Sau khi lễ chào mừng kết thúc, Bùi Thanh Nguyên lập tức tìm đến thầy Tiền đón Quý Đồng về.

Đã hoàn toàn bị chinh phục bởi chú mèo mang tên Nấm, Tiền Hồng Gia nhìn nó đi mất mà thấy buồn rười rượi, anh ta không còn lo nó sẽ chạy lung tung hay nhắc lại chuyện đưa nó đến cửa hàng thú cưng ngoài trường nữa, thay vào đó lại cẩn thận dặn dò: "Nếu các em bận học, không có thời gian chăm sóc Nấm thì cứ tìm thầy giúp nhé."

"Vâng ạ, cảm ơn thầy Tiền."

Bùi Thanh Nguyên thuần thục ôm mèo rời khỏi hội trường cùng dòng người.

Đến giờ ăn trưa, mọi người tưng bừng trò chuyện đi đến nhà ăn. Mỗi học sinh đều nhận được phiếu ăn do Thành Đức cấp, mỗi phiếu có giá trị 500 đồng, có thể tự do sử dụng tại tất cả các cửa hàng trong phạm vi trường học.

Giữa đám đông, Bùi Thanh Nguyên bỗng cảm nhận được ánh mắt nhiệt tình đang dồn vào người mình.

Hắn hơi mờ mịt quay đầu, thấy Tiêu Tân Thần đang tươi cười làm mặt quỷ với mèo Quý Đồng trong ngực mình, trêu chọc mèo con từ xa cho đến khi người bạn bên cạnh không chịu nổi nữa mà kéo cậu ta đi.

Chẳng những thế, mèo Quý Đồng còn rất phối hợp kêu meo meo với cậu ta, cũng khoa chân múa tay làm mặt xấu khiến Tiêu Tân Thần đang liên tục ngoái đầu lại cười ngây ngô.

Bùi Thanh Nguyên cực kỳ nhạy bén: "Em có vẻ thích cậu ta nhỉ."

Hắn nhận ra rằng khi đối mặt với các bạn cùng lớp khác muốn vuốt mèo, Quý Đồng luôn giữ vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, thậm chí khi đối mặt với thầy Tiền đi theo làm tùy tùng cũng chỉ lười biếng duỗi móng vuốt, vỗ lên mu bàn tay của anh ta đúng theo khí chất cao quý và lịch lãm mà một chú mèo trắng mắt xanh vốn có.

Chỉ duy nhất khi đối mặt với Tiêu Tân Thần, mèo Quý Đồng mới tỏ ra hoạt bát, thân thiện.

Trạng thái gần giống với lúc ở trước mặt hắn.

Nghe vậy, chú mèo trắng lập tức ngồi thẳng lên, dùng đệm thịt mềm mại cà vào vai ký chủ.

"Bởi vì em thấy giáo sư Tiêu là một người tốt, đối với ký chủ cũng rất tốt." Quý Đồng bỗng ngửi thấy mùi nguy hiểm đâu đó, nói như đinh đóng cột: "... Chắc đây là yêu ai yêu cả đường đi mà con người thường nói đó!"

Vừa rồi, chức năng giám sát hoàn cảnh chung quanh của Quý Đồng đã bắt được cảnh Tiêu Tân Thần rón rén đi ra ngoài để gọi điện thoại. Quý Đồng vốn rất tò mò với cậu học sinh cấp ba tạm cho là người quen này nên đã thu cả âm thanh, do vậy cậu mới biết bí mật ấu trĩ của đôi cha con họ Tiêu này.

Đây chính là đồng minh, đương nhiên phải tỏ ra thân thiện và dễ thương hơn chút rồi.

Đội quân lão tăng quét rác giờ đã có thêm một thành viên, làm một thống quét rác vinh dự, Quý Đồng quyết định tôn trọng truyền thống, tạm thời giữ bí mật này, chờ đến mai hoạt động tọa đàm bắt đầu sẽ cho ký chủ một niềm vui bất ngờ.



Trong cái chạm nhẹ của vuốt mèo, Bùi Thanh Nguyên chấp nhận câu trả lời này, sau đó bế cậu vào một nhà hàng kiểu Trung Quốc khá vắng người.

"Anh vào nhà hàng mua về phòng ăn nhé."

Ở đây có rất nhiều nhà hàng, mỗi nhà hàng đều có phong cách riêng biệt. Các món ăn từ những quốc gia khác thì được học sinh yêu thích hơn. Học sinh đến giao lưu hôm nay mọi khi chỉ ăn đồ Trung Quốc trong nhà ăn trường mình nên khi thấy có nhiều món lạ, họ sẽ chọn những nhà hàng phục vụ đồ ăn nước ngoài. Dù sao cũng là phiếu ăn do Thành Đức cấp, có đắt hơn tí cũng không thấy đau lòng.

Tuy nhiên, sau hai năm học ở đây, Bùi Thanh Nguyên thấy nhà hàng Trung Quốc này có hương vị ngon hơn, vì vậy hắn quyết định để Quý Đồng thử món ăn ở đây trước.

Hắn thấy mèo đã ăn trái cây suốt buổi sáng, đoán rằng lúc này cậu muốn ăn bữa chính lắm rồi.

Trong ký túc xá có phòng riêng, chỉ cần khóa cửa lại là Quý Đồng có thể biến hình thành hình dạng con người để ra ngoài ăn.

"Meo ~" (được~)

Trên đường đến nhà ăn, chú mèo Nấm hạnh phúc lắc lư cái đuôi, thu hút bao ánh nhìn từ những học sinh đi ngang qua.

"Các cậu trông thấy không? Con mèo kia trông lạ mắt mà đáng yêu quá."

"Học sinh trường khác kia sao trông quen quen, má, kia không phải là Bùi..."

Bùi Thanh Nguyên nhắm mắt làm ngơ trước tiếng bàn tán, nghe Quý Đồng báo tên món ăn trong đầu mình.

"Em muốn ăn tôm kho tộ, sườn xào chua ngọt, thịt sốt dứa..."

Ban đầu Bùi Thanh Nguyên không đói, nhưng khi nghe giọng nói đầy khao khát và mong đợi kia, chẳng hiểu sao hắn lại thấy đói theo.

Mấy món ăn này nghe có vẻ không khó lắm, đợi cuối tuần về nhà, hắn sẽ làm thử xem sao.

Bùi Thanh Nguyên nghĩ đến lần đầu mình vào bếp, hắn đã làm thử món thịt kho tàu và cũng không thấy thất bại lắm.

Một tiếng sau, Lâm Tử Hải và Thẩm Dịch Minh đã ăn trưa xong, cùng nhau về phòng, định nghỉ ngơi một lát.

Nhưng vừa mở cửa, họ đã ngửi thấy mùi thức ăn khắp phòng.

"Ui, thơm quá, không ngờ lớp trưởng lại lén mua về ăn." Lâm Tử Hải hít mũi: "Mùi này là sườn xào chua ngọt phải không? Sao cảm giác còn ngon hơn cơm tây mình ăn nhỉ? Làm tớ lại muốn ăn nữa rồi."

Thẩm Dịch Minh bên cạnh cậu ta không nói gì, vẻ mặt thoạt hơi sa sút.

Lâm Tử Hải thử khuấy động bầu không khí: "Hay là tối nay chúng ta ăn đồ ăn Trung Quốc nhé? Lúc nữa tớ sẽ đi hỏi lớp trưởng xem cậu ấy chọn món nào với có những món nào ngon."

Thẩm Dịch Minh bấy giờ mới gật đầu: "Ừm."

Nghe thấy tiếng bạn cùng phòng quay về, trong phòng Bùi Thanh Nguyên vang lên một vài tiếng động nhỏ, một lúc sau cửa phòng mở ra.

Bùi Thanh Nguyên cầm hộp đựng đồ ăn trống rỗng ra ngoài, chuẩn bị vứt nó vào thùng rác ở cuối hành lang. Lúc hắn mở cửa, Nấm cũng đi theo ra ngoài với hắn.

So với buổi sáng nhẹ nhàng, bước chân của mèo Nấm lúc này trở nên nặng nề hơn nhiều. Nó đi lững thững đến ban công, cố gắng nhảy lên bàn trà để tận hưởng ánh nắng nhưng thất bại thảm hại, cuối cùng Bùi Thanh Nguyên tốt bụng bế nó lên.

Lâm Tử Hải khiếp sợ nhìn đống hộp trong tay hắn: "Hai cái, bốn cái, sáu cái... Lớp trưởng, lượng thức ăn bọn họ cho vào một hộp ít lắm à?"

"..." Bùi Thanh Nguyên không giải thích được, bèn lảng đi: "Tôi đi vứt rác."

Lại cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo bí ẩn kia, Lâm Tử Hải lập tức ngậm mồm, cảm thấy mình quá ngốc.

Sáu hộp đồ ăn thì sao? Sao cậu ta phải nói ra làm gì!

Tuy rằng ngoại hình của lớp trưởng không cân xứng với sức ăn này, vượt quá tưởng tượng của cậu ta về học thần hệ vận động... Xong rồi, giờ cả người lớp trưởng ngày càng tỏa ra khí lạnh thế kia, liệu sau này còn giúp cậu ta xem bài nữa không.

Nghĩ đến hậu quả đáng sợ kia, Lâm Tử Hải gượng gạo nở nụ cười: "Ha ha, lúc trưa tớ cũng ăn nhiều lắm, thức ăn ở đó ngon ghê."

Mèo Nấm nằm trên bàn trà ngoài ban công, lăn qua lăn lại để lộ cái bụng tròn xoe của mình, xem kịch vui rồi kêu meo meo, còn Bùi Thanh Nguyên bị bắt đội nồi im lặng ra ngoài.

Thế nhưng lúc đi ngang qua Thẩm Dịch Minh, hắn bỗng dừng bước lại: "Không sao chứ?"

Bùi Thanh Nguyên chỉ gặp Thẩm Dịch Minh mấy lần nhưng cũng nhận ra cảm xúc của cậu ta hiện giờ không ổn.

Lâm Tử Hải im bặt, đang xoắn xuýt xem nói thế nào thì thấy Thẩm Dịch Minh lắc đầu, nhỏ giọng trả lời: "Tớ không sao."

Thế là cậu ta lập tức phụ họa theo: "Lớp trưởng mau đi vứt rác đi rồi về nghỉ trưa, buổi chiều còn phải đi học nữa mà."

Bùi Thanh Nguyên quay đầu đi thẳng, không hỏi tiếp nữa.

Buổi sáng trong hội trường, tất cả học sinh đều được chia nhỏ và xếp vào các lớp học hiện có tại Thành Đức theo từng khối lớp. Trong thời gian năm ngày này, họ có thể đi học cùng các bạn và tự do lựa chọn tham gia vào các hoạt động của nhà trường, như diễn đàn thảo luận, thi biện luận, câu lạc bộ...

Bùi Thanh Nguyên được phân vào lớp 12A3 cùng với bốn học sinh trường khác. Tổng cộng có năm người được xếp vào lớp 12A3, trong đó người duy nhất hắn biết là Thẩm Dịch Minh.

Để tránh gây ra tranh cãi khi mang mèo vào lớp học, Bùi Thanh Nguyên và Quý Đồng đã thỏa thuận với nhau, cậu sẽ trích dữ liệu ra mô phỏng một chú mèo đang ngủ trong ký túc xá, trong khi ấy, cậu sẽ sử dụng hình dạng Bé đẹp. Nếu trên lớp chán quá, Quý Đồng có thể chuyển về hình dạng Nấm rồi đi dạo khắp nơi.

Sau thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi, trên đường đi đến lớp học, Quý Đồng mới tò mò hỏi: "Nhuyễn Nhuyễn, ngày trước anh học lớp nào vậy? Trong A1 có người quen của anh không?"

"A6." Bùi Thanh Nguyên nói: "Không, không tính là quen."

Kẻ đáng ghét là con trai của quản gia kia hình như cũng học A6, ký chủ nói không quen thì có khi cũng không gặp gỡ hay tiếp xúc gì nhiều với học sinh lớp này, cho nên cũng sẽ không có sóng gió gì lớn.

Thầm thấy may mắn xong, Quý Đồng còn định hỏi thêm nhưng nghĩ sao lại thôi.

Có lẽ ký chủ cũng không biết Bùi Ngôn học lớp nào.

Trong số đại diện học sinh của Thành Đức trong buổi lễ chào mừng, cậu không thấy hình bóng của Bùi Ngôn. Lúc đó, cậu còn thở phào nhẹ nhõm.

Hi vọng lúc nữa vào lớp 12A1 sẽ không gặp phải Bùi Ngôn.

Giờ hai nhà họ Bùi và họ La đều tạm thời yên bình. Bùi Thanh Nguyên đã có cuộc sống mới và Bùi Ngôn cũng vậy. Cho nên, Quý Đồng thật sự không muốn để ký chủ gặp lại người đã thay đổi cuộc sống của mình. Mọi người đều còn trẻ, giả như gặp lại nhau cũng sẽ khó tránh khỏi mất cân bằng trong lòng, thay vì thế chi bằng coi như người đó không tồn tại.

Bùi Thanh Nguyên không biết hệ thống của mình đang nghĩ gì, chỉ là khi hắn bước vào lớp học 12A3, sau khi đảo mắt quanh lớp, nhìn những khuôn mặt xa lạ hoặc có quen biết kia, hắn thấy mặt đồng hồ nhấp nháy đèn đỏ thể hiện sự vui mừng.

"Em vui gì thế?"

"Tại thời tiết hôm nay đẹp ý."

"Ừm." Bùi Thanh Nguyên ngồi xuống rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, trông đám mây trôi lững lờ cùng những chiếc lá ngô đồng vàng óng trong chiều thu, hắn khẽ lặp lại: "Thời tiết hôm nay rất đẹp."

Sự xuất hiện của học sinh đến từ các trường khác đã gây ra một loạt tiếng xôn xao, nhưng tổng thể vẫn rất kiềm chế. Có bạn còn chủ động đến làm quen với các bạn mặc đồng phục của trường chuyên trong tỉnh, bầu không khí khá thân thiện.

Những quy tắc tiếp đón được Trường Trung học số 2 định ra đã được thầy cô giáo nhấn mạnh nhiều lần.

Không được thể hiện bất cứ hành vi thiếu lễ độ nào trước mặt nhóm học sinh trường khác này.

Trường Trung học số 2 xếp hạng tại thành phố thực sự chỉ ở mức trung bình, cộng thêm thân phận đặc biệt của Bùi Thanh Nguyên nên hắn và Thẩm Dịch Minh không tránh khỏi được để ý đến nhiều hơn. Người có tính cách hướng nội như Thẩm Dịch Minh thấy câu nệ cực kỳ, cậu ta cúi đầu nhìn sách giáo khoa, không dám ngẩng lên nhìn các bạn chung quanh.



Quý Đồng không thấy bất kỳ khuôn mặt quen thuộc nào trong lớp này, không có Hướng Cẩm Dương, không có Bùi Ngôn, cũng không có những người trong đội bóng rổ thua thảm hại lần trước.

Cậu hài lòng kích hoạt chức năng giám sát, chuẩn bị sẵn sàng quan sát và phân tích kỹ càng, để xem liệu có ai trong nhóm người lạ này có thể đe dọa đến Bùi Thanh Nguyên hay không.

Sau khi kiểm tra toàn bộ, Quý Đồng đã đánh dấu hai người, một nam, một nữ.

Bạn nam mặc đồng phục mùa Thu của Thành Đức, âu phục màu ghi, đeo kính, khuôn mặt điển trai, thoạt nhìn rất nho nhã tri thức.

Bạn nữ rất xinh đẹp, vóc dáng cao ráo, nước da trắng trẻo, mái tóc đen dài buộc phía sau, ngoại hình dịu dàng nền nã, rất phù hợp với tiêu chuẩn tiểu thư xinh đẹp nhà giàu.

Đây là hai người có ngoại hình xuất sắc nhất trong lớp ngoài ký chủ.

Quý Đồng lặng lẽ chụp ảnh bọn họ cho vào hồ sơ theo dõi.

Tuyệt đối không phải vì cậu chú trọng đến vẻ ngoài, như mọi người đều biết, trong bất cứ tiểu thuyết nào thì ngoại hình cũng là tiêu chuẩn quan trọng để phân biệt nhân vật phụ và nhân vật quần chúng.

Để hỏi bạn nam này trước mới được.

"Nhuyễn Nhuyễn, anh có biết bạn nam ngồi hàng thứ hai từ dưới lên ở dãy đầu tiên kia không?"

Bùi Thanh Nguyên theo tiếng nhìn sang, kiên nhẫn trả lời cậu: "Cậu ta là Trang Văn Bạch, là hội trưởng hội học sinh, không quen."

Hóa ra là người giữ chức vụ hội trưởng hội học sinh mà lúc trước Quý Đồng thuận miệng hỏi ký chủ.

Người máy trên mặt đồng hồ lập tức mở to hai mắt ra nhìn.

Phương pháp đánh giá theo vẻ ngoài này quả là cực kỳ có ích.

Trang Văn Bạch đang đọc sách, dường như nhận ra có người đang nhìn mình. Hắn ngẩng đầu lên, thoáng bắt gặp phải ánh mắt Bùi Thanh Nguyên, cậu học sinh thoạt trông lịch sự điềm đạm này khẽ mỉm cười.

"Đã lâu không gặp."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện