Thái độ của Nghê Tử đối với Kiểm Diệc vẫn quán triệt trước sau, bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỉ bi [1], không dao động...!
[1] Bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỉ bi - 不以物喜, 不以己悲: Không vì ngoại vật mà vui, không vì bản thân mà buồn.
Cô luôn không tỉnh táo, dễ dàng bị Kiểm Diệc trêu chọc, khống chế không được đi tới gần anh, nhưng vào thời khắc mấu chốt cuối cùng cô vẫn có thể dừng lại trước bờ vực, không muốn đâm thủng lớp giấy kia, vượt qua rào cản, phá vỡ hàng phòng ngự...!
Nghê Tử đã từng nghĩ đến thái độ của mình khi đối mặt với Kiểm Diệc.
Ví dụ như:
Ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh lớn tiếng chất vấn.
Nâng cằm kiêu ngạo khinh thường nhìn lại.
Bày ra biểu cảm xinh đẹp lạnh nhạt, tâm lặng như nước, hờ hững nhìn hoa nở hoa rụng...!
Tuyệt đối không nghĩ tới hiện tại sẽ như thế này, như gần như xa, như ẩn như hiện, lờ mờ không rõ, không âm không dương, muốn từ chối còn hoan nghênh...!
Nghê Tử không ngừng lắc đầu, day day trán.
Quá tệ rồi, quá đáng ghét, quá đê tiện, quá hèn mọn...!
Đây không phải là thái độ mà một người ưu tú nên có.
Trong hai ngày qua Kiểm Diệc tinh thần kém vì luôn gặp ác mộng.
Mơ thấy ——
Anh vừa mới cởi quần áo của Nghê Tử, chuẩn bị xoa tay hầm hè thì, cửa phòng mở.
Anh vừa mới cởi quần áo của Nghê Tử, nóng lòng muốn thử thì, chuông điện thoại vang lên.
Anh vừa mới cởi quần áo của Nghê Tử, vừa ngo ngoe rục rịch thì, kiểm đại tiền đề tới [2]...!
[2] Đại tiền đề - 大词: Danh từ Luận lí học, chỉ mệnh đề thứ nhất trong phép Tam đoạn luận.
Cuối cùng anh thật vất vả giữ cửa đuổi những người này đi, tắt điện thoại di động, đem kiểm đại tiền đề ra ngoài, sau đó, tỉnh mộng...!
Trạng thái tinh thần của anh không tốt, vì thế tính tình cũng không tốt.
Kiểm Diệc ghi lời dặn của bác sĩ, mày trực tiếp nhăn lại "Huyết sắc tố của bệnh nhân giường 17 tại sao lại thấp như vậy, chờ anh ta thăng thiên rồi mới truyền máu à?"
Thực tập sinh thấy anh cả ngày hôm nay bày ra vẻ mặt Trương Thanh, vốn dĩ đã ít nói thiếu cười, nhưng hôm nay vẻ mặt dứt khoát âm trầm, vì thế cậu ta nơm nớp lo sợ không dám thả lỏng.
Kiểm Diệc lật tiếp, sau đó tiếp tục cau mày "Bệnh nhân ở giường 20 vẫn chưa được mở? Ca mổ đã kết thúc bao lâu rồi cậu còn nhớ không?"
Thực tập sinh nuốt nước miếng, nói: "Vừa mới vội quá nên em quên, em lập tức đi ngay."
Kiểm Diệc ném lời dặn của bác sĩ xuống, ấn ấn lông mày đau nhức của mình, nói: "Cậu đi nhanh lên."
Thực tập sinh như được đại xá, cầm lời dặn của bác sĩ vội vã bỏ chạy.
Khi Nghê Tử đi tới, thực tập sinh từ bên trong lao qua người cô như một cơn gió lốc, cô chắc chắn rằng đó không phải là một hiệu ứng đặc biệt.
Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhất thời cảm thấy hết hồn, liền mở cửa phòng làm việc đi vào, tình cờ thấy người bên trong muốn đi ra, hai người xém chút nữa phải đụng nhau.
Kiểm Diệc thấy người đi vào là cô, đôi mắt dán chặt vào cô, Nghê Tử rùng mình một cái, tránh anh như tránh một con virus...!
Buổi trưa Nghê Tử bận đến 12 giờ 30 mới đến nhà ăn ăn cơm, nơi đóvẫn còn có người xếp hàng, cô vừa mới đứng ở cuối cùng trong hàng, phía sau liền có một người khác đi tới.
Bác sĩ Đồng vỗ nhẹ vào lưng cô, nói: "Bác sĩ Kiểm hai ngày này bị làm sao vậy?"
Nghê Tử quay đầu lại, kỳ quái nói: "Anh ấy có chuyện gì sao?"
"Chị nghe hai bác sĩ thực tập nói, tâm trạng của bác sĩ Kiểm trong hai ngày qua có vẻ không tốt, mắc lỗi một chút lỗi nhỏ bị phạt rút ra bài học từ những sai lầm nhỏ đó." Bác sĩ Đồng nghĩ nghĩ, nói: "Tuy rằng đúng là nên dạy dỗ, nhưng trước đây không thấy đáng sợ như vậy, dù sao thì nó cũng không đúng."
"Mắng chửi người?" Nghê Tử nhớ lại cảnh Kiểm Diệc chửi người và thậm chí là khi anh còn học trung học.
"Không phải vậy, chỉ là quá nghiêm trọng thôi." Bác sĩ Đồng không khỏi lắc đầu "Giống như là..."
Nghê Tử nói: "Không khí lạnh thì đi đâu cũng lạnh."
Bác sĩ Đồng lại không khỏi gật đầu đồng ý: "Đúng đúng đúng, mấy cô y tá trong phòng của chúng ta trước kia nhìn thấy anh ta, sẽ tự thành bong bóng, hơn nữa còn là màu hồng phấn, hận không thể cùng anh ta nói nhiều thêm hai câu, hai ngày này nhìn thấy anh ta, cũng không dám nhảy một chữ."
"Có cần nói khoa trương vậy không? Anh ấy cũng không biết ăn thịt người." Nghê Tử cười không nói nên lời.
Cô đã quên mất mình khi còn học trung học còn sợ hãi hơn, hận không thể tự hủy tại chỗ.
Nghê Tử và bác sĩ Đồng vừa mới ngồi xuống, y tá trưởng liền đi tới.
Y tá trưởng vừa ngồi xuống liền hỏi: "Bác sĩ Kiểm hai ngày này bị làm sao vậy?"
Nghê Tử: "...!"
Khi Kiểm Diệc đi tới, y tá trưởng đang bát quái vội vàng vẫy tay với anh: "Bác sĩ Kiểm, ở đây còn chỗ!"
Nghê Tử ngồi ở đó, đương nhiên Kiểm Diệc sẽ không từ chối.
Chỉ là anh vừa mới ngồi xuống không được bao lâu, đã bị y tá trưởng bát quái vây quanh, Nghê Tử tỏ vẻ đồng tình mà nhìn anh một cái, sau đó chuyện không liên quan mình, đặt nó qua một bên, ăn cơm của mình.
Y tá trưởng cười ha hả hỏi: "Bác sĩ Kiểm cãi nhau với bạn gái à?"
Kiểm Diệc dừng đũa, ngước mắt lên nhìn y tá trưởng, sau đó chuyển tầm mắt, lướt qua một cặp mắt bát quái khác của bác sĩ Đồng, tiếp tục di chuyển, dừng ở trán của...!Nghê Tử.
Anh nói: "Không có."
Bác sĩ Đồng mắt phóng tinh quang, vội vàng hỏi: "Là không có cãi nhau, hay là không có bạn gái?"
Kiểm Diệc có thâm ý khác mà nâng ánh mắt lên đung đưa nhìn trán của Nghê Tử một cái, nói: "Đều không có."
"Ồ..." Bác sĩ Đồng cũng trầm ngâm liếc nhìn Nghê Tử một cái, thuận thế hỏi: "Bác sĩ Kiểm đẹp trai như vậy, trước đây anh có bạn gái chưa?"
"Rồi" Cái này Kiểm Diệc bộc trực thẳng thắn nhận "Từng có bạn gái."
Y tá trưởng vừa nghe, tinh thần bát quái lại lại được nâng lên "Là cô gái như thế nào? Lại có thể lọt vào mắt bác sĩ Kiểm của chúng ta, cô ấy hẳn là rất đẹp đúng không?"
Nghê Tử vẫn luôn cúi đầu ăn cơm, lực chú ý toàn đặt ở cuộc đối thoại trên.
"Rất đẹp." Kiểm Diệc nói, cười khẽ.
Bác sĩ Đồng lập tức cùng y tá trưởng liếc mắt nhìn nhau một cái, hỏi: "Tính cách của cô ấy thế nào?"
"Cởi mở, vui tươi, rất dịu dàng, rất đáng yêu, rất ——" Kiểm Diệc suy nghĩ một chút, nói: "Ngoan."
Nghê Tử: "...!"
"Nếu tốt như vậy, rốt cuộc tại sao lại chia tay?" Y tá trưởng hỏi câu chính mình muốn bát quái nhất.
"Đúng vậy, nghe anh miêu tả như vậy, giống như..." Bác sĩ Đồng nói: "Giống như anh còn dư tình chưa xong."
Nghê Tử nắm chặt đũa, dường như không ai phát hiện ra cô vẫn im lặng từ đầu đến cuối ngoại trừ Kiểm Diệc.
"Nguyên nhân là do tôi, tôi không tốt." Kiểm Diệc suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: "Tôi có tật xấu, sợ dạy hư cô ấy."
"Ồ, là anh cô phụ người ta sao?" Y tá trưởng nói chuyện, tương đối thẳng thắn...!
Bác sĩ Đồng xấu hổ cười, vừa định an ủi hai câu gì đó...!
Kiểm Diệc gật đầu thừa nhận "Đúng vậy."
"Cũng giống như bác sĩ Nghê của chúng ta." Y tá trưởng nói chuyện, có đôi khi thật sự nghĩ đến cái gì nói cái đó...!
Nghê Tử kinh hãi "Liên quan gì đến em?"
Kiểm Diệc liếc nhìn cô một cái, cũng rất muốn biết, chuyện liên quan đến cô.
Bác sĩ Đồng nghĩ tới, nói: "Không nhớ lúc trước em nói gì sao? Em nói em chia tay với bạn trai cũ vì tuổi trẻ vô tri, cô phụ anh ta, không thích người thô lỗ lại còn thích đánh nhau, động chút là kêu đánh kêu giết..."
Nghê Tử bị nghẹn cơm, đấm đấm vào ngực mình, ho khan mấy tiếng...!
Bác sĩ Đồng nhìn như không thấy, tiếp tục nói: "Em chia tay với anh ta, nhưng anh ta vẫn còn mặt dày mày dạn ôm chân không cho em đi..."
Kiểm Diệc: "...!"
Nghê Tử vẫn còn đang ho, ho đến mặt đỏ tai hồng, Kiểm Diệc đưa khăn giấy cho cô.
Bác sĩ Đồng rốt cuộc không dừng lại được, vẫn tiếp tục nói: "Em còn nói bản thân thờ ơ nhìn bộ dạng đau khổ cầu của anh ta, nếu không phải thấy anh ta lớn lên đẹp trai em sẽ gọi điện báo cảnh sát gì gì đó..."
Xong rồi.
Nghê Tử ho xong.
Kiểm Diệc có thâm ý khác nói: "Bác sĩ Nghê sát phạt quyết đoán, quả cảm anh dũng, Kiểm mỗ bội phục."
Nghê Tử đứng dậy bưng khay cơm lên, nói: "Mọi người ăn từ từ, em đi trước..." Sau khi xoay người, cô quay lại nhìn bác sĩ Đồng nói: "Khi thuật lại lời người khác nói, không cần phải trau chuốt thêm, bao hàm súc mỹ như vậy đâu."
Bác sĩ Đồng ngơ ngác, không hiểu cô muốn nói gì.
Nghê Tử nói xong liền quay đầu chạy đi trong nước mắt.
Sớm biết như thế, lúc trước không nên bóp méo lịch sử, nói ẩu nói tả, tung tin đồn thất thiệt, quá vô liêm sỉ!
Nghê Tử không dám quay lại văn phòng cả buổi chiều, việc nào ra việc đó, cô có thể tiếp tục vì chín năm này cảm thấy vô cùng ủy khuất, nhưng cô cũng cảm thấy xấu hổ vì đã tung tin đồn thất thiệt.
Khi trở lại văn phòng, cô phải hỏi khắp nơi: "Bác sĩ Kiểm đang làm gì vậy? Anh ấy có ở trong văn phòng không?"
Trên tay cô vẫn còn bệnh án hôm nay để đánh.
Thực tập sinh nói: "Em không biết, em mới vừa thấy anh ấy xuống bàn mổ, sau đó hình như đi tới phòng làm việc của chủ nhiệm Lý."
Nghê Tử liên tục xác nhận: "Are you sure?"
Thực tập sinh gật đầu "Sure!"
"Làm sao? Anh không thể ở trong văn phòng sao?"
"...!"
Nghê Tử cảm giác được một cơn gió lạnh chậm rãi thổi qua gáy, theo bản năng cất bước bỏ chạy, giày cao gót phát ra tiếng vang dội, cô chạy vào văn phòng đóng cửa lại ngay lập tức.
Hiện tại ngẩng đầu cao ngạo nhìn anh, cô cũng không đủ tự tin...!
Kiểm Diệc ngay lập tức theo sau, trước khi cô khóa cửa lại, đã kịp thời giữ chặt tay nắm cửa, sau đó liền đẩy nắm cửa đẩy ra.
Nghê Tử vội vàng lùi lại, hãi hùng khiếp vía, trên mặt lại làm như không có chuyện gì mà xoay người trở về bàn làm việc của mình, sau đó liền nghe thấy một tiếng "cạch", cửa bị khóa lại...!
Cô cả kinh, vừa quay người lại đã bị anh đẩy đến cạnh bàn bàn làm việc, sau đó bị anh chặn ngang bế lên bàn, hơi cúi người trực tiếp hôn lấy cô, động tác liền mạch lưu loát.
Động tác của Kiểm Diệc không quá ôn nhu, anh chống tay lên bàn sau lưng cô, nghiêng người về phía trước, để ngăn không ngả lưng về sau, Nghê Tử dùng hai tay nắm chặt cổ áo blouse trắng của anh, lòng bàn tay tất cả đều là vải dày.
Ngoài phòng nắng hè chói chang mặt trời như thiêu đốt mắt đất, nhưng lại không nóng bằng hơi thở của họ.
Kiểm Diệc càng hôn càng kịch liệt, cũng đem cô áp xuống phía sau...!
Sau lưng Nghê Tử không treo gì, cánh tay dần dần mất đi sức lực, vì thế lực đạo hơi chút buông lỏng, liền tách ra khỏi anh.
Kiểm Diệc đang giữ mặt bàn, cổ áo trước ngực bị cô kéo, không đến mức khiến cô trực tiếp ngã xuống mặt bàn, vì thế vươn tay đến eo cô, đỡ cô ngồi dậy.
Nghê Tử sửa sang lại bộ dạng một chút, thầm mắng: Xấu hổ quá! Bệnh viện là chốn linh thiêng!
Kiểm Diệc nâng cằm cô ln, nói: "Bịa đặt sinh sự."
Nghê Tử còn tưởng rằng anh sẽ sắc lệnh trí hôn, sau đó tạm thời đã quên chuyện này.
"Những gì tôi nói trước đó, hiện tại không phải đã thành sự thật rồi đó sao?" Nghê Tử nhìn anh, có vẻ bình tĩnh.
"Anh đau khổ cầu xin, em thờ ơ" Kiểm Diệc cũng nhìn cô, ánh mắt thâm trầm như muốn chọc vào trái tim cô "Từ đầu đến cuối, là như thế này sao?"
Nghê Tử nói: "Đúng vậy."
Anh mở miệng hỏi: "Vừa rồi anh hôn em cũng như vậy sao?"
Nghê Tử ánh mắt chợt lóe, nói: "Là như thế đấy."
Kiểm Diệc nheo mắt, môi mỏng dựng thẳng.
"Là anh nói, đợi thêm chín năm, mười năm, thậm chí là hai mươi năm ngươi cũng không thành vấn đề." Nghê Tử nói lời này, ngược lại như đang ở truy vấn anh.
"Được, anh lại ở bên em thêm chín năm nữa." Kiểm Diệc nghiêm túc như đang thề.
Những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, cuối cùng, giống thật mà là giả.
Nghê Tử đẩy anh sang một bên nhảy xuống bàn làm việc đi ra mở cửa, vừa mở cửa đã bị người đang dựa vào ván cửa làm cho hoảng sợ.
Bác sĩ Đồng vẫn duy trì tư thế nghiêng tai nghe lén, sau đó chậm rãi đứng lên, xấu hổ vô cùng, buồn cười vô cùng, cười gượng gạo nói: "Tại sao lại khóa cửa..."
Nghê Tử sửa sửa tóc, móc sợi tóc vương vãi trên ngực ra sau tai, nói: "Em đến phòng bệnh kiểm tra một chút."
Kiểm Diệc đưa lưng về phía cửa, chống tay trên mặt bàn, đứng lặng một lúc, cầm lời dặn của bác sĩ quay lưng bước ra ngoài.
...!
*Tác giả có lời muốn nói: Đường này...!ăn cẩn thận.
Kiểm ca trơ mắt nhìn "Chiếc xe" của mình ngày một đi xa, đau lòng thực nột, này nha, tức quá!.
[1] Bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỉ bi - 不以物喜, 不以己悲: Không vì ngoại vật mà vui, không vì bản thân mà buồn.
Cô luôn không tỉnh táo, dễ dàng bị Kiểm Diệc trêu chọc, khống chế không được đi tới gần anh, nhưng vào thời khắc mấu chốt cuối cùng cô vẫn có thể dừng lại trước bờ vực, không muốn đâm thủng lớp giấy kia, vượt qua rào cản, phá vỡ hàng phòng ngự...!
Nghê Tử đã từng nghĩ đến thái độ của mình khi đối mặt với Kiểm Diệc.
Ví dụ như:
Ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh lớn tiếng chất vấn.
Nâng cằm kiêu ngạo khinh thường nhìn lại.
Bày ra biểu cảm xinh đẹp lạnh nhạt, tâm lặng như nước, hờ hững nhìn hoa nở hoa rụng...!
Tuyệt đối không nghĩ tới hiện tại sẽ như thế này, như gần như xa, như ẩn như hiện, lờ mờ không rõ, không âm không dương, muốn từ chối còn hoan nghênh...!
Nghê Tử không ngừng lắc đầu, day day trán.
Quá tệ rồi, quá đáng ghét, quá đê tiện, quá hèn mọn...!
Đây không phải là thái độ mà một người ưu tú nên có.
Trong hai ngày qua Kiểm Diệc tinh thần kém vì luôn gặp ác mộng.
Mơ thấy ——
Anh vừa mới cởi quần áo của Nghê Tử, chuẩn bị xoa tay hầm hè thì, cửa phòng mở.
Anh vừa mới cởi quần áo của Nghê Tử, nóng lòng muốn thử thì, chuông điện thoại vang lên.
Anh vừa mới cởi quần áo của Nghê Tử, vừa ngo ngoe rục rịch thì, kiểm đại tiền đề tới [2]...!
[2] Đại tiền đề - 大词: Danh từ Luận lí học, chỉ mệnh đề thứ nhất trong phép Tam đoạn luận.
Cuối cùng anh thật vất vả giữ cửa đuổi những người này đi, tắt điện thoại di động, đem kiểm đại tiền đề ra ngoài, sau đó, tỉnh mộng...!
Trạng thái tinh thần của anh không tốt, vì thế tính tình cũng không tốt.
Kiểm Diệc ghi lời dặn của bác sĩ, mày trực tiếp nhăn lại "Huyết sắc tố của bệnh nhân giường 17 tại sao lại thấp như vậy, chờ anh ta thăng thiên rồi mới truyền máu à?"
Thực tập sinh thấy anh cả ngày hôm nay bày ra vẻ mặt Trương Thanh, vốn dĩ đã ít nói thiếu cười, nhưng hôm nay vẻ mặt dứt khoát âm trầm, vì thế cậu ta nơm nớp lo sợ không dám thả lỏng.
Kiểm Diệc lật tiếp, sau đó tiếp tục cau mày "Bệnh nhân ở giường 20 vẫn chưa được mở? Ca mổ đã kết thúc bao lâu rồi cậu còn nhớ không?"
Thực tập sinh nuốt nước miếng, nói: "Vừa mới vội quá nên em quên, em lập tức đi ngay."
Kiểm Diệc ném lời dặn của bác sĩ xuống, ấn ấn lông mày đau nhức của mình, nói: "Cậu đi nhanh lên."
Thực tập sinh như được đại xá, cầm lời dặn của bác sĩ vội vã bỏ chạy.
Khi Nghê Tử đi tới, thực tập sinh từ bên trong lao qua người cô như một cơn gió lốc, cô chắc chắn rằng đó không phải là một hiệu ứng đặc biệt.
Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhất thời cảm thấy hết hồn, liền mở cửa phòng làm việc đi vào, tình cờ thấy người bên trong muốn đi ra, hai người xém chút nữa phải đụng nhau.
Kiểm Diệc thấy người đi vào là cô, đôi mắt dán chặt vào cô, Nghê Tử rùng mình một cái, tránh anh như tránh một con virus...!
Buổi trưa Nghê Tử bận đến 12 giờ 30 mới đến nhà ăn ăn cơm, nơi đóvẫn còn có người xếp hàng, cô vừa mới đứng ở cuối cùng trong hàng, phía sau liền có một người khác đi tới.
Bác sĩ Đồng vỗ nhẹ vào lưng cô, nói: "Bác sĩ Kiểm hai ngày này bị làm sao vậy?"
Nghê Tử quay đầu lại, kỳ quái nói: "Anh ấy có chuyện gì sao?"
"Chị nghe hai bác sĩ thực tập nói, tâm trạng của bác sĩ Kiểm trong hai ngày qua có vẻ không tốt, mắc lỗi một chút lỗi nhỏ bị phạt rút ra bài học từ những sai lầm nhỏ đó." Bác sĩ Đồng nghĩ nghĩ, nói: "Tuy rằng đúng là nên dạy dỗ, nhưng trước đây không thấy đáng sợ như vậy, dù sao thì nó cũng không đúng."
"Mắng chửi người?" Nghê Tử nhớ lại cảnh Kiểm Diệc chửi người và thậm chí là khi anh còn học trung học.
"Không phải vậy, chỉ là quá nghiêm trọng thôi." Bác sĩ Đồng không khỏi lắc đầu "Giống như là..."
Nghê Tử nói: "Không khí lạnh thì đi đâu cũng lạnh."
Bác sĩ Đồng lại không khỏi gật đầu đồng ý: "Đúng đúng đúng, mấy cô y tá trong phòng của chúng ta trước kia nhìn thấy anh ta, sẽ tự thành bong bóng, hơn nữa còn là màu hồng phấn, hận không thể cùng anh ta nói nhiều thêm hai câu, hai ngày này nhìn thấy anh ta, cũng không dám nhảy một chữ."
"Có cần nói khoa trương vậy không? Anh ấy cũng không biết ăn thịt người." Nghê Tử cười không nói nên lời.
Cô đã quên mất mình khi còn học trung học còn sợ hãi hơn, hận không thể tự hủy tại chỗ.
Nghê Tử và bác sĩ Đồng vừa mới ngồi xuống, y tá trưởng liền đi tới.
Y tá trưởng vừa ngồi xuống liền hỏi: "Bác sĩ Kiểm hai ngày này bị làm sao vậy?"
Nghê Tử: "...!"
Khi Kiểm Diệc đi tới, y tá trưởng đang bát quái vội vàng vẫy tay với anh: "Bác sĩ Kiểm, ở đây còn chỗ!"
Nghê Tử ngồi ở đó, đương nhiên Kiểm Diệc sẽ không từ chối.
Chỉ là anh vừa mới ngồi xuống không được bao lâu, đã bị y tá trưởng bát quái vây quanh, Nghê Tử tỏ vẻ đồng tình mà nhìn anh một cái, sau đó chuyện không liên quan mình, đặt nó qua một bên, ăn cơm của mình.
Y tá trưởng cười ha hả hỏi: "Bác sĩ Kiểm cãi nhau với bạn gái à?"
Kiểm Diệc dừng đũa, ngước mắt lên nhìn y tá trưởng, sau đó chuyển tầm mắt, lướt qua một cặp mắt bát quái khác của bác sĩ Đồng, tiếp tục di chuyển, dừng ở trán của...!Nghê Tử.
Anh nói: "Không có."
Bác sĩ Đồng mắt phóng tinh quang, vội vàng hỏi: "Là không có cãi nhau, hay là không có bạn gái?"
Kiểm Diệc có thâm ý khác mà nâng ánh mắt lên đung đưa nhìn trán của Nghê Tử một cái, nói: "Đều không có."
"Ồ..." Bác sĩ Đồng cũng trầm ngâm liếc nhìn Nghê Tử một cái, thuận thế hỏi: "Bác sĩ Kiểm đẹp trai như vậy, trước đây anh có bạn gái chưa?"
"Rồi" Cái này Kiểm Diệc bộc trực thẳng thắn nhận "Từng có bạn gái."
Y tá trưởng vừa nghe, tinh thần bát quái lại lại được nâng lên "Là cô gái như thế nào? Lại có thể lọt vào mắt bác sĩ Kiểm của chúng ta, cô ấy hẳn là rất đẹp đúng không?"
Nghê Tử vẫn luôn cúi đầu ăn cơm, lực chú ý toàn đặt ở cuộc đối thoại trên.
"Rất đẹp." Kiểm Diệc nói, cười khẽ.
Bác sĩ Đồng lập tức cùng y tá trưởng liếc mắt nhìn nhau một cái, hỏi: "Tính cách của cô ấy thế nào?"
"Cởi mở, vui tươi, rất dịu dàng, rất đáng yêu, rất ——" Kiểm Diệc suy nghĩ một chút, nói: "Ngoan."
Nghê Tử: "...!"
"Nếu tốt như vậy, rốt cuộc tại sao lại chia tay?" Y tá trưởng hỏi câu chính mình muốn bát quái nhất.
"Đúng vậy, nghe anh miêu tả như vậy, giống như..." Bác sĩ Đồng nói: "Giống như anh còn dư tình chưa xong."
Nghê Tử nắm chặt đũa, dường như không ai phát hiện ra cô vẫn im lặng từ đầu đến cuối ngoại trừ Kiểm Diệc.
"Nguyên nhân là do tôi, tôi không tốt." Kiểm Diệc suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: "Tôi có tật xấu, sợ dạy hư cô ấy."
"Ồ, là anh cô phụ người ta sao?" Y tá trưởng nói chuyện, tương đối thẳng thắn...!
Bác sĩ Đồng xấu hổ cười, vừa định an ủi hai câu gì đó...!
Kiểm Diệc gật đầu thừa nhận "Đúng vậy."
"Cũng giống như bác sĩ Nghê của chúng ta." Y tá trưởng nói chuyện, có đôi khi thật sự nghĩ đến cái gì nói cái đó...!
Nghê Tử kinh hãi "Liên quan gì đến em?"
Kiểm Diệc liếc nhìn cô một cái, cũng rất muốn biết, chuyện liên quan đến cô.
Bác sĩ Đồng nghĩ tới, nói: "Không nhớ lúc trước em nói gì sao? Em nói em chia tay với bạn trai cũ vì tuổi trẻ vô tri, cô phụ anh ta, không thích người thô lỗ lại còn thích đánh nhau, động chút là kêu đánh kêu giết..."
Nghê Tử bị nghẹn cơm, đấm đấm vào ngực mình, ho khan mấy tiếng...!
Bác sĩ Đồng nhìn như không thấy, tiếp tục nói: "Em chia tay với anh ta, nhưng anh ta vẫn còn mặt dày mày dạn ôm chân không cho em đi..."
Kiểm Diệc: "...!"
Nghê Tử vẫn còn đang ho, ho đến mặt đỏ tai hồng, Kiểm Diệc đưa khăn giấy cho cô.
Bác sĩ Đồng rốt cuộc không dừng lại được, vẫn tiếp tục nói: "Em còn nói bản thân thờ ơ nhìn bộ dạng đau khổ cầu của anh ta, nếu không phải thấy anh ta lớn lên đẹp trai em sẽ gọi điện báo cảnh sát gì gì đó..."
Xong rồi.
Nghê Tử ho xong.
Kiểm Diệc có thâm ý khác nói: "Bác sĩ Nghê sát phạt quyết đoán, quả cảm anh dũng, Kiểm mỗ bội phục."
Nghê Tử đứng dậy bưng khay cơm lên, nói: "Mọi người ăn từ từ, em đi trước..." Sau khi xoay người, cô quay lại nhìn bác sĩ Đồng nói: "Khi thuật lại lời người khác nói, không cần phải trau chuốt thêm, bao hàm súc mỹ như vậy đâu."
Bác sĩ Đồng ngơ ngác, không hiểu cô muốn nói gì.
Nghê Tử nói xong liền quay đầu chạy đi trong nước mắt.
Sớm biết như thế, lúc trước không nên bóp méo lịch sử, nói ẩu nói tả, tung tin đồn thất thiệt, quá vô liêm sỉ!
Nghê Tử không dám quay lại văn phòng cả buổi chiều, việc nào ra việc đó, cô có thể tiếp tục vì chín năm này cảm thấy vô cùng ủy khuất, nhưng cô cũng cảm thấy xấu hổ vì đã tung tin đồn thất thiệt.
Khi trở lại văn phòng, cô phải hỏi khắp nơi: "Bác sĩ Kiểm đang làm gì vậy? Anh ấy có ở trong văn phòng không?"
Trên tay cô vẫn còn bệnh án hôm nay để đánh.
Thực tập sinh nói: "Em không biết, em mới vừa thấy anh ấy xuống bàn mổ, sau đó hình như đi tới phòng làm việc của chủ nhiệm Lý."
Nghê Tử liên tục xác nhận: "Are you sure?"
Thực tập sinh gật đầu "Sure!"
"Làm sao? Anh không thể ở trong văn phòng sao?"
"...!"
Nghê Tử cảm giác được một cơn gió lạnh chậm rãi thổi qua gáy, theo bản năng cất bước bỏ chạy, giày cao gót phát ra tiếng vang dội, cô chạy vào văn phòng đóng cửa lại ngay lập tức.
Hiện tại ngẩng đầu cao ngạo nhìn anh, cô cũng không đủ tự tin...!
Kiểm Diệc ngay lập tức theo sau, trước khi cô khóa cửa lại, đã kịp thời giữ chặt tay nắm cửa, sau đó liền đẩy nắm cửa đẩy ra.
Nghê Tử vội vàng lùi lại, hãi hùng khiếp vía, trên mặt lại làm như không có chuyện gì mà xoay người trở về bàn làm việc của mình, sau đó liền nghe thấy một tiếng "cạch", cửa bị khóa lại...!
Cô cả kinh, vừa quay người lại đã bị anh đẩy đến cạnh bàn bàn làm việc, sau đó bị anh chặn ngang bế lên bàn, hơi cúi người trực tiếp hôn lấy cô, động tác liền mạch lưu loát.
Động tác của Kiểm Diệc không quá ôn nhu, anh chống tay lên bàn sau lưng cô, nghiêng người về phía trước, để ngăn không ngả lưng về sau, Nghê Tử dùng hai tay nắm chặt cổ áo blouse trắng của anh, lòng bàn tay tất cả đều là vải dày.
Ngoài phòng nắng hè chói chang mặt trời như thiêu đốt mắt đất, nhưng lại không nóng bằng hơi thở của họ.
Kiểm Diệc càng hôn càng kịch liệt, cũng đem cô áp xuống phía sau...!
Sau lưng Nghê Tử không treo gì, cánh tay dần dần mất đi sức lực, vì thế lực đạo hơi chút buông lỏng, liền tách ra khỏi anh.
Kiểm Diệc đang giữ mặt bàn, cổ áo trước ngực bị cô kéo, không đến mức khiến cô trực tiếp ngã xuống mặt bàn, vì thế vươn tay đến eo cô, đỡ cô ngồi dậy.
Nghê Tử sửa sang lại bộ dạng một chút, thầm mắng: Xấu hổ quá! Bệnh viện là chốn linh thiêng!
Kiểm Diệc nâng cằm cô ln, nói: "Bịa đặt sinh sự."
Nghê Tử còn tưởng rằng anh sẽ sắc lệnh trí hôn, sau đó tạm thời đã quên chuyện này.
"Những gì tôi nói trước đó, hiện tại không phải đã thành sự thật rồi đó sao?" Nghê Tử nhìn anh, có vẻ bình tĩnh.
"Anh đau khổ cầu xin, em thờ ơ" Kiểm Diệc cũng nhìn cô, ánh mắt thâm trầm như muốn chọc vào trái tim cô "Từ đầu đến cuối, là như thế này sao?"
Nghê Tử nói: "Đúng vậy."
Anh mở miệng hỏi: "Vừa rồi anh hôn em cũng như vậy sao?"
Nghê Tử ánh mắt chợt lóe, nói: "Là như thế đấy."
Kiểm Diệc nheo mắt, môi mỏng dựng thẳng.
"Là anh nói, đợi thêm chín năm, mười năm, thậm chí là hai mươi năm ngươi cũng không thành vấn đề." Nghê Tử nói lời này, ngược lại như đang ở truy vấn anh.
"Được, anh lại ở bên em thêm chín năm nữa." Kiểm Diệc nghiêm túc như đang thề.
Những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, cuối cùng, giống thật mà là giả.
Nghê Tử đẩy anh sang một bên nhảy xuống bàn làm việc đi ra mở cửa, vừa mở cửa đã bị người đang dựa vào ván cửa làm cho hoảng sợ.
Bác sĩ Đồng vẫn duy trì tư thế nghiêng tai nghe lén, sau đó chậm rãi đứng lên, xấu hổ vô cùng, buồn cười vô cùng, cười gượng gạo nói: "Tại sao lại khóa cửa..."
Nghê Tử sửa sửa tóc, móc sợi tóc vương vãi trên ngực ra sau tai, nói: "Em đến phòng bệnh kiểm tra một chút."
Kiểm Diệc đưa lưng về phía cửa, chống tay trên mặt bàn, đứng lặng một lúc, cầm lời dặn của bác sĩ quay lưng bước ra ngoài.
...!
*Tác giả có lời muốn nói: Đường này...!ăn cẩn thận.
Kiểm ca trơ mắt nhìn "Chiếc xe" của mình ngày một đi xa, đau lòng thực nột, này nha, tức quá!.
Danh sách chương