Bầu không khí dường như đông cứng lại trong chốc lát. Bạc Tề Xuyên đứng đó, người còn chưa khô, từng giọt nước theo thân hình cao ráo của anh chảy xuống, cả hai dường như đều có thể nghe rõ tiếng nước rơi trên mắt đất. Lách tách… lách tách, giống như tiếng tim đang đập loạn nhịp trong lồng ngực.

“Xin lỗi!”Phản ứng đầu tiên của Phương Tiểu Thư là chạy thẳng ra khỏi phòng tắm, cô không dám quay đầu lại nhìn, sau khi ra đến bên ngoài còn chạy thêm một đoạn khá xa, tới khi cảm giác không còn thấy bóng dáng Bạc Tể Xuyên nữa mới dừng lại.

Cô tựa vào tường thở dồn dập, sau đó chậm rãi ngồi xuống xấu hổ che kín mặt.

Mái tóc đen rối bời, dưới ánh đèn mờ ảo bởi hơi nước thân hình mảnh khảnh rắn chắc, vóc dáng khêu gợi của anh dường như càng thêm cuốn hút.

Phương Tiểu Thư ngẩng đầu hít sâu một hơi, đây là lần đầu tiên cô bị mất mặt với người ngoài như vậy, mặc dù trong mắt người khác cô không hẳn được coi là tốt nhưng tuyệt đối không đến nỗi mất mặt.

Nhưng hôm nay, mới gặp Bạc Tể Xuyên hơn mười mấy tiếng đồng hồ, cô đã cảm thấy mình không còn mặt mũi nữa rồi, bây giờ cô chỉ còn cách tự thuyết phục bản thân rằng do trời đang lạnh nên mặt cô mới bị đỏ lên như thế, cho nên nhìn mới giống như cô có ý gì với anh.

Phương Tiểu Thư cô gắng tĩnh tâm lại rồi đứng lên, sửa sang lại áo tang màu đen một chút rồi tính trở về theo đường cũ, lúc quay người lại thì chợt thấy bóng dáng quen thuộc.

Bạc Tể Xuyên mặc một thân âu phục màu đen đứng trong bóng chiều, từ cổ áo đến tay áo thậm chí là kẹp caravat tất cả đều cẩn thận tỉ mỉ, nhìn thấy cô anh liền tiến đến, đôi giày da Baroque màu rám nắng giẫm trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy, trong không gian yên tĩnh nghe rất êm tai.

Bạc Tể Xuyên ngũ quan tuấn tú tràn ngập phong độ của người trí thức, anh lại vừa tắm xong quần áo sạch sẽ chỉnh chu càng toát ra khí chất bất phàm.

“Vừa rồi không tìm thấy cô, cho nên đã cho người đưa thi thể Hà tiên sinh đi trước.Phương Tiểu Thư chắc là không biết đường, để tôi đưa cô đi.” Bạc Tể Xuyên thản nhiên nói một câu, sau đó liền xoay người bước sang hướng khác.

Phương Tiểu Thư nhìn theo bóng lưng anh, sửng sốt mấy giây thở dài bất đắc dĩ đi theo, suốt dọc đường hai người không ai nói chuyện, dường như cũng không biết phải nói gì.

Tại khu hỏa táng nhân viên của nhà tang lễ đã chờ sẵn, ở đây ngoại trừ Phương Tiểu Thư chỉ có Bạc Tể Xuyên và nhân viên công tác, đây có lẽ là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cảnh đưa tiễn thanh tĩnh đến vậy.

Phương Tiểu Thư trầm tư nhìn quan tài cậu một hồi, bỗng nhiên đi đến gần mở khung cửa nhỏ trên nắp quan tài. Cô tỉ mỉ ghi nhớ hình dáng cậu trong lòng rồi chậm rãi đóng nắp cửa, nhẹ nhàng nói với nhân viên công tác: “Bắt đầu đi.”

Hỏa táng là quá trình mà trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng, con người đến với cuộc đời này đều có một hình dạng rõ ràng nhưng đến lúc ra đi thì chỉ còn là một nắm tro tàn. Đời luôn như vậy, nháy mắt một cái đã thấy mọi việc thay đổi, có người ở trong lòng mình lại vĩnh viễn không có cơ hội gặp lại nữa.

Bạc Tể Xuyên cúi người trước quan tài Hà Thư Vũ, từ lúc Phương Tiểu Thư đem tro cốt của ông tới phòng tro cốt, cho đến khi tang lễ chấm dứt, anh đều ở bên cạnh cô không rời một bước

Anh vẫn im lặng, không nói tiếng nào, chỉ thỉnh thoảng nói cho cô biết phải làm gì, cho tới lúc mọi việc xong xuôi mới cáo từ.

“Thời gian không còn sớm, nếu không còn việc gì khác, tôi xin cáo từ.”Bạc Tể Xuyên hơi cúi người hướng về phía cô nói lời từ biệt, Phương Tiểu Thư được sủng mà lo cũng cúi chào anh, “Không còn việc gì cả, cũng muộn rồi, Bạc tiên sinh mau về nhà nghỉ ngơi đi, tôi cũng phải đi rồi.”

Bạc Tể Xuyên hơi vuốt cằm, nói như vậy hai người đều về cùng một lúc, cho nên anh vẫn chung đường về với cô.

Cảm giác này thật kỳ diệu, cứ tưởng rằng từ đầu đến cuối phải lo mọi việc một mình lại khó có người ở cùng. Rõ ràng anh không quen biết cậu, nhưng lại cung kính tôn trọng tiễn đưa cậu cô, anh khác với những người mà Phương Tiểu Thư đã gặp trước đây.

Đối với người đàn ông này, trong lòng cô chợt nảy ra những suy nghĩ không nên có, bất luận có cố gắng như thế nào cũng không thể khống chế được. Cô biết rất rõ ràng là phải vứt bỏ những ý nghĩ đó, nhưng cô không làm được. Cái cảm giác biết chắc chắn phải dừng lại mà không dừng lại được thật sự rất đáng sợ.

Bạc Tể Xuyên đẩy cửa nhà tang lễ, đi trước Phương Tiểu Thư hai bước, nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, đứng ở dưới quay đầu nhìn cô quan tâm hỏi: “Phương Tiểu Thư định về bằng cách nào?”

Phương Tiểu Thư nhìn chằm chằm vào đôi mắt tuyệt đẹp của anh nói: "Bắt xe về."

"Nơi này rất vắng vẻ, giờ này lại càng khó bắt xe." Anh nói.

“Vậy thì đi bộ về.” Phương Tiểu Thư không suy nghĩ trả lời nói mà không thèm để ý rằng đường về nội thành rất xa chỉ hơi rầu rĩ nói: “Chỉ là sáng mai cũng không kịp đến nơi.” Bây giờ cô còn làm bảo vệ tại một tòa nhà cao cấp 7 giờ đi làm, 9 giờ tan làm, nếu thật sự đi bộ về thì đúng là không đến kịp.

Bên này trong lòng Phương Tiểu Thư đã có quyết định, bên kia Bạc Tể Xuyên không mặn không nhạt nói: “Tôi đưa cô về.”

Anh nói xong không đợi cô trả lời liền quay người đi lấy xe, Phương Tiểu Thư nhìn khuôn mặt gầy gò của anh nghĩ bụng nếu anh không phải là ăn uống không đầy đủ thì chắc là đang ăn kiêng. Anh rất gầy, cảm giác này lại giống như càng nhìn càng thấy có thêm phần rụt rè, không chắc chắn.

Đã vào cuối mùa thu, hiện giờ đang là sáu giờ sáng, mặt trời còn chưa lên, ánh trăng vẫn còn ẩn hiện tại chân trời, nhưng hình ảnh Bạc Tể Xuyên lại giống như sở hữu ánh trăng, khắp thiên hạ không ai chói mắt bằng.

Một chiếc xe việt dã chạy đến trước mặt cô, Bạc Tể Xuyên mở cửa xe bước xuống, vòng qua đầu xe sang bên cánh cửa bên ghế phụ mở cửa xe, ngiêng người đứng đó nhìn cô nói: “Lên xe đi!”

Phương Tiểu Thư lớn như vậy mà lần đầu mới cảm nhận được, kỳ thật dựa mãi vào chính mình cũng không có gì là thoải mái.

Hồi trước chỉ có đội trưởng Lâm ngẫu nhiên giúp cô một lần khi còn chưa quen biết nhưng bây giờ cảm giác này lại rất mãnh liệt.

Có thể là vì đối phương là công an, lại là trưởng bối, giúp cô cũng không cần trực tiếp ra tay, cho nên cảm giác cũng không có gì đặc biệt. Nhưng đối với một người không hề liên quan như Bạc Tể Xuyên, cô lại ghi nhớ trong lòng.Nói gì thì nói, được bạn cũng lứa tuổi giúp đỡ luôn làm cho người ta nảy ra nhiều suy nghĩ.

Phương Tiểu Thư bước lên xe, thắt dây an toàn, im lặng ngồi ở ghế lái phụ, chờ anh sải bước về phía sau xe liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện