Khi Đỗ Thịnh Nghi nhìn thấy Thủy Hỏa thì ngớ ra, không thể kịp thời ngăn Giang Nhược lại.
Giang Nhược nhanh nhẹn lên xe khởi động, Đỗ Thịnh Nghi đứng ở ngay trước xe chặn đường ra, mặt Giang Nhược không cảm xúc nhìn chằm chằm cái người trước xe, ấn còi thúc giục cô ta tránh sang, thấy cô ta bất động, liền điều khiển bàn đạp ga từ từ tiến về trước 1 mét, ép cô ta nhường đường.
Đỗ Thịnh Nghi nhìn Giang Nhược lại nhìn Thủy Hỏa, cân nhắc giây lát, bỗng nhiên xông tới, đứng trước thân xe cách chưa đầy nửa mét, Giang Nhược nhìn tình thế đột nhiên đạp phanh.
Hai tay Đỗ Thịnh Nghi chống trên nắp capo, cô ta cởi khẩu trang, nhíu chặt lông mày: "Giang Nhược, mau xuống xe."
Cửa xe khép kín, ngăn cách trong xe và ngoài xe thành hai cái thế giới, Giang Nhược chỉ thấy môi Đỗ Thịnh Nghi mấp máy, vốn không thể hiểu vẻ mặt căng thẳng của cô ta giờ phút này xuất phát từ ý gì.
Là sợ cô đạp ga một cái vọt lên à? Vậy thì vì đâu cô ta phải đứng bất động?
Hoặc ban nãy có gì chưa nói xong sao? Nhưng vừa nãy cô ta đã nói đủ nhiều rồi, quá đủ rồi.
Hay Đỗ Thịnh Nghi có ý định bịa đặt chuyện xưa cho rằng chưa đủ viên mãn, sợ cô vạch trần với Lục Hoài Thâm? Trên thực tế khả năng này chỉ là cô tự lừa mình dối người mà thôi.
Bên trong xe hết sức yên tĩnh, Giang Nhược như tiến vào không gian song song vô cùng quỷ dị, ngoài xe ồn ào náo động như thể đến từ một thế giới khác, năng lực suy nghĩ dường như cũng ngưng trệ.
Cô nhìn gương mặt trang điểm đậm tinh xảo của Đỗ Thịnh Nghi, quanh quẩn trong đầu toàn những con chữ phát ra từ miệng cô ta trong phòng bao vừa mới đây.
Giang Nhược nghĩ, cô với Đỗ Thịnh Nghi vốn dĩ không oán không thù, nhưng bị liên lụy một cách rắp tâm vào ân oán quá khứ của cô ta và Lục Hoài Thâm, cô vốn vô tội, nếu lần này đâm trúng, hẳn cũng không tính là tình lý khó dung.
Trong phút chốc, cơ thể đã ra quyết định trước, cài số lùi đột ngột lùi về sau.


Tay Đỗ Thịnh Nghi chống ở đầu xe bỗng nhiên mất chỗ chống, cô ta huỵch một cái, đầu gối quỳ khuỵu xuống đất.
Gãy xương tạo thành trong sự cố ba tháng trước, chu kỳ phục hồi của cô ta cực kì dài, trước mắt tuy rằng đã có thể đi lại bình thường, nhưng không thể vận động mạnh, vừa rồi đuổi theo Giang Nhược từ bên trong ra, đã làm cô ta rất khó chịu, hiện tại đầu gối không hề có giảm xóc mà đập thẳng xuống đất, xương cẳng chân cũng chịu liên lụy, thoáng chốc đau không thở nổi.
Nội tâm Giang Nhược vốn không hề dao động, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy Lục Hoài Thâm, mọi sự kiềm chế đều sụp đổ.
Cô nắm chặt vô lăng không nhúc nhích như đang ngồi thiền, cứ thế thờ ơ nhìn Lục Hoài Thâm chạy gấp về phía Đỗ Thịnh Nghi như đang đặt mình ngoài cuộc, mà sau khi anh đỡ Đỗ Thịnh Nghi dậy nhìn sang mình, ánh mắt kia quen thuộc lại xa lạ.
Giang Nhược định thử làm rõ lạ chỗ nào, còn quen chỗ nào.
Chỉ chốc lát, cô thấy hoàn toàn sáng tỏ, hóa ra sự phẫn nộ phun trào không ngừng trong mắt anh, chưa bao giờ dày đặc như thế, nhưng có vẻ lại từng thấy trong đêm Đỗ Thịnh Nghi rơi xuống nước vào mấy tháng trước.
Dường như cô đã làm việc gì không có tính người, làm người ta chẳng có cách nào lí giải nổi.
Trông ánh mắt của anh bây giờ, e rằng hận không thể túm cô ra khỏi xe.
Giang Nhược chẳng ngờ, đôi mắt Lục Hoài Thâm có ma lực lớn thế, có thể sâu lắng đa tình, dựng thành một cái kén mềm mại, khiến cô cam tâm rơi vào trong, mà giây phút này lại tựa đôi tay vô tình, mặc sức cấu xé giày vò lồ ng ngực cô, lục phủ ngũ tạng đều đau đớn.
Nhưng trên mặt Giang Nhược không hề phản ứng, thậm chí thản nhiên nghênh đón nhìn nhìn thịnh nộ của anh, cô cũng chẳng biết vì sao mình nghĩ đến từ thản nhiên để hình dung phản ứng của mình, có lẽ lúc người ta cảm thấy mình chẳng có gì sai, theo bản năng sẽ tăng thêm tự tin cho bản thân.
Đỗ Thịnh Nghi được anh dìu đứng sang một bên, Lục Hoài Thâm sắc mặt ác liệt đi tới chỗ cô, tay Giang Nhược nắm vô lăng càng thêm chặt, hướng về anh nói một câu.
Bên ngoài không nghe được tiếng, chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình của cô, cô không biết Lục Hoài Thâm có thể hiểu không, anh đột nhiên ngơ ngác tại chỗ, Giang Nhược tưởng anh hẳn là đã hiểu.
Cô đưa tay đỡ bụng khó mà dằn lòng, trong biểu cảm nhạt nhẽo tràn ra vẻ đau khổ.
Cô không nhìn sắc mặt Lục Hoài Thâm nữa, khẽ cắn môi, nhả phanh, chân đạp ga, xe ngoặt góc cua, từ trong chỗ đỗ xe chật hẹp vạch ra một đường cong mượt mà, nhanh chóng lái ra ngoài.

Giang Nhược chẳng còn tâm tư chú ý đằng sau có người hay có xe đuổi theo không, cô che bụng càng ngày càng đau đớn mãnh liệt kinh hãi đến mức mồ hôi lạnh ròng ròng, cô tập trung sức lực chuyên tâm lái về phía trước.
......
Lúc ấy xa xa đã thấy Giang Nhược lái xe tiến mạnh lùi mạnh, hại người hại mình, Lục Hoài Thâm cảm thấy máu toàn thân vọt thẳng lên đầu, chỉ sợ cô quay xe lại còn tăng tốc sẽ tông vào đâu.
Sau lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh đến khác thường của cô, trong nháy mắt anh hiểu lí do của hành vi mất khống chế ấy.
Khi Lục Hoài Thâm đang định lái xe đuổi theo, Đỗ Thịnh Nghi đột nhiên nói: "Lục Hoài Thâm, Tùy Hà ở đây."
Lục Hoài Thâm ngẩn người, bỗng dưng quay đầu: "Cô nói gì?"
Đỗ Thịnh Nghi hạ thấp trọng lượng thân trên, chống chân để đứng, cô ta nhìn mặt đất, trong lòng quả thực chột dạ liên hồi, nhưng tuyệt đối sẽ không nói ba chữ tôi xin lỗi.
Cô ta khẽ nói: "Tùy Hà ở đây," cô ta ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Hoài Thâm: "Ở trong xe tôi."
Ánh mắt Lục Hoài Thâm dần dần lạnh lẽo, tiến lên vài bước, mở cửa xe, đã là xe trống không người.

Bốn mắt anh nhìn xung quanh, người đến kẻ đi, Thủy Hỏa có sở trường về ngụy trang, có muốn tìm người đi nữa, cũng như mò kim đáy bể.
Lục Hoài Thâm nhìn đèn hậu xe hơi màu trắng đang hòa vào biển xe, cảm giác hãi hùng khiếp vía chỉ tăng không giảm.
Lục Hoài Thâm xuống xe đến khi Giang Nhược rời đi còn chưa đầy một phút, Hạ Tông Minh mới đỗ xe xong chạy tới, Lục Hoài Thâm đoạt chìa khóa lái xe đi.

Hạ Tông Minh cũng dự đoán sự tình không đơn giản, sắc mặt trầm trọng, hỏi anh chuyện gì thế này.
Chuyện gì thế này? Chẳng qua là chuyện anh vừa lo lắng đã sớm trở thành hiện thực, hơn nữa bây giờ còn có thêm Thủy Hỏa đến rồi đi không dấu vết như hồn ma.

"Ông đi với tôi." Trong đầu Lục Hoài Thâm toàn là ánh mắt, biểu cảm của Giang Nhược trước khi lái xe đi.
Không thích hợp, đều không thích hợp.
Hạ Tông Minh quay lại nhìn Đỗ Thịnh Nghi, "Cô ta thì làm sao?"
Nhắc đến cái này, mắt Lục Hoài Thâm lạnh lùng thêm mấy phần: "Tùy cô ta làm sao thì làm.

Gọi điện thoại bảo với Trần Tấn Nam, Thủy Hỏa ở gần đây."
Hạ Tông Minh sửng sốt, ngoảnh đầu sang: "Là Thủy Hỏa bắt Đỗ Thịnh Nghi gọi Giang Nhược tới đây?"
Vẻ mặt Lục Hoài Thâm như mưa gió sắp đến, không trả lời, lên xe rồi lái đuổi theo Giang Nhược.
Hạ Tông Minh sầm cả mặt, "Hay cho kế điệu hổ ly sơn, lần này chúng ta vồ hụt cả hai bên.".


Trước đó không lâu, Trần Tấn Nam cho bọn họ biết, bên chỗ ngoại thành đúng là có vài người tới, định ra tay với Mã Lục, cảnh sát tứ phía giáp công, người thì quả thực đã bắt được, nhưng không có Thủy Hỏa.
Hỏi chúng thân phận mục đích, đứa nào đứa nấy nói năng thận trọng lảng tránh vấn đề lấp li3m cho qua, vừa nhìn biết ngay khách quen đồn cảnh sát.

Trần Tấn Nam gọi điện thoại tới báo tình huống bên kia, khi đó Lục Hoài Thâm vừa nhận được hướng hoạt động của Giang Nhược do vệ sĩ gửi tới, Giang Nhược đột nhiên ra ngoài, đến nhà hàng lẩu gần đấy.
Trực giác của anh cho rằng hai việc này gặp cùng một lúc không phải trùng hợp, Thủy Hỏa có thể thả bom khói, mục tiêu chân chính không phải Mã Lục, mà là Giang Nhược.
Kết quả Lục Hoài Thâm đuổi tới, sự tình cũng đã phát triển theo hướng không thể khống chế.
Ban đêm dòng xe ùn tắc, Lục Hoài Thâm lái theo hướng Giang Nhược đi, không bao xa, đã thấy xe cô ở đèn xanh đèn đỏ phía trước.
Về sau sợ Giang Nhược phát hiện anh đuổi theo đằng sau, cảm xúc quá khích lái xe tốc độ cao, Lục Hoài Thâm bèn giữ khoảng cách mấy chiếc chiếc xe cứ thế đi theo suốt đường.
Nhưng Giang Nhược vẫn luôn giữ tốc độ đều đều, có điều mỗi khi gặp đèn xanh đèn đỏ, lăn bánh chậm chạp, mỗi lần đều phải chờ xe sau ấn còi thúc giục, mới chậm rì rì lái về phía trước.
Hạ Tông Minh nhìn hướng cô lái: "Cô ấy không về nhà à? Đây cũng đâu phải đường về nhà bọn cậu."
Cho đến đèn xanh đèn đỏ ở giao lộ tiếp theo, đèn đỏ chuyển xanh, xe Giang Nhược dừng ở đó hồi lâu, không nhúc nhích, chủ xe phía sau sốt ruột, tiếng còi không dứt bên tai, có người chui đầu ra ngó xung quanh.
Tim Lục Hoài Thâm chợt thắt lại, lập tức đẩy cửa xuống xe.
Hạ Tông Minh thấy nét hoảng loạn chợt hiện lên trên mặt Lục Hoài Thâm, anh ta cũng hoảng theo, vội xuống cùng.
Lục Hoài Thâm kéo cửa khoang lái mà mở không ra, gõ vài tiếng, "Giang Nhược, cửa xe mở ra."
Sau đấy, cửa xe được mở khóa, Lục Hoài Thâm kéo cửa xe ra một cái, cảnh nhìn thấy chính là Giang Nhược mặt mũi nhăn nhó, khom lưng khổ sở vịn tay lái, nhắm mắt, nói với anh như tiếng muỗi kêu: "Đưa em đi bệnh viện."
Hà Nội, 1/4/2023
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện