Lục Hoài Thâm nhướng mày, bình thản buông di động, chưa từng chú ý tới Hạ Tông Minh, nhưng nét mặt kia rõ ràng là rất tự đắc.
Hạ Tông Minh cười lắc đầu, khoan thai thở dài trêu chọc: "Thua rồi thua rồi..."
Ban nãy Hoa Thanh đi nói chuyện với Lục Trọng, không để ý tình hình lúc trước, chợt nghe thấy Hạ Tông Minh nói vậy, cười hỏi: "Thua cái gì?"
"Có người giống anh, thua phụ nữ."
Hoa Thanh cười mà không nói.
Hạ Tông Minh lại nói với Lục Hoài Thâm: "Lần trước cậu nửa đêm quẫy nhiễu tôi tỉnh mộng, bảo tôi thay vị kia nhà cậu giải quyết chuyện phiền toái, không định bảo cô ấy tự mình ra mặt nói tiếng cảm ơn à? Tôi thì định bảo cô ấy nói cảm ơn tôi đấy."
"Ông đủ thể diện chắc?" Lục Hoài Thâm nói, "Đừng quên hồi trước ông từng lấy điện thoại của tôi làm chuyện tốt gì, vừa hay hai cái triệt tiêu lẫn nhau, tôi không so đo với ông nữa."
Hạ Tông Minh mắng một câu thô tục, "Cái thằng Bùi Thiệu miệng rộng này."
Khi đó anh ta dùng di động của Lục Hoài Thâm pha trò cùng em trai Giang Nhược, sau lại tìm Bùi Thiệu đòi mật khẩu di động Lục Hoài Thâm để xóa bỏ lịch sử trò chuyện, anh ta năm lần bảy lượt dặn dò Bùi Thiệu không được phép kể với Lục Hoài Thâm.
Lục Hoài Thâm: "Lại không phải ông phát lương cho cậu ta, không có nghĩa vụ giữ bí mật thay ông."
Hạ Tông Minh ngồi xoay người, vuốt tóc tỉ mỉ: "Cho dù như vậy, việc nào ra việc đó, chuyện kia của cậu với chuyện cô ấy, không thể nói chập làm một."
Lục Hoài Thâm bất động như núi, "Nếu ông đã không định nói lí, tôi đây cũng chẳng khách sáo với ông, trước tiên nói thử xem chuyện điện thoại định giải quyết thế nào?"
Hạ Tông Minh nghẹn lại, vung tay khá khoan dung: "Triệt tiêu thì triệt tiêu." Sau đấy lại cười cợt anh: "Có phải tôi định cạy góc tường nhà cậu đâu, cất với chẳng giấu làm gì chứ?"
Hoa Thanh nghe bọn họ nói chuyện, cười cười, di động có cuộc gọi đến, anh ấy quay đầu đi sang một bên nhận.
Ly rượu đặt cạnh tay Lục Hoài Thâm, đã nhìn thấy đáy, anh cụp mắt trầm tư một lát, hỏi: "Ông muốn ăn cơm cùng cô ấy?"

Hạ Tông Minh thừa nhận một cách quang minh chính đại: "Đúng."
Lục Hoài Thâm gật gật đầu: "Được thôi, tìm lí do khác."
Hạ Tông Minh nhất thời chưa hiểu ý, lúc sau sáng tỏ, "Thật ra cũng chẳng sao, một bữa cơm thôi mà, khi nào ăn, ăn hay không đều không sao cả, rồi sẽ có cơ hội."
Hạ Tông Minh muốn thêm rượu cho anh, Lục Hoài Thâm duỗi tay chắn, "Kha khá rồi."
Hạ Tông Minh thêm rượu cho mình, suy đi tính lại, hiếm khi nói lời tự đáy lòng: "Có điều trước sau gì tôi vẫn cảm thấy, cứ tiếp tục thế này hơi không đáng tin, cậu từng nghĩ tới chưa, có một ngày sau khi Giang Nhược biết..."
"Lục Hoài Thâm." Hạ Tông Minh nói được nửa thì bị Hoa Thanh cắt ngang.
Hoa Thanh ra hiệu Lục Hoài Thâm đến bên này nói, Lục Hoài Thâm nhíu mày, dập thuốc, đứng dậy.
Hai người đi đến một chỗ thanh tĩnh gần đó, Hoa Thanh nói: "Vừa rồi quản lý của Đỗ Thịnh Nghi gọi điện thoại cho tôi, bảo Đỗ Thịnh Nghi đã đồng ý kí hợp đồng với DS, hẹn thứ sáu gặp Giang Nhược."
Lục Hoài Thâm rũ mắt lắng nghe, tay đặt trên chiếc tủ kiểu Âu bày bình hoa dưới bức tranh tường, anh gõ một cái lên mặt tủ, nhất thời không lên tiếng.
Hoa Thanh nghĩ một chút rồi nói: "Có cần tôi lại ra mặt không, dùng thủ đoạn cưỡng chế?"
"Không cần," Lục Hoài Thâm vỗ vai Hoa Thanh nói: "Làm phiền anh rồi."
Sau khi Giang Nhược nói chuyện điện thoại cùng Lục Hoài Thâm xong, vừa lúc Vương Chiêu về đến nhà, trả lời WeChat của cô, hai người hàn huyên một lát.

Mùi xe mới hơi khó ngửi, bấy giờ Giang Nhược mới rời gara, trở lại phòng ngủ.
Thời điểm Lục Hoài Thâm quay về, đã là đêm khuya.

Giang Nhược ngủ suốt buổi chiều, buổi tối căn bản chẳng buồn ngủ, kiểm tra hợp đồng hợp tác với Đỗ Thịnh Nghi trước đó đã soạn thảo xong, lại đem bản kế hoạch dự án lúc trước ra chỉnh sửa hoàn chỉnh, lúc này mới đi tắm rửa đắp mặt nạ.
Nghĩ đến ngày mai còn phải dậy sớm tới công ty, cô tắt đèn, nằm xuống giường nhắm mắt dưỡng thần ủ cơn buồn ngủ.
Lúc mơ mơ màng màng khựng lại, ở dưới tầng có động tĩnh, lại choàng tỉnh.
Cô rúc trong chăn không nhúc nhích, mí mắt cũng không mở, nhưng vẫn chú ý tiếng bước chân lên tầng.
Đèn hành lang tầng hai luôn được mở, chờ đến lúc tiếng bước chân càng ngày càng tới gần, cô mở mắt, từ khe cửa thấy có bóng người đong đưa.

Thời điểm tay nắm cửa bị vặn ra, cô lại lập tức nhắm mắt lại.
Lục Hoài Thâm dừng ở cửa một chút, kế đó mới trở tay đóng cửa vào.
Giang Nhược nín thở, phát giác người tới đang đến gần mình, cuối cùng đệm mép giường chợt lún xuống, chăn trên người cô bị vén lên, một đôi tay mò vào, thò lên eo mình, Giang Nhược cảm thấy ngứa, tức khắc mở mắt ra, cố ý quát hung dữ: "Làm gì đấy!"
Ánh sáng không sáng tỏ, thậm chí không thấy rõ mặt đối phương, Giang Nhược chỉ nhìn thấy một hình dáng đen sì sì, nên cực kì nhạy bén đối với việc phân biệt hơi thở của anh.
Lục Hoài Thâm vừa đè xuống, vừa ôm cô lên, "Em chỉ biết giả vờ, ngủ cả buổi chiều em còn ngủ được nữa chắc?"
Anh nói chuyện mang theo giọng mũi lờ mờ, Giang Nhược biết anh đã uống rượu, chỉ có điều ngửi mùi kia, chắc uống không nhiều lắm.
Từ dưới chăn cô đạp vào đùi anh một cái, kéo chăn lên chăn che người mình: "Lại thuốc lại rượu, hôi chết đi được, đi tắm đi."
"Bằng không thì em ngửi kĩ lại thử xem?" Anh khàn giọng, tay dùng sức bao lấy một bên mông cô.

Rõ ràng con chữ ngả ngớn, thế mà anh lại dùng cái giọng điệu lạnh lùng đứng đắn nói ra, không khiến người chán ghét chút nào.
Lục Hoài Thâm rượu không uống nhiều, thuốc không hút nhiều, cùng ăn cơm cũng đều là người lịch sự, trên bàn ăn căn bản không phải là bầu không khí sương khói lượn lờ hơi rượu ngợp trời.

Bảo là hôi chẳng qua do Giang Nhược khuếch đại.
Ngày trước Giang Nhược cực ghét đàn ông hút thuốc uống rượu, bởi vì có một thời gian Trình Đống kinh doanh thất bại, ngày ngày thuốc lá và rượu không rời tay, không có sinh khí, cũng chẳng buồn quan tâm bản thân, dẫn tới đi ngang qua người ông ấy, toàn là mùi thuốc lá và hơi rượu nồng đậm lắng đọng.
Bàn đến việc chú trọng sinh hoạt, Lục Hoài Thâm có thể còn chú trọng hơn cô, tất nhiên mùi hương trên người sẽ không khó ngửi, bị nhuốm mùi rượu thuốc, về nhà cũng sẽ kịp thời tẩy đi, cũng không có thói quen xấu nghiện rượu nghiện thuốc.

Thỉnh thoảng trên người hơi có mùi thuốc, Giang Nhược ngửi được cũng cảm thấy không giống với người khác, thậm chí hơi có cảm giác thích không nói nên lời.
Giang Nhược cảm thấy khả năng chỉ là tác dụng tâm lý, thích một người bởi vậy thích cả mùi hương của anh.

Có điều là cô chưa từng nghĩ tới, rốt cuộc thích người ấy là tiền đề, hay thích mùi hương người ấy là khởi nguồn, bởi vì cũng có người cho rằng, thích một người, thông thường đều sẽ bị mùi hương của người ta hấp dẫn trước.
Lục Hoài Thâm nằm trên người cô sờ so4ng một hồi, sau cùng vẫn buông cô ra đi tắm.
Lúc này Giang Nhược cũng chẳng ngủ được nữa, chờ anh tắm xong đi ra, xốc chăn lên giường, cách gần một chút, còn có thể nhận thấy hơi ẩm khô nóng trên người anh.
Lục Hoài Thâm giơ tay kéo cô đến trước mình, "Ngửi thử."
Tay Giang Nhược mềm mại đẩy đưa, nói lời không thật lòng: "Ngửi gì mà ngửi, em mệt rồi..."
Lục Hoài Thâm vẫn luôn rất giỏi hiểu ngầm mấy lời nghĩ một đằng nói một nẻo của cô, động tác trở nên phóng đãng, đôi môi ấm nóng mà khô ráo rơi xuống cuốn lấy cổ cô, Giang Nhược ôm chặt anh, tay vòng sau lưng anh, cơ bắp dưới lòng bàn tay, theo động tác của anh càng trở nên nở nang rắn chắc.
......!

Hôm nay, vừa sáng sớm, Lục Hoài Thâm đã khoan khoái tinh thần tới công ty, chưa được bao lâu thì nhận được điện thoại của Lục Chung Nam, tâm tình vui vẻ tan tành mây khói.
Lục Chung Nam hỏi anh, để Lục Thậm Cảnh trở về anh thấy thế nào?
Lục Hoài Thâm ngồi trên ghế làm việc, chợt xoay ghế, cười hờ hững một tiếng: "Cháu còn có thể thấy thế nào?"
"Gần đây Thường Uyển cứ nhắc mãi bên tai tôi, bảo nó ngần ấy tuổi rồi, không có con trai bên cạnh đáng thương biết chừng nào, con trai nó là ở bên kia chữa bệnh, chứ có phải không về được đâu." Lục Chung Nam nói hừ một tiếng, giống như cực không thích hành vi khóc thảm của bà ta, quay đầu lại bảo: "Nó bảo dù sao gần đây việc phục hồi chức năng chân của Thậm Cảnh cũng có hiệu quả, có thể gắng gượng đi vài bước.

Có thế nào thì nó cũng là anh em của anh, nó cứ ở bên ngoài mãi, đừng để đến lúc quan hệ anh em càng thêm xa lạ."
Đây không phải là cách biến tướng nói với anh, muốn cho Lục Thậm Cảnh quay về à?
Nếu anh ngăn cản, trái lại có vẻ lạnh nhạt với anh em.
Anh cười cười, nói chậm rãi: "Muốn về thì về, chỗ nào có thể phối hợp tất nhiên cháu sẽ phối hợp, nói chuyện tình cảm anh em gì đó thì thôi đi."
Lục Chung Nam biết anh không chịu buông bỏ chuyện trước kia, hai anh em tuổi tác chênh nhau không nhiều, Lục Hoài Thâm còn chưa sinh ra, Thường Uyển đã có thai Lục Thậm Cảnh, bất kì ai cũng không giải trừ thành kiến được.
Tắt điện thoại, Lục Hoài Thâm lập tức thu lại nụ cười, sắc mặt âm trầm quẳng điện thoại di động sang bên cạnh.
Bùi Thiệu tiến vào nói: "Quản lí của Đỗ tiểu thư nói hiện tại chị ấy đang làm việc, không tiện nhận điện thoại."
Vẻ mặt Lục Hoài Thâm càng thêm khó coi, kìm nén cơn giận nói: "Biết rồi."
Hà Nội, 3/11/2022
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện