Sau khi nhóm người Trình Thư đến trông coi ở phòng bệnh, lại có một hộ công chuyên nghiệp trẻ tới.
(Hộ công: nhân viên chăm sóc bệnh nhân do người nhà thuê)
Trong không gian chỉ có từng ấy đều là người không quẹn, những tích tụ trong nội tâm Giang Nhược giống một sợi dây thừng càng vặn càng chặt, cũng may người tới đều rất yên lặng, không gây ra tí xíu tiếng vang nào, cô quay lưng lại nhắm mắt có thể giả vờ không đếm xỉa, nhưng chung quy không thể giữ mãi tư thế này.
Cũng không phải cô có ý kiến với Trình Thư hay hộ công, mà chỉ cần tưởng tượng đến bọn họ làm việc cho Lục Hoài Thâm, đôi mắt theo dõi nhất cử nhất động của cô mang tính mục đích, thì trong lòng tràn ngập không vui, cả người không thoải mái.

Vốn tâm trạng đã rơi xuống đáy cốc, càng có xu hướng ngã một cái hết gượng dậy nổi.
( cốc: là từ Hán Việt, có nghĩa là khe, hang, hố)
Đến tầm trưa, thím Ngô nấu xong bữa trưa mang tới.

Ba người Trình Thư luân phiên, hai vệ sĩ chờ bên ngoài đi ăn trước, rồi đổi cho cô ấy đi ăn.
Thím Ngô tiến vào hỏi "Ba người ở ngoài là? Cô gái kia trông quen mặt......"
Giang Nhược từ trên giường ngồi dậy: "Lục Hoài Thâm phái tới, không cần quan tâm."
Thím Ngô gật đầu, mỗi tay một hộp giữ nhiệt to, đổ lần lượt từng món ra, lơ đãng thổn thức nói: "Tôi thấy cô gái kia với hai người đàn ông ở trên ghế ngoài hành lang đang không ngừng tăng tốc ăn cơm hộp đấy, làm nghề này cũng không dễ dàng nhở."
Giang Nhược im lặng một lát, vốn định bảo người vào ăn cơm, ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn chẳng nói gì.
Sau khi ăn xong, nhà gọi điện thoại đến, Kiều Huệ hỏi Giang Nhược, hỏi cô sao đột nhiên về, "Không phải bảo ra ngoài gặp bạn à? Phải về cũng không đến mức gấp gáp ngay giờ ấy phút ấy chứ."
Thật ra Kiều Huệ đã cảm thấy khác thường, ngầm mang ý thử.

Giang Nhược từ tối hôm qua đến bây giờ vẫn chưa giải thích câu nào với gia đình, mấy lời kia, chắc chắn từ miệng Lục Hoài Thâm mà ra.
Giang Nhược xoắn xuýt một lúc giữa giấu và không giấu, cuối cùng vẫn quyết định thẳng thắn, về sau cùng Lục Hoài Thâm mỗi người mỗi ngả, người nhà sớm muộn cũng sẽ biết, giấu càng lâu, đến lúc đó giải thích càng phiền toái.
"Là xảy ra ít chuyện phải nằm viện, hôm qua muộn quá nên không nói với mẹ."
Kiều Huệ bị dọa sợ, giọng vống lên như cao thêm mấy độ: "Chuyện này sao giờ mới nói?"
Lời còn chưa dứt, Giang Nhược liền nghe thấy âm nền sột sà sột soạt bên chỗ Kiều Huệ như đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị qua đây, vừa hỏi như súng liên thanh có chuyện gì, tình hình ra sao, ở bệnh viện nào.
Kiều Huệ là người từng trải, Giang Nhược hiện tại nhiều tháng rồi, nếu có mệnh hệ gì, thì không chỉ đơn giản như sảy thai lúc còn ít tháng đâu.

Giang Nhược trả lời nhẹ nhàng: "Đừng cuống, không phải con vẫn đang nói chuyện bình thường à, nếu nghiêm trọng thật, bây giờ con căn bản không có sức nói chuyện điện thoại với mẹ."
Chưa nói được mấy câu, Kiều Huệ liền vội tắt điện thoại để qua đó.
Vừa vào cửa, vén chăn lên nhìn trước, Kiều Huệ thấy bụng trọn trịa dưới quần áo cô, tảng đá trong lòng rơi xuống, lập tức bày ra tư thế tra hỏi, hỏi cô nguyên nhân kết quả, những người bên ngoài đang làm gì.
Kiều Huệ nén giận, mặt cũng đỏ cả, vừa nhìn đã biết là sốt ruột.
Giang Nhược cụp mắt, thầm chọn lọc từ ngữ, hồi lâu không lên tiếng, Kiều Huệ thấy cô như vậy, phát cáu: "Lại đang nghĩ câu gì để lừa mẹ?" Nhưng trước giờ tính tình Kiều Huệ ôn hòa, nổi giận cũng chẳng có tí khí thế dọa người nào.
Giang Nhược làm ra vẻ kinh ngạc: "Mẹ nói gì đấy? Chỉ xảy ra chút vấn đề, chỉ số không được bình thường lắm."
Kiều Huệ vừa nghe liền xụ mặt: "Ngày thường cho con ăn uống đồ ngon đồ tốt, thì con bảo cái gì mà không cần quá nhiều chất béo, phải dinh dưỡng, toàn làm theo con nói, mỗi ngày đi bộ một vạn bước cùng con, trừ cái này ra cơ bản cũng chỉ ở nhà an dưỡng, tiêu chuẩn gì có thể không bình thường? Hơn nữa con phải nói thử xem tại sao khiến cho phương diện đó không bình thường chứ.

Còn nữa, Lục Hoài Thâm kia đêm nào cũng hơn 10 giờ mới về nhà, mẹ đã bảo mà sao đêm qua lại đột nhiên đón con về, nó vì cái gì mà không nói thật hả?"
Kiều Huệ đoán Giang Nhược vẫn còn điều giấu giếm, trong lòng càng thêm khẳng định giữa hai vợ chồng Giang Nhược và Lục Hoài Thâm có vấn đề, bà ấy chỉ muốn ép ra mấy câu nói thật từ miệng Giang Nhược.


Tuy rằng giọng điệu đã cố hết sức kiềm chế, nhưng rõ ràng người ta có thể nghe ra sự bất mãn của bà, lời nói đã hướng mũi dùi về Lục Hoài Thâm, chắc là trách anh không xứng chức làm chồng, hơn nữa hoài nghi cô gặp chuyện không thoát được liên quan đến Lục Hoài Thâm.
Giang Nhược nghe mà đầu đau nhoi nhói, lại sợ cảm xúc của bà kích động, còn phải kiên nhẫn trấn an bà: "Mẹ bình tĩnh một chút, đây còn không phải là biết tim của mẹ không khỏe, sợ làm mẹ giật mình sao."
Kiều Huệ nhìn cô, rất lâu không nói gì, biết tấm lòng của cô, càng không tiện quở trách thêm, sau đấy thở dài, đang định nói gì, Giang Nhược lại mở miệng trước: "Con với Lục Hoài Thâm có khả năng phải ly thân đấy."
Cô cụp hàng mi, làm người ta không đoán được cảm xúc, giọng cũng nhẹ nhàng lặng lẽ, nhưng trọng lượng câu này lại có thể chấn động lòng người.

Kiều Huệ cho dù đã nhận ra manh mối, nhưng nghiễm nhiên không ngờ là kết quả thế này, ngay tức khắc không nói nên lời, phục hồi tinh thần lại lúng ta lúng túng hỏi: "Cái gì gọi là phải ly thân?"
Giang Nhược hít nhẹ một hơi, dừng một chút, trả lời kiên định lạ thường: "Chính là bây giờ ly thân trước, sinh con xong thì ly hôn."
"Vì sao hả?" Kiều Huệ vẫn không rõ nguyên do, lúc trước rõ ràng còn yên ấm, vốn tưởng rằng cho dù hai người có bất đồng, cũng chỉ là mâu thuẫn nhỏ, tuyệt đối không tới nông nỗi phải ly hôn.
Trên đường đến, Kiều Huệ lo lắng chết đi được, cho nên mới hùng hổ vừa chất vấn cô vừa chỉ trích Lục Hoài Thâm, lúc này tức khắc liền ngừng phê bình, thậm chí bắt đầu buồn rầu.
Giang Nhược nói một câu mang hàm ý: "Mâu thuẫn khó có thể hòa giải, không có lí do tiếp tục chung sống."
Có một số chuyện không tiện giấu giếm, nhưng một chuyện phải che đậy thỏa đáng.

Giang Nhược vốn không định giải thích hai năm rõ mười nguyên do bên trong.
Kiều Huệ ngồi trên ghế, dựng thẳng lưng, chân tay luống cuống, muốn mở miệng khuyên giải, lại chậm chạp tìm không tìm thấy điểm cắt, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Giang Nhược nhìn về phía bà ấy nói: "Con biết mẹ muốn nói gì, mẹ không phải đương sự, hoàn cảnh sống của mỗi đứa bọn con khác nhau, rất khó đồng cảm, có lẽ mẹ không thể tán thành quyết định hiện tại của côn, nhưng con hi vọng có thể nhận được sự tôn trọng và ủng hộ của mẹ."

Trong nháy mắt Kiều Huệ cứng họng, lúc này có phần nói không nên lời, kỳ thật chủ yếu vẫn đang chìm trong cú sốc do chuyện này mang đến còn chưa hoàn hồn.
Giang Nhược biết đa số bố mẹ trưởng bối tư tưởng cũ kỹ đều tôn sùng câu nói: thà dỡ miếu còn hơn hủy hoại một cuộc hôn nhân.

Ngay lúc này bị chặn miệng, về sau kiểu gì cũng tận dụng cơ hội nhắc lại chuyện cũ.
Sau khi Kiều Huệ tới, thím Ngô thấy hướng nói chuyện của hai người khôn ổn, liền lặng yên vào phòng vệ sinh, còn đưa mắt ra hiệu cho Trình Thư, bảo cô ấy ra ngoài trước.
Được một lúc, đợi mãi không thấy bên ngoài có tiếng, Kiều Huệ đột nhiên gõ cửa vài cái, "Chị Ngô."
Thím Ngô theo bản năng nhìn ra hướng cửa, "Mời vào."
Kiều Huệ đẩy cửa mà vào, sau đó trở tay khép cửa lại.
Thím Ngô không nhìn cô, trong tay chẳng có việc gì để làm, đành phải cúi đầu lấy bát đã rửa xong cất bên cạnh từ trước ra...!rửa lại một lần nữa.
Kiều Huệ dằn cơn giận xuống rồi mới hỏi bà ấy: "Chị Ngô, chuyện Giang Nhược vào viện chị đã biết từ trước nhỉ, còn nữa hai vợ chồng nó có chuyện gì thế, chị vẫn luôn làm việc ở nhà chúng nó, lúc trước bọn nó có..."
"À!" Thím Ngô khẽ kêu một tiếng ngắt lời bà ấy: "Tôi có biết gì đâu, Lục tiên sinh không thích người ta nói xằng bậy chuyện riêng tư của cậu ấy, cậu ấy chỉ gọi điện thoại cho tôi bảo tôi đến nấu cơm cho Tiểu Giang."
Khi nói chuyện vẩy vẩy bọt nước trên tay, rút khăn giấy lau khô, Kiều Huệ còn muốn hỏi cái gì, thím Ngô như là đột nhiên nhớ tới cái gì, "Tôi bỗng nhớ ra, buổi chiều Tiểu Giang phải ăn hoa quả, tôi phải đi xuống mua một ít ha."
Kiều Huệ "..."
Cái miệng kín không lọt gió ấy, vừa nhìn là biết đã bị Lục Hoài Thâm hối lộ.
Thôi vậy, nếu đã như thế, Lục Hoài Thâm cũng đừng trông mong sau này bà ấy nói giúp.
......
Trong công ty, cơm trưa phòng thư kí đặt đã tới, Bùi Thiệu bảo người đưa vào văn phòng Lục Hoài Thâm thôi.
"Ấy, Bùi ca, anh phát tâm làm từ thiện cho em với, hôm nay Lục tổng có vẻ hơi sai sai, em cũng không dám đi tìm xúi quẩy đâu, vả lại liên tiếp mở hai cuộc họp, công việc trong tay em còn cả đống kia kìa," đồng nghiệp nữ cười cười lấy lòng, chắp tay trước ngực nói: "Hơn nữa hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của em, em còn định tan làm đúng giờ đây."
Bùi Thiệu hơi nhướng mày, nhất thời không cho lời chắc chắn, như cười như không nói: "Câu này nói kiểu gì đây? Cô đang biến tướng phê bình lãnh đạo à?"
Đồng nghiệp nữ liên tục bảo không phải, "Anh đừng có đùa với em nữa, hôm nay em nhìn sắc mặt Lục tổng mà run bắn cả người, hôm qua vẫn trời trong nắng ấm, hôm nay trời quang chuyển thẳng thành mưa như thác đổ, em thì có biết nguyên nhân gì đâu, không cẩn thận một cái chẳng phải là đâm vào họng súng à." Nói rồi lại chuyển đề tài, nịnh hót thêm mấy câu lời hay ý đẹp: "Bùi ca, sự vụ lớn nhỏ của Lục tổng đều không rời tay anh được, anh chắc chắn biết tình hình thế nào, trong lòng đã tỏ, lại hiểu rõ tình khí sếp nhất, khẳng định sẽ ứng đối tự nhiên luôn, lũ lâu la bọn em, không xứng bị làm khó."

Bùi Thiệu cười cười: "Nói dễ nghe thế, định hi sinh tôi đi đỡ đạn chứ gì."
Đồng nghiệp nữ chớp chớp mắt, "Nhưng mà, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thuộc phạm vi bọn em có thể dò la không?"
Bùi Thiệu lắc đầu.
Đồng nghiệp kéo khóa kéo vô hình trên miệng, "Em đi đây," lại chỉ chỉ bữa trưa trên bàn: "Đưa vào đi nhé, nhân lúc nóng."
Bùi Thiệu bóp nhẹ ấn đường, người không biết sự thực trong lòng còn đầy sợ sệt, người biết tiền căn hậu quả như anh ta, càng phát sầu.
Đêm qua hành động truy bắt Thủy Hỏa thất bại, Giang Nhược vào bệnh viện, nói đến cũng tình cờ, hôm nay Thường Uyển và Lục Thậm Cảnh lại triệu tập hội nghị khẩn cấp lâm thời, liên hợp các quản lý cấp cao đưa ra những ý kiến bất đồng về các dự án trước kia Lục Hoài Thâm đã đàm phán thành công, cho rằng Lục Hoài Thâm nhường quá nhiều lợi ích, còn dùng việc Giang Nhược bị gài bẫy nhận hối lộ lần trước dẫn chiếu cho việc Lục Hoài Thâm nhúng tay vào Giang thị là có mục đích không thể cho ai biết, nghi ngờ rất nhiều quyết sách của Lục Hoài Thâm không đặt lợi ích của công ty lên hàng đầu.

Nếu Lục Hoài Thâm không tiếp thu ý kiến bọn họ tạm dừng dự án, thì phải mở cuộc họp hội đồng quản trị tiến hành bỏ phiếu biểu quyết.
Làm lắt léo phức tạp như vậy, nói đường đường chính chính đến thế, thật ra mục đích của Thường Uyển đơn giản hết mức, hồi đó dự án này là Lục Hoài Thâm đoạt từ tay bà ta vào tối hôm trước ngày Lục Thậm Cảnh về nước, lúc ấy bà ta không hé răng, cứ phải gây chuyện ngay sau khi hợp đồng đã xong xuôi.
Ban đầu Lục Hoài Thâm còn định nói năng tử tế tranh luận với bà ta một trận, tiếp theo giữa chừng lại nhận được cuộc điện thoại của chi nhánh Bắc Mỹ, liên tục mất mấy vụ hợp tác, quản lý cấp cao mà Lục Hoài Thâm giữ lại bên kia hoài nghi chuyện này có liên quan đến Lục Thậm Cảnh.
Vốn dĩ Lục Hoài Thâm đã không tin thời điểm Lục Thậm Cảnh ở Bắc Mỹ sẽ an phận như thế, hiện tại xem ra, có người đang vụng trộm chôn mìn.
Bao nhiêu việc lũ lượt kéo đến từng cái một, Lục Hoài Thâm không tin có nhiều thứ không hẹn mà nên thế.
Trong cuộc họp ngay lúc đó Lục Hoài Thâm không nể mặt ai nữa, chẳng buồn tiếp tục phí lời với mấy người kia, một câu "Được, có gì chất vấn thì thảo luận lại trong cuộc họp hội đồng quản trị" cưỡng ép chấm dứt hội nghị.
Cuộc họp kết thúc, lại lập tức họp trực tuyến với bên Bắc Mỹ, qua trưa mới ngừng nghỉ, Bùi Thiệu cũng nhịn đói theo đến bây giờ.
Bùi Thiệu đưa cơm vào, Lục Hoài Thâm ngồi sau bàn làm việc, ghế quay lưng về phía cửa, di động trên bàn rung không ngừng, anh cũng không nhúc nhích tí nào.
Hà Nội, 1/4/2023
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện