6
Giờ phút này, tôi đột nhiên vô thức nhìn về phía Nghiêm Án.
Tôi muốn xem, anh ta thấy tôi chật vật không chịu nổi như vậy, sẽ có bao nhiêu hài lòng.
Đột nhiên, Văn Giai Nghiên hét lên một tiếng, sau đó ném thứ gì đó ra ngoài, nặng nề rớt sau lưng tôi.
M á u trong người tôi giống như đông lại, cứng ngắc, chậm rãi quay đầu.
Con mèo của tôi đã c/h/ế/t.
Trên người nó không còn phập phồng nữa, trên lông trắng tinh đầy m/á/u, dùng một tư thế tà/n nhẫ/n ch/ế/t trước mắt tôi.
Văn Giai Nghiên vứt ch/ế/t con mèo của tôi.
Cô ta còn ra vẻ tủi thân làm nũng với Nghiêm Án: "Con mèo này vừa rồi muốn cắn em, em bị dọa mới vứt nó ra ngoài!"
Mèo con vừa mới bị cô ta xách lên, đã mất đi phản ứng, làm sao có thể cắn cô ta? Tôi cho rằng, tôi đã không có gì để mất ngoại trừ mẹ tôi.
Nhưng bọn họ lại gi/ế/t ch/ế/t nơi gửi gắm tinh thần còn sót lại của tôi.
Chạm vào cơ thể dần dần cứng nhắc của mèo con, nước mắt của tôi không kiểm soát được rơi xuống từng giọt từng giọt.
Giờ phút này trong mắt tôi không còn ai khác, trực tiếp đi về phía Văn Giai Nghiên, lúc cô ta đang vui sướng khi người gặp họa không hề phòng bị, dùng hết toàn bộ khí lực tát cô ta một cái.
Không đợi mọi người phản ứng, tôi lại nhào tới, một tay túm chặt tóc cô ta, một bên hung hăng cắn vào cánh tay cô ta.
Cho đến khi mùi m/ á/u tươi tràn ngập miệng.
Tôi bị mấy người kéo ra khống chế, Văn Giai Nghiên thét chói tai đứng lên, bộ dáng phát đi.ê.n giống như một con ác quỷ.
“Con k/hốn! Tao phải gi/ ế/t mày!"
Tôi nhìn cánh tay đẫm m/á/u của cô ta, chỉ cảm thấy còn chưa đủ.
Tôi muốn cô ta phải dùng mạng để đền!
"Dừng tay."
Nghiêm Án lên tiếng.
Cái tát Văn Giai Nghiên vung về phía tôi dừng lại trên không trung.
Tôi giương mắt nhìn Nghiêm Án, người ngoài cuộc lạnh lùng này.
Thoạt nhìn anh ta thật sự là cao cao tại thượng, tựa như cuộc tranh đấu giữa những kẻ đ.iê/n không hề liên quan đến anh ta.
Nhưng Văn Giai Nghiên từ đầu đến cuối, đều chỉ nghe theo anh ta không phải sao?
"Anh Án! Anh xem ả khốn này cắn em nè! Anh nhất định phải dạy dỗ nó cho em!"
Nghiêm Án đi tới trước người tôi, giọng nói lạnh lùng từ đỉnh đầu truyền đến.
"Khương Mạn, một con mèo mà thôi...".
Tôi nhìn anh ta, cười đến nỗi nước mắt chảy ra ngoài.
Người mà tôi đã từng thích rất nhiều năm, mối tình đầu của tôi đã tự tay khắc hai từ "gái đi,ế,m" trên vai tôi, cho dù tôi tình nguyện thừa nhận tất cả vũ nhục, vẫn là gi/ế/t c/h/ế/t mèo của tôi...
Bây giờ, anh ta cao cao tại thượng, hiếm khi lộ ra một chút thương hại, nói với tôi: "Một con mèo mà thôi...".
7
Văn Giai Nghiên hung tợn phụ họa: "Một con súc sinh thì có là gì, Khương Mạn, nếu mày chọc tao thì cả mẹ của mày...".
"Câm miệng."
Nghiêm Án lạnh lùng nhìn cô ta một cái.
Chỉ là một ánh mắt, Văn Giai Nghiên lập tức sợ.
Cả người tôi không còn sức lực, xụi lơ trên mặt đất.
Cuối cùng, tôi ôm xác mèo, đi vào mưa và chôn nó ở nơi nó thường thích chơi nhất.
Tôi tu/y/ệ/t v/ọ/ng, vẫn còn sợ hãi.
Lúc xúc động tôi hận không thể lập tức đi c/h/ế/t, nhưng làm sao tôi nỡ bỏ mẹ một mình.
Tôi sợ rằng một ngày nào đó họ sẽ đụng tới mẹ tôi.
Vì vậy, tôi muốn trốn thoát.
Trốn đến nơi nào cũng được, tôi chỉ cần mẹ tôi ở bên cạnh...
Tôi đã chuẩn bị cho tất cả mọi thứ trong thời gian nhanh nhất có thể.
Hôm nay, tình cờ gặp đàn anh Chu Kỳ.
Nhớ tới cái ch/ế/t/ của mèo con, trái tim lại đa/u đớ/n, khi đối mặt với anh ấy cũng cảm thấy rất áy náy.
Mèo con là Chu Kỳ tặng cho tôi, tôi đã nuôi nó từ lúc nó bé bằng một lòng bàn tay, rõ ràng mới lớn lên, lại không thể vui vẻ chạy khắp nơi nữa.
Chu Kỳ là một người hiền lành và khiêm tốn, anh ấy không đổ lỗi cho tôi, còn cố gắng an ủi tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy ấm áp sau một thời gian dài bị áp lực, trong một khoảnh khắc cảm xúc mất đi sự kiểm soát, tôi khóc đến mức không nói nên lời.
Chu Kỳ luống cuống tay chân nhẹ nhàng vỗ về tôi, sau đó dứt khoát nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
"Không phải lỗi của em, lần sau, anh sẽ đưa một con mèo khác, để nó ở cùng em...".
Tôi không dám nói với Chu Kỳ rằng con mèo con đã bị tr/a tấ/n đến ch/ế/t.
Tôi tránh sự thân cận của anh ấy, nói với anh ấy rằng tôi sẽ đưa mẹ tôi đi.
Chu Kỳ sửng sốt, sau đó có vẻ có chút sốt ruột.
"Vì sao, đột nhiên như vậy?"
"Em muốn đi đâu?"
"Khương Mạn, thật ra anh...".
Tôi ngắt lời anh ấy, cố gắng mỉm cười rực rỡ.
"Đàn anh, cám ơn anh."
Nhưng bên cạnh tôi, không thể chứa thêm bất cứ ai nữa.
Bất cứ ai đến gần tôi một chút, tôi sẽ không ngừng nhớ đến cái ch/ế/t thả/m khố/c của con mèo.
Khi nói lời tạm biệt, Chu Kỳ nắm lấy tay tôi.
Tôi vô ý thức muốn tránh ra, anh ấy lại đột nhiên nhét một thứ vào lòng bàn tay tôi.
Lạnh lẽo.
Tôi mở lòng bàn tay của mình ra, đó là một cái vòng tay tinh xảo.
Chu Kỳ nói: "Còn nhớ lần đầu tiên gặp em, vô tình làm gãy vòng đeo tay của em."
"Cái vòng tay này là... Anh tự thiết kế, đã muốn tặng cho em từ lâu rồi."
"Khương Mạn, chúng ta…. Còn có thể gặp lại chứ?"
Trái tim tôi rất phức tạp.
8
Đang muốn đáp lại, lúc này ánh mắt lại không khống chế được nhìn về phía đường đối diện.
Không biết từ lúc nào, nơi đó có một chiếc xe sang màu đen vô cùng quen mắt.
Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt Nghiêm Án chiếm hết tầm mắt của tôi.
Tôi không thấy rõ biểu tình của anh ta, chỉ cảm thấy hơi lạnh thấu xương thổi quét đến.
Nghiêm Án lơ đãng phun ra một vòng khói, vài giây sau, xe rời đi.
Tay tôi run lên, vòng tay của Chu Kỳ rơi xuống đất.
Tôi không dám liếc mắt nhìn anh ấy nữa, hoảng sợ nói một tiếng xin lỗi, xoay người bỏ chạy.
Thời điểm này, tôi chỉ muốn rời đi ngay lập tức, đi xa!
Chẳng bao lâu, tôi đã làm thủ tục xuất viện cho mẹ tôi và đặt vé máy bay.
"Mẹ, chúng ta...".
Bà không ở trong phòng bệnh...
"Mẹ?".
Giọng nói của tôi run rẩy.
Sân thượng, hồ nhân tạo, góc cầu thang, toàn bộ bệnh viện...
Tôi không thể tìm thấy bà ấy!
Chân tôi mềm nhũn, dựa vào tường trượt xuống đất.
Ngón tay run rẩy không ngừng, gọi điện thoại cho Nghiêm Án.
"Mẹ tôi... Ở đâu?"
Một lúc lâu sau, bên kia mới truyền đến tiếng cười nhạo của anh ta.
"Lúc này, cô mới có thể nhớ tới tôi."
"Nghiêm Án!".
Tôi gần như sụp đổ và rít lên tên của anh ta.
Lần cuối cùng gọi tên anh, là lúc e lệ đáp lại lời thổ lộ của anh ta.
Tôi không muốn tin rằng anh ta sẽ làm chuyện đó, nhưng sự thật đã được đặt trước mắt tôi.
Anh ta thực sự là một con qu.ỷ!
"Nếu anh làm hại mẹ tôi, tôi nhất định sẽ gi/ế/t anh!"
"Giết tôi?". Nghiêm Án cười lạnh: "Khương Mạn, cô vẫn luôn tự đề cao bản thân như vậy."
Tôi ngơ ngác nhìn cầu thang trống trải.
Đúng vậy, tôi có thể làm gì đây?
Tôi chỉ có thể lần lượt ép mình phô ra dáng vẻ mà anh ta thích, hèn mọn lấy lòng, giống như một tội nhân.
“Làm ơn… tôi sẽ nghe anh hết...".
Phản kháng là vô ích.
Mà lần này, Nghiêm Án tựa hồ chơi chán ngấy cách cũ.
Chiếc xe kín mít đưa tôi đến nhà anh ta.
Cho đến khi tới đây, cuối cùng tôi cũng gọi được cho mẹ.
Bà nói với tôi rằng bà chỉ đi dạo với người ta, bây giờ bà đã trở lại bệnh viện.
Tôi nhất thời cảm thấy cả người hư thoát, vô lực chống đỡ sô pha miễn cưỡng đứng vững.
9
Nghiêm Án còn chưa xuất hiện, cửa truyền đến tiếng kêu la hét của Văn Giai Nghiên.
“Tránh ra! Dám ngăn cản tôi, có biết tôi là người của anh Án hay không!"
Cô ta đạp giày cao gót, liều lĩnh xông vào trong, trong nháy mắt nhìn thấy tôi, lập tức điên cuồng nhào tới, một cái tát dùng sức tát vào mặt tôi.
Tôi không thể đứng vững, ngã xuống lần nữa.
"Quả nhiên là con kh/ố/n mày! Lại dám đến nhà anh Án, mày cho rằng quyến rũ anh Án, thì mày có thể thay thế tao à?"
Tôi nhìn cô ta một cách chế giễu.
Thay thế cô ta? Đúng là đồ vừa độ.c ác lại ng.u ngốc.
"Ai cho cô ta vào?"
Nghiêm Án chậm rãi đi xuống cầu thang, một đôi chân dài quấn trong quần âu đắt tiền, áo sơ mi nửa mở, ánh mắt lãnh đạm lộ ra nguy hiểm.
Văn Giai Nghiên nhìn đến mê mẩn, đỏ mặt hét lên với tôi: "Nghe chưa, ai cho mày vào, còn không mau cút!"
Nghiêm Án ngồi trên sô pha, ngoắc ngoắc ngón tay với tôi.
Tôi đứng dậy, bị anh ta dùng sức kéo vào trong ngực.
Xung quanh đều là hương vị vừa tắm xong trên người anh ta, tôi chỉ cảm thấy vô cùng gh’ê t/ở/m.
"Tôi nói cô đấy." Nghiêm Án thản nhiên nhìn Văn Giai Nghiên một cái: "Cút đi."
Dứt lời, anh ta vùi đầu, hôn lên cổ tôi.
Sức lực càng lúc càng lớn, một đôi tay gắt gao siết chặt tôi, hận không thể xoa nát tôi.
Tay tôi run rẩy không ngừng, hoàn toàn không tránh được mảy may.
Tôi vĩnh viễn không đoán được rốt cuộc Nghiêm Án muốn làm cái gì.
Tôi nhìn thấy mặt Văn Giai Nghiên tràn đầy kinh ngạc, ngay sau đó ghen ghét trong hai mắt làm cho toàn bộ ngũ quan của cô ta đều bắt đầu vặn vẹo.
"Anh Án! Làm sao anh có thể...".
“Khương Mạn! Con đ.i,ế,m này!"
Nghiêm Án cắn vào xương quai xanh của tôi, buộc tôi phát ra tiếng.
Tôi đưa tay ra, cố gắng đánh anh ta tỉnh táo.
"Nghiêm Án!".
Cảm giác nhục nhã tột độ làm tôi run rẩy.
Anh ta nắm lấy tay tôi, cả người lấn thân xuống.
Tôi bị đè lên ghế sofa, bị ép giơ tay lên cao.
Nghiêm Án bóp cổ tôi, lúc vệ sĩ còn chưa đưa Văn Giai Nghiên ra ngoài, trước mặt mọi người, cúi đầu cắn môi tôi.
Nụ hôn thô bạo cạy mở hàm răng, tôi liều mạng đẩy vai anh ta, cho dù cắn nát môi anh ta, anh ta vẫn không chịu buông tôi ra.
Mùi thuốc lá trộn lẫn với mùi máu tươi, làm cho tôi choáng váng, gần như nghẹt thở.
Cánh cửa được đóng lại, ánh sáng cuối cùng biến mất.
Tôi không nghe rõ tiếng động bên ngoài, bên tai chỉ còn lại tiếng khàn khàn th ở dốc của Nghiêm Án.
Tôi nhắm mắt lại, không còn phản kháng, nước mắt không ngừng chảy ra từ khóe mắt.
Nghiêm Án, nhất định phải tra tấ.n tô.i như vậy, anh mới cảm thấy đã nghiền sao?
10
Dường như anh ta phát ra một tiếng cười khẽ.
Mãi đến khi quần áo của tôi bị xé ra, Nghiêm Án mới dừng động tác.
Anh ta ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh như mực nhìn chằm chằm tôi.
"Ai làm?"
Vết sẹo xấu xí trên vai tôi.
Tôi từ từ mở mắt ra, mỉm cười.
"Anh hy vọng, nhìn thấy cái gì?"
Hai từ đó?
Nghiêm Án sửng sốt, lập tức nắm chặt cổ tay tôi đến đau đớn.
"Ai cho phép cô xóa đi như vậy!"
Tôi quay đầu lại, không muốn liếc nhìn anh ta.
"Nếu anh thích, có thể viết trên người tôi một trăm lần, một ngàn lần."
"Tôi cũng có thể gạch bỏ nó một trăm lần, một ngàn lần."
Nghiêm Án véo mặt tôi, tôi lẳng lặng thưởng thức sự phẫn nộ trong mắt anh ta.
Kỳ quái, thấy bộ dáng này của tôi, hẳn là anh ta phải vui vẻ mới đúng.
Không biết qua bao lâu, cổ họng Nghiêm Án tràn ra một tiếng cười khinh miệt, ngay cả ánh mắt của anh ta cũng trở nên u ám vô cùng.
"Là sợ cái tên Chu Kỳ kia nhìn thấy?"
Ánh mắt của tôi giật giật, bị anh ta bắt được, vì thế anh ta càng thêm tức giận.
Tôi chỉ sợ rằng tôi sẽ liên lụy đến người khác một lần nữa.
"Khương Mạn, cô ở trước mặt anh ta, cũng không phải như thế này."
"Nếu cô thiếu đàn ông, tôi cũng có thể."
Tôi giơ tay lên, tát vào mặt anh ta một cái.
"Nghiêm Án, không phải cảm thấy tôi bẩn sao? Vậy anh đang làm cái gì thế?"
"Anh không ngại ghê tởm sao?"
......
Sau khi Nghiêm Án rời đi, Văn Giai Nghiên lại xông vào.
Có lẽ là nhìn thấy vết hôn ái muội và quần áo lộn xộn trên người tôi, cô ta tức giận không chịu nổi, đi lên lập tức muốn động thủ.
"Con đi.ế.m này!"
"Sao lại không biết xấu hổ như vậy!"
"Giống như con mèo kia đán.g ch.ế.t!"
Tôi nắm chặt nắm tay, nếu như không phải vệ sĩ lập tức ngăn cản cô ta, tôi nghĩ tôi hận không thể lập tức gi/ế/t chế/t cô ta!
Giờ phút này, tôi đột nhiên vô thức nhìn về phía Nghiêm Án.
Tôi muốn xem, anh ta thấy tôi chật vật không chịu nổi như vậy, sẽ có bao nhiêu hài lòng.
Đột nhiên, Văn Giai Nghiên hét lên một tiếng, sau đó ném thứ gì đó ra ngoài, nặng nề rớt sau lưng tôi.
M á u trong người tôi giống như đông lại, cứng ngắc, chậm rãi quay đầu.
Con mèo của tôi đã c/h/ế/t.
Trên người nó không còn phập phồng nữa, trên lông trắng tinh đầy m/á/u, dùng một tư thế tà/n nhẫ/n ch/ế/t trước mắt tôi.
Văn Giai Nghiên vứt ch/ế/t con mèo của tôi.
Cô ta còn ra vẻ tủi thân làm nũng với Nghiêm Án: "Con mèo này vừa rồi muốn cắn em, em bị dọa mới vứt nó ra ngoài!"
Mèo con vừa mới bị cô ta xách lên, đã mất đi phản ứng, làm sao có thể cắn cô ta? Tôi cho rằng, tôi đã không có gì để mất ngoại trừ mẹ tôi.
Nhưng bọn họ lại gi/ế/t ch/ế/t nơi gửi gắm tinh thần còn sót lại của tôi.
Chạm vào cơ thể dần dần cứng nhắc của mèo con, nước mắt của tôi không kiểm soát được rơi xuống từng giọt từng giọt.
Giờ phút này trong mắt tôi không còn ai khác, trực tiếp đi về phía Văn Giai Nghiên, lúc cô ta đang vui sướng khi người gặp họa không hề phòng bị, dùng hết toàn bộ khí lực tát cô ta một cái.
Không đợi mọi người phản ứng, tôi lại nhào tới, một tay túm chặt tóc cô ta, một bên hung hăng cắn vào cánh tay cô ta.
Cho đến khi mùi m/ á/u tươi tràn ngập miệng.
Tôi bị mấy người kéo ra khống chế, Văn Giai Nghiên thét chói tai đứng lên, bộ dáng phát đi.ê.n giống như một con ác quỷ.
“Con k/hốn! Tao phải gi/ ế/t mày!"
Tôi nhìn cánh tay đẫm m/á/u của cô ta, chỉ cảm thấy còn chưa đủ.
Tôi muốn cô ta phải dùng mạng để đền!
"Dừng tay."
Nghiêm Án lên tiếng.
Cái tát Văn Giai Nghiên vung về phía tôi dừng lại trên không trung.
Tôi giương mắt nhìn Nghiêm Án, người ngoài cuộc lạnh lùng này.
Thoạt nhìn anh ta thật sự là cao cao tại thượng, tựa như cuộc tranh đấu giữa những kẻ đ.iê/n không hề liên quan đến anh ta.
Nhưng Văn Giai Nghiên từ đầu đến cuối, đều chỉ nghe theo anh ta không phải sao?
"Anh Án! Anh xem ả khốn này cắn em nè! Anh nhất định phải dạy dỗ nó cho em!"
Nghiêm Án đi tới trước người tôi, giọng nói lạnh lùng từ đỉnh đầu truyền đến.
"Khương Mạn, một con mèo mà thôi...".
Tôi nhìn anh ta, cười đến nỗi nước mắt chảy ra ngoài.
Người mà tôi đã từng thích rất nhiều năm, mối tình đầu của tôi đã tự tay khắc hai từ "gái đi,ế,m" trên vai tôi, cho dù tôi tình nguyện thừa nhận tất cả vũ nhục, vẫn là gi/ế/t c/h/ế/t mèo của tôi...
Bây giờ, anh ta cao cao tại thượng, hiếm khi lộ ra một chút thương hại, nói với tôi: "Một con mèo mà thôi...".
7
Văn Giai Nghiên hung tợn phụ họa: "Một con súc sinh thì có là gì, Khương Mạn, nếu mày chọc tao thì cả mẹ của mày...".
"Câm miệng."
Nghiêm Án lạnh lùng nhìn cô ta một cái.
Chỉ là một ánh mắt, Văn Giai Nghiên lập tức sợ.
Cả người tôi không còn sức lực, xụi lơ trên mặt đất.
Cuối cùng, tôi ôm xác mèo, đi vào mưa và chôn nó ở nơi nó thường thích chơi nhất.
Tôi tu/y/ệ/t v/ọ/ng, vẫn còn sợ hãi.
Lúc xúc động tôi hận không thể lập tức đi c/h/ế/t, nhưng làm sao tôi nỡ bỏ mẹ một mình.
Tôi sợ rằng một ngày nào đó họ sẽ đụng tới mẹ tôi.
Vì vậy, tôi muốn trốn thoát.
Trốn đến nơi nào cũng được, tôi chỉ cần mẹ tôi ở bên cạnh...
Tôi đã chuẩn bị cho tất cả mọi thứ trong thời gian nhanh nhất có thể.
Hôm nay, tình cờ gặp đàn anh Chu Kỳ.
Nhớ tới cái ch/ế/t/ của mèo con, trái tim lại đa/u đớ/n, khi đối mặt với anh ấy cũng cảm thấy rất áy náy.
Mèo con là Chu Kỳ tặng cho tôi, tôi đã nuôi nó từ lúc nó bé bằng một lòng bàn tay, rõ ràng mới lớn lên, lại không thể vui vẻ chạy khắp nơi nữa.
Chu Kỳ là một người hiền lành và khiêm tốn, anh ấy không đổ lỗi cho tôi, còn cố gắng an ủi tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy ấm áp sau một thời gian dài bị áp lực, trong một khoảnh khắc cảm xúc mất đi sự kiểm soát, tôi khóc đến mức không nói nên lời.
Chu Kỳ luống cuống tay chân nhẹ nhàng vỗ về tôi, sau đó dứt khoát nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
"Không phải lỗi của em, lần sau, anh sẽ đưa một con mèo khác, để nó ở cùng em...".
Tôi không dám nói với Chu Kỳ rằng con mèo con đã bị tr/a tấ/n đến ch/ế/t.
Tôi tránh sự thân cận của anh ấy, nói với anh ấy rằng tôi sẽ đưa mẹ tôi đi.
Chu Kỳ sửng sốt, sau đó có vẻ có chút sốt ruột.
"Vì sao, đột nhiên như vậy?"
"Em muốn đi đâu?"
"Khương Mạn, thật ra anh...".
Tôi ngắt lời anh ấy, cố gắng mỉm cười rực rỡ.
"Đàn anh, cám ơn anh."
Nhưng bên cạnh tôi, không thể chứa thêm bất cứ ai nữa.
Bất cứ ai đến gần tôi một chút, tôi sẽ không ngừng nhớ đến cái ch/ế/t thả/m khố/c của con mèo.
Khi nói lời tạm biệt, Chu Kỳ nắm lấy tay tôi.
Tôi vô ý thức muốn tránh ra, anh ấy lại đột nhiên nhét một thứ vào lòng bàn tay tôi.
Lạnh lẽo.
Tôi mở lòng bàn tay của mình ra, đó là một cái vòng tay tinh xảo.
Chu Kỳ nói: "Còn nhớ lần đầu tiên gặp em, vô tình làm gãy vòng đeo tay của em."
"Cái vòng tay này là... Anh tự thiết kế, đã muốn tặng cho em từ lâu rồi."
"Khương Mạn, chúng ta…. Còn có thể gặp lại chứ?"
Trái tim tôi rất phức tạp.
8
Đang muốn đáp lại, lúc này ánh mắt lại không khống chế được nhìn về phía đường đối diện.
Không biết từ lúc nào, nơi đó có một chiếc xe sang màu đen vô cùng quen mắt.
Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt Nghiêm Án chiếm hết tầm mắt của tôi.
Tôi không thấy rõ biểu tình của anh ta, chỉ cảm thấy hơi lạnh thấu xương thổi quét đến.
Nghiêm Án lơ đãng phun ra một vòng khói, vài giây sau, xe rời đi.
Tay tôi run lên, vòng tay của Chu Kỳ rơi xuống đất.
Tôi không dám liếc mắt nhìn anh ấy nữa, hoảng sợ nói một tiếng xin lỗi, xoay người bỏ chạy.
Thời điểm này, tôi chỉ muốn rời đi ngay lập tức, đi xa!
Chẳng bao lâu, tôi đã làm thủ tục xuất viện cho mẹ tôi và đặt vé máy bay.
"Mẹ, chúng ta...".
Bà không ở trong phòng bệnh...
"Mẹ?".
Giọng nói của tôi run rẩy.
Sân thượng, hồ nhân tạo, góc cầu thang, toàn bộ bệnh viện...
Tôi không thể tìm thấy bà ấy!
Chân tôi mềm nhũn, dựa vào tường trượt xuống đất.
Ngón tay run rẩy không ngừng, gọi điện thoại cho Nghiêm Án.
"Mẹ tôi... Ở đâu?"
Một lúc lâu sau, bên kia mới truyền đến tiếng cười nhạo của anh ta.
"Lúc này, cô mới có thể nhớ tới tôi."
"Nghiêm Án!".
Tôi gần như sụp đổ và rít lên tên của anh ta.
Lần cuối cùng gọi tên anh, là lúc e lệ đáp lại lời thổ lộ của anh ta.
Tôi không muốn tin rằng anh ta sẽ làm chuyện đó, nhưng sự thật đã được đặt trước mắt tôi.
Anh ta thực sự là một con qu.ỷ!
"Nếu anh làm hại mẹ tôi, tôi nhất định sẽ gi/ế/t anh!"
"Giết tôi?". Nghiêm Án cười lạnh: "Khương Mạn, cô vẫn luôn tự đề cao bản thân như vậy."
Tôi ngơ ngác nhìn cầu thang trống trải.
Đúng vậy, tôi có thể làm gì đây?
Tôi chỉ có thể lần lượt ép mình phô ra dáng vẻ mà anh ta thích, hèn mọn lấy lòng, giống như một tội nhân.
“Làm ơn… tôi sẽ nghe anh hết...".
Phản kháng là vô ích.
Mà lần này, Nghiêm Án tựa hồ chơi chán ngấy cách cũ.
Chiếc xe kín mít đưa tôi đến nhà anh ta.
Cho đến khi tới đây, cuối cùng tôi cũng gọi được cho mẹ.
Bà nói với tôi rằng bà chỉ đi dạo với người ta, bây giờ bà đã trở lại bệnh viện.
Tôi nhất thời cảm thấy cả người hư thoát, vô lực chống đỡ sô pha miễn cưỡng đứng vững.
9
Nghiêm Án còn chưa xuất hiện, cửa truyền đến tiếng kêu la hét của Văn Giai Nghiên.
“Tránh ra! Dám ngăn cản tôi, có biết tôi là người của anh Án hay không!"
Cô ta đạp giày cao gót, liều lĩnh xông vào trong, trong nháy mắt nhìn thấy tôi, lập tức điên cuồng nhào tới, một cái tát dùng sức tát vào mặt tôi.
Tôi không thể đứng vững, ngã xuống lần nữa.
"Quả nhiên là con kh/ố/n mày! Lại dám đến nhà anh Án, mày cho rằng quyến rũ anh Án, thì mày có thể thay thế tao à?"
Tôi nhìn cô ta một cách chế giễu.
Thay thế cô ta? Đúng là đồ vừa độ.c ác lại ng.u ngốc.
"Ai cho cô ta vào?"
Nghiêm Án chậm rãi đi xuống cầu thang, một đôi chân dài quấn trong quần âu đắt tiền, áo sơ mi nửa mở, ánh mắt lãnh đạm lộ ra nguy hiểm.
Văn Giai Nghiên nhìn đến mê mẩn, đỏ mặt hét lên với tôi: "Nghe chưa, ai cho mày vào, còn không mau cút!"
Nghiêm Án ngồi trên sô pha, ngoắc ngoắc ngón tay với tôi.
Tôi đứng dậy, bị anh ta dùng sức kéo vào trong ngực.
Xung quanh đều là hương vị vừa tắm xong trên người anh ta, tôi chỉ cảm thấy vô cùng gh’ê t/ở/m.
"Tôi nói cô đấy." Nghiêm Án thản nhiên nhìn Văn Giai Nghiên một cái: "Cút đi."
Dứt lời, anh ta vùi đầu, hôn lên cổ tôi.
Sức lực càng lúc càng lớn, một đôi tay gắt gao siết chặt tôi, hận không thể xoa nát tôi.
Tay tôi run rẩy không ngừng, hoàn toàn không tránh được mảy may.
Tôi vĩnh viễn không đoán được rốt cuộc Nghiêm Án muốn làm cái gì.
Tôi nhìn thấy mặt Văn Giai Nghiên tràn đầy kinh ngạc, ngay sau đó ghen ghét trong hai mắt làm cho toàn bộ ngũ quan của cô ta đều bắt đầu vặn vẹo.
"Anh Án! Làm sao anh có thể...".
“Khương Mạn! Con đ.i,ế,m này!"
Nghiêm Án cắn vào xương quai xanh của tôi, buộc tôi phát ra tiếng.
Tôi đưa tay ra, cố gắng đánh anh ta tỉnh táo.
"Nghiêm Án!".
Cảm giác nhục nhã tột độ làm tôi run rẩy.
Anh ta nắm lấy tay tôi, cả người lấn thân xuống.
Tôi bị đè lên ghế sofa, bị ép giơ tay lên cao.
Nghiêm Án bóp cổ tôi, lúc vệ sĩ còn chưa đưa Văn Giai Nghiên ra ngoài, trước mặt mọi người, cúi đầu cắn môi tôi.
Nụ hôn thô bạo cạy mở hàm răng, tôi liều mạng đẩy vai anh ta, cho dù cắn nát môi anh ta, anh ta vẫn không chịu buông tôi ra.
Mùi thuốc lá trộn lẫn với mùi máu tươi, làm cho tôi choáng váng, gần như nghẹt thở.
Cánh cửa được đóng lại, ánh sáng cuối cùng biến mất.
Tôi không nghe rõ tiếng động bên ngoài, bên tai chỉ còn lại tiếng khàn khàn th ở dốc của Nghiêm Án.
Tôi nhắm mắt lại, không còn phản kháng, nước mắt không ngừng chảy ra từ khóe mắt.
Nghiêm Án, nhất định phải tra tấ.n tô.i như vậy, anh mới cảm thấy đã nghiền sao?
10
Dường như anh ta phát ra một tiếng cười khẽ.
Mãi đến khi quần áo của tôi bị xé ra, Nghiêm Án mới dừng động tác.
Anh ta ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh như mực nhìn chằm chằm tôi.
"Ai làm?"
Vết sẹo xấu xí trên vai tôi.
Tôi từ từ mở mắt ra, mỉm cười.
"Anh hy vọng, nhìn thấy cái gì?"
Hai từ đó?
Nghiêm Án sửng sốt, lập tức nắm chặt cổ tay tôi đến đau đớn.
"Ai cho phép cô xóa đi như vậy!"
Tôi quay đầu lại, không muốn liếc nhìn anh ta.
"Nếu anh thích, có thể viết trên người tôi một trăm lần, một ngàn lần."
"Tôi cũng có thể gạch bỏ nó một trăm lần, một ngàn lần."
Nghiêm Án véo mặt tôi, tôi lẳng lặng thưởng thức sự phẫn nộ trong mắt anh ta.
Kỳ quái, thấy bộ dáng này của tôi, hẳn là anh ta phải vui vẻ mới đúng.
Không biết qua bao lâu, cổ họng Nghiêm Án tràn ra một tiếng cười khinh miệt, ngay cả ánh mắt của anh ta cũng trở nên u ám vô cùng.
"Là sợ cái tên Chu Kỳ kia nhìn thấy?"
Ánh mắt của tôi giật giật, bị anh ta bắt được, vì thế anh ta càng thêm tức giận.
Tôi chỉ sợ rằng tôi sẽ liên lụy đến người khác một lần nữa.
"Khương Mạn, cô ở trước mặt anh ta, cũng không phải như thế này."
"Nếu cô thiếu đàn ông, tôi cũng có thể."
Tôi giơ tay lên, tát vào mặt anh ta một cái.
"Nghiêm Án, không phải cảm thấy tôi bẩn sao? Vậy anh đang làm cái gì thế?"
"Anh không ngại ghê tởm sao?"
......
Sau khi Nghiêm Án rời đi, Văn Giai Nghiên lại xông vào.
Có lẽ là nhìn thấy vết hôn ái muội và quần áo lộn xộn trên người tôi, cô ta tức giận không chịu nổi, đi lên lập tức muốn động thủ.
"Con đi.ế.m này!"
"Sao lại không biết xấu hổ như vậy!"
"Giống như con mèo kia đán.g ch.ế.t!"
Tôi nắm chặt nắm tay, nếu như không phải vệ sĩ lập tức ngăn cản cô ta, tôi nghĩ tôi hận không thể lập tức gi/ế/t chế/t cô ta!
Danh sách chương