Quãng thời gian kế tiếp, huấn luyện viên mặt lạnh trở thành huấn luyện viên chính của các tân sinh, đám tân sinh của Học viện tổng hợp đế quốc không để ý lắm, nhưng mấy huấn luyện viên khác lại hết sức kinh ngạc: Vị huấn luyện viên thân phận bất minh này hàng năm đều thỉnh thoảng tới đây thị sát công tác, chẳng ai biết hắn đến từ đâu và quân hàm cụ thể. Tuy rằng hắn ở chung tòa nhà với nhóm huấn luyện viên, song ai cũng đoán hắn là quan quân cao cấp đi tĩnh dưỡng.

Tựa như phân tích lúc trước của Doug, căn cứ quân sự này là căn cứ bốn sao. Căn cứ quân sự chia làm sáu cấp, trang bị tăng dần từ một sao đến sáu sao.

Căn cứ quân sự một sao bao trùm vỏn vẹn một vệ tinh, chỉ trang bị hỏa lực cơ bản, nhân số binh sĩ nhiều nhất ba đại đội, nhiệm vụ khu vực chủ yếu là phòng ngự và bảo vệ an toàn cho địa phương, quân hàm cao nhất là thiếu tá;

Căn cứ quân sự hai sao thường bao trùm một hành tinh và vài vệ tinh chung quanh, trang bị vũ khí đầy đủ, ngoại trừ phụ trách vấn đề an toàn cho khu vực trực thuộc, còn phải quản chế nhiệm vụ đảm bảo an ninh mạng của hành tinh chính và các vệ tinh. Căn cứ quân sự này cũng không trang bị vũ khí sát thương tầm cỡ vũ trụ, quân hàm cao nhất là trung tá;

Khu vực của căn cứ quân sự ba sao vẫn là hành tinh và các vệ tinh, nhưng binh chủng đầy đủ hơn. Về cơ bản giống căn cứ quân sự hai sao, chỉ trang bị thêm quân tác chiến vũ trụ, vũ khí tác chiến vũ trụ bậc trung, quân hàm cao nhất là thượng tá. Một số ít căn cứ ba sao quy mô khá lớn hoặc địa vị tương đối cao mới có chỉ huy là chuẩn tướng;

Đến căn cứ quân sự bốn sao, khu vực tuy rằng không mở rộng bao nhiêu, nhưng độ bảo mật cao hơn rất nhiều. Chẳng những được phép trang bị vũ khí sát thương cao cấp nhất, căn cứ bốn sao còn được tự nghiên cứu phát triển vũ khí kiểu mới, một số thí nghiệm vũ khí mới có độ bảo mật cao và thí nghiệm kỹ thuật cũng có thể tiến hành trong này. Bởi vậy, căn cứ bốn sao thường nằm tại góc hẻo lánh nào đó trong tinh hệ, mỗi tháng chỉ cho phép phi thuyền vật tư chuyên dụng tiến vào, một khi có phi thuyền trái phép tiếp cận, trưởng quan căn cứ có thể tiến hành giam giữ ngay lập tức, thậm chí tiêu hủy mệnh lệnh.

Nếu là ở Học viện quân sự đế quốc, phát hiện mình đang đặt chân trong một căn cứ quân sự bốn sao, phỏng chừng không ít học sinh sẽ la hét phấn khích, song người đang có mặt hiện tại lại là các tân sinh của Học viện tổng hợp đế quốc. Đa số họ không xuất thân từ gia đình quân nhân, hiểu biết nông cạn về quân đội, biết bốn sao rất lợi hại, song cụ thể lợi hại thế nào, trưởng quan mang quân hàm gì, thì phần lớn đều mù tịt.

Cho nên, trước việc ngài Hiệu trưởng cung cấp cho bọn họ một căn cứ ghê gớm đến mức nào để tiến hành khóa quân sự, chúng tân sinh của Học viện tổng hợp đế quốc kỳ thực chẳng có tí ti khái niệm.

Bởi lẽ không sinh ra trong gia đình quân nhân, bọn họ cũng không biết nhiều về quá trình quân huấn thông thường, căn bản không rõ người khác tập tành thế nào, thành ra cảm giác sau khi tiếp nhận huấn luyện quân sự chính là bình thường.

Những tân sinh ấy hoàn toàn đâu biết bản thân đang tiếp thu phương pháp luyện binh cổ xưa đã bị đại bộ phận quân đội vứt bỏ.

Vì tin tưởng như thế là bình thường và chính xác, nên sau quãng thời gian thích nghi, họ cực kỳ thản nhiên chấp nhận phương thức huấn luyện ấy.

Đây đúng là tình huống Vladimir muốn thấy.

Sở hữu tố chất cơ thể và trí tuệ có khả năng đối đầu với học viện quân sự, song những đứa trẻ này không hề có khái niệm “nên trông ra sao”. Có lẽ ngay từ ban đầu, chúng đã thích ứng với phương pháp huấn luyện của mình, tin tưởng vững chắc mà chấp hành, đợi khi chúng cảm nhận được ưu điểm của nó, chúng cũng sẽ ủng hộ lý niệm của mình thôi.

Nhân giai đoạn bồi dưỡng phẩm hạnh mấu chốt, bất tri bất giác dung nhập lý niệm của mình vào sinh hoạt hằng ngày của vài thiếu niên này, Vladimir hơi hiểu ra vì sao Odd lại giã từ sự nghiệp khi đang trong thời kỳ thăng tiến đỉnh cao, lui về làm Hiệu trưởng Học viện tổng hợp đế quốc.

Mà Argos đi nhậm chức tại Học viện quân sự đế quốc ắt hẳn cũng đồng ý kiến.

Mặc dù Odd không thừa nhận, nhưng Argos mãi mãi là người hiểu hắn nhất, không, không thể nói là hiểu, phải nói họ vốn dĩ là một loại người.

Tuy cách thể hiện bất đồng, song suy nghĩ và kiểu hành động đều vô cùng nhất trí.

Tựa hồ từ khi họ còn là thiếu niên đã thế rồi…

Nghĩ tới chuyện xưa, Vladimir híp mắt. Nhưng hắn thoát khỏi hồi ức rất nhanh, tầm mắt dừng trên nhóm tân sinh vừa chấm dứt bài huấn luyện chạy cự ly dài theo đội.

Mặc kệ suy nghĩ chân chính của Odd là gì, giờ phút này Vladimir lại chân thành cảm tạ hắn đã đưa học sinh tới đây. Thời điểm đánh cuộc tiền đồ của mình chính là tuần cuối cùng trước khi bọn nhỏ hoàn tất khóa quân sự!

Tất cả đại tướng sẽ tham dự, đích thân Nguyên soái cũng góp mặt, đến lúc ấy, nhất định phải cho bọn họ chứng kiến lý do mình kiên trì sử dụng phương pháp luyện binh cổ xưa!

“Bắt đầu từ hôm nay, tăng thêm bài tập mới vào hạng mục huấn luyện – đó là thao tác thiết bị. Sử dụng thiết bị ba chiều nhằm đảm bảo an toàn thân thể các bạn, đồng thời cho các bạn luyện tập cách thao tác thiết bị quân dụng hiện đại.”

Thông qua hệ thống khuếch đại âm thanh, lời Vladimir truyền đến tai mỗi tân sinh. Nghe tin tức này, đám tân sinh thoáng cái lặng thinh, ngay sau đó, tiếng hoan hô vang dội bùng nổ!

Vladimir tuyệt đối không bất ngờ trước phản ứng của học sinh, nhớ năm đó hắn ăn hết khổ tại trại tân binh, khi biết rốt cuộc có thể chạm tới cơ giáp cũng kích động y vậy, cơ mà —

“Nghỉ! Nghiêm! Hai tay chắp sau lưng!” Ba chỉ lệnh phát ra liên tục, sau một tháng bị ba chỉ lệnh này tra tấn chán chê, đám tân sinh cơ hồ khắc ghi ba khẩu hiệu vào lòng như phản xạ. Bất kể ban nãy hoan hô ra sao, chỉ cần nghe thấy ba chỉ lệnh, mọi người lập tức thi hành động tác một cách hoàn mỹ và đều nhịp. Âm thanh giày chạm đất vừa chấm dứt, toàn bộ tân sinh đều đứng thẳng, hai tay chắp sau lưng.

“Tốt lắm, tôi mặc kệ trước đây các bạn học chuyên ngành gì tại trường, một khi đã ở trong quân đội, nhiệm vụ phân công cho mỗi người, vô luận các bạn có muốn hay không cũng phải hoàn thành.” Vladimir bình tĩnh nói.

“Đương nhiên, chúng tôi cũng không giao nhiệm vụ cho nhóm hoàn toàn không thích hợp. Thế nên, biểu hiện và thành tích ngày thường là nhân tố mấu chốt quyết định các bạn sẽ được phân phối đến vị trí gì sau này, vì vậy mong các bạn hãy hành xử thận trọng trong những ngày tiếp theo. Bằng không đến lúc bị điều tới bộ hậu cần cũng đừng nhăn nhăn nhó nhó, đừng tìm huấn luyện viên kêu gào các bạn là khoa Cơ giáp hay khoa Chỉ huy chiến hạm. Quân đội không quan tâm bạn thuộc khoa nào, huấn luyện viên và bộ não chỉ căn cứ vào kết quả đánh giá thành tích để sắp xếp chức vị, được phân đến vị trí nào chứng minh bạn xứng đáng với vị trí ấy nhất. Không hơn. Nếu muốn đạt được địa vị mình mong muốn, hãy thể hiện cho chúng tôi xem. Hiểu chưa?”

So với những huấn luyện viên khác, lời lẽ của huấn luyện viên mặt lạnh ôn hòa nhất, nhưng dù thế, đám tân sinh vẫn sợ hắn nhất, thực tình chẳng rõ tại sao.

Nghe câu cuối của huấn luyện viên mặt lạnh, đám tân sinh lớn tiếng đáp “Đã hiểu”, sau đó nơm nớp theo các huấn luyện viên khác đi tiến hành hạng mục kế tiếp.

Họ ngồi trên xe huyền phù, lần đầu tiên dùng đường chạy khác ngoài đường vận chuyển lương thực.

Tới đây đã một tháng, mỗi ngày các tân sinh chỉ được phép hoạt động hạn chế tại vài ba nơi như phòng ngủ, sân huấn luyện và căn tin. Hành tinh này rộng cỡ nào, có bao nhiêu cư dân, bao nhiêu binh lính, nơi đây rốt cuộc đang làm gì, bọn họ không hề được biết những thông tin ấy.

Sở dĩ biết đang sử dụng đường xe chạy khác, là bởi cửa sổ xe huyền phù bị kéo xuống.

Trong xe tối đen, đám tân sinh không thể nhìn thấy bất cứ cảnh tượng gì bên ngoài.

“Chả biết bọn họ muốn đưa tụi mình đi đâu nữa.” Phân đội nhỏ bình hoa được xếp ngồi chung xe, do ít người nên mấy đứa dư ra từ khoa khác cũng bị phân đến xe họ.

Sau một tiếng bảy phút chạy trong bóng tối, xe rốt cuộc ngừng lại.

“335 km.” Trong bóng tối, bỗng nhiên có người lên tiếng.

“Hả?” Tất cả mọi người thoáng sửng sốt.

“Nơi này cách sân huấn luyện hồi nãy 335 km.” Người mới nói chuyện bổ sung một câu. Mục Căn cẩn thận nghe kỹ giọng cậu ta, bấy giờ mới hỏi: “Bạn Henry, sao cậu biết?”

Vì thế, bạn học Henry được cậu gọi tên liền đáp: “Vận tốc xe vượt qua 250 km/h tôi bắt đầu khó chịu, 300 km/h tôi cực kỳ muốn ói, quá 300 km/h tôi xỉu luôn, trước đó tôi rất muốn ói nhưng chưa đến mức ngất xỉu, nên vận tốc xe hẳn là 300 km/h, cách biệt không nhiều hơn hai km. Chúng ta chạy tổng cộng một tiếng bảy phút, suy ra chỗ này cách nơi mới rời đi khoảng 335 km.”

“Lợi hại quá đi mất!” Mục Căn cảm thán.

“Lợi hại gì đâu… Chính tại tật xấu này nên tôi không cách nào điều khiển cơ giáp đấy, chỉ đành tới khoa Cơ giới sờ sờ cơ giáp cho đã ghiền thôi…” Henry gãi đầu, đột nhiên ngẩn ra: “Ớ? Sao cậu biết tôi là ai?”

Henry khẳng định chắc chắn rằng cả khoa Cơ giới chỉ có mình cậu ta bị xếp vào xe này thôi, trên xe đa số là khoa bình hoa cộng thêm một nhóm khoa Y học. Mấy khoa này thường ngày chẳng qua lại gì với bọn họ, làm sao có người nghe giọng đã biết mình là ai chứ? Giọng mình cũng đại chúng lắm mà, nếu gọi điện không sử dụng video, ngay cả mẹ già ở nhà còn thường xuyên chả nhận ra mình đâu!

“Thì huấn luyện viên ngày nào chẳng điểm danh? Tên cậu rất đơn giản, nghe phát là nhớ rồi ~(≧▽≦)/~” Mục Căn đáp chẳng chút áp lực.

Hả? Đây không phải vấn đề tên đơn giản hay không thì phải! Câu trả lời của Mục Căn khơi dậy lòng hiếu kỳ của tân sinh khoa Y học trong xe, lập tức không ít người chủ động bắt chuyện với Mục Căn.

“Vậy cậu biết tôi không?” Giọng một cô bé.

“Bạn Mary khoa Y học, chào bạn.” Mục Căn đáp cực dứt khoát.

“Tôi thì sao!” Lần này là giọng một cậu nhóc.

“Bạn Jenny khoa Y học.” Rõ ràng đối phương dùng phương pháp biến âm xuất sắc, nhưng Mục Căn vẫn gọi chính xác tên cô bé.

Tân sinh khoa Y học cảm thấy thú vị, gần như ai cũng thử một lần, và chẳng có gì bất ngờ, Mục Căn đều lần lượt gọi đúng tên họ.

“Năng lực phân biệt âm thanh của cậu rất tuyệt, thực ra cậu cũng thích hợp đến khoa Âm nhạc lắm.” Lớp trưởng Kerry ngồi kế cậu chân thành nói.

“Cơ mà tôi hát dở lắm ~” Mục Căn chỉ dùng một câu đã phá nát ảo tưởng của cậu ta. Chưa kể chỉ biết hát mỗi ca khúc nhạc phim Kham Manh Manh, nếu không nhờ Ollie nhắc, Mục Căn còn tưởng bở mình hát êm tai lắm chớ.

Cửa sổ xe huyền phù chậm rãi nâng lên lần nữa, ánh nắng lại hắt vào xe, chiếu sáng vẻ mặt của từng học sinh, cũng soi tỏ nụ cười trên khóe miệng Mục Căn.

“Người kia là ai?” Henry lén kéo tay áo của một bạn học không biết tên, cậu ta kể cũng may mắn, trùng hợp kéo trúng tân sinh khoa Ẩm thực.

Tân sinh khoa Ẩm thực liền vênh váo đáp:

“Mục Căn, lớp trưởng khoa Ẩm thực bọn tôi đó!”

Trong một tháng nhớ kỹ tên toàn thể tân sinh, lớp trưởng khoa Ẩm thực… coi bộ dữ dằn à nha!

Nhìn Mục Căn đã nhích người xuống xe, các học sinh khoa khác đang xếp hàng chờ xuống xe không hẹn mà cùng nghĩ thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện