Xưa nay Mỹ Bảo luôn yêu màu đỏ, màu đỏ cũng yêu cô, nhưng đại mỹ nhân bên cạnh Bùi Giai lại trùng hợp mặc đồ màu đỏ, thần thái cũng không kém sắc hơn cô chút nào, trong lòng Nhã Bửu âm thầm suy nghĩ, trách không được vì sao Bùi Giai bỏ nhiều tiền bạc để đầu tư cho diễn viên mới ——
Đây là lần đầu tiên Nhã Bửu tiếp xúc gần gũi với Triệu Đồng, làn da cô ta rất đẹp, gương mặt thanh tú, người thật so với trong hình còn quyến rũ hơn.
Mỹ Bảo cũng quan sát đánh giá Triệu Đồng: “Chẳng lẽ Bùi đại thiếu gia không muốn giới thiệu?”
“Đây là diễn viên của công ty giải trí Tinh Thái, Triệu Đồng.” Bùi Giai hướng về phía Mỹ Bảo giới thiệu, sau đó anh quay đầu nói với Triệu Đồng: “Vị này là Đường Mỹ Bảo, đại tiểu thư của tập đoàn Trường Thiên.”
Mỹ Bảo đợi Bùi Giai nói xong liền vươn tay ra: “Tôi vừa xem xong bộ phim của cô, không ngờ cô Triệu ở ngoài so với trên phim và tạp chí đẹp hơn rất nhiều.”
Triệu Đồng mỉm cười đồng thời bắt tay Mỹ Bảo.
Mỹ Bảo quay đầu lại cười với Bùi Giai: “Xinh đẹp như vậy, khó trách Bùi đại thiếu gia có mới nới cũ.”
Nhã Bửu nhíu mày, Mỹ Bảo thẳng thắn và khắc nghiệt quá. Nhìn cách xưng hô của Bùi Giai đối với Triệu Đồng, hai người đó ít nhất cũng không phải quan hệ kia.
Bùi Giai là người điềm tĩnh, anh không muốn so đo với Mỹ Bảo, quay đầu hàn huyên cùng Arthur và Dư Diệu Trung, trong lúc hàn huyên người ngoài đều có thể nhận thấy Bùi Giai và Dư Diệu Trung quen biết nhau.
Mỹ Bảo bị ngó lơ, một tay cô nắm chặt, trong lòng chỉ cảm thấy nghẹt thở, đến năng lực chọc giận Bùi Giai cô cũng không có, như thế này không thể khiến cho cô hạ hỏa.
Trái lại Nhã Bửu giống như người vô hình, cô không khỏi nhớ tới lần ở trong đại sảnh ngân hàng, cớ gì Bùi Giai phải chào hỏi cô.
Nhã Bửu hơi mất tự nhiên, cô lại bắt đầu vân vê tóc, bông tai kim cương lộ ra, màu sắc rực rỡ nổi bật lóe sáng.
Diệp Thịnh đứng ở bên cạnh Bùi Giai lúc này đưa tay: “Nếu không ngại thì chúng ta ngồi chung?”
Mỹ Bảo đang muốn cự tuyệt, lại nghe Dư Diệu Trung nói: “Được.”
Trừ bỏ Dư Diệu Trung, những người khác đều cảm thấy bối rối, Diệp Thịnh vốn dĩ chỉ mời qua loa, kết quả bị tên lỗ mãng kia đồng ý.
Sau khi ngồi xuống, Triệu Đồng ngồi kế Bùi Giai, lúc rượu đến tua cô ta, cô ta ngây thơ nhìn mặt Bùi Giai, Bùi Giai liền thay cô ta uống rượu, Triệu Đồng khi đó mỉm cười giống như thiên sứ. Nhìn ánh mắt hung dữ của Mỹ Bảo, Nhã Bửu chỉ biết chị cô đang phẫn nộ.
Điều này khiến cho Nhã Bửu không tin tưởng việc Mỹ Bảo đã quên chuyện xưa. Cô lo lắng nhìn sang Arthur, kết quả vị này hồn nhiên như điên, căn bản không ý thức được Mỹ Bảo khác thường, hoặc là anh ta cũng không muốn đả động đến.
Phẫn nộ càng phẫn nộ, Mỹ Bảo đi tìm người quen tán gẫu, hoàn toàn quên mất sự có mặt Nhã Bửu.
Diệp Thịnh là người có tác phong nhanh nhẹn cho nên anh ta tự giác gánh trách nhiệm “chăm sóc” Nhã Bửu. Hoặc là từ lúc Nhã Bửu đi vào, anh ta đã nhìn trúng cô.
Tính cách yên tĩnh và hơi thần bí, chiếc đầm ngắn màu xanh lá cây phảng phất tươi mát như hương bạc hà, Diệp Thịnh cho rằng bản thân mình đã ngửi được mùi hương thơm ngát.
Danh tiếng của chị em nhà họ Đường Diệp Thịnh sớm đã nghe qua, nhưng đây là lần đầu tiên anh và Nhã Bửu tiếp xúc gần gũi, mấy lần trước chỉ là gặp thoáng qua.
Tuy rằng Nhã Bửu ít nói nhưng vẻ đẹp của cô không hề kém cạnh, Diệp Thịnh im lặng đánh giá, mặt kém duy nhất chính là đôi mắt, đôi mắt của Mỹ Bảo tựa như ánh mặt trời, còn đôi mắt kia ngược lại như nỗi buồn xa xăm.
“Đường tiểu thư, nghe nói cô là thành viên của đoàn múa ba lê hiện đại?”
“Ừm.” Nhã Bửu gật gật đầu, cũng không có ý bổ sung thêm, cô nhìn di động, trong đầu không kiên nhẫn với câu chuyện của Diệp Thịnh…
Diệp Thịnh thấy rõ vành tai trắng nõn cùng với chiếc cổ thon dài của Nhã Bửu, đôi bông tai kim cương rực rỡ được phủ một lớp ánh sáng mờ nhạt, anh phát hiện vẻ đẹp của cô là vẻ đẹp dịu dàng, cả người đều tràn đầy hương vị ngọt ngào.
Lúc trước có người nói “Chị em nhà họ Đường đi đến đâu rọi sáng đến đó”, khi nghe những lời này Diệp Thịnh bĩu môi, hôm nay nhìn Nhã Bửu ở cự ly gần anh mới hiểu vì sao bọn họ lại nói như vậy.
“Nghe nói ngành múa ba lê trong nước bây giờ cũng rất phát triển, có một số liên đoàn thể thao đi ra nước ngoài thi đấu còn mang lại vinh quang cho nước nhà.” Diệp Thịnh nói.
Anh ta rõ ràng giả vờ tán thưởng nhưng lại khiến cho cô thiếu kiên nhẫn, có điều do sự giáo dưỡng của gia đình, Nhã Bửu vẫn gắng gượng trả lời: “Cám ơn.”
Lúc nói lời cảm tạ mắt cũng nhìn thẳng vào đối phương. Diệp Thịnh nháy mắt im bặt, ai nói đôi mắt của nhị tiểu thư nhà họ Đường không đẹp, nhìn xem, ngoài hai chữ hoàn mỹ thì không có gì để bình phẩm.
Trong mắt Diệp Thịnh lúc này chỉ có Nhã Bửu, cảm xúc này giống như tiên cảnh phản chiếu trên mặt hồ, ôn nhu mà mát lạnh, khiến cho bạn hãm sâu mà không thể rút ra, bạn chỉ có thể trầm mê, sa vào, giống như bị ai đó thôi miên.
Đường Nhã Bửu nhìn thấy Diệp Thịnh sững sờ, cho rằng anh ta đã hiểu chuyện, sau đó cô không để ý nữa.
Lúc này Diệp Thịnh mới nhận ra việc Nhã Bửu không muốn nói chuyện với mình, anh ta có chút xấu hổ, tốt xấu gì anh ta cũng thuộc hàng tuấn tú, gia thế không tồi, phụ nữ vây quanh. Khó trách bên ngoài đều truyền tai nhị tiểu thư nhà họ Đường mới là người khó hầu hạ. Diệp Thịnh nghĩ rằng Nhã Bửu khó tính, chuyện không thể tiếp cận là không thể tránh khỏi.
Xã hội này phàm là người đàn ông có năng lực, ai ai cũng có thể nhẫn nại theo đuổi người có điều kiện cao hơn mình. Diệp Thịnh cân nhắc một chút, sau đó anh ta quyết định rút lui.
Nhã Bửu tiếp tục im lặng nghịch điện thoại, tầm mắt Diệp Thịnh vẫn luôn nhìn về phía cô, càng không ngừng suy nghĩ.
Chân dài, thắt lưng tinh tế, mông chuẩn, thân thế xa xỉ, Diệp Thịnh uống cạn một hơi, đang nghĩ tới mở miệng thế nào, chỉ thấy Bùi Giai nhìn mình cười, trong lòng Diệp Thịnh thấp thỏm, cũng chỉ có Bùi đại thiếu gia mới tài giỏi như thế, đến cả người đẹp cũng không thèm ngó ngàng.
Đây là lần đầu tiên Nhã Bửu tiếp xúc gần gũi với Triệu Đồng, làn da cô ta rất đẹp, gương mặt thanh tú, người thật so với trong hình còn quyến rũ hơn.
Mỹ Bảo cũng quan sát đánh giá Triệu Đồng: “Chẳng lẽ Bùi đại thiếu gia không muốn giới thiệu?”
“Đây là diễn viên của công ty giải trí Tinh Thái, Triệu Đồng.” Bùi Giai hướng về phía Mỹ Bảo giới thiệu, sau đó anh quay đầu nói với Triệu Đồng: “Vị này là Đường Mỹ Bảo, đại tiểu thư của tập đoàn Trường Thiên.”
Mỹ Bảo đợi Bùi Giai nói xong liền vươn tay ra: “Tôi vừa xem xong bộ phim của cô, không ngờ cô Triệu ở ngoài so với trên phim và tạp chí đẹp hơn rất nhiều.”
Triệu Đồng mỉm cười đồng thời bắt tay Mỹ Bảo.
Mỹ Bảo quay đầu lại cười với Bùi Giai: “Xinh đẹp như vậy, khó trách Bùi đại thiếu gia có mới nới cũ.”
Nhã Bửu nhíu mày, Mỹ Bảo thẳng thắn và khắc nghiệt quá. Nhìn cách xưng hô của Bùi Giai đối với Triệu Đồng, hai người đó ít nhất cũng không phải quan hệ kia.
Bùi Giai là người điềm tĩnh, anh không muốn so đo với Mỹ Bảo, quay đầu hàn huyên cùng Arthur và Dư Diệu Trung, trong lúc hàn huyên người ngoài đều có thể nhận thấy Bùi Giai và Dư Diệu Trung quen biết nhau.
Mỹ Bảo bị ngó lơ, một tay cô nắm chặt, trong lòng chỉ cảm thấy nghẹt thở, đến năng lực chọc giận Bùi Giai cô cũng không có, như thế này không thể khiến cho cô hạ hỏa.
Trái lại Nhã Bửu giống như người vô hình, cô không khỏi nhớ tới lần ở trong đại sảnh ngân hàng, cớ gì Bùi Giai phải chào hỏi cô.
Nhã Bửu hơi mất tự nhiên, cô lại bắt đầu vân vê tóc, bông tai kim cương lộ ra, màu sắc rực rỡ nổi bật lóe sáng.
Diệp Thịnh đứng ở bên cạnh Bùi Giai lúc này đưa tay: “Nếu không ngại thì chúng ta ngồi chung?”
Mỹ Bảo đang muốn cự tuyệt, lại nghe Dư Diệu Trung nói: “Được.”
Trừ bỏ Dư Diệu Trung, những người khác đều cảm thấy bối rối, Diệp Thịnh vốn dĩ chỉ mời qua loa, kết quả bị tên lỗ mãng kia đồng ý.
Sau khi ngồi xuống, Triệu Đồng ngồi kế Bùi Giai, lúc rượu đến tua cô ta, cô ta ngây thơ nhìn mặt Bùi Giai, Bùi Giai liền thay cô ta uống rượu, Triệu Đồng khi đó mỉm cười giống như thiên sứ. Nhìn ánh mắt hung dữ của Mỹ Bảo, Nhã Bửu chỉ biết chị cô đang phẫn nộ.
Điều này khiến cho Nhã Bửu không tin tưởng việc Mỹ Bảo đã quên chuyện xưa. Cô lo lắng nhìn sang Arthur, kết quả vị này hồn nhiên như điên, căn bản không ý thức được Mỹ Bảo khác thường, hoặc là anh ta cũng không muốn đả động đến.
Phẫn nộ càng phẫn nộ, Mỹ Bảo đi tìm người quen tán gẫu, hoàn toàn quên mất sự có mặt Nhã Bửu.
Diệp Thịnh là người có tác phong nhanh nhẹn cho nên anh ta tự giác gánh trách nhiệm “chăm sóc” Nhã Bửu. Hoặc là từ lúc Nhã Bửu đi vào, anh ta đã nhìn trúng cô.
Tính cách yên tĩnh và hơi thần bí, chiếc đầm ngắn màu xanh lá cây phảng phất tươi mát như hương bạc hà, Diệp Thịnh cho rằng bản thân mình đã ngửi được mùi hương thơm ngát.
Danh tiếng của chị em nhà họ Đường Diệp Thịnh sớm đã nghe qua, nhưng đây là lần đầu tiên anh và Nhã Bửu tiếp xúc gần gũi, mấy lần trước chỉ là gặp thoáng qua.
Tuy rằng Nhã Bửu ít nói nhưng vẻ đẹp của cô không hề kém cạnh, Diệp Thịnh im lặng đánh giá, mặt kém duy nhất chính là đôi mắt, đôi mắt của Mỹ Bảo tựa như ánh mặt trời, còn đôi mắt kia ngược lại như nỗi buồn xa xăm.
“Đường tiểu thư, nghe nói cô là thành viên của đoàn múa ba lê hiện đại?”
“Ừm.” Nhã Bửu gật gật đầu, cũng không có ý bổ sung thêm, cô nhìn di động, trong đầu không kiên nhẫn với câu chuyện của Diệp Thịnh…
Diệp Thịnh thấy rõ vành tai trắng nõn cùng với chiếc cổ thon dài của Nhã Bửu, đôi bông tai kim cương rực rỡ được phủ một lớp ánh sáng mờ nhạt, anh phát hiện vẻ đẹp của cô là vẻ đẹp dịu dàng, cả người đều tràn đầy hương vị ngọt ngào.
Lúc trước có người nói “Chị em nhà họ Đường đi đến đâu rọi sáng đến đó”, khi nghe những lời này Diệp Thịnh bĩu môi, hôm nay nhìn Nhã Bửu ở cự ly gần anh mới hiểu vì sao bọn họ lại nói như vậy.
“Nghe nói ngành múa ba lê trong nước bây giờ cũng rất phát triển, có một số liên đoàn thể thao đi ra nước ngoài thi đấu còn mang lại vinh quang cho nước nhà.” Diệp Thịnh nói.
Anh ta rõ ràng giả vờ tán thưởng nhưng lại khiến cho cô thiếu kiên nhẫn, có điều do sự giáo dưỡng của gia đình, Nhã Bửu vẫn gắng gượng trả lời: “Cám ơn.”
Lúc nói lời cảm tạ mắt cũng nhìn thẳng vào đối phương. Diệp Thịnh nháy mắt im bặt, ai nói đôi mắt của nhị tiểu thư nhà họ Đường không đẹp, nhìn xem, ngoài hai chữ hoàn mỹ thì không có gì để bình phẩm.
Trong mắt Diệp Thịnh lúc này chỉ có Nhã Bửu, cảm xúc này giống như tiên cảnh phản chiếu trên mặt hồ, ôn nhu mà mát lạnh, khiến cho bạn hãm sâu mà không thể rút ra, bạn chỉ có thể trầm mê, sa vào, giống như bị ai đó thôi miên.
Đường Nhã Bửu nhìn thấy Diệp Thịnh sững sờ, cho rằng anh ta đã hiểu chuyện, sau đó cô không để ý nữa.
Lúc này Diệp Thịnh mới nhận ra việc Nhã Bửu không muốn nói chuyện với mình, anh ta có chút xấu hổ, tốt xấu gì anh ta cũng thuộc hàng tuấn tú, gia thế không tồi, phụ nữ vây quanh. Khó trách bên ngoài đều truyền tai nhị tiểu thư nhà họ Đường mới là người khó hầu hạ. Diệp Thịnh nghĩ rằng Nhã Bửu khó tính, chuyện không thể tiếp cận là không thể tránh khỏi.
Xã hội này phàm là người đàn ông có năng lực, ai ai cũng có thể nhẫn nại theo đuổi người có điều kiện cao hơn mình. Diệp Thịnh cân nhắc một chút, sau đó anh ta quyết định rút lui.
Nhã Bửu tiếp tục im lặng nghịch điện thoại, tầm mắt Diệp Thịnh vẫn luôn nhìn về phía cô, càng không ngừng suy nghĩ.
Chân dài, thắt lưng tinh tế, mông chuẩn, thân thế xa xỉ, Diệp Thịnh uống cạn một hơi, đang nghĩ tới mở miệng thế nào, chỉ thấy Bùi Giai nhìn mình cười, trong lòng Diệp Thịnh thấp thỏm, cũng chỉ có Bùi đại thiếu gia mới tài giỏi như thế, đến cả người đẹp cũng không thèm ngó ngàng.
Danh sách chương