Lúc mà Đình Sương đánh răng rửa mặt xong rồi đi xuống phòng ăn, Bách Xương Ý đã thay quần áo đi làm, đang ngồi đọc báo.
Trên bàn ăn có bánh mỳ nướng giòn, trứng ốp lết, mứt cam tươi, mứt hạt dẻ cùng với bơ nhạt, ngoài ra còn có một ấm cà phê nóng.
Đình Sương nhận ra đồ ăn trên bàn vẫn còn nguyên.
Bách Xương Ý đang chờ cậu.
Tư thế kia giống như phụ huynh chờ đưa con đến trường.
Đình Sương cúi đầu nhìn bản thân, khắp người từ trên xuống dưới – bởi vì không tìm thấy quần lót – chỉ đành để chân trần mặc tạm cái quần ngủ của Bách Xương Ý.
Thế này thì đi học kiểu gì.
“Này… quần áo của em đâu? Quần bò với đồ lót ấy?” Đình Sương hỏi.
Bách Xương Ý khẽ nâng mí mắt lên, tầm nhìn chuyển từ tờ báo lên người Đình Sương: “Em cởi ở đâu?”
Cởi ở đâu? Đình Sương bắt đầu nhớ lại.
Cái áo sơ mi hôm qua sau khi bị Bách Xương Ý lột, hình như vứt ở ban công tầng hai.
Còn cái quần bò ban đầu cậu mặc vứt ở đâu nhỉ?
Tan làm hôm thứ bảy còn mặc, đi siêu thị còn mặc, đến nhà Bách Xương Ý vẫn còn mặc, sau đó Bách Xương Ý đi nấu cơm, cậu bóp mông anh một cái rồi bị đè trên bệ bếp…
**.
Vì thế quần bò với quần lót của cậu vẫn vứt ở nhà vệ sinh tầng một? Chưa giặt?
“Sao anh không nhắc em sớm hả?” Đình Sương oán giận Bách Xương Ý một câu, rồi chạy vèo vào trong nhà tắm, quả nhiên, cái quần cởi từ hôm thứ bảy vẫn ở nguyên trong đó.
Ơ, không đúng.
Cái quần lót vẫn nằm ở chỗ cậu tiện tay ném, nhăn nheo, vừa nhìn là biết chưa giặt. Nhưng cái quần bò lại sạch sẽ, treo ngay ngắn ở trên giá.
Nói như vậy…
Đình Sương đột nhiên cảm thấy kinh hoảng, kinh hoảng hơn cả việc quần bò bị bẩn mà chưa được giặt.
Bách Xương Ý giặt quần cho cậu?
Cái quần dính trung-tình???
Này…
Chắc không phải giặt tay đâu nhỉ?
Chắc là ném trực tiếp vào máy giặt nhỉ?
Đình Sương cầm quần bò ra ngoài phòng ăn, mặt đỏ bừng: “Anh, anh nhân lúc em không để ý lén lút giặt quần của em à? Ai cần anh giặt hả? Có thấy hèn hạ không?”
Bách Xương Ý thả tờ báo xuống, nói: “Tôi không động vào quần của em. Thay đồ rồi qua đây ăn sáng đi.”
Bách Xương Ý đã nói không động vào, thì chắc chắn là không động vào.
Đình Sương ngẫm thấy cũng đúng, sếp Bách sao phải lén lút giặt quần cho người khác chứ, sếp Bách luôn giở thú vui hèn hạ một cách công khai, hơn nữa nếu như Bách Xương Ý thật sự hèn mọn biến thái, thì sao chỉ giặt mỗi quần bò, sao không giặt luôn cả cái quần lót dính bẩn?
Đình Sương có chút ngượng ngùng, yên lặng lên tầng tìm quần lót với áo sơ mi sạch, mặc tử tế xong mới lại xuống dưới lầu, ngồi vào bên cạnh Bách Xương Ý, rót cho mỗi người một tách cà phê rồi mới hỏi: “Này, thế ai giặt quần của em vậy?”
Bách Xương Ý nói: “Sáng chủ nhật hàng tuần có thuê người dọn dẹp vệ sinh.”
Sáng chủ nhật?
Đình Sương suy nghĩ một chút, à há, lúc đấy cậu còn đang ngủ.
“Ngại quá, em không biết là có người dọn dẹp vệ sinh.” Đình Sương trộm nhìn Bách Xương Ý một cái, thấy anh không lên tiếng, cũng chẳng tỏ vẻ gì, cậu liền mặt dày gọi: “Anh yêu ơi…”
Bách Xương Ý chuyên tâm cắt trứng ốp lết.
Đình Sương gọi: “Sếp Bách ơi…”
Bách Xương Ý chuyên tâm uống cà phê.
Đình Sương gọi: “Honig ơi…” (honey)
Bách Xương Ý chuyên tâm phết bơ.
Đình Sương lớn tiếng gọi: “Bách Xương Ý!”
Tay cầm dao của Bách Xương Ý hơi ngừng lại, liếc nhìn cậu một cái, hỏi: “Làm sao?”
Đình Sương rén, nhỏ giọng nói: “Ờmm… anh yêu, em cảm thấy anh… đẹp trai hơn trước đây rất nhiều.”
Thấy Bách Xương Ý vẫn không vui, Đình Sương lại nói tiếp: “Ờmm… hôm nay anh thay kính khác à, em thấy anh đeo kính vàng hay kính bạc đều hợp lắm luôn á…”
Bách Xương Ý cong khóe môi, nắm cằm cậu hôn một cái, nói: “Được rồi, tập trung ăn sáng đi.”
“… Vâng.”
Tập trung ăn sáng.
Ăn ăn ăn, Đình Sương đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: “Lát nữa chúng ta cùng đến trường à?”
Bách Xương Ý hỏi: “Không thì sao?”
Đình Sương nói: “Sáng ra mọi người đều đến trường, nếu người khác nhìn thấy em bước xuống từ xe anh, sẽ không làm sao chứ?”
Bách Xương Ý: “Em nói coi?”
Đình Sương suy nghĩ một chút, bảo: “Hay là anh thả xuống chỗ nào đấy cách trường mấy trăm mét đi? Em cuốc bộ đến.”
Bách Xương Ý nói: “Ừ, ngày hôm nay đi sớm một chút.”
Đúng là phải đi sớm một chút, Prof. Bai vĩnh viễn 8:15 bước chân vào phòng học S17, những học sinh đến sau giờ đấy đều tính là muộn, huống hồ Đình Sương còn phải đi bộ một đoạn đường.
Nhưng ngày hôm đó, Prof. Bai chưa bao giờ đến sớm lại xuất hiện ở phòng S17 vào lúc 7:58, hết thảy những học sinh bước vào sau đều hoài nghi mình đi muộn, bao gồm cả Đình Sương đến vào lúc 8:05.
Đình Sương không ngờ Bách Xương Ý sẽ đến thẳng phòng học, cậu cho rằng dù anh có đến trường trước, cũng sẽ đợi đến 8:15 mới bước vào. Nếu như Bách Xương Ý còn chưa tới, cậu sẽ nhân cơ hội chọn một chỗ không gây chú ý mà ngồi xuống, tránh trường hợp Bách Xương Ý vừa nhìn thấy cậu là lại gọi đứng lên trả lời.
Thế nhưng hiện tại, dưới ánh mắt ‘hiền lành’ của Bách Xương Ý, hai chân cậu không còn sự lựa chọn nào khác, tự động đi tới dãy đầu tiên, bàn chính giữa, sau đó quy quy củ củ mà ngồi xuống.
Bạn học Đình Sương chuẩn bị lấy bút máy và vở từ trong balo ra.
Thái độ khi học phải đoan chính, phải chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.
Khoan đã.
Balo?
Thứ bảy tan làm xong đi thẳng tới nhà Bách Xương Ý, cuối tuần ăn chơi phè phỡn xong lại đi thẳng đến trường, Đình Sương căn-bản-không-mang-theo-balo.
Không có vở.
Không có bút máy.
Hai tay trống trơn.
Lần này thì xong thật rồi, vốn dĩ nghe đã không hiểu toàn bộ, hiện tại đến cả chép bài cũng không chép được…
Đình Sương nhìn xung quanh, muốn tìm Tống Hâm để mượn tạm cái bút với mấy tờ giấy trắng.
Sao Tống Hâm còn chưa tới?
Hay là hỏi mượn bạn học người Đức ngồi bên cạnh vậy?
Ngay ở thời điểm cậu định mở mồm mượn giấy bút, trên đầu bỗng bị một bóng đen bao phủ. Đình Sương từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy thắt lưng, cúc áo, cà vạt, cổ áo, cần cổ, hầu kết, cằm, môi, mũi, kính, đôi mắt phía sau tròng kính…
Đôi mắt kia đang nhìn cậu.
Bách Xương Ý rất nhanh đã thu hồi ánh mắt, nhìn về phía phòng học đằng sau, nói với toàn thể sinh viên trong lớp: “Gần đây tôi được cho biết, có một số sinh viên gặp khó khăn trong việc ghi chép bài giảng. Để giúp các bạn sinh viên đang ngồi đây nâng cao chất lượng học tập, sau này trước giờ vào lớp, vị trợ giảng chăm chỉ của chúng ta sẽ phát giáo trình bài học hôm đó cho mọi người.”
Dứt lời, anh liếc mắt nhìn trợ giảng đang ngồi ở gần cửa ra vào.
Trợ giảng gật đầu, lấy trong túi ra một tập giấy photo. Chỗ này là tài liệu giảng dạy mà hôm qua Prof. Bai đã gửi email sang cho hắn, bảo hắn in hơn 100 bản rồi phát cho mỗi sinh viên trong lớp một tập.
Ánh mắt của Bách Xương Ý không rời khỏi người trợ giảng đang phát giáo trình, nhưng tay thì ngấm ngầm lấy cái bút máy ở trong túi áo, nhẹ nhàng đặt vào mặt bàn chính giữa của dãy đầu tiên.
CHÚ THÍCH
[1] Mứt cam tươi [2] Mứt hạt dẻ [3] Souveran Black-Blue
Danh sách chương