Trong hương thơm nồng nàn của mùa, bởi vì hoa rơi
Bởi vì cô đơn, bởi vì anh quay đầu
Mà khiến em rưng rưng cất tiếng hát
Chẳng qua là
Một bài hát không có lời ca
Cũng đang trong lúc bất ngờ, bởi vì bức màn bị kéo lên
Bởi vì đèn bừng sáng, bởi vì mọi người vỗ tay
Mới phát hiện, bài ca của em
Lại là rực rỡ nhất vở kịch.
Bảy giờ sáng, cửa lớn khu nhà trọ mở ra, một người đàn ông vai đeo balo lạnh lùng đi ra, dưới gốc cây ven đường, một cô gái cao gầy ăn mặc sành điệu vội tiến lên đón.
- Hi! Kỷ Siêu!
Anh phiền chán nhíu mày:
- Giờ này cô không cần ngủ sao? Diễn suốt đêm mà sáng ra còn tỉnh táo như vậy, cô là người hay là quỷ?
- Wow, Kỷ Siêu đã học được cách quan tâm người khác rồi, em có ngủ mà, chỉ là ngủ được có chút xíu thôi, như vậy thì em có thể ăn nhiều hơn một chút, không cần giảm cân nữa rồi.
Cao Thiến hồn nhiên đáp.
Kỷ Siêu nhàn nhạt quay đi, bước tiếp, như thể đằng sau chẳng có ai.
Cao Thiến nhẹ nhàng theo đuôi. Đột nhiên, anh quay phắt lại, hai cái trán cộc vào nhau, cô đau đớn bưng trán nhưng vẻ mặt anh lại chẳng chút thay đổi.
Cô cười cười lấy lòng anh.
- Ngày ngày cô đi theo tôi thế này không thấy phiền à?
- Không phiền, em thấy rất thoải mái, anh xem, chúng ta là tuấn nam mỹ nữ, đi trên đường rất nổi bật.
- Cô bớt tự kỷ đi, Cao Thiến, tôi đã nói với cô rồi, tránh xa tôi ra một chút, tôi không cần bất kì ai an ủi cả.
- An ủi? Sao có thể? Em mới là người thất tình cơ mà, nhưng em lại vô cùng rạng rỡ như ánh mặt trời, vì sao anh phải xị mặt như vậy, chẳng lẽ như vậy thì lạnh lùng hơn, đẹp trai hơn chắc?
Từ khi thấy anh đau đớn chạy khỏi phòng trọ của cô, lòng cô như bị anh trộm đi mất một khoảng, hại cô đã đau đớn vì thất tình rồi mà vẫn phải thỉnh thoảng chạy tới xem anh có ổn không. Anh càng ngày càng bỏ bê việc học, thường ngủ đến lúc xế chiều thì mới đầu bù tóc rối ra ngoài ăn cơm, không thấy anh phóng túng mà chỉ càng ngày càng sa sút. Cô phát huy sở trường bám dính đến chết cũng không buông, khiến cho anh đành phải khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Anh là người kiêu ngạo, lần đầu tiên thích một ai đó cuồng nhiệt, chưa kịp bắt đầu đã phải rút lui, mà anh bất tri bất giác đã bỏ ra quá nhiều. Có chút mất mát, có chút không cam lòng nhưng lại càng bất đắc dĩ. Sự thật là cô không chấp nhận anh, anh muốn trốn đi để tự liếm láp vết thương mà còn có người không chịu buông tha.
- Không liên quan gì đến em!
Ánh mắt Kỷ Siêu lạnh như băng, lại tiếp tục bước đi. Người phía sau cũng tự giác bước theo.
“Cô không lo mà đi khoe dáng kiếm nhiều tiền, chạy theo tôi làm hộ vệ thì được cái gì chứ?” Người phía trước lạnh nhạt hỏi.
“Có, em thích nhìn soái ca bị em bức cho phát điên, còn cả…”
Người phía trước loáng một cái, một tay nắm chặt cô, đôi môi ấm áp dán lên môi cô. Ánh mắt cô mở lớn, trợn to đến cực hạn thì anh mới rời khỏi môi cô, thoải mái bước tiếp. “Cô muốn tôi phát điên như vậy chứ gì, giờ hài lòng rồi, mời đi về đi!”
“Cái gì?!” Đầu óc cô tương đối đơn giản, còn chưa rõ đây là tình hình gì.
“Cô thất tình, tôi thất tình, không có nghĩa rằng tôi muốn làm liên minh thất tình với cô, Cao Thiến, từ khi còn đi học tôi đã không thích cô, bây giờ thì sao? Ngày ngày cô đi theo tôi chẳng được tác dụng gì cả, tôi sẽ không mềm yếu đến mức cần cô bảo vệ, tôi sẽ sống rất tốt, để cho người đã chạy trốn kia biết rằng mất tôi có nghĩa rằng cô ấy sẽ chịu tổn thất lớn cỡ nào”.
Đi theo anh gần hai tháng, lần đầu tiên anh nói nhiều như vậy… tuy nó khiến cô có chút tan nát cõi lòng.
“Vừa rồi không phải em muốn cua anh, em… em chỉ không muốn vì Tiểu Du mà tinh thần anh sa sút”. Cô hoảng hốt nói.
“Đừng nhắc đến cô ấy nữa!” Đột nhiên cơn giận bốc lên thiêu đốt sự bình tĩnh của anh, vừa nghĩ tới cô đã bỏ đi theo gã Tây kia, anh lại nóng nảy.
“Anh hung dữ như vậy làm gì? Trên đời này đâu chỉ có mình Tiểu Du là con gái. Vẫn còn…”
“Còn có cô chứ gì? Tôi vừa nói rồi, cô không phải mẫu người của tôi”.
“Con người có thể thay đổi, giống như lúc đầu, bạn trai em chẳng điên cuồng mê muội vì em đấy thôi, sau này chẳng phải cũng đã di tình biệt luyến rồi sao?” Cô tốt bụng khuyên nhủ.
“Đừng đánh đồng tôi với loại cặn bã đó. Tôi không dễ dàng thay đổi đâu”. Anh thực sự muốn phát điên, cô ngày nào cũng như vậy hại tất cả bạn bè đều biết anh có người theo đuổi nhưng rõ ràng bọn họ là oan gia mà. “Tôi nói thật với cô, Cao Thiến, cô không cần phải phí sức như vậy, ít nhất, một hai năm tới tôi cũng sẽ không thích bất kì ai, cho nên mời cô về đi thôi!”
Cô che dấu sự mất mát trong lòng, cười đùa: “Em cũng thế, không muốn yêu bất kỳ ai nữa, yêu rất đau, chúng ta đúng là tâm linh tương thông”.
“Ai mà giống cô…”, Kỷ Siêu muốn đánh người nhưng vừa nhìn thấy nụ cười vô tội của cô lại đành cam chịu quay đi, để mặc cô đi cùng, mệt rồi cô sẽ tự buông tay. Cũng giống như trước kia anh với gương mặt ấy, không cố quên đi, thời gian lâu dài, tự nhiên sẽ phai nhạt.
Anh hi vọng là vậy.
Cao Thiến bĩu môi, lại ổn định lại tâm tình, ý chí chiến đấu sục sôi mà đi theo. Người lạnh lùng đẹp trai như vậy, nhặt về nhà cũng được, cho dù bị tổn thương cũng đáng, còn hơn để người khác mang đi thì thật tiếc.
…
Khu tây đại học Yale, một hàng biệt thự xinh đẹp chỉnh tề tách biệt hẳn ra, phong cách kiến trúc cũng là phỏng theo kiến trúc Gothic của đại học Yale. Trước biệt thự có một sân cỏ lớn, bốn phía đều trồng các loại hoa cỏ khác biệt tùy theo sở thích, ven đường là gốc đại thụ cao ngút trời. Trời đang vào cuối thu, hoa dần tàn, cỏ dần úa, cây vẫn xanh lá. Sáng sớm, những chú chim đậu trên cành cây ríu rít hót vang.
Diệp Tiểu Du thức giấc không phải vì tiếng chim hót mà vì em bé trong bụng đạp. Hôm nay thật lạ, bé con rất nghịch ngợm.
Cô hơi nghiêng người đi, quay lưng về phía Trọng Khải, đêm qua anh phải thức đến gần sáng, cô không muốn đánh thức anh.
Đến Yale đã được bảy tháng, chương trình học không quá khó để thích ứng, công việc trợ lý cũng nhanh chóng quen thuộc, với thời tiết và ẩm thực ở đây: Ăn uống thì không quá khó khăn, thân phận Trọng phu nhân với cô cũng rất tự nhiên.
Thực ra thì cũng không phải cô không thoải mái. Mỗi ngày anh đều hỏi cô mặc áo sơ mi màu gì, tham khảo đồ ăn bữa tối, sẽ hỏi cô suy nghĩ về người này người kia, lúc anh đi gặp bạn bè, đồng nghiệp cũng rủ cô đi cùng, trước khi ngủ, sau khi dậy đều ân cần hỏi han, còn cả chung chăn chung gối mặc dù bọn họ không thân mật như vợ chồng. Nhưng tất cả những điều này đang khiến cô dần dần nhập tâm vào nhân vật người vợ.
Một người đi học cực khổ, một người đi làm bận rộn, việc trong nhà đều là Trọng Khải thuê người về làm, bà chủ nhà như cô cũng được nhàn rỗi đi ít nhiều.
Một cánh tay vươn qua, xoay cô lại, ôm cô vào lòng, tay đặt lên bụng cô rồi lại chìm vào giấc mộng. Khi còn ở Thanh Hoa, anh có vẻ rất thích động tác này, ban đầu cô rất mất tự nhiên, lâu dần thành quen, chẳng qua anh chỉ muốn chứng minh rằng anh có cô và có cục cưng mà thôi.
Trong giấc mộng, Trọng Khải không lạnh lùng như lúc thường, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng hơn nhiều, tóc xõa trên trán, có sự gợi cảm mê người. Tại sao anh lại thích đàn ông? Thực sự Diệp Tiểu Du nghĩ mãi không ra. Cô chưa từng thấy anh có người bạn trai nào khác, ngay cả điện thoại cũng không thấy ai gọi, anh ấy ngoài làm việc thì sẽ là đi tản bộ cùng cô, kiểm tra thai nhi định kỳ, tập thể dục cho dễ sinh nở…
Thậm chí anh còn yêu con hơn cả cô.
Mỗi lần đi khám thai định kỳ, anh cũng sẽ ngây ngô nhìn chằm chằm vào màn hình máy siêu âm, nắm chặt tay cô, cô có thể cảm nhận được sự kích động trong anh.
Nhìn anh, có đôi khi cô lại nhớ về Kỷ Dược Phi, nếu như anh biết cô đã có thai thì anh có vui như Trọng Khải không? Có lẽ có nhưng tuyệt đối sẽ không hơn được, Trọng Khải đối xử với cô rất tốt. Từ bài vở, công việc cho đến cuộc sống, anh dùng hết sức mình để trải sẵn thảm đỏ cho cô, dìu dắt cô thật cẩn thận. Còn cô lại chẳng làm được gì cho anh, ngay cả chủ động hỏi han cũng không có.
Trời đã dần sáng, mấy tia nắng ban mai chiếu lên bệ cửa sổ, Diệp Tiểu Du dịu dàng nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mắt, lòng đầy cảm xúc đã biến thành một sự xúc động, lặng lẽ tiến đến gần, hôn lên má anh:
- Trọng Khải, chào buổi sáng!
Cô mỉm cười chậm rãi rời đi, chưa được 5cm, đầu cô chợt bị đè lại, người càng áp sát người anh hơn, anh ôm lấy mặt cô, dịu dàng hôn cô, thăm dò từng chút một, cho đến khi môi cô, lưỡi cô, thân thể và tâm tư cô đều được anh ôm trọn lấy.
Diệp Tiểu Du ôm cổ anh, vùi người vào ngực anh, thở dốc như mất hồn. Cô nhắm mắt lại, lặng yên dựa vào vòm ngực rộng rãi ấy.
Cô vẫn rất thích anh nhưng là, nhưng là rõ ràng người cô yêu lại là Kỷ Dược Phi, chẳng lẽ cô cũng giống như người khác nói, để mặc bản thân buông theo dục vọng?
Cô im lặng, anh lẳng lặng ôm cô, xoay mặt cô lại để cô nhìn vào mắt anh:
- Em yêu, chúng ta là vợ chồng.
Anh thường nhắc nhở cô như vậy, dường như sợ cô đã quên, dường như cũng nhìn ra mâu thuẫn trong cô.
- Vâng!
Cô đỏ mặt cúi đầu để mặc anh dịu dàng ôm mình. Đã thân mật như vậy, không phải là vợ chồng thì là gì?
- Chúng ta không phải là trong phim, diễn cho người khác xem, anh rất thật.
Anh ôm eo cô, vòng ôm rất chặt.
Cô nhìn anh khó hiểu.
- Em yêu, cảm ơn em đã kéo anh ra khỏi con đường kia, cảm ơn em đã cho anh một mái nhà đầy đủ, cảm ơn em đã đồng ý ở bên anh.
Anh hơi nhíu màu, lại ôm mặt cô, dùng tư thế thân mật, quá đỗi tự nhiên mà ngậm lấy môi cô rồi cắn cắn, hôn hôn.
Ban đầu, có lẽ là nhất thời nổi lòng hiệp sĩ, nhưng từng bước lại gần, lại phát hiện, thực ra đã ẩn chứa quá nhiều tư tâm.
- Trọng Khải…
Mặt cô rất nóng, trong tâm trí, trong ánh mắt đều là Trọng Khải. Chẳng qua là cô chủ động chào buổi sáng một lần, vì sao lại trở thành triền miên thế này, Trọng Khải vốn lạnh lùng vô cảm lại có thể trở nên cuồng nhiệt, say mê như vậy.
- Ưm….
Anh chặn ngang lời cô, cũng nhân khe hở này mà tiến vào miệng cô, chiếc lưỡi linh hoạt đùa nghịch cô, tay lần vào váy ngủ của cô, ngón tay thon dài bao phủ lên bầu ngực của cô vốn đã trở nên đầy đặn hơn vì mang thai, ma lực dụ dỗ như kết thành một tấm lưới khiến Diệp Tiểu Du hoàn toàn bị khống chế, mặc cho cô van xin thì Trọng Khải lại càng như được khích lệ mà xâm chiếm mãnh liệt hơn. Anh cuốn lấy đôi môi như cánh hoa của cô, hút lấy sự ngọt ngào của cô. Đôi môi hai người gắn bó như thể đó là bản năng, cô để mặc linh hồn mình bị hút đi, vùi mình trong nụ hôn của anh, cho đến khi không thể thở được nữa.
- Em yêu, em ổn chứ?
Cuối cùng anh cũng buông cô ra, thở gấp một hồi rồi hỏi.
- Vẫn… ổn…
Cô vốn nói năng lưu loát giờ lại trở nên lắp bắp, trái tim, cơ thể đều mất đi năng lực tự chủ trong vòng ôm của anh. Không cần anh nhắc nhở, cô biết nếu tiếp tục thì sẽ xảy ra chuyện gì, nói theo lời Trọng Khải thì là, bọn họ là vợ chồng, làm cái gì mà chẳng được.
Nhưng dường như chuyện không nên phát triển thế này!
May mà anh dừng lại đúng lúc, kéo lại váy ngủ cho cô, vuốt lại những sợi tóc rối, hôn chụt lên má cô:
- Em yêu, nên dậy rồi!
Lúc này thần trí đang tan rã của Diệp Tiểu Du mới dần dần quay về. Cô ngượng ngùng nhìn anh một cái, trên mặt vẫn còn nguyên hơi thở của anh, cô ngồi dậy định xuống giường, người đằng sau lại lưu luyến khẽ ôm cô rồi mới buông tay.
Trong không khí, có cái gì đó đang lặng lẽ, từ từ thay đổi.
Bởi vì cô đơn, bởi vì anh quay đầu
Mà khiến em rưng rưng cất tiếng hát
Chẳng qua là
Một bài hát không có lời ca
Cũng đang trong lúc bất ngờ, bởi vì bức màn bị kéo lên
Bởi vì đèn bừng sáng, bởi vì mọi người vỗ tay
Mới phát hiện, bài ca của em
Lại là rực rỡ nhất vở kịch.
Bảy giờ sáng, cửa lớn khu nhà trọ mở ra, một người đàn ông vai đeo balo lạnh lùng đi ra, dưới gốc cây ven đường, một cô gái cao gầy ăn mặc sành điệu vội tiến lên đón.
- Hi! Kỷ Siêu!
Anh phiền chán nhíu mày:
- Giờ này cô không cần ngủ sao? Diễn suốt đêm mà sáng ra còn tỉnh táo như vậy, cô là người hay là quỷ?
- Wow, Kỷ Siêu đã học được cách quan tâm người khác rồi, em có ngủ mà, chỉ là ngủ được có chút xíu thôi, như vậy thì em có thể ăn nhiều hơn một chút, không cần giảm cân nữa rồi.
Cao Thiến hồn nhiên đáp.
Kỷ Siêu nhàn nhạt quay đi, bước tiếp, như thể đằng sau chẳng có ai.
Cao Thiến nhẹ nhàng theo đuôi. Đột nhiên, anh quay phắt lại, hai cái trán cộc vào nhau, cô đau đớn bưng trán nhưng vẻ mặt anh lại chẳng chút thay đổi.
Cô cười cười lấy lòng anh.
- Ngày ngày cô đi theo tôi thế này không thấy phiền à?
- Không phiền, em thấy rất thoải mái, anh xem, chúng ta là tuấn nam mỹ nữ, đi trên đường rất nổi bật.
- Cô bớt tự kỷ đi, Cao Thiến, tôi đã nói với cô rồi, tránh xa tôi ra một chút, tôi không cần bất kì ai an ủi cả.
- An ủi? Sao có thể? Em mới là người thất tình cơ mà, nhưng em lại vô cùng rạng rỡ như ánh mặt trời, vì sao anh phải xị mặt như vậy, chẳng lẽ như vậy thì lạnh lùng hơn, đẹp trai hơn chắc?
Từ khi thấy anh đau đớn chạy khỏi phòng trọ của cô, lòng cô như bị anh trộm đi mất một khoảng, hại cô đã đau đớn vì thất tình rồi mà vẫn phải thỉnh thoảng chạy tới xem anh có ổn không. Anh càng ngày càng bỏ bê việc học, thường ngủ đến lúc xế chiều thì mới đầu bù tóc rối ra ngoài ăn cơm, không thấy anh phóng túng mà chỉ càng ngày càng sa sút. Cô phát huy sở trường bám dính đến chết cũng không buông, khiến cho anh đành phải khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Anh là người kiêu ngạo, lần đầu tiên thích một ai đó cuồng nhiệt, chưa kịp bắt đầu đã phải rút lui, mà anh bất tri bất giác đã bỏ ra quá nhiều. Có chút mất mát, có chút không cam lòng nhưng lại càng bất đắc dĩ. Sự thật là cô không chấp nhận anh, anh muốn trốn đi để tự liếm láp vết thương mà còn có người không chịu buông tha.
- Không liên quan gì đến em!
Ánh mắt Kỷ Siêu lạnh như băng, lại tiếp tục bước đi. Người phía sau cũng tự giác bước theo.
“Cô không lo mà đi khoe dáng kiếm nhiều tiền, chạy theo tôi làm hộ vệ thì được cái gì chứ?” Người phía trước lạnh nhạt hỏi.
“Có, em thích nhìn soái ca bị em bức cho phát điên, còn cả…”
Người phía trước loáng một cái, một tay nắm chặt cô, đôi môi ấm áp dán lên môi cô. Ánh mắt cô mở lớn, trợn to đến cực hạn thì anh mới rời khỏi môi cô, thoải mái bước tiếp. “Cô muốn tôi phát điên như vậy chứ gì, giờ hài lòng rồi, mời đi về đi!”
“Cái gì?!” Đầu óc cô tương đối đơn giản, còn chưa rõ đây là tình hình gì.
“Cô thất tình, tôi thất tình, không có nghĩa rằng tôi muốn làm liên minh thất tình với cô, Cao Thiến, từ khi còn đi học tôi đã không thích cô, bây giờ thì sao? Ngày ngày cô đi theo tôi chẳng được tác dụng gì cả, tôi sẽ không mềm yếu đến mức cần cô bảo vệ, tôi sẽ sống rất tốt, để cho người đã chạy trốn kia biết rằng mất tôi có nghĩa rằng cô ấy sẽ chịu tổn thất lớn cỡ nào”.
Đi theo anh gần hai tháng, lần đầu tiên anh nói nhiều như vậy… tuy nó khiến cô có chút tan nát cõi lòng.
“Vừa rồi không phải em muốn cua anh, em… em chỉ không muốn vì Tiểu Du mà tinh thần anh sa sút”. Cô hoảng hốt nói.
“Đừng nhắc đến cô ấy nữa!” Đột nhiên cơn giận bốc lên thiêu đốt sự bình tĩnh của anh, vừa nghĩ tới cô đã bỏ đi theo gã Tây kia, anh lại nóng nảy.
“Anh hung dữ như vậy làm gì? Trên đời này đâu chỉ có mình Tiểu Du là con gái. Vẫn còn…”
“Còn có cô chứ gì? Tôi vừa nói rồi, cô không phải mẫu người của tôi”.
“Con người có thể thay đổi, giống như lúc đầu, bạn trai em chẳng điên cuồng mê muội vì em đấy thôi, sau này chẳng phải cũng đã di tình biệt luyến rồi sao?” Cô tốt bụng khuyên nhủ.
“Đừng đánh đồng tôi với loại cặn bã đó. Tôi không dễ dàng thay đổi đâu”. Anh thực sự muốn phát điên, cô ngày nào cũng như vậy hại tất cả bạn bè đều biết anh có người theo đuổi nhưng rõ ràng bọn họ là oan gia mà. “Tôi nói thật với cô, Cao Thiến, cô không cần phải phí sức như vậy, ít nhất, một hai năm tới tôi cũng sẽ không thích bất kì ai, cho nên mời cô về đi thôi!”
Cô che dấu sự mất mát trong lòng, cười đùa: “Em cũng thế, không muốn yêu bất kỳ ai nữa, yêu rất đau, chúng ta đúng là tâm linh tương thông”.
“Ai mà giống cô…”, Kỷ Siêu muốn đánh người nhưng vừa nhìn thấy nụ cười vô tội của cô lại đành cam chịu quay đi, để mặc cô đi cùng, mệt rồi cô sẽ tự buông tay. Cũng giống như trước kia anh với gương mặt ấy, không cố quên đi, thời gian lâu dài, tự nhiên sẽ phai nhạt.
Anh hi vọng là vậy.
Cao Thiến bĩu môi, lại ổn định lại tâm tình, ý chí chiến đấu sục sôi mà đi theo. Người lạnh lùng đẹp trai như vậy, nhặt về nhà cũng được, cho dù bị tổn thương cũng đáng, còn hơn để người khác mang đi thì thật tiếc.
…
Khu tây đại học Yale, một hàng biệt thự xinh đẹp chỉnh tề tách biệt hẳn ra, phong cách kiến trúc cũng là phỏng theo kiến trúc Gothic của đại học Yale. Trước biệt thự có một sân cỏ lớn, bốn phía đều trồng các loại hoa cỏ khác biệt tùy theo sở thích, ven đường là gốc đại thụ cao ngút trời. Trời đang vào cuối thu, hoa dần tàn, cỏ dần úa, cây vẫn xanh lá. Sáng sớm, những chú chim đậu trên cành cây ríu rít hót vang.
Diệp Tiểu Du thức giấc không phải vì tiếng chim hót mà vì em bé trong bụng đạp. Hôm nay thật lạ, bé con rất nghịch ngợm.
Cô hơi nghiêng người đi, quay lưng về phía Trọng Khải, đêm qua anh phải thức đến gần sáng, cô không muốn đánh thức anh.
Đến Yale đã được bảy tháng, chương trình học không quá khó để thích ứng, công việc trợ lý cũng nhanh chóng quen thuộc, với thời tiết và ẩm thực ở đây: Ăn uống thì không quá khó khăn, thân phận Trọng phu nhân với cô cũng rất tự nhiên.
Thực ra thì cũng không phải cô không thoải mái. Mỗi ngày anh đều hỏi cô mặc áo sơ mi màu gì, tham khảo đồ ăn bữa tối, sẽ hỏi cô suy nghĩ về người này người kia, lúc anh đi gặp bạn bè, đồng nghiệp cũng rủ cô đi cùng, trước khi ngủ, sau khi dậy đều ân cần hỏi han, còn cả chung chăn chung gối mặc dù bọn họ không thân mật như vợ chồng. Nhưng tất cả những điều này đang khiến cô dần dần nhập tâm vào nhân vật người vợ.
Một người đi học cực khổ, một người đi làm bận rộn, việc trong nhà đều là Trọng Khải thuê người về làm, bà chủ nhà như cô cũng được nhàn rỗi đi ít nhiều.
Một cánh tay vươn qua, xoay cô lại, ôm cô vào lòng, tay đặt lên bụng cô rồi lại chìm vào giấc mộng. Khi còn ở Thanh Hoa, anh có vẻ rất thích động tác này, ban đầu cô rất mất tự nhiên, lâu dần thành quen, chẳng qua anh chỉ muốn chứng minh rằng anh có cô và có cục cưng mà thôi.
Trong giấc mộng, Trọng Khải không lạnh lùng như lúc thường, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng hơn nhiều, tóc xõa trên trán, có sự gợi cảm mê người. Tại sao anh lại thích đàn ông? Thực sự Diệp Tiểu Du nghĩ mãi không ra. Cô chưa từng thấy anh có người bạn trai nào khác, ngay cả điện thoại cũng không thấy ai gọi, anh ấy ngoài làm việc thì sẽ là đi tản bộ cùng cô, kiểm tra thai nhi định kỳ, tập thể dục cho dễ sinh nở…
Thậm chí anh còn yêu con hơn cả cô.
Mỗi lần đi khám thai định kỳ, anh cũng sẽ ngây ngô nhìn chằm chằm vào màn hình máy siêu âm, nắm chặt tay cô, cô có thể cảm nhận được sự kích động trong anh.
Nhìn anh, có đôi khi cô lại nhớ về Kỷ Dược Phi, nếu như anh biết cô đã có thai thì anh có vui như Trọng Khải không? Có lẽ có nhưng tuyệt đối sẽ không hơn được, Trọng Khải đối xử với cô rất tốt. Từ bài vở, công việc cho đến cuộc sống, anh dùng hết sức mình để trải sẵn thảm đỏ cho cô, dìu dắt cô thật cẩn thận. Còn cô lại chẳng làm được gì cho anh, ngay cả chủ động hỏi han cũng không có.
Trời đã dần sáng, mấy tia nắng ban mai chiếu lên bệ cửa sổ, Diệp Tiểu Du dịu dàng nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mắt, lòng đầy cảm xúc đã biến thành một sự xúc động, lặng lẽ tiến đến gần, hôn lên má anh:
- Trọng Khải, chào buổi sáng!
Cô mỉm cười chậm rãi rời đi, chưa được 5cm, đầu cô chợt bị đè lại, người càng áp sát người anh hơn, anh ôm lấy mặt cô, dịu dàng hôn cô, thăm dò từng chút một, cho đến khi môi cô, lưỡi cô, thân thể và tâm tư cô đều được anh ôm trọn lấy.
Diệp Tiểu Du ôm cổ anh, vùi người vào ngực anh, thở dốc như mất hồn. Cô nhắm mắt lại, lặng yên dựa vào vòm ngực rộng rãi ấy.
Cô vẫn rất thích anh nhưng là, nhưng là rõ ràng người cô yêu lại là Kỷ Dược Phi, chẳng lẽ cô cũng giống như người khác nói, để mặc bản thân buông theo dục vọng?
Cô im lặng, anh lẳng lặng ôm cô, xoay mặt cô lại để cô nhìn vào mắt anh:
- Em yêu, chúng ta là vợ chồng.
Anh thường nhắc nhở cô như vậy, dường như sợ cô đã quên, dường như cũng nhìn ra mâu thuẫn trong cô.
- Vâng!
Cô đỏ mặt cúi đầu để mặc anh dịu dàng ôm mình. Đã thân mật như vậy, không phải là vợ chồng thì là gì?
- Chúng ta không phải là trong phim, diễn cho người khác xem, anh rất thật.
Anh ôm eo cô, vòng ôm rất chặt.
Cô nhìn anh khó hiểu.
- Em yêu, cảm ơn em đã kéo anh ra khỏi con đường kia, cảm ơn em đã cho anh một mái nhà đầy đủ, cảm ơn em đã đồng ý ở bên anh.
Anh hơi nhíu màu, lại ôm mặt cô, dùng tư thế thân mật, quá đỗi tự nhiên mà ngậm lấy môi cô rồi cắn cắn, hôn hôn.
Ban đầu, có lẽ là nhất thời nổi lòng hiệp sĩ, nhưng từng bước lại gần, lại phát hiện, thực ra đã ẩn chứa quá nhiều tư tâm.
- Trọng Khải…
Mặt cô rất nóng, trong tâm trí, trong ánh mắt đều là Trọng Khải. Chẳng qua là cô chủ động chào buổi sáng một lần, vì sao lại trở thành triền miên thế này, Trọng Khải vốn lạnh lùng vô cảm lại có thể trở nên cuồng nhiệt, say mê như vậy.
- Ưm….
Anh chặn ngang lời cô, cũng nhân khe hở này mà tiến vào miệng cô, chiếc lưỡi linh hoạt đùa nghịch cô, tay lần vào váy ngủ của cô, ngón tay thon dài bao phủ lên bầu ngực của cô vốn đã trở nên đầy đặn hơn vì mang thai, ma lực dụ dỗ như kết thành một tấm lưới khiến Diệp Tiểu Du hoàn toàn bị khống chế, mặc cho cô van xin thì Trọng Khải lại càng như được khích lệ mà xâm chiếm mãnh liệt hơn. Anh cuốn lấy đôi môi như cánh hoa của cô, hút lấy sự ngọt ngào của cô. Đôi môi hai người gắn bó như thể đó là bản năng, cô để mặc linh hồn mình bị hút đi, vùi mình trong nụ hôn của anh, cho đến khi không thể thở được nữa.
- Em yêu, em ổn chứ?
Cuối cùng anh cũng buông cô ra, thở gấp một hồi rồi hỏi.
- Vẫn… ổn…
Cô vốn nói năng lưu loát giờ lại trở nên lắp bắp, trái tim, cơ thể đều mất đi năng lực tự chủ trong vòng ôm của anh. Không cần anh nhắc nhở, cô biết nếu tiếp tục thì sẽ xảy ra chuyện gì, nói theo lời Trọng Khải thì là, bọn họ là vợ chồng, làm cái gì mà chẳng được.
Nhưng dường như chuyện không nên phát triển thế này!
May mà anh dừng lại đúng lúc, kéo lại váy ngủ cho cô, vuốt lại những sợi tóc rối, hôn chụt lên má cô:
- Em yêu, nên dậy rồi!
Lúc này thần trí đang tan rã của Diệp Tiểu Du mới dần dần quay về. Cô ngượng ngùng nhìn anh một cái, trên mặt vẫn còn nguyên hơi thở của anh, cô ngồi dậy định xuống giường, người đằng sau lại lưu luyến khẽ ôm cô rồi mới buông tay.
Trong không khí, có cái gì đó đang lặng lẽ, từ từ thay đổi.
Danh sách chương