Edit: Kurokochii
Lúc trở về văn phòng thì Bách Xương Ý có cầm theo một túi bánh quy, nói là lúc đi dạy có người đứng ngoài cửa phòng học phát bánh quy cùng rượu vang nóng.
Đình Sương đóng trình duyệt web lại, làm như không có chuyện gì mà cầm túi bánh quy lên ăn: “Cục cưng ơi, có phải dịp Giáng Sinh anh sẽ được nghỉ hai tuần lễ không?”
“Năm nay anh có tận 17 ngày.” Bách Xương Ý cứ đứng đó nhìn cậu ăn bánh quy: “Em muốn đi đâu hả?”
“Em không biết.” Đình Sương ăn vài miếng bánh, rồi bỗng nhiên ôm chầm lấy Bách Xương Ý: “Sao anh lại tốt thế nhỉ?”
Câu nói này không có đầu cũng chẳng có đuôi, Bách Xương Ý cười bảo: “Bây giờ em mới nhận ra à?”
Đình Sương chẳng nói lời nào, không ngừng hít lấy hít để hương vị trên người Bách Xương Ý.
“Em nghĩ xem lát nữa muốn làm gì đi.” Bách Xương Ý cầm lấy tập lịch trình công tác của tuần này, dự định sửa lại một chút thời gian làm việc.
“Anh tính trốn việc hả?” Đình Sương duy trì tư thế ôm Bách Xương Ý, ngẩng đầu nhìn lịch làm việc trên tay anh, bỗng thấy một điều giản đơn trong vô vàn những ghi chú phức tạp —— Nợ Prof. Weller 50 euro. (~1tr300k)
Sếp Bách mà cũng biết nợ tiền người khác á? Đình Sương chỉ vào dòng chi chú kia, cười nhạo: “Anh nợ người ta 50 euro hả? Tiền gì vậy?”
Bách Xương Ý: “Ting, thứ sáu tuần trước em đã tặng anh một bó hoa cực kỳ sang chảnh đẹp xinh.”
Đình Sương: “Hở?”
Bách Xương Ý: “Ship COD, lúc đó lại đang họp cho nên anh không mang theo tiền mặt trên người.”
Ship COD.
Ship… COD…
“Lúc ấy chắc có mặt nhiều giáo sư khác lắm ha…” Đình Sương tưởng tượng ra cảnh Bách Xương Ý ôm hoa đi hỏi vay tiền hết người này tới người khác, bỗng cảm thấy hơi nghẹn thở: “Ờmm, giáo sư Prof. Weller tốt thật anh nhỉ… he… he he… thầy ấy cũng là giáo sư thuộc viện LRM hả? Em cứ cảm thấy cái họ Weller này nghe quen dễ sợ…”
Bách Xương Ý trầm mặc một hồi, rồi bảo: “Ting này, Prof. Weller hiện nay là thầy hiệu trưởng của ngôi trường mà em đang theo học đấy.”
Trong nháy mắt, cả văn phòng bỗng rơi vào bầu không khí yên tĩnh một cách quỷ dị.
Đình Sương nhìn tờ lịch trình làm việc, lại nhìn Bách Xương Ý, đột nhiên chỉ chỉ túi bánh bích quy để trên bàn, cứng ngắc nói: “Bánh ăn ngon lắm anh ạ.”
Bách Xương Ý bật cười thành tiếng, lấy túi bánh bích quy đưa cho Đình Sương.
Đình Sương cùi gằm mặt ăn bánh bích quy, làm bộ ban nãy chẳng xảy ra chuyện gì sất, thế nhưng chờ đến khi Bách Xương Ý đưa cậu ra khỏi tòa nhà LRM, cậu vẫn không nhịn được mà hỏi: “Ờmm, thế mấy giáo sư khác nghĩ thế nào?”
Trên đường toàn là sinh viên và giáo sư người Đức, Bách Xương Ý dùng tiếng Trung đáp lời: “Ai quan tâm mấy lão già kia nghĩ thế nào.”
Đình Sương bị chọc cười: “Đố anh dám nói câu này bằng tiếng Đức đấy?”
Vẻ mặt của Bách Xương Ý rất thản nhiên, dùng tiếng Đức nói: “Anh không quan tâm những lão tiên sinh đáng kính kia có cái nhìn thế nào về đời sống cá nhân của mình.”
Hai người ra khỏi trường học, Bách Xương Ý hỏi Đình Sương đã nghĩ ra đi đâu chưa.
Đình Sương ngồi trên xe suy nghĩ một lúc, nói rằng muốn về nhà, muốn ăn cơm do Bách Xương Ý nấu.
Thế rồi giống như những ngày tháng trước đây, hai người cùng đi siêu thị mua thức ăn, sau đó là về nhà. Bách Xương Ý đi nấu cơm, còn Đình Sương ôm Vico bám theo phía sau anh: “Trời ơi, em đúng là một ông ba không có trách nhiệm! Con trai của em lớn tướng rồi này, em đã bỏ lỡ tuổi thơ của con rồi.”
Bách Xương Ý cười bảo: “Chẳng phải em thường xuyên được nhìn thấy con trên videocall sao?”
“Trong videocall nhìn không cao như ngoài đời thật… chân con nó dài quá anh ơi, giống y hệt bọn mình luôn, vừa nhìn đã biết không phải chó nhà người khác.” Đình Sương vừa dụi dụi Vico vừa nói: “Vico à, con ngoan của ba, con nói cho ba biết đi, trong lúc ba không ở đây, papa con có dắt chú nào lạ mặt về nhà không?”
Vico: “Gâu âu.”
Bách Xương Ý buồn cười liếc Đình Sương một cái.
“E hèm.” Đình Sương thả Vico ra, ngẩng mặt lên hỏi: “Bách Xương Ý, anh tự giác đi chứ?”
Bách Xương Ý vừa cười vừa tiếp tục sơ chế nguyên liệu nấu ăn.
Đình Sương đi tới sau lưng anh, hai tay vòng lên ôm lấy eo Bách Xương Ý, thế rồi lần mò xuống phía dưới, túm chặt: “Anh nợ bài tập về nhà đã mấy tháng nay rồi, nếu như không giao cho người khác thì hãy nhanh chóng nộp lên cho em kiểm tra.”
Bách Xương Ý buông nguyên liệu nấu ăn trên tay ra: “Rốt cuộc em muốn ăn cơm hay muốn kiểm tra bài tập?”
Đình Sương bảo: “Em là một con người yêu học tập, đương nhiên dẫu có bỏ ăn bỏ ngủ cũng phải kiểm tra bài tập về nhà đầu tiên.”
Bài tập về nhà siêu siêu nhiều.
Bởi vì lâu rồi không có kiểm tra bài, mới đầu Đình Sương đau lắm, đau đến mức cậu phải gào lên nào là lão cầm thú, nào là không phải người.
Thế nhưng sau khi kiểm tra vòng một, dựa vào tinh thần học tập nghiêm túc và cẩn thận, Đình Sương bèn ngồi trên người lão cầm thú, vừa ‘kẹp’ lão cầm thú vừa đưa ra yêu cầu kiểm tra vòng hai.
Kiểm tra bài từ đầu giờ trưa đến tận sau giờ trưa, bên ngoài cửa sổ tuyết vẫn đang rơi, Bách Xương Ý nhóm lò sưởi lên, còn Đình Sương thì làm tổ trên cái ghế sô pha gần lò, cổ họng khàn khàn bảo: “Em đói quá.”
Bách Xương Ý: “Anh đi nấu cơm ngay đây.”
Đình Sương thoải mái toàn thân, thoải mái đến mức hơi hơi buồn ngủ: “Thế lúc nữa anh gọi em dậy nhé.”
Vừa nói xong cậu bỗng nhớ ra một việc: “Đúng rồi, ngày hôm nay định nói với anh một chuyện, suýt chút nữa quên béng mất.”
Cậu bật dậy khỏi ghế sô pha, vớ cái quần bị vứt qua một bên tới, lấy ví rồi rút ra một tấm thẻ đưa cho Bách Xương Ý: “Cho anh này.”
Bách Xương Ý nhận lấy, hỏi: “Đấy là gì thế?”
Đình Sương bảo: “Em nhớ trong thẻ này có khoảng hai triệu euro hay sao á, những tài sản khác em chưa đụng đến, nhưng nếu không đủ tiền thì em sẽ bán chúng đi. Em đang tính… em sẽ đưa anh hết số tiền hoa hồng hằng năm em nhận được từ RoboRun, vậy thì sau này anh không cần theo hầu người khác nữa, chỉ cần theo em là được.” (2 triệu euro ~ 53 tỷ vnđ)
Bách Xương Ý chậm rãi nhìn về phía cái thẻ trong tay: “Anh, sau này, không cần, theo hầu, người khác nữa?”
Đình Sương gật đầu: “Sau này nếu kinh phí nghiên cứu không đủ cứ việc nói với chồng nghe chưa.”
***
GÓC LẢM NHẢM: thực ra bộ này tác giả đặt tên chương khá là… tùy hứng, nên ngoại trừ mấy chương có tiêu đề khoảng cách, còn lại hầu hết là do tôi tự bịa =))))))))))))))))
Lúc trở về văn phòng thì Bách Xương Ý có cầm theo một túi bánh quy, nói là lúc đi dạy có người đứng ngoài cửa phòng học phát bánh quy cùng rượu vang nóng.
Đình Sương đóng trình duyệt web lại, làm như không có chuyện gì mà cầm túi bánh quy lên ăn: “Cục cưng ơi, có phải dịp Giáng Sinh anh sẽ được nghỉ hai tuần lễ không?”
“Năm nay anh có tận 17 ngày.” Bách Xương Ý cứ đứng đó nhìn cậu ăn bánh quy: “Em muốn đi đâu hả?”
“Em không biết.” Đình Sương ăn vài miếng bánh, rồi bỗng nhiên ôm chầm lấy Bách Xương Ý: “Sao anh lại tốt thế nhỉ?”
Câu nói này không có đầu cũng chẳng có đuôi, Bách Xương Ý cười bảo: “Bây giờ em mới nhận ra à?”
Đình Sương chẳng nói lời nào, không ngừng hít lấy hít để hương vị trên người Bách Xương Ý.
“Em nghĩ xem lát nữa muốn làm gì đi.” Bách Xương Ý cầm lấy tập lịch trình công tác của tuần này, dự định sửa lại một chút thời gian làm việc.
“Anh tính trốn việc hả?” Đình Sương duy trì tư thế ôm Bách Xương Ý, ngẩng đầu nhìn lịch làm việc trên tay anh, bỗng thấy một điều giản đơn trong vô vàn những ghi chú phức tạp —— Nợ Prof. Weller 50 euro. (~1tr300k)
Sếp Bách mà cũng biết nợ tiền người khác á? Đình Sương chỉ vào dòng chi chú kia, cười nhạo: “Anh nợ người ta 50 euro hả? Tiền gì vậy?”
Bách Xương Ý: “Ting, thứ sáu tuần trước em đã tặng anh một bó hoa cực kỳ sang chảnh đẹp xinh.”
Đình Sương: “Hở?”
Bách Xương Ý: “Ship COD, lúc đó lại đang họp cho nên anh không mang theo tiền mặt trên người.”
Ship COD.
Ship… COD…
“Lúc ấy chắc có mặt nhiều giáo sư khác lắm ha…” Đình Sương tưởng tượng ra cảnh Bách Xương Ý ôm hoa đi hỏi vay tiền hết người này tới người khác, bỗng cảm thấy hơi nghẹn thở: “Ờmm, giáo sư Prof. Weller tốt thật anh nhỉ… he… he he… thầy ấy cũng là giáo sư thuộc viện LRM hả? Em cứ cảm thấy cái họ Weller này nghe quen dễ sợ…”
Bách Xương Ý trầm mặc một hồi, rồi bảo: “Ting này, Prof. Weller hiện nay là thầy hiệu trưởng của ngôi trường mà em đang theo học đấy.”
Trong nháy mắt, cả văn phòng bỗng rơi vào bầu không khí yên tĩnh một cách quỷ dị.
Đình Sương nhìn tờ lịch trình làm việc, lại nhìn Bách Xương Ý, đột nhiên chỉ chỉ túi bánh bích quy để trên bàn, cứng ngắc nói: “Bánh ăn ngon lắm anh ạ.”
Bách Xương Ý bật cười thành tiếng, lấy túi bánh bích quy đưa cho Đình Sương.
Đình Sương cùi gằm mặt ăn bánh bích quy, làm bộ ban nãy chẳng xảy ra chuyện gì sất, thế nhưng chờ đến khi Bách Xương Ý đưa cậu ra khỏi tòa nhà LRM, cậu vẫn không nhịn được mà hỏi: “Ờmm, thế mấy giáo sư khác nghĩ thế nào?”
Trên đường toàn là sinh viên và giáo sư người Đức, Bách Xương Ý dùng tiếng Trung đáp lời: “Ai quan tâm mấy lão già kia nghĩ thế nào.”
Đình Sương bị chọc cười: “Đố anh dám nói câu này bằng tiếng Đức đấy?”
Vẻ mặt của Bách Xương Ý rất thản nhiên, dùng tiếng Đức nói: “Anh không quan tâm những lão tiên sinh đáng kính kia có cái nhìn thế nào về đời sống cá nhân của mình.”
Hai người ra khỏi trường học, Bách Xương Ý hỏi Đình Sương đã nghĩ ra đi đâu chưa.
Đình Sương ngồi trên xe suy nghĩ một lúc, nói rằng muốn về nhà, muốn ăn cơm do Bách Xương Ý nấu.
Thế rồi giống như những ngày tháng trước đây, hai người cùng đi siêu thị mua thức ăn, sau đó là về nhà. Bách Xương Ý đi nấu cơm, còn Đình Sương ôm Vico bám theo phía sau anh: “Trời ơi, em đúng là một ông ba không có trách nhiệm! Con trai của em lớn tướng rồi này, em đã bỏ lỡ tuổi thơ của con rồi.”
Bách Xương Ý cười bảo: “Chẳng phải em thường xuyên được nhìn thấy con trên videocall sao?”
“Trong videocall nhìn không cao như ngoài đời thật… chân con nó dài quá anh ơi, giống y hệt bọn mình luôn, vừa nhìn đã biết không phải chó nhà người khác.” Đình Sương vừa dụi dụi Vico vừa nói: “Vico à, con ngoan của ba, con nói cho ba biết đi, trong lúc ba không ở đây, papa con có dắt chú nào lạ mặt về nhà không?”
Vico: “Gâu âu.”
Bách Xương Ý buồn cười liếc Đình Sương một cái.
“E hèm.” Đình Sương thả Vico ra, ngẩng mặt lên hỏi: “Bách Xương Ý, anh tự giác đi chứ?”
Bách Xương Ý vừa cười vừa tiếp tục sơ chế nguyên liệu nấu ăn.
Đình Sương đi tới sau lưng anh, hai tay vòng lên ôm lấy eo Bách Xương Ý, thế rồi lần mò xuống phía dưới, túm chặt: “Anh nợ bài tập về nhà đã mấy tháng nay rồi, nếu như không giao cho người khác thì hãy nhanh chóng nộp lên cho em kiểm tra.”
Bách Xương Ý buông nguyên liệu nấu ăn trên tay ra: “Rốt cuộc em muốn ăn cơm hay muốn kiểm tra bài tập?”
Đình Sương bảo: “Em là một con người yêu học tập, đương nhiên dẫu có bỏ ăn bỏ ngủ cũng phải kiểm tra bài tập về nhà đầu tiên.”
Bài tập về nhà siêu siêu nhiều.
Bởi vì lâu rồi không có kiểm tra bài, mới đầu Đình Sương đau lắm, đau đến mức cậu phải gào lên nào là lão cầm thú, nào là không phải người.
Thế nhưng sau khi kiểm tra vòng một, dựa vào tinh thần học tập nghiêm túc và cẩn thận, Đình Sương bèn ngồi trên người lão cầm thú, vừa ‘kẹp’ lão cầm thú vừa đưa ra yêu cầu kiểm tra vòng hai.
Kiểm tra bài từ đầu giờ trưa đến tận sau giờ trưa, bên ngoài cửa sổ tuyết vẫn đang rơi, Bách Xương Ý nhóm lò sưởi lên, còn Đình Sương thì làm tổ trên cái ghế sô pha gần lò, cổ họng khàn khàn bảo: “Em đói quá.”
Bách Xương Ý: “Anh đi nấu cơm ngay đây.”
Đình Sương thoải mái toàn thân, thoải mái đến mức hơi hơi buồn ngủ: “Thế lúc nữa anh gọi em dậy nhé.”
Vừa nói xong cậu bỗng nhớ ra một việc: “Đúng rồi, ngày hôm nay định nói với anh một chuyện, suýt chút nữa quên béng mất.”
Cậu bật dậy khỏi ghế sô pha, vớ cái quần bị vứt qua một bên tới, lấy ví rồi rút ra một tấm thẻ đưa cho Bách Xương Ý: “Cho anh này.”
Bách Xương Ý nhận lấy, hỏi: “Đấy là gì thế?”
Đình Sương bảo: “Em nhớ trong thẻ này có khoảng hai triệu euro hay sao á, những tài sản khác em chưa đụng đến, nhưng nếu không đủ tiền thì em sẽ bán chúng đi. Em đang tính… em sẽ đưa anh hết số tiền hoa hồng hằng năm em nhận được từ RoboRun, vậy thì sau này anh không cần theo hầu người khác nữa, chỉ cần theo em là được.” (2 triệu euro ~ 53 tỷ vnđ)
Bách Xương Ý chậm rãi nhìn về phía cái thẻ trong tay: “Anh, sau này, không cần, theo hầu, người khác nữa?”
Đình Sương gật đầu: “Sau này nếu kinh phí nghiên cứu không đủ cứ việc nói với chồng nghe chưa.”
***
GÓC LẢM NHẢM: thực ra bộ này tác giả đặt tên chương khá là… tùy hứng, nên ngoại trừ mấy chương có tiêu đề khoảng cách, còn lại hầu hết là do tôi tự bịa =))))))))))))))))
Danh sách chương