Giang Nhược nhìn chằm chằm bóng dáng anh ta biến mất, môi động đậy, lại không lấy nổi sức mà gọi anh ta một tiếng.
Trước đây dường như cô đã quên có chọn lọc một sự thật, cho dù Trần Sơn có quan tâm cô đến đâu, thì cũng là hình thành trên điều kiện phải bảo toàn con tin.
Nhưng Trần Sơn có thế nào cũng sẽ không vượt quá giới hạn.
Lúc trước cô lợi dụng Trần Sơn, đối với Trần Sơn mà nói, sẽ khiến anh ta lâm vào bất nghĩa, cho nên từ sau đó, sự chăm sóc vỏn vẹn kia cũng không còn tồn tại nữa.
Giang Nhược chỉ cảm thấy buồn cười, con người tầm thường đến nhường nào, trong hoàn cảnh này, thế mà còn phải cẩn thận từng li từng tí cân nhắc lập trường của bọn bắt cóc.

Ngoài cửa có hai người đàn ông đang ngồi, là khỉ còm và A Du, lâu nay, cô cơ bản không giao lưu cùng bọn chúng.

Những người này thường xuyên bộc lộ ánh mắt bất thiện, làm Giang Nhược không muốn có bất kì tiếp xúc nào với bọn chúng.

Có thể nguyên do là Trần Sơn cầm đầu, làm việc ổn trọng hơn, biết hành động để ràng buộc thuộc hạ, một nguyên nhân khác là, Trần Sơn không hèn hạ như vậy, khiến cho Giang Nhược có phần yên tâm hơn.
Hiện giờ cô càng sợ, nếu thái độ của Trần Sơn với cô cũng là chết sống tùy ý, những kẻ kia sẽ làm ra chuyện ngông cuồng.
Sau khi tới, mỗi ngày, cô đều tính ngày tháng, cô đã đến tuần thứ 27 của thai kì rồi, đã sắp đến thời kỳ cuối, cơn thèm ăn của cô đang tăng lên, giai đoạn cuối là thời kì quan trọng của sự phát triển thai nhi, cô nghi ngờ bọn chúng cố ý chọn đúng ngày cắt ăn.
Giang Nhược đứng trước cửa sổ, đang đợi Trần Sơn ra.
Ngừng chân hồi lâu, vẫn không thấy bóng anh ta.
Giờ cơm trưa đã qua, Giang Nhược vốn đang trong thời điểm cần dinh dưỡng, sau bữa tối ngày hôm qua, cô chưa ăn uống gì, nếu là người thường cũng phải đói đến nỗi hoa mắt chóng mặt, huống chi trong bụng cô còn có một người.
Thà sống khổ còn hơn chết sướng, cô luôn nghĩ, ở đây có thể chống chịu được lúc nào hay lúc ấy, kiểu gì cũng có thể chống chịu được đến ngày Lục Hoài Thâm tìm được cô.
Nhưng nếu những kẻ này vẫn tiếp tục cắt ăn của cô, cô muốn chống chịu cũng hết cách.

Cuối cùng Giang Nhược vẫn bất đắc dĩ gọi khỉ còm, "Anh khỉ."
Ở đây chỉ có Thủy Hỏa dám gọi hắn là khỉ còm, những người khác đều phải gọi hắn là anh khỉ như một cái tên khác của hắn.
Giang Nhược thầm than thở mãi trong lòng, con người đến lúc này, chỉ sợ đều phải hiểu cái gì gọi là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Khỉ còm nghe vậy, như phát hiện ra chuyện gì hiếm lạ, kinh ngạc nhướn mi nhìn nhìn Giang Nhược.

Sau đó đứng dậy khỏi ghế dưới mái hiên, đi đến trước cửa sổ, như thăm tù.
"Chuyện gì?" Khỉ còm thấy sắc mặt cô suy yếu, hơi tái nhợt, cả người y như cà tím héo.
Anh Hỏa dặn dò, đói thì đói, nhưng cần vừa phải.

Nhưng hắn không có vợ, bản thân cũng chưa từng có chửa, sao có thể biết bà chửa đói bao lâu là đúng độ, vì thế chỉ có thể nghe bác Trần.
Bác Trần tuy một mặt cau mày nói "nghiệp chướng", mặt khác vẫn chưa chuẩn bị thức ăn cho Giang Nhược.
Khỉ còm thấy cô như vậy, hỏi: "Muốn cơm?"
Giang Nhược thầm chửi hắn trăm ngàn lần, mày mới muốn cơm, cả nhà mày đều muốn cơm, hiện thực lại chỉ có thể dùng giọng ỉu xìu hỏi: "Anh khỉ, bọn Thủy Hỏa thành công chưa?"
Khỉ còm nhìn chằm chặp cô, tròng mắt hơi lồi ra ngoài, giống mắt cá chết, nhưng ánh mắt tinh nhanh lắm, hắn buồn cười: "Anh Hỏa thành công cô còn có thể ở đây?"
"Thế tôi chết đói ở đây, chẳng phải việc của bọn họ vĩnh viễn không thành?"
Khỉ còm nhìn lướt qua cô mấy lần, rất yên tâm nói: "Chắc đói không chết đâu? Đói thì đói thôi, không vấn đề gì lớn ha, cô tự nhịn tí đi."

"Thật sự đợi đến mức tôi đói xảy ra vấn đề, các người không phải đã bảo, nơi này không có bác sĩ sao, đến lúc đó chính là một xác hai mạng."
Giang Nhược mặt mày trầm tĩnh, dùng giọng điệu suy yếu nhất buông lời tàn nhẫn, giống kiểu câu "một xác hai mạng" cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Khỉ còm quả thật chưa bao giờ gặp phụ nữ như vậy.

Bảo cô ta mạnh mẽ, kỳ thật cô ta đang ở vào thời điểm yếu đuối nhất với tư cách là phụ nữ, nhưng bảo cô ta yếu đuối, hình như cô ta lại chẳng dính dáng gì đến cái từ kia.

Khỉ còm cảm thấy cực thú vị.
Hắn bảo bác Trần nấu ít đồ ăn, sai A Du bưng vào.
A Du bưng mâm đồ ăn lên, đang định đi, khỉ còm không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên gọi hắn lại, "Đợi đã."
A Du không rõ nguyên do, "Anh khỉ, còn gì phân phó?"
Khỉ còm vỗ vỗ vai hắn, ám chỉ: "Biểu hiện cho tốt."
A Du sửng sốt một chút, nháy mắt đã lĩnh hội, "Nhất định, nhất định."
A Du mở khóa phòng chứa đồ, lúc đá cửa mà vào, Giang Nhược đang ngồi trên củi gỗ, đống củi này được cô trang hoàng như cái ghế dựa, còn lấy một cái hòm làm kê chân.
A Du hừ khẩy.
Giang Nhược nghe thấy động tĩnh, giương mắt thấy là A Du, ánh mắt bất giác chản nản mấy phần.
A Du đã ngứa mắt cô từ lâu, mỗi lần làm hắn nổi điên nhất, chính là cái ánh mắt ai cô ta cũng coi thường này.
Con ngươi của A Du chợt trừng lên, nghiến răng, quát tháo cô như hung thần ác sát: "Nhìn ông làm gì? Không muốn ăn phải không?"
Hắn nói, giơ cao mâm đồ ăn trong tay, làm bộ muốn hất rơi.
Giang Nhược mặt không biến sắc, chỉ nhìn thẳng hắn.
Vừa nhìn thấy cặp mắt kia A Du liền sôi gan, hắn không biết vì sao, mẹ nó kia chẳng qua chỉ là một đôi mắt bình thường, nhưng dường như bất kì lúc nào cũng đang liếc hắn bằng nửa con mắt, bên trong đầy rẫy khinh thường, dùng một ánh nhìn vạch ra giới hạn với hắn, cô ta ngồi tít trên cao, mà hắn chỉ là tam giáo cửu lưu cô ta không thèm làm bạn.
(tam giáo cửu lưu: tam giáo chỉ Nho, Phật, Đạo.

Cửu lưu đề cập đến chín trường phái học thuật lớn từ thời tiền Tần đến đầu thời nhà Hán gồm Nho giáo, Âm Dương học, Đạo giáo, Pháp gia, chủ nghĩa nông dân, học giả nổi tiếng, Mặc gia, chiến lược gia chính trị và các trường phái linh tinh.

Tam giáo cửu lưu còn dùng để chỉ quần chúng với đủ hạng người, đủ nghề nghiệp.)
Trước kia khi làm những việc này, có đứa nào không túm lấy chân quần hắn xin tha.
Đàn bà đều thế cả, còn giả vờ thiên tiên thánh mẫu cái gì chứ.
A Du càng nghĩ càng tới tức, trước kia không dám động tới cô ta, là vì Trần Sơn quản, hiện tại Trần Sơn hẳn đã nghĩ thông suốt, quá mức dung túng con tin này, cô ta thật đúng là coi bản thân thành bà cô.
A Du có một loại h@m muốn chinh phục bi3n thái, cho dù bản thân hắn không thành tài, hắn cũng không mong muốn phải chịu bất kì sự coi khinh nào.
Không làm được gì tốt hơn, hắn liền trút hết cơn giận sang thằng em dưới chót người mình.
Có những người phụ nữ chỉ có thể với từ xa, vậy thì hắn bắt phụ nữ không thể phản kháng phải khuất phục hắn.

Khi Giang Nhược mất đi sự bảo hộ của Trần Sơn, chính là lúc cô ta yếu nhất, hiện giờ ngay cả khỉ còm cũng đã ngầm đồng ý, nếu hắn làm chút gì đó với con đàn bà này, đảo khép kín như thế, đến lúc đó cho dù thả người ra, cô ta dám nói với chồng bản thân đã bị bọn bắt cóc làm rồi sao?
Cô ta không dám.
Nghe nói chồng cô ta là nhân vật có máu mặt, loại người này, sẽ không tha thứ cho vợ mình từng bị làm nhục như thế, cái gọi là nhân sĩ tầng lớp trên ấy mà, thứ không thể mất nhất chính là thể diện.
Giả tạo vô cùng.

(Thế mà gặp đứa sẵn sàng chịu mất thì mày tha hồ ăn quả táo.

Ở đấy mà giả với chả tạo.

Tiên sư nhà mày chứ.

Đọc nóng cả máu!!!)
A Du tự kê đệm xong trong lòng, tự tin dồi dào hơn nhiều.
Hắn nửa ngồi xổm xuống, một tay chống đỡ mâm đồ ăn, giơ trước mặt cô, thu hồi biểu cảm hung ác, như cười như không nói: "Nghe đâu, thai phụ một người cần cung cấp chất dinh dưỡng cho hai người."
Đồ Giang Nhược mặc đều là áo sơmi bọn chúng chuẩn bị, màu sắc và hoa văn rất quê mùa, chất liệu mỏng, cô đang ngồi, áo sơmi tự nhiên rũ xuống, dán sát bụng cô, nổi lên đường cong do bụng vồng lên.

Ánh mắt A Du đi xuống, nhìn chằm chằm bụng Giang Nhược, "Mấy tháng rồi?"
Ánh mắt Giang Nhược lạnh lùng nhìn hắn, không đáp.
A Du dường như cũng không để bụng, "Người lớn đói mấy bữa, cũng chỉ là không đủ dinh dưỡng thôi, ăn no lại sức sống tràn đầy.

Có điều tao không biết cái đồ này..."
Hắn nói, kéo dài ngữ điệu, vươn tay muốn động vào bụng Giang Nhược.
Vào thời điểm tay hắn vừa vươn tới mình, Giang Nhược liền ôm lấy bụng, tay A Du còn chưa đụng tới, đã bị cô dùng cánh tay hất ra.
Tay A Du ngừng lại, lại nhìn vào mắt cô, ngoài vẻ lãnh đạm, gần như cũng không thay đổi.
A Du nói cợt nhả: "Sao tao không được chơi chứ? Ở chung thời gian dài như vậy, cũng chưa chào hỏi nó tử tế, nghe nói nó ở trong bụng còn biết cử động? Tao đây không phải tò mò à, muốn xem xem nó động đậy thế nào."
Giang Nhược cụp mắt, nhìn chằm chằm A Du ngồi xổm hờ, cái mặt với mắt nhỏ mũi tẹt, kèm thêm biểu cảm hèn hạ cùng làn da đổ dầu vì thời tiết nóng nực, làm dạ dày Giang Nhược sông cuộn biển trào một trận, nước chua ợ thẳng ra ngoài.
A Du vừa nói đã định tới vén vạt áo cô, điên cuồng ngang ngược kinh khủng.
Giang Nhược cười thành tiếng ngăn cản: "Mày muốn chơi?"
Thấy Giang Nhược chợt đổi vẻ chán ghét hắn lúc trước sang vẻ mặt hòa nhã, A Du cảm thấy có triển vọng, xem ra con đàn bà này vẫn biết xem xét thời thế đấy.
Hắn không kìm được tươi tắn mặt mày: "Chơi, đương nhiên chơi."
A Du nói, ánh mắt không chỉ dừng ở bụng cô nữa, mà dịch lên trên hai tấc.
Hắn ngó lom lom chỗ kia, ánh mắt đăm đăm, lòng ngứa ngáy tới mức ngón tay xoa vào nhau không ngừng, tay phải tự do bất giác tập kích lên, lúc còn cách một bàn tay, Giang Nhược bỗng nhiên vớ lấy mâm đồ ăn, ra sức úp vào mặt hắn.
A Du lập tức giật mình kêu gào, mặt hắn đau ê ẩm, cơm canh nóng bỏng trát vào mặt hắn, thậm chí có hạt dầu bắn vào mắt hắn.

Trong cơn kinh hoàng hắn ngã xuống đất, nhắm tịt mắt vừa ôm mặt bỏng đỏ của mình, vừa đau đớn gào thét: "Đ!t! Đ!t! Đ!t đ!t đ!t! Con đàn bà thối tha này, hôm nay ông nhất định phải giết mày mới được!"
Khỉ còm vẫn luôn canh ở cửa, chuẩn bị chờ đúng khi A Du làm ra chuyện thì xông vào, kết quả chợt nghe âm thanh sai sai, mau chóng đẩy cửa vào.
Giang Nhược đang ngồi thẳng lưng trên ghế của cô, mím chặt môi, điềm nhiên nhìn A Du lăn lộn đầy đất chửi cha khóc mẹ.
Khỉ còm không nói hai lời, đỡ A Du lên trước.

Ai ngờ A Du bị chọc nổi nóng, mới vừa đứng lên, mắt chưa nhìn rõ, chỉ nhắm chuẩn chỗ có bóng Giang Nhược, ngay tức khắc đạp một phát đến.
Giang Nhược bị một đạp kia làm cho sợ tới mức hít vào một hơi, đang chuẩn bị muốn tránh, khỉ còm phản ứng rất nhanh, kịp thời trói A Du lại kéo về sau, không để cái chân kia rơi vào bụng cô.
Nếu không phải có khỉ còm, chân kia không thu được, chung quanh toàn là củi gỗ, Giang Nhược không tránh nổi, thế nào phát đạp kia cũng rơi vào người cô.
Cô nghĩ mà sợ không thôi, toàn thân không kiềm chế được muốn phát run, chỉ là cô cắn chặt hàm răng, khắc chế, cứ chăm chú nhìn theo hướng khỉ còm và A Du.
Không phải cô có thể cậy mạnh, một hai phải khiến người cảm thấy như kiên cố không phá vỡ nổi, mà là cô vừa tức vừa sợ, cả người cứng đờ, tạm thời khó có thể làm ra phản ứng khác.
Khỉ còm liếc cô một cái thật lâu, lôi A Du đi ra ngoài.
Mồm A Du vẫn đầy những câu tục tĩu khó lọt tai, Giang Nhược ngoảnh đầu cứng nhắc nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mảnh đất trời đó, sân, nóc nhà, cây cọ, và biển, vốn đã là cảnh sắc nhìn quen đến nỗi nhớ nằm lòng suốt mấy ngày qua, tinh thần cô hoảng hốt, đến độ không phân rõ chỗ nào với chỗ nào.
Cửa vẫn đang mở, những người khác nghe thấy động tĩnh đều vây lại xem thử, bao gồm cả Trần Sơn.
Chỉ là anh ta đứng ở chỗ xa, chỉ thấy Giang Nhược ngơ ngẩn nhìn ngoài cửa sổ, tay ôm bụng vẫn không nhúc nhích, được một lúc, có người đi vào dọn sạch đống bừa bộn dưới đất, cô cũng giữ tư thế đó không hề cử động.
Người thu dọn đi ra, cửa đóng lại.
Trần Sơn ra vòi nước trong sân rửa tay, vị trí kia có thể nhìn vào bên trong qua cửa sổ, anh ta hớt nước giội lên cánh tay, sau đó quay đầu nhìn một cái.
Giang Nhược không giống bộ dạng vừa căng thẳng đến cực độ, cô đã thả lỏng, nhưng mặt mày nhíu chặt, thần sắc có vẻ như rất khổ sở, nỗi đau đớn kia duy trì một lúc lâu.
Trần Sơn không khỏi đứng thẳng, tầm mắt chăm chú nhìn cô.
Không bao lâu, cô mới mệt mỏi giãn chân mày, thở ra một hơi, vuốt bỏ ướt át đầy mặt, dựa vào đệm giấy, nhắm mắt lại.
Trần Sơn dừng chân một lúc, A Du dùng giấy lau khô bẩn thỉu trên mặt, lúc này xông ra rửa mắt.
Trần Sơn đứng sang bên, rũ mắt nhìn lớp thịt sau gáy A Du vì ngửa đầu mà dồn đống, vẫy vẫy nước trên tay, đi tìm khỉ còm.
Anh ta hỏi khỉ còm: "Ban nãy có chuyện gì?"
Khỉ còm nghĩ ngợi, "Tôi không nghe rõ, nhưng hình như là A Du không an phận lắm, chọc Giang Nhược xù lông," hắn phẩy tay, "Nên thành ra thế."
Trần Sơn "à" một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu, lại lần nữa quay về phòng anh ta.
Đi tới cửa, lại lộn trở lại nói với khỉ còm: "Chú ý A Du, cô ta dù sao cũng là thai phụ, lại bị đói bụng, còn bị chỉnh như vậy, phỏng chừng sẽ chịu không nổi." Anh ta cau mày, bất đắc dĩ nói, "Anh Hỏa hẳn đã nói với mày, làm xong lần này tao không làm nữa, tao không muốn làm mất mạng người đâu, khiến nửa đời sau của tao phải trốn đông trốn tây."
"Cái đó đương nhiên," khỉ còm tỏ vẻ tôi hiểu cả, "Hơn nữa tôi cũng không dám làm hỏng chuyện của anh Hỏa, anh ấy cũng bảo rồi, người phụ nữ này không thể xảy ra chuyện, bỏ đói cô ta cũng chỉ là để cho chồng cô ta xem thôi.

Chuyện A Du là ngoài ý muốn, anh yên tâm, tôi sẽ trông nó tử tế."
Trần Sơn đáp một tiếng.
Khỉ còm lại bảo: "Có điều anh Sơn này, có mấy câu tôi phải nói trước với anh, A Du kia có ý định đen tối, trước kia tôi cũng đã nói với anh rồi, nếu nó lại làm ra việc gì quá phận, vì anh Hỏa, tôi chắc chắn sẽ xử nó, đừng trách tôi không niệm tình người."
"Hiểu rồi." Trần Sơn nhìn khỉ còm vẻ mặt trịnh trọng, hơi chau mày.
Bởi vì phòng chứa đồ bị dành ra để nhốt Giang Nhược, ba người không có chỗ ở, có điều mấy người đều cắt lượt với nhau, chờ lúc phòng Trần Sơn trống, có thể vào ngủ một lúc.
Khi Trần Sơn vào phòng, ba người vừa rồi bị động tĩnh đánh thức ra ngoài xem náo nhiệt lại về rồi, ngủ giạng cẳng, Hứa Lãng vẫn đang lái con thuyền rách loanh quanh trên biển.
Trần Sơn tuột dép lê ngồi lên giường, một chân đá người bên cạnh ra.
Người nọ đau kêu mãi, xoa xương cụt, giận mà không dám nói gì, liếc Trần Sơn đầy oán hận, "Anh Sơn, đừng dùng sức mạnh thế."
Trần Sơn không để ý tới nó, xoay người đối mặt với vách tường.
Cách một bức tường, bên kia là Giang Nhược.
Một khi anh ta nhắm mắt, thì giống như có thể xuyên thấu qua bức tường, nhìn thấy người phụ nữ mặt đầy đau đớn đang che chở bụng, hình dáng của cô ta mỗi lần đều sẽ trùng khít với Kiều Kiều, làm anh ta vô số lần bị bắt nhớ lại những cảnh máu me đầm đìa đó.
......
Bữa cơm kia của Giang Nhược cho A Du ăn, cô cứ như vậy đói tới tối.
Sau cơn đói qua đi thật ra cũng chẳng còn cảm giác đói nữa, tuy rằng cô có thể chịu đựng, nhưng con không thể.
Buổi chiều cô bị A Du dọa một phen như thế, bụng cứng lại hồi lâu, nối sau chính là thai máy nhiều lần hơn, sau khi duy trì một khoảng thời gian, lại rất lâu không động tĩnh.
Giang Nhược từ hoảng hốt đến bất lực, tâm trạng như ngồi tàu lượn siêu tốc.
May mà đã tới buổi tối, bữa tối đúng giờ được bưng vào, có lẽ là niệm tình cô mấy bữa không ăn, lượng rất đủ.
Nhưng thai nhi càng lúc càng lớn, đè ép cơ quan nội tạng khác, tì vào dạ dày, ăn nhiều lại rất dễ không thoải mái, Giang Nhược lấp đầy bụng, lúc hơi có cảm giác no cứng thì không dám ăn nữa.
Vào đêm, rốt cuộc không khí cũng mát mẻ hơn một ít.

Người canh giữ ở bên ngoài đã đổi, ba người đang đánh bài, âm thanh nói kháy không ngừng quấy nhiễu yên lặng.
Giang Nhược mệt mỏi lắm, nhưng không ngủ được, bởi vì chuyện ban ngày, căng thẳng cùng lo âu như bóng với hình.

Cô gác ngang hai chân lên cái hòm trước mặt, dựa hờ vào đệm giấy, lúc trước cô lại tìm ra một ít áo cũ, bọc từng lớp làm một cái gối dựa eo cho mình.
Ban đêm, cô nghe thấy người bên ngoài đang nói: "Ngày mai đã giao thừa rồi, bảo bác Trần nấu ít đồ ăn ngon.

Tết nhất thế này, ở trên cái đảo tồi tàn, ngay cả không khí năm mới cũng không có."
(Giao thừa ở đây là theo âm lịch)
Giao thừa?
Giang Nhược suýt chút nữa quên mất, dễ đã nửa tháng, kể từ lúc rời khỏi thành phố Đông Lâm, cái ngày cô bị bắt đi, Trình Khiếu đang thi cuối kì rồi.
Không biết Trình Khiếu thi thế nào, có điều thành tích của nó từ trước đến nay không làm ai phải lo lắng, chỉ sợ nó đã biết tin mình mất tích, sẽ ảnh hưởng việc phát huy trong hai đợt thi cuối cùng, nghe nói lần thi cuối kỳ này cũng là thi thử.
Thi đại học nếu phát huy bình thường, Trình Khiếu đỗ một trường 985 là không thành vấn đề, trước kia cô đã xác định mục tiêu cùng Trình Khiếu, nó không muốn xuất ngoại, nếu xuất ngoại cũng định chờ khi thi lên thạc sĩ thì nói sau, chỉ là nó đang dao động giữa trường ở thành phố Đông Lâm và trường ở thủ đô.

Cô còn lo cho dì út, như trước đây sợ bà bị k1ch thích.
Nghĩ đến những điều này, đáy mắt trống rỗng nhìn chằm chằm màn trời đen kịt của Giang Nhược lại sáng thêm mấy phần.
Cô lại nghĩ, đáng ra đây là giao thừa đầu tiên sau khi cô và Lục Hoài Thâm ở bên nhau.
Cho dù một năm nay trải qua tụ tán hợp ly, cô đã có dự cảm, nếu cô còn ở thành phố Đông Lâm, bất kể cô có đuổi người thế nào đi nữa, Lục Hoài Thâm vẫn sẽ đến tìm cô cùng nhau đón giao thừa.
Giang Nhược nằm nhoài người, cằm tì lên cánh tay, tỉ mỉ nhớ về Lục Hoài Thâm, mới phát hiện mỗi một tấc mặt mũi anh, cô đều ghi nhớ sâu sắc như thế.
Dưới mái hiên có một bóng đèn tù mù, mấy con thiêu thân vây quanh vòng qua vòng lại.
Có lẽ ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, trong mơ Giang Nhược và Lục Hoài Thâm cùng đón giao thừa, còn là đêm giao thừa cả nhà ba người.
Cô muốn nhìn rõ mặt đứa bé, nhưng luôn mơ mơ hồ hồ.
Má cô rất ngứa, có người đụng tới đụng lui trên mặt cô, trước mặt ánh đèn lờ mờ làm chói mắt, chiếu rọi hình dáng Lục Hoài Thâm và bạn nhỏ càng ngày càng mờ nhạt.

Cô gọi: "Lục Hoài Thâm?"
Bỗng nhiên cảm giác miệng mình bị người ta bịt chặt, âm thanh cũng bị bắt nuốt vào trong cổ họng, trong lúc như mơ như tỉnh, Giang Nhược cả kinh, đột nhiên tỉnh táo lại.
Đây là lần thứ hai sau khi tới nơi này, cô tỉnh lại bị khuôn mặt dữ tợn trước mắt dọa sợ đến mức đồng tử giãn to.
A Du đưa tay bịt miệng cô, cái mặt bẹt kia, ban ngày bị nước canh làm bỏng sưng đỏ một mảng lớn, bởi vì vẻ mặt gắng sức, lại đang cười điên dại, trông cực kì vặn vẹo.
"Con đàn bà thối tha, nhìn rõ ông là ai chưa?"
(Con chó này!!! Mày phải ăn quả táo!)
Giang Nhược muốn phát ra âm thanh dẫn người lại đây, bất đắc dĩ bị hắn che miệng, chỉ có thể phát ra tiếng ồm "ô ô ô".
Tay chân Giang Nhược cùng sử dụng vừa cào vừa đá hắn, cạo thành hết vết máu này đến vết máu khác trên cánh tay hắn.
A Du quyết tâm muốn xử cô, như không cảm giác được đau, một bàn tay sống chết bịt cô, tay kia bắt đầu sờ cấu lung tung trên người cô, trong lúc hỗn loạn không cẩn thận ấn vào bụng cô, khóe mắt Giang Nhược muốn nứt ra, bỗng nhiên ngưng tụ sức lực toàn thân, cấu mạnh móng tay vào cánh tay hắn, sau đó rê xuống dưới.
Thịt trên tay A Du cũng bị cô móc ra!
"A!" A Du không dám to tiếng quá, người canh cửa vừa mới bị hắn sai quay về được một lúc, chỉ sợ còn chưa ngủ say, hắn cố cắn răng nhịn cơn đau dữ dội.
Hắn đau cực độ, nhìn cánh tay mình mà không dám tin, thẹn quá hóa giận, quăng một cái tát vào mặt Giang Nhược, miệng không dứt lời ô uế.
Trong phút chốc Giang Nhược có cảm giác trời đất tối tăm, bên tai chỉ có tiếng ong ong.
Nhân lúc ý thức cô mơ hồ, A Du thả miệng cô ra, đi lột quần áo cô.
Giang Nhược lên tinh thần, thừa cơ hô to: "Cứu mạng với ——" đồng thời một chân đá vào giữa háng hắn.
Khi A Du nghe tiếng muốn bịt miệng cô, cơn đau đớn không thể chịu đựng được từ nơi nào đó truyền khắp toàn thân, hắn thả Giang Nhược ra, kẹp chặt chân che phía dưới.
Giang Nhược tiện tay vớ một cây củi gõ vào đầu hắn, co cẳng chạy ngay ra ngoài..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện