Nhã Bửu đến ban công, gió lạnh thổi vào mặt, nhàng thở ra, vừa rồi mém bị buộc xem mắt, chuyện này phiền toái, Nhã Bửu nghiêm cẩn suy nghĩ, làm thế nào để mở miệng với Mỹ Bảo? Đương nhiên thể tối nay, ngày mai phải bái thần, hơn nữa năm mới nếu chuyện này hạnh phúc.
Nhã Bửu miên man suy nghĩ, nhận được điện thoại của Bùi Giai.
“Bây giờ có thể ra ngoài?” Bùi Giai hỏi.
Nhã Bửu do dự, quay đầu nhìn người trong phòng, nói: “Được ạ.”
Trước đêm giao thừa rất nhớ, muốn cùng đón giao thừa, chỉ mong sang năm sẽ chia lìa.
ở ngã tư đường đón, dậm chân hà hơi. Lại bị kéo cả người vào trong lòng, lấy áo bành tô khoác chồng lên người.
“Tối nay đón giao thừa sao?” Nhã Bửu hỏi.
“Lẻn ra ngoài một chút cũng sao.” Bùi Giai cười: “Mang em đến chỗ.”
Nhã Bửu chợt nhìn về phía sau Bùi Giai, đổi xe rồi ư? Đây là chiếc xe đua màu trắng, đường cong mịn, nước sơn tuyệt đẹp, nội thất xa hoa theo phong cách quốc: “ đổi xe mới rồi ạ?”
Bùi Giai mỉm cười, đem chìa khóa xe đưa cho Nhã Bửu: “Tặng em, đừng dùng chiếc xe trang hoàng lộng lẫy như mấy bà thím kia nữa.”
“Hứ, đó là xe của út em mà.” Nhã Bửu cười cười ngồi vào chỗ điều khiển, xe mới đẹp, rất hứng thú.
Nhã Bửu khởi động xe, đá lông nheo với Bùi Giai, còn lắc đầu: “Tiên sinh, muốn đâu, tiễn đoạn?”
Bùi Giai mở cửa xe ngồi xuống: “Lên núi Thanh Tú.”
“Trễ như vậy còn đến đó làm gì?” Biệt thự vẫn chưa xây, Nhã Bửu nghi hoặc.
“Ngắm sao.” Bùi Giai.
Nhã Bửu ngẩng đầu nhìn trời, đúng là có mấy vì sao.
Lái xe thẳng lên đến đỉnh núi, kéo xuống: “Bây giờ em nhắm mắt lại, khi nào bảo mở mắt ra hãy mở.”
Nhã Bửu ngoan ngoãn nhắm mắt: “Bùi Giai, cũng học đòi trong phim truyền hình? Lỗi thời rồi.”
đưa tay nhéo má: “Đừng phá hư bầu khí.”
Nhã Bửu im lặng, tùy ý Bùi Giai kéo tay, dè dặt cẩn trọng về phía trước.
“Được rồi, mở mắt ra.” Bùi Giai.
Nhã Bửu mở mắt, phát mình đứng ở đỉnh núi, cúi đầu nhìn lại toàn bộ triền núi cùng những vì sao, giật mình ngẩng đầu nhìn: “Sao lại thế này?”
Ở dưới chân núi Thanh Tú bóng người cư trú, xung quanh chỉ có những vì sao? “Theo.” Bùi Giai lại kéo Nhã Bửu đến cạnh, cách đó xa còn có chiếc trực thăng, cánh quạt chuyển động, tiếng ồn điếc tai.
Bùi Giai đỡ Nhã Bửu lên trực thăng, từ cao nhìn xuống Nhã Bửu phát, những vì sao lấp lánh chỉ là nhân tạo.
che miệng nhìn, tiếng ồn của trực thăng khiến nên lời, chỉ có thể rơi lệ nhìn.
Bùi Giai sờ soạng túi áo, lấy ra chiếc nhẫn kim cương lộng lẫy, cầm tay, chờ phản ứng.
Nhã Bửu cũng rụt tay về, chỉ yên lặng nhìn Bùi Giai.
Chiếc nhẫn chặt chẽ bao quanh ngón áp út, kích thước vừa phải. Bùi Giai cúi thấp đầu hôn lên ngón tay đeo nhẫn, lại ngẩng đầu hôn vào môi.
Trực thăng ngừng lâu, mới hồi phục tinh thần, lại xác định, bị cầu hôn rồi.
“, sao đột nhiên lại.....”
“Chuyện này thể đột nhiên.” Bùi Giai thay Nhã Bửu vuốt lại tóc: “ hy vọng kể từ bây giờ, sau này, mỗi ngày chúng ta đều có thể ở cùng nhau.”
Nhã Bửu ôm lấy eo Bùi Giai, dán sát gò má vào ngực, nghe tiếng tim đập, chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp. Cho đến bây giờ vẫn thể tin được, Bùi Giai cầu hôn.
Nếu nửa năm trước có người với, bạn trai em cầu hôn em vào đêm giao thừa, đại khái cảm thấy người đó bất ổn.
“ mau nhéo mặt em, xem em có nằm mơ?” Nhã Bửu như mê, cùng Bùi Giai tới đoạn đường này, ngọt ngào đau thương đều có, đôi khi dường như chết lặng, đối với tương lai của bọn họ, mờ mịt chưa bao giờ hy vọng.
lên tiếng trả lời, lại nhàng nhéo mặt.
Nhã Bửu lẩm bẩm: “Rất đau.”
“Ở đây lạnh lắm, vào trong xe thôi.” Bùi Giai lấy chìa khóa, cũng để Nhã Bửu lái xe.
Xuống núi, dọc đường Nhã Bửu đều đặt tay trái lên trước mặt, ngây ngất nhìn chiếc nhẫn ngón áp út. Carat nhiều ít, kích thước vừa phải, quá nổi bật nhưng lại rất sang trọng.
Thiết kế đẹp, dường như chiếc nhẫn được làm theo phong cách của Mỹ, Nhã Bửu mỉm cười rạng rỡ.
Khóe miệng Bùi Giai khẽ cong, ngẫu nhiên quay đầu nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của, cũng mỉm cười đến tận mang tai.
Bùi Giai lái xe chở Nhã Bửu về nhà.
Nhìn thấy đèn trong nhà đều sáng, đầu óc mới thanh tỉnh vài phần. bắt gặp đôi mắt nhìn vào trong nhà, trái tim đập liên hồi, suýt nữa thở nổi.
“Hôm nay muộn quá, lại là giao thừa, vào.” cúi người hôn lên môi: “Ngủ ngon.”
Nhã Bửu chỉ ngây ngốc gật đầu.
“Xe này để tạm nhà.” Bùi Giai lại.
Nhã Bửu ngẫm nghĩ, chiếc xe để ở nhà Bùi Giai, nếu sau này dùng nó, chẳng phải chuyện tình cảm của bọn họ công khai rồi sao? Đương nhiên Nhã Bửu thể chất vấn, ngoan ngoãn gật đầu.
Bùi Giai lại ôm hôn lúc, sau đó mới luyến tiếc buông tay.
“ đâu vậy?” út thấy Nhã Bửu vào, lên tiếng hỏi.
“A —— dạ —— cháu nhàm chán, ra ngoài dạo mát thôi.” Nhã Bửu chột dạ dối.
Lúc này, tất cả mọi người đều mệt, huống chi còn bị bọn nhóc trong nhà náo loạn, Đường Diệu cũng đủ tinh thần để truy vấn.
Nhã Bửu nằm ở giường, đầu tiên là hưng phấn ngủ được, cứ như thế trở thành vợ, tâm như bị mật bao bọc. Thậm chí còn bắt đầu ảo tưởng, bị người ta gọi mình tiếng “Bùi phu nhân”, khẳng định nghe rất hay.
Đến lúc đó Trình Y San làm gì dám cầm di động ở trước mặt đùa giỡn uy phong nữ vương, muốn Bùi Giai ra ngoài, Trình Y San làm sao gọi được.
Nhớ tới chuyện này, Nhã Bửu mới bừng tỉnh đại ngộ, ngày đó tại phòng bao riêng bị Bùi Giai hành hạ mệt lên mệt xuống, lúc đó trong đầu lại cảm thấy quẫn trí, tâm hoảng ý loạn, căn bản quên hỏi, làm thế nào lại nghe lời Trình Y San như vậy, Diệp Thịnh gọi, Trình Y San kêu tiếng liền tới.
Dù sao cũng ngủ được, lại Bùi Giai vừa mới cầu hôn, Nhã Bửu rất muốn nửa đêm gọi điện hỏi, nghĩ đến Bùi tiên sinh chắc cũng dám tức giận khi bị mình quấy rầy, bởi vì mới cầu hôn, đúng sao?
Tuy nhiên khi cuộc gọi được kết nối, vẫn dịu dàng hỏi: “Đánh thức rồi?”
“.” Bùi Giai từ giường ngồi dậy, xoa xoa mi tâm.
Nhã Bửu vừa nghe là biết Bùi Giai dối, trong điện thoại ràng vang lên tiếng động ngồi dậy, giọng cũng khác thường, khẳng định là bị đánh thức, nhưng được vị hôn phu nể tình, cảm thấy cuộc sống ngọt ngào, cảm thấy có thể tha thứ cho việc “Trọng sắc khinh bạn.”
“Nghĩ đến.” Nhã Bửu dịu dàng cười, giọng nũng nịu, quả nhiên nghe được tiếng cười khẽ ở đầu dây điện thoại bên kia.
“Vậy bây giờ đến gặp em, thế nào?” Bùi Giai hỏi.
Chuyện này tuyệt đối được, muốn phải chịu lạnh, nửa đêm còn lái xe lại: “Đừng, thấy tiêu hao sức khỏe em lại chịu nổi.”
Bùi Giai vừa cười vừa nghĩ đến “Địa vị bạn trai” liền vui vẻ chịu đựng, nửa năm trước nếu có ai với câu này, khẽ cười lạnh, chất vấn chỉ số thông minh của đối phương.
Nhã Bửu chỉ cần hai câu, Bùi Giai cảm thấy trái tim xưa nay lãnh băng liền mềm mại như nước.
“Ngủ được?” Bùi Giai hỏi, xuống giường chuẩn bị nấu tách cà phê.
“À đúng rồi, em nhớ tới chuyện.” Nhã Bửu quên việc gọi điện thoại chất vấn.
“Ừ?” Bùi Giai xoa trán, cúi xuống dùng nước lạnh rửa mặt.
“Rốt cuộc và Trình Y San có quan hệ gì?” Nhã Bửu gian nan hỏi, câu đầu tiên ra, câu kế tiếp lại hỏi: “Ngày đó chị ấy gọi được ra ngoài.” Nhã Bửu bĩu môi, giọng đầy ghen tuông.
Bùi Giai ngẩn người: “Nửa đêm em gọi điện thoại cho là vì muốn hỏi chuyện này?”
Tâm tư bị phát, thẹn quá hóa giận: “Người ta quan tâm nên mới hỏi.”
Ngữ khí buồn nôn, nếu phải Bùi tiên sinh cuồng nhiệt, ước chừng nổi cả da gà.
“Chị ấy bảo có Mỹ Bảo ở đó, tất nhiên biết em xuất.” Bùi Giai: “ bảo em em từ chối, lời của Mỹ Bảo em coi như thánh chỉ.” Bùi Giai còn ghen tuông hơn so với Nhã Bửu.
Nhã Bửu đối diện điện thoại thè lưỡi, nghĩ tới vẫn là có sức quyến rũ: “Được rồi, tha thứ cho.”
“Đa tạ công chúa điện hạ.” Bùi Giai.
“Là hoàng hậu điện hạ, bệ hạ.” Nhã Bửu sửa lời.
Hai người lại hàn huyên lát sau đó mới cúp máy.
Nhã Bửu vẫn ngủ được, kỳ thực vừa rồi tán gẫu, đặc biệt sợ việc đề cập chuyện ra mắt. nhìn nhìn chiếc nhẫn tay, tỉnh táo lại mới nghĩ đến vấn đề tiếp theo. ảo não kêu trời, đem chăn quấn mình thành thùng ở giường lăn qua lăn lại. Bùi Giai ràng là muốn giấu diếm mối quan hệ, trước tiên dùng kế cầu hôn, xem thái độ thế nào? Đúng là giảo hoạt!
Kỳ thực Nhã Bửu rất muốn cùng Bùi Giai nắm tay đường đường chính chính xuất ở trước mặt mọi người. Tuy rằng biết mình yếu đuối nhưng trong thực tế lại làm tổn thương tất cả mọi người. Mỹ Bảo sau khi biết chuyện khẳng định tức giận, còn Bùi Giai, quá nhẫn nại.
Nhã Bửu ngẫm nghĩ, nhảy xuống giường, cảm thấy chọn ngày bằng đụng ngày, đêm nay phải thẳng thắn, tóm lại thể cứ để như vậy.
Nhã Bửu cũng quan tâm bây giờ có phải nửa đêm hay, tới cửa phòng Mỹ Bảo mới nhớ, Mỹ Bảo kết hôn rồi, giường chị nằm dĩ nhiên còn có Arthur, Nhã Bửu vỗ đầu, ngốc, còn muốn nửa đêm trèo lên giường Mỹ Bảo, chị em nửa đêm tâm.
Nhã Bửu thở dài hơi, muốn về lại nghe thấy tiếng tranh cãi truyền ra từ bên trong, nghe nội dung nhưng mà giọng của Mỹ Bảo rất kích động.
Nhã Bửu miên man suy nghĩ, nhận được điện thoại của Bùi Giai.
“Bây giờ có thể ra ngoài?” Bùi Giai hỏi.
Nhã Bửu do dự, quay đầu nhìn người trong phòng, nói: “Được ạ.”
Trước đêm giao thừa rất nhớ, muốn cùng đón giao thừa, chỉ mong sang năm sẽ chia lìa.
ở ngã tư đường đón, dậm chân hà hơi. Lại bị kéo cả người vào trong lòng, lấy áo bành tô khoác chồng lên người.
“Tối nay đón giao thừa sao?” Nhã Bửu hỏi.
“Lẻn ra ngoài một chút cũng sao.” Bùi Giai cười: “Mang em đến chỗ.”
Nhã Bửu chợt nhìn về phía sau Bùi Giai, đổi xe rồi ư? Đây là chiếc xe đua màu trắng, đường cong mịn, nước sơn tuyệt đẹp, nội thất xa hoa theo phong cách quốc: “ đổi xe mới rồi ạ?”
Bùi Giai mỉm cười, đem chìa khóa xe đưa cho Nhã Bửu: “Tặng em, đừng dùng chiếc xe trang hoàng lộng lẫy như mấy bà thím kia nữa.”
“Hứ, đó là xe của út em mà.” Nhã Bửu cười cười ngồi vào chỗ điều khiển, xe mới đẹp, rất hứng thú.
Nhã Bửu khởi động xe, đá lông nheo với Bùi Giai, còn lắc đầu: “Tiên sinh, muốn đâu, tiễn đoạn?”
Bùi Giai mở cửa xe ngồi xuống: “Lên núi Thanh Tú.”
“Trễ như vậy còn đến đó làm gì?” Biệt thự vẫn chưa xây, Nhã Bửu nghi hoặc.
“Ngắm sao.” Bùi Giai.
Nhã Bửu ngẩng đầu nhìn trời, đúng là có mấy vì sao.
Lái xe thẳng lên đến đỉnh núi, kéo xuống: “Bây giờ em nhắm mắt lại, khi nào bảo mở mắt ra hãy mở.”
Nhã Bửu ngoan ngoãn nhắm mắt: “Bùi Giai, cũng học đòi trong phim truyền hình? Lỗi thời rồi.”
đưa tay nhéo má: “Đừng phá hư bầu khí.”
Nhã Bửu im lặng, tùy ý Bùi Giai kéo tay, dè dặt cẩn trọng về phía trước.
“Được rồi, mở mắt ra.” Bùi Giai.
Nhã Bửu mở mắt, phát mình đứng ở đỉnh núi, cúi đầu nhìn lại toàn bộ triền núi cùng những vì sao, giật mình ngẩng đầu nhìn: “Sao lại thế này?”
Ở dưới chân núi Thanh Tú bóng người cư trú, xung quanh chỉ có những vì sao? “Theo.” Bùi Giai lại kéo Nhã Bửu đến cạnh, cách đó xa còn có chiếc trực thăng, cánh quạt chuyển động, tiếng ồn điếc tai.
Bùi Giai đỡ Nhã Bửu lên trực thăng, từ cao nhìn xuống Nhã Bửu phát, những vì sao lấp lánh chỉ là nhân tạo.
che miệng nhìn, tiếng ồn của trực thăng khiến nên lời, chỉ có thể rơi lệ nhìn.
Bùi Giai sờ soạng túi áo, lấy ra chiếc nhẫn kim cương lộng lẫy, cầm tay, chờ phản ứng.
Nhã Bửu cũng rụt tay về, chỉ yên lặng nhìn Bùi Giai.
Chiếc nhẫn chặt chẽ bao quanh ngón áp út, kích thước vừa phải. Bùi Giai cúi thấp đầu hôn lên ngón tay đeo nhẫn, lại ngẩng đầu hôn vào môi.
Trực thăng ngừng lâu, mới hồi phục tinh thần, lại xác định, bị cầu hôn rồi.
“, sao đột nhiên lại.....”
“Chuyện này thể đột nhiên.” Bùi Giai thay Nhã Bửu vuốt lại tóc: “ hy vọng kể từ bây giờ, sau này, mỗi ngày chúng ta đều có thể ở cùng nhau.”
Nhã Bửu ôm lấy eo Bùi Giai, dán sát gò má vào ngực, nghe tiếng tim đập, chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp. Cho đến bây giờ vẫn thể tin được, Bùi Giai cầu hôn.
Nếu nửa năm trước có người với, bạn trai em cầu hôn em vào đêm giao thừa, đại khái cảm thấy người đó bất ổn.
“ mau nhéo mặt em, xem em có nằm mơ?” Nhã Bửu như mê, cùng Bùi Giai tới đoạn đường này, ngọt ngào đau thương đều có, đôi khi dường như chết lặng, đối với tương lai của bọn họ, mờ mịt chưa bao giờ hy vọng.
lên tiếng trả lời, lại nhàng nhéo mặt.
Nhã Bửu lẩm bẩm: “Rất đau.”
“Ở đây lạnh lắm, vào trong xe thôi.” Bùi Giai lấy chìa khóa, cũng để Nhã Bửu lái xe.
Xuống núi, dọc đường Nhã Bửu đều đặt tay trái lên trước mặt, ngây ngất nhìn chiếc nhẫn ngón áp út. Carat nhiều ít, kích thước vừa phải, quá nổi bật nhưng lại rất sang trọng.
Thiết kế đẹp, dường như chiếc nhẫn được làm theo phong cách của Mỹ, Nhã Bửu mỉm cười rạng rỡ.
Khóe miệng Bùi Giai khẽ cong, ngẫu nhiên quay đầu nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của, cũng mỉm cười đến tận mang tai.
Bùi Giai lái xe chở Nhã Bửu về nhà.
Nhìn thấy đèn trong nhà đều sáng, đầu óc mới thanh tỉnh vài phần. bắt gặp đôi mắt nhìn vào trong nhà, trái tim đập liên hồi, suýt nữa thở nổi.
“Hôm nay muộn quá, lại là giao thừa, vào.” cúi người hôn lên môi: “Ngủ ngon.”
Nhã Bửu chỉ ngây ngốc gật đầu.
“Xe này để tạm nhà.” Bùi Giai lại.
Nhã Bửu ngẫm nghĩ, chiếc xe để ở nhà Bùi Giai, nếu sau này dùng nó, chẳng phải chuyện tình cảm của bọn họ công khai rồi sao? Đương nhiên Nhã Bửu thể chất vấn, ngoan ngoãn gật đầu.
Bùi Giai lại ôm hôn lúc, sau đó mới luyến tiếc buông tay.
“ đâu vậy?” út thấy Nhã Bửu vào, lên tiếng hỏi.
“A —— dạ —— cháu nhàm chán, ra ngoài dạo mát thôi.” Nhã Bửu chột dạ dối.
Lúc này, tất cả mọi người đều mệt, huống chi còn bị bọn nhóc trong nhà náo loạn, Đường Diệu cũng đủ tinh thần để truy vấn.
Nhã Bửu nằm ở giường, đầu tiên là hưng phấn ngủ được, cứ như thế trở thành vợ, tâm như bị mật bao bọc. Thậm chí còn bắt đầu ảo tưởng, bị người ta gọi mình tiếng “Bùi phu nhân”, khẳng định nghe rất hay.
Đến lúc đó Trình Y San làm gì dám cầm di động ở trước mặt đùa giỡn uy phong nữ vương, muốn Bùi Giai ra ngoài, Trình Y San làm sao gọi được.
Nhớ tới chuyện này, Nhã Bửu mới bừng tỉnh đại ngộ, ngày đó tại phòng bao riêng bị Bùi Giai hành hạ mệt lên mệt xuống, lúc đó trong đầu lại cảm thấy quẫn trí, tâm hoảng ý loạn, căn bản quên hỏi, làm thế nào lại nghe lời Trình Y San như vậy, Diệp Thịnh gọi, Trình Y San kêu tiếng liền tới.
Dù sao cũng ngủ được, lại Bùi Giai vừa mới cầu hôn, Nhã Bửu rất muốn nửa đêm gọi điện hỏi, nghĩ đến Bùi tiên sinh chắc cũng dám tức giận khi bị mình quấy rầy, bởi vì mới cầu hôn, đúng sao?
Tuy nhiên khi cuộc gọi được kết nối, vẫn dịu dàng hỏi: “Đánh thức rồi?”
“.” Bùi Giai từ giường ngồi dậy, xoa xoa mi tâm.
Nhã Bửu vừa nghe là biết Bùi Giai dối, trong điện thoại ràng vang lên tiếng động ngồi dậy, giọng cũng khác thường, khẳng định là bị đánh thức, nhưng được vị hôn phu nể tình, cảm thấy cuộc sống ngọt ngào, cảm thấy có thể tha thứ cho việc “Trọng sắc khinh bạn.”
“Nghĩ đến.” Nhã Bửu dịu dàng cười, giọng nũng nịu, quả nhiên nghe được tiếng cười khẽ ở đầu dây điện thoại bên kia.
“Vậy bây giờ đến gặp em, thế nào?” Bùi Giai hỏi.
Chuyện này tuyệt đối được, muốn phải chịu lạnh, nửa đêm còn lái xe lại: “Đừng, thấy tiêu hao sức khỏe em lại chịu nổi.”
Bùi Giai vừa cười vừa nghĩ đến “Địa vị bạn trai” liền vui vẻ chịu đựng, nửa năm trước nếu có ai với câu này, khẽ cười lạnh, chất vấn chỉ số thông minh của đối phương.
Nhã Bửu chỉ cần hai câu, Bùi Giai cảm thấy trái tim xưa nay lãnh băng liền mềm mại như nước.
“Ngủ được?” Bùi Giai hỏi, xuống giường chuẩn bị nấu tách cà phê.
“À đúng rồi, em nhớ tới chuyện.” Nhã Bửu quên việc gọi điện thoại chất vấn.
“Ừ?” Bùi Giai xoa trán, cúi xuống dùng nước lạnh rửa mặt.
“Rốt cuộc và Trình Y San có quan hệ gì?” Nhã Bửu gian nan hỏi, câu đầu tiên ra, câu kế tiếp lại hỏi: “Ngày đó chị ấy gọi được ra ngoài.” Nhã Bửu bĩu môi, giọng đầy ghen tuông.
Bùi Giai ngẩn người: “Nửa đêm em gọi điện thoại cho là vì muốn hỏi chuyện này?”
Tâm tư bị phát, thẹn quá hóa giận: “Người ta quan tâm nên mới hỏi.”
Ngữ khí buồn nôn, nếu phải Bùi tiên sinh cuồng nhiệt, ước chừng nổi cả da gà.
“Chị ấy bảo có Mỹ Bảo ở đó, tất nhiên biết em xuất.” Bùi Giai: “ bảo em em từ chối, lời của Mỹ Bảo em coi như thánh chỉ.” Bùi Giai còn ghen tuông hơn so với Nhã Bửu.
Nhã Bửu đối diện điện thoại thè lưỡi, nghĩ tới vẫn là có sức quyến rũ: “Được rồi, tha thứ cho.”
“Đa tạ công chúa điện hạ.” Bùi Giai.
“Là hoàng hậu điện hạ, bệ hạ.” Nhã Bửu sửa lời.
Hai người lại hàn huyên lát sau đó mới cúp máy.
Nhã Bửu vẫn ngủ được, kỳ thực vừa rồi tán gẫu, đặc biệt sợ việc đề cập chuyện ra mắt. nhìn nhìn chiếc nhẫn tay, tỉnh táo lại mới nghĩ đến vấn đề tiếp theo. ảo não kêu trời, đem chăn quấn mình thành thùng ở giường lăn qua lăn lại. Bùi Giai ràng là muốn giấu diếm mối quan hệ, trước tiên dùng kế cầu hôn, xem thái độ thế nào? Đúng là giảo hoạt!
Kỳ thực Nhã Bửu rất muốn cùng Bùi Giai nắm tay đường đường chính chính xuất ở trước mặt mọi người. Tuy rằng biết mình yếu đuối nhưng trong thực tế lại làm tổn thương tất cả mọi người. Mỹ Bảo sau khi biết chuyện khẳng định tức giận, còn Bùi Giai, quá nhẫn nại.
Nhã Bửu ngẫm nghĩ, nhảy xuống giường, cảm thấy chọn ngày bằng đụng ngày, đêm nay phải thẳng thắn, tóm lại thể cứ để như vậy.
Nhã Bửu cũng quan tâm bây giờ có phải nửa đêm hay, tới cửa phòng Mỹ Bảo mới nhớ, Mỹ Bảo kết hôn rồi, giường chị nằm dĩ nhiên còn có Arthur, Nhã Bửu vỗ đầu, ngốc, còn muốn nửa đêm trèo lên giường Mỹ Bảo, chị em nửa đêm tâm.
Nhã Bửu thở dài hơi, muốn về lại nghe thấy tiếng tranh cãi truyền ra từ bên trong, nghe nội dung nhưng mà giọng của Mỹ Bảo rất kích động.
Danh sách chương