Giang Nhược ngoảnh đầu đi, không nhìn anh.
Thứ Lục Hoài Thâm thấy được chính là bóng dáng kiên định phũ phàng, Giang Nhược thì sợ hãi trong lúc vô tình trên mặt mình có khả năng sẽ lộ ra vẻ buông lỏng nào đó.
Giang Nhược không biết biểu cảm trên mặt Lục Hoài Thâm, bước chân cô dừng tại chỗ vài giây, sau đó quơ một phát áo khoác lông để trên ghế băng ở đuôi giường, "Tôi lên xe chờ anh."
Nói xong liền ra ngoài, càng đi càng nhanh, Giang Nhược không cho phép câu trả lời "Thế thì ở lại một đêm đi" được nói ra từ miệng mình, ngay cả suy nghĩ cũng không được xuất hiện, cho dù là chợt lóe qua.
Bước chân cô vội vã, rơi vào mắt Lục Hoài Thâm, hơi có vẻ hoảng loạn tháo chạy.
Vừa đến cửa phòng ngủ, rẽ phải đi ra cầu thang, phía sau truyền đến giọng bất đắc dĩ của Lục Hoài Thâm: "Đi chậm thôi."
Giang Nhược bụng to, quần với váy theo mùa đã không mặc được nữa, để tiện, khi ra ngoài đều mặc váy len bên trong, đêm qua tuyết rơi, trời giá rét, vì yêu cầu giữ ấm, Giang Nhược lại vứt bỏ áo khoác hình thức đẹp, lao vào vòng ôm ấm áp của áo khoác lông.

Bởi vậy mới có cảnh xấu hổ kế tiếp, áo khoác dày nặng, mà bụng cô to, hành động không linh hoạt như lúc trước, Lục Hoài Thâm xách va li xuống tầng, cô đang giống như chim cánh cụt vác bụng vụng về với lấy tay áo khoác.
Cô nghe thấy động tĩnh trên tầng, trực tiếp câu lấy tay áo đang nhét dở chừng, hứng gió xông ra cửa.
Lên xe, Giang Nhược chống mặt chờ đợi, vô tình nhìn thấy mình trong gương chiếu hậu, dáng người mập mạp, có khác nào gấu Bắc Cực.
Ngẫu nhiên quan sát thân hình mình càng ngày càng dềnh dàng, cùng vòng eo ngày một tròn vo, vòng ngực đầy đặn, thỉnh thoảng sẽ khiến Giang Nhược cảm thấy bực bội.
Lục Hoài Thâm mở cốp xe, khi cất mỗi cái va li, xe sẽ hơi rung một chút.
Giang Nhược nhìn bóng dáng bận rộn ở đuôi xe qua gương chiếu hậu, nghĩ đến Lục Hoài Thâm hôm nay lái chiếc xe chưa từng thấy trong gara, cái mới, hơn nữa là một chiếc SUV đường nét không đủ cứng cáp theo thẩm mĩ của anh, nhưng hơn hẳn ở chỗ thoải mái, không gian rộng rãi, đến mức bà bầu như Giang Nhược ngồi ở ghế phụ, chân cẳng duỗi thẳng tự nhiên, trên dưới đều tiện, hiệu quả giảm xóc hạng nhất.
Không thể nghĩ thêm nữa, Giang Nhược sợ tự mình đa tình.
Cô liền thử coi bất kì hành vi nào anh làm vì lo nghĩ cho cô đều là lẽ đương nhiên, đầu tiên con có một nửa của anh, thứ hai anh hổ thẹn với cô, nên anh làm thế này, là việc nên làm.
Tương tự "đầu tiên" và "thứ hai", nếu đếm còn có thể kể ra nhiều hơn.
Giang Nhược nỗ lực chặn những suy nghĩ sẽ khiến cô cảm thấy con người anh ngày càng trở nên chu đáo, biết săn sóc.
Đây là lần thứ hai trong hôm nay, cô bắt đầu nhớ đến cái tốt của Lục Hoài Thâm.
Lần đầu tiên là ở phòng ngủ.
Căn phòng thuộc về hai người, mỗi góc mỗi nẻo đều chứa đựng bao nhiêu ký ức hiển nhiên khỏi cần nói, mà con người luôn có khát vọng với việc gìn giữ hiện trạng, vì giữ gìn hiện trạng sẽ làm cho người ta cảm thấy thoải mái an tâm.
Ngồi ở trong phòng, lại nhìn bóng dáng Lục Hoài Thâm đi qua đi lại, khiến cô nghĩ tới những ngày tháng chung sống.

Lúc mơ mơ màng màng bị anh kéo dậy hôn chào buổi sáng, ngày làm việc mỗi người tự thay đồ trong phòng quần áo, khi anh đi công tác về nhiệt tình cuộn trào mãnh liệt...
Từng chút kí ức hằng ngày, tụ thành biển lớn trào dâng trong tâm trí.


Trong mạch cảm xúc thăng trầm, Giang Nhược tự mắng cho bản thân tỉnh táo, con người cô quá thiếu kiên định, cho nên bớt tiếp xúc với anh, là một quyết định chính xác.

Tình huống đối phương tát cho một cái lại cho một viên kẹo ngọt thì cô đã bị dỗ xong, tuyệt đối không thể xuất hiện lần nữa.
Huống hồ tình thế còn phân nặng nhẹ, lần này...
Đang nghĩ ngợi, cửa xe bên trái kéo ra, Lục Hoài Thâm đã lên xe, Giang Nhược dừng mạch suy nghĩ càng xếp càng loạn trong đầu.
Nhưng Lục Hoài Thâm lại không khởi động xe ngay, Giang Nhược đoán chắc hẳn anh có chuyện muốn nói.
Bụi bay lơ lửng trong chùm sáng của đèn trước xe, trong xe cực yên tĩnh, khu lân cận truyền đến âm thanh pháo hoa, Giang Nhược chợt nghiêng đầu, thoáng thấy một góc ánh pháo hoa sặc sỡ.
Đây là khu biệt thự mang tính chất riêng tư ưu việt nhất thành phố Đông Lâm, hệ số sử dụng đất thấp, cộng thêm cách trung tâm thành phố một khoảng cách nhất định, không thuộc khu vực cấm đốt pháo và bắn pháo hoa, dịp lễ tết, sẽ có bên quản lý bắn pháo hoa chúc mừng, cũng coi như là nghi lễ nào đó.
(Hệ số sử dụng đất là tỷ lệ giữa tổng diện tích sàn xây dựng trên tổng diện tích lô đất)
Trước kia Giang Nhược không cơ hội làm những thứ này cùng Lục Hoài Thâm, hiện tại chẳng có hứng thú đó, bằng không thì Giang Nhược rất muốn thể nghiệm cảm giác đốt pháo hoa ở cổng nhà, từ sau khi cô tiểu học đã chẳng có trải nghiệm này nữa.

Giang Nhược nhét cằm vào trong cổ áo lông, tay đúc túi, cách quần áo ôm bụng, chờ anh lên tiếng.
Lục Hoài Thâm vốn định nói, dù cho cô kháng cự, nhưng hành động của anh chẳng qua là đang thử níu giữ, nếu anh thật sự chẳng làm cái gì, vậy chỉ có thể chứng minh anh chưa bao giờ thật lòng, cho nên mất đi cũng chẳng hề gì.
Nhưng sau lại cảm thấy, bây giờ không phải thời điểm Giang Nhược có thể nghe lọt tai lời anh nói, e rằng cô chẳng còn một tí ti tín nhiệm nào đối với anh.
Cuối cùng, anh chỉ thò người qua, kết quả Giang Nhược phát hiện anh vừa tới gần, liền kéo căng người theo phản xạ, giống như mèo đối mặt với kẻ thù, sống lưng cong thành vòng cung, bày ra tư thế phòng ngự.
Phản ứng này làm Lục Hoài Thâm thấy hơi thất bại, so với dự án quan trọng nhất trì trệ không có tiến triển, càng có cảm giác thất bại mang tính đả kích hơn, như đòn cảnh tỉnh.
Một tay anh giữ lấy bả vai cô, một tay vói sang kéo dây an toàn cho cô, dùng giọng điệu nửa đùa nửa giễu hỏi cô: "Em tưởng anh định làm gì?"
Giang Nhược giữ chặt đai an toàn, ngăn anh lại: "Tôi sẽ tự thắt."
Ánh mắt Lục Hoài Thâm nhìn cô sáng quắc, bất đắc dĩ cùng tức giận nửa nọ nửa kia, "Em không cần phải bài xích thế," nói rồi, bất chấp cô ngăn cản, nắm lấy cổ tay cô, tự mình thắt dây an toàn cho cô.
Ánh mắt Giang Nhược thản nhiên nhếch khóe môi: "Có phải anh cảm thấy mình rất uất ức không?"
Kỳ thật câu nói của Lục Hoài Thâm, cũng không mang bất kì giọng điệu tủi thân hay oán giận gì, nhưng Giang Nhược cứ cố ý tranh cãi với anh.
Lục Hoài Thâm cứ bị cô làm cho tắc nghẹn suốt, trong khoảng thời gian này, tính cách của anh được Giang Nhược mài giũa đến mức tốt tính hơn không chỉ một chút, nhưng có điều cũng chỉ như thế trước mặt cô thôi.

Có khi Giang Nhược cố tình nói những câu làm anh khó chịu, chán ghét, chọc anh nổi cáu.

Có điều những lời cô nói, anh không chỉ không thể bỏ ngoài tai, mà còn phải ghi trong lòng, còn phải cân nhắc cẩn thận, sàng lọc bỏ những câu giận dỗi cô cố ý nói, có sai thì sửa.


Nếu thật sự bị cô làm nổi giận, đối chọi gay gắt với nhau, vậy mới thực sự là càng không thể dàn xếp được, hai bên đều giương cung bạt kiếm, thì rất khó còn chỗ vãn hồi.
Chuyện lớn chuyện nhỏ anh chỉ muốn cô thoải mái một chút, sinh hoạt tốt một chút, nhưng mỗi việc anh làm, theo Giang Nhược thấy, đó chỉ là anh chủ động tỏ thiện chí do hổ thẹn trong lòng, từ đầu đến cuối cô đều không muốn nhìn thẳng vào nguyên nhân chân chính anh làm như vậy.
Trong lòng Lục Hoài Thâm tự biết không nôn nóng được.
Anh im lặng chốc lát, sắc mặt như thường khởi động xe, trả lời Giang Nhược vấn đề có phải anh cảm thấy uất ức không: "Anh thì không có ý đó, chẳng qua người nghe có ý, chẳng lẽ em cảm thấy anh bị uất ức?"
Giang Nhược nổi trận lôi đình, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, mặt không biến sắc hỏi ngược lại anh: "Tôi có cái gì lý do mà cho rằng anh uất ức?"
Hiện giờ Giang Nhược không dễ chọc tức anh nữa, trái lại bản thân rất dễ vì anh mà cảm xúc lên xuống.
Suốt đường, Giang Nhược nghiêng người chừa lại cho anh nửa bóng lưng, Lục Hoài Thâm thì chẳng im lặng như lúc thím Ngô ở trên xe, sẽ cố ý tìm câu chuyện.

Phỏng chừng buổi chiều trên xe có người ngoài, sợ Giang Nhược không đáp lại, đến lúc đó bầu không khí ngượng ngùng, làm trò cười cho người khác, anh sợ mất mặt.
Bây giờ thì không giống nữa, thời điểm chỉ đối mặt với Giang Nhược, Lục Hoài Thâm co giãn tự nhiên, không có được hồi đáp, dường như cũng không sao cả.
Khi quay về, không thể tránh được phải đi con đường qua trung tâm thành phố, rõ ràng đã gần đêm khuya, vẫn đông người đông xe như cũ, lúc đến nhà, kim đồng hồ đã chỉ hướng 11 giờ.
Chỗ để xe Lục Hoài Thâm mua gần sát cạnh thang máy, rất tiện.
Xe còn chưa dừng vững, Giang Nhược hỏi anh: "Chỗ anh có mấy chìa khóa cửa?"
Lục Hoài Thâm vừa nghe liền thấy không ổn.
Anh ghìm cơn nóng giận, nín nhịn hậm hực trong lòng, hỏi cô: "Em muốn nói gì?"
"Anh biết tôi có ý gì," Giang Nhược nhíu mày: "Nếu anh muốn tới thì tới, vậy có khác gì lúc tôi sống cùng anh?"
Lục Hoài Thâm chỉ nhìn cô không lên tiếng, sắc mặt có phần u ám.
Giang Nhược liếc anh một cái, quay đầu nhìn về phía hành lang không người trong bãi đỗ xe.
Cô nói: "Mấy hôm trước, tôi nhận được tin nhắn của Đỗ Thịnh Nghi."
Khóe mắt Giang Nhược phát giác Lục Hoài Thâm thoáng chốc căng thẳng.
Cô ngừng một chút, lại tiếp tục nói: "Cô ta giải thích với tôi vì sao đêm đó đột nhiên muốn hẹn gặp tôi, cô ta bảo vì Thủy Hỏa uy hiếp cô ta.

Trước khi cô ta gửi tin nhắn, tôi nghe Vương Chiêu kể tình hình Giang thị gần đây không tốt lắm, cho nên tôi đoán, ngày đó Thủy Hỏa bảo Đỗ Thịnh Nghi hẹn gặp tôi, hẳn là Giang Cận sai sử.

Giang thị trải qua sóng gió vấn đề tài vụ cùng cuộc điều tra của Ủy ban điều tiết chứng khoán, Giang Cận hiện giờ nguyên khí đại thương, không có năng lực giao đấu chính diện với anh, khó tránh khỏi sẽ giở lại trò cũ, làm vài thứ đường ngang ngõ tắt, mục đích là lợi dụng tôi, nhằm vào anh.


Tuy rằng thủ đoạn đáng khinh, đáng tiếc điều bọn họ muốn cho tôi biết là sự thật, điểm này anh chẳng có cách nào phản bác, hơn nữa tôi thấy anh từ đầu tới cuối cũng không có ý muốn giải thích chuyện này."
Giang Nhược nhìn sang Lục Hoài Thâm, không hề né tránh ánh mắt anh.

Có thể do đã trở thành bên chiếm lý, luôn đủ tự tin, hận không thể bày tất cả sự thật trước mặt đối phương, đánh cho đối phương không còn một manh giáp, cuối cùng dùng biểu cảm thắng lợi mà khinh thường nói với anh: anh hết đường giảo biện.
"Trước kia tôi rất nỗ lực muốn biết những ân oán giữa anh với Đỗ Thịnh Nghi còn cả Thủy Hỏa nữa, đồng thời trong lòng gửi gắm hi vọng vào anh có thể chủ động cho tôi biết.

Thực tế chứng minh, sự thật không thể chủ động thẳng thắn đều là trong lòng có âm mưu đen tối." Biểu cảm của Giang Nhược có phần đờ đẫn, "Trong khoảng thời gian này anh dốc sức muốn đối tốt với tôi, mọi mặt chu đáo, ít nhất chứng minh anh vẫn giữ sự tôn trọng cơ bản đối với tình cảm giữa chúng ta.

Nhưng Lục Hoài Thâm, anh bỏ sót điểm quan trọng nhất."
Ánh mắt Lục Hoài Thâm quắp chặt môi cô mấp máy, cô nói: "Anh muốn níu giữ, anh không muốn kết thúc quan hệ giữa chúng ta, nhưng anh chưa bao giờ ngẫm lại, là cái gì tạo thành kết quả thế này, anh cũng chưa từng phủ nhận anh dự định khống chế cổ phần Giang thị vì Đỗ Thịnh Nghi, càng chưa bao giờ định cho tôi một lời giải thích.

Anh chỉ ba phải thế thôi, hi vọng tôi với anh hòa hảo trở lại, sau đó thì sao? Bắt tôi nhìn anh nâng đỡ Đỗ Thịnh Nghi trở thành cổ đông lớn nhất Giang thị? Nói đến cổ phần Giang thị, một nửa là hồi đó tôi trao đổi với anh mà có được, anh năm lần bảy lượt giúp tôi tránh khỏi bị Giang Cận hãm hại, anh là cộng sự đủ tư cách, một nửa kia là anh dùng vàng ròng bạc trắng thu mua theo giá.

Kiểu như thế, tôi thật sự không còn gì để nói, nhưng khó có thể chịu đựng.

Chỉ có kết thúc tất cả, mọi người đường ai nấy đi, mỗi bên tự giữ lập trường của mình, mới không vì xung đột giữa tình cảm và ích lợi mà khó cả đôi đường."
"Lời giải thích em muốn, anh đều sẽ cho em." Lục Hoài Thâm chăm chú nhìn cô, trong lòng giãy giụa.
Mắt Giang Nhược chuyên chú, gắng sức hấp thu thông tin trong ánh mắt anh, nhưng không thu được gì.
"Lời giải thích sẽ cho, nhưng không phải hiện tại đúng không?" Giang Nhược cười cười đôi chút, "Vậy thì chờ cái ngày anh có thể giải thích với tôi rồi nói sau đi."
Lời này cô nói như cho có lệ, dường như căn bản không tin sẽ có một ngày kia.

Nói xong liền tháo dây an toàn, xuống xe cũng chẳng ngoảnh đầu lại.
Lục Hoài Thâm nhìn chằm chằm cửa xe khép kín, cằm nhô ra vì cắn chặt.

Giang Nhược gõ gõ nắp cốp xe, bấy giờ Lục Hoài Thâm mới xuống xe nhấc hành lý.
Đồ đạc dọn vào phòng để quần áo nối thông với phòng ngủ chính, Giang Nhược đẩy hành lý sang một bên nói: "Những thứ này mai tôi tự dọn."
Lục Hoài Thâm cũng nghe ra được lệnh đuổi khách.

Anh đi lên nói: "Mật khẩu cửa lớn em không cần đổi, chìa khóa anh cũng giữ một chiếc, em bây giờ là thời kì đặc thù, kiểu gì cũng có lúc cần người," anh nhìn trên mặt Giang Nhược lộ rõ vẻ không bằng lòng, nói bổ sung: "Nếu anh muốn qua đây, sẽ nói trước em, sẽ không đánh úp bất ngờ."
Trực giác của Giang Nhược nhận ra sơ hở trong lời nói của anh, "Ý là chỉ cần anh nói với tôi thôi, bất kể tôi có đồng ý hay không, anh đều đến?"
Lục Hoài Thâm không nói chuyện, một tay vịn vào kệ thủy tinh trong phòng, một tay chống hông, mím chặt môi nhìn cô cả buổi, mới khàn giọng nói ra lời ấp ủ rất lâu: "Anh muốn thăm em, cũng không được?"

Giang Nhược im lặng, thái độ rõ ràng không cần nói.
Lục Hoài Thâm cười nhẹ nhàng nói: "Ban nãy em đã bảo chờ cái ngày anh cho em một lời giải thích, trước đấy, anh vẫn có cơ hội mà."
Giang Nhược nghiêng đầu nhìn anh: "Tôi vậy mà đã cho anh ảo giác thế à?"
Nụ cười trên mặt Lục Hoài Thâm biến mất trong nháy mắt.
"Em nói lời thì giữ lời đấy." Nói xong, muốn hôn mặt cô một cái, Giang Nhược quắc mắt coi khinh mà né tránh, Lục Hoài Thâm vẫn cố chấp giữ gáy cô, hôn mạnh một cái vào mặt.
Giang Nhược cố sức tránh cũng không tránh được, mặt cũng bị anh bóp đến mức biến hình, tức hổn hển quát dừng lại: "Buông tôi ra!"
Tâm trạng Lục Hoài Thâm cực vui nói với cô: "Anh đi đây, hôm khác lại đến thăm em."
(Quỳ!!! Chắc mặt đổ bằng bê tông hay gì?)
Giang Nhược bực tức kinh khủng, đổi khóa tuy phiền phức, nhưng cô bắt đầu nghiêm túc cân nhắc vấn đề này.
Kết quả hôm sau Lục Hoài Thâm không tới, hôm sau nữa cũng không tới, suốt mấy ngày liền đều không thấy bóng đâu, Giang Nhược nghĩ lần này quả là anh không đầu cơ trục lợi nữa, bấy giờ mới xua tan ý nghĩ đổi khóa.

Từ ngày đầu tiên của năm mới, thành phố Đông Lâm đã bắt đầu có tuyết rơi, lúc dày lúc thưa liên miên sắp gần một tuần trời.

Thời tiết không như ý, mặt đất trơn ướt, Giang Nhược không thể ra ngoài hóng gió, liên tục một tuần chưa ra khỏi cửa, mỗi ngày ngoài an dưỡng thì chính là đi bộ trên máy chạy bộ, để hoàn thành lượng vận động cơ bản một ngày.
Một tuần không ra khỏi nhà này, cơ thể của Giang Nhược mới xem như thật sự được chăm sóc tốt.
Hôm nay Giang Nhược đang ngồi ở trên giường, cầm máy đo tim thai tìm tim thai trên bụng, Quý Lan Chỉ gọi điện thoại đến, hỏi cô có muốn học khóa yoga 1:1 cho mẹ bầu không, bảo là có chỗ đáng tin.
Mấy ngày trước Quý Lan Chỉ đã nhắc chuyện này với cô, vừa khéo Giang Nhược cũng có dự định học yoga cho mẹ bầu, liền nhận lời chờ thời tiết chuyển biến tốt hơn một tí, thì cùng đi xem thử.

Tắt điện thoại, Giang Nhược tìm được tim thai nghe một lúc, hôm nay Kiều Huệ đến thăm cô, đẩy cửa tiến vào, nghe thấy tiếng tim thai đập "ùng ục ùng ục", ngay tức khắc mặt mày vui vẻ, đi tới nói: "Nghe khỏe thật."
Giang Nhược cười cười, nghe quả thực khiến người ta yên tâm.
Kiều Huệ nói: "Chờ tí nữa mẹ với chị Ngô đi siêu thị cái, có món gì con đặc biệt thích ăn không, trưa mẹ nấu cho con."
Giang Nhược nghĩ rồi nói: "Chẳng muốn ăn món nào, chỉ cần cay là được."
"Thế không được, cay mang hỏa khí, con phải bớt ăn."
Giang Nhược xuôi tay: "Không nấu cho con thì hỏi con làm gì?"
Kiều Huệ nhìn liếc cô một cái, không nhịn được vui lên: "Hỏi con một tí bày tỏ tấm lòng thôi, để tránh con lại rêu rao thai phụ không có nhân quyền."
Giang Nhược: "..."
Ngày hôm sau tuyết đã ngừng rơi, xem dự báo thời tiết, qua hai hôm nữa sẽ tạnh hoàn toàn, chỉ là nhiệt độ không khí vẫn tiệm cận 0 độ C, Giang Nhược cùng Quý Lan Chỉ định hai ngày sau sẽ đến lớp yoga.

Hai người hẹn gặp ở trung tâm yoga, Giang Nhược thì do Trình Thư đi cùng.
Sau khi biết lúc trước là Thủy Hỏa cùng Giang Cận gây cản trở từ bên trong, thì Giang Nhược không bài xích Lục Hoài Thâm phái người đi theo cô nữa..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện