Mấy người lớn tuổi còn có vài thói quen khác.
Tỷ như tiện tay đặt bệ ngồi bồn cầu xuống dưới.
Một sáng sớm tinh mơ nào đó, Đình Sương cấp tốc nhảy vọt xuống giường, phóng vào nhà vệ sinh, mắt nhắm mắt mở móc ciu ra chuẩn bị ‘xả lũ’, bỗng nhận thấy mình suýt chút nữa đã tè lên bệ ngồi. Cậu chửi bậy một tiếng, vội vàng nhấc vòng bệ lên, nói vọng ra phía bên ngoài: “Sếp Bách, sao lần nào anh cũng đặt bệ ngồi xuống thế? Mỗi lần đi đái không thấy phiền à?”
Bách Xương Ý đi tới chỗ cửa nhà vệ sinh, nói: “Trước đây luôn có phụ nữ ở cùng, tiện tay đặt bệ bồn cầu xuống là phép lịch sự tối thiểu.”
Đình Sương vừa ‘xả lũ’ vừa quay đầu lại, bất mãn bảo: “Sau này không bao giờ có phụ nữ ở bên cạnh anh nữa đâu, người đàn ông của anh nói cho anh biết nhé, tiện tay đặt bệ bồn cầu xuống là thói quen xấu, nhanh nhanh sửa lại đi.”
Bách Xương Ý ôm lấy eo Đình Sương từ phía đằng sau, không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn xuống dưới một cái, cười nhẹ.
Dám cười!
Đình Sương đỏ bừng mặt: “Thì, thì em nói có sai đâu. Không phải cái ấy của em có vấn đề… cũng không phải cái kìa cái kịa cái kia của em có vấn đề… mà là trong nhà chỉ có hai thằng đàn ông với nhau thôi, nhấc vòng bệ lên thì thuận tiện hơn chứ sao…”
Má.
Bách Xương Ý vẫn còn đang cười!
Cười cái lồng!
Như kiểu cậu có vấn đề cần đi khám nam khoa ấy!
Có điều, từ sau buổi sáng ngày hôm đó, mấy cái bệ ngồi bồn cầu trong nhà đều được duy trì trạng thái hất ngược lên.
Người lớn tuổi còn có một thói quen nữa, đó là dùng cái gì xong sẽ để lại vào chỗ cũ.
Đình Sương còn trẻ, Đình Sương không có thói quen đấy.
Lúc còn chưa ở chung với nhau, thông thường sẽ phát sinh sự cố thế này —— Ngày X tháng Y nào đó phải đi học, cậu sinh viên Đình Sương rời giường, chợt nhận ra không tìm được điện thoại di động-chìa khóa xe-thẻ học sinh-báo cáo thí nghiệm-bút máy-dao cạo râu…
Sau khi ở chung rồi, sự cố phát sinh trở nên vô cùng đáng sợ —— Ngày X tháng Y nào đó phải đi dạy học, giáo sư Bách rời giường, chợt nhận ra không tìm thấy kính.
Trên đầu giường, chiếc giá đỡ kính làm bằng gỗ nằm lẻ loi cô độc.
Tối hôm qua trước khi ngủ, kính vẫn còn an an ổn ổn treo trên giá.
Từ khi có cậu bạn nhỏ vào ở cùng, thi thoảng đồ đạc trong nhà lại bỗng dưng mất tích, sau đó sẽ xuất hiện ở những nơi kỳ quái. Mỗi lần Bách Xương Ý nhìn thấy đều tiện tay cất đồ đạc về chỗ cũ, cũng chẳng nhắc nhở gì Đình Sương.
Nhưng lần này không nói thì không được.
Ánh mắt của Bách Xương Ý di chuyển từ giá đỡ kính đến trên khuôn mặt đang ngủ say của Đình Sương: “Ting.”
Đình Sương khó khăn vùng vẫy giữa tỉnh và mơ: “Để em ngủ thêm một chút nữa… em không trốn tiết đâu… em biết hôm nay học tiết của ai mà… tối qua em cày anime nên ngủ hơi muộn…”
Bách Xương Ý hỏi: “Ting, cái kính của tôi để đâu rồi?”
Đình Sương hơi rụt người vào trong chăn, dáng vẻ chống cự: “Cung kính… cung kính gì cơ… em không muốn cung kính…”
Bách Xương Ý: “……”
Bách Xương Ý: “7h tôi sẽ gọi em dậy.”
Chờ đứa nhỏ tỉnh táo rồi hẵng hỏi.
May mà giáo sư Bách có kính dự phòng, anh mang theo kính dự phòng vào nhà vệ sinh để rửa mặt, vừa liếc mắt một cái đã thấy em kính mất tích nằm trên bồn rửa tay.
Liếc cái thứ hai, anh thấy trên két nước bồn cầu có để hai quyển sách.
Ting mang sách vào nhà vệ sinh để đọc? Bách Xương Ý nhìn kỹ, cuốn để phía trên là một quyển truyện tranh.
Tầm mắt di chuyển xuống, thứ đang lót dưới quyển truyện tranh kia là một quyển sách rất dày được bọc bìa cẩn thận, trên gáy không có chữ.
Bách Xương Ý đi tới đó, mở quyển sách kia ra, đây là một cuốn tài liệu giảng dạy, người viết là —— Changyi Bai.
7:15, Đình Sương rửa mặt mũi xong xuôi, tùy tiện vớ một cái áo sơ mi của sếp Bách, phối cùng với chiếc quần bò, đứng trước gương ngắm vuốt, cảm giác mình đẹp trai vô đối.
Thế là tâm trạng cũng đẹp theo, ngâm nga đi xuống dưới nhà để ăn sáng.
Trong phòng ăn, Bách Xương Ý đang ngồi đọc báo chờ cậu.
Sao cứ thấy phía đằng sếp Bách có luồng áp thấp nhiệt đới nhỉ…
“Anh yêu.” Đình Sương ngồi xuống bên cạnh Bách Xương Ý, ân cần rót một tách cà phê: “Bắt anh đợi lâu rồi.”
Bách Xương Ý nói: “Ting, tôi có một vấn đề phải nói với em.”
Đình Sương lập tức buông tách cà phê xuống, sống lưng thẳng tăm tắp, hai tay đặt ở trên đùi, bộ dạng cực kỳ cung kính.
Bách Xương Ý nói: “Tuần trước có một buổi chiều, tôi nhìn thấy chìa khóa xe của tôi ở trong tủ lạnh.”
“À.” Đình Sương nhớ lại một chút, vô cùng ngượng ngùng mà giải thích: “Lúc đó anh bảo em ra cốp xe lấy cái flycam, sau khi cầm vào nhà thì em thấy nóng quá nên… đi ăn một que kem.”
Bách Xương Ý: “Sáng hôm nay tôi nhìn thấy kính của tôi ở trong nhà vệ sinh.”
“Kính của anh ấy à?” Đình Sương lấy điện thoại từ trong túi quần ra: “Hôm qua nhân lúc anh ngủ, bọn mình đã chụp chung một tấm, anh coi này.”
Đó là một bức ảnh tự sướng, bên trái là Bách Xương Ý đang ngủ, bên phải là Đình Sương đang đeo kính mắt của anh.
“Có phải đẹp đôi lắm không?” Đình Sương nung nấu ý đồ lấy công chuộc tội.
Bách Xương Ý: “Ừm.”
“Vậy em gửi cho anh nhé.” Đình Sương nhanh chóng gửi bức ảnh sang cho Bách Xương Ý: “Ôi sếp Bách ơi, em có thể dùng tấm ảnh này làm màn hình nền được không?”
Bách Xương Ý: “Em đoán xem?”
Chắc là không được rồi…
Nếu để cho bạn học nhìn thấy là có biến ngay…
Bách Xương Ý nói: “Còn nữa, sáng nay tôi thấy trong nhà vệ sinh có hai quyển sách.”
“Ồ sách ấy hả…” Thời gian cũng mới đây nên Đình Sương nhớ ra rất nhanh: “Hôm qua em vừa ngâm người vừa đọc sách, sau khi đi ngâm người xong thì tiện tay đặt ở chỗ nào ấy…”
Đọc sách trong lúc tắm?
Ừ, vậy thì cũng không tính là sách báo bồn cầu.
Anh gắp cho Đình Sương một lát bánh mì nướng, hỏi: “Sách thế nào?”
Đình Sương cảm thấy tâm tình của sếp Bách dường như đã chuyển biến tốt hơn một xíu, thế là vừa ăn sáng vừa giới thiệu: “Quyển manga kia hay lắm luôn, tối qua em cày anime bộ đó đấy.”
Bách Xương Ý kiên nhẫn nghe xong, mới hời hợt hỏi một câu: “Thế quyển còn lại?”
“Quyển còn lại?” Đình Sương suy nghĩ một chút, chẳng nhớ ra được cái gì: “Quyển còn lại là quyển gì? Em tiện tay cầm vào thôi, em sợ lúc ngâm người làm ướt quyển truyện tranh, cho nên vớ một quyển nhìn trông dày dày đem vào lót.”
Sợ lúc ngâm người làm ướt quyển truyện tranh?
Cho nên vớ một quyển nhìn trông dày dày đem vào lót?
… Được lắm.
“Ting, hai quyển sách kia còn để trong nhà vệ sinh tầng hai đấy.” Bách Xương Ý tháo kính xuống, vừa lau vừa nói: “Ăn sáng xong thì mang cất về chỗ cũ đi.”
“Vâng vâng, em lập tức làm ngay.” Đình Sương quẹt mỏ một cái rồi chạy biến lên tầng: “Sau này em sẽ chú ý, không tiện tay để đồ lung tung nữa.”
Vào đến nhà vệ sinh, Đình Sương nhận ra mình tiện tay để quyển truyện ở trên két nước bồn cầu.
Trời ơi, manga của tui, tuyệt tác của thần, sao có thể để trên két nước được?
Cái này khác gì sách báo bồn cầu đâu?
Đình Sương rửa sạch tay, lau khô, tay này thì kính như kính thần mà nâng quyển truyện tranh, tay kia lại vô cùng tùy ý xách gáy quyển sách dày cộm, đi xuống tầng.
Vừa nãy sếp Bách có hỏi quyển sách dày cộm này thế nào…
Sách gì đây nhỉ?
Bọc bìa lại thành ra không để ý.
Đến phòng sách, trước tiên cậu cất gọn quyển truyện tranh kia đi, sau đó mới tùy ý lật thử cuốn sách dày cộm này ra —— Dòng tiêu đề to đùng: <Grundlagen der Robotik>
Ồ hố, nền tảng người máy học, hóa ra là tài liệu giảng dạy à?
Dùng tài liệu giảng dạy để lót truyện tranh hình như không tốt cho lắm…
Có điều tại sao trong phòng đọc sách nhà sếp Bách, lại có tài liệu giảng dạy về nền tảng người máy học?
Sếp Bách mà cũng cần phải đọc tài liệu giảng dạy á?
Ai viết tài liệu mà trâu chó dữ vậy?
Trong nháy mắt tiếp theo, Đình Sương đã nhìn thấy tên tác giả.
Changyi Bai.
Changyi… Bai…
Bai…
B… a… i…
“Sếp Bách… cái này…” Đình Sương ôm quyển sách dày cộm kia, từng bước từng bước lết đến cửa phòng ăn: “Gần đây em thích đọc một cuốn sách cực kỳ luôn… anh có muốn biết tác giả của nó là ai không?”
Bách Xương Ý liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Lấy balo đi, đến trường thôi.”
Đình Sương đeo balo trên lưng, đi theo phía sau Bách Xương Ý, lải nhà lải nhải, cố gắng cứu vãn lại tình hình: “Sếp Bách, anh coi anh kìa, quyển sách ưu tú đến nhường ấy mà lại đi bọc vào… à không, là do tiểu sinh mắt mù, không nhận ra được…”
Lên xe, Đình Sương vẫn tiếp tục sự nghiệp cứu vãn lại tình hình: “Ờmm… thật ra bìa sách của anh cũng rất được, lúc đó em cầm cuốn này đi cũng vì cảm thấy nó sẽ không bị thấm nước… ờmm… sếp Bách ơi, chúng ta có sự hiểu lầm rồi, chủ yếu là do cái bìa sách gây ra, không liên quan gì đến ruột sách cả. Nếu như em mà biết cuốn sách này sớm hơn, em chắc chắn đã học thuộc lòng và chép lại toàn bộ rồi… anh nói gì đi anh…”
Bách Xương Ý lái xe, nhìn thẳng phía trước, hỏi: “Thật không?”
Đình Sương gật đầu như giã tỏi: “Đấy là việc tất nhiên.”
Bách Xương Ý: “Vậy tôi đợi em học thuộc lòng và chép lại toàn bộ đấy.”
Tỷ như tiện tay đặt bệ ngồi bồn cầu xuống dưới.
Một sáng sớm tinh mơ nào đó, Đình Sương cấp tốc nhảy vọt xuống giường, phóng vào nhà vệ sinh, mắt nhắm mắt mở móc ciu ra chuẩn bị ‘xả lũ’, bỗng nhận thấy mình suýt chút nữa đã tè lên bệ ngồi. Cậu chửi bậy một tiếng, vội vàng nhấc vòng bệ lên, nói vọng ra phía bên ngoài: “Sếp Bách, sao lần nào anh cũng đặt bệ ngồi xuống thế? Mỗi lần đi đái không thấy phiền à?”
Bách Xương Ý đi tới chỗ cửa nhà vệ sinh, nói: “Trước đây luôn có phụ nữ ở cùng, tiện tay đặt bệ bồn cầu xuống là phép lịch sự tối thiểu.”
Đình Sương vừa ‘xả lũ’ vừa quay đầu lại, bất mãn bảo: “Sau này không bao giờ có phụ nữ ở bên cạnh anh nữa đâu, người đàn ông của anh nói cho anh biết nhé, tiện tay đặt bệ bồn cầu xuống là thói quen xấu, nhanh nhanh sửa lại đi.”
Bách Xương Ý ôm lấy eo Đình Sương từ phía đằng sau, không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn xuống dưới một cái, cười nhẹ.
Dám cười!
Đình Sương đỏ bừng mặt: “Thì, thì em nói có sai đâu. Không phải cái ấy của em có vấn đề… cũng không phải cái kìa cái kịa cái kia của em có vấn đề… mà là trong nhà chỉ có hai thằng đàn ông với nhau thôi, nhấc vòng bệ lên thì thuận tiện hơn chứ sao…”
Má.
Bách Xương Ý vẫn còn đang cười!
Cười cái lồng!
Như kiểu cậu có vấn đề cần đi khám nam khoa ấy!
Có điều, từ sau buổi sáng ngày hôm đó, mấy cái bệ ngồi bồn cầu trong nhà đều được duy trì trạng thái hất ngược lên.
Người lớn tuổi còn có một thói quen nữa, đó là dùng cái gì xong sẽ để lại vào chỗ cũ.
Đình Sương còn trẻ, Đình Sương không có thói quen đấy.
Lúc còn chưa ở chung với nhau, thông thường sẽ phát sinh sự cố thế này —— Ngày X tháng Y nào đó phải đi học, cậu sinh viên Đình Sương rời giường, chợt nhận ra không tìm được điện thoại di động-chìa khóa xe-thẻ học sinh-báo cáo thí nghiệm-bút máy-dao cạo râu…
Sau khi ở chung rồi, sự cố phát sinh trở nên vô cùng đáng sợ —— Ngày X tháng Y nào đó phải đi dạy học, giáo sư Bách rời giường, chợt nhận ra không tìm thấy kính.
Trên đầu giường, chiếc giá đỡ kính làm bằng gỗ nằm lẻ loi cô độc.
Tối hôm qua trước khi ngủ, kính vẫn còn an an ổn ổn treo trên giá.
Từ khi có cậu bạn nhỏ vào ở cùng, thi thoảng đồ đạc trong nhà lại bỗng dưng mất tích, sau đó sẽ xuất hiện ở những nơi kỳ quái. Mỗi lần Bách Xương Ý nhìn thấy đều tiện tay cất đồ đạc về chỗ cũ, cũng chẳng nhắc nhở gì Đình Sương.
Nhưng lần này không nói thì không được.
Ánh mắt của Bách Xương Ý di chuyển từ giá đỡ kính đến trên khuôn mặt đang ngủ say của Đình Sương: “Ting.”
Đình Sương khó khăn vùng vẫy giữa tỉnh và mơ: “Để em ngủ thêm một chút nữa… em không trốn tiết đâu… em biết hôm nay học tiết của ai mà… tối qua em cày anime nên ngủ hơi muộn…”
Bách Xương Ý hỏi: “Ting, cái kính của tôi để đâu rồi?”
Đình Sương hơi rụt người vào trong chăn, dáng vẻ chống cự: “Cung kính… cung kính gì cơ… em không muốn cung kính…”
Bách Xương Ý: “……”
Bách Xương Ý: “7h tôi sẽ gọi em dậy.”
Chờ đứa nhỏ tỉnh táo rồi hẵng hỏi.
May mà giáo sư Bách có kính dự phòng, anh mang theo kính dự phòng vào nhà vệ sinh để rửa mặt, vừa liếc mắt một cái đã thấy em kính mất tích nằm trên bồn rửa tay.
Liếc cái thứ hai, anh thấy trên két nước bồn cầu có để hai quyển sách.
Ting mang sách vào nhà vệ sinh để đọc? Bách Xương Ý nhìn kỹ, cuốn để phía trên là một quyển truyện tranh.
Tầm mắt di chuyển xuống, thứ đang lót dưới quyển truyện tranh kia là một quyển sách rất dày được bọc bìa cẩn thận, trên gáy không có chữ.
Bách Xương Ý đi tới đó, mở quyển sách kia ra, đây là một cuốn tài liệu giảng dạy, người viết là —— Changyi Bai.
7:15, Đình Sương rửa mặt mũi xong xuôi, tùy tiện vớ một cái áo sơ mi của sếp Bách, phối cùng với chiếc quần bò, đứng trước gương ngắm vuốt, cảm giác mình đẹp trai vô đối.
Thế là tâm trạng cũng đẹp theo, ngâm nga đi xuống dưới nhà để ăn sáng.
Trong phòng ăn, Bách Xương Ý đang ngồi đọc báo chờ cậu.
Sao cứ thấy phía đằng sếp Bách có luồng áp thấp nhiệt đới nhỉ…
“Anh yêu.” Đình Sương ngồi xuống bên cạnh Bách Xương Ý, ân cần rót một tách cà phê: “Bắt anh đợi lâu rồi.”
Bách Xương Ý nói: “Ting, tôi có một vấn đề phải nói với em.”
Đình Sương lập tức buông tách cà phê xuống, sống lưng thẳng tăm tắp, hai tay đặt ở trên đùi, bộ dạng cực kỳ cung kính.
Bách Xương Ý nói: “Tuần trước có một buổi chiều, tôi nhìn thấy chìa khóa xe của tôi ở trong tủ lạnh.”
“À.” Đình Sương nhớ lại một chút, vô cùng ngượng ngùng mà giải thích: “Lúc đó anh bảo em ra cốp xe lấy cái flycam, sau khi cầm vào nhà thì em thấy nóng quá nên… đi ăn một que kem.”
Bách Xương Ý: “Sáng hôm nay tôi nhìn thấy kính của tôi ở trong nhà vệ sinh.”
“Kính của anh ấy à?” Đình Sương lấy điện thoại từ trong túi quần ra: “Hôm qua nhân lúc anh ngủ, bọn mình đã chụp chung một tấm, anh coi này.”
Đó là một bức ảnh tự sướng, bên trái là Bách Xương Ý đang ngủ, bên phải là Đình Sương đang đeo kính mắt của anh.
“Có phải đẹp đôi lắm không?” Đình Sương nung nấu ý đồ lấy công chuộc tội.
Bách Xương Ý: “Ừm.”
“Vậy em gửi cho anh nhé.” Đình Sương nhanh chóng gửi bức ảnh sang cho Bách Xương Ý: “Ôi sếp Bách ơi, em có thể dùng tấm ảnh này làm màn hình nền được không?”
Bách Xương Ý: “Em đoán xem?”
Chắc là không được rồi…
Nếu để cho bạn học nhìn thấy là có biến ngay…
Bách Xương Ý nói: “Còn nữa, sáng nay tôi thấy trong nhà vệ sinh có hai quyển sách.”
“Ồ sách ấy hả…” Thời gian cũng mới đây nên Đình Sương nhớ ra rất nhanh: “Hôm qua em vừa ngâm người vừa đọc sách, sau khi đi ngâm người xong thì tiện tay đặt ở chỗ nào ấy…”
Đọc sách trong lúc tắm?
Ừ, vậy thì cũng không tính là sách báo bồn cầu.
Anh gắp cho Đình Sương một lát bánh mì nướng, hỏi: “Sách thế nào?”
Đình Sương cảm thấy tâm tình của sếp Bách dường như đã chuyển biến tốt hơn một xíu, thế là vừa ăn sáng vừa giới thiệu: “Quyển manga kia hay lắm luôn, tối qua em cày anime bộ đó đấy.”
Bách Xương Ý kiên nhẫn nghe xong, mới hời hợt hỏi một câu: “Thế quyển còn lại?”
“Quyển còn lại?” Đình Sương suy nghĩ một chút, chẳng nhớ ra được cái gì: “Quyển còn lại là quyển gì? Em tiện tay cầm vào thôi, em sợ lúc ngâm người làm ướt quyển truyện tranh, cho nên vớ một quyển nhìn trông dày dày đem vào lót.”
Sợ lúc ngâm người làm ướt quyển truyện tranh?
Cho nên vớ một quyển nhìn trông dày dày đem vào lót?
… Được lắm.
“Ting, hai quyển sách kia còn để trong nhà vệ sinh tầng hai đấy.” Bách Xương Ý tháo kính xuống, vừa lau vừa nói: “Ăn sáng xong thì mang cất về chỗ cũ đi.”
“Vâng vâng, em lập tức làm ngay.” Đình Sương quẹt mỏ một cái rồi chạy biến lên tầng: “Sau này em sẽ chú ý, không tiện tay để đồ lung tung nữa.”
Vào đến nhà vệ sinh, Đình Sương nhận ra mình tiện tay để quyển truyện ở trên két nước bồn cầu.
Trời ơi, manga của tui, tuyệt tác của thần, sao có thể để trên két nước được?
Cái này khác gì sách báo bồn cầu đâu?
Đình Sương rửa sạch tay, lau khô, tay này thì kính như kính thần mà nâng quyển truyện tranh, tay kia lại vô cùng tùy ý xách gáy quyển sách dày cộm, đi xuống tầng.
Vừa nãy sếp Bách có hỏi quyển sách dày cộm này thế nào…
Sách gì đây nhỉ?
Bọc bìa lại thành ra không để ý.
Đến phòng sách, trước tiên cậu cất gọn quyển truyện tranh kia đi, sau đó mới tùy ý lật thử cuốn sách dày cộm này ra —— Dòng tiêu đề to đùng: <Grundlagen der Robotik>
Ồ hố, nền tảng người máy học, hóa ra là tài liệu giảng dạy à?
Dùng tài liệu giảng dạy để lót truyện tranh hình như không tốt cho lắm…
Có điều tại sao trong phòng đọc sách nhà sếp Bách, lại có tài liệu giảng dạy về nền tảng người máy học?
Sếp Bách mà cũng cần phải đọc tài liệu giảng dạy á?
Ai viết tài liệu mà trâu chó dữ vậy?
Trong nháy mắt tiếp theo, Đình Sương đã nhìn thấy tên tác giả.
Changyi Bai.
Changyi… Bai…
Bai…
B… a… i…
“Sếp Bách… cái này…” Đình Sương ôm quyển sách dày cộm kia, từng bước từng bước lết đến cửa phòng ăn: “Gần đây em thích đọc một cuốn sách cực kỳ luôn… anh có muốn biết tác giả của nó là ai không?”
Bách Xương Ý liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Lấy balo đi, đến trường thôi.”
Đình Sương đeo balo trên lưng, đi theo phía sau Bách Xương Ý, lải nhà lải nhải, cố gắng cứu vãn lại tình hình: “Sếp Bách, anh coi anh kìa, quyển sách ưu tú đến nhường ấy mà lại đi bọc vào… à không, là do tiểu sinh mắt mù, không nhận ra được…”
Lên xe, Đình Sương vẫn tiếp tục sự nghiệp cứu vãn lại tình hình: “Ờmm… thật ra bìa sách của anh cũng rất được, lúc đó em cầm cuốn này đi cũng vì cảm thấy nó sẽ không bị thấm nước… ờmm… sếp Bách ơi, chúng ta có sự hiểu lầm rồi, chủ yếu là do cái bìa sách gây ra, không liên quan gì đến ruột sách cả. Nếu như em mà biết cuốn sách này sớm hơn, em chắc chắn đã học thuộc lòng và chép lại toàn bộ rồi… anh nói gì đi anh…”
Bách Xương Ý lái xe, nhìn thẳng phía trước, hỏi: “Thật không?”
Đình Sương gật đầu như giã tỏi: “Đấy là việc tất nhiên.”
Bách Xương Ý: “Vậy tôi đợi em học thuộc lòng và chép lại toàn bộ đấy.”
Danh sách chương