Đình Sương có một phát hiện mới.

Gọi ‘ba’ thì không cương được, nhưng gọi ‘ba ba’ lại cương như đúng rồi.

Tháng tám sắp kết thúc, group chat “Tất Qua Robotik” nói riêng và chuyên mục môn Robotik trên diễn đàn trường học nói chung, bắt đầu trở nên sôi động. Bởi vì chỉ còn một tháng nữa là sẽ tới cuộc thi vấn đáp “chém giết quy mô lớn” của Prof. Bai.

Trong group chat có người hỏi Đình Sương rằng, muốn tổ đội cùng nhau ôn tập không, Đình Sương bi thương đến cực điểm mà đáp lại: Tui không thi.

Đám bạn học nhao nhao khuyên nhủ: “Đừng từ bỏ như thế, chưa biết chừng sang năm sẽ khó hơn.” Kèm theo đó là meme —— tử thần đang bao quát chúng sinh.

Đình Sương thầm rít gào trong lòng, tui cũng biết sang năm sẽ càng khó hơn chứ bộ! Năm nay mấy người được giảm độ khó là nhờ phúc ông đây khởi xướng đấy biết không! Ông đây chính là Lôi Phong trong lịch sử giảng dạy Robotik, hi sinh thân mình tác thành cho kẻ khác, làm việc tốt không cần sử sách ghi danh!

Tống Hâm, chàng thanh niên duy nhất biết nội tình: “Không phải nó không muốn thi, là giáo sư không cho nó thi.” Đính kèm một meme tỏ vẻ đồng tình —— trời lạnh rồi, là thời điểm gạch tên sinh viên này khỏi danh sách.

Đình Sương đang rúc người trên chiếc ghế bành trong phòng đọc sách, bỗng oán hận ngẩng đầu lên nhìn về phía Bách Xương Ý, kiếm chuyện: “Anh làm gì thế? Sao còn chưa đi nấu cơm? Cơm nước xong còn phải thu dọn hành lý đó.”

Sáng ngày mai bọn họ sẽ lên đường đi nghỉ mát ở biển, thời gian là một tuần lễ, quả thực cần chút thì giờ để thu dọn đồ đạc, có điều bây giờ mới là hơn 3h chiều.

“Anh đang sắp xếp thời gian thi, xong ngay đây.” Bách Xương Ý hỏi: “Em muốn ăn gì nào?”

Đình Sương chạy tới nhìn thử, thời gian thi môn Robotik rơi vào tuần thứ tư của tháng chín, Bách Xương Ý sẽ cho mỗi sinh viên 30 phút, nguyên tuần đó từ sáng sớm đến tối muộn anh đều phải đi trông thi.

Lúc chưa thấy lịch thi thì Đình Sương chẳng có cảm giác gì, bây giờ nhìn tên bạn bè từng người từng người xuất hiện trong danh sách, chỉ có mình cậu là méo thấy đâu, bỗng chốc nổi lên lòng hâm mộ không thôi với những sinh viên “được” Prof. Bai tra hỏi 30 phút.

CMN nguyên với chả tắc.

Ông đây muốn đi thi cơ.

“Em cũng muốn thi…” Đình Sương dài giọng nói.

Bách Xương Ý: “Ừ.”

Đình Sương ngồi lên trên đùi của anh: “Em cũng muốn thi…”

Bách Xương Ý: “Ừ anh biết rồi.”

Đình Sương ôm lấy cổ của anh, dùng giọng điệu vô cùng chọc người mà năn nỉ ỉ ôi: “Ba ba ơi, em cũng muốn thi…”

Bách Xương Ý đặt tay lên chuột.

Đình Sương thấy có hi vọng, bèn cọ cọ mấy cái vào đùi anh, tiếp tục cố gắng: “Ba ba ơi…”

Một giây sau, Bách Xương Ý click vào tấm ảnh chụp hội nghị, phóng to khuôn mặt của Chúc Ngao lên: “Ba ba của con ở đây này.”

Đình Sương: “……”

“Bách Xương Ý, tháng này anh đừng hòng làm tình nữa.” Đình Sương hung hăng nói xong, lập tức tính toán lại, ôi may vãi, tháng này chỉ còn có hai ngày thôi, nhiều thêm mấy ngày nữa thì chính cậu cũng không chịu được.

Thế là cậu yên trí bước ra khỏi phòng đọc sách, chạy đi thu dọn hành trang.

Thu dọn hành trang trông thì có vẻ tốn công tốn sức, nhưng thực tế lại là thời cơ tốt để giở trò.

Thí dụ như… chỉ mang cho Bách Xương Ý đúng một cái quần bơi màu đỏ bó sát, khiến anh chẳng còn cái quần nào khác để mặc.

Nghĩ thì hay lắm, nhưng ra đến biển rồi Đình Sương mới đột nhiên phát hiện, mặc quần bơi đẹp hay xấu còn phải tùy vào vóc dáng của người mặc.

Vóc dáng xấu có mặc màu mè kiểu cách gì cũng không cứu vãn được, còn vóc dáng ngon thì…

Quần bơi đỏ thắm bó sát quả là ngon càng thêm ngon.

Nói thế nào nhỉ, vải bó sát thành ra vị trí vốn phồng càng thêm phồng, màu đỏ thắm khiến nơi bắt mắt càng thêm bắt mắt.

Lúc này Đình Sương đang đắp tượng cát ở phía đằng xa, đắp đến là sung sướng, nhưng vừa nhìn thấy Bách Xương Ý trêu trai ghẹo gái như vậy, bèn thầm nhủ, cứ đà này thì không ổn lắm nhỉ? Phải quản thôi.

Cậu bỏ lại tượng cát, chạy đi thuê một em dune buggy, tự tin và phong cách phi xe tới trước cái ghế mà Bách Xương Ý đang nằm, bóp còi bim bíp, hấp dẫn ánh mắt của mọi người trên bãi biển đổ dồn về phía ấy.

“Hey, anh chàng đẹp trai kia ơi, không chê em nghèo thì lên xe em đèo.” Dáng vẻ tháo kính râm của Đình Sương vô cùng chất chơi, hô to về phía Bách Xương Ý.

Bách Xương Ý giương mắt lên hỏi: “Đi đâu?”

“Chẳng đi đâu sất.” Đình Sương nói năng rất lưu manh: “Thấy anh ngon giai quá nên đưa anh đi hóng gió thôi.”

Câu này phách lối hơi quá đà, nếu như Bách Xương Ý không chịu lên xe thì quê lắm, Đình Sương làm bộ sắp bỏ đi: “Có lên không anh êi? Không lên em đèo người khác nhé.”

“Em dám?” Bách Xương Ý đứng dậy.

Đình Sương cười hềnh hệch: “Vậy anh nhanh chân lên xem nào.”

Bách Xương Ý vừa mới bước lên xe, Đình Sương lập tức ôm hôn đánh dấu chủ quyền, hôn xong thì cậu chẳng biết đâu là đông tây nam bắc, nhìn bản đồ một lúc lâu mới nhớ chẳng có chỗ nào để đi, thế là cứ lái tự do muốn đến đâu thì đến.

Gió biển thổi từng cơn, xe men theo đường ven biển chạy dọc về phía trước.

Chỗ xa xa cách bọn họ khoảng mấy mét, từng cơn sóng không ngừng dâng trào, không ngừng cuốn đi những vết chân và bánh xe in trên bãi cát, lưu lại muôn vàn vỏ sò đầy màu sắc cùng những mẩu san hô vụn.

“Nè, cầm gậy tự sướng cho em với.” Đình Sương lấy điện thoại di động ở trong túi áo rồi đưa cho Bách Xương Ý: “Giơ gậy ra phía đằng trước ấy, quay lại hai đứa bọn mình.”

Chiếc dune buggy này không có kính chắn gió, gậy tự sướng nhô ra bên ngoài xe, camera trước của điện thoại di động vừa vặn quay được cả hai người.

Đình Sương vuốt vuốt mái tóc bị gió thổi loạn, nhìn vào camera, bắt chước giọng phóng viên thời sự: “Xin chào Bách Xương Ý và Đình Sương của năm 2029, tôi là Đình Sương của năm 2019.”

Nói xong, cậu nháy mắt ra hiệu cho Bách Xương Ý, tới lượt anh.

Bách Xương Ý buồn cười quá, thế là quay ngoắt đầu sang một bên, ngắm biển.

Đình Sương giục: “Êu.”

Bách Xương Ý bất đắc dĩ, đành phải phối hợp làm theo: “… Tôi là Bách Xương Ý của 2019.”

Đình Sương tiếp tục mở đài phát thanh: “Hiện tại đang là buổi chiều theo giờ Tây Âu… cụ thể là mấy giờ thì không rõ lắm, chúng tôi đang ở phía nam của Hà Lan —— ờm, một chữ Hà Lan bẻ đôi tôi cũng chẳng biết nên không đọc được tên của bờ biển này. Hiện tại tôi đang mặc áo phông trắng và quần đi biển màu xanh lam.”

Đình Sương lại nháy mắt ra hiệu cho Bách Xương Ý, tới lượt anh kìa.

Bách Xương Ý: “…”

Đình Sương: “Êu.”

Bách Xương Ý: “… Tôi đang mặc quần bơi.”

Đình Sương quay về phía camera, dạt dào tình cảm bổ sung thêm: “Anh ấy đang mặc một cái quần bơi màu đỏ thắm, thu hút rất nhiều nam thanh nữ tú không bì được với tôi.”

Bách Xương Ý không nhịn được mà bật cười.

Đình Sương cũng bật cười theo, một lúc sau mới bắt đầu đề tài chính: “Mục đích chủ yếu của đoạn video này chính là, tôi phải nói cho Bách Xương Ý của năm 2029 biết, rằng tôi ——”

Màn hình di động bỗng nhiên tối thui, tên của Chúc Văn Gia xuất hiện.

“Đậu má.” Đình Sương mắng một câu, bỏ qua cuộc gọi của Chúc Văn Gia.

Đang quay tới đoạn gay cấn thì bị cắt ngang.

“Quay lại nào.” Đình Sương vào trong album ảnh xem thử, đoạn video ban nãy vẫn còn, chỉ cần quay thêm một đoạn rồi ghép lại là được.

Cậu đang muốn bật camera lên quay tiếp, Chúc Văn Gia lại gọi tới.

Bách Xương Ý bảo: “Nghe máy trước đi.”

Đình Sương nhận điện thoại, giọng điệu có hơi quạu: “Chúc Văn Gia, em lại đốt tiền vào khu đèn đỏ hay thuê lâu đài rồi?”

Đầu bên kia nửa ngày trời chẳng thấy ai nói chuyện.

“Nói đi chứ?” Đình Sương bảo: “Không nói là anh cúp máy đấy.”

Chúc Văn Gia vẫn không lên tiếng, đầu bên kia chỉ có tiếng hít thở.

Đình Sương có linh cảm xấu, cậu không dám cúp điện thoại, hỏi lại lần nữa: “Chúc Văn Gia, nói gì đi em.”

Mãi một lúc lâu, Chúc Văn Gia mới gọi một tiếng: “… Anh ơi.”

“Ừ.” Đình Sương bảo: “Anh nghe đây.”

Chúc Văn Gia bỗng im phăng phắc.

“Em lại gây họa rồi hả?” Đình Sương thả nhẹ giọng điệu: “Có chuyện gì em cứ nói với anh, đừng sợ.”

“… Không phải em.” Chúc Văn Gia nói: “Là ba ạ, cuối tuần trước ông ấy ra ngoài xã giao với uống rượu… chẳng hiểu sao lại bị xuất huyết não… cũng không biết khi nào mới tỉnh, bác sĩ bảo là có khả năng, có khả năng…”

Tai của Đình Sương như bị thứ gì đấy che lại, bỗng nhiên cảm thấy ù ù không nghe rõ. Cậu lắc đầu thật mạnh, nhảy xuống xe đi lại vài bước, thế rồi đặt mông ngồi trên bãi cát ngấm đầy nước biển.

“Ừ, thế em đang ở đâu, bên Anh hả?” Cậu nói năng một cách máy móc: “Nhanh đặt vé máy bay về nước đi, anh cũng sẽ mua vé về ngay.”

“… Em ở bệnh viện.” Chúc Văn Gia nói.

“Em ở bệnh viện?” Đình Sương hơi đần người ra: “Em về nước rồi à?”

Hỏi xong cậu mới dần dần phản ứng lại, sự việc xảy ra từ cuối tuần trước…

Mà hôm nay đã là thứ tư rồi.

“Sao lại không nói gì cho anh biết?” Đình Sương hỏi: “Tại sao em về nước rồi mới chịu gọi cho anh?”

Chúc Văn Gia: “Em ——” Không đợi cậu ta nói xong, Đình Sương đã cúp luôn máy.

“Em phải về.” Cậu bật dậy, xoay nhặng lên như con ruồi mất đầu nửa vòng, mới nhìn thấy Bách Xương Ý đang đứng ở phía sau lưng mình.

“Anh đã đặt trước vé máy bay rồi, 10h tối nay sẽ khởi hành.” Bách Xương Ý bảo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện