Bùi Giai lui về phía sau bước để Nhã Bửu vào.

“Uống gì?” Bùi Giai hỏi.

“Cho em ly rượu đỏ.” Nhã Bửu vừa đến là cần tới rượu để lấy thêm can đảm, ngoài ra còn muốn mượn rượu giả điên, tốt nhất là có thể say rượu làm càn.

Trong phòng chỉ có nước lạnh và rượu Whisky, Bùi Giai xoay người đưa ́c sữa tới cho Nhã Bửu.

“Cám ơn.” Nhã Bửu đã quen với thói quen độc tài trước kia của Bùi Giai, ôn lại kỷ niệm lại cảm thấy ấm áp, đồng thời chuyện này còn cổ vũ thêm can đảm.

Bùi Giai ngồi xuống, rót cho mình ly Whisky. Lúc chuyện, khí thế áp bức vô cùng, lúc dùng ánh mắt soi mói, đối phương liền muốn chạy trốn. Hôm nay có thể ngồi ở đây, phải dễ dàng, cho phép mình bỏ cuộc.

Nhã Bửu nắm chặt ́c sữa, nhắm mắt, sau đó bất chấp mở miệng: “Chúng ta, chúng ta có thể làm lại từ đầu?”

Bùi Giai trả lời ngay, liếc cái, trong mắt ẩn chứa kinh ngạc, sự trầm mặc này tựa như cơn giông bão sắp nổi cuồng phong, trái tim Nhã Bửu loạn nhịp, ngừng thổn thức.

Ngay tại thời điểm sắp thở nổi, rốt cuộc cũng mở miệng: “Nhã Bửu, còn nhớ lúc chia tay đã nói gì?”

Sắc mặt trở nên trắng bệch, đôi mắt đẹp yếu ớt cay cay, biết thế nào nước mắt lại chảy ra.

muốn mất mặt nhưng thật sự thể kìm chế cảm xúc, mặc cho đã sớm dự đoán được câu trả lời, nhưng kết quả này đã làm tiêu tan tinh thần nỗ lực của trong mấy ngày qua, trái tim vẫn như cũ ôm hy vọng, giờ khắc này ảo tưởng tan thành bọt biển, bỗng chốc còn một chút sức lực.

“Nhớ chứ, chỉ là em muốn thử lần.” Nhã Bửu ́ gắng duy trì giọng nói bình tĩnh, từ bàn rút ra tờ khăn giấy lau mặt.

“ thôi, đưa em xuống.” Bùi Giai đứng dậy.

đứng lên theo bước chân, nhịn được bước tới bước, từ phía sau lưng ôm eo, thấp giọng nỉ non: “Bùi Giai, chúng ta thật sự thể làm lại từ đầu sao?”

Bùi Giai xoay người, chậm rãi kéo tay Nhã Bửu ra, nhìn: “Nhã Bửu, em phải học cách trưởng thành, học cách nhìn về phía trước, đừng ép buộc bản thân mình nữa.”

Nhã Bửu bắt đầu khóc nức nở, tuy là Bùi Giai có ý tốt nhưng lại cảm thấy cay nghiệt.

“Hơn nữa, từ trước đến giờ ở trong lòng em có, em chỉ cần người nhà là đủ.” Bùi Giai.

“ phải, phải như vậy.” Nước mắt Nhã Bửu chảy xuống rất nhiều, gấp đến độ chỉ biết mấy câu: “Em, rất.”

Bùi Giai im lặng.

Sự im lặng này càng giống như xé tan miệng vết thương chưa được chữa lành của, nỗi đau càng lúc càng lớn.

“Đinh đong.” Chuông cửa vang lên.

Bùi Giai ra mở cửa, Nhã Bửu hoảng loạn lấy mu bàn tay xoa xoa nước mắt.

“Surprise chưa!” giọng nữ hoạt bát vang lên: “Bùi tiên sinh, có hứng thú giúp em mở bình rượu đỏ này?”

Bùi tiên sinh, ba chữ này tựa như cây đinh đâm thẳng vào đầu Nhã Bửu, cảm thấy biệt danh này chỉ dành cho khi ở cùng Bùi Giai, thì ra chẳng phải độc quyền, đầu nổ tung.

“Allen?” Bùi Giai kinh ngạc.

Allen Đổng có thể lên đây, khẳng định là nằm trong danh sách khách quý của phòng Bùi Giai, nhìn bọn họ thân mật là có thể suy đoán.

“Ơ, có khách sao?” Allen Đổng nhìn thấy Nhã Bửu thì hơi ngạc nhiên, nhất là mặt Nhã Bửu còn có nước mắt. Nháy mắt ta liền hiểu. Phụ nữ bị Bùi Giai cự tuyệt phải lần đầu, Đường Nhã Bửu cũng ngoại lệ.

Sắc mặt Nhã Bửu từ trắng bệch chuyển sang tái mét.

“Em tới đúng lúc?” Allen Đổng xấu hổ hỏi, hướng Bùi Giai liếc mắt cái, dường như trách cứ Bùi Giai sao lại bắt nạt con gái người ta.

mặt Allen Đổng hiện rõ hai chữ “tự mãn”, đồng thời cũng cảm động với nỗi đau mà Nhã Bửu vừa trải qua.

“ có, em ngồi, tiễn ấy xuống trước.” Bùi Giai quay đầu nhìn về phía Nhã Bửu, ra hiệu cho rời.

Nhã Bửu chỉ cảm thấy tối nay đã quá mất mặt, có mất mặt thêm nữa cũng chẳng hề gì, lau khô nước mắt, nói: “, em cũng muốn ở lại uống rượu.” Chai rượu đỏ hơn mười vạn, có gì đáng giá chúc mừng? cũng muốn thử xem, muốn tưởng nhớ đến những khoảnh khắc bi thảm nhất trong cuộc đời mình.

Bùi Giai để tới ý Nhã Bửu, đưa tay kéo rời khỏi phòng.

“ thôi.”

Giọng Bùi Giai thiếu kiên nhẫn, đại khái trách cứ quấy rầy chuyện vui của và Allen Đổng. Trái tim Nhã Bửu quặn đau, thở nổi, dạ dày cũng bắt đầu ỉ.

Nhã Bửu tựa người vào tường, chậm rãi trượt xuống dưới đất, tay ôm đầu gối, lớn tiếng khóc.

Thật mất mặt, chuyện này khiến cho nhục nhã, biết mình hết hy vọng, nhưng nghĩ lại tệ đến thế này. Bùi Giai cũng lên tiếng, tùy khóc đến khi dừng lại.

Đôi mắt Nhã Bửu sưng tấy, Bùi Giai cầm khăn giấy đưa qua.

Nhã Bửu lặng lẽ đứng lên nhận lấy, thần trí đã tỉnh táo hơn, nhìn Bùi Giai: “Lúc trước, còn thiếu nợ em nụ hôn chia tay.”

“Muộn rồi.” Bùi Giai về phía thang máy.

“Bùi Giai, kể từ khi nào thì đã còn em nữa hả?” Nhã Bửu vùng vẫy hỏi, có lẽ là sau tháng, đầu óc Nhã Bửu tại trống rỗng, mặt chảy đầy nước mắt.

“Nhã Bửu, cái cần là gia đình, muốn cùng em chơi trò đuổi bắt nữa.” Bùi Giai chính diện trả lời vấn đề: “Nếu em muốn đùa, có thể tìm Diệp Thịnh.”

Nhã Bửu hiểu vì sao Bùi Giai lại đột nhiên nhắc tới Diệp Thịnh, sốt ruột giải thích: “Em chưa từng, chưa bao giờ mở lòng để cho ấy hy vọng.”

“Vậy à?” Bùi Giai hỏi tiếng, như thể câu trả lời quan tâm, có lẽ là muốn đẩy sang vòng tay của một người đàn ông khác, hẳn là muốn giảm bớt phiền toái cho mình.

“Đinh” thanh vang lên, cửa thang máy từ từ mở ra.

“ thôi.” Bùi Giai cầm tay Nhã Bửu vào thang máy, xoay người ấn nút thang cho rồi bước ra.

chỉ cảm thấy mình lưu lại đây đã còn ý nghĩa nữa, cầm mắt kính đeo lên, che khuất ánh mắt sưng đỏ, nhịn được hỏi: “ muốn cùng Allen Đổng kết hôn sao?”

Trước khi cửa thang máy khép lại,: “ phải chuyện của em.”

cho một câu trả lời đau lòng, khi cửa thang máy hoàn toàn khép lại, tựa như duyên phận của bọn họ đã bị chặt đứt.

Nhã Bửu trở về nhà họ Đường, trái tim trở nên suy sụp. Chỉ vì Mỹ Bảo ửng hộ ́ gắng, ngờ tâm trí lại quá ảo tưởng, tỷ như lúc đó dũng cảm cho Mỹ Bảo biết, tỷ như nếu Bùi Giai chịu tha thứ cho …

Có đôi khi tình là một loại tra tấn, bi thương chỉ diễn ra trong từ, “Nếu”.

Ngày hôm nay Bùi Giai triệt để rời bỏ, ngược lại cảm thấy dễ chịu.

Thời gian trôi qua đã được một tháng, Nhã Bửu cũng lên cân, bà Đường thể lay chuyển được con gái, cuối cùng chỉ có thể đem hộ chiếu trả lại.

Tuy nhiên, tình của cha mẹ là vô bờ bến, ông bà Đường cuối cùng quyết ̣nh bay sang Đan Mạch cùng với Nhã Bửu, tính toán đóng quân trường kỳ, giám sát sức khỏe của con gái.

Trước khi, còn phó thác cho Mỹ Bảo bán căn hộ riêng của mình, đã từng cùng Bùi Giai trải qua giây phút ngọt ngào, giờ muốn cất giấu những kỷ niệm đó nữa. Một tháng ở thành phố H, đều chọn lái xe đường vòng thay vì lái ngang ngân hàng quốc tế Hoàn Cầu, hoặc là cả đời này cũng có dũng khí tới đó.

“Vậy còn đồ đạc ở trong căn hộ thì sao?” Mỹ Bảo hỏi.

Nhã Bửu ngẫm nghĩ: “Chị tìm người thay em dọn dẹp đem về tầng hầm nhà mình.” Về phần đồ đạc của Bùi Giai, dường như cũng đã chuyển rồi.

***

Vở múa “Nàng tiên cá” khiến cho Nhã Bửu nổi tiếng hơn ở mặt trận quốc tế, nghiệp của ngày càng thăng hoa, từ hình thể cho đến sắc thái biểu cảm, thể chê vào đâu được.

Vũ công thiên tài chính là danh hiệu mà mọi người đặt cho.

Nhưng thành tựu này lại thể chia sẻ cùng ai, tựa như miếng bánh có mùi vị, chỉ có thể đáp ứng thèm ăn.

“Nàng tiên cá” biểu diễn tại Newyork là kết thúc quá trình lưu diễn, vé bán ra được tiêu thụ hết toàn bộ vào hai tháng trước.

Sau màn trình diễn, đoàn múa an bày cho Nhã Bửu một buổi giao lưu trực tiếp, đồng thời buổi phỏng vấn này còn được phát tivi.

MC của chương trình vô cùng hài hước và thú vị, tuy rằng lời của ta sắc sảo nhưng đối với Nhã Bửu lại vô cùng khen ngợi.

Nhã Bửu là người khiêm tốn, những lời tốt đẹp đều dành khen cho biên kịch, giám đốc nghệ thuật và vũ đoàn của mình, nhờ có bọn họ nên mới có được thành công như ngày hôm nay.

Đoàn múa của Nhã Bửu vốn là nổi danh thế giới, vũ đạo và nhạc đều do chính tổ thiết kế và nhà sản xuất dàn dựng…

Kết thúc chương trình, MC hỏi Nhã Bửu còn có điều gì muốn, Nhã Bửu ngẩn người, vấn đề này chưa từng chuẩn bị nhưng bỗng nhiên trong đầu nóng lên, đối mặt với màn ảnh dùng tiếng Trung: “Bùi Giai, có đồng ý lấy em?”

MC chương trình ràng sửng sốt, bởi vì tiếng của Nhã Bửu rất tốt, cho nên đoàn múa mới thuê người phiên dịch. Nhưng đây là tiết mục trực tiếp, rất nhanh câu này được dịch ra, đột nhiên “Nàng tiên cá” vẽ kết thúc lãng mạn hoàn hảo…

Một bộ phận phóng viên dựa vào hai chữ Bùi Giai điều tra được Bùi Giai chính là ông chủ của ngân hàng quốc tế Hoàn Cầu. Tài năng và diện mạo luôn luôn là người đứng đầu ở thành phố H, cũng có người cảm thán, thì ra vũ công ba lê phương Đông cũng có khoảnh khắc táo bạo như vậy.

Về phần Nhã Bửu, lúc ngồi xe trở về khách sạn, trong đầu vẫn còn hỗn loạn, cũng biết tại sao mình lại thế.

Nhưng ở trong đáy lòng, luôn luôn biết nợ một lời công khai, mặc dù nghĩ đến chuyện gương vỡ lại lành, nhưng mà rất muốn tìm một tia hy vọng, theo thời gian khuấy động trái tim.

Nếu hỏi muốn chúc mừng thành công như thế nào, đương nhiên muốn được nằm ngửa ở trong lòng Bùi Giai, nghe bình luận vở múa “Nàng tiên cá”…

Cửa khách sạn tụ tập ít phóng viên, so với thành công của vở múa, bọn họ càng thích tìm hiểu về đời sống riêng tư của người nổi tiếng hơn. Lời Nhã Bửu vừa mới nói ở tivi, thể khiến bọn họ tò mò.

Nhã Bửu dùng lối riêng của khách sạn trở lại phòng, tắm rửa, ngã mình giường nệm mềm mại, bắt đầu phiền não, nếu câu nói đó bị mẹ nghe thấy, tiêu rồi. Lúc này Nhã Bửu lại bắt đầu hối hận, chỉ khiến mẹ mất mặt, còn có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp của Bùi Giai.

Nhã Bửu ngửa mặt lên trời thở dài, chỉ cảm thấy mất mặt với toàn bộ mọi người ở thế giới, khó trách Bùi Giai trưởng thành, đó là một trong những lý do sao? Nhã Bửu trở mình vùi đầu trong gối, hận thể nghẹn chết bản thân. Lúc đó chỉ là quá nhớ Bùi Giai, muốn ở bên cạnh mình chia sẻ niềm vui.

Tiếng chuông cửa vang lên nhiều lần, Nhã Bửu xoay người rời giường mặc áo khoác vào, chắc là đồng nghiệp tìm, mở cửa, người đàn ông mặc áo bành tô xách theo hành lý đứng ở ngoài cửa.

Nhã Bửu dụi dụi mắt, nghĩ tới mình nghĩ đến Bùi Giai nhiều quá nên sinh ra ảo giác, nhắm mắt lại, mở mắt ra, Bùi Giai vẫn như cũ đứng ở trước mặt, lại nhắm, mở ra, Bùi Giai vẫn đứng đó.

“Được rồi, đừng xoa mắt nữa.” Bùi Giai buồn cười.

“Sao lại ở đây?” Tốt quá, Nhã Bửu tin, cũng dám tự mình đa tình.

“Nghe thấy có người cầu hôn với nên đến đây.” Bùi Giai: “ muốn để vào sao?”

Nhã Bửu nhanh chóng né tránh, lúc đóng cửa còn dám tin, Bùi Giai lý nào nhanh như vậy, hoặc là vốn ở Newyork, hơn nữa vừa khéo nhìn thấy chương trình trực tiếp.

Khóe miệng Nhã Bửu chậm rãi nhếch lên, mỉm cười đến tận mang tai, nhanh chóng nhào vào lòng, nhịn được nước mắt lăn dài, nghẹn ngào: “Thế đã đáp ứng lời rồi sao?”

“Nhẫn có, làm sao tính là cầu hôn?” Bùi tiên sinh kiêu ngạo.

Nhã Bửu ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Bùi Giai: “Ai có?” Từ bên trong cổ áo kéo ra, một chiếc nhẫn tòn ten sợi dây chuyền: “Ở đây.”

đem vòng cổ cởi bỏ, lấy nhẫn xuống đưa cho, vừa khóc vừa cười đưa bàn tay qua, ang cầm nhẫn chỉ: “Lần này mang vào thì nhất ̣nh được gỡ xuống.”

Nhã Bửu kích động nên lời, chỉ có thể gật đầu mạnh. Khi chiếc nhẫn lần nữa đeo lên ngón áp úp, lại nhào vào lòng, ôm thắt lưng chặt.

cảm giác được hôn lên ̉nh đầu mình, hai tay đặt ở sau lưng, sức lực dần dần mạnh bạo, giống như muốn đem hòa vào thân thể.

Hai người cứ lẳng lặng ôm ấp, ai cũng chịu chuyện, hận thể hợp hai thành, tựa như mãi một vòng rồi cũng về bên nhau…

HẾT
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện