Chu Dục Cảnh thấy hắn lại ngủ tiếp, cho rằng hắn vẫn đang đau đầu, quay người xuống lầu.

Mãi đến khoảng mười giờ, Đoàn Hạc Thừa mới thức dậy, giận dỗi với Chu Dục Cảnh hơn một tuần, bây giờ nghĩ lại, cũng vì hai người chưa nói chuyện rõ ràng, nhưng bảo hắn lập tức thổ lộ, lại cảm thấy không kéo mặt mũi xuống được.

Phải nói sao đây? Tôi yêu em, tôi đã yêu đương với em hơn mười năm rồi.

Tôi thích em, từ lâu tôi đã xem em như người yêu của tôi.

Đoàn Hạc Thừa ngẫm lại đều cảm thấy trận yêu đương nước đổ đầu vịt này có thể yêu đến hiện tại, đúng không dễ dàng, hắn xuống lầu, không  nhìn thấy Chu Dục Cảnh, đành ngồi xuống sofa.

Bên phía phòng bếp loáng thoáng có tiếng bước chân, thời gian này không phải người làm, chắc là Chu Dục Cảnh, quả nhiên mười mấy phút sau, Chu Dục Cảnh đi ra, thấy Đoàn Hạc Thừa ngồi trong phòng khách, bước tới hỏi: “Anh Cửu vẫn khó chịu sao?”

Đoàn Hạc Thừa lắc đầu: “Không sao.” Lại hỏi: “Em làm gì trong phòng bếp?”

Chu Dục Cảnh vội nói: “Điểm tâm quản gia chuẩn bị lạnh rồi, em nấu cháo cho anh Cửu, đang hâm nóng, anh Cửu ăn luôn không?”

Đoàn Hạc Thừa đáp một tiếng, vào phòng ăn cùng cậu.

Cháo được nấu trong nồi đất, bỏ trứng muối còn thái ít thịt nạc, tài nấu nướng của Chu Dục Cảnh bình thường, lại muốn làm tốt hơn, dựa theo cách quản gia cho, nấu hai lần mới cảm thấy hào lòng, cậu múc cho Đoàn Hạc Thừa một bát, do dự mấy giây, lại chủ động múc thêm một bát cho mình.

Hai người ngồi xuống cùng một bàn, mỗi người ăn phần của mình.

Chu Dục Cảnh cố gắng để cho mình tự nhiên một chút, cậu nghe lời Đoàn Hạc Thừa, muốn trong một tuần vứt bỏ tâm lý tự ti ăn sâu bén rễ, nhưng nói thật, cái này khó quá.

Đang nghĩ ngợi miên man, đột nhiên thấy Đoàn Hạc Thừa đẩy bát qua, nói: “Múc thêm bát nữa.” Chu Dục Cảnh lại múc thêm một bát.

Đảo mắt bát thứ hai đã thấy đáy, lại đẩy bát qua.

Ở chung nhiều năm như vậy, lượng cơm Đoàn Hạc Thừa ăn được Chu Dục Cảnh hiểu rõ, thấy hắn ăn nhiều hơn ngày thường, bèn hỏi: “Anh Cửu đói bụng à? Ăn cháo không thì không đủ, em bảo quản gia đi làm thêm món khác.”

“Không đói.” Đoàn Hạc Thừa lạnh nhạt nói: “Cháo rất ngon.”

“Thật, thật sao?” Trái tim nâng lên của Chu Dục Cảnh, cuối cùng hạ xuống, len lén thấy vui vui. Tất cả biểu cảm của cậu đều rơi vào mắt Đoàn Hạc Thừa, nói thật, trải qua bao nhiêu năm, Đoàn Hạc Thừa chưa từng để ý đến những chi tiết này, trước mặt hắn Chu Dục Cảnh luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời, lúc đối mặt với hắn không có bất kỳ tâm trạng tiêu cực nào, hắn chưa hề biết, khi Chu Dục Cảnh đối mặt với hắn, cẩn thận từng li từng tí như thế.

Từ trước đến nay đều là Chu Dục Cảnh nói cái gì, Đoàn Hạc Thừa thỏa mãn cái đó, hồi nhỏ cậu muốn học bắn súng, Đoàn Hạc Thừa tặng súng cho cậu. Hồi nhỏ cậu muốn bảo vệ Đoàn Hạc Thừa, Đoàn Hạc Thừa dẫn cậu theo bên cạnh mình. Lại không tốt cũng sẽ dùng đôi mắt vô cùng đáng thương nhìn Đoàn Hạc Thừa, để Đoàn Hạc Thừa biết cậu đang nghĩ gì.

Nhưng những chuyện này tựa như quá xa xưa, theo thời gian, đôi mắt Chu Dục Cảnh càng ngày càng kiên nghị, cũng không đề cập với Đoàn Hạc Thừa bất kỳ yêu cầu gì nữa.

Đoàn Hạc Thừa không hỏi, cậu sẽ không nói.

Hai người từng bát từng bát, ăn hết cháo, đến giữa trưa, bỏ luôn bữa trưa.

Đã vào cuối thu, lá vàng rơi nhiều trong đình viện, buổi chiều Mã Xuyên tìm Đoàn Hạc Thừa báo cáo công việc, Đoàn Hạc Thừa đang tựa bên cửa sổ nhìn ra ngoài, Mã Xuyên nói: “Anh Cửu, Hồng Nhan bên kia khống chế được rồi, tiếp theo…”

Đoàn Hạc Thừa phất, Mã Xuyên lập tức dừng lại.

“Theo dõi trước, gần đây tôi phải xử lý chuyện khác.”

“Nhưng em sợ Hồng Nhan và Trần…”

“Không sao, tập trung vào ắt tốt.”

Sau khi Mã Xuyên đi, Đoàn Hạc Thừa cũng rời khỏi tòa B, hắn đi đến đình viện, Chu Dục Cảnh vừa để chổi xuống, đưa lưng về phía hắn ngồi xổm trên mặt đất, nghe thấy tiếng bước chân, Chu Dục Cảnh vội vàng đứng dậy.

Đoàn Hạc Thừa hỏi: “Sao chạy đi quét sân.”

Chu Dục Cảnh nói: “Anh Cửu giao Quang Ích cho nhị thiếu gia, gần đây em cũng không có việc gì, bèn đi giúp mấy dì một lát.” Có mấy dì Chu Dục Cảnh biết từ hồi nhỏ, coi như quen thuộc.

Đoàn Hạc Thừa rũ mắt, thấy cậu cầm gì đó trong tay, lại hỏi: “Cầm gì thế?”

Chu Dục Cảnh vội mở ra tay, bên trong có một lá cây bạch quả hình dạng cân đối, màu sắc vàng rực, không hề lẫn màu khác, cậu nâng đến trước mặt Đoàn Hạc Thừa mím môi cười: “Cái này  nhìn rất đẹp, có thể làm tiêu bản, muốn tặng cho anh Cửu.”

Đoàn Hạc Thừa nhận lấy, nắm trong tay xoay một vòng, cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán Chu Dục Cảnh, nhìn vành tai cậu dần đỏ lên, Đoàn Hạc Thừa nói: “Đi thôi.”

“Đi làm tiêu bản.”

“À…” Chu Dục Cảnh hơi ngạc nhiên, vội nói: “Em có thể làm xong rồi tặng cho anh Cửu.”

Đoàn Hạc Thừa tỏ vẻ không vừa lòng, nhíu mày nói: “Tôi không thể tham gia?”

“Có, có thể!” Chu Dục Cảnh kịp phản ứng, vội vàng đuổi theo.

Nháy mắt trong mắt cậu bắn ra vui thích, khiến Đoàn Hạc Thừa có phần ngẩn ngơ, hắn nghĩ, may mà vẫn chưa nói rõ.

Đoàn Hạc Thừa hiểu bản thân, chỉ sợ trước đây không phát hiện ra những chi tiết này, thái độ của hắn vẫn cứng rắn như cũ, Chu Dục Cảnh vẫn sẽ ôm tư tưởng nhất thiết phải chấp hành đi yêu đương với hắn.

Nhưng hắn không biết, Chu Dục Cảnh quá tự ti, nếu như không có mệnh lệnh cứng rắn, sợ là cả đời này cũng sẽ không lấy nổi can đảm, thử thay đổi.

Đánh bậy đánh bạ, hai người trời xui đất khiến lần nữa, nhưng lần này, là bắt đầu hiểu nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện