Chỗ tốt của việc sinh đẻ tự nhiên ngay tại với, khôi phục nhanh, ra viện nhanh.

Ngày hôm sau khi Phương Tiểu Thư sinh sản xong đã muốn cảm giác tốt hơn rất nhiều, treo nước vẫn là muốn tiếp tục treo, nhưng đã muốn sẽ không đau như lúc đầu.

Bạc Yến Thần còn đang đến trường, ban ngày muốn đi học không có biện pháp chạy tới hỗ trợ, cho nên liền chỉ có Nhan Nhã cùng Bạc Tể Xuyên ở bệnh viện trông cô.

Kỳ thật chỉ cần một mình Bạc Tể Xuyên ở trong này là đủ rồi, bởi vì Bạc Tể Xuyên còn mời một người làm trông nom, thật sự không cần Nhan Nhã ở trong này bận trong bận ngoài.

Phương Tiểu Thư nhìn bà ta chịu mệt nhọc hỗ trợ đưa cơm lấy quần áo, trong lòng cũng không phải tư vị.

Phòng bệnh trong bệnh viện thực ấm áp, đầy đủ mọi thứ theo nhu cầu, hiển nhiên Bạc Tể Xuyên đã làm chuẩn bị toàn diện. Nguyệt tẩu trông đứa nhỏ rất tốt, đứa nhỏ đói bụng, Phương Tiểu Thư cũng có thể thoáng động đậy một chút tự cho đứa bé bú sữa, đánh giá lại có một hai ngày là cô có thể ra viện.

Hôm nay cơm giữa trưa là do Nhan Nhã làm tốt rồi đưa tới đây, Lưu tẩu cũng đi theo đến đây, hai người phụ nữ đều sinh qua đứa nhỏ tự nhiên đều thực biết cái gì có thể ăn cái gì không thể ăn, đưa cơm là không có sai. Hai người cho Phương Tiểu Thư dẫn theo cháo cùng nước canh để ra sữa, Phương Tiểu Thư muốn tiếp nhận đến ăn một chút, nhưng Bạc Tể Xuyên lại giành trước lấy qua, cau mày cẩn thận kiểm tra.

Phương Tiểu Thư xấu hổ nhìn Nhan Nhã cùng Lưu tẩu, muốn cho Bạc Tể Xuyên đừng làm rõ ràng như vậy, nhưng Bạc Tể Xuyên cũng không cho cô nửa điểm mặt mũi, cẩn thận kiểm tra một lần tất cả đồ ăn

được đưa tới, sau khi xác định không có sai xót với lời bác sĩ dặn, mới tự mình uống một thìa, sau đó cho cô uống một thìa.

"Làm sao nha? Anh đói bụng sao? Chỗ đó không phải có cơm của anh sao?" Phương Tiểu Thư hơi liếc liếc mắt một cái đồ ăn phong phú trên bàn, nhìn xem cô thẳng chảy nước miếng lại không có thể ăn.

Bạc Tể Xuyên một bên đút cho cô ăn cái gì một bên nói: "Ai biết có vấn đề hay không, anh uống trước một ngụm, không có việc gì em lại uống."

"..." Phương Tiểu Thư quẫn bách liếc mắt nhìn Nhan Nhã một cái, Nhan Nhã cứng ngắc đứng tại đó, làm bộ như hết sức chăm chú đang nhìn đứa nhỏ.

Ăn cơm xong rồi, Bạc Tể Xuyên đem bát đũa thả lại trong hộp đồ ăn, để tới trên bàn đối diện Nhan Nhã, xem cũng không liếc mắt nhìn bà ta một cái nói: "Ngài về đi, ta xin phép rồi, ta tự mình trông Tiểu Thư là được."

Nhan Nhã im lặng gật đầu, thu thập này nọ liền cùng Lưu tẩu rời đi.

Nguyệt tẩu ở một bên lặng lẽ xem, rất nhanh liền thu được ánh mắt lạnh cay nghiệt của Bạc Tể Xuyên, với là cái gì cũng không dám nhìn, im lặng hỗ trợ chăm sóc đứa nhỏ.

"Làm cho Nguyệt tẩu cũng trở về ăn cơm đi, anh ở chỗ này là được rồi." Phương Tiểu Thư nhỏ giọng nói với Bạc Tể Xuyên đang ăn cơm.

Bạc Tể Xuyên gắp miếng đồ ăn, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Được rồi, cũng biết, đó Tôn nữ sĩ ngài đi về trước đi, cần ngài đã tới lại cho ngài gọi điện thoại, tiền vẫn tính như trước."

"Ôi chao! Được rồi!" Nguyệt tẩu ước gì chạy nhanh đi, Bạc Tể Xuyên người này nhìn qua ở chung rất tốt hào hoa phong nhã, nhưng vừa đến trong phòng bệnh này liền cực kỳ khó hầu hạ, các loại soi mói các loại không hài lòng, xem bà làm gì đều không vừa mắt, rất nhiều

chuyện đến cuối cùng đều là anh tự làm, bởi vì bà thật sự không thể đạt tới yêu cầu của anh, quả thực cực kỳ khó chiều.

Phương Tiểu Thư nhìn bộ dáng sợ hãi cho tránh không kịp của Nguyệt tẩu với Bạc Tể Xuyên, sau khi đối phương rời đi không nhịn được cười lên tiếng.

cô tựa vào đầu giường nhìn hai đứa bé đang ngủ say, dịu dàng nói: "Anh xem anh dọa người ta thành cái dạng gì, em phát hiện anh này cán bộ nhà nước càng làm tật xấu lại càng nhiều, tuổi không lớn, quan uy (uy của cán bộ lớn) nhưng thật ra không nhỏ."

Bạc Tể Xuyên ăn cơm xong rồi, thu thập bát đũa cầm rửa, lúc đứng lên cười với cô, trong ánh mắt lộ ra một cảm giác khôn khéo cùng bình tĩnh: "Em không nghe nói qua cán bộ mới lên chức sẽ châm một mồi lửa sao?" Anh xoay người đi về phía bồn rửa mặt, vừa đi vừa nói, "Chờ em ra viện làm xong trong tháng, anh sẽ cho em xem mồi lửa này sẽ đốt đến trên người ai."

Phương Tiểu Thư tự nhiên sẽ không nghe không hiểu anh chỉ là ai, cô bỗng nhiên có một cảm giác giật mình như trong mơ, thật giống như trước một ngày cô còn đang đau khổ giãy dụa ở bên trong nước lửa, hôm nay lại đến một cái thiên đường ấm áp như xuân.

Người không có từng tuyệt vọng đến chết vĩnh viễn sẽ không hiểu rõ tư vị chân chính của hạnh phúc, bây giờ cô tin tưởng vững chắc tất cả các thất vọng khổ sở lúc trước đều là đường phải đi, là vì hạnh phúc cùng niềm vui hôm nay.

Bạc Tể Xuyên thu thập xong các đồ vật, ngồi im tại bên giường bệnh giúp Phương Tiểu Thư xem túi thuốc nước, vì tốt nhanh một chút, Bạc Tể Xuyên làm cho bệnh viện dùng đến thuốc tốt nhất, cũng không ngại dùng nhiều, treo xong bình nước này còn phải truyền thêm một lọ, ngày thứ ba lại truyền một lọ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra buổi chiều ngày mai là có thể ra viện.

Nhìn vết kim trên tay Phương Tiểu Thư, Bạc Tể Xuyên không hiểu thở dài, anh tựa vào trên ngăn tủ bên giường bệnh, hai chân xen lẫn nhìn cô chìm vào trầm tư.

"Nghĩ cái gì đâu?" Phương Tiểu Thư dùng tay không truyền nước biển quơ quơ trước mắt anh.

Bạc Tể Xuyên buồn đầu nói: "Có còn đói bụng không? Ăn no không? Anh pha bột củ sen cho em uống nhé?"

Phương Tiểu Thư lắc lắc đầu: "Em không đói bụng, em thấy anh liền ăn một chén cơm, nếu không lại ăn thêm một chút? Nhìn anh mấy ngày nay đều gầy thành cái dạng gì."

Bạc Tể Xuyên thở dài nói: "Đó là em không phát hiện chính em."

Phương Tiểu Thư khẽ cười một tiếng: "Em không xem cũng biết chính mình là hình dáng gì, trước khi sinh con mỗi ngày đều ăn nhiều như vậy, sinh xong rồi thịt trên người phỏng chừng rất khó giảm đi xuống." cô đột nhiên thầm nghĩ, "Anh nói em có muốn ăn một chút thuốc giảm béo hay không?"

Sắc mặt của Bạc Tể Xuyên lập tức chìm xuống: "không cần ăn bậy vài thứ kia!"

Thấy anh phản ứng mãnh liệt như thế, Phương Tiểu Thư dâng lên tâm tư trêu đùa anh, cười tủm tỉm nhìn anh nói: "Em vụng trộm mua trên Alibaba, mua xong rồi vụng trộm ăn, làm sao anh biết được?"

Bạc Tể Xuyên bỗng nhiên nghiêng người đến gần cô, anh chỉ mặc áo sơmi tơ tằm màu đen cùng quần tây có vẻ cực kỳ đơn bạc gầy yếu, làn da cũng bị màu đen làm nổi bật càng trắng, bộ dạng của người đàn ông này thật sự có điểm quá đẹp mặt, luôn làm cho người ta cảm thấy không có cảm giác an toàn.

"Em cứ việc mua, ăn hết mình, anh không biết liền không có việc gì, nếu anh đã biết, anh liền điều tra bọn họ." Anh nói sát tại lỗ tai cô câu nói hơi nặng nề này, nói xong liền rút về đến trên ghế, đem tầm mắt

chuyển tới trên giường trẻ con, vô cùng thân thiết lấy ngón tay chọc chọc vào mặt của cô con gái bảo bối của anh.

Về phần người con trai nằm ở bên kia, vốn không có vinh hạnh này.

Phương Tiểu Thư bỗng nhiên nhớ tới chuyện của Bạc Tranh trước khi sinh sản, vì thế liền vội nói cho anh phát hiện của mình: "Đúng rồi, em nói với anh, cái video bố phát lúc trước anh còn nhớ rõ sao?"

Bạc Tể Xuyên không quay đầu, cong thắt lưng dùng cái trán cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái anh, nhẹ giọng phát ra một cái chữ "Ừ".

Phương Tiểu Thư bỗng nhiên có cảm giác bị vắng vẻ, có chút không hờn giận thu hồi tầm mắt không quan tâm anh, cũng không thèm nói tiếp.

Bạc Tể Xuyên phía sau mới phát hiện vợ của mình đang cáu kỉnh với anh, hơi bất ngờ quay đầu sang, buồn bực hỏi: "Như thế nào không nói? Có phải anh lại phạm sai lầm hay không?"

Phương Tiểu Thư cười lạnh một tiếng: "Anh còn có nhận thức rất khắc sâu với chuyện mình hay mắc sai lầm."

Bạc Tể Xuyên biết nghe lời phải gật đầu: "Đúng vậy, trên công tác cho tới bây giờ anh sẽ không mắc phải sai lầm, nhưng tại chỗ này của em chỉ cần không chú ý một chút anh sẽ mắc sai lầm, cho dù không là lỗi của anh, đến cuối cùng anh cũng phải thừa nhận sai lầm."

Phương Tiểu Thư hơi nhếch lông mi nhìn anh: "Nghe qua hình như anh có câu oán hận?"

"không có." Bạc Tể Xuyên nghiêm túc nói, "Thực sự không có, em đừng miên man suy nghĩ, em xem sắc mặt của em thật không tốt." Anh ngẩng đầu nhìn về phía túi truyền nước, lập tức nói sang chuyện khác nói, "Nên đổi thuốc." Anh ấn nút gọi y tá, trong nháy mắt y tá liền tiến vào, dọa Phương Tiểu Thư nhảy dựng.

Y tá đỏ mặt chải vuốt một chút tóc của mình, cầm túi thuốc lại đây giúp Phương Tiểu Thư đổi tốt, trong lúc đổi thuốc càng không ngừng liếc mắt đưa tình với Bạc Tể Xuyên, bộ dáng đó muốn nhiều đáng ghét có bao nhiêu đáng ghét.

Phương Tiểu Thư nhịn không được hỏi Bạc Tể Xuyên trước mặt y tá: "Anh là ma-nơ-canh sao?"

"Cái gì tô?" Bạc Tể Xuyên khó hiểu hỏi lại, cách y tá cùng cô xa xa nhìn nhau.

Phương Tiểu Thư hơi liếc liếc mắt y tá một cái, lại nhìn anh, Bạc Tể Xuyên đem ánh mắt của cô thu hết vào đáy mắt, sắc mặt trở nên rất khó nhìn.

Sau khi y tá thay thuốc xong lưu luyến không rời cẩn thận mỗi bước đi rời đi, Bạc Tể Xuyên lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho viện trưởng của bệnh viện thành phố Nghiêu Hải, cũng là không có chuyện gì lớn, chính là thay đổi một người y tá có kinh nghiệm lớn tuổi một chút đã kết hôn.

Viện trưởng của bệnh viện thật thoải mái, rõ ràng trực tiếp đem y tá trưởng phái tới phục vụ cho bọn họ, vì thế thẳng đến ngày thứ ba ra viện, Phương Tiểu Thư cũng chưa lại nhìn gặp vị y tá nữ có lòng dạ xấu kia.

Ngồi trên ghế sau rộng mở của xe địa hình, Phương Tiểu Thư cẩn thận tiếp nhận đứa nhỏ mà Bạc Tể Xuyên ôm đưa cho cô, bây giờ đứa bé còn nhỏ không thể thấy gió, ôm vào trong xe ấm áp, mới dám đem mặt của đứa bé lộ ra hít thở không khí.

Bạc Tể Xuyên đem con trai cùng con gái đều giao cho Phương Tiểu Thư ngồi ở ghế sau, theo sau chính mình liền sải bước đi đến chỗ điều khiển, Nhan Nhã cùng Lưu tẩu cũng đến hỗ trợ, nhưng một chiếc xe không đủ ngồi, cho nên anh rõ ràng làm cho hai người bọn họ tự mở ra một chiếc.

Bạc Tể Xuyên nhanh chóng đóng xong cửa ở ghế điều khiển, nghiêng người đến ghế sau nhìn nhìn đứa nhỏ, thấy bọn họ đều ngủ rất say sưa không khóc cũng không nháo, liền yên tâm.

Anh ngẩng đầu còn thật sự nhìn Phương Tiểu Thư đang đặt đứa bé đến vị trí thoải mái, cô vừa mới sinh sản xong, trên mặt còn có một chút thịt khi mang thai còn thừa, nhưng chỗ thịt này phân bố thực đều, chẳng những không hiện người béo, ngược lại còn hấp dẫn hơn so với ngày xưa.

Tóc dài mềm mại, làn da trắng nõn, nâng ngực eo nhỏ...

"Ho ho." Bạc Tể Xuyên bỗng nhiên che miệng ho hai tiếng, rút ra khăn tay giả vờ giả vịt xoa xoa cái mũi.

Phương Tiểu Thư khẩn trương nhìn về phía anh, vội vàng nói: "Có phải anh bị cảm hay không? Bị cảm nhưng cách đứa nhỏ xa một chút..."

"không có." Bạc Tể Xuyên khóe miệng run rẩy giải thích nói, "Chính là bỗng nhiên muốn hắt xì." nói xong hiển nhiên hết lời để nói, đánh gãy lời nói cô đang định nói ra, nói thẳng, "đi rồi, xem đứa bé cho tốt."

Thấy anh muốn lái xe, Phương Tiểu Thư cũng không nói cái gì nữa, ôm đứa nhỏ thật tốt, làm cho anh có thể chuyên tâm lái xe.

Con đường về nhà coi như thuận lợi, không kẹt xe, cũng không có gì ngoài ý muốn, đến cửa nhà, Bạc Tể Xuyên trực tiếp đem xe dừng ở bên cạnh cửa lớn, sau khi mở ra cửa nhà mới mở ra của sau, tiếp nhận con trai mà Phương Tiểu Thư đưa tới ôm vào trong ngực, bước nhanh đi vào trong nhà, tránh đi gió bên ngoài.

Kỳ thật thời tiết tháng chín đã muốn không lạnh, còn thực ấm áp, là thời tiết tốt, nhưng Bạc Tể Xuyên là người chẳng những yêu cầu nghiêm khắc với mình còn yêu cầu người khác thật nghiêm khắc tự nhiên sẽ không vi phạm quy định, lại càng sẽ không lấy thân thể của đứa nhỏ nói đùa.

Phương Tiểu Thư rất nhanh cũng ôm đứa nhỏ vào được, cô ôm con gái đi ở phía sau, trong lúc giương mắt liền phát hiện trong phòng khách còn có một người.

"Ba?" Phương Tiểu Thư kinh ngạc nhìn Bạc Tranh đang ngồi ở trong phòng khách, giờ phút này ông đã muốn đứng lên, trên mặt mang theo rõ ràng kích động cùng vui sướng đi về phía bọn họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện