Nhờ Bạch Vân Đóa Đóa chỉ điểm, họ kiếm được không ít vật liệu chế tác người máy, tuy đều là vật liệu thông thường, nhưng Mục Căn đã rất hài lòng rồi.

Phỏng theo kết cấu của những búp bê máy khác, họ dành trọn ba ngày, rốt cuộc lắp ráp được hai người máy.

Đó là hai người máy hết sức đơn giản thô lậu, vì phút cuối có một loại vật liệu không đủ, thành ra họ chỉ làm ba cánh tay máy.

“Đã thiết lập xong trình tự tự động: người máy Olivia dùng tay vào ba năm bảy, hai tư sáu người máy Mục Căn dùng, chủ nhật để bọn họ chơi đoán số quyết định.” Nhập một đoạn trình tự vào con chíp của hai người máy, Mục Căn ra dấu OK với Olivia.

Olivia lại chỉ nghiêm nghị đứng trước mặt hai người máy, Mụ Căn thấy vẻ mặt hắn thì có chút bất an: “Sao vậy, sai chỗ nào hả?”

“Sai cả đống đây này!” Olivia đầy mặt hắc tuyến quay đầu lại, biểu tình rất chi đắng lòng.

Hai người căn cứ vào phần mình am hiểu để phân công, Olivia thường xuyên giúp Manh Manh thăng cấp trình tự nên phụ trách biên soạn trình tự chủ chốt, Mục Căn xung phong nhận việc đắp nặn ngoại hình cho người máy. Hoàn thành xong phần việc của mình, cả hai cùng lắp ráp người máy, khi thành phẩm xuất hiện trước mặt, Olivia trợn tròn mắt.

“Cậu gọi thế này là rành mỹ thuật hả? Tôi trong mắt cậu trông như vậy sao?” Chỉ vào người máy Olivia mũi nhọn, miệng nhỏ, mắt tam giác, một đầu lông trắng, Olivia-chính chủ căm giận lên án: “Chỗ nào giống tôi? Bộ tôi nhìn giống kẻ xấu lắm à?!”

Chỗ nào cũng giống hết — tuy không lên tiếng, song ánh mắt Mục Căn đã truyền đạt ý nghĩ trong đầu cậu cho Olivia biết.

“Điểm mỹ thuật của tớ luôn tối đa, bác cả còn khen tớ vẽ rất khá nữa…” Cậu giải thích yếu ớt.

Mỹ thuật khác xa mấy môn Số học, Vật lý, không có đáp án chuẩn xác nào cả. Đối với người máy khuyết thiếu con mắt thẩm mỹ mà nói, bọn họ chỉ có thể dựa vào một ít tiêu chuẩn đặt sẵn để phán đoán một bức tranh đẹp xấu.

Dù Mục Căn vẽ tuyệt đối không chuẩn, nhưng trong lịch sử cũng có người vẽ giống cậu, rồi cuối cùng trở thành họa sĩ siêu nổi tiếng nha! Những người ấy còn sáng lập trường phái hội họa mới, tỷ như trừu tượng hay dã thú gì gì đó. Chiếu theo tiêu chuẩn này mà nhận xét, bác cả quyết định đánh giá thành tích môn Mỹ thuật của Mục Căn là xuất sắc.

Từ nhỏ đến lớn cứ vẽ tranh là được khen thưởng, Mục Căn đương nhiên cho rằng khả năng mỹ thuật của mình xịn bá cháy (≧▽≦).

Hiển nhiên Olivia không biết đoạn lịch sử ấy, thế nên hắn chỉ có thể đứng tại chỗ, sinh ra hoài nghi nghiêm trọng với thẩm mỹ quan của Alpha.

Olivia nhìn nhìn người máy Olivia – lông trắng, mắt tam giác, miệng nhỏ, mũi nhọn;

Rồi lại dòm sang người máy Mục Căn – lông đen, mắt tròn, miệng tam giác, mũi… gãy.

Được rồi, so với người máy Mục Căn, người máy Olivia thoạt nhìn vẫn dễ coi hơn chút, đáng lẽ nên cảnh giác từ lúc Mục Căn khen người máy ở đây đẹp rồi mới phải, một tên cảm thấy mấy người máy xấu như quỷ kia đẹp thì moi đâu ra thẩm mỹ quan bình thường chứ? Olivia thở dài chấp nhận số phận, điều chỉnh lại ngũ quan cho hai người máy.

Tóc đen nhánh, đỉnh đầu có một cái xoáy, mắt không lớn nhưng rất có thần, lông mi dài nhưng lại cụp xuống, bộ dáng lúc nào cũng cười hì hì… Olivia tưởng tượng diện mạo của Mục Căn, ngũ quan của người máy Mục Căn dưới tay hắn thành hình rất nhanh.

“Giống quá trời!” Mục Căn đứng bên cạnh kinh ngạc không thôi.

Olivia cho cậu ăn bơ, lẳng lặng chỉnh sửa mấy chỗ cuối cùng, xem kỹ một lần, rồi lại sang chỗ người máy của mình.

Bấy giờ hắn mới phát hiện: Hắn thế mà có chút nhớ không nổi bộ dáng của mình…

Mượn cửa kính kế bên soi bóng dáng mình, Olivia nhìn thật kỹ bản thân: Tóc lâu lắm chưa cắt, mắt bị che khuất, đôi nắt bị mái tóc dày che kín hoàn toàn bất đồng với Mục Căn, hốc mắt rất sâu, quầng thâm nghiêm trọng, nhìn sơ cũng hung ác lắm. Nếu quan sát tỉ mỉ thì cũng hơi giống mắt tam giác thật, tóm lại, dáng vẻ thoạt nhìn hung hãn hết sức, mũi thẳng tắp, nhưng đúng là rất nhọn, phối với đôi môi mỏng, đừng nói —

Thực tình cũng giông giống người máy Olivia mà Mục Căn làm, xấu quá thể!

Lấy ra thanh đao Mục Căn tặng hắn, Olivia cắt cho tóc ngắn bớt, cứ vậy, đôi mắt hổ phách liền lộ ra, ánh nắng chiếu vào mặt hắn, tuy rằng màu da vẫn nhợt nhạt, nhưng chí ít không khiến người ta có cảm giác âm trầm nữa. Chỉ là quầng thâm mắt vẫn quá đậm, dẫu không cách nào loại bỏ ngay, song chưa làm khó được Olivia: Không làm quầng thâm mắt cho người máy Olivia không phải được rồi sao?

Dựa theo vẻ ngoài của chính mình, (hơi hơi đẹp hóa chút đỉnh), Olivia hai ba phát làm xong người máy, đoạn dương dương tự đắc triển lãm cho Mục Căn xem: “Nhìn đi, đây mới là tôi!”

“Xạo quá! Cậu trông như vậy hồi nào! Ollie, quầng thâm mắt của cậu đậm thấy mồ!” Mục Căn chẳng thèm cho hắn tí mặt mũi nào.

“Cái này… Cứ chờ tôi xài phấn mắt đi, không có quầng thâm mắt sẽ trông hệt như này.” Olivia thề son sắt.

Do đó, Mục Căn bán tín bán nghi đối chiếu người máy Olivia với Olivia chính chủ một lần.

Hai người cãi cọ, nhưng rốt cuộc vẫn đồng tâm hiệp lực hoàn thiện công việc hiệu chỉnh hai người máy. Mục Căn và Olivia cho họ mặc quần áo lấy được từ chỗ Olivia (quần jean rách lỗ bị khâu lại), rồi mang vào hai căn nhà trống gần đó.

“Bên này là nhà tớ, nhà cậu ngay sát vách, từ nay tụi mình là hàng xóm.” Mục Căn cười ha ha.

Bọn họ lại cùng nhau chế tạo nhóm người máy Manh Manh, Alpha, A… Manh Manh đặt trong nhà Olivia, đám Alpha đặt bên cạnh người máy Mục Căn, hai căn nhà trống loáng cái đã đầy người.

“Ha ha! Ollie, nhà cậu bán kẹo, nhà tớ bán trứng!” Bọn họ còn thích thú khám phá thân phận nguyên bản của chủ nhân hai căn nhà, quét dọn phòng ở sạch sẽ, lôi mớ công cụ bỏ hoang trong kho hàng ra và bố trí bên ngoài, hai cửa tiệm nom cũng ra hình ra dạng phết.

Dựa theo trình tự thiết lập, mỗi buổi sáng, người máy Ollie và người máy Mục Căn sẽ cùng đi học, cùng làm bài tập, cùng nô đùa chạy giỡn khắp phố lớn ngõ nhỏ. Khi trời tối, họ sẽ nói lời từ biệt rồi về nhà mình.

Sang hôm sau vẫn sẽ dính lấy nhau chơi đùa.

Olivia tưởng tượng đến cảnh tượng ấy, hết nói nổi một hồi lâu.

Cùng Mục Căn, hắn lặng lẽ viết tên bảng hiệu nhà mình cho người máy Olivia. Bảng hiệu hai nhà tựa vào nhau, thoạt nhìn thân mật vô cùng.

“Olivia, cậu đang cười gì thế?” Gắn xong bảng hiệu lên tường, Mục Căn kỳ quái nhìn Olivia.

“Ha ha? Tôi đang cười hả?” Olivia gãi gãi đầu, thoáng sửng sốt.

“Ừ, cười ngu muốn chết, lần đầu tiên thấy cậu cười như vậy.” Mục Căn nhún vai, đi lách qua người hắn: “Mình tranh thủ về thôi, bà Dolai bảo hôm nay về sớm đó!”

Chỉ thấy cậu vẫy Olivia, Olivia liền nhanh chóng chạy về phía cậu, lúc chạy tới cũng không đứng đắn, còn hung hăng đụng Mục Căn một cái. Mục Căn không cam lòng bị đụng, lập tức phản kích đuổi theo, hai thiếu niên cười đùa rượt đuổi nhau đến chỗ bà Dolai, trên đường đi, đầu đường cuối ngõ ngập tràn tiếng cười của họ.

Mà sau khi họ rời đi không lâu, người máy Olivia và người máy Mục Căn cũng ra khỏi nhà mình, vỗ tay chào hỏi lẫn nhau, đoạn dung dăng dung dẻ cùng đi học.

Trên mặt người máy Ollie và người máy Mục Căn đọng mãi biểu cảm bất biến, đều là gương mặt tươi cười rạng rỡ.

Hai người máy ghi lại một cách chân thực tâm trạng giờ phút này của bộ đôi chế tác.

Kể từ nay, bất kể Olivia với Mục Căn đi bao xa, bất kể mai sau họ có chia lìa hay không, hai người máy vẫn sẽ ở nguyên tại đây làm hàng xóm của nhau, mãi tới khi linh kiện mục nát đến không thể sử dụng nữa mới thôi.

Tựa như một quãng thời gian lắng đọng vậy.

***

Trong lúc Mục Căn và Olivia chơi đùa vui vẻ, bà Dolai đã thăng cấp toàn bộ trình tự của người máy, cứ thế, Alpha một lần nữa có được quyền khống chế bản thân; Bà giúp người máy Pi quét sạch virus hại hắn không thể khởi động; Ngoài ra, bà còn sửa lại chỗ trục trặc trên mông cho Manh Manh dưới sự trợ giúp của người máy A và Jimmy.

Phải cho hiệu suất của bà Dolai một LIKE mới được!

“Cám ơn bà! Bà Dolai!” Mục Căn biết ơn nói lời cảm tạ với bà Dolai.

“Không cần cám ơn, các cậu cũng giúp tôi bảo trì cho tất cả người máy còn gì.” Bà cười cười, hào phóng phất tay.

“Mục Căn sắp khai giảng rồi đúng không? Vậy ngày mai nên xuất phát đi cho kịp thời hạn khai giảng.” Thời điểm sửa sang lại trình tự cho nhóm Alpha, bà Dolai cũng thấy được giấy báo trúng tuyển của Mục Căn, đồng thời chú ý thấy con số đại biểu thời gian khai giảng.

Giờ mới nhớ tới chuyện này, Mục Căn lập tức ngây dại.

Kỳ thực thâm tâm cậu hơi kháng cự việc này, thân phận tội phạm truy nã của các bác đã làm cậu xoắn xuýt rất lâu, trước khi tìm được phương pháp giải quyết, cậu chỉ muốn cố gắng không đi đến hành tinh đông người.

Bà Dolai như thể đã được thắp sáng kỹ năng “nhìn thấu nhân tâm” từ lúc sinh ra, bà lại mỉm cười:

“Án cũ của đám Alpha bị huỷ rồi, tôi trực tiếp loại bỏ từ hệ thống của trung tâm quản lý người máy quân bộ, từ nay về sau, trong hồ sơ không có tên sáu người máy Alpha nữa.”

“Trong hệ thống hiện tại, bọn họ chỉ là người máy gia dụng bình thường, an toàn vô hại, được phép đi lại tự do trong phạm vi hoạt động của nhân loại.”

“Mà cậu là họ hàng xa của tôi, mới thông qua cuộc thi và nhận được thông báo trúng tuyển của Học viện tổng hợp đế quốc.”

Sau khi khéo léo thuật lại sự tình mấy ngày nay, bà Dolai vươn một bàn tay về hướng Mục Căn: “Con trai, trước tiên chúc con vượt qua bài thi nhập học một cách thuận lợi.”

Mục Căn giật mình, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lam cùa bà Dolai.

Đó là một đôi mắt máy móc, nhưng Mục Căn biết, cậu đang chứng kiến sự dịu dàng và khích lệ chỉ có ở ánh mắt nhân loại.

Mục Căn liếc sang Olivia, thấy hắn gật đầu với mình, cậu mới chậm rãi, trịnh trọng nắm tay bà Dolai.

“Con cám ơn bà.”

****

Đêm trước ngày xuất phát, bà Dolai mở tiệc to đãi bọn họ.

Đối với Mục Căn và Olivia, đây quả là bữa tiệc chiêu đãi quá sức khủng bố. Đủ loại món ăn đen thùi lần lượt được đặt lên bàn, bà Dolai nhiệt tình mời họ dùng bữa, còn luôn miệng khuyên họ uống rượu.

“Vị thành niên không được uống rượu, uống rượu trong thời kỳ phát dục dễ hạ thấp trí thông minh, ảnh hưởng chiều cao, còn có thể sinh bệnh.” Dẫu trong lòng vô cùng biết ơn bà Dolai, song Mục Căn vẫn lời lẽ chính nghĩa cự tuyệt bà mời rượu, tiện tay rót cho Olivia đang sốt ruột muốn thử rượu một ly nước trái cây thật đầy.

“Món này chế biến quá tệ, mới chín năm phần, một loại vi khuẩn đặc thù bên trong chưa được diệt sạch, bác Alpha từng bảo: tuy rằng vi khuẩn đó vô hại với người trưởng thành, nhưng lại gây hại rất lớn cho vị thành niên, cả Ollie và con đều không thể ăn.” Mục Căn nghiêm túc xem xét thức ăn trên bàn, còn đẩy một đĩa cách xa khỏi tầm mắt Olivia.

Olivia đang giơ đũa đành “xì” một tiếng tràn trề thất vọng.

“Con nít nhân loại sao yếu quá vậy…” Nom dáng vẻ nghiêm trang đứng đắn của Mục Căn, bà Dolai khẽ than thở, bà uống một hớp rượu lớn, ánh mắt từ từ đáp lên Bạch Vân Đóa Đóa bên cạnh: “Thế nên tôi không muốn trẻ con nhân loại.”

“Trẻ con nhân loại quá mảnh mai, không thích hợp bị người như tôi nuôi nấng.”

“Vẫn là Đóa Đóa của tôi tốt nhất.”

“Từ tay tôi đến với thế giới này, được tôi giáo dục thành hình mẫu trong tưởng tượng, kế thừa hết thảy của tôi, nó chính là con tôi.”

“Bị tôi ép đưa tới thế giới này, giáo dục thành cái dạng này, thế nên tôi phải chịu trách nhiệm với nó…”

“… May mà mọi người dẫn nó về…”

Bà nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện