Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hai tên ác ôn trong thôn Vương Đại Trụ và Vương Nhị Trụ muốn nhân cơ hội này bán hai đứa nhỏ ba tuổi đi đổi lương thực, ác độc khôn cùng.
Liễu Phán Nhi không thể ngồi im chờ chết, quyết định rất nhanh, tuyệt đối không thể trơ mắt để cho hai huynh đệ Vương Đại Trụ, Vương Nhị Trụ cướp hai đứa trẻ đi.
Liễu Phán Nhi ngồi dậy, thân thể lảo đảo, cơ thể suy yếu, đôi chân bủn rủn.
"Hai tên súc sinh các ngươi, buông hai đứa nhỏ ra!" Liễu Phán Nhi hung hăng nhìn chằm chằm hai nam nhân trước mắt, mặc dù cả người bủn rủn vô lực, nhưng nàng vẫn giả bộ cường thế như cũ.
“Mụ la sát nhà ngươi, không phải đã chết rồi sao?” Vương Đại Trụ và Vương Nhị Trụ bị giọng nói bất ngờ vang lên của Liễu Phán Nhi dọa cho giật mình, sợ tới mức lui về phía sau hai bước.
Ngày thường Liễu thị hung danh vang xa, tính cách đanh đá, càn quấy, người trong thôn đều muốn trốn nàng, chọn đi đường vòng.
“Mau cút đi! Nếu các ngươi dám động đến một ngón tay của bọn trẻ, ta sẽ giết chết các ngươi." Tuy rằng cơ thể Liễu Phán Nhi suy yếu, nhưng cũng phải giả bộ tàn nhẫn ở trước mặt hai người này một chút, không thể để cho người ta nhìn ra sự suy yếu của nàng.
Vương Đại Trụ lấy một túi vải bên hông ra, bên trong có khoảng chừng hai cân lương thực, đưa qua, "Lý tam thẩm, đôi long phương thai này cũng không phải con ruột của thím, giữ bọn chúng lại cũng chỉ là gánh nặng mà thôi. Ở đây cháu có hai cân lương thực, chúng ta trao đổi được không?”
Ngay lập tức Lý Đại Bảo và Lý Dung chạy đến chắn trước mặt đôi long phượng thai, vừa vội vừa giận, "Nữ nhân chết tiệt, không được bán đệ đệ và muội muội!"
“…” Liễu Phán Nhi hết chỗ nói, chẳng lẽ nàng xấu xa như vậy sao? “Thôn trưởng đi phía sau, rất nhanh sẽ tới đây, nếu như các ngươi không muốn bị mọi người đánh thì đừng có mon men ý đồ xấu nữa.” Liễu Phán Nhi nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt âm lãnh tàn nhẫn, “Nếu các ngươi cứ nhất quyết xông tới đây, giờ ta sẽ liều mạng với các ngươi, không chết không thôi.”
Vương Đại Trụ và Vương Nhị Trụ bị ánh mắt âm ngoan của Liễu Phán Nhi dọa cho lui về phía sau hai bước, Liễu Phán Nhi này biết công phu quyền cước, tính cách lại đanh đá, bọn chúng đành phải từ bỏ, "Phi, đúng là xui xẻo, chúng ta đi!”
Lý Đại Bảo và Lý Dung kinh ngạc không thôi, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, ả mẹ kế ác độc này lại không đồng ý?
Dọc theo đường đi, ban ngày, Lý Đại Bảo cõng em trai Lý Tiểu Bảo, Lý Dung cõng em gái Lý Nam; buổi tối lúc ngủ, cũng phải ôm chặt đệ đệ và muội muội vào trong ngực, nếu không chúng đã sớm bị mẹ kế trộm đi đổi lương thực rồi.
Ngay khi bọn họ ngây người, Lý Nam ba tuổi oa oa khóc lớn, long phượng thai giống như có cảm ứng tâm linh, Lý Tiểu Bảo thấy muội muội khóc, cũng bắt đầu gào lên khóc to.
Liễu Phán Nhi xoay người, vội vàng đi tới trước mặt hai đứa trẻ.
Nàng quỳ xuống đất, cẩn thận kiểm tra trên người đứa bé, thấy chỉ bị trầy da, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lý Tiểu Bảo và Lý Nam bị mẹ kế giữ chặt cánh tay sợ tới mức run lẩy bẩy, ngày thường ca ca và tỷ tỷ nói mẹ kế rất xấu, rất thích ăn thịt trẻ con, bọn trẻ bắt đầu giãy dụa, "Đừng ăn ta, trên người ta không có thịt!"
Trên trán Liễu Phán Nhi rớt xuống ba sợi hắc tuyến, nàng phải xấu xa đến mức nào mới khiến cho bọn nhỏ lầm tưởng rằng nàng thích ăn thịt trẻ con?
Kiếp trước nàng làm từ thiện, cứu trợ rất nhiều cô nhi, trẻ vô gia cư. Hiện tại nhìn thấy bốn đứa nhỏ trọng tình trọng nghĩa và đáng yêu thế này, lại càng không đành lòng, quyết định che chở cho bốn đứa nhỏ.
Liễu Phán Nhi nhẹ nhàng ôm nàng út Lý Nam, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô bé, đứa nhỏ này mắt to ngập nước, có sợ hãi, cũng có khát vọng đối với mẫu thân, "Ta không ăn A Nam, ta tìm đồ ăn cho A Nam, không khóc không khóc.”
Ánh mắt Lý Nam sợ hãi, cơ thể co rúm, lần đầu tiên thấy mẹ kế đối xử tốt với cô bé như vậy, không thể tin được.
Lý Dung lòng nóng như lửa đốt, không tin mẹ kế ác độc lại trở nên tốt tính hơn, ngược lại cảm thấy nàng đang chồn chúc tết gà, mẹ kế không có lòng tốt, "Đại ca, nữ nhân xấu xa này ác độc lắm, lần trước nàng ta còn muốn tặng A Nam cho người ta, nhưng may mà bị muội nửa đường cướp về.”
Lý Đại Bảo hung tợn nhìn Liễu Phán Nhi, trong lòng đề phòng, "A Dung, không cần lo lắng, chỉ cần có ca ở đây, chắc chắn sẽ không để cho nàng ta thực hiện được. Huynh muội bốn người chúng ta sống thì cùng nhau sống, chết thì cùng nhau chết.”
Hai tên ác ôn trong thôn Vương Đại Trụ và Vương Nhị Trụ muốn nhân cơ hội này bán hai đứa nhỏ ba tuổi đi đổi lương thực, ác độc khôn cùng.
Liễu Phán Nhi không thể ngồi im chờ chết, quyết định rất nhanh, tuyệt đối không thể trơ mắt để cho hai huynh đệ Vương Đại Trụ, Vương Nhị Trụ cướp hai đứa trẻ đi.
Liễu Phán Nhi ngồi dậy, thân thể lảo đảo, cơ thể suy yếu, đôi chân bủn rủn.
"Hai tên súc sinh các ngươi, buông hai đứa nhỏ ra!" Liễu Phán Nhi hung hăng nhìn chằm chằm hai nam nhân trước mắt, mặc dù cả người bủn rủn vô lực, nhưng nàng vẫn giả bộ cường thế như cũ.
“Mụ la sát nhà ngươi, không phải đã chết rồi sao?” Vương Đại Trụ và Vương Nhị Trụ bị giọng nói bất ngờ vang lên của Liễu Phán Nhi dọa cho giật mình, sợ tới mức lui về phía sau hai bước.
Ngày thường Liễu thị hung danh vang xa, tính cách đanh đá, càn quấy, người trong thôn đều muốn trốn nàng, chọn đi đường vòng.
“Mau cút đi! Nếu các ngươi dám động đến một ngón tay của bọn trẻ, ta sẽ giết chết các ngươi." Tuy rằng cơ thể Liễu Phán Nhi suy yếu, nhưng cũng phải giả bộ tàn nhẫn ở trước mặt hai người này một chút, không thể để cho người ta nhìn ra sự suy yếu của nàng.
Vương Đại Trụ lấy một túi vải bên hông ra, bên trong có khoảng chừng hai cân lương thực, đưa qua, "Lý tam thẩm, đôi long phương thai này cũng không phải con ruột của thím, giữ bọn chúng lại cũng chỉ là gánh nặng mà thôi. Ở đây cháu có hai cân lương thực, chúng ta trao đổi được không?”
Ngay lập tức Lý Đại Bảo và Lý Dung chạy đến chắn trước mặt đôi long phượng thai, vừa vội vừa giận, "Nữ nhân chết tiệt, không được bán đệ đệ và muội muội!"
“…” Liễu Phán Nhi hết chỗ nói, chẳng lẽ nàng xấu xa như vậy sao? “Thôn trưởng đi phía sau, rất nhanh sẽ tới đây, nếu như các ngươi không muốn bị mọi người đánh thì đừng có mon men ý đồ xấu nữa.” Liễu Phán Nhi nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt âm lãnh tàn nhẫn, “Nếu các ngươi cứ nhất quyết xông tới đây, giờ ta sẽ liều mạng với các ngươi, không chết không thôi.”
Vương Đại Trụ và Vương Nhị Trụ bị ánh mắt âm ngoan của Liễu Phán Nhi dọa cho lui về phía sau hai bước, Liễu Phán Nhi này biết công phu quyền cước, tính cách lại đanh đá, bọn chúng đành phải từ bỏ, "Phi, đúng là xui xẻo, chúng ta đi!”
Lý Đại Bảo và Lý Dung kinh ngạc không thôi, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, ả mẹ kế ác độc này lại không đồng ý?
Dọc theo đường đi, ban ngày, Lý Đại Bảo cõng em trai Lý Tiểu Bảo, Lý Dung cõng em gái Lý Nam; buổi tối lúc ngủ, cũng phải ôm chặt đệ đệ và muội muội vào trong ngực, nếu không chúng đã sớm bị mẹ kế trộm đi đổi lương thực rồi.
Ngay khi bọn họ ngây người, Lý Nam ba tuổi oa oa khóc lớn, long phượng thai giống như có cảm ứng tâm linh, Lý Tiểu Bảo thấy muội muội khóc, cũng bắt đầu gào lên khóc to.
Liễu Phán Nhi xoay người, vội vàng đi tới trước mặt hai đứa trẻ.
Nàng quỳ xuống đất, cẩn thận kiểm tra trên người đứa bé, thấy chỉ bị trầy da, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lý Tiểu Bảo và Lý Nam bị mẹ kế giữ chặt cánh tay sợ tới mức run lẩy bẩy, ngày thường ca ca và tỷ tỷ nói mẹ kế rất xấu, rất thích ăn thịt trẻ con, bọn trẻ bắt đầu giãy dụa, "Đừng ăn ta, trên người ta không có thịt!"
Trên trán Liễu Phán Nhi rớt xuống ba sợi hắc tuyến, nàng phải xấu xa đến mức nào mới khiến cho bọn nhỏ lầm tưởng rằng nàng thích ăn thịt trẻ con?
Kiếp trước nàng làm từ thiện, cứu trợ rất nhiều cô nhi, trẻ vô gia cư. Hiện tại nhìn thấy bốn đứa nhỏ trọng tình trọng nghĩa và đáng yêu thế này, lại càng không đành lòng, quyết định che chở cho bốn đứa nhỏ.
Liễu Phán Nhi nhẹ nhàng ôm nàng út Lý Nam, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô bé, đứa nhỏ này mắt to ngập nước, có sợ hãi, cũng có khát vọng đối với mẫu thân, "Ta không ăn A Nam, ta tìm đồ ăn cho A Nam, không khóc không khóc.”
Ánh mắt Lý Nam sợ hãi, cơ thể co rúm, lần đầu tiên thấy mẹ kế đối xử tốt với cô bé như vậy, không thể tin được.
Lý Dung lòng nóng như lửa đốt, không tin mẹ kế ác độc lại trở nên tốt tính hơn, ngược lại cảm thấy nàng đang chồn chúc tết gà, mẹ kế không có lòng tốt, "Đại ca, nữ nhân xấu xa này ác độc lắm, lần trước nàng ta còn muốn tặng A Nam cho người ta, nhưng may mà bị muội nửa đường cướp về.”
Lý Đại Bảo hung tợn nhìn Liễu Phán Nhi, trong lòng đề phòng, "A Dung, không cần lo lắng, chỉ cần có ca ở đây, chắc chắn sẽ không để cho nàng ta thực hiện được. Huynh muội bốn người chúng ta sống thì cùng nhau sống, chết thì cùng nhau chết.”
Danh sách chương