Giang Nhược lập tức đưa tay đẩy bỏ, còn cuống quýt lùi ra sau một bước, hoảng loạn sửa sang thần sắc.
Giữa đường giữa chợ thế này, cô ấy vốn không muốn thu hút ánh mắt của người khác.
Lục Hoài Thâm liếc mắt nhìn Giang Nhược đang lùi ra xa một bước: "Cố làm ra vẻ."
Giang Nhược lườm anh ấy.
"Lườm gì mà lườm, háo sắc mà không có gan làm à."
Giang Nhược bị anh ấy kích động, ngẩn người, ưỡn ngực lên định trút giận, bỗng phía sau có tiếng nói truyền đến: "Hai vị đợi lâu rồi, chủ xe đến di chuyển đây ạ."
Khí thế Giang Nhược hoảng loạn, đứng yên ngay ngắn, trên khuôn mặt tức thì nở nụ cười ấm áp vội nói với chủ xe đằng sau: "Làm phiền rồi."
Có hai chiếc xe chắn ngang đường, nhưng chỉ một xe chuyển chỗ, chỉ có thể để trống hơn nửa lối ra, đủ chỗ để lùi xe.
Giang Nhược nhìn kĩ càng, chủ xe trông có vẻ là một người đàn ông ngoài 20 tuổi khá trẻ, dáng người cao gầy, mặc sơ mi và quần baggy, tóc ngắn mát mẻ được cắt tỉa theo kiểu thịnh hành cho các chàng trai trẻ hiện nay, tay xách chìa khóa, trong sự gọn gàng lộ ra khí chất trưởng thành pha trộn với một chút trẻ trung.
Giang Nhược vừa định nhường sang bên, chủ xe kia đột nhiên chào hỏi cô ấy: "Giang Nhược."
Ánh mắt biếng nhác của Lục Hoài Thâm chợt nghiêm nghị, nhìn sang cô ấy, tức thì lại nhìn về phía người đàn ông trẻ kia.
Giang Nhược nhìn người vừa đến, khẽ há miệng, không gọi ra được tên.
"Giang Nhược, đúng là cậu thật." Đối phương cười cười, nói chắc nịch, liền đó thấy cô ấy hơi ngơ ngác, lại nói: "Tôi là Hàn Tống."
Ngay tức thì Giang Nhược đã có ấn tượng, họ "Hàn" này ít thấy, chỉ trong số bạn học cao trung, có một người.
Lúc học cao trung Giang Nhược hiếm khi giao tiếp với bạn nam, lại đã qua mấy năm rồi, hơn nữa cô ấy nhớ Hàn Tống hơi béo, bây giờ gầy đi không ít, ngũ quan cũng cân đối hơn, không nhận ra được ngay từ cái nhìn đầu tiên cũng có thể tha thứ.

Giang Nhược vô cùng ngạc nhiên mỉm cười nhẹ nhàng: "Suýt thì không nhận ra."
"Tôi thì vừa nhìn đã nhận ra cậu rồi, còn xinh hơn ngày trước." Ngày trước ngây thơ, bây giờ trưởng thành, khí chất ấy đúng là khiến Hàn Tống sáng bừng trước mắt.

||||| Truyện đề cử: Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí |||||
"Cảm ơn." Giang Nhược cười tự nhiên, bạn cũ gặp mặt không phải đều thế cả sao, khen nhau khách sáo đôi câu, "Tôi nhớ hình như cậu đã đi du học, hiện tại học xong quay về rồi à?"
"Ừ, về công ty làm việc hai năm trước, rồi lại đi học thạc sĩ." Hàn Tống chuyển ánh mắt sang Lục Hoài Thâm, "Đây là?"
Ý tứ rõ ràng là muốn Giang Nhược giới thiệu một chút.
Nhất thời Giang Nhược hơi ngẩn người, trong lúc líu quíu, suýt chút nữa tiếp tục sử dụng cách nói thư kí và sếp mà buột miệng nói ra Lục Hoài Thâm là sếp của mình.
Trong khoảnh khắc cô ấy ngẩn người, trên eo có một cánh tay vắt ngang, khẽ ôm chặt eo cô ấy.
Khuôn mặt Giang Nhược hơi có phần ngây ngốc, bây giờ xem ra, thư kí và sếp thật đúng là mối quan hệ dễ bị người ta chỉ trích.
Cô ấy thả lỏng cơ mặt, nụ cười càng trở nên mập mờ hơn: "Đây là...!"
Hàn Tống ngầm hiểu ngay, tươi cười xán lạn: "Hiểu hiểu, bạn trai chứ gì, tôi đi dịch xe cho bọn cậu trước đã."
Giang Nhược chẳng phản bác, Hàn Tống giơ tay ra, Lục Hoài Thâm bắt tay cậu ta, đương nhiên cũng thuần túy là khách sáo theo phép lịch sự.
Sau khi Hàn Tống lên xe, Giang Nhược chột dạ nhìn sang Lục Hoài Thâm.
Lục Hoài Thâm mặt không cảm xúc nâng đồng hồ xem thời gian, ngay cả khóe mắt cũng chẳng buồn để ý đến cô ấy nữa.
Hàn Tống lùi xe ra, chừa lại lối đi, Lục Hoài Thâm đi lái xe, Giang Nhược theo qua, Hàn Tống ở trong xe gọi với cô ấy, "Bạn học cũ, kết bạn Wechat đi."

Người liên hệ trong Wechat của Giang Nhược không nhiều, đặc biệt là bạn học trước đây, chỉ có vài bạn nữ cao trung thường xuyên liên lạc, nhưng cũng chỉ là mối quan hệ bình thường nhấn like trên bảng tin.
Bạn học cũ lưu cách liên lạc, cũng không tiện từ chối, bụng nghĩ cậu ta cũng chỉ chiếm một vị trí người liên hệ mà thôi, bèn thêm wechat của nhau.
Nhưng Giang Nhươc quên mất, Hàn Tống và lớp trưởng lớp cao trung bọn họ là anh em chí cốt, lớp trưởng học hành bình thường, nhưng cực kì giỏi xã giao, nhân duyên tốt hiếm thấy, đặc biệt thích tổ chức đủ các loại tiệc tùng tụ tập linh tinh.

Mà trong những năm cao trung của cô ấy, hầu hết gia đình các bạn đều là tầng lớp trung lưu trở lên, thế hệ thứ hai của các gia đình quan chức doanh nhân ở thành phố Đông Lâm, cơ bản đều tụ hết ở đó.

Vòng quan hệ rộng thế, mạng lưới quan hệ lại phức tạp, thuận tiện nhất cho việc lan truyền tin đồn.
Giang Nhược thì hoàn toàn chẳng nghĩ tới mức ấy, chỉ nghĩ tiếp theo đây làm sao để dỗ ngon dỗ ngọt Lục Hoài Thâm.
Chiếc xe lái vào màn đêm như nước, hai hôm trước vừa gặp cơn bão đổ bộ, thời tiết về đêm lành lạnh hơn, Lục Hoài Thâm không mở điều hòa, Giang Nhược hạ kính cửa xe, mặc cơn gió thổi tung mái tóc được ém gọn gàng sau vành tai.
Sau khi Lục Hoài Thâm lên xe thì chẳng nói chuyện.
Phụ nữ luôn có thể cực kì mẫn cảm phát giác được biến hóa trong cảm xúc và bầu không khí, từ lúc Giang Nhược ấp a ấp úng không nói ra quan hệ giữa Lục Hoài Thâm và cô ấy thì đã nhận thấy Lục Hoài Thâm đổi sắc mặt.
Đi đến nửa đường, lên cao tốc, xung quanh chẳng còn cái ồn ào của cảnh xe cộ nườm nượp, Giang Nhược cẩn thận từng li từng tí thăm dò nét mặt Lục Hoài Thâm.
Lục Hoài Thâm nhìn thấy động tác nhỏ của cô ấy nhưng chẳng phản ứng.
Giang Nhược ngẫm nghĩ, chủ động mở miệng: "Bùi Thiệu có bảo bao giờ lấy xe không?"
Mấy hôm trước Lục Hoài Thâm mua xe cho cô ấy.


Vì cô ấy muốn đi đi về về giữa biệt thự Lâm Hải và Cẩm Thượng Nam Uyển, có lúc anh ấy phải đi xã giao không thể đón được, bảo tài xế đón đưa, cô ấy lại cảm thấy phách lối quá, giờ cao điểm thường thường cũng chẳng dễ gọi xe.
Bây giờ Giang Nhược tiêu tiền của Lục Hoài Thâm, đã hơi hơi có cảm giác yên dạ yên lòng, thế cho nên khi Lục Hoài Thâm đề xuất mua xe cho cô ấy, cũng chẳng từ chối nữa.
Nhưng yêu cầu của cô ấy tương đối nhiều, phải ra vào công ty, xe không thể quá bắt mắt không thể quá đắt, không muốn SUV, không thích loại xe quá to hoặc quá nhỏ.
Lục Hoài Thâm bảo Bùi Thiệu chọn mấy kiểu phù hợp yêu cầu, để cô ấy chọn, Giang Nhược chọn một chiếc Lexus trắng trông có vẻ khiêm tốn, thật ra dòng xe này cấu hình này, giá cả cũng không rẻ.

Bùi Thiệu chuyển khoản, thời gian giao xe sẽ thông báo cho cô ấy.
Lục Hoài Thâm trả lời qua quýt: "Cậu ta sẽ thông báo cho em đầu tiên."
"Ừ, " Giang Nhược bỗng chẳng có gì để nói.
Bầu không khí có phần căng thẳng, trong lòng Giang Nhược có chút thấp thỏm.

Thế là mở điện thoại chat Wechat với Vương Chiêu, để giảm bớt căng thẳng.
Giang Nhược: Tôi trêu vào Lục Hoài Thâm rồi.
Vương Chiêu: Mức độ nào?
Giang Nhược nghĩ thử, đáp: Mức độ nghiêm trọng vừa phải.
Vương Chiêu: Thứ cho tôi nói thẳng, Lục Hoài Thâm này, tôi không biết giới hạn của anh ta ở đâu, dù gì tôi trông bộ dạng anh ta vui giận không bộc lộ ra mặt ấy, cũng không giống có thể dùng mức độ người bình thường để đo lường ha.
Giang Nhược gửi hình động một con mèo béo dựa vào tường thở dài.
Hỏi cũng phí công, Giang Nhược bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, lập tức chuyển chủ đề, kể với Vương Chiêu chuyện Trần Thù Thù cặp kè với vị thành viên hội đồng quản trị kia.
Vương Chiêu gửi icon trợn trắng mắt: Tôi sợ không động được vào cô ta nữa rồi.

Tiếp đó cô ấy lại gửi: Cái vụ tồi tệ Đỗ Thịnh Nghi kia, một ngày còn chưa nắm chắc thì một ngày tôi vẫn ngủ không ngon, ý của Gisele rõ ràng là chỉ cần việc này thành, sẽ có thể có lí do giao chức vụ kia cho tôi.

Nếu tôi bị Trần Thù Thù chặt mất đường tiền tài, tôi nên giết Trần Thù Thù không hay nên chém Đỗ Thịnh Nghi?
Giang Nhược: Chị em, cô đừng kích động, chiều mai có thể bàn hợp đồng rồi.
Vương Chiêu: Tôi thấy không chắc chắn, Đỗ Thịnh Nghi đó khó đoán lắm, luôn cảm thấy như đang cố ý cho mình leo cây, ai biết cô ta có mục đích gì, trong vòng giải trí nước sâu như thế, ngộ nhỡ cô ta chỉ coi bọn mình là công cụ lợi dụng thì sao?
Giang Nhược: Mai gặp rồi nói sau.
Xe dừng ở gara, Lục Hoài Thâm tắt động cơ xuống xe, Giang Nhược theo sau, hai người cùng vào nhà, Rozy thấy bọn họ quay về, từ trong ổ chó chậm rì rì bước qua.

Lúc thím Ngô ra về đã dắt nó đi dạo.
Giang Nhược ngồi xổm vuốt đầu nó, ngẩng đầu thấy Lục Hoài Thâm đã thay giày đi lên tầng.
Khi Giang Nhược về phòng, Lục Hoài Thâm đang thay quần áo trong phòng thay đồ, đồ thay là trang bị vận động, trông dáng vẻ là muốn đi tập thể dục, lúc ban đầu lắp đặt thiết bị phòng ốc, đã dựng một phòng tập gym bên cạnh phòng giải trí ở tầng 1, không gian rộng rãi, thiết bị đầy đủ.
Trước kia, trong lúc Lục Hoài Thâm luyện quyền anh, thỉnh thoảng Giang Nhược cũng chạy máy chạy bộ một lúc.
Sau khi Lục Hoài Thâm đi xuống, Giang Nhược cũng thay áo ngực và quần thể thao rồi theo xuống.
Hà Nội, 26/7/2022
Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện