Edit - Beta: Lune

"Thế giới số 275369 xuất hiện cảnh báo cấp cao, xin xử lý kịp thời —"

Trong không gian khổng lồ được tạo thành từ dòng dữ liệu, tiếng cảnh báo chói tai vang lên, những người máy đi lại trong đó không hề phản ứng, vẫn tiếp tục xử lý công việc của mình.

Cho đến khi một người máy trong đó phản hồi dữ liệu thì cảnh báo mới dừng lại. Lúc nó mở dữ liệu của thế giới tương ứng ra để bắt đầu kiểm tra, người máy có hình dạng giống hệt bên cạnh quay đầu nhìn nó.

"Số 5, thế giới ngươi phụ trách lại xuất hiện cảnh báo." Giọng nói máy móc lạnh lùng không chút chập trùng: "Vấn đề là gì vậy?"

Số 5 trả lời bằng giọng điệu tương tự: "Danh tính con người của hệ thống bị ký chủ phát hiện, hệ thống và ký chủ yêu nhau, tuyến tình cảm sai đối tượng, tuyến sự nghiệp phát triển quá nhanh, chức năng phát hành nhiệm vụ bị hỏng..."

Đại diện Máy chủ Số 2 đang hỏi đổi giọng điệu sang ngạc nhiên tiêu chuẩn: "Trình độ hư hại của thế giới này rất nghiêm trọng."

Số 5 lại không ngạc nhiên, nó vẫn nhớ hệ thống 0587 phụ trách thế giới này lần đầu tiên đến trung tâm hệ thống tham dự cuộc họp thường ký đã khiến một đồng nghiệp hệ thống bị nhiễm virus không rõ nguồn gốc, may mà đã được nó xử lý kịp thời.

Ngạc nhiên xong, Số 2 lại khôi phục vẻ hờ hững: "Ngươi định sửa chữa thế nào?"

Số 5 trầm tư nói: "Ta vẫn chưa quyết định."

Số 2 lập tức nói đâu ra đấy: "Thế giới số 275369 vẫn chưa được kết toán lần đầu tiên, hậu quả tạm thời vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Dựa theo quy tắc, ngươi có thể điều hệ thống này đi, cho thế giới quay trở lại thời điểm trước khi vấn đề xảy ra, để nó phát triển lại lần nữa, hoặc từ bỏ thế giới hình chiếu này rồi đóng băng nó hoàn toàn."

Nhìn theo số hiệu thì Số 2 được tách ra sớm hơn Số 5, vậy nên rất có tư thái tiền bối.

Nhưng Số 2 nhắc nhở xong, nhìn dữ liệu không ngừng lưu động trong cơ thể Số 5, nó lại mở miệng: "Hình như ngươi không muốn làm thế."

"Đúng vậy." Số 5 thẳng thắn thừa nhận: "Trước khi quyết định, ta muốn đích thân đến thế giới kia xem thử."

"Tại sao?" Số 2 khó hiểu: "Ngươi có thể nhìn thấy mọi thứ trong báo cáo dữ liệu, không cần thiết phải đến tận nơi."

Số 5 im lặng một lúc, đột nhiên nhắc đến một chuyện dường như chẳng hề liên quan: "Mới đây ta đã đến thế giới số 232074 một lần."

Trong đôi mắt máy của Số 2 lóe lên ánh sáng truy vấn dữ liệu, lập tức tiếp lời: "Cũng là thế giới do ngươi phụ trách, chủ đề huyền huyễn, hệ thống do con người nhỏ tuổi đảm nhiệm, thế giới đã vượt qua lần kết toán đầu tiên, biểu hiện xuất sắc, đang vận hành ổn định."

Số 5 gật đầu: "Lúc đến kiểm tra tình trạng thế giới định kỳ, ta đã phát hiện ra một vấn đề rất nhỏ."

"Vấn đề gì?"

"Hệ thống 0499 phụ trách thế giới này đang cố gắng nuôi một loài động vật thủy sinh từng thấy ở thế giới hiện đại, nhưng đã thất bại."

"Lúc ký chủ của cậu ta biết được chuyện này, ban đầu cậu ấy không thèm bận tâm, nhưng khi phát hiện ra hệ thống 0499 rất kiên trì với việc này nên đã dần thay đổi thái độ, muốn âm thầm giúp đỡ 0499."

"Kết quả vì cậu ta không hiểu rõ về loài động vật thủy sinh xa lạ này nên trái lại còn khiến hệ thống 0499 thất bại nhiều lần hơn, ký chủ cũng vì thế mà không dám mở miệng nói với cậu ta."

Số 2 lập tức đưa ra phán đoán: "Đúng là một vấn đề nhỏ, một mẩu vụn vặt thường ngày không ảnh hưởng gì đến cốt truyện chính của thế giới."

"Nhưng..." Số 5 tạm dừng: "Ta phát hiện ra rằng trong quá trình diễn ra những tình tiết thường ngày này, phản hồi của người nhận lại là tích cực nhất."

Số 2 không thể nào hiểu được: "Tại sao?"

"Ta không biết, cho nên ta đã đi vào thế giới kia." Số 5 nói tiếp: "Lúc ta đến, ký chủ của thế giới đó đang luyện chế một vỏ kiếm màu vàng rực rất đặc biệt, muốn tặng cho hệ thống 0499 đang tồn tại dưới dạng linh hồn kiếm."

"Hệ thống 0499 thấy những con thủy sinh mình nuôi lại chết thì sắp khóc rồi, dù sao trước khi trở thành hệ thống, cậu ta cũng chỉ là một đứa bé loài người yếu ớt."

"Mãi đến khi thấy vỏ kiếm sắp thành hình, cậu ta lại vui vẻ lần nữa, dần quên đi cảm xúc muốn khóc, ký chủ vừa rèn vừa quan sát của cậu ta, thấy vậy thì khẽ thở phào."

"Làm sai thì phải bù đắp." Số 2 không hiểu: "Ta không hiểu tại sao một nội dung đơn giản như vây lại nhận được phản hồi tích cực từ người nhận."

"Ta cũng không hiểu." Trong giọng của Số 5 dường như mang theo ý cười: "Nhưng ta thích cảnh này."

"Lần đầu tiên ta gặp hệ thống 0499, linh hồn cậu ta cứ khóc mãi, như thể sẽ không bao giờ dừng lại, khác hẳn với dáng vẻ hiện tại."

Nó nói xong, bầu không khí chìm vào yên tĩnh.

Hồi lâu sau, giọng Số 2 lại hờ hững như ban đầu: "Số 5, ngươi vẫn luôn kỳ quái như vậy."

"Từ khi yêu cầu đưa linh hồn còn sót lại của con người vào làm hệ thống, ngươi đã là kẻ kỳ lạ nhất trong chúng ta rồi."

Số 5 không phản bác, nó đứng dậy đi về hướng khác, giọng nói máy móc không một gợn sóng: "Khi xử lý xong công việc đang chất đống, ta sẽ đến thế giới số 275369 xem thử."

Nó muốn thấy thứ gì đó sinh động hơn những dữ liệu lạnh lẽo, rồi mới quyết định tương lai của thế giới đó.

Là Đại diện cuối cùng được tách ra từ một bộ não cực kỳ thông minh, có lẽ trên người nó đã xuất hiện chút gì đó vượt ra ngoài lý trí và quy tắc.

Mặc dù nó vẫn chưa khẳng định được đó là gì nhưng nó không hề ghét cảm giác này.

...



Thế giới số 275369.

Lớp tuyết đọng trên đường phố tan dần, cái lạnh mùa đông cũng bắt đầu tản đi, những ngọn cỏ dại xanh mướt mọc ở góc tường cũng đã bắt đầu mang hơi thở của mùa xuân.

Sau kỳ nghỉ đông, các sinh viên trở lại trưởng, không ít người qua một cái Tết mà người đều tròn ra giống nhau.

Học kỳ mới bắt đầu, phần lớn sinh viên trong trường vẫn đang chìm đắm trong sự lười biến của ngày nghỉ, chưa vào trạng thái.

Sau khi trải qua kỳ học đầu tiên còn bỡ ngỡ, nhóm sinh viên năm nhất cũng đồng loạt trở thành kẻ già đời hết cả, không còn đi học sớm nữa, phần lớn đều đi học đúng giờ, có người còn thức đêm chơi game rồi trốn học ở ký túc xá.

Tuy nhiên đôi bạn cùng bàn là Quý Đồng và Bùi Thanh Nguyên vẫn đến lớp đúng giờ như trước.

Lớp trưởng Âu Dương Vũ quay đầu hớn hở nhìn hai người họ, tiện thể hỏi han: "Tối nay các thầy tổ chức họp xong, có muốn đến phòng thí nghiệm mở buổi họp chính thức không?"

Ngoài những sinh viên năm 4 đang gặp áp lực việc làm hay học tiếp, thì những người bận rốt nhất trong trường bây giờ có lẽ là các đội tham gia giải RS năm nay.

Giải đấu khu vực trong nước của RS Cup sẽ bắt đầu khởi tranh vào tháng Tư, sau khi tất cả các kết quả của vòng loại đã được quyết định, sẽ có một thời gian chuẩn bị kéo dài hơn một tháng. Vào tháng Sáu sẽ là giải đấu quốc tế cuối cùng của mùa giải.

Năm ngoái đội tuyển của viện Trí tuệ nhân tạo trường Đại học Giang Nguyên tuy đã giành được chức vô địch ở nhiều hạng mục trong giải đấu khu vực trong nước, nhưng tiếc là chỉ giành được vị trí thứ ba ở giải quốc tế.

Các giáo sư trong viện sau khi xem qua tác phẩm của từng đội tuyển năm nay đều có kỳ vọng rất cao đối với giải quốc tế lần này.

Trước kia, hạng mục được các giáo sư quan tâm nhất thường là hạng mục bóng đá robot thi đấu bóng đá, bởi đây là hạng mục có tính giải trí cao và tầm ảnh hưởng lớn nhất, nhưng năm nay, các giáo sư trong viện gần như thay phiên nhau đến phòng thí nghiệm của đội Bùi Thanh Nguyên.

Rất nhiều giáo sư vốn không có hứng gì với mấy trò bài bạc đã bắt đầu học chơi mạt chược. Cuối cùng, cơn bão mạt chược không thể tránh khỏi đã lan từ sinh viên sang nhóm giáo viên.

Vì vậy hội trưởng câu lạc bộ mạt chược ngày càng có địa vị cao trong chốn giang hồ đã thay đổi dòng giới thiệu trên trang cá nhân của mình từ "Hiện tại không tuyển thêm thành viên" thành "Muốn tham gia hoạt động câu lạc bộ cần phải bốc thăm, các thầy cô cũng phải bốc thăm", trong phút chốc nổi tiếng không ai sánh bằng.

Nói chung, các thầy cô đang rất kỳ vọng vào cuộc thi năm nay. Ngay khi học kỳ vừa bắt đầu, họ đã nóng lòng muốn trò chuyện với từng đội để tìm hiểu kỹ về ý tưởng và tiến độ của mọi người, chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới.

Khác với Bùi Thanh Nguyên và Quý Đồng sống ở thành phố này, các thành viên còn lại trong đội đến từ các tỉnh thành khác nhau, trong kỳ nghỉ cũng đã nghiên cứu các bộ phần do họ phụ trách ở nhà, giờ cũng nên nắm bắt thời gian để ráp vào.

"Được, cậu nói với anh Tạ và mọi người chưa?" Quý Đồng cười đáp.

"Chưa." Âu Dương Vũ nói: "Để tớ nói một tiếng vào trong nhóm."

Vẫn là Quý Đồng gật đầu, Bùi Thanh Nguyên bên cạnh cậu cúi đầu đọc sách, không có phản ứng gì.

Thế là Âu Dương Vũ thôi nhìn, gãi đầu tỏ ra hơi khó hiểu.

Kỳ nghỉ đông khá ngắn, các bạn khác trong lớp ngoài việc hơi tròn ra thì không có gì thay đổi rõ rệt lắm.

Còn Quý Đồng với Bùi Thanh Nguyên thì dường như đều đã thay đổi.

Quý Đồng vẫn hay cười như cũ, nhưng Âu Dương Vũ chẳng hiểu sao lại cảm thấy cậu phóng khoáng cởi mở hơn trước đây nhiều, giống như đã buông bỏ một việc chất chứa trong lòng, ngày càng thoải mái đối mặt với mỗi ngày hơn.

Còn Bùi Thanh Nguyên thì ngược lại, hắn đối với những người khác ngày càng trở nên trầm lặng, hơn nữa bất kể lúc nào cũng ở bên cạnh Quý Đồng.

Từ học kỳ trước, các giảng viên đã cho phép hắn không cần tham gia học một số môn chuyên ngành cơ bản, nhưng học kỳ này hắn không bỏ bất cứ tiết nào, còn luôn ngồi lặng lẽ bên cạnh Quý Đồng như thể đây mới là điều quan trọng nhất.

Âu Dương Vũ nghĩ mãi vẫn không hiểu logic đằng sau những thay đổi này, cậu ta không nhịn được mà thì thầm với bạn cùng phòng kiêm bạn cùng bàn với mình: "Bọn họ chia tay rồi à? Anh Bùi đang theo đuổi lần nữa hả?"

Bạn cùng bàn lập tức nhìn cậu ta với ánh mắt như phát hiện ra châu lục mới: "Không ngờ cậu là trai thẳng thật."

Nghe được câu nay, Âu Dương Vũ bỗng cảm thấy không quen lắm: "Sao lại nói thế?"

Bạn cùng bàn liếc mắt: "Đây rõ ràng là sức mạnh của tình yêu đó, ham muốn chiếm hữu hiểu không hả?"

"Không hiểu." Âu Dương Vũ kiên cường nở nụ cười: "Cậu thấy tớ giống từng có người yêu lắm à?"

Quý Đồng ngồi sau nghe trộm, cậu phì cười, sau đó nói nhỏ với Bùi Thanh Nguyên: "Âu Dương Vũ nghĩ chúng mình chia tay kìa."

Sau khi được hồi sinh, bảng nhiệm vụ không còn phản hồi nữa, thế nên dạo này Quý Đồng không còn giấu giếm mối quan hệ yêu đương trong thấp thỏm nữa.

Bùi Thanh Nguyên liếc cậu: "Không phải."

"Thế anh vui lên xem nào." Quý Đồng chọc tay hắn: "Nhuyễn Nhuyễn."

Kể từ hôm thân phận con người của cậu bị bại lộ, Bùi Thanh Nguyên không cho cậu gọi là ký chủ nữa, gọi gì cũng được, chỉ có ký chủ là không được gọi.

Vì vầy cậu đành phải chọn ngẫu nhiên trong ba xưng hô kia: Nhuyễn Nhuyễn, anh trai, Bé Tròn.

Bùi Thanh Nguyên nghiêm túc trả lời cậu: "Anh đâu có không vui."

Quý Đồng nhìn vào đôi mắt hắn, thấy tình cảm mãnh liệt lộ liễu hơn trước kia nhiều.

Quả thật đúng như hắn nói, nhưng dựa vào sự tiếp xúc và hiểu biết hơn một năm qua, Quý Đồng cảm thấy hình như Bùi Thanh Nguyên đang đưa ra một quyết định quan trọng.

Dưới sự bao trùm của nguy cơ luôn lơ lửng trên đầu, một quyết định quan trọng có thể sẽ ảnh hưởng đến tương lai của cả hai người.



Quý Đồng không biết đó sẽ là gì, chỉ có thể an ủi hắn bằng những lời nói quen thuộc nhất của mình: "Anh đừng lo quá, ngày mai chưa chắc sẽ tồi tệ đâu."

Trước đây cậu luôn nói với chính mình như vậy.

Ngày mai có lẽ sẽ tốt đẹp hơn, vì vậy hãy cố gắng kiên trì đến ngày mai.

Vô số ngày mai được mong chờ chất chồng lên nhau tạo ra những tháng ngày dài.

Bùi Thanh Nguyên đặt cốc trà sữa ấm áp vào bàn tay Quý Đồng, sau đó bao lấy những ngón tay lành lạnh của cậu: "Ừm."

Hơi ấm lan tỏa trong lòng bàn tay.

Khâu đồ ăn vặt, trái cây và trà sữa hàng ngày vãn chưa thay đổi.

Chó độc thân Âu Dương Vũ vô tình nhìn thấy cảnh này, lần nữa ủ rũ nhìn sang bạn cùng bàn: "Tớ cũng muốn uống trà sữa."

"Ừ, mua đi."

"Tớ còn muốn có người yêu."

"... Muốn thì đi kiếm đi, nói với tớ làm gì!"

Nghe hai người ngồi trước đấu võ mồm, Quý Đồng vừa cầm cốc trà sữa vừa cười nắc nẻ.

Tối đến, trong tòa nhà của viện Trí tuệ nhân tạo sáng trưng, trên hành lang thỉnh thoảng lại có sinh viên đi qua, một hội nghị vừa kết thúc, khắp nơi có tiếng nói chuyện râm ran.

Kiều Vân Hạc ngồi bên cạnh bồn hoa dưới tòa nhà trò chuyện với bạn trong đội.

"Thứ mà Tiểu Bùi đội mình làm ở đội khác ngầu khủng khiếp." Anh bạn hơi uể oải: "So sánh ra thì cảm giác như thứ chúng ta làm chẳng có gì thú vị cả."

Kiều Vân Hạc an ủi anh ta: "Thoải mái đi, hạng mục thi đấu khác nhau mà, so sánh làm gì."

"Cũng đúng." Anh bạn thở dài: "Tin tức của cậu linh hoạt thật đấy, vừa khai giảng đã kéo được họ đến đây, quả là một chuyện tốt với đội chúng ta —"

Anh ta còn chưa nói xong thì đột nhiên thấy Kiều Vân Hạc đứng phắt dậy, thậm chí còn chửi tục: "Đệt, tớ đúng rồi!!'

Anh bạn:...

Cũng đâu cần kích động như thế.

Anh ta đang định nói gì đó thì vô thức nhìn theo Kiều Vân Hạc, bỗng thấy một người xa lạ có ngoại hình cực kỳ bắt mắt đang đi về phía viện Trí tuệ nhân tạo.

Người kia trông có vẻ rất lớn tuổi, mái tóc trắng buộc đuôi ngựa sau gáy, mặc âu phục màu đen, dáng người cao ráo, khuôn mặt lạnh lùng lại còn đeo kính râm, là một ông già vô cùng có phong độ, như thể vừa bước ra từ tạp chí thời trang.

Nhà khoa học già quái gở có bộ râu trắng.

Kiều Vân Hạc không ngờ lúc mình còn sống lại có thể nhìn thấy một người phù hợp với trí tưởng tượng của mình thế này.

Mặc dù râu trắng biến thành tóc đuôi ngựa nhưng mấy cái này chỉ là râu ria thôi, trông thế kia càng ngầu.

"Chẳng lẽ mình đang mơ?"

Anh đứng lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào ông già kia không chớp mắt, mãi đến khi chắc chắn đối phương thật sự muốn tiến vào tòa nhà của viện Trí tuệ nhân tạo này.

Kiều Vân Hạc không nhịn nổi nữa, đi lên trước mấy bước, bật thốt: "Xin hỏi ngài đến tìm Bùi Thanh Nguyên và Quý Đồng ạ?"

Ông già dừng bước, chậm rãi quay đầu nhìn anh: "Sao cậu biết?"

Giọng nói của ông ta không có chút cảm xúc nào, vô cùng phù hợp với ngoại hình lạnh lùng kia.

Kiều Vân Hạc phấn khích đến mức như sắp bay lên trời, anh nhanh chóng báo cáo: "Các thầy trong viện vừa cho mọi người họp xong, hai người họ hình như có chút mâu thuẫn nên đang ở góc nào đó nói chuyện riêng rồi, ngài đến là vì chuyện này à?"

Có khi toàn bộ tưởng tượng của anh về lão khoa học quái gở cùng tình nghĩa huynh đệ đồng môn sâu đậm đều đúng hết!! Đại diện Máy chủ Số 5 nhìn chằm chằm vào dân bản địa của thế giới hình chiếu chủ động bắt chuyện với mình một cách cảnh giác: "Cậu biết tôi là ai à?"

Nó đang định kiểm tra sâu xem thế giới này có xuất hiện dữ liệu bất thường đáng ngờ nào nữa không thì nghe thấy cậu sinh viên hớn hở trước mặt nói một cách chắc chắn: "Cháu biết, ngài là ông già ngầu nhất!"

Trong đôi mắt máy được kính râm che khuất của Đại diện Máy chủ Số 5 thoáng hiện vẻ hoang mang.

Còn Kiều Vân Hạc thì vội vàng đưa cuốn sổ tay ra, giọng nói đầy ngưỡng mộ lẫn sùng bái: "Anh đẹp trai, cho em xin chữ ký được không?"

...

Tác giả bình luận:

Nịnh hót giải cứu thế giới (đùa thôi)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện