Edit - Beta: Lune
Lễ đón tân sinh viên sẽ diễn ra vào lúc mười giờ sáng, đúng chín rưỡi Quý Đồng ngủ dậy, cậu cất đạo cụ thuật ngụy trang đi rồi kéo rèm giường ra với mái tóc rối bù.
Tối nay có tiệc lớp, một đám sinh viên mới quen nhau nên chắc không về muộn lắm, thời gian cũng vừa đủ.
Ba người bạn cùng phòng khác đã dậy từ lâu, Bùi Thanh Nguyên còn mua bữa sáng ở căng tin về rồi, đang để trên bàn của cậu.
Một lúc nữa phải ra ngoài, Hoàng Văn với Thôi Dĩ Nam đều đang xem điện thoại tranh thủ thời gian tâm sự với bạn cùng lớp.
Thấy Quý Đồng tám giờ tối qua đã đi ngủ mà giờ mới chịu dậy, trên mặt hai người tràn ngập vẻ ghen tị, giấc ngủ của Quý Đồng dài khiến người ta nhìn mà trầm trồ.
"Cậu ngủ lâu thế có thấy mệt không?"
"Không mệt." Vẻ mặt Quý Đồng không đổi, nói: "Ngủ dậy thoải mái lắm."
Tối qua ký chủ để cậu bên cạnh gối, dùng khăn phủ gối trải thành một cái ổ nhỏ cho cậu, Quý Đồng vốn tưởng tán gẫu xong sẽ trở lại không gian ý thức của ký chủ, nhưng lại cảm thấy như vậy vui hơn nên dùng hình dạng mèo bông ngủ một đêm.
Bảo sao lúc trước Phương Hạo đến đây chơi lại thích biến thành xúc xắc nằm ngủ trong hộp cờ cá ngựa.
Quả là một trải nghiệm thần kỳ.
Hôm qua, đến cuối cùng ký chủ cũng không nói cho cậu biết tên Hoàng Văn có gì buồn cười, nhưng chắc do buồn ngủ nên hắn bảo cậu ngủ đi xong không thấy nói gì nữa.
Một đêm trôi qua, Quý Đồng nhanh chóng vứt chuyện này ra sau đầu, vì mỗi ngày cậu đều có rất nhiều chuyện mới lạ muốn làm.
Chẳng hạn như mặc gì và ăn gì.
Quý Đồng mặc đồ ngủ đánh răng rửa mặt xong xuôi, sau khi giải quyết bữa sáng bằng tốc độ ánh sáng xong, cậu lấy chiếc áo sơ mi đen mà chị Âm Âm mua cho năm ngoái ra vui vẻ thay vào.
Còn ký chủ lúc nữa phải lên phát biểu trong buổi lễ đón tân sinh viên, sau một ngày lựa chọn kỹ càng, cuối cùng Quý Đồng đã quyết định để ký chủ mặc áo sơ mi trắng thông thường, không thể sai được, đơn giản nhưng cực kỳ tôn nên khí chất của ký chủ.
Nguyên nhân chính là phối đen trắng thế này khá thú vị.
Thôi Dĩ Nam đứng cạnh hóng hớt cảm thấy hơi tiếc: "Hôm qua thấy cậu mặc áo sơ mi hoa đẹp ra phết, mặc cái đó lên phát biểu trước đám đông thì kích thích biết bao."
Quý Đồng cũng rất thích cái áo sơ mi hoa mà ký chủ mãi không chịu mặc kia: "Lần sau chắc chắn sẽ mặc!"
Bùi Thanh Nguyên đang mặc cho cậu xoay tới xoay lui:...
Quý Đồng rất nhanh nhẹn, trong vòng mười lăm phút đã hoàn thành xong mọi việc, sau đó ra ngoài cùng mọi người, tiến về phía hội trường lớn trong trường.
Trên đường đi, ánh mắt mọi người đều bị một đen một trắng này thu hút.
Hoàng Văn đi bên cạnh họ thở dài: "May mà không học cùng lớp với hai cậu."
Thôi Dĩ Nam phì cười: "Nghĩ theo hướng tích cực đi, ở bên cạnh họ thì không cần lo về vấn đề hình tượng nữa, có thể mặc quần áo tùy thích vì dù sao cũng chẳng có ai để ý."
"Cũng đúng, thế không mặc gì thì sao?"
"Cái này thì không biết, không thì cậu thử xem?"
Quý Đồng bị cuộc trò chuyện của hai bạn cùng phòng chọc cười tít mắt, da cậu vốn trắng nên mặc áo sơ mi đen vào trông càng trắng hơn, trắng đến mức không chân thực, liên tục thu hút ánh nhìn và lời bàn tán của người lạ.
Bùi Thanh Nguyên đi bên cạnh cậu, vẻ mặt vốn chỉ vô cảm nay đã thành công tiến hóa từ lạnh lùng sang lạnh như băng sau khi vào hội trường, mang đến hiệu quả làm mát miễn phí tốt hơn cả điều hòa trong hội trường cho các bạn.
Người duy nhất được khí lạnh bỏ qua là Quý Đồng.
Cậu nhìn ký chủ hài lòng cực kỳ, tự cảm thấy gu thẩm mỹ của mình quả thật quá cao cấp, chọn cái áo sơ mi trắng rõ là thích hợp.
Nguyên liệu nấu ăn cao cấp thường chỉ cần cách chế biến đơn giản nhất thôi là ngon rồi.
Xét thấy xung quanh còn có những bạn khác, cậu nhỏ giọng nói với ký chủ: "Anh mặc áo sơ mi trắng đẹp trai lắm."
Sinh viên bên cạnh đang định phản hồi với giảng viên về nhiệt độ điều hòa thấp quá bỗng dừng lại, đột nhiên cảm thấy không lạnh nữa.
Điều hòa trong hội trường này kỳ lạ thật.
Chắc là tại đông người quá.
Hội trường rộng lớn chật kín các bạn sinh viên năm nhất, lễ khai giảng kiêm lễ đón tân sinh viên hôm nay không chia khoa viện, gần bốn nghìn sinh viên cùng nhau tề tụ, hiệu ứng thị giác vô cùng chấn động.
Sau khi lãnh đạo nhà trường và các giảng viên phát biểu xong thì đến lượt đại diện tân sinh viên lên phát biểu.
"Xin mời đại diện sinh viên năm nhất đến từ viện Trí tuệ nhân tạo, bạn Bùi Thanh Nguyên lên phát biểu — "
Trong tiếng vỗ tay vang vọng khắp hội trường, Quý Đồng thành thạo mở chế độ quay video.
Hôm nay không chỉ sử dụng chức năng quay video được tích hợp sẵn của hệ thống mà cậu còn cầm theo cả máy ảnh mà Phó Âm Âm mua tặng mình năm ngoái, muốn lưu lại những bức ảnh kỷ niệm quý giá trong thế giới thực này.
Giữa vô số ánh mắt cùng tiếng bàn tán khe khẽ, Bùi Thanh Nguyên đứng dậy đi về phía vị trí sáng chói nhất kia.
Hội trường này lớn hơn sảnh tiệc có cảnh tượng tương tự ở đầu câu chuyện nhiều.
Bước chân của Bùi Thanh Nguyên vững vàng, hắn đi ra phía sau bục được bao quanh bởi hoa tươi rồi đứng yên, nhìn xuống đám đông nhỏ bé bên dưới, cậu thiếu niên đang giơ máy ảnh vẫn là tiêu điểm như cũ.
Hắn bắt đầu phát biểu.
Quý Đồng lặng lẽ quan sát vẻ mặt của những người xung quanh, lần này không có coi thường hay phức tạp mà chỉ có im lặng lắng nghe.
Thời gian trôi qua nhanh quá.
Cảnh tương tự, người giống nhau nhưng cảm xúc lại hoàn toàn khác biệt.
Chức năng giám sát môi trường giúp Quý Đồng tìm được không ít người quen, chẳng hạn như cậu bạn học giỏi Thẩm Dịch Minh đậu chuyên ngành Thiên văn, chẳng hạn như cao thủ bóng chuyền Tống Thời Tinh mà cậu đã quen khi đang đi du lịch, hay như một vài học sinh từng gặp lúc đi cùng ký chủ đến tham gia hoạt động giao lưu.
Và chẳng hạn như Bùi Ngôn đã lâu không gặp.
Cậu ta ngồi giữa những sinh viên của viện Tài chính.
Trên sân khấu, đại diện tân sinh viên có gương mặt lạnh lùng, vẻ ngoài xuất chúng, giọng điệu bình tĩnh mang theo sức thuyết phục không thể chối cãi cùng phong thái khiếp người.
Bùi Ngôn đang ngồi ngay ngắn để ý thấy có hai ba sinh viên quay đầu nhìn mình, dường như muốn nói gì đó, nhưng thấy cậu ta không có phản ứng gì nên tỏ ra hơi thất vọng rồi quay lên.
Cậu ta biết tại sao những người kia nhìn mình, cũng biết tại sao bọn họ lại ngập ngừng như thế.
Chuyện nhà họ Bùi bị tráo con không phải là một bí mật. Mặc dù hầu hết các sinh viên đến từ mọi miền đất nước nhưng vẫn có người biết mối quan hệ giữa cậu ta với Bùi Thanh Nguyên.
Đây đáng lẽ là một tin đồn "thú vị" để bàn tán, đặc biệt là sau khi tu hú chiếm tổ chim khách trở nên bình thường rồi hắn dần dần trở nên mờ nhạt ra sao, đây là chuyện khiến người ta thích thú bàn tán.
Nhưng giờ đây, người ấy vẫn đang đứng trên sân khấu với ánh hào quang rực rỡ, thậm chí còn rực rỡ hơn trước.
Mọi lời bàn tán ồn ào đều trở nên vô nghĩa.
Người ngoài cuộc thích những câu chuyện đầy kịch tính như vậy. Họ sẽ so sánh hai người vốn không nên đối đầu với nhau một cách cay nghiệt, biến nỗi đau thật sự của người khác thành những câu chuyện phiếm nhẹ nhàng để lấp đầy cuộc đời trống rỗng của chính họ.
Thậm chí còn có những người lợi dụng điều này để mưu cầu lợi ích cho bản thân.
Ví dụ như Hướng Cẩm Dương.
Nhưng tất cả hi vọng của bọn họ đều tan thành mây khói.
Bùi Ngôn ngẩn người suy nghĩ, mãi đến khi người bạn ngồi bên cạnh lén lút dùng điện thoại đụng vào vai cậu ta.
"Chỗ anh Trang có tuyết rơi kìa, hâm mộ quá đi mất." Người bạn bên cạnh chìa màn hình điện thoại sang cho cậu ta xem, hạ giọng nói: "Không biết khi nào mới được nghỉ phép về nước, bọn mình tụ họp cái nhỉ."
Đó là một bức ảnh có bố cục rất đẹp, phông nền là những tòa nhà kiến trúc phương Tây phủ đầy tuyết trắng. Trên con đường nhỏ, những sinh viên đang đi bộ, tay ôm sách vở. Chiếc khăn quàng dài của họ bị gió thổi bay lên, vờn qua những khuôn mặt tươi cười của người ngoại quốc.
Bùi Ngôn mỉm cười, cũng hạ giọng trả lời: "Sắp rồi."
Trước khung cảnh tuyết trắng xa xôi này, tâm trí cậu ta cũng trở nên tĩnh lặng, dời sự chú ý của mình khỏi những ánh mắt nhỏ bé kia.
Cậu ta ghen tị với Bùi Thanh Nguyên, cả lúc trước lẫn bây giờ.
Nhưng có một người dịu dàng bình tĩnh nói cho cậu ta rằng, bản thân ghen tị không có tội, chẳng qua cách thể hiện sự ghen tị phân chia có tốt có xấu mà thôi.
Hắn nói với Bùi Ngôn thế nào mới là cách đúng đắn.
Đối với Bùi Ngôn, người kia giống như một vị cứu tinh bước ra từ thế giới hỗn loạn.
Dần dần, cậu ta nghĩ rằng, có lẽ mình đã thật sự tìm thấy con đường đúng đắn trong thế giới xa hoa lộng lẫy ấy.
Sau khi đại diện tân sinh viên phát biểu xong, Bùi Ngôn cũng giống như mọi người, giơ tay, vỗ tay.
Âm thanh nồng nhiệt sôi nổi lấp kín hội trường.
Sau khi kết thúc lễ đón tân sinh viên, Bùi Thanh Nguyên sóng vai với Quý Đồng bước ra ngoài cùng đám đông, hắn ngay lập tức nhận thấy tâm trạng của Quý Đồng có vẻ rất tốt.
Không chỉ đơn thuần là niềm vui bình thường mà còn giống như đã trút bỏ được một gánh nặng nào đó.
"Có chuyện gì vui à?" Hắn hỏi.
Quý Đồng gật đầu, nói ở trong đầu cho hắn biết: "Ký chủ, Bùi Ngôn cũng thi đậu vào Đại học Giang Nguyên, vừa nãy cậu ta ngồi bên viện Tài chính."
Bùi Thanh Nguyên hơi ngạc nhiên, lại nghe cậu nói tiếp: "Em quan sát cậu ta cả buổi, thấy cậu ta không có ý thù địch gì với anh, em nghĩ có lẽ cậu ta cũng đã trưởng thành rồi."
Hồi cấp ba, Bùi Ngôn đã từng cố ý hoặc vô ý thúc đẩy các bạn gây rắc rối cho Bùi Thanh Nguyên khi hắn mới chuyển đến trường THPT Số 2.
Vì phòng Bùi Ngôn sau này sẽ làm ra chuyện gì xấu, nên lúc ký chủ rời khỏi nhà La Tú Vân, Quý Đồng đã lấy cuốn nhật ký thời thơ ấu mà Bùi Ngôn đã bỏ lại để chuẩn bị cho mọi tình huống.
Dựa theo định luật bóng tối thời thơ ấu sẽ xuyên suốt cuộc đời, hiểu rõ tuổi thơ của kẻ thù gần như tương đương với việc nắm được điểm yếu của kẻ đó.
Nhưng giờ có vẻ không cần dùng đến nữa rồi.
"Sau này có cơ hội sẽ trả lại nhật ký cho cậu ta." Quý Đồng nói thêm: "Em không hề nhìn trộm nhật ký đâu nha."
"Được." Bùi Thanh Nguyên đáp lại.
Dù sao thì hai người cũng học chung một trường, không tránh khỏi sẽ có lúc gặp nhau. Nếu có thể sống hòa thuận như những người bạn bình thường, để cho lỗi lầm của thế hệ trước dừng lại ở đây thì quả là một chuyện tốt.
Nhưng trong lòng Bùi Thanh Nguyên vẫn còn chút băn khoăn.
Ai đã giúp Bùi Ngôn thoát khỏi sự ảnh hưởng của Hướng Cẩm Dương, một người rất ghét mình nhỉ? Câu hỏi này chợt lóe lên trong đầu hắn, nhưng tâm trí hắn nhanh chóng bị hình ảnh Quý Đồng đang nhìn ngó xung quanh chiếm cứ.
Tranh thủ những ngày chưa chính thức vào học, hoạt động tuyển thành viên mới của các câu lạc bộ trong trường đang diễn ra hết sức sôi nổi.
Vừa nhìn thấy mấy gian hàng tuyển thành viên của các câu lạc bộ, Bùi Thanh Nguyên lại nhớ đến câu Quý Đồng hỏi chị gái trong câu lạc bộ làm bánh hôm qua: Trong câu lạc bộ có nhiều con gái không ạ?
... Thật ra hắn vẫn tưởng Quý Đồng thích con trai hơn.
Lúc nhỏ rõ ràng thích ngắm cơ bụng của các thành viên trong đội bóng rổ lắm, sao lớn lên lại chuyển thành thích ngắm gái xinh?
Mang theo bí ẩn chưa được giải đáp này, Bùi Thanh Nguyên đã chuẩn bị từ trước không cho Quý Đồng tham gia vào mấy câu lạc bộ kiểu như nhảy múa hay văn học.
Đúng như hắn đoán, ánh mắt Quý Đồng quả nhiên cứ dừng lại chỗ tấm biển của mấy câu lạc bộ rõ ràng có nhiều con gái hơn kia.
Quý Đồng đang đoán xem mức độ chấp nhận của ký chủ đối với câu lạc bộ nào cao hơn.
Cậu hơi tiếc nuối với chuyện ký chủ không cho mình tham gia vào câu lạc bộ làm bánh.
Có lẽ là sợ mình thường xuyên mang đồ ăn ngon về làm gián tiếp ảnh hưởng đến vóc dáng cần giữ gìn của ký chủ chăng.
Tiếc là không nói với ký chủ được, rõ ràng là cậu đang cố gắng hết sức để tìm mối lương duyên trời ban cho ký chủ mà.
Quý Đồng lén lút quan sát vẻ mặt của ký chủ, Bùi Thanh Nguyên cũng lặng lẽ nhìn theo tầm mắt của hệ thống nhà mình, bầu không khí giữa một đen một trắng bỗng trở nên vô cùng khó tả.
"Anh ơi, em muốn tham gia..."
Cậu vừa mở miệng, vẻ mặt Bùi Thanh Nguyên đã đanh lại, ba chữ không được đi đã như đạn lên nòng.
Ai ngờ, sau khi Quý Đồng nhìn rõ tấm biển của câu lạc bộ bên cạnh câu lạc bộ nhảy múa thì bỗng bị câu mất hồn, cậu mở to mắt, nói: "Câu lạc bộ mạt chược!"
Bùi Thanh Nguyên:...?
"Được." Hắn lặng lẽ thở dài.
Mặc dù hắn không rõ tỉ lệ nam nữ trong câu lạc bộ mạt chược thế nào.
Nhưng hoạt động này nghe có vẻ rất khó để nảy sinh tình yêu.
Đàn anh khóa trên trong câu lạc bộ mạt chược vừa vui vừa kinh ngạc tiếp đón hai sinh viên năm nhất đã thu hút 90% ánh nhìn của cả hội trường.
"Chào các bạn, hoạt động chính của câu lạc bộ bọn anh, khụ, đương nhiên là chơi mạt chược, nhưng khác với mạt chược dùng để giải trí thường ngày, của bọn anh là chơi mạt chược thi đấu, luật chơi khá phức tạp, có thể tham gia thi đấu..."
Quý Đồng vui vẻ điền vào phiếu đăng ký tham gia câu lạc bộ, còn Bùi Thanh Nguyên không điền, hắn đã lên kế hoạch rõ ràng về những gì mình muốn làm khi học đại học rồi, nên e rằng hắn không có nhiều thời gian để chơi mạt chược.
Dù sao lúc Quý Đồng chơi vui vẻ chắc chắn sẽ nói cho hắn biết nên hắn cũng không tính là bỏ lỡ.
Trước kia, mỗi lần Quý Đồng chơi cờ cá ngựa thắng Phương Hạo, Bùi Thanh Nguyên đang ngồi lắp ráp robot Viên Kẹo trước bàn làm việc đều sẽ lập tức nghe thấy cậu báo tin vui trong đầu.
Sau khi tham gia vào câu lạc bộ mạt chược, Quý Đồng tạm thời gác lại chuyện tìm mối lương duyên của ký chủ, chuẩn bị xem còn câu lạc bộ nào kỳ lạ nữa hay không.
Cậu dừng bước trước gian hàng của một câu lạc bộ được bày đầy chậu cây cảnh đẹp đẽ.
Bên cạnh mấy chậu cây có một chú mèo cam mập mạp đang nằm lim dim phơi nắng.
Chị gái trong câu lạc bộ làm vườn nhiệt tình giới thiệu: "Đây là mèo của thầy hướng dẫn câu lạc bộ, sau khi tham gia câu lạc bộ làm vườn của bọn chị, em không chỉ được học cách trồng và chăm sóc hoa mà còn có thể sờ mèo bất cứ lúc nào nha."
Quý Đồng với Bùi Thanh Nguyên vốn cũng có một con mèo, nhưng vẻ ngoài của Hoa Hoa quá đặc biệt, thể chất lại càng đặc biệt hơn, không bị rụng lông, sợ bị những người khác phát hiện ra điều khác thường trên thân con mèo giả này nên Quý Đồng không mang nó đến trường, mà để trong hộp thần kỳ của mình, chờ khi nào được nghỉ về nhà thì gọi ra ngoài.
Quý Đồng ngồi xổm xuống, đưa tay ra thử xoa đầu mèo cam: "Chào em."
Con mèo cam không né tránh cậu, có vẻ khá gần gũi với người lạ, mặc cho cậu vuốt ve thoải mái.
Quý Đồng cười càng tươi hơn, hai mắt cậu sáng long lanh, chị gái trong câu lạc bộ làm vườn nhìn mà mặt ửng đỏ, thử kéo gần khoảng cách: "Em trai, em thích hoa gì? Có thể vào câu lạc bộ để học cách trồng nè."
Quý Đồng suy nghĩ, chân thành nói: "Em muốn trồng nấm."
Chị gái ngạc nhiên: "Nấm á?"
"Vâng." Quý Đồng nhìn mấy chậu hoa bày trên gian hàng, miêu tả: "Cây nấm màu trắng ấy ạ, em muốn trồng trong chậu nhỏ kiểu kia."
Chị gái không khỏi cười rộ lên: "Em thích cây đặc biệt ghê."
Còn Bùi Thanh Nguyên đứng bên cạnh lại sững sờ.
Hắn từng mơ thấy "Quý Đồng" cầm một chậu nấm như vậy.
Bùi Thanh Nguyên luôn nghĩ rằng chuỗi giấc mơ đó chỉ là những mảnh ghép của hiện thực được diễn giải một cách phi logic dưới tác động của trí tưởng tượng.
Vì Quý Đồng đặt tên cho con mèo mình biến thành là Nấm, các học sinh đến giao lưu ngày nào cũng gọi Nấm dài Nấm ngắn, cho nên trong mơ của hắn mới xuất hiện một cây nấm khổng lồ lơ lửng ngoài cửa sổ.
Nhưng trước khi Quý Đồng trong hiện thực nói muốn trồng nấm trong chậu, hắn đã thấy thiếu niên xanh xao có khuôn mặt giống hệt với Quý Đồng ngồi xổm dưới bóng cây ngày hè, cẩn thận trồng một cây nấm vào trong chậu.
Lễ đón tân sinh viên sẽ diễn ra vào lúc mười giờ sáng, đúng chín rưỡi Quý Đồng ngủ dậy, cậu cất đạo cụ thuật ngụy trang đi rồi kéo rèm giường ra với mái tóc rối bù.
Tối nay có tiệc lớp, một đám sinh viên mới quen nhau nên chắc không về muộn lắm, thời gian cũng vừa đủ.
Ba người bạn cùng phòng khác đã dậy từ lâu, Bùi Thanh Nguyên còn mua bữa sáng ở căng tin về rồi, đang để trên bàn của cậu.
Một lúc nữa phải ra ngoài, Hoàng Văn với Thôi Dĩ Nam đều đang xem điện thoại tranh thủ thời gian tâm sự với bạn cùng lớp.
Thấy Quý Đồng tám giờ tối qua đã đi ngủ mà giờ mới chịu dậy, trên mặt hai người tràn ngập vẻ ghen tị, giấc ngủ của Quý Đồng dài khiến người ta nhìn mà trầm trồ.
"Cậu ngủ lâu thế có thấy mệt không?"
"Không mệt." Vẻ mặt Quý Đồng không đổi, nói: "Ngủ dậy thoải mái lắm."
Tối qua ký chủ để cậu bên cạnh gối, dùng khăn phủ gối trải thành một cái ổ nhỏ cho cậu, Quý Đồng vốn tưởng tán gẫu xong sẽ trở lại không gian ý thức của ký chủ, nhưng lại cảm thấy như vậy vui hơn nên dùng hình dạng mèo bông ngủ một đêm.
Bảo sao lúc trước Phương Hạo đến đây chơi lại thích biến thành xúc xắc nằm ngủ trong hộp cờ cá ngựa.
Quả là một trải nghiệm thần kỳ.
Hôm qua, đến cuối cùng ký chủ cũng không nói cho cậu biết tên Hoàng Văn có gì buồn cười, nhưng chắc do buồn ngủ nên hắn bảo cậu ngủ đi xong không thấy nói gì nữa.
Một đêm trôi qua, Quý Đồng nhanh chóng vứt chuyện này ra sau đầu, vì mỗi ngày cậu đều có rất nhiều chuyện mới lạ muốn làm.
Chẳng hạn như mặc gì và ăn gì.
Quý Đồng mặc đồ ngủ đánh răng rửa mặt xong xuôi, sau khi giải quyết bữa sáng bằng tốc độ ánh sáng xong, cậu lấy chiếc áo sơ mi đen mà chị Âm Âm mua cho năm ngoái ra vui vẻ thay vào.
Còn ký chủ lúc nữa phải lên phát biểu trong buổi lễ đón tân sinh viên, sau một ngày lựa chọn kỹ càng, cuối cùng Quý Đồng đã quyết định để ký chủ mặc áo sơ mi trắng thông thường, không thể sai được, đơn giản nhưng cực kỳ tôn nên khí chất của ký chủ.
Nguyên nhân chính là phối đen trắng thế này khá thú vị.
Thôi Dĩ Nam đứng cạnh hóng hớt cảm thấy hơi tiếc: "Hôm qua thấy cậu mặc áo sơ mi hoa đẹp ra phết, mặc cái đó lên phát biểu trước đám đông thì kích thích biết bao."
Quý Đồng cũng rất thích cái áo sơ mi hoa mà ký chủ mãi không chịu mặc kia: "Lần sau chắc chắn sẽ mặc!"
Bùi Thanh Nguyên đang mặc cho cậu xoay tới xoay lui:...
Quý Đồng rất nhanh nhẹn, trong vòng mười lăm phút đã hoàn thành xong mọi việc, sau đó ra ngoài cùng mọi người, tiến về phía hội trường lớn trong trường.
Trên đường đi, ánh mắt mọi người đều bị một đen một trắng này thu hút.
Hoàng Văn đi bên cạnh họ thở dài: "May mà không học cùng lớp với hai cậu."
Thôi Dĩ Nam phì cười: "Nghĩ theo hướng tích cực đi, ở bên cạnh họ thì không cần lo về vấn đề hình tượng nữa, có thể mặc quần áo tùy thích vì dù sao cũng chẳng có ai để ý."
"Cũng đúng, thế không mặc gì thì sao?"
"Cái này thì không biết, không thì cậu thử xem?"
Quý Đồng bị cuộc trò chuyện của hai bạn cùng phòng chọc cười tít mắt, da cậu vốn trắng nên mặc áo sơ mi đen vào trông càng trắng hơn, trắng đến mức không chân thực, liên tục thu hút ánh nhìn và lời bàn tán của người lạ.
Bùi Thanh Nguyên đi bên cạnh cậu, vẻ mặt vốn chỉ vô cảm nay đã thành công tiến hóa từ lạnh lùng sang lạnh như băng sau khi vào hội trường, mang đến hiệu quả làm mát miễn phí tốt hơn cả điều hòa trong hội trường cho các bạn.
Người duy nhất được khí lạnh bỏ qua là Quý Đồng.
Cậu nhìn ký chủ hài lòng cực kỳ, tự cảm thấy gu thẩm mỹ của mình quả thật quá cao cấp, chọn cái áo sơ mi trắng rõ là thích hợp.
Nguyên liệu nấu ăn cao cấp thường chỉ cần cách chế biến đơn giản nhất thôi là ngon rồi.
Xét thấy xung quanh còn có những bạn khác, cậu nhỏ giọng nói với ký chủ: "Anh mặc áo sơ mi trắng đẹp trai lắm."
Sinh viên bên cạnh đang định phản hồi với giảng viên về nhiệt độ điều hòa thấp quá bỗng dừng lại, đột nhiên cảm thấy không lạnh nữa.
Điều hòa trong hội trường này kỳ lạ thật.
Chắc là tại đông người quá.
Hội trường rộng lớn chật kín các bạn sinh viên năm nhất, lễ khai giảng kiêm lễ đón tân sinh viên hôm nay không chia khoa viện, gần bốn nghìn sinh viên cùng nhau tề tụ, hiệu ứng thị giác vô cùng chấn động.
Sau khi lãnh đạo nhà trường và các giảng viên phát biểu xong thì đến lượt đại diện tân sinh viên lên phát biểu.
"Xin mời đại diện sinh viên năm nhất đến từ viện Trí tuệ nhân tạo, bạn Bùi Thanh Nguyên lên phát biểu — "
Trong tiếng vỗ tay vang vọng khắp hội trường, Quý Đồng thành thạo mở chế độ quay video.
Hôm nay không chỉ sử dụng chức năng quay video được tích hợp sẵn của hệ thống mà cậu còn cầm theo cả máy ảnh mà Phó Âm Âm mua tặng mình năm ngoái, muốn lưu lại những bức ảnh kỷ niệm quý giá trong thế giới thực này.
Giữa vô số ánh mắt cùng tiếng bàn tán khe khẽ, Bùi Thanh Nguyên đứng dậy đi về phía vị trí sáng chói nhất kia.
Hội trường này lớn hơn sảnh tiệc có cảnh tượng tương tự ở đầu câu chuyện nhiều.
Bước chân của Bùi Thanh Nguyên vững vàng, hắn đi ra phía sau bục được bao quanh bởi hoa tươi rồi đứng yên, nhìn xuống đám đông nhỏ bé bên dưới, cậu thiếu niên đang giơ máy ảnh vẫn là tiêu điểm như cũ.
Hắn bắt đầu phát biểu.
Quý Đồng lặng lẽ quan sát vẻ mặt của những người xung quanh, lần này không có coi thường hay phức tạp mà chỉ có im lặng lắng nghe.
Thời gian trôi qua nhanh quá.
Cảnh tương tự, người giống nhau nhưng cảm xúc lại hoàn toàn khác biệt.
Chức năng giám sát môi trường giúp Quý Đồng tìm được không ít người quen, chẳng hạn như cậu bạn học giỏi Thẩm Dịch Minh đậu chuyên ngành Thiên văn, chẳng hạn như cao thủ bóng chuyền Tống Thời Tinh mà cậu đã quen khi đang đi du lịch, hay như một vài học sinh từng gặp lúc đi cùng ký chủ đến tham gia hoạt động giao lưu.
Và chẳng hạn như Bùi Ngôn đã lâu không gặp.
Cậu ta ngồi giữa những sinh viên của viện Tài chính.
Trên sân khấu, đại diện tân sinh viên có gương mặt lạnh lùng, vẻ ngoài xuất chúng, giọng điệu bình tĩnh mang theo sức thuyết phục không thể chối cãi cùng phong thái khiếp người.
Bùi Ngôn đang ngồi ngay ngắn để ý thấy có hai ba sinh viên quay đầu nhìn mình, dường như muốn nói gì đó, nhưng thấy cậu ta không có phản ứng gì nên tỏ ra hơi thất vọng rồi quay lên.
Cậu ta biết tại sao những người kia nhìn mình, cũng biết tại sao bọn họ lại ngập ngừng như thế.
Chuyện nhà họ Bùi bị tráo con không phải là một bí mật. Mặc dù hầu hết các sinh viên đến từ mọi miền đất nước nhưng vẫn có người biết mối quan hệ giữa cậu ta với Bùi Thanh Nguyên.
Đây đáng lẽ là một tin đồn "thú vị" để bàn tán, đặc biệt là sau khi tu hú chiếm tổ chim khách trở nên bình thường rồi hắn dần dần trở nên mờ nhạt ra sao, đây là chuyện khiến người ta thích thú bàn tán.
Nhưng giờ đây, người ấy vẫn đang đứng trên sân khấu với ánh hào quang rực rỡ, thậm chí còn rực rỡ hơn trước.
Mọi lời bàn tán ồn ào đều trở nên vô nghĩa.
Người ngoài cuộc thích những câu chuyện đầy kịch tính như vậy. Họ sẽ so sánh hai người vốn không nên đối đầu với nhau một cách cay nghiệt, biến nỗi đau thật sự của người khác thành những câu chuyện phiếm nhẹ nhàng để lấp đầy cuộc đời trống rỗng của chính họ.
Thậm chí còn có những người lợi dụng điều này để mưu cầu lợi ích cho bản thân.
Ví dụ như Hướng Cẩm Dương.
Nhưng tất cả hi vọng của bọn họ đều tan thành mây khói.
Bùi Ngôn ngẩn người suy nghĩ, mãi đến khi người bạn ngồi bên cạnh lén lút dùng điện thoại đụng vào vai cậu ta.
"Chỗ anh Trang có tuyết rơi kìa, hâm mộ quá đi mất." Người bạn bên cạnh chìa màn hình điện thoại sang cho cậu ta xem, hạ giọng nói: "Không biết khi nào mới được nghỉ phép về nước, bọn mình tụ họp cái nhỉ."
Đó là một bức ảnh có bố cục rất đẹp, phông nền là những tòa nhà kiến trúc phương Tây phủ đầy tuyết trắng. Trên con đường nhỏ, những sinh viên đang đi bộ, tay ôm sách vở. Chiếc khăn quàng dài của họ bị gió thổi bay lên, vờn qua những khuôn mặt tươi cười của người ngoại quốc.
Bùi Ngôn mỉm cười, cũng hạ giọng trả lời: "Sắp rồi."
Trước khung cảnh tuyết trắng xa xôi này, tâm trí cậu ta cũng trở nên tĩnh lặng, dời sự chú ý của mình khỏi những ánh mắt nhỏ bé kia.
Cậu ta ghen tị với Bùi Thanh Nguyên, cả lúc trước lẫn bây giờ.
Nhưng có một người dịu dàng bình tĩnh nói cho cậu ta rằng, bản thân ghen tị không có tội, chẳng qua cách thể hiện sự ghen tị phân chia có tốt có xấu mà thôi.
Hắn nói với Bùi Ngôn thế nào mới là cách đúng đắn.
Đối với Bùi Ngôn, người kia giống như một vị cứu tinh bước ra từ thế giới hỗn loạn.
Dần dần, cậu ta nghĩ rằng, có lẽ mình đã thật sự tìm thấy con đường đúng đắn trong thế giới xa hoa lộng lẫy ấy.
Sau khi đại diện tân sinh viên phát biểu xong, Bùi Ngôn cũng giống như mọi người, giơ tay, vỗ tay.
Âm thanh nồng nhiệt sôi nổi lấp kín hội trường.
Sau khi kết thúc lễ đón tân sinh viên, Bùi Thanh Nguyên sóng vai với Quý Đồng bước ra ngoài cùng đám đông, hắn ngay lập tức nhận thấy tâm trạng của Quý Đồng có vẻ rất tốt.
Không chỉ đơn thuần là niềm vui bình thường mà còn giống như đã trút bỏ được một gánh nặng nào đó.
"Có chuyện gì vui à?" Hắn hỏi.
Quý Đồng gật đầu, nói ở trong đầu cho hắn biết: "Ký chủ, Bùi Ngôn cũng thi đậu vào Đại học Giang Nguyên, vừa nãy cậu ta ngồi bên viện Tài chính."
Bùi Thanh Nguyên hơi ngạc nhiên, lại nghe cậu nói tiếp: "Em quan sát cậu ta cả buổi, thấy cậu ta không có ý thù địch gì với anh, em nghĩ có lẽ cậu ta cũng đã trưởng thành rồi."
Hồi cấp ba, Bùi Ngôn đã từng cố ý hoặc vô ý thúc đẩy các bạn gây rắc rối cho Bùi Thanh Nguyên khi hắn mới chuyển đến trường THPT Số 2.
Vì phòng Bùi Ngôn sau này sẽ làm ra chuyện gì xấu, nên lúc ký chủ rời khỏi nhà La Tú Vân, Quý Đồng đã lấy cuốn nhật ký thời thơ ấu mà Bùi Ngôn đã bỏ lại để chuẩn bị cho mọi tình huống.
Dựa theo định luật bóng tối thời thơ ấu sẽ xuyên suốt cuộc đời, hiểu rõ tuổi thơ của kẻ thù gần như tương đương với việc nắm được điểm yếu của kẻ đó.
Nhưng giờ có vẻ không cần dùng đến nữa rồi.
"Sau này có cơ hội sẽ trả lại nhật ký cho cậu ta." Quý Đồng nói thêm: "Em không hề nhìn trộm nhật ký đâu nha."
"Được." Bùi Thanh Nguyên đáp lại.
Dù sao thì hai người cũng học chung một trường, không tránh khỏi sẽ có lúc gặp nhau. Nếu có thể sống hòa thuận như những người bạn bình thường, để cho lỗi lầm của thế hệ trước dừng lại ở đây thì quả là một chuyện tốt.
Nhưng trong lòng Bùi Thanh Nguyên vẫn còn chút băn khoăn.
Ai đã giúp Bùi Ngôn thoát khỏi sự ảnh hưởng của Hướng Cẩm Dương, một người rất ghét mình nhỉ? Câu hỏi này chợt lóe lên trong đầu hắn, nhưng tâm trí hắn nhanh chóng bị hình ảnh Quý Đồng đang nhìn ngó xung quanh chiếm cứ.
Tranh thủ những ngày chưa chính thức vào học, hoạt động tuyển thành viên mới của các câu lạc bộ trong trường đang diễn ra hết sức sôi nổi.
Vừa nhìn thấy mấy gian hàng tuyển thành viên của các câu lạc bộ, Bùi Thanh Nguyên lại nhớ đến câu Quý Đồng hỏi chị gái trong câu lạc bộ làm bánh hôm qua: Trong câu lạc bộ có nhiều con gái không ạ?
... Thật ra hắn vẫn tưởng Quý Đồng thích con trai hơn.
Lúc nhỏ rõ ràng thích ngắm cơ bụng của các thành viên trong đội bóng rổ lắm, sao lớn lên lại chuyển thành thích ngắm gái xinh?
Mang theo bí ẩn chưa được giải đáp này, Bùi Thanh Nguyên đã chuẩn bị từ trước không cho Quý Đồng tham gia vào mấy câu lạc bộ kiểu như nhảy múa hay văn học.
Đúng như hắn đoán, ánh mắt Quý Đồng quả nhiên cứ dừng lại chỗ tấm biển của mấy câu lạc bộ rõ ràng có nhiều con gái hơn kia.
Quý Đồng đang đoán xem mức độ chấp nhận của ký chủ đối với câu lạc bộ nào cao hơn.
Cậu hơi tiếc nuối với chuyện ký chủ không cho mình tham gia vào câu lạc bộ làm bánh.
Có lẽ là sợ mình thường xuyên mang đồ ăn ngon về làm gián tiếp ảnh hưởng đến vóc dáng cần giữ gìn của ký chủ chăng.
Tiếc là không nói với ký chủ được, rõ ràng là cậu đang cố gắng hết sức để tìm mối lương duyên trời ban cho ký chủ mà.
Quý Đồng lén lút quan sát vẻ mặt của ký chủ, Bùi Thanh Nguyên cũng lặng lẽ nhìn theo tầm mắt của hệ thống nhà mình, bầu không khí giữa một đen một trắng bỗng trở nên vô cùng khó tả.
"Anh ơi, em muốn tham gia..."
Cậu vừa mở miệng, vẻ mặt Bùi Thanh Nguyên đã đanh lại, ba chữ không được đi đã như đạn lên nòng.
Ai ngờ, sau khi Quý Đồng nhìn rõ tấm biển của câu lạc bộ bên cạnh câu lạc bộ nhảy múa thì bỗng bị câu mất hồn, cậu mở to mắt, nói: "Câu lạc bộ mạt chược!"
Bùi Thanh Nguyên:...?
"Được." Hắn lặng lẽ thở dài.
Mặc dù hắn không rõ tỉ lệ nam nữ trong câu lạc bộ mạt chược thế nào.
Nhưng hoạt động này nghe có vẻ rất khó để nảy sinh tình yêu.
Đàn anh khóa trên trong câu lạc bộ mạt chược vừa vui vừa kinh ngạc tiếp đón hai sinh viên năm nhất đã thu hút 90% ánh nhìn của cả hội trường.
"Chào các bạn, hoạt động chính của câu lạc bộ bọn anh, khụ, đương nhiên là chơi mạt chược, nhưng khác với mạt chược dùng để giải trí thường ngày, của bọn anh là chơi mạt chược thi đấu, luật chơi khá phức tạp, có thể tham gia thi đấu..."
Quý Đồng vui vẻ điền vào phiếu đăng ký tham gia câu lạc bộ, còn Bùi Thanh Nguyên không điền, hắn đã lên kế hoạch rõ ràng về những gì mình muốn làm khi học đại học rồi, nên e rằng hắn không có nhiều thời gian để chơi mạt chược.
Dù sao lúc Quý Đồng chơi vui vẻ chắc chắn sẽ nói cho hắn biết nên hắn cũng không tính là bỏ lỡ.
Trước kia, mỗi lần Quý Đồng chơi cờ cá ngựa thắng Phương Hạo, Bùi Thanh Nguyên đang ngồi lắp ráp robot Viên Kẹo trước bàn làm việc đều sẽ lập tức nghe thấy cậu báo tin vui trong đầu.
Sau khi tham gia vào câu lạc bộ mạt chược, Quý Đồng tạm thời gác lại chuyện tìm mối lương duyên của ký chủ, chuẩn bị xem còn câu lạc bộ nào kỳ lạ nữa hay không.
Cậu dừng bước trước gian hàng của một câu lạc bộ được bày đầy chậu cây cảnh đẹp đẽ.
Bên cạnh mấy chậu cây có một chú mèo cam mập mạp đang nằm lim dim phơi nắng.
Chị gái trong câu lạc bộ làm vườn nhiệt tình giới thiệu: "Đây là mèo của thầy hướng dẫn câu lạc bộ, sau khi tham gia câu lạc bộ làm vườn của bọn chị, em không chỉ được học cách trồng và chăm sóc hoa mà còn có thể sờ mèo bất cứ lúc nào nha."
Quý Đồng với Bùi Thanh Nguyên vốn cũng có một con mèo, nhưng vẻ ngoài của Hoa Hoa quá đặc biệt, thể chất lại càng đặc biệt hơn, không bị rụng lông, sợ bị những người khác phát hiện ra điều khác thường trên thân con mèo giả này nên Quý Đồng không mang nó đến trường, mà để trong hộp thần kỳ của mình, chờ khi nào được nghỉ về nhà thì gọi ra ngoài.
Quý Đồng ngồi xổm xuống, đưa tay ra thử xoa đầu mèo cam: "Chào em."
Con mèo cam không né tránh cậu, có vẻ khá gần gũi với người lạ, mặc cho cậu vuốt ve thoải mái.
Quý Đồng cười càng tươi hơn, hai mắt cậu sáng long lanh, chị gái trong câu lạc bộ làm vườn nhìn mà mặt ửng đỏ, thử kéo gần khoảng cách: "Em trai, em thích hoa gì? Có thể vào câu lạc bộ để học cách trồng nè."
Quý Đồng suy nghĩ, chân thành nói: "Em muốn trồng nấm."
Chị gái ngạc nhiên: "Nấm á?"
"Vâng." Quý Đồng nhìn mấy chậu hoa bày trên gian hàng, miêu tả: "Cây nấm màu trắng ấy ạ, em muốn trồng trong chậu nhỏ kiểu kia."
Chị gái không khỏi cười rộ lên: "Em thích cây đặc biệt ghê."
Còn Bùi Thanh Nguyên đứng bên cạnh lại sững sờ.
Hắn từng mơ thấy "Quý Đồng" cầm một chậu nấm như vậy.
Bùi Thanh Nguyên luôn nghĩ rằng chuỗi giấc mơ đó chỉ là những mảnh ghép của hiện thực được diễn giải một cách phi logic dưới tác động của trí tưởng tượng.
Vì Quý Đồng đặt tên cho con mèo mình biến thành là Nấm, các học sinh đến giao lưu ngày nào cũng gọi Nấm dài Nấm ngắn, cho nên trong mơ của hắn mới xuất hiện một cây nấm khổng lồ lơ lửng ngoài cửa sổ.
Nhưng trước khi Quý Đồng trong hiện thực nói muốn trồng nấm trong chậu, hắn đã thấy thiếu niên xanh xao có khuôn mặt giống hệt với Quý Đồng ngồi xổm dưới bóng cây ngày hè, cẩn thận trồng một cây nấm vào trong chậu.
Danh sách chương