Sau khi lên xe, Giang Nhược một lòng một dạ tranh cãi phải trái với Lục Hoài Thâm, lắm lúc đầu óc rối bời, lắm lúc khí huyết trào dâng, đâu có sức chú ý tới xe chạy đường nào, tới bây giờ mới hướng ra ngoài cửa sổ nhìn một chút, sớm đã rời khỏi khu thương mại sầm uất rồi, nhìn thấy cầu vượt và biển báo không xa lắm, hẳn là hướng đi về phía ngoại thành.
Xe đã dừng lại, két một tiếng, khóa cửa cũng đã mở.

Giang Nhược cưỡng ép bản thân trông có vẻ bình tĩnh như thường, nhưng bị áp bức dưới khí thế lạnh lùng của anh, cô nhìn chằm chằm đầu gối, gắng gượng nói: "Người xưa có câu quân tử không thắng kẻ lưu manh, nguyên nhân là do quân tử có ranh giới cuối cùng còn lưu manh không có.

Thỏ bị bức ép cũng sẽ cắn người..."
Sau cùng cô liếc nhìn anh, đôi mắt trong veo, thế nhưng lại mang theo một tia quyết tuyệt đến suy sụp tinh thần.

Giang Nhược xuống xe rồi, trong xe rơi vào khoảng im lặng ngắn ngủi.


Tài xế mở tấm vách ngăn trung gian, khởi động xe lại từ đầu, nghe thấy phía sau truyền tới giọng nói tản mạn: "Đơn thương độc mã, không biết sống chết."
Tài xế nghe tiếng liền nhìn qua gương chiếu hậu, ông chủ đã nhắm mắt dưỡng thần, mi tâm hơi nhíu lại, bóng hình ấy vẫn lộ ra sự sắc bén mạnh mẽ quanh quẩn đâu đây.

Ánh mắt hơi động, trong kính chiếu hậu vẫn còn một bóng hình khác, đứng ở giữa những tòa nhà bê tông cốt thép, trên đường xe đến xe đi, cô mảnh khảnh yểu điệu, lại lẻ loi một mình, trông có vẻ đáng thương như thế.

Rút cuộc cũng vẫn là vợ chồng, hà tất phải như vậy?
Tài xế sinh ra đồng cảm, trong lòng âm thầm thở dài, không dám để ông chủ nhìn thấu.

...........!
Giang Nhược nhìn tòa nhà lớn đối diện đang treo biển quảng cáo có viết chữ văn phòng cho thuê, góc bên phải là logo dễ thấy của tập đoàn Giang thị, trong lòng cô tựa như có lọ gia vị bị lật đổ, hương vị phức tạp.

Cô vẫy một chiếc taxi đi bệnh viện, mới lên xe thì nhận được điện thoại của Cao Tùy.

"Tôi có một việc quên nói với cô, bởi vì không liên quan nhiều tới lần kiện cáo này, tôi liền để qua một bên trước, kết quả quên mất phải nhắc cô."
Giang Nhược mân mê môi dưới, "Anh nói đi."
"Lần trước khi tôi đi gặp ông nội cô bàn chuyện, ông cụ bảo tôi nói với cô, nhất định phải đem số cổ phần ủy quyền bên chỗ Lục Hoài Thâm lấy về, bất kể là xem xét từ phương diện nào, đó đều là hi vọng duy nhất mà ông cháu cô có thể dựa vào."
Giang Nhược đột nhiên cảm thấy lòng trĩu xuống, "Kì hạn ủy quyền vẫn còn hai năm, lẽ nào tôi phải lãng phí hai năm với Lục Hoài Thâm?"

()
Kì hạn hai năm chưa đến, e rằng cô đã bị Lục Hoài Thâm gặm nhấm đến mảnh vụn cũng không còn.

"Không nhất định, có lẽ có thể có biện pháp khác dùng được, phải học được cách đầu cơ trục lợi." Cao Tùy chợt có vẻ cao thâm cười cười, nói thêm: "Việc kiện tụng li hôn không phải tôi chưa từng làm, có lẽ tôi có thể giúp cô."
Giang Nhược nhăn mày, trong lòng lập tức dâng lên đề phòng: "Tại sao anh giúp tôi?"
"Bởi vì tiền.

Kiểu kiện tụng giống của cô liên quan tới tranh chấp tài sản kếch xù, thông thường đều vì cô mà tranh thủ lấy về càng nhiều tài sản càng tốt.

Nếu như thắng kiện, tôi muốn 1% cổ phần Giang thị."
Cao Tùy nói rất thẳng thắn, xuất phát từ tình cảm thì lộ ra vẻ một lòng cầu lợi, nếu xem xét từ quan hệ ủy thác và bị ủy ủy thác, thế nhưng càng khiến người ta tin tưởng nể phục, bởi vì thiên hạ không có bữa trưa nào là miễn phí.


Bản chất của chuyện này rất quan trọng, Giang Nhược không thể lập tức đưa cho anh đáp án, thay vào đó là có một chuyện khó mở miệng.

Cô cân nhắc một chút mới nói: "Nhưng Lục Hoài Thâm bảo, tháng sau anh ta sẽ khởi kiện li hôn, hẳn là sẽ lấy việc li thân hai năm để giở trò mánh khóe."
Bên Cao Tùy xuất hiện vài giây trầm mặc, "Bọn cô đã li thân hai năm?"
Giang Nhược: "Vâng"
Cao Tùy lại hỏi: "Cả hai năm chưa từng quan hệ tình dục?"
"Chưa từng..." Giang Nhược xấu hổ, mặt đỏ lên, hắng giọng nói: "Là một lần cũng chưa từng."
Cao Tùy trầm ngâm một chút, nói một cách uyển chuyển hơn, "Như vậy thì cô rất dễ ở vào thế bị động."
Hà Nội, 11/8/2020.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện