Thời điểm Đình Sương đến bệnh viện, Lương Chính Tuyên đang nằm trên giường bệnh truyền dịch.

Đây là phòng bệnh đôi, nhưng giường bên kia không có ai nằm, trong phòng bệnh lúc này cũng chẳng thấy người nào khác.

“Sao em lại đến đây?” Lương Chính Tuyên khó khăn ngẩng đầu lên hỏi.

Đình Sương nói: “Mẹ anh gọi điện thoại cho tôi, cô ấy bảo rằng anh không nghe điện thoại, chẳng biết tình hình bây giờ thế nào rồi. Anh gọi điện lại cho cô ấy đi.”

Lương Chính Tuyên nói: “Điện thoại của anh hết pin rồi, lúc đi không mang theo sạc.”

Đình Sương hỏi: “Tay anh bây giờ có cử động được không?”

Lương Chính Tuyên đáp: “Có, nhưng hơi đau một chút.”

Đình Sương hơi mất kiên nhẫn: “Thôi quên đi, anh đừng nhúc nhích nữa.”

Cậu lấy điện thoại của mình ra bấm số, mở loa ngoài, rồi đặt lên cái gối bên cạnh Lương Chính Tuyên: “Tôi đi ra ngoài một lúc, hai mươi phút sau sẽ quay lại.”

Cậu không muốn nghe Lương Chính Tuyên nói chuyện điện thoại.

Ra khỏi phòng bệnh, Đình Sương có chút buồn bực.

Lương Chính Tuyên cũng chẳng bị gì nghiêm trọng, xe ô tô con lúc đó chỉ đi khoảng 30km/h, vì thế anh ta một cái xương cũng không gãy, chỉ bị tổn thương phần mềm, cứ nằm yên một chỗ nghỉ ngơi là được, tình hình không hề khẩn cấp giống như mẹ anh ta đã nói trong điện thoại.

Làm giật hết cả mình, tưởng không tự gánh vác được sinh hoạt thế nào…

Chuyện này nếu như xảy ra trên người Đình Sương, cậu căn bản sẽ không gọi điện thoại về nhà, người thân đều ở quốc nội xa xôi, biết rồi cũng chỉ mất công lo lắng suông, không giúp được gì cả.

Còn hai mươi phút, làm gì bây giờ…

Đình Sương liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, quyết định xuống tầng đi loanh quanh một chút.

Đi được một lúc, Đình Sương mới nhớ ra lúc xuống tàu cậu vội đến bệnh viện quá, quên không thông báo cho Bách Xương Ý là mình đã tới nơi an toàn, điện thoại di động thì hiện tại đang để trong phòng bệnh…

Thôi quên đi, chắc giờ Lương Chính Tuyên vẫn đang gọi điện, 20 phút nữa mình nhắn tin cho sếp Bách sau.

Biết đâu tối nay còn gọi videocall với sếp Bách được ấy chứ…

Ở một nơi khác, Bách Xương Ý liếc mắt nhìn điện thoại di động, không có cuộc gọi nhỡ, cũng không có tin nhắn chưa đọc.

Đứa nhỏ đã hứa khi nào đến nơi sẽ gọi điện thoại báo bình an cho anh, giờ này chắc phải xuống xe từ lâu rồi chứ.

Tuy biết rằng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng Bách Xương Ý vẫn gọi điện thoại qua.

Sau ba tiếng tút tút, có người bắt máy, Bách Xương Ý hỏi: “Về tới nơi rồi hả.”

Bên kia chần chừ một chút: “Đình Sương ra ngoài rồi… xin hỏi anh là ai?”

Giọng nam trẻ tuổi, trước kia đã từng nghe qua một lần.

Đây hẳn là bạn trai cũ của Đình Sương.

Bách Xương Ý nói: “Trên màn hình không hiện tên à?”

Lúc Đình Sương lưu số điện thoại của anh, Bách Xương Ý nhớ rõ cậu đã đặt tên mình là “Anh yêu”.

Ừ, đặt tên không tồi.

Lương Chính Tuyên đọc từng chữ từng chữ hiện ra trên màn hình điện thoại: “Lão, cầm, thú.”

Bách Xương Ý: “……”

Bách Xương Ý: “Lúc nào Đình Sương quay về, làm phiền cậu bảo cậu ấy gọi điện thoại lại cho tôi, cám ơn.”

Điện thoại cúp chưa được hai phút, Đình Sương đã quay trở lại phòng bệnh.

“Nói chuyện điện thoại xong rồi à?” Đình Sương cầm lại điện thoại di động: “Nếu không còn chuyện gì thì tôi về đây.”

“… Tiểu Sương.” Lương Chính Tuyên do dự trong chốc lát: “Em có thể giúp anh một chuyện không?”

Đình Sương hơi dừng bước lại, xoay người bảo: “Nói đi.”

Thật ra không muốn giúp tẹo nào, nhưng đối phương là người bị thương, từ chối thì giống như đang ức hiếp kẻ yếu vậy.

“… Em có thể qua nhà anh lấy hộ anh mấy thứ không?” Lương Chính Tuyên mở miệng nhờ Đình Sương cũng có chút ngại: “Anh phải ở lại bệnh viện mấy hôm, không có quần áo để thay… còn sạc điện thoại nữa… chìa khóa nhà anh để trong cặp sách.”

Đình Sương suy nghĩ một chút, rồi nói: “Việc này tôi không giúp được. Cầm chìa khóa nhà của anh, nhỡ đâu nhà anh mất gì thì tôi không biết ăn nói làm sao. Quần áo với sạc điện thoại thì bệnh viện có thể cho mượn, anh cứ nói một tiếng với y tá trực phòng bệnh này là được.”

Nói xong, cậu chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh, đúng lúc này điện thoại đột nhiên rung lên, trên màn hình thông báo rằng có tin nhắn của mẹ Lương Chính Tuyên: Đình Sương, cám ơn cháu đã đến thăm Chính Tuyên.

Đình Sương đang chuẩn bị đáp “Không có gì đâu ạ”, thì lại nhận được tin nhắn đến: Mấy thứ như đồ dùng vệ sinh cá nhân mà Chính Tuyên cần dùng trong bệnh viện, nhờ cháu chuẩn bị giúp nó nhé, cô cám ơn cháu nhiều. Còn nữa, cơm bệnh viện chắc Chính Tuyên nó ăn không quen đâu, cháu xem qua thực đơn này đi.

Tiếp đó gửi tới một thực đơn thích hợp để cho người bệnh tẩm bổ.

Đình Sương suýt nữa tức quá hóa cười, thực đơn? Ý là muốn cậu chuẩn bị cơm viện cho Lương Chính Tuyên ấy hả?

“Tôi bảo này Lương Chính Tuyên ——” Đình Sương xoay người: “Anh nói cho ba mẹ anh biết chuyện chúng ta chia tay chưa đấy? Hồi trước anh bảo tôi đừng nói việc này cho bọn họ, để anh tự nói cơ mà? Ngày hôm nay mẹ anh gọi điện tới, tôi tưởng rằng cô ấy lo lắng quá, không biết gọi cho ai nên mới phải tìm tôi. Hiện tại đã biết anh không có vấn đề gì, sao còn bảo tôi nấu cơm cho anh hả?”

“Anh…” Lương Chính Tuyên không biết mở miệng ra làm sao.

Chuyện chia tay anh ta chưa nói với ba mẹ mình, bởi vì nếu nói ra thì phải giải thích nguyên nhân chia tay.

Tuy rằng chia tay là do anh ta sai, nhưng ở trong mắt ba mẹ, anh ta là một đứa con ngoan hiếu thảo và chính trực, anh ta không thể nào kể sự thật với bọn họ được, không muốn để cho bọn họ phải thất vọng. Thế nhưng anh ta cũng không muốn đổ trách nhiệm lên đầu Đình Sương, dù sao ba mẹ cũng biết bình thường đều là anh ta chăm sóc cho cậu, vốn đã có bất mãn với Đình Sương rồi.

Thế là việc chia tay này, Lương Chính Tuyên vẫn dùng dằng chưa thông báo cho ba mẹ biết.

“Anh vẫn chưa nói với bọn họ à?” Đình Sương nhìn mặt Lương Chính Tuyên là biết ngay, cảm thấy hơi cạn lời: “Cũng lâu thế rồi còn gì? Anh không nói vậy để tôi nói cho, chỉ cần hai câu thôi là kể rõ ràng ngay.”

“Đừng! Em đừng nói, cứ để anh…” Lương Chính Tuyên khổ sở nói: “Anh… anh có thể nói với bọn họ là chúng ta chia tay trong hòa bình được không?”

Chia tay trong hòa bình?

Quả thực là nực cười.

“Anh muốn nói thế nào thì nói.” Đình Sương không ngờ Lương Chính Tuyên lại có thể nhu nhược như vậy, dám làm không dám nhận: “Dù sao cũng chẳng phải ba mẹ tôi, không liên quan gì đến tôi sất.”

“… Cảm ơn em.” Lương Chính Tuyên nói xong, chợt nhớ ra chuyện gì đó: “Đúng rồi, vừa nãy có người gọi điện thoại cho em đấy, em không có ở đây nên anh đã nhận giúp em, anh ta bảo em gọi lại cho mình.”

Đình Sương nhấn vào lịch sử liên hệ gần đây —— sếp Bách gọi điện thoại tới á?

Lương Chính Tuyên còn bắt máy?

Thời gian trò chuyện là 19 giây?

“Đệt, cmn ai cho phép anh nghe điện thoại của tôi?” Đình Sương vẫn luôn nhẫn nhịn để không nổi nóng với Lương Chính Tuyên, nhưng bây giờ méo nhịn nổi nữa: “Anh nói gì với anh ấy?”

Lương Chính Tuyên nhíu nhíu mày nói: “Anh hỏi anh ta là ai thôi mà, làm sao thế?”

“Mẹ kiếp anh không biết anh ấy là ai mà cũng dám bắt máy à?” Đình Sương tức giận hỏi: “Trò chuyện 19 giây mà chỉ hỏi anh ấy là ai thôi sao?”

“Anh chỉ sợ em bị nhỡ chuyện gì quan trọng thôi mà.” Lương Chính Tuyên giải thích: “19 giây thì nói được mấy câu đâu cơ chứ? Anh nhận điện thoại, hỏi anh ta là ai, anh ta bảo anh nhìn tên hiện trên màn hình thì anh nhìn thôi, rồi đáp rằng em viết là “lão cầm thú”, hết rồi. Có mỗi mấy câu như thế, anh nói gì sai à?”

ĐỆT.

Còn dám hỏi anh nói gì sai à?

Anh có biết chỉ với mấy câu nói của anh, mà truyền đến tai của lão cầm thú, thì tôi đây sắp bị bạo hành gia đình không hả?

“Đệt bà nó… tôi đúng là có bệnh mới đưa điện thoại cho anh.” Chửi xong, Đình Sương không muốn nói thêm câu nào với Lương Chính Tuyên nữa, quyết đoán ra khỏi phòng bệnh.

Quả nhiên chủ nghĩa nhân đạo là sai trái, nên để bạn trai cũ tự sinh tự diệt mới là phải đạo.

Hơn nữa phải nhanh nhanh gọi điện thoại lại, nhỡ đâu sếp Bách mà hiểu lầm là toang luôn…

Đình Sương ra khỏi bệnh viện, ngay lập tức gọi cho Bách Xương Ý, đợi một lúc điện thoại mới được bắt máy, nhưng đầu bên kia chẳng có tiếng nói chuyện.

“Sếp Bách.” Đình Sương cẩn thận từng li từng tí mà nói: “Em… đến… đến có một lúc thôi.”

Bách Xương Ý: “Ừ, tôi biết.”

Biết…

Đình Sương nghe không ra tâm tình của anh, trong lòng có chút chột dạ: “Anh ăn cơm tối chưa?”

Bách Xương Ý: “Vẫn chưa.”

Vẫn chưa…

Không thể nói thêm vài chữ được à?

Đình Sương cố gắng tìm đề tài để nói chuyện: “Có phải đợi lát nữa đi ăn với mấy người bên phía ba em không?”

Bách Xương Ý: “Ừ.”

Thôi xong, sếp Bách chắc chắn đang không vui rồi!

“Sếp Bách ơi~” Giọng điệu của Đình Sương mềm nhũn: “Em nhớ anh lắm đó, ngày mai em tới nhà ga đón anh nhé? Chúng mình cùng đi ăn tối được không.”

Bách Xương Ý: “9h tối mai tôi mới về.”

Đình Sương nói: “Em vẫn muốn đợi anh cùng đi ăn tối.”

Sau khi rót mấy lời tâm tình, thổ lộ mấy câu tương tư một lúc, Đình Sương mới có dũng khí nói: “Sếp Bách, em muốn giải thích với anh một chuyện…”

Bách Xương Ý: “Ờ.”

Đình Sương nói: “Chuyện này… anh đừng nóng giận nhé, vừa nãy anh gọi đến, người nghe điện thoại… thật ra là bạn trai cũ của em.”

Bách Xương Ý: “Tôi biết.”

Biết?

Cũng phải…

Sếp Bách anh minh thần võ, phát hiện ra cũng là chuyện bình thường.

“Sáng nay em bảo với anh là đến bệnh viện thăm bạn học… thật ra là đến thăm anh ta.” Đình Sương vội vàng giải thích: “Em không cố ý muốn lừa anh đâu… em sợ anh không vui cho nên mới nói đấy là bạn học. Em cảm thấy anh ta chỉ là một người bạn học bình thường mà thôi, không đúng, hiện giờ còn kém xa cả bạn học bình thường…”

Bách Xương Ý hỏi: “Tại sao tôi lại không vui?”

Đình Sương nói: “Vì anh ta là bạn trai cũ của em…”

Bách Xương Ý: “Cho nên?”

“Cho nên…” Đình Sương nói: “Em sợ anh để ý.”

Bách Xương Ý bảo: “Ting, nếu đổi lại là tôi, nếu như tôi sợ em để ý đến việc này, như vậy tôi sẽ có hai biện pháp để giải quyết. Một là không làm ra việc này. Hai là dò hỏi ý của em trước, sau đó mới quyết định có nên làm ra việc này hay không.”

Đình Sương ngẩn người, suy nghĩ trong chốc lát, cảm giác những lý do mình đưa ra đều không có sức thuyết phục.

Nếu như cậu sợ Bách Xương Ý không vui, thì việc cậu nên làm là ‘không đến thăm Lương Chính Tuyên’, chứ không phải là ‘nói dối Bách Xương Ý’.

Chuyện này quan trọng không phải cậu nghĩ như thế nào, mà là Bách Xương Ý nghĩ như thế nào.

“Vậy… anh để ý à?” Đình Sương có chút thấp thỏm mà hỏi.

Bách Xương Ý nói: “Vấn đề này chúng ta nên gặp nhau rồi mới thảo luận, bao gồm cả việc em ghi tên tôi trên điện thoại nữa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện