả.

"Kết hôn khi nào nhỉ?"
"Vợ anh ấy là ai thế? Còn cái người đánh người kia là ai?"
"Sốt dẻo đây! Cho phép tôi được thông báo tìn này trong nhóm Wechat trước."
"Thế mà sếp mình lại kết hôn rồi, vậy là tôi hết cơ hội."
"Nhìn gì mà nhìn? Không làm việc hả?" Sắc mặt Lục Hoài Thâm khó coi đến cực điểm, ánh mắt trầm lạnh như nước, đôi mắt nhìn khắp chung quanh một vòng, trong lòng đám đông chấn động, tức thì giống như muông thú tản khắp bốn phương.

Vệ sĩ của Lục Hoài Thâm nhanh hơn nhiều bảo vệ, hai người mặc đồng phục đen đeo tai nghe tiến lên giữ lấy Trình Khiếu đang bị chế ngự.

Trình Khiếu vung tay vung chân muốn vùng vẫy thoát ra, "Mẹ nó đừng động vào tôi!"
Mới bị người ta bóp công nên lúc này cả mặt đỏ phừng phừng, khi kích động sôi máu thì điên cuồng vô cùng.


Lục Hoài Thâm lạnh lùng nhìn cậu, phủi cổ tay áo nghiêm nghị nói: "Đưa cậu ta vào trong cho tôi!"
Trình Khiếu bất cần đời quyết chiến khô máu luôn, căn bản không biết sợ là gì nữa, "Có bản lĩnh thì anh đánh chết tôi đi, anh chột dạ chứ gì? Tính chị tôi tốt, vì ông nội chị ấy mà cam tâm tình nguyện nhẫn nhục gánh vác mọi thứ, tôi đây chẳng cố kị nhiều như chị ấy đâu! Lục Hoài Thâm anh hèn hạ vô sỉ muốn ép chị ấy ra đi trắng tay ư, không có cửa đâu! Nếu đêm qua mà mẹ tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì có bán mạng tôi cũng phải khiến anh và con mụ kia thân bại danh liệt!"
Trình Khiếu chỉ ước gì tất cả mọi người đều nghe thấy cậu nói gì nên cứ gân cổ lên mắng nhiếc.

Vừa nói xong, đột nhiên bị người ta đẩy một phát từ phía sau lảo đảo tiến vào văn phòng Lục Hoài Thâm.

Bùi Thiệu đóng cửa, vệ sĩ phụ trách giữ Trình Khiếu.

Lục Hoài Thâm đi đến trước bàn giám đốc, xoay người chỉ thẳng ngón tay vào cậu, lửa giận bốc lên đầu, ngữ khí vừa chẳng lương thiện còn chứa đầy sự tàn bạo, "Cho cậu một cơ hội nói rõ ràng."
Trình Khiếu bị người ta khóa chặt hai tay, khinh thường hừ một tiếng, lồng ngực phập phồng, cắn răng phẫn uất: "Rõ ràng? Mẹ nó chứ trong lòng anh còn rõ ràng hơn ai hết, bớt ở đó mà giả vờ giả vệt đi, ngụy quân tử!"
Nói xong, nhanh nhẹn quay mặt ra cửa sổ.

Lục Hoài Thâm thấy cái bộ tịch lợn chết không sợ nước sôi của thằng bé liền cáu lên, giận quá hóa cười, gật gật đầu, "Được, vậy tôi hỏi cậu, chị cậu biết cậu đến đây không?"
Trình Khiếu căm hận trừng mắt nhìn anh, "Bớt nhắc đến chị tôi đi, anh không xứng!"
Vừa nói hết, lực khóa trên vai và cánh tay lại mạnh thêm, đau tới nỗi nghiến răng.

Lục Hoài Thâm lạnh mặt nhìn cậu chằm chằm, "Thấy cậu nhỏ tuổi nên không tính toán, cậu lại ỷ mình nhỏ dại vuốt mặt không nể mũi, biết đây là nơi nào không? Bây giờ chỉ cần tôi báo cảnh sát có người gây rối, tối nay cậu có thể sẽ qua đêm trong đồn, tuy cậu vẫn là trẻ vị thành niên nhưng cho cậu ăn nửa tháng cơm tù để tự kiểm điểm cũng không phải chuyện khó."
Quả nhiên mặt Trình Khiếu biến sắc.

Lục Hoài Thâm cười nhạt, đi đến trước mặt cậu, tiếp tục nói: "Sau đó chị cậu không thể không đến tìm tôi hòa giải, không thể không bỏ tiền ra bảo lãnh cho cậu, nếu tôi không đồng ý hòa giải hoặc thừa cơ ra điều kiện ép cô ấy ra đi mất trắng, cậu đoán xem cô ấy phải làm sao?"
"Gian thương!"
"Vô gian bất thương," Ngữ khí Lục Hoài Thâm nghiêm khắc, trên mặt càng là vẻ bất cần không theo lẽ thường, giọng trầm trầm nói: "Lần trước đã từng nói với cậu, trẻ nhỏ phải biết lễ phép, bây giờ coi như cho cậu một bài học, làm người phải biết lí lẽ, hiểu chưa?"
Vóc người Lục Hoài Thâm cao to, còn cao hơn Trình Khiếu vài phân, tư thế ngạo nghễ, chỉ hơi liếc xuống nhìn cậu.

Trình Khiếu nặn ra một câu từ trong kẽ răng: "Hạ nắm đấm được mới có đạo lí mà giảng giải."
"Thế à?" Lục Hoài Thâm cau mày, lúc ngước mắt bỗng nhiên giương nắm đấm làm ra vẻ muốn giáng xuống người cậu, Trình Khiếu bị dọa một phen, nhưng ngay lúc đó lại trợn mắt, cố nghểnh cổ lên.

Lực tay Lục Hoài Thâm cực mạnh, sau cùng vẫn chỉ sượt qua bên tai Trình Khiếu kéo theo một luồng gió soạt qua, mắt Trình Khiếu vội vàng nhắm tịt.

Lục Hoài Thâm hừ một tiếng, thu tay về, bực bội lắc lắc tay mắng: "Nhóc con đáng ghét."
Lúc này lại nghe thấy điện thoại trong túi Trình Khiếu rung ù ù, Lục Hoài Thâm duỗi tay rút điện thoại ra, ở trước mặt Trình Khiếu ra dấu để cậu thấy rõ hiển thị cuộc gọi đến.


Trình Khiếu lập tức bị kích động, xiết chặt nắm tay, cổ và trán nổi đầy gân xanh, song bị người trấn áp không động đậy được, chỉ uống công có ý chí bất khuất.

Điện thoại reo rất lâu, Lục Hoài Thâm ngồi trên ghế dựa sau bàn giám đốc mới nhận máy: "Là tôi."
Giang Nhược nghe thấy giọng anh, trong đầu chết máy mấy giây.

"Giang Nhược, cô có biết thằng nhóc con khốn kiếp nhà các người khá lắm không?" Lục Hoài Thâm ngẩng đầu nhìn Trình Khiếu đang vật lộn không ngừng nghỉ, nói với đầu kia điện thoại.

"Anh đừng động vào thằng bé!" Cô buột miệng nói ra, "Dù sao anh cũng đừng động đến thằng bé đấy!"
Trong lòng Lục Hoài Thâm như có một luồng khí vọt thẳng lên não, "Tôi còn chưa nói nó đã làm gì."
"Nó làm gì anh cũng không được phép động vào nó!" Giang Nhược căng thẳng quá, nhất thời sốt sắng mà quát tháo ra lệnh luôn, bên kia trầm mặc, có xét thấy ngữ khí của mình không ổn, bèn đổi giọng nói: "Nó chỉ là một đứa trẻ, còn đang đi học, sang năm phải thi đại học nữa, thật sự không thể để xảy ra sai sót."
Giọng Lục Hoài Thâm lạnh lùng giễu cợt: "Trẻ con thì làm sao? Đằng sau mỗi đứa trẻ không hiểu chuyện đều là phụ huynh không hiểu chuyện, cô cũng xem như là một nửa phụ huynh của nó, chẳng trách tính cách giống nhau thế."
Lục Hoài Thâm nhìn Trình Khiếu, nói vào điện thoại, rành rọt từng chữ: "Ngây thơ ngu ngốc, cả gan làm bừa."
Giang Nhược không phản kích, một là do lo lắng cho Trình Khiếu, hai là sợ làm anh phật ý, gây ra chuyện gì không thể cứu vãn cho Trình Khiếu.

"Anh ở đâu? Đợi một lát, tôi qua đó giải quyết được không?" Giang Nhược vô thức định nhấc chân ra khỏi bệnh viện, được vài bước mới nhớ ra đồ đạc còn ở trong phòng bệnh, còn chưa để lại lời nhắn cho dì út.

Lục Hoài Thâm bảo cô đến tổng bộ Bác Lục.

Giang Nhược ngắt điện thoại, điều chỉnh biểu cảm rồi quay về phòng bệnh nói với Kiều Huệ, chủ nhiệm lớp Trình Khiếu gọi đến nói nó bị ốm, Trình Khiếu bây giờ đang phát sốt nằm ở nhà, cô phải đi mua ít thuốc về xem nó thế nào.

Kiều Huệ thấy vẻ mặt Giang Nhược sốt ruột, lòng cũng lo cho con trai, gật đầu nói được, bảo cô mau đi đi.

Giang Nhược không chần chừ một giây liền đi đến tổng bộ Bác Lục, vì Lục Hoài Thâm đã giới thiệu trước, cô được cho phép đi qua suốt quãng đường đến tận văn phòng Tổng giám đốc.

Cô đi vào và thấy Lục Hoài Thâm đang giáo huấn Trình Khiếu, "Không biết cái gì, mãng phu cô dũng!"
(mãng phu: Người đàn ông lỗ mãng, cô dũng: một mình chiến đấu ngoan cố)
Giang Nhược vừa ngoảnh đầu đã thấy Trình Khiếu ngồi trên sofa da ở khu vực tiếp khách, bị người ấn giữ bả vai, khống chế tự do, áo sơ mi trên người nhăn nhúm, cổ còn đang đeo thẻ thông hành của nhân viên Bác Lục.

Cô liếc một cái, lại nhìn Trình Khiếu lần nữa, đi thẳng đến bên em trai trước.

Trình Khiếu tự biết đã gây họa cho cô, cũng không dám ngẩng đầu, nhìn vậy Giang Nhược vừa tức vừa đau lòng.

Cô với tay nắm lấy giấy thông hành lên xem, ảnh là ảnh thẻ dán đè lên nhưng thân phận là của người khác.

Cô không biết Trình Khiếu lấy được thứ này từ đâu, làm liên lụy người khác hoặc bị tra ra từ đâu có thì chung quy đều là không tốt.

Nhưng Bùi Thiệu vẫn luôn đứng bên cạnh, thấy vậy liền hắng giọng.


Giang Nhược quắc mắt nhìn anh ta.

Bùi Thiệu giật thót, cái người này làm chuyện lén lút, sao mà còn hung dữ với cả anh ta chứ?
Giang Nhược bày ra tư thế người lớn dạy dỗ con cái, hỏi Trình Khiếu: "Em đã làm gì Lục tổng rồi?"
"Em thì làm gì được anh ta, là anh ta làm cánh tay em bị thương!" Trình Khiếu không phục quay đầu sang một bên, tóm lại vẫn không nhìn Giang Nhược.

Lục Hoài Thâm khoan thai ngồi trước bàn làm việc, gõ lên bàn nhắc nhở: "Cậu ta đả thương người khác không thành, tôi là phòng vệ chính đáng, thằng oắt nhà cô vừa ăn cướp vừa la làng, phẩm đức có vấn đề, có muốn đưa cậu ta vào trại giáo dưỡng không?"
Trình Khiếu vừa nghe đã rối cả lên, kích động đứng phắt dậy: "Đi thì đi, ông đây cóc sợ anh!"
Giang Nhược nghiêm mặt khiển trách cậu: "Trình Khiếu! Em là lưu manh đầu đường xó chợ đấy à, mở miệng toàn lời tục tĩu, một câu không hợp ý là tìm người ta đánh nhau, em có đánh lại không? Cũng mặc kệ người ta có phải là một tay che trời, trắng đen bất phân hay không, đã tự mình đâm đầu vào họng súng, em tưởng mình lợi hại chắc?"
Trong lòng cô chắc mẩm, vì chuyện tối qua Trình Khiếu mới không nhịn được đến tận cửa tìm Lục Hoài Thâm.

Tạm thời chưa nói đến bản thân thằng bé không quyền không thế, đến cả năng lực kinh tế cũng chỉ là học sinh cao trung chưa tự độc lập, chẳng có cách nào đấu lại anh, hơn nữa Giang Chu Mạn tìm gặp dì út, đến cùng đã thông qua sự đồng ý của Lục Hoài Thâm chưa, vẫn còn là ẩn số.

Lục Hoài Thâm ở bên kia nghe được, sắc mặt dần dần lạnh đi: "Một tay che trời, trắng đen bất phân? Cô lại định khuỷu tay hướng vào trong đấy à, chưa gì đã bảo vệ em cô trước, rốt cục cô định đến hòa giải hay đến kiếm chuyện hả?"
(khuỷu tay hướng vào trong: ẩn dụ, dùng để diễn tả sự thiên vị với người có quan hệ thân thiết với mình)
"Có thể hòa giải thì đương nhiên muốn hòa giải trước rồi." Giang Nhược xoay người qua, nhìn về phía Lục Hoài Thâm cao cao tại thượng sau bàn giám đốc, "Nhưng Lục tổng biết lí do Trình Khiếu làm thế này mà."
Anh nhìn thoáng qua Giang Nhược, nói: "Lời nó nói không diễn đạt hết ý, cô nói đi."
Khoảng cách giữa bàn giám đốc với sofa không gần, Giang Nhược đi đến đứng đối diện Lục Hoài Thâm, chẳng dám ngồi, rất sợ khí thế mình không bằng người ta.

"Vốn dĩ hôm nay dì út tôi được xuất viện, tối qua tim bỗng ngừng đập suýt chút thì đột tử, bác sĩ nói do phải chịu kích thích mới dẫn tới điều đó, anh có biết vì sao không?"
Lục Hoài Thâm xoắn chặt hàng lông mày ngó cô, kết hợp với Trình Khiếu vừa mới nói anh chơi trò nham hiểm sau lưng, anh nheo mắt: "Xem ra, sau lưng đã phát sinh chuyện có liên quan đến tôi."
Giang Nhược cảm thấy Lục Hoài Thâm chẳng cần thiết phải giả vờ, bằng không thì kiểu đó cũng hèn nhát quá, không hợp tác phong của anh.

Ánh mắt anh lạnh lẽo thâm thúy, Giang Nhược đứng song song với anh, tuy rằng trong lòng e ngại nhưng tên đã rời cung rồi, da đầu cô như căng ra, mặt không cảm xúc lên tiếng: "Vì đêm qua, Giang Chu Mạn đã đến tìm dì tôi, nói với bà ấy, tôi là tiểu tam giữa chuyện tình của anh và cô ta, nói tôi mặt dạn mày dày không li hôn, bàn điều kiện với dì tôi, hơn nữa còn bảo là do anh gợi ý.

Có việc này không?"
Vẻ mặt Lục Hoài Thâm hơi dịu xuống, không làm bộ lạnh nhạt như ban nãy nhưng lại rơi vào trầm tư trong chuyện khác.

Giang Nhược nghĩ tới dáng vẻ Kiều Huệ đêm qua phải chụp mặt nạ thở oxy, giống như lại được tiếp thêm sức mạnh, liều lĩnh nói: "Bất kể có phải là ý anh không, Giang Chu Mạn tí nữa là hại chết dì út, chuyện này tôi với chị ta chưa xong đâu, không thể chờ đợi được vội vã muốn làm Lục phu nhân thế à, nói với cô ta, bảo cô ta đợi kiếp sau đi!"
()
Hà Nội, 10/3/2021
Một màn đấu khẩu cực gắt đến từ vị trí ông em vợ ngây thơ
Nội tâm Lục Hoài Thâm: "Vợ tôi lại không bảo vệ tôi.

Tôi cũng muốn được thiên vị chứ."
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện