Khi hai người con của Phương Tiểu Thư và Bạc Tể Xuyên tròn ba tuổi, Bạc Yến Thần cũng đã sắp tốt nghiệp đại học rồi.
Cậu học y, năm học tương đối dài, còn tốt nghiệp muộn hơn ba năm so với sinh viên phổ thông khóa bốn năm, kỳ thực cậu vốn là tưởng học liên tục lên bác sĩ trong mười năm, nhưng ngại cho nguyên nhân bất đắc dĩ, cuối cùng cậu lựa chọn khóa học liên tục bảy năm.
Năm nay vừa vặn là năm học cuối cùng của Bạc Yến Thần, có văn bằng thạc sĩ của trường đại học Y thành phố Nghiêu Hải tốt như vậy, lại có người cha cùng anh trai ưu tú như Bạc Tranh cùng Bạc Tể Xuyên, thời gian tới của Bạc Yến Thần tự nhiên vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Chẳng qua Bạc Yến Thần cũng là một người kiên cường, không muốn hưởng sự hỗ trợ cùng với ảnh hưởng của cha và anh trai. Vì vậy cậu lựa chọn rời xa thành phố Nghiêu Hải.
Bạc Yến Thần chọn thành phố Hán Phổ xa ở phía nam trong rất nhiều thành phố khác, một thân một mình lưng hành lý ngồi trên máy bay bước trên đường xá của một thành phố xa lạ.
Sở dĩ Bạc Yến Thần lựa chọn thành phố này, đại bộ phận là vì rèn đúc bản thân cùng với chứng minh thực lực của mình, một ... bộ phận khác hay, người mà anh quan tâm kia bây giờ đang ở thành phố Hán Phổ.
Trong thời gian Bạc Yến Thần học thạc sĩ nhận thức một cô gái, cô gái kia cũng không phải sinh viên trong trường bọn họ, chỉ là ngẫu nhiên một lần cơ hội tới chơi ở trường của bọn họ, bọn họ trùng hợp gặp phải, lại trùng hợp có một ít tiếp xúc, mới dần dần có liên hệ.
Cô gái mà Bạc Yến Thần thưởng thức gọi là Chung Khả, là một cô gái học vũ đạo vô cùng đẹp và có tinh thần phấn chấn, trên người cô có sự kiều mị cùng dịu dàng đặc biệt của các cô gái đến từ phía nam, vóc người tướng mạo cũng hơi có chút phong tư của Phương Tiểu Thư hồi trước.
Đúng vậy, không biết là cố ý hay là vô ý, ánh mắt nhìn con gái của Bạc Yến Thần rất giống anh trai mình, Bạc Tể Xuyên thích loại hình gì, Bạc Yến Thần cũng thích loại hình đó, cũng không phải anh yêu chị dâu mình, tình cảm của anh với Phương Tiểu Thư tuyệt đối là tình thân thuần khiết, thế nhưng phương diện xem xét cô gái, chẳng biết tại sao, anh hay thích các cô gái nhìn rất thoải mái lại không quá nguyện ý phản ứng anh.
Xuống máy bay, Bạc Yến Thần còn chưa đi ra sân bay chợt nghe thấy một giọng nữ thanh thúy đang gọi anh, anh nghi hoặc quay đầu lại, trên khuôn mặt đẹp trai lịch sự tao nhã giống như Bạc Tranh cùng Bạc Tể Xuyên mang theo sự xa cách không mặn không nhạt, điều này làm cho cô gái đang nhiệt tình theo sát chào hỏi anh không khỏi hơi xấu hổ.
"Xin chào...... Bạc tiên sinh." cô gái đang nói thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi, tuổi còn rất trẻ, vóc dáng không cao, thuộc về loại hình nhỏ nhắn xinh xắn, đứng với Bạc Yến Thần cao gần một mét chín mươi, cô có vẻ hơi thấp rồi.
Hiển nhiên đối với thân cao của mình cô cũng có nhận thức rất khắc sâu. Vì vậy cô không tự giác lùi lại mấy bước, cụp mắt xuống che giấu sự tự ti trong mắt, hơi lúng túng nói: "không nghĩ tới ở chỗ này sẽ thấy anh, sở dĩ có chút kích động, xin lỗi."
Lúc này Bạc Yến Thần đã nhận ra cô gái này, cô ta là người đi tham quan trường đại học y của thành phố Nghiêu Hải cùng với Chung Khả, cô ta gọi là Kỷ Hứa, là bạn thân của Chung Khả, trước khi đến anh đã gọi điện nói cho Chung Khả, nhưng không nói cho cô ta, bởi vì đối với cô gái này, anh......
Bạc Yến Thần chẳng biết nên nói cái gì, nói chung, anh biết Kỷ Hứa thích anh, Kỷ Hứa biểu hiện rõ ràng như vậy anh rất khó không nhìn ra được, thế nhưng tại trong nhận thức của anh, anh hẳn là thích cô gái như Chu Khả, sở dĩ ngay từ đầu anh sẽ không lưu ý cách ở chung với Kỷ Hứa, đại bộ phận thời gian đều đang nghiên cứu làm sao ở chung hòa hợp cùng Chung Khả, quên mất cô ta.
Chẳng qua tuy rằng như vậy, nhưng không biết vì sao, bây giờ ở chỗ này thấy Kỷ Hứa, Bạc Yến Thần không hiểu sinh ra một tia vui sướng không thể phát hiện, lại nói cũng có mấy tháng rồi anh cũng không gặp cô ta, trong mấy tháng đó nhưng thật ra anh thường gọi điện thoại nói chuyện phiếm với Chung Khả, nhưng không có bất cứ liên hệ gì với cô ta, bởi vì bọn họ căn bản không có phương thức liên hệ của đối phương.
Kỷ Hứa nhìn Bạc Yến Thần đang im lặng rất lâu, ngực chua đến không phải tư vị, kỳ thực ngay từ đầu cô đã nghĩ nói cho anh, Chung Khả sớm đã có bạn trai rồi, chỉ là nhìn gia thế của anh vừa tốt vừa đẹp trai, không muốn buông tha cơ hội tốt này mà thôi.
Chung Khả còn là mới chia tay bạn trai cũ bảy ngày trước khi Bạc Yến Thần đến thành phố Hán Phổ, cô vẫn lén gạt đi chuyện này gặp gỡ với Bạc Yến Thần.
Trước khi gặp Bạc Yến Thần, cho tới bây giờ Kỷ Hứa chưa từng nghĩ tới Chung Khả sẽ là người như vậy, sử dụng một câu nói của Chung Khả, chỉ có thể trách Bạc Yến Thần thật quá tốt, chỉ cùng một chỗ với anh rất khó làm cho có cảm giác an toàn nha......
Đúng thế, người như vậy thực sự rất khó làm cho sản sinh một loại huyễn tưởng sẽ cùng người đó hạnh phúc cả đời, bởi vì quá mộng ảo rồi.
Sau một lúc lâu, chính Bạc Yến Thần đã mở miệng trước, trong giọng nói của anh mang theo một tia hoang mang không dễ phát hiện: "Kỷ Hứa."
Kỷ Hứa sững sờ ngẩng đầu: "Làm sao vậy?"
Bạc Yến Thần bất đắc dĩ nói: "cô tại sân bay làm cái gì?"
"...... Tôi, cái kia...... tôi mới quay về Hán Phổ." cô khẩn trương giải thích.
Bạc Yến Thần hơi ngưng mắt: "Vậy hành lý của cô đâu?"
"!" Kỷ Hứa mạnh mẽ hồi phục lại tinh thần, cô chỉ nhớ rõ nghe được Chung Khả nói đêm nay Bạc Yến Thần đến Hán Phổ, nhưng Chung Khả lại đi hát karaoke rồi, cô sợ Bạc Yến Thần không biết đường đi đi lại không có phương tiện sở dĩ sẽ đi đón anh, tới rồi lại nghĩ cô đột ngột xuất hiện như vậy thật không thích hợp, sở dĩ không dám thừa nhận, hôm nay...... Vậy phải làm sao bây giờ......
"Tôi...... Tôi......" Kỷ Hứa"Tôi" mãi nửa ngày, cũng không "Tôi" ra cái gì, cô cúi đầu cắn môi thuyết, "Xin lỗi, tôi lừa anh, kỳ thực là tôi nghe được Chung Khả nói đêm nay anh muốn tới, nhưng cô ấy có việc không đi được, cho nên muốn tới đón anh một chút." cô đỏ mặt, vùi đầu càng ngày càng thấp, "Xin lỗi, không trưng cầu ý kiến của anh lại tự ý quyết định......"
"cô không cần luôn luôn nói xin lỗi với tôi." Bạc Yến Thần lẳng lặng nhìn cô, "cô không có sai, chỉ là cô thích một người thôi."
Kỷ Hứa phút chốc ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy không thể tin nổi.
Ánh mắt Bạc Yến Thần chìm vào hồi ức nói: "Hồi trước mẹ tôi cũng thích một người như cô, nhưng người này đến cuối cùng cũng không thể yêu bà ấy, hiện tại bọn họ đã tách rời, đã nói rõ, không thích hợp hay là không thích hợp." Anh cụp mắt xuống nhìn về phía Kỷ Hứa, giọng điệu ý vị sâu xa.
"...... Anh nói chính là......" Cha mẹ của anh sao? Kỷ Hứa khẩn trương nắm tay.
Bạc Yến Thần không có giải thích, xoay người vượt lên đầu rời đi: "Cùng nhau ăn cơm chiều đi, vội vã đến như thế, hẳn là cô còn không có ăn." Anh vươn tay nhìn đồng hồ một chút, lại nhìn thời tiết không tốt bên ngoài, không tự chủ được lại thở dài, hình như sinh ra một tia tâm tình gọi là yêu thương.
...... Đây là làm sao vậy, chẳng lẽ anh không phải nên thích Chung Khả sao, vì sao sẽ có loại cảm giác này với Kỷ Hứa, vậy không thích hợp.
Hai người ngồi xe taxi đi tới một nhà hàng gần sân bay, mặt đối mặt ngồi im lặng, cũng không có ai nói chuyện, ai cũng không nhìn ai.
Kỷ Hứa là không có mặt mũi nhìn, cũng không có mặt mũi mở miệng, Bạc Yến Thần là rất hoang mang về tâm tư của mình, không biết nên mở miệng thế nào.
Cũng đúng lúc này, điện thoại di động của Bạc Yến Thần bỗng nhiên kêu rồi, anh nhìn thoáng qua trên màn hình biểu hiện hai chữ Chung Khả, không hiểu hơi do dự có muốn nghe máy hay không.
Anh ý tứ hàm xúc không rõ nhìn thoáng qua Kỷ Hứa, Kỷ Hứa bị ánh mắt này thấy có chút phát mộng, nhưng rất nhanh phản ứng lại, nhanh chóng đứng dậy nói: "Tôi, tôi còn có việc, đi trước rồi, anh có việc gì phải đi làm đi, cảm ơn anh mời tôi ăn, cảm ơn." cô nói xong xoay người muốn đi, đi ngang qua bên người Bạc Yến Thần thì lại bị kéo lại, cô kinh ngạc nhìn về phía anh, anh nhàn nhạt nhìn về phía trước nói, "không có chuyện gì, ăn xong lại trở về đi, hơn nửa đêm một cô gái chạy tới chạy lui không an toàn." Anh nói xong lại tắt điện thoại di động, kéo cô ngồi về chỗ ngồi.
Không dứt khoát được, sẽ gặp loạn, đây là do Bạc Tể Xuyên dạy, mà anh cũng hấp thụ một ít giáo huấn từ trên người Nhan Nhã.
Anh vẫn nghĩ như Chung Khả mới là loại hình anh nên thích, vẫn đều đang học tập làm sao yêu đương, nhưng vẫn đều không có tiến triển thực chất gì, ở lại bên người anh giúp anh học cái này còn đều là cô gái bên người này, đại khái đây là chỗ mấu chốt của vấn đề.
Hay là, anh thích một người không nên là loại hình mà anh thích, thật giống như hồi trước Bạc Tể Xuyên thích Phương Tiểu Thư thì như vậy, hoàn toàn không ngờ tới chính mình sẽ yêu một cô gái như vậy.
Khi muốn làm cái gì phải đi làm, không phải bạn sẽ luôn tự cho mình một lý do không làm, người nhà họ Bạc cũng không làm chuyện khiến mình hối hận. Ngoại trừ Bạc Tranh.
--Hoàn--
Cậu học y, năm học tương đối dài, còn tốt nghiệp muộn hơn ba năm so với sinh viên phổ thông khóa bốn năm, kỳ thực cậu vốn là tưởng học liên tục lên bác sĩ trong mười năm, nhưng ngại cho nguyên nhân bất đắc dĩ, cuối cùng cậu lựa chọn khóa học liên tục bảy năm.
Năm nay vừa vặn là năm học cuối cùng của Bạc Yến Thần, có văn bằng thạc sĩ của trường đại học Y thành phố Nghiêu Hải tốt như vậy, lại có người cha cùng anh trai ưu tú như Bạc Tranh cùng Bạc Tể Xuyên, thời gian tới của Bạc Yến Thần tự nhiên vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Chẳng qua Bạc Yến Thần cũng là một người kiên cường, không muốn hưởng sự hỗ trợ cùng với ảnh hưởng của cha và anh trai. Vì vậy cậu lựa chọn rời xa thành phố Nghiêu Hải.
Bạc Yến Thần chọn thành phố Hán Phổ xa ở phía nam trong rất nhiều thành phố khác, một thân một mình lưng hành lý ngồi trên máy bay bước trên đường xá của một thành phố xa lạ.
Sở dĩ Bạc Yến Thần lựa chọn thành phố này, đại bộ phận là vì rèn đúc bản thân cùng với chứng minh thực lực của mình, một ... bộ phận khác hay, người mà anh quan tâm kia bây giờ đang ở thành phố Hán Phổ.
Trong thời gian Bạc Yến Thần học thạc sĩ nhận thức một cô gái, cô gái kia cũng không phải sinh viên trong trường bọn họ, chỉ là ngẫu nhiên một lần cơ hội tới chơi ở trường của bọn họ, bọn họ trùng hợp gặp phải, lại trùng hợp có một ít tiếp xúc, mới dần dần có liên hệ.
Cô gái mà Bạc Yến Thần thưởng thức gọi là Chung Khả, là một cô gái học vũ đạo vô cùng đẹp và có tinh thần phấn chấn, trên người cô có sự kiều mị cùng dịu dàng đặc biệt của các cô gái đến từ phía nam, vóc người tướng mạo cũng hơi có chút phong tư của Phương Tiểu Thư hồi trước.
Đúng vậy, không biết là cố ý hay là vô ý, ánh mắt nhìn con gái của Bạc Yến Thần rất giống anh trai mình, Bạc Tể Xuyên thích loại hình gì, Bạc Yến Thần cũng thích loại hình đó, cũng không phải anh yêu chị dâu mình, tình cảm của anh với Phương Tiểu Thư tuyệt đối là tình thân thuần khiết, thế nhưng phương diện xem xét cô gái, chẳng biết tại sao, anh hay thích các cô gái nhìn rất thoải mái lại không quá nguyện ý phản ứng anh.
Xuống máy bay, Bạc Yến Thần còn chưa đi ra sân bay chợt nghe thấy một giọng nữ thanh thúy đang gọi anh, anh nghi hoặc quay đầu lại, trên khuôn mặt đẹp trai lịch sự tao nhã giống như Bạc Tranh cùng Bạc Tể Xuyên mang theo sự xa cách không mặn không nhạt, điều này làm cho cô gái đang nhiệt tình theo sát chào hỏi anh không khỏi hơi xấu hổ.
"Xin chào...... Bạc tiên sinh." cô gái đang nói thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi, tuổi còn rất trẻ, vóc dáng không cao, thuộc về loại hình nhỏ nhắn xinh xắn, đứng với Bạc Yến Thần cao gần một mét chín mươi, cô có vẻ hơi thấp rồi.
Hiển nhiên đối với thân cao của mình cô cũng có nhận thức rất khắc sâu. Vì vậy cô không tự giác lùi lại mấy bước, cụp mắt xuống che giấu sự tự ti trong mắt, hơi lúng túng nói: "không nghĩ tới ở chỗ này sẽ thấy anh, sở dĩ có chút kích động, xin lỗi."
Lúc này Bạc Yến Thần đã nhận ra cô gái này, cô ta là người đi tham quan trường đại học y của thành phố Nghiêu Hải cùng với Chung Khả, cô ta gọi là Kỷ Hứa, là bạn thân của Chung Khả, trước khi đến anh đã gọi điện nói cho Chung Khả, nhưng không nói cho cô ta, bởi vì đối với cô gái này, anh......
Bạc Yến Thần chẳng biết nên nói cái gì, nói chung, anh biết Kỷ Hứa thích anh, Kỷ Hứa biểu hiện rõ ràng như vậy anh rất khó không nhìn ra được, thế nhưng tại trong nhận thức của anh, anh hẳn là thích cô gái như Chu Khả, sở dĩ ngay từ đầu anh sẽ không lưu ý cách ở chung với Kỷ Hứa, đại bộ phận thời gian đều đang nghiên cứu làm sao ở chung hòa hợp cùng Chung Khả, quên mất cô ta.
Chẳng qua tuy rằng như vậy, nhưng không biết vì sao, bây giờ ở chỗ này thấy Kỷ Hứa, Bạc Yến Thần không hiểu sinh ra một tia vui sướng không thể phát hiện, lại nói cũng có mấy tháng rồi anh cũng không gặp cô ta, trong mấy tháng đó nhưng thật ra anh thường gọi điện thoại nói chuyện phiếm với Chung Khả, nhưng không có bất cứ liên hệ gì với cô ta, bởi vì bọn họ căn bản không có phương thức liên hệ của đối phương.
Kỷ Hứa nhìn Bạc Yến Thần đang im lặng rất lâu, ngực chua đến không phải tư vị, kỳ thực ngay từ đầu cô đã nghĩ nói cho anh, Chung Khả sớm đã có bạn trai rồi, chỉ là nhìn gia thế của anh vừa tốt vừa đẹp trai, không muốn buông tha cơ hội tốt này mà thôi.
Chung Khả còn là mới chia tay bạn trai cũ bảy ngày trước khi Bạc Yến Thần đến thành phố Hán Phổ, cô vẫn lén gạt đi chuyện này gặp gỡ với Bạc Yến Thần.
Trước khi gặp Bạc Yến Thần, cho tới bây giờ Kỷ Hứa chưa từng nghĩ tới Chung Khả sẽ là người như vậy, sử dụng một câu nói của Chung Khả, chỉ có thể trách Bạc Yến Thần thật quá tốt, chỉ cùng một chỗ với anh rất khó làm cho có cảm giác an toàn nha......
Đúng thế, người như vậy thực sự rất khó làm cho sản sinh một loại huyễn tưởng sẽ cùng người đó hạnh phúc cả đời, bởi vì quá mộng ảo rồi.
Sau một lúc lâu, chính Bạc Yến Thần đã mở miệng trước, trong giọng nói của anh mang theo một tia hoang mang không dễ phát hiện: "Kỷ Hứa."
Kỷ Hứa sững sờ ngẩng đầu: "Làm sao vậy?"
Bạc Yến Thần bất đắc dĩ nói: "cô tại sân bay làm cái gì?"
"...... Tôi, cái kia...... tôi mới quay về Hán Phổ." cô khẩn trương giải thích.
Bạc Yến Thần hơi ngưng mắt: "Vậy hành lý của cô đâu?"
"!" Kỷ Hứa mạnh mẽ hồi phục lại tinh thần, cô chỉ nhớ rõ nghe được Chung Khả nói đêm nay Bạc Yến Thần đến Hán Phổ, nhưng Chung Khả lại đi hát karaoke rồi, cô sợ Bạc Yến Thần không biết đường đi đi lại không có phương tiện sở dĩ sẽ đi đón anh, tới rồi lại nghĩ cô đột ngột xuất hiện như vậy thật không thích hợp, sở dĩ không dám thừa nhận, hôm nay...... Vậy phải làm sao bây giờ......
"Tôi...... Tôi......" Kỷ Hứa"Tôi" mãi nửa ngày, cũng không "Tôi" ra cái gì, cô cúi đầu cắn môi thuyết, "Xin lỗi, tôi lừa anh, kỳ thực là tôi nghe được Chung Khả nói đêm nay anh muốn tới, nhưng cô ấy có việc không đi được, cho nên muốn tới đón anh một chút." cô đỏ mặt, vùi đầu càng ngày càng thấp, "Xin lỗi, không trưng cầu ý kiến của anh lại tự ý quyết định......"
"cô không cần luôn luôn nói xin lỗi với tôi." Bạc Yến Thần lẳng lặng nhìn cô, "cô không có sai, chỉ là cô thích một người thôi."
Kỷ Hứa phút chốc ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy không thể tin nổi.
Ánh mắt Bạc Yến Thần chìm vào hồi ức nói: "Hồi trước mẹ tôi cũng thích một người như cô, nhưng người này đến cuối cùng cũng không thể yêu bà ấy, hiện tại bọn họ đã tách rời, đã nói rõ, không thích hợp hay là không thích hợp." Anh cụp mắt xuống nhìn về phía Kỷ Hứa, giọng điệu ý vị sâu xa.
"...... Anh nói chính là......" Cha mẹ của anh sao? Kỷ Hứa khẩn trương nắm tay.
Bạc Yến Thần không có giải thích, xoay người vượt lên đầu rời đi: "Cùng nhau ăn cơm chiều đi, vội vã đến như thế, hẳn là cô còn không có ăn." Anh vươn tay nhìn đồng hồ một chút, lại nhìn thời tiết không tốt bên ngoài, không tự chủ được lại thở dài, hình như sinh ra một tia tâm tình gọi là yêu thương.
...... Đây là làm sao vậy, chẳng lẽ anh không phải nên thích Chung Khả sao, vì sao sẽ có loại cảm giác này với Kỷ Hứa, vậy không thích hợp.
Hai người ngồi xe taxi đi tới một nhà hàng gần sân bay, mặt đối mặt ngồi im lặng, cũng không có ai nói chuyện, ai cũng không nhìn ai.
Kỷ Hứa là không có mặt mũi nhìn, cũng không có mặt mũi mở miệng, Bạc Yến Thần là rất hoang mang về tâm tư của mình, không biết nên mở miệng thế nào.
Cũng đúng lúc này, điện thoại di động của Bạc Yến Thần bỗng nhiên kêu rồi, anh nhìn thoáng qua trên màn hình biểu hiện hai chữ Chung Khả, không hiểu hơi do dự có muốn nghe máy hay không.
Anh ý tứ hàm xúc không rõ nhìn thoáng qua Kỷ Hứa, Kỷ Hứa bị ánh mắt này thấy có chút phát mộng, nhưng rất nhanh phản ứng lại, nhanh chóng đứng dậy nói: "Tôi, tôi còn có việc, đi trước rồi, anh có việc gì phải đi làm đi, cảm ơn anh mời tôi ăn, cảm ơn." cô nói xong xoay người muốn đi, đi ngang qua bên người Bạc Yến Thần thì lại bị kéo lại, cô kinh ngạc nhìn về phía anh, anh nhàn nhạt nhìn về phía trước nói, "không có chuyện gì, ăn xong lại trở về đi, hơn nửa đêm một cô gái chạy tới chạy lui không an toàn." Anh nói xong lại tắt điện thoại di động, kéo cô ngồi về chỗ ngồi.
Không dứt khoát được, sẽ gặp loạn, đây là do Bạc Tể Xuyên dạy, mà anh cũng hấp thụ một ít giáo huấn từ trên người Nhan Nhã.
Anh vẫn nghĩ như Chung Khả mới là loại hình anh nên thích, vẫn đều đang học tập làm sao yêu đương, nhưng vẫn đều không có tiến triển thực chất gì, ở lại bên người anh giúp anh học cái này còn đều là cô gái bên người này, đại khái đây là chỗ mấu chốt của vấn đề.
Hay là, anh thích một người không nên là loại hình mà anh thích, thật giống như hồi trước Bạc Tể Xuyên thích Phương Tiểu Thư thì như vậy, hoàn toàn không ngờ tới chính mình sẽ yêu một cô gái như vậy.
Khi muốn làm cái gì phải đi làm, không phải bạn sẽ luôn tự cho mình một lý do không làm, người nhà họ Bạc cũng không làm chuyện khiến mình hối hận. Ngoại trừ Bạc Tranh.
--Hoàn--
Danh sách chương