Lúc rời khỏi Phụng Thần điện, Khương Tuyết Ninh tất nhiên không quên mang theo đĩa đào phiến cao còn chưa ăn hết. Tạ Nguy nhìn nàng. Nàng còn tỏ ra vô cùng chính trực, giải thích: “Tạ tiên sinh thường vào cung từ trước khi mặt trời mọc, chắc cũng không muốn điểm tâm mang vào lại phải mang ra, như vậy đĩa đào phiến cao này cứ vậy đặt ở trong điện không ai ăn, để qua ngày mai sợ sẽ không ngon nữa, chi bằng để học sinh mang về cho.”
Tạ Nguy không nói. Khương Tuyết Ninh liền cho rằng hắn đã chấp nhận. Thế là nàng một tay xách hộp cơm, nhanh chân bước vội ra khỏi Phụng Thần điện: Dù sao ăn vụng cũng lộ rồi, diễn cũng diễn rồi, Tạ Nguy không nhìn ra thì càng tốt, nếu đã nhìn ra nàng cũng đâu thể thay đổi suy nghĩ của hắn được. Vậy chi bằng thừa dịp đầu còn trên cổ, sống lâu thêm ngày nào hay ngày nấy, có thể ăn được chút nào hay chút nấy. Đào phiến cao dùng mạng để đổi lấy này, đương nhiên phải mang về ăn cho bằng hết!
Nghĩ rõ ràng điểm này, bước chân nàng liền trở nên nhẹ nhàng, thoăn thoắt, đi trên đường mà như sắp bay lên trời rồi.
Tạ Nguy vẫn đứng đó nhìn theo nàng, chỉ cảm thấy những bi thương hay vui vẻ của nàng đều rất chân thực, cũng thật giản đơn.
*
Các thư đồng khác đều đang ở Ngưỡng Chỉ trai, chỉ có Khương Tuyết Ninh là bị Tạ Nguy xách đi luyện đàn thêm mà thôi, cho nên thời gian của nàng so với những người khác thường không khớp, lúc người khác đã nghỉ ngơi có khi nàng mới về tới, lúc nàng nghỉ ngơi bọn họ có lẽ đã đọc sách rồi.
Lúc này cũng vậy. Khương Tuyết Ninh mang theo hộp cơm trở về, đám người cơ bản đều đã nghỉ trưa, cả Ngưỡng Chỉ trai vô cùng yên ắng. Nàng vào phòng đặt hộp cơm trên bàn mình, mở ra lại nhịn không được ăn thêm hai miếng nữa, mới suy nghĩ.
Chuyện bị hãm hại đã từng xảy ra một lần, còn có thể lấy cớ là không có phòng bị, không cẩn thận mắc phải; nhưng nếu như lại phát sinh lần nữa, nói do sơ sẩy thì nhất định là lý sự cùn, là ngốc thật.
Ngồi đây âm thầm suy đoán, không bằng tới gặp mặt nói cho rõ ràng. Huống chi đời này nàng cùng Tiêu Xu chưa có xung đột lợi ích trực tiếp nào, đoạn thời gian ở trong cung này, đáng ra không nên khó khăn như vậy mới đúng.
Túi thơm dính tới chuyện kia, giờ phút này đang đặt trên bàn. Một vết xước trên vải hết sức rõ ràng. Khương Tuyết Ninh nhìn chằm chằm nó một lát, vừa nghĩ xong, liền đậy hộp cơm lại, trực tiếp lấy túi thơm, đứng đậy đẩy cửa đi ra ngoài.
Phòng của nàng ở một góc của Ngưỡng Chỉ trai, vừa xa vừa vắng vẻ nhất. Phòng Tiêu Xu lại là chỗ tốt nhất, tọa bắc hướng nam, hai phía đều có cửa sổ, ánh sáng rất thích hợp, còn gần một đầu hành lang, xung quanh lại không có phòng nào khác.
Khương Tuyết Ninh đi qua đó cũng không mất bao lâu. Trước cửa lại có cung nhân đứng đó chờ hầu hạ. Lúc Khương Tuyết Ninh đi qua, cung nhân đứng ở bên ngoài liền nhìn thấy, khom người thi lễ với nàng, trực tiếp nói: “Khương nhị cô nương là đến tìm Tiêu đại cô nương a? Cô nương chúng ta đang đợi ngài.”
Khương Tuyết Ninh lập tức có chút kinh ngạc nhướng mày. Đây thật sự khiến nàng có chút ngoài ý muốn. Nàng nhìn cung nhân này một cái, không nói gì. Cung nhân cũng không nói nhiều thêm, tiến lên đẩy cửa, mời nàng vào.
Khương Tuyết Ninh đi vào trong. Căn phòng này bố trí không kém hơn phòng nàng bao nhiêu, khắp nơi đều phô ra khí chất của thế gia huân quý, thoạt nhìn không lộng lẫy, nhưng kể cả một lọ hoa nhỏ tùy tiện đặt trong góc cũng là gốm Nhữ Diêu men “vũ quá thiên thanh”.
Cung nhân đứng trước thư án hầu hạ bút mực. Tiêu Xu mặc một thân váy lụa tím nhạt, một tay nâng tay áo, một tay cầm bút, đang vẽ tranh. Một dòng sông lớn chảy qua, hai bên bờ tương xứng, một cây tùng đại thụ sừng sững trên núi cao, cái bóng trải dài xa xăm cô độc mờ dần trên sông nước. Khí thế tham vọng không nhỏ!
Các nữ tử khác, bất kể là tiểu thư khuê các, hay tiểu gia bích ngọc (nữ tử gia tộc nhỏ nhưng được nuông chiều), phần lớn đều thiên về lối vẽ tỉ mỉ hoa lá chim chóc, viết chút khuê trung xuân oán (tư tình nơi khuê phòng), nhưng Tiêu Xu hiển nhiên không như vậy, nàng thích tranh thủy mặc giang sơn, bố cục rộng lớn khoáng đạt. Cũng có lẽ, đây là ấn tượng nàng muốn để lại trong mắt người khác.
Khương Tuyết Ninh đi vào, ngòi bút nàng vừa vặn chấm vào cái bóng mờ dần của cây đại thụ, ngước mắt trông thấy, liền câu môi cười một tiếng, nói: “Ta biết Khương nhị cô nương sẽ đến tìm ta, chỉ là sớm hơn rất nhiều so với ta nghĩ.” Đang khi nói chuyện, nàng đặt bút xuống. Cũng khoát tay, cho cung nhân hầu hạ bút lực lui ra. Trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Khương Tuyết Ninh sớm biết Tiêu Xu không phải người dễ chịu, nghe vậy cũng không kinh ngạc, chỉ nói: “Vậy xem ra, ta cũng coi như vượt quá dự tính của Tiêu đại cô nương rồi.”
Tiêu Xu nhẹ gật đầu: “Há lại chỉ có chuyện này thôi đâu, quả thực là có chút bội phục.”
Khương Tuyết Ninh nói: “Ngươi muốn nói đến chuyện lục soát Ngưỡng Chỉ trai lần trước sao?”
Tiêu Xu cười một tiếng: “Khương nhị cô nương thật hiểu lòng người.”
Khương Tuyết Ninh xùy một tiếng, cũng không muốn nói nhảm, trực tiếp đặt túi thơm kia lên trên thư án: “Túi thơm hôm qua ngươi trả lại, đích thật là của ta. Chỉ có điều, nơi ngươi nhặt được túi thơm, ước chừng cũng không phải là nơi ta đánh mất.”
Tiêu Xu nói: “Ta biết.” Khương Tuyết Ninh lập tức nhướng mày. Tiêu Xu lại trầm mặc, tựa hồ cân nhắc một chút, mới nói: “Chuyện lục soát Ngưỡng Chỉ trai lần trước là ta làm, nhưng hết thảy lại bắt nguồn từ một hiểu lầm hoang đường, mà ta, ta không có ý định nhằm vào ngươi.”
Khương Tuyết Ninh đột nhiên cảm thấy Tiêu Xu rất thú vị. Nhìn Tiêu Xu, nàng mỉm cười: “Ta cũng biết.”
Màn đối thoại này đầy ý vị sâu xa. Mà hai người đều có ý thăm dò đối phương.
Kỳ thật khi biết sự tồn tại của Khương Tuyết Ninh, Tiêu Xu cũng không định coi Khương Tuyết Ninh là kẻ địch của mình, một là nàng xuất thân vọng tộc, người có sức uy hiếp đối với nàng rất ít, hai là Khương Tuyết Ninh cùng nàng thực chất không có xung đột lợi ích. Muốn coi là kẻ địch, hai điều trên thiếu một cũng không được.
Nhưng sau khi vào cung, hết thảy tựa hồ thay đổi. Khương Tuyết Ninh nhìn qua cũng thấy rất được coi trọng, mặc dù xuất thân không bằng, nhưng ở trong cung lại không kém hơn nàng.
Thêm vào đó, Thẩm Giới còn quá mức để ý tới Khương Tuyết Ninh, thậm chí còn giữ gìn một chiếc khăn thêu. Người hơi nhạy một chút đều biết, Thẩm Giới rất có thể sẽ được lập làm hoàng thái đệ, mà nàng lại muốn trở thành hoàng hậu. Dưới loại tình huống này, Khương Tuyết Ninh đương nhiên trở thành mối nguy cơ đe dọa tới nàng, hơn nữa, còn có thể là kẻ địch rất mạnh.
Một lần, nàng tình cờ biết được chuyện trong cung hạ lệnh kê biên tài sản điều tra nghịch phạm, nên cho rằng kế nội ứng ngoại hợp này dù không thành cũng có thể khiến Khương Tuyết Ninh vào Thận hình tư ăn một phen đau khổ, những chuyện xảy ra ở trong đó, cũng không phải do Khương Tuyết Ninh định đoạt được. Như thế liền có thể dễ như trở bàn tay tiêu trừ một mối nguy cơ.
Nhưng thật không ngờ, vị Khương nhị cô nương xuất thân thấp kém này vậy mà gặp nguy không loạn, dựa vào lí lẽ biện luận, thậm chí không tiếc lấy cái chết ra uy hiếp, cuối cùng hóa giải được nguy cơ.
Càng không ngờ tới, chủ nhân đằng sau khăn thêu của Thẩm Giới lại là người khác. Kẻ địch của nàng căn bản không phải Khương Tuyết Ninh, mà là Khương Tuyết Huệ! Thật sự là nháo ra một vở hài kịch!
Tiêu Xu luôn luôn sĩ diện, nhưng bởi vì việc này bị thái hậu cô mẫu quát nạt, cho dù có không cam lòng thế nào đi nữa, cũng không thể phản bác —— Là sai một li, đi một dặm. Như thế về sau đối phó Khương Tuyết Huệ, còn phải đối phó thêm cừu nhân mới – Khương Tuyết Ninh nữa, thực sự là muốn tính cũng tính không nổi.
Một kẻ mạnh, bất quá chỉ là cái dũng của kẻ thất phu, không đỡ nổi thiên đao vạn kiếm. Tiêu Xu cũng không muốn gây thù hằn quá nhiều. Mà chuyện túi thơm lần này, vừa vặn cho nàng một cơ hội tuyệt hảo để vãn hồi sai lầm lúc trước, bớt đi một kẻ địch mạnh.
Tiêu Xu đánh giá thần sắc Khương Tuyết Ninh, nhẹ nhàng đưa tay, mời nàng ngồi xuống, nói: “Ngày đó thật sự là vô tình sai một li đi một dặm, suýt nữa khiến Khương nhị cô nương chịu oan, trong lòng ta thực áy náy bất an. Chỉ là không quá thân thiết với Khương nhị cô nương, nên không biết phải làm sao mới hóa giải được hiểu lầm này...”
Vô tình sai một li đi một dặm? Vô tình? Kế hãm hại kia nếu thành, nay rất có thể nàng đã đầu một nơi thân một nẻo rồi! Không hổ là xuất thân vọng tộc, Tiêu thị nhất tộc a, coi mạng người như cỏ rác, còn mình thì cao cao tại thượng nhìn xuống! Cho dù là Tạ Nguy cũng không có loại tính tình khiến người chán ghét này!
Khương Tuyết Ninh phát hiện, nàng cùng Tiêu Xu dù đã cố ý nhưng không có cách gì hòa hợp được. Có lẽ bởi vậy kiếp trước nàng cùng Tiêu Xu mới đấu nhau tới ngươi chết ta sống. Đối phương đã có ý lôi kéo nàng giảng hòa, nàng cũng không nên lập tức cự tuyệt, tốt xấu gì cũng phải chiếm chút lợi ích đã chứ? Cho nên, Khương Tuyết Ninh ra vẻ như trút được gánh nặng, thoải mái nhàn nhạt nở nụ cười, nói: “Tiêu đại cô nương thân phận tôn quý như vậy, nếu thật muốn hòa giải hiểu lầm, đó là cho ta thể diện rồi, ta nào dám không nghe theo?” Chỉ là phải xem ngươi có thật sự muốn hay không thôi.
Tiêu Xu nhìn lại nàng, tựa hồ cân nhắc lời nàng là thật hay giả, qua thật lâu, cũng lười vòng vo cùng nàng, mới nói: “Trước mặt người thông minh còn vòng vo thì thật vô nghĩa. Thẳng thắn nói ra đi, nếu ngươi cuối cùng là muốn xuất cung, ta cũng không muốn cùng ngươi kết thù. Tuy rằng ta có thể đấu thắng ngươi, nhưng đả thương địch một ngàn tự tổn tám trăm, huống chi ta còn phải đối phó tỷ tỷ ngươi. Ta sẵn sàng bày tỏ thành ý, chỉ là không biết thù lúc trước có thể xóa bỏ hay không?”
Xóa bỏ? Định lấy thúng úp voi sao? Mơ tưởng cũng thật đẹp. Năng lực ép mua ép bán thực không tệ nha. Bất quá đây là trong nội tâm thầm nghĩ, ngoài mặt Khương Tuyết Ninh vẫn vô cùng hiền hòa dễ chịu, còn tỏ ra rất hứng thú mà nói: “Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề, dù sao chúng ta thế đơn lực mỏng, thực không thể đấu lại ngài. Chỉ là không biết, Tiêu đại cô nương chịu ra thành ý bao nhiêu.”
Tiêu Xu cầm túi thơm của nàng lên, nhìn nhìn suy tư một lát, liền cười nói: “Luôn có ít tôm tép nhãi nhép phía sau bày trò, thực khiến người ta chán ghét. Khương nhị cô nương không thích, ta cũng không thích, chi bằng xử lý thỏa đáng một lượt, cũng giúp bên tai mọi người thanh tịnh hơn.”
Dáng vẻ Khương Tuyết Ninh vô cùng hài lòng: “Nếu vậy thì thật sự là quá tốt rồi.” Dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết, Tiêu Xu định dùng túi thơm của nàng thiết kế ra trò gì đó, không chừng còn dính đến chuyện gì khẩn yếu nữa.
Tiêu Xu hiển nhiên không phải người lương thiện gì. Cái gì mà “Thành ý” cái gì mà “Xóa bỏ”, toàn lời đường mật! Trên thực tế, cho dù không có Khương Tuyết Ninh nàng tồn tại, Tiêu Xu cũng nhất định sẽ tìm ra kẻ chân chính vứt túi thơm, chấm dứt hậu hoạn! Nói hay nói tốt như vậy bất quá là dùng chuyện này kéo thêm nàng vào thôi. Nếu thật có thể dỗ nàng bỏ qua thù hận kia, vậy thì một mũi tên trúng hai đích rồi, không phải sao?
Khương Tuyết Ninh sẽ không lên con thuyền ma này, thật sự nàng muốn xuất cung, nên không cần thiết vạch mặt với Tiêu Xu sớm như vậy, dù sao nàng cũng đã đưa Khương Tuyết Huệ vào cung rồi, sau này có đóng kịch mặt đỏ mặt trắng một thời gian cũng không có vấn đề gì. Cho nên Khương Tuyết Ninh đáp ứng mười phần dứt khoát.
Hai người phen này trò chuyện cũng coi như chủ khách đều vui vẻ, cuối cùng Tiêu Xu còn tự mình tiễn Khương Tuyết Ninh tới ngoài cửa.
Nhưng đến khi đi qua hành lang dài rồi, quay đầu lại, nhìn cửa phòng Tiêu Xu đóng kín, những ký ức hỗn loạn rối ren kiếp trước bỗng ập tới đầy trong trí nhớ nàng.
Kiếp trước, nàng cùng Tiêu Xu chết sống muốn ngồi trên vị trí hoàng hậu kia. Lại không lường được, một khi giang sơn đổi chủ, dù có là hoàng hậu cao quý cũng chỉ như sâu kiến mà thôi.
Tiêu Xu thông minh một đời, từng bước từng bước tính toán muốn leo lên hậu vị, nhưng lại hoàn toàn không biết gì về nguy hiểm ẩn núp trong bóng tối kia: Kẻ địch chân chính của nàng, hay Tiêu thị nhất tộc, căn bản không phải bất luận một vị thư đồng nào trong Ngưỡng Chỉ trai giờ phút này, mà là vị Tạ thiếu sư cao cao trên Phụng Thần điện truyền dạy cho bọn họ kiến thức thâm sâu, có vẻ ngoài như thánh nhân, Tạ Cư An kia!
Nghĩ tới đây, đáy lòng nàng bỗng nhiên có một loại cảm giác khoan thai, siêu việt, tọa sơn quan hổ đấu. Nàng cười nhẹ một tiếng, quay người đi về phòng mình.
Còn có một đĩa đào phiến cao trong phòng đang chờ nàng đó.
Nhân sinh khổ cực ngắn ngủi, còn phải dùng thời gian tranh đấu lục đục, thật vô nghĩa mà!
*
Khương Tuyết Ninh một lần nữa lật quyển sách thuốc kia ra, lấy đĩa đào phiến cao từ trong hộp cơm đặt trên thư án, vừa đọc sách vừa thuận tay lấy một miếng mà ăn, một buổi chiều đông nếu qua như thế sẽ vô cùng khoái hoạt.
Ước chừng nửa canh giờ sau, bên ngoài có người đến. Chu Bảo Anh “Thành khẩn” tối qua nay đang đứng bên ngoài gõ cửa, giọng nói tràn đầy vui mừng: “Ninh tỷ tỷ! Ta đến trả điểm tâm cho tỷ a!”
Khương Tuyết Ninh khẽ giật mình, vặn óc suy nghĩ thật lâu mới nhớ ra, Chu Bảo Anh hình như có nói là mượn điểm tâm của nàng, chờ khi cung nhân đưa điểm tâm mới đến sẽ lấy ra một nửa trả lại nàng. Bất quá... Nàng lắc đầu cười một tiếng, đi qua mở cửa, nói: “Ta còn tưởng ngươi nói đùa chứ.”
Chu Bảo Anh quả thật đang ôm hộp cơm đứng bên ngoài, cái mũi ngọc tinh xảo khẽ nhăn một cái, có chút đắc ý: “Những chuyện liên quan đến ăn đều là đại sự, Bảo Anh nói được tất sẽ làm được mà!”
Nàng đi tới, mở hộp cơm ra. Bên trong có ba tầng, chứa đầy các loại điểm tâm. Hiển nhiên cung nhân Ngự Thiện phòng cùng Ngưỡng Chỉ trai đều biết nàng thích ăn, nên điểm tâm mỗi ngày đưa tới cho nàng đều là phong phú nhất, nhiều rất nhiều kiểu dáng cùng chủng loại.
“Đây là hạch đào tô, hạnh nhân tô, còn đây là bánh nhân hoa hồng, hoàng đậu cao...” Hai mắt Chu Bảo Anh sáng lấp lánh, chỉ từng loại từng loại cho Khương Tuyết Ninh xem. Nhưng đang nói liến thoắng, nàng bỗng nhìn thấy đĩa đào phiến cao bày trên thư án, cũng không biết vì cái gì, ánh mắt liền không dứt ra được.
Khương Tuyết Ninh đang buồn bực vì sao nàng chợt ngưng lại, ngẩng lên nhìn mặt nàng, lại thuận theo ánh mắt nàng, nội tâm lập tức lộp bộp một cái, lạnh toát. Thất sách... Vừa rồi lúc đi mở cửa cho Chu Bảo Anh vào, vì sao lại không giấu đĩa đào phiến cao này trước chứ!
Chu Bảo Anh cắn cắn môi, nhìn Khương Tuyết Ninh một cái, lại nhìn đĩa đào phiến cao kia một cái: “Ninh tỷ tỷ, cái này, nhìn có vẻ rất ngon...”
Khương Tuyết Ninh: “...” Nàng muốn nói, không, ngươi nhìn lầm rồi, cái này tuyệt đối không ngon đâu.
Nhưng ai có thể chịu nổi ánh mắt to tròn long lanh như nai con của Chu Bảo Anh chứ? Quả thực giống như không cho nàng ăn chính là một tội ác. Huống chi, tiểu cô nương này hôm qua còn có vẻ như vô ý đến cảnh tỉnh nàng một phen.
Khương Tuyết Ninh suy nghĩ một lát, cuối cùng không nhẫn tâm cự tuyệt, mặc dù cảm thấy đau thấu tim gan, vẫn mỉm cười sờ đầu nàng, nói: “Muội muốn ăn, vậy ta chia một nửa cho muội mang về, có được không?”
Chu Bảo Anh lập tức mặt mày hớn hở: “Được!”
Tạ Nguy không nói. Khương Tuyết Ninh liền cho rằng hắn đã chấp nhận. Thế là nàng một tay xách hộp cơm, nhanh chân bước vội ra khỏi Phụng Thần điện: Dù sao ăn vụng cũng lộ rồi, diễn cũng diễn rồi, Tạ Nguy không nhìn ra thì càng tốt, nếu đã nhìn ra nàng cũng đâu thể thay đổi suy nghĩ của hắn được. Vậy chi bằng thừa dịp đầu còn trên cổ, sống lâu thêm ngày nào hay ngày nấy, có thể ăn được chút nào hay chút nấy. Đào phiến cao dùng mạng để đổi lấy này, đương nhiên phải mang về ăn cho bằng hết!
Nghĩ rõ ràng điểm này, bước chân nàng liền trở nên nhẹ nhàng, thoăn thoắt, đi trên đường mà như sắp bay lên trời rồi.
Tạ Nguy vẫn đứng đó nhìn theo nàng, chỉ cảm thấy những bi thương hay vui vẻ của nàng đều rất chân thực, cũng thật giản đơn.
*
Các thư đồng khác đều đang ở Ngưỡng Chỉ trai, chỉ có Khương Tuyết Ninh là bị Tạ Nguy xách đi luyện đàn thêm mà thôi, cho nên thời gian của nàng so với những người khác thường không khớp, lúc người khác đã nghỉ ngơi có khi nàng mới về tới, lúc nàng nghỉ ngơi bọn họ có lẽ đã đọc sách rồi.
Lúc này cũng vậy. Khương Tuyết Ninh mang theo hộp cơm trở về, đám người cơ bản đều đã nghỉ trưa, cả Ngưỡng Chỉ trai vô cùng yên ắng. Nàng vào phòng đặt hộp cơm trên bàn mình, mở ra lại nhịn không được ăn thêm hai miếng nữa, mới suy nghĩ.
Chuyện bị hãm hại đã từng xảy ra một lần, còn có thể lấy cớ là không có phòng bị, không cẩn thận mắc phải; nhưng nếu như lại phát sinh lần nữa, nói do sơ sẩy thì nhất định là lý sự cùn, là ngốc thật.
Ngồi đây âm thầm suy đoán, không bằng tới gặp mặt nói cho rõ ràng. Huống chi đời này nàng cùng Tiêu Xu chưa có xung đột lợi ích trực tiếp nào, đoạn thời gian ở trong cung này, đáng ra không nên khó khăn như vậy mới đúng.
Túi thơm dính tới chuyện kia, giờ phút này đang đặt trên bàn. Một vết xước trên vải hết sức rõ ràng. Khương Tuyết Ninh nhìn chằm chằm nó một lát, vừa nghĩ xong, liền đậy hộp cơm lại, trực tiếp lấy túi thơm, đứng đậy đẩy cửa đi ra ngoài.
Phòng của nàng ở một góc của Ngưỡng Chỉ trai, vừa xa vừa vắng vẻ nhất. Phòng Tiêu Xu lại là chỗ tốt nhất, tọa bắc hướng nam, hai phía đều có cửa sổ, ánh sáng rất thích hợp, còn gần một đầu hành lang, xung quanh lại không có phòng nào khác.
Khương Tuyết Ninh đi qua đó cũng không mất bao lâu. Trước cửa lại có cung nhân đứng đó chờ hầu hạ. Lúc Khương Tuyết Ninh đi qua, cung nhân đứng ở bên ngoài liền nhìn thấy, khom người thi lễ với nàng, trực tiếp nói: “Khương nhị cô nương là đến tìm Tiêu đại cô nương a? Cô nương chúng ta đang đợi ngài.”
Khương Tuyết Ninh lập tức có chút kinh ngạc nhướng mày. Đây thật sự khiến nàng có chút ngoài ý muốn. Nàng nhìn cung nhân này một cái, không nói gì. Cung nhân cũng không nói nhiều thêm, tiến lên đẩy cửa, mời nàng vào.
Khương Tuyết Ninh đi vào trong. Căn phòng này bố trí không kém hơn phòng nàng bao nhiêu, khắp nơi đều phô ra khí chất của thế gia huân quý, thoạt nhìn không lộng lẫy, nhưng kể cả một lọ hoa nhỏ tùy tiện đặt trong góc cũng là gốm Nhữ Diêu men “vũ quá thiên thanh”.
Cung nhân đứng trước thư án hầu hạ bút mực. Tiêu Xu mặc một thân váy lụa tím nhạt, một tay nâng tay áo, một tay cầm bút, đang vẽ tranh. Một dòng sông lớn chảy qua, hai bên bờ tương xứng, một cây tùng đại thụ sừng sững trên núi cao, cái bóng trải dài xa xăm cô độc mờ dần trên sông nước. Khí thế tham vọng không nhỏ!
Các nữ tử khác, bất kể là tiểu thư khuê các, hay tiểu gia bích ngọc (nữ tử gia tộc nhỏ nhưng được nuông chiều), phần lớn đều thiên về lối vẽ tỉ mỉ hoa lá chim chóc, viết chút khuê trung xuân oán (tư tình nơi khuê phòng), nhưng Tiêu Xu hiển nhiên không như vậy, nàng thích tranh thủy mặc giang sơn, bố cục rộng lớn khoáng đạt. Cũng có lẽ, đây là ấn tượng nàng muốn để lại trong mắt người khác.
Khương Tuyết Ninh đi vào, ngòi bút nàng vừa vặn chấm vào cái bóng mờ dần của cây đại thụ, ngước mắt trông thấy, liền câu môi cười một tiếng, nói: “Ta biết Khương nhị cô nương sẽ đến tìm ta, chỉ là sớm hơn rất nhiều so với ta nghĩ.” Đang khi nói chuyện, nàng đặt bút xuống. Cũng khoát tay, cho cung nhân hầu hạ bút lực lui ra. Trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Khương Tuyết Ninh sớm biết Tiêu Xu không phải người dễ chịu, nghe vậy cũng không kinh ngạc, chỉ nói: “Vậy xem ra, ta cũng coi như vượt quá dự tính của Tiêu đại cô nương rồi.”
Tiêu Xu nhẹ gật đầu: “Há lại chỉ có chuyện này thôi đâu, quả thực là có chút bội phục.”
Khương Tuyết Ninh nói: “Ngươi muốn nói đến chuyện lục soát Ngưỡng Chỉ trai lần trước sao?”
Tiêu Xu cười một tiếng: “Khương nhị cô nương thật hiểu lòng người.”
Khương Tuyết Ninh xùy một tiếng, cũng không muốn nói nhảm, trực tiếp đặt túi thơm kia lên trên thư án: “Túi thơm hôm qua ngươi trả lại, đích thật là của ta. Chỉ có điều, nơi ngươi nhặt được túi thơm, ước chừng cũng không phải là nơi ta đánh mất.”
Tiêu Xu nói: “Ta biết.” Khương Tuyết Ninh lập tức nhướng mày. Tiêu Xu lại trầm mặc, tựa hồ cân nhắc một chút, mới nói: “Chuyện lục soát Ngưỡng Chỉ trai lần trước là ta làm, nhưng hết thảy lại bắt nguồn từ một hiểu lầm hoang đường, mà ta, ta không có ý định nhằm vào ngươi.”
Khương Tuyết Ninh đột nhiên cảm thấy Tiêu Xu rất thú vị. Nhìn Tiêu Xu, nàng mỉm cười: “Ta cũng biết.”
Màn đối thoại này đầy ý vị sâu xa. Mà hai người đều có ý thăm dò đối phương.
Kỳ thật khi biết sự tồn tại của Khương Tuyết Ninh, Tiêu Xu cũng không định coi Khương Tuyết Ninh là kẻ địch của mình, một là nàng xuất thân vọng tộc, người có sức uy hiếp đối với nàng rất ít, hai là Khương Tuyết Ninh cùng nàng thực chất không có xung đột lợi ích. Muốn coi là kẻ địch, hai điều trên thiếu một cũng không được.
Nhưng sau khi vào cung, hết thảy tựa hồ thay đổi. Khương Tuyết Ninh nhìn qua cũng thấy rất được coi trọng, mặc dù xuất thân không bằng, nhưng ở trong cung lại không kém hơn nàng.
Thêm vào đó, Thẩm Giới còn quá mức để ý tới Khương Tuyết Ninh, thậm chí còn giữ gìn một chiếc khăn thêu. Người hơi nhạy một chút đều biết, Thẩm Giới rất có thể sẽ được lập làm hoàng thái đệ, mà nàng lại muốn trở thành hoàng hậu. Dưới loại tình huống này, Khương Tuyết Ninh đương nhiên trở thành mối nguy cơ đe dọa tới nàng, hơn nữa, còn có thể là kẻ địch rất mạnh.
Một lần, nàng tình cờ biết được chuyện trong cung hạ lệnh kê biên tài sản điều tra nghịch phạm, nên cho rằng kế nội ứng ngoại hợp này dù không thành cũng có thể khiến Khương Tuyết Ninh vào Thận hình tư ăn một phen đau khổ, những chuyện xảy ra ở trong đó, cũng không phải do Khương Tuyết Ninh định đoạt được. Như thế liền có thể dễ như trở bàn tay tiêu trừ một mối nguy cơ.
Nhưng thật không ngờ, vị Khương nhị cô nương xuất thân thấp kém này vậy mà gặp nguy không loạn, dựa vào lí lẽ biện luận, thậm chí không tiếc lấy cái chết ra uy hiếp, cuối cùng hóa giải được nguy cơ.
Càng không ngờ tới, chủ nhân đằng sau khăn thêu của Thẩm Giới lại là người khác. Kẻ địch của nàng căn bản không phải Khương Tuyết Ninh, mà là Khương Tuyết Huệ! Thật sự là nháo ra một vở hài kịch!
Tiêu Xu luôn luôn sĩ diện, nhưng bởi vì việc này bị thái hậu cô mẫu quát nạt, cho dù có không cam lòng thế nào đi nữa, cũng không thể phản bác —— Là sai một li, đi một dặm. Như thế về sau đối phó Khương Tuyết Huệ, còn phải đối phó thêm cừu nhân mới – Khương Tuyết Ninh nữa, thực sự là muốn tính cũng tính không nổi.
Một kẻ mạnh, bất quá chỉ là cái dũng của kẻ thất phu, không đỡ nổi thiên đao vạn kiếm. Tiêu Xu cũng không muốn gây thù hằn quá nhiều. Mà chuyện túi thơm lần này, vừa vặn cho nàng một cơ hội tuyệt hảo để vãn hồi sai lầm lúc trước, bớt đi một kẻ địch mạnh.
Tiêu Xu đánh giá thần sắc Khương Tuyết Ninh, nhẹ nhàng đưa tay, mời nàng ngồi xuống, nói: “Ngày đó thật sự là vô tình sai một li đi một dặm, suýt nữa khiến Khương nhị cô nương chịu oan, trong lòng ta thực áy náy bất an. Chỉ là không quá thân thiết với Khương nhị cô nương, nên không biết phải làm sao mới hóa giải được hiểu lầm này...”
Vô tình sai một li đi một dặm? Vô tình? Kế hãm hại kia nếu thành, nay rất có thể nàng đã đầu một nơi thân một nẻo rồi! Không hổ là xuất thân vọng tộc, Tiêu thị nhất tộc a, coi mạng người như cỏ rác, còn mình thì cao cao tại thượng nhìn xuống! Cho dù là Tạ Nguy cũng không có loại tính tình khiến người chán ghét này!
Khương Tuyết Ninh phát hiện, nàng cùng Tiêu Xu dù đã cố ý nhưng không có cách gì hòa hợp được. Có lẽ bởi vậy kiếp trước nàng cùng Tiêu Xu mới đấu nhau tới ngươi chết ta sống. Đối phương đã có ý lôi kéo nàng giảng hòa, nàng cũng không nên lập tức cự tuyệt, tốt xấu gì cũng phải chiếm chút lợi ích đã chứ? Cho nên, Khương Tuyết Ninh ra vẻ như trút được gánh nặng, thoải mái nhàn nhạt nở nụ cười, nói: “Tiêu đại cô nương thân phận tôn quý như vậy, nếu thật muốn hòa giải hiểu lầm, đó là cho ta thể diện rồi, ta nào dám không nghe theo?” Chỉ là phải xem ngươi có thật sự muốn hay không thôi.
Tiêu Xu nhìn lại nàng, tựa hồ cân nhắc lời nàng là thật hay giả, qua thật lâu, cũng lười vòng vo cùng nàng, mới nói: “Trước mặt người thông minh còn vòng vo thì thật vô nghĩa. Thẳng thắn nói ra đi, nếu ngươi cuối cùng là muốn xuất cung, ta cũng không muốn cùng ngươi kết thù. Tuy rằng ta có thể đấu thắng ngươi, nhưng đả thương địch một ngàn tự tổn tám trăm, huống chi ta còn phải đối phó tỷ tỷ ngươi. Ta sẵn sàng bày tỏ thành ý, chỉ là không biết thù lúc trước có thể xóa bỏ hay không?”
Xóa bỏ? Định lấy thúng úp voi sao? Mơ tưởng cũng thật đẹp. Năng lực ép mua ép bán thực không tệ nha. Bất quá đây là trong nội tâm thầm nghĩ, ngoài mặt Khương Tuyết Ninh vẫn vô cùng hiền hòa dễ chịu, còn tỏ ra rất hứng thú mà nói: “Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề, dù sao chúng ta thế đơn lực mỏng, thực không thể đấu lại ngài. Chỉ là không biết, Tiêu đại cô nương chịu ra thành ý bao nhiêu.”
Tiêu Xu cầm túi thơm của nàng lên, nhìn nhìn suy tư một lát, liền cười nói: “Luôn có ít tôm tép nhãi nhép phía sau bày trò, thực khiến người ta chán ghét. Khương nhị cô nương không thích, ta cũng không thích, chi bằng xử lý thỏa đáng một lượt, cũng giúp bên tai mọi người thanh tịnh hơn.”
Dáng vẻ Khương Tuyết Ninh vô cùng hài lòng: “Nếu vậy thì thật sự là quá tốt rồi.” Dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết, Tiêu Xu định dùng túi thơm của nàng thiết kế ra trò gì đó, không chừng còn dính đến chuyện gì khẩn yếu nữa.
Tiêu Xu hiển nhiên không phải người lương thiện gì. Cái gì mà “Thành ý” cái gì mà “Xóa bỏ”, toàn lời đường mật! Trên thực tế, cho dù không có Khương Tuyết Ninh nàng tồn tại, Tiêu Xu cũng nhất định sẽ tìm ra kẻ chân chính vứt túi thơm, chấm dứt hậu hoạn! Nói hay nói tốt như vậy bất quá là dùng chuyện này kéo thêm nàng vào thôi. Nếu thật có thể dỗ nàng bỏ qua thù hận kia, vậy thì một mũi tên trúng hai đích rồi, không phải sao?
Khương Tuyết Ninh sẽ không lên con thuyền ma này, thật sự nàng muốn xuất cung, nên không cần thiết vạch mặt với Tiêu Xu sớm như vậy, dù sao nàng cũng đã đưa Khương Tuyết Huệ vào cung rồi, sau này có đóng kịch mặt đỏ mặt trắng một thời gian cũng không có vấn đề gì. Cho nên Khương Tuyết Ninh đáp ứng mười phần dứt khoát.
Hai người phen này trò chuyện cũng coi như chủ khách đều vui vẻ, cuối cùng Tiêu Xu còn tự mình tiễn Khương Tuyết Ninh tới ngoài cửa.
Nhưng đến khi đi qua hành lang dài rồi, quay đầu lại, nhìn cửa phòng Tiêu Xu đóng kín, những ký ức hỗn loạn rối ren kiếp trước bỗng ập tới đầy trong trí nhớ nàng.
Kiếp trước, nàng cùng Tiêu Xu chết sống muốn ngồi trên vị trí hoàng hậu kia. Lại không lường được, một khi giang sơn đổi chủ, dù có là hoàng hậu cao quý cũng chỉ như sâu kiến mà thôi.
Tiêu Xu thông minh một đời, từng bước từng bước tính toán muốn leo lên hậu vị, nhưng lại hoàn toàn không biết gì về nguy hiểm ẩn núp trong bóng tối kia: Kẻ địch chân chính của nàng, hay Tiêu thị nhất tộc, căn bản không phải bất luận một vị thư đồng nào trong Ngưỡng Chỉ trai giờ phút này, mà là vị Tạ thiếu sư cao cao trên Phụng Thần điện truyền dạy cho bọn họ kiến thức thâm sâu, có vẻ ngoài như thánh nhân, Tạ Cư An kia!
Nghĩ tới đây, đáy lòng nàng bỗng nhiên có một loại cảm giác khoan thai, siêu việt, tọa sơn quan hổ đấu. Nàng cười nhẹ một tiếng, quay người đi về phòng mình.
Còn có một đĩa đào phiến cao trong phòng đang chờ nàng đó.
Nhân sinh khổ cực ngắn ngủi, còn phải dùng thời gian tranh đấu lục đục, thật vô nghĩa mà!
*
Khương Tuyết Ninh một lần nữa lật quyển sách thuốc kia ra, lấy đĩa đào phiến cao từ trong hộp cơm đặt trên thư án, vừa đọc sách vừa thuận tay lấy một miếng mà ăn, một buổi chiều đông nếu qua như thế sẽ vô cùng khoái hoạt.
Ước chừng nửa canh giờ sau, bên ngoài có người đến. Chu Bảo Anh “Thành khẩn” tối qua nay đang đứng bên ngoài gõ cửa, giọng nói tràn đầy vui mừng: “Ninh tỷ tỷ! Ta đến trả điểm tâm cho tỷ a!”
Khương Tuyết Ninh khẽ giật mình, vặn óc suy nghĩ thật lâu mới nhớ ra, Chu Bảo Anh hình như có nói là mượn điểm tâm của nàng, chờ khi cung nhân đưa điểm tâm mới đến sẽ lấy ra một nửa trả lại nàng. Bất quá... Nàng lắc đầu cười một tiếng, đi qua mở cửa, nói: “Ta còn tưởng ngươi nói đùa chứ.”
Chu Bảo Anh quả thật đang ôm hộp cơm đứng bên ngoài, cái mũi ngọc tinh xảo khẽ nhăn một cái, có chút đắc ý: “Những chuyện liên quan đến ăn đều là đại sự, Bảo Anh nói được tất sẽ làm được mà!”
Nàng đi tới, mở hộp cơm ra. Bên trong có ba tầng, chứa đầy các loại điểm tâm. Hiển nhiên cung nhân Ngự Thiện phòng cùng Ngưỡng Chỉ trai đều biết nàng thích ăn, nên điểm tâm mỗi ngày đưa tới cho nàng đều là phong phú nhất, nhiều rất nhiều kiểu dáng cùng chủng loại.
“Đây là hạch đào tô, hạnh nhân tô, còn đây là bánh nhân hoa hồng, hoàng đậu cao...” Hai mắt Chu Bảo Anh sáng lấp lánh, chỉ từng loại từng loại cho Khương Tuyết Ninh xem. Nhưng đang nói liến thoắng, nàng bỗng nhìn thấy đĩa đào phiến cao bày trên thư án, cũng không biết vì cái gì, ánh mắt liền không dứt ra được.
Khương Tuyết Ninh đang buồn bực vì sao nàng chợt ngưng lại, ngẩng lên nhìn mặt nàng, lại thuận theo ánh mắt nàng, nội tâm lập tức lộp bộp một cái, lạnh toát. Thất sách... Vừa rồi lúc đi mở cửa cho Chu Bảo Anh vào, vì sao lại không giấu đĩa đào phiến cao này trước chứ!
Chu Bảo Anh cắn cắn môi, nhìn Khương Tuyết Ninh một cái, lại nhìn đĩa đào phiến cao kia một cái: “Ninh tỷ tỷ, cái này, nhìn có vẻ rất ngon...”
Khương Tuyết Ninh: “...” Nàng muốn nói, không, ngươi nhìn lầm rồi, cái này tuyệt đối không ngon đâu.
Nhưng ai có thể chịu nổi ánh mắt to tròn long lanh như nai con của Chu Bảo Anh chứ? Quả thực giống như không cho nàng ăn chính là một tội ác. Huống chi, tiểu cô nương này hôm qua còn có vẻ như vô ý đến cảnh tỉnh nàng một phen.
Khương Tuyết Ninh suy nghĩ một lát, cuối cùng không nhẫn tâm cự tuyệt, mặc dù cảm thấy đau thấu tim gan, vẫn mỉm cười sờ đầu nàng, nói: “Muội muốn ăn, vậy ta chia một nửa cho muội mang về, có được không?”
Chu Bảo Anh lập tức mặt mày hớn hở: “Được!”
Danh sách chương