Đường Nhã Bửu lái xe chạy vào nhà, cô út của cô vừa khéo đứng trước mặt, Nhã Bửu phiền chán bứt tóc, xuống xe cô đã khôi phục lại bộ dáng dịu dàng: “Cô út.”
Đường Diệu nhìn về phía chiếc xe của Nhã Bửu nhíu mày: “Sao cháu còn chạy chiếc xe cổ sĩ này chứ, không an toàn.”
Đường Nhã Bửu nhìn thấy gương mặt biểu hiện như kính chống đạn của cô út thì không nói nữa.
Đường Diệu đem chìa khóa trong tay ném cho Nhã Bửu: “Cháu lấy chiếc xe này mà dùng, đừng nói là cô không thương cháu.”
Đầu Nhã Bửu như muốn nổ tung, đánh giá chiếc xe trước mắt, màu tím sang trọng, nội thất bên trong khá xa hoa, cũng may là chưa viết thêm bốn chữ “Ông trùm than đá”. Nhã Bửu nhõng nhẽo cầu xin: “Cô út, chiếc xe này hẳn là dượng tặng cho cô, toàn là màu sắc tình yêu, cháu nào dám nhậń.”
“Cháu là đứa cháu gái yêu quý nhất của cô, cháu hoàn toàn xứng đáng, nhận đi, trưởng bối ban thưởng cấm con cháu từ chối.”
Đường Nhã Bửu còn chưa vào tới cửa thì đã nghe thấy tiếng cô út nũng nịu: “Chồng à, vừa rồi Nhã Bửu nhìn thấy chiếc xe yêu quý của em đẹp quá, con bé cứ nằng nặc đòi xin, ý anh thế nào?”
Đường Nhã Bửu bị Đường Diệu đổ oan, cô đứng hình tại chỗ, ba người trên ghế nhìn cô trưng trối, tay cô còn đang cầm chiếc chìa khóa xe, khuôn mặt ngây thơ vô tội nhìn bà Diệp Tranh.
Bà Diệp Tranh đưa tay lên trán, người không hiểu nội tình còn tưởng rằng bà mệt mỏi, kì thực bà lấy tay che mắt đồng tình thông cảm nhìn con gái, Đường Diệu là một bà cô lanh lợi, cư nhiên muốn Nhã Bửu chịu tiếng xấu.
Nhã Bửu thấy dượng vỗ lưng an ủi Đường Diệu: “Ngoan, Nhã Bửu muốn thì em cứ đưa cho nó, anh tặng em chiếc xe khác vậy.”
“Được, lần này phải do em tự chọn màu sắc nhé chồng.” Đường Diệu nũng nịu.
Nhã Bửu nghĩ trong lòng, hai người này cộng lại cũng hơn chín mươi tuổi, ngàn vạn lần đừng ở trước mặt cô hôn hít, có khi còn hại cô ăn cơm không ngon.
Đuôi mắt Đường Diệu nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhã Bửu, bất mãn nói: “Chị à, Nhã Bửu khi nào thì mới kết hôn, lớn như vậy rồi, chị nói xem có chướng mắt không?”
Diệp Tranh là tuýp người đàn bà cò lòng tự trọng rất cao, lập tức trả lời: “Ngại chướng mắt thì đừng nhìn, Nhã Bửu nhà chúng tôi gả cho ai cũng đều tốt cả, nếu cả đời này nó tình nguyện ở đây, tôi và cha nó cũng không ép. Con gái có nhất thiết phải lập gia đình không?” Bà Diệp Tranh cực kì tự hào: “Nhã Bửu, Nhã Bửu của mẹ tuyệt đối cũng nghĩ như vậy đúng không?”
Nhã Bửu vội vàng gật đầu, sau đó nói: “Dì, dượng, mọi người ngồi chơi cùng mẹ cháu một lúc, giữa trưa cháu còn có hẹn với bạn dùng cơm.”
“Nam hay nữ vậy con?” Bà Diệp Tranh đứng lên đuổi theo Nhã Bửu.
“Nữ ạ.” Nhã Bửu cũng không thèm quay đầu lại, cô trả lời một câu.
“Chị à, em nói này, Nhã Bửu nhà chúng ta năm nay đã 26 tuổi rồi, nó đi ra ngoài ăn một bữa cơm mà chị cũng phải quản?” Đường Diệu nói: “Lúc trước sao không thấy chị quản nó nhiều vậy?”
Gương mặt bà Diệp Tranh trầm xuống, Đường Diệu cũng nhanh chóng im lặng, bản thân biết đã động đến nổi đau của chị dâu, nhanh chóng kéo chồng đứng dậy: “Chồng à, chúng ta lên lầu tìm anh hai thôi.”
Nhã Bửu từ trong nhà chạy trối chết, chạy đến một góc quảng trường mùa xuân, tìm đúng vị trí lộ thiên ngồi xuống, cô lấy hộp cơm trưa mua ở dọc đường, đứng ở trước sạp báo vừa ăn vừa đọc ké.
Đây là góc nhỏ dừng chân của nhị tiểu thư nhà họ Đường, bất cứ khi nào cô phiền lòng cô lại thích ngồi đây.
Đường Nhã Bửu sau khi ăn xong cơm, lại chăm chú nhìn quyển tạp chí kinh tế tài chính, cũng không mở ra, chỉ lấy tay sờ qua sờ lại gương mặt của người đàn ông trên bìa tạp chí, trong lòng nhớ tới cuộc điện thoại của Đường Mỹ Bảo: “Đường Nhã Bửu, chị và chồng chị sắp về nước rồi, có nhớ chị không hả?”
Đường Mỹ Bảo muốn kết hôn, nhưng người đàn ông kia lại không muốn… Đường Nhã Bửu cúi đầu uống một ngụm trà, đem quyển tạp chí cất kỹ rồi đi vào tòa cao ốc ngân hàng quốc tế Hoàn Cầu, dưới sự lãnh đạo của người quản lý ở tầng một, cô mở tủ sắt ngân hàng, lại nhìn thoáng qua người đàn ông ở trên bìa tạp chí, chỉ có thể lưu luyến bỏ nó vào trong tủ sắt.
Quyển tạp chí lặng lẽ nằm gọn trong tủ sắt. Mỗi khi có tin tức hoặc là hình ảnh về anh ta, nghe nói lượng tiêu thụ một tháng ít nhất sẽ tăng gấp ba. Ai bảo khuôn mặt của Bùi Giai so với siêu sao quốc tế còn nổi bật hơn, có anh ta ở đây, tuần san tạp chí tài chính có khả năng làm giàu.
Đường Nhã Bửu mới từ Hoàn Cầu đi ra, mẹ cô lại gọi điện thoại: “Nhã Bửu, đêm nay cha con tổ chức yến tiệc, xế chiều con nhớ đi làm tóc, sẽ có người mang lễ phục đến cho con, sửa soạn sớm một chút.”
Bà Đường luôn có một sở thích đặc biệt, từ nhỏ đến lớn đều phải mệt mỏi chiến đầu siêu cường, không ngừng thay Nhã Bửu đập ruồi muỗi xung quanh, chỉ cảm thấy thiên hạ này không có gia đình nào có thể xứng đôi với bảo bối nhà bà.
Nhưng về phương diện khác bà Đường lại cực kỳ ham thích đưa đẩy Nhã Bửu tới trước mặt mọi người để giới thiệu, muốn mọi người hâm mộ bà có một cô con gái dịu dàng, so với những tiểu thư nhà khác chỉ biết mỗi đêm ở bar, Nhã Bửu tuyệt đối là một trong những thiên kim tiểu thư đài các hơn người, mười phần tư thế quý tộc.
Mỗi khi có người hỏi thăm bà Đường về việc Nhã Bửu đã có bạn trai hay chưa, nếu là trước kia bà Đường sẽ giả lả cười nói: “Ai nha, Nhã Bửu nhà chúng tôi còn trẻ, không vội.” Hiện tại thì sao, bà Đường chỉ biết hé miệng cười, cái gì cũng không nói.
Thái độ này của bà Đường khiến Nhã Bửu trở thành con mồi đáng ghét trong mắt của các tiểu thư đài các khác. Đường Nhã Bửu vuốt ve cái trán, nghĩ rằng có lẽ bản thân nên tìm một người đàn ông, miễn sao cho mẹ mình vui là được.
Buổi chiều Đường Nhã Bửu ngoan ngoãn làm tóc, cô nhuộm màu nâu hạt dẻ, mái tóc bềnh bồng uốn lượn, thanh lịch và quý phái, bộ dáng này đủ để cô trở thành một người phụ nữ quyến rũ, bất kể thế nào cũng biến đổi được một chút thay đổi của “gương mặt trẻ con”.
Tiệc tối như cũ vừa nhàm chán vừa dài dòng, bà Đường lôi kéo Nhã Bửu đi chào hỏi bạn bè, phóng tầm mắt nhìn xung quanh cũng chỉ có Nhã Bửu là khiến cho bà nở mày nở mặt nhất.
Nhã Bửu mỉm cười đau khổ, không ngừng liên tục lặp lại: “Dạ, chào bác, bác khỏe ạ.”. Đương nhiên sau đó cô được mọi người khen: “Nhã Bửu ngoan quá”.
Yến tiệc cũng không thiếu một số đối tượng chú ý cô, Đường Nhã Bửu cực kỳ cảm thấy hứng thú với người thanh niên tên Tuấn Ngạn, anh ta hướng về phía cô nâng ly, những người này thường không biết rằng “mẹ vợ” uy lực thế nào. Đường Nhã Bửu đã trải qua nhiều năm kinh nghiệm về việc người khác nhìn mình ngưỡng mộ, vẫn như cũ bình tĩnh mỉm cười.
Ở bên trái là một loạt ánh mắt nao núng nhìn cô, mặt cô lại bắt đầu phiếm hồng, giận dỗi việc mình bị mẹ ra lệnh thắt chặt vòng eo, đến thở cô cũng không thở nổi. Đường Nhã Bửu kêu đau thành tiếng, cô sợ đau nhất, đôi mắt to tròn long lanh ẩm ướt: “Mẹ ——”
Âm thanh nũng nịu chợt biến mất khi nhìn thấy đôi trai gái đang đi tới.
“Chú Đường, dì Diệp.” Bùi Giai ôm ‘vị hôn thê’ của mình bước tới chào hỏi.
Diệp Tranh lạnh lùng ‘Ừ’ một tiếng, quay đầu kéo Đường Nhã Bửu bước đi.
Chỉ còn một mình Đường Húc ở lại mặt đối mặt với Bùi Giai cười hàn huyên, trong lòng ông vô cùng áy náy, cũng may Bùi Giai không để ý. Bà Đường không thích nhìn thấy mặt mũi của mẹ con nhà họ Bùi, nhưng Đường thị và Bùi thị là đối tác làm ăn, cha của Bùi Giai cũng là bạn học của chồng mình, bà muốn tránh mặt cũng không thể tránh.
Sau khi Bùi Giai xuất hiện tại bữa tiệc, Nhã Bửu căn bản là không dám đứng ở đây, lấy cớ đi trang điểm lại để né tránh.
Đường Nhã Bửu đứng ở trước gương sửa sang lại cảm xúc, vừa lấy son môi trang điểm đã bị người kế bên đụng trúng.
“Xin lỗi, thật ngại quá.” Người con gái nhanh chóng cúi đầu đồng thời khom lưng nhặt lại cây son thay Nhã Bửu.
“A, Đường tiểu thư, là cô.” Triệu Vũ Hinh bất ngờ kêu lên.
Nhã Bửu hoàn toàn không thể lý giải vì sao vị hôn thê của Bùi Giai và cô lại chạm mặt ở đây, nhưng sự giáo dưỡng buộc cô phải lịch sự, cô vẫn nhàn nhạt chào một tiếng: “Triệu tiểu thư.”
Triệu Vũ Hinh thở hắt ra: “Bầu không khí ngoài kia ngột ngạt quá..... Tôi vào đây thấy thoải mái hơn.”
Triệu Vũ Hinh là cô bé lọ lem có tiềm lực nhất trong năm nay, xuất thân là trẻ mồ côi, lại có thể đứng bên cạnh Bùi Giai, bây giờ còn sắp kết hôn với anh ta nữa.
Bản thân Nhã Bửu cũng biết Triệu Vũ Hinh ở trong lòng Bùi Giai có địa vị không thấp. Cô không phải không tinh tế đánh giá đến Triệu Vũ Hinh, dung mạo tạm ổn, khí chất tốt, duy chỉ có trình độ trung bình, những điểm này rõ ràng không thể thu hút Bùi Giai.
Tình yêu mà, ai có thể lý giải cơ chứ, củ cải bắp cải đều có sở thích riêng, Đường Mỹ Bảo điều kiện cao như thế, lúc đó chẳng phải không đổi được trái tim của Bùi Giai sao, không nghĩ tới kim cương lại bị mắc kẹt trước nhành cây dại.
Đường Nhã Bửu không có hứng thú hàn huyên với Triệu Vũ Hinh, cô quay đầu lại tiếp tục thoa son.
Đường Diệu nhìn về phía chiếc xe của Nhã Bửu nhíu mày: “Sao cháu còn chạy chiếc xe cổ sĩ này chứ, không an toàn.”
Đường Nhã Bửu nhìn thấy gương mặt biểu hiện như kính chống đạn của cô út thì không nói nữa.
Đường Diệu đem chìa khóa trong tay ném cho Nhã Bửu: “Cháu lấy chiếc xe này mà dùng, đừng nói là cô không thương cháu.”
Đầu Nhã Bửu như muốn nổ tung, đánh giá chiếc xe trước mắt, màu tím sang trọng, nội thất bên trong khá xa hoa, cũng may là chưa viết thêm bốn chữ “Ông trùm than đá”. Nhã Bửu nhõng nhẽo cầu xin: “Cô út, chiếc xe này hẳn là dượng tặng cho cô, toàn là màu sắc tình yêu, cháu nào dám nhậń.”
“Cháu là đứa cháu gái yêu quý nhất của cô, cháu hoàn toàn xứng đáng, nhận đi, trưởng bối ban thưởng cấm con cháu từ chối.”
Đường Nhã Bửu còn chưa vào tới cửa thì đã nghe thấy tiếng cô út nũng nịu: “Chồng à, vừa rồi Nhã Bửu nhìn thấy chiếc xe yêu quý của em đẹp quá, con bé cứ nằng nặc đòi xin, ý anh thế nào?”
Đường Nhã Bửu bị Đường Diệu đổ oan, cô đứng hình tại chỗ, ba người trên ghế nhìn cô trưng trối, tay cô còn đang cầm chiếc chìa khóa xe, khuôn mặt ngây thơ vô tội nhìn bà Diệp Tranh.
Bà Diệp Tranh đưa tay lên trán, người không hiểu nội tình còn tưởng rằng bà mệt mỏi, kì thực bà lấy tay che mắt đồng tình thông cảm nhìn con gái, Đường Diệu là một bà cô lanh lợi, cư nhiên muốn Nhã Bửu chịu tiếng xấu.
Nhã Bửu thấy dượng vỗ lưng an ủi Đường Diệu: “Ngoan, Nhã Bửu muốn thì em cứ đưa cho nó, anh tặng em chiếc xe khác vậy.”
“Được, lần này phải do em tự chọn màu sắc nhé chồng.” Đường Diệu nũng nịu.
Nhã Bửu nghĩ trong lòng, hai người này cộng lại cũng hơn chín mươi tuổi, ngàn vạn lần đừng ở trước mặt cô hôn hít, có khi còn hại cô ăn cơm không ngon.
Đuôi mắt Đường Diệu nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhã Bửu, bất mãn nói: “Chị à, Nhã Bửu khi nào thì mới kết hôn, lớn như vậy rồi, chị nói xem có chướng mắt không?”
Diệp Tranh là tuýp người đàn bà cò lòng tự trọng rất cao, lập tức trả lời: “Ngại chướng mắt thì đừng nhìn, Nhã Bửu nhà chúng tôi gả cho ai cũng đều tốt cả, nếu cả đời này nó tình nguyện ở đây, tôi và cha nó cũng không ép. Con gái có nhất thiết phải lập gia đình không?” Bà Diệp Tranh cực kì tự hào: “Nhã Bửu, Nhã Bửu của mẹ tuyệt đối cũng nghĩ như vậy đúng không?”
Nhã Bửu vội vàng gật đầu, sau đó nói: “Dì, dượng, mọi người ngồi chơi cùng mẹ cháu một lúc, giữa trưa cháu còn có hẹn với bạn dùng cơm.”
“Nam hay nữ vậy con?” Bà Diệp Tranh đứng lên đuổi theo Nhã Bửu.
“Nữ ạ.” Nhã Bửu cũng không thèm quay đầu lại, cô trả lời một câu.
“Chị à, em nói này, Nhã Bửu nhà chúng ta năm nay đã 26 tuổi rồi, nó đi ra ngoài ăn một bữa cơm mà chị cũng phải quản?” Đường Diệu nói: “Lúc trước sao không thấy chị quản nó nhiều vậy?”
Gương mặt bà Diệp Tranh trầm xuống, Đường Diệu cũng nhanh chóng im lặng, bản thân biết đã động đến nổi đau của chị dâu, nhanh chóng kéo chồng đứng dậy: “Chồng à, chúng ta lên lầu tìm anh hai thôi.”
Nhã Bửu từ trong nhà chạy trối chết, chạy đến một góc quảng trường mùa xuân, tìm đúng vị trí lộ thiên ngồi xuống, cô lấy hộp cơm trưa mua ở dọc đường, đứng ở trước sạp báo vừa ăn vừa đọc ké.
Đây là góc nhỏ dừng chân của nhị tiểu thư nhà họ Đường, bất cứ khi nào cô phiền lòng cô lại thích ngồi đây.
Đường Nhã Bửu sau khi ăn xong cơm, lại chăm chú nhìn quyển tạp chí kinh tế tài chính, cũng không mở ra, chỉ lấy tay sờ qua sờ lại gương mặt của người đàn ông trên bìa tạp chí, trong lòng nhớ tới cuộc điện thoại của Đường Mỹ Bảo: “Đường Nhã Bửu, chị và chồng chị sắp về nước rồi, có nhớ chị không hả?”
Đường Mỹ Bảo muốn kết hôn, nhưng người đàn ông kia lại không muốn… Đường Nhã Bửu cúi đầu uống một ngụm trà, đem quyển tạp chí cất kỹ rồi đi vào tòa cao ốc ngân hàng quốc tế Hoàn Cầu, dưới sự lãnh đạo của người quản lý ở tầng một, cô mở tủ sắt ngân hàng, lại nhìn thoáng qua người đàn ông ở trên bìa tạp chí, chỉ có thể lưu luyến bỏ nó vào trong tủ sắt.
Quyển tạp chí lặng lẽ nằm gọn trong tủ sắt. Mỗi khi có tin tức hoặc là hình ảnh về anh ta, nghe nói lượng tiêu thụ một tháng ít nhất sẽ tăng gấp ba. Ai bảo khuôn mặt của Bùi Giai so với siêu sao quốc tế còn nổi bật hơn, có anh ta ở đây, tuần san tạp chí tài chính có khả năng làm giàu.
Đường Nhã Bửu mới từ Hoàn Cầu đi ra, mẹ cô lại gọi điện thoại: “Nhã Bửu, đêm nay cha con tổ chức yến tiệc, xế chiều con nhớ đi làm tóc, sẽ có người mang lễ phục đến cho con, sửa soạn sớm một chút.”
Bà Đường luôn có một sở thích đặc biệt, từ nhỏ đến lớn đều phải mệt mỏi chiến đầu siêu cường, không ngừng thay Nhã Bửu đập ruồi muỗi xung quanh, chỉ cảm thấy thiên hạ này không có gia đình nào có thể xứng đôi với bảo bối nhà bà.
Nhưng về phương diện khác bà Đường lại cực kỳ ham thích đưa đẩy Nhã Bửu tới trước mặt mọi người để giới thiệu, muốn mọi người hâm mộ bà có một cô con gái dịu dàng, so với những tiểu thư nhà khác chỉ biết mỗi đêm ở bar, Nhã Bửu tuyệt đối là một trong những thiên kim tiểu thư đài các hơn người, mười phần tư thế quý tộc.
Mỗi khi có người hỏi thăm bà Đường về việc Nhã Bửu đã có bạn trai hay chưa, nếu là trước kia bà Đường sẽ giả lả cười nói: “Ai nha, Nhã Bửu nhà chúng tôi còn trẻ, không vội.” Hiện tại thì sao, bà Đường chỉ biết hé miệng cười, cái gì cũng không nói.
Thái độ này của bà Đường khiến Nhã Bửu trở thành con mồi đáng ghét trong mắt của các tiểu thư đài các khác. Đường Nhã Bửu vuốt ve cái trán, nghĩ rằng có lẽ bản thân nên tìm một người đàn ông, miễn sao cho mẹ mình vui là được.
Buổi chiều Đường Nhã Bửu ngoan ngoãn làm tóc, cô nhuộm màu nâu hạt dẻ, mái tóc bềnh bồng uốn lượn, thanh lịch và quý phái, bộ dáng này đủ để cô trở thành một người phụ nữ quyến rũ, bất kể thế nào cũng biến đổi được một chút thay đổi của “gương mặt trẻ con”.
Tiệc tối như cũ vừa nhàm chán vừa dài dòng, bà Đường lôi kéo Nhã Bửu đi chào hỏi bạn bè, phóng tầm mắt nhìn xung quanh cũng chỉ có Nhã Bửu là khiến cho bà nở mày nở mặt nhất.
Nhã Bửu mỉm cười đau khổ, không ngừng liên tục lặp lại: “Dạ, chào bác, bác khỏe ạ.”. Đương nhiên sau đó cô được mọi người khen: “Nhã Bửu ngoan quá”.
Yến tiệc cũng không thiếu một số đối tượng chú ý cô, Đường Nhã Bửu cực kỳ cảm thấy hứng thú với người thanh niên tên Tuấn Ngạn, anh ta hướng về phía cô nâng ly, những người này thường không biết rằng “mẹ vợ” uy lực thế nào. Đường Nhã Bửu đã trải qua nhiều năm kinh nghiệm về việc người khác nhìn mình ngưỡng mộ, vẫn như cũ bình tĩnh mỉm cười.
Ở bên trái là một loạt ánh mắt nao núng nhìn cô, mặt cô lại bắt đầu phiếm hồng, giận dỗi việc mình bị mẹ ra lệnh thắt chặt vòng eo, đến thở cô cũng không thở nổi. Đường Nhã Bửu kêu đau thành tiếng, cô sợ đau nhất, đôi mắt to tròn long lanh ẩm ướt: “Mẹ ——”
Âm thanh nũng nịu chợt biến mất khi nhìn thấy đôi trai gái đang đi tới.
“Chú Đường, dì Diệp.” Bùi Giai ôm ‘vị hôn thê’ của mình bước tới chào hỏi.
Diệp Tranh lạnh lùng ‘Ừ’ một tiếng, quay đầu kéo Đường Nhã Bửu bước đi.
Chỉ còn một mình Đường Húc ở lại mặt đối mặt với Bùi Giai cười hàn huyên, trong lòng ông vô cùng áy náy, cũng may Bùi Giai không để ý. Bà Đường không thích nhìn thấy mặt mũi của mẹ con nhà họ Bùi, nhưng Đường thị và Bùi thị là đối tác làm ăn, cha của Bùi Giai cũng là bạn học của chồng mình, bà muốn tránh mặt cũng không thể tránh.
Sau khi Bùi Giai xuất hiện tại bữa tiệc, Nhã Bửu căn bản là không dám đứng ở đây, lấy cớ đi trang điểm lại để né tránh.
Đường Nhã Bửu đứng ở trước gương sửa sang lại cảm xúc, vừa lấy son môi trang điểm đã bị người kế bên đụng trúng.
“Xin lỗi, thật ngại quá.” Người con gái nhanh chóng cúi đầu đồng thời khom lưng nhặt lại cây son thay Nhã Bửu.
“A, Đường tiểu thư, là cô.” Triệu Vũ Hinh bất ngờ kêu lên.
Nhã Bửu hoàn toàn không thể lý giải vì sao vị hôn thê của Bùi Giai và cô lại chạm mặt ở đây, nhưng sự giáo dưỡng buộc cô phải lịch sự, cô vẫn nhàn nhạt chào một tiếng: “Triệu tiểu thư.”
Triệu Vũ Hinh thở hắt ra: “Bầu không khí ngoài kia ngột ngạt quá..... Tôi vào đây thấy thoải mái hơn.”
Triệu Vũ Hinh là cô bé lọ lem có tiềm lực nhất trong năm nay, xuất thân là trẻ mồ côi, lại có thể đứng bên cạnh Bùi Giai, bây giờ còn sắp kết hôn với anh ta nữa.
Bản thân Nhã Bửu cũng biết Triệu Vũ Hinh ở trong lòng Bùi Giai có địa vị không thấp. Cô không phải không tinh tế đánh giá đến Triệu Vũ Hinh, dung mạo tạm ổn, khí chất tốt, duy chỉ có trình độ trung bình, những điểm này rõ ràng không thể thu hút Bùi Giai.
Tình yêu mà, ai có thể lý giải cơ chứ, củ cải bắp cải đều có sở thích riêng, Đường Mỹ Bảo điều kiện cao như thế, lúc đó chẳng phải không đổi được trái tim của Bùi Giai sao, không nghĩ tới kim cương lại bị mắc kẹt trước nhành cây dại.
Đường Nhã Bửu không có hứng thú hàn huyên với Triệu Vũ Hinh, cô quay đầu lại tiếp tục thoa son.
Danh sách chương