“Tiểu hồ ly, em thực ra đã sớm đã phát hiện đúng không, hôm sinh nhậtkia em đã sớm cố ý câu dẫn anh, đúng hay không!” Ngoài miệng không thừanhận, ánh mắt di chuyển từ từ, rõ ràng đúng là biểu hiện.

“Làm gì có đâu…” Phàm bại hoại vậy mà lại có thể dùng lực lớn hơn nữa ! Cần chịu đựng, không thể bị hấp dẫn!

“Ha, tiểu hồ ly cũng kéo dài thời gian! Em nói dối thì sẽ không dám nhìn vào mắt của anh, quên rồi sao!”

“A ưm…” Cô giống như đà điểu, chôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong lòng bàntay, cảm giác mình thật dọa người, lại bị người hiểu rõ! Lúc này lại còn bị đại nhục bổng của Phàm cắm đến không nhịn được kêu ra tiếng, càngdọa người!

“TIểu trứng thối!” Cảm thấy tư thế này vẫn chưa đủsâu, anh ôm lấy Mỵ Mỵ, và đặt mình lên ghế làm việc, để hai chân dài của Mỵ Mỵ tiếp tục tựa vào tay vịn. Như vậy, sức nặng toàn thân của tiểu hồ ly chỉ có thể dựa vào đó, tiểu huyệt chống đỡ anh không ngừng mà đâmchọc, và hai cánh tay mảnh khảnh vòng quanh cổ của anh để không bị ngãra phía sau. Bàn tay to nắm lấy cặp ʍôиɠ quyến rũ, nhẹ đem cô đưa lênđưa xuống.”Em không thừa nhận, anh sẽ liên tục thao em! Làm em chịukhông nổi!”

“A… , không cần… , nhờ… , tiểu huyệt sẽ hư mất, a… ,thật sâu a…” Bất chấp người ở phía ngoài có thể nghe được hay không, MỵMỵ chỉ biết là bây giờ cô cũng đang bị sự ngọt ngào làm cho thống khổ,tra tấn đến điên cuồng, dù rõ ràng cảm nhận được tiểu huyệt đang phảichống đỡ sự bạo phát của anh, thì cô vẫn còn muốn bị đại nhục bổng hunghăng ra vào.

Ôi, cô rõ ràng mới mười lăm tuổi mà thôi, vậy mà đãbị côn thịt của ba người đàn ông tra tấn đến như vậy, qua vài năm, côchẳng phải là sẽ bị bọn họ làm đến chết sao? Đều do thuốc của Dịch, côvậy mà còn không ngất đi!

“Thừa ── nhận ── hay không ── thừa ──nhận?” Vì dùng sức đem hoa huyệt của Mỵ Mỵ áp chế ɖu͙ƈ vọng của mình,câu nói đã bị tách thành mảnh nhỏ như vậy, nhưng mà hiệu quả uy hϊế͙p͙lại rất tốt!

“Em thừa nhận! Em thừa nhận! Anh làm ơn làm nhẹ, làm nhẹ lại…” Cuối cùng cô vẫn bị bức cung thành công! Cô biết dù bọn Phàmđối với chuyện liên quan tới mình đều tạm thời mất đi lý trí, có điềubình tĩnh suy nghĩ lại cũng có thể dễ dàng nhìn ra trò xiếc của cô ! Ôi, cô cuối cùng vẫn như “Giang tỷ”, chính là vừa bị đại nhục bổng của đànông thao vài cái đã khai ra hết !

“Nói lầm bầm, làm nhẹ? Làm nhẹem không phải lại mất điểm tựa sao?” Cho nên anh chẳng những không làmnhẹ, ngược lại cứ như vậy ôm chặt Mỵ Mỵ đi khắp phòng.

“Ưm… , a… , thật sâu a… , a, đâm sâu lên t.ử ƈυиɠ a…” Vì Phàm không ngừng đi lại,đỉnh côn thịt nóng rực không ngừng tiến trong t.ử ƈυиɠ nàng, làm nơi đóbị lấp đầy, cảm giác trướng to biến thành kɧօáϊ cảm, không ngừng ở bêntrong thân thể của cô đâm chọc, khiến cô chỉ có thể chìm đắm trong ɖu͙ƈvọng, không thể tự thoát ra được.

“Thích không? Hửm?” Mỵ Mỵ không ngừng bị anh chọc khuấy, đem hoa huyệt lầy lội đến không chịu nổi củacô vọt tới, bao lấy ɖu͙ƈ long của anh, phần thân nóng như lửa bị kiavách thịt nóng ẩm không ngừng ʍút̼ nhả, làm cho kɧօáϊ cảm của anh dânglên không ngừng, và anh sẽ sớm bùng nổ.

“A ────” Cuối cùng, nơiriêng tư nóng rực liền phun trào, làm tứ chi của cô run rẩy, đây là lầnthứ ba Mỵ Mỵ lên đỉnh, thuỷ triều mùa xuân như suối mạnh, cùng đại nhụcbổng của Phàm phun ra, làm căng hoa huyệt phấn hồng, tí tách nhỏ xuốnglàm thảm ướt một mảng.

“Các anh… , tiếp tục như vậy, em sẽ bị bọn anh làm mệt chết… , a… , từ bỏ… , cầu anh… , um….a…” Người đàn ông kiavậy mà vẫn không ngừng, không chỉ không ngừng mà ngược lại đâm càng mạnh . Qua vài lần cao trào, côn thịt cũng chưa dừng cắm hoa huyệt, khiếnkɧօáϊ cảm mãnh liệt tựa như không có dừng lại, không ngừng tra tấn thầnkinh mẫn cảm của Mỵ Mỵ. Cô thấy nước trong thân thể mình dường như bịcôn thịt chen chúc đến chảy ra ngoài đến khô. “A… , em sẽ chết, từ bỏ…”



“Tút tút ” Bộ đàm trêи bàn làm việc thư ký vang lên. Mỵ Mỵ trong lòng rấthoan hô, hẳn là chuyện rất quan trọng, làm Phàm nhanh chóng bận rộn đira!

“Có chuyện gì sao?” Nhìn biểu tình sung sướиɠ khi nhìn bộ đàm của Mỵ Mỵ, anh liền đoán được cô gái nhỏ này có ý định gì đó. Nhưng mà, đoán chừng cô không thể như ước nguyện rồi. Đi đến trước bàn làm việc,đè xuống cái nút, nhưng thậm chí là trêи đường đến ở chỗ này, động tác ở phần eo vậy mà còn không chịu dừng lại.

“Boss, nếu không cònviệc gì, chúng tôi có thể tam tầm được không !” Bộ đàm truyền đến khôngphải tiếng của Trương thư ký gần 40 tuổi mà là trợ lý của Lâm Phàm. Đãgần 6 giờ, truyền thống của công ty là không tăng ca, hơn nữa hôm naycũng không có công việc khẩn cấp cần hoàn thành.

“Được !” Đơngiản là nắm ý chính sau đó tắt điện thoại, bởi vì không để cho tiếng từthân thể hai người truyền ra nên chỉ có thể chậm rãi cắm hoa huyệt đangnhỏ ra nước kia, điều đó làm anh thực khó chịu. Nhìn Mỵ Mỵ không thànhcông thoát khỏi ngực của anh, lúc này đang oán hận cắn bờ vai của anhkhông chịu nhả ra, hai mắt nhỏ cố ý trừng trừng nhìn anh, bộ dáng thựcđáng yêu làm Phàm không kìm được mà bật cười.

“Nương tử thân áilà đang cảm thấy vi phu dùng sức không đủ sao?” Cố ý xuyên tạc ý nghĩcủa Mỵ Mỵ, một tay anh cởi nút áo trêи áo sơ mi của cô ra, trực tiếp cởi bỏ cái áo lúc trước anh mua cho cô. Gần hai giây, bộ ngực tuyết trắngđang dậy thì của Mỵ Mỵ liền lộ ra trước mắt Phàm. Miệng mở rộng ra, nhưhận không thể đem đóa hoa hồng kiều diễm kia nuốt vào, bắt đầu dùng sứchút vào.

“A… , anh là đồ trứng thối, a… , ưm… , em không muốn gảcho con sói háo sắc như anh…” Bộ ngực nhạy cảm vẫn đang trong quá trìnhphát triển, bị tàn phá bởi môi và lưỡi của Phàm như thế sao lại không có phản ứng được. Kɧօáϊ cảm từ hai nơi cao thấp lại bắt đầu nhanh chóng tụ tập làm ɖu͙ƈ vọng của cô lại bị khiêu khích lên. Ôi, phía dưới lại bắtđầu chảy nước, có nên thương lượng với Phàm để nghỉ giữa trận một chútrồi bổ sung thêm chút nước hay không? “Không lấy chồng? Em dámkhông lấy chồng! Xem anh có thu thập em hay không!” Mặc dù biết Mỵ Mỵnói nhảm, nhưng từ “không muốn gả” này làm cho Phàm có chút tức giận.Anh tức tối ôm chặt Mỵ Mỵ, đi vài bước tới cửa sổ sát đất phía trướctrước, đem mặt Mỵ Mỵ dán vào trêи thủy tinh lạnh lẽo. Mỵ Mỵ giật mìnhmột cái vì lạnh, da gà đã nổi lên hết. Đưa cái ʍôиɠ mịn lên cao, anhđộng thân một cái, chen vào trong huyệt động chật hẹp.

“A… ,lạnh quá… , đừng… , người đối diện sẽ thấy…” Công ty Lâm thị cũng khôngphải nhà cao tầng, mà là nhiều tòa nhà cổ kính theo kiến trúc Trung Quốc tạo thành. Mặc dù đây là tấc đất vàng ở trung tâm, Lâm thị dùng làmcông ty thật sự là quá rộng lớn, đến mức đi đoạn đường vô cùng xa phíađối diện dãy nhà này mới có thể ra ngoài, nhưng mà khi cúi đầu vẫn cóthể thấy người đi đường rất rõ, rất dễ bị người đi đường nhìn thấy khingẩng đầu lên.

“Aaaa… , thật chặt… , muốn bấm gãy côn thịt củachồng em sao?” Bị tiêu huyệt khẩn trương của Mỵ Mỵ kẹp, xúc cảm làm lựccàng thêm bóp chặt, làm cho anh thiếu chút nữa bắn ra.”Bốp” một tiếng,bàn tay to đánh lên ʍôиɠ thịt tuyết trắng, thoáng chốc da thịt tuyếttrắng nổi lên mảng đỏ tươi. “Nói, có muốn gả cho anh hay không?”

“Ưm… , anh cầu hôn như vậy sao?” Cổ họng mấp máy ” Oa… , anh bắt nạt em!” Bị ép trêи mặt thủy tinh lạnh như băng, không nói đến việc có thể bị người đi đường nhìn thấy đi, vậy mà tại lúc cầu hôn còn đánh ʍôиɠ cô, huốngchi tiểu huyệt không ngừng bị đại nhục bổng ma sát đã gần như mất đi tri giác mà chết lặng. Nhiều ấm ức tụ tập cùng một lúc, Mỵ Mỵ quyết địnhkhóc cho anh xem, nước mắt liền từ trong vành mắt trào ra!

“Mỵ Mỵ ngoan, ngoan nga, không khóc…” Lâm Phàm không đoán được được Mỵ Mỵ sẽkhóc, vội vàng ôm Mỵ Mỵ ôm vào trong ngực, ngồi ở trêи ghế sa lon dỗdành cô. Ngày thường bọn anh đều không để cô chịu một điểm ấm ức, hắnsao lại làm cô khóc rồi thế này? Này nếu như bị hai đứa em trai kiabiết, anh biết nói sao bây giờ? “Mỵ Mỵ, thực xin lỗi, ai ya, đừng khóc,nào!”

“Anh bắt nạt em, anh không ngừng dùng đại nhục bổng đâmvào, làm em thật đau, anh còn đánh em… , oa…” Anh nói không khóc em sẽkhông khóc sao? Hừ, mới không thể để cho anh dễ dàng như ước nguyện đâu! Lúc này Mỵ Mỵ có thể nói đem nước mắt từ lúc năm tuổi đến hiện tại khóc lên, tất cả đều tập trung đến bây giờ mà bùng phát.

Để Phàm ýthức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cô còn dùng hai tay từ cơ thểtя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình khoa tay múa chân một chút .”Anh… , anh…, anhcòn đem như em dán lên kính thủy tinh, còn không sợ người đi đường nhìnthấy! Oa…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện