Lý Minh nhanh chóng đi tìm chủ quản, đề ra việc chuộc thân cho Tịch Đăng.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ nam phong quán đều biết chuyện này, cơ hồ tất cả mọi người đều hâm mộ vận khí của Tịch Đăng.
Từ khi Tịch Đăng bắt đầu đi ra tiếp khách, đến khi có khách nhân nguyện ý vì Tịch Đăng chuộc thân, cư nhiên không tới hai tháng.
Kỳ thực Tịch Đăng đêm đó kiên quyết từ chối Lý Minh vì hắn chuộc thân, đương nhiên phải cự tuyệt, nếu chuộc thân, nội dung vở kịch không biết còn phát triển theo hướng nào, đương nhiên Tịch Đăng cũng không phải là người quá mức để tâm đến nội dung vở kịch, chỉ là nếu chuộc thân, Liên Đồng vẫn chưa hoàn toàn nhớ kỹ Tịch Đăng, bản thân còn đang muốn vì Liên Đồng mà tiếp tục hy sinh một cái nữa đây.
Nhưng là Lý Minh lại hiểu nhầm thành Tịch Đăng lo lắng người nhà của mình cùng với vấn đề tiền bạc.
Lý Minh tràn đầy chắc chắn nói: “Tịch Đăng, ta chưa kết hôn, người trong nhà đã biết chuyện của ta, bọn họ không ngại, chỉ cần sau này ta cưới một chính thê là được, còn tiền bạc, ngươi càng không nên lo lắng, chút tiền vì ngươi chuộc thân này ta nhất định phải có.”
Tịch Đăng một lần nữa cự tuyệt, sau đó Lý Minh liền trực tiếp đi tìm chủ quản.
Chủ quản một tiếng đáp ứng, trở lại tìm Tịch Đăng, nói thẳng Tịch Đăng là người may mắn nhất mình từng gặp.
Tịch Đăng không nhịn được hỏi: “Không có ai nhắc tới việc chuộc thân cho Liên Đồng công tử sao?”
Chủ quản cười cười: “Trước tiên không nói giá trị của Liên Đồng, cho dù có, cơ bản đều bị điều kiện của Liên Đồng doạ đi.”
Tịch Đăng biết tới điều kiện của Liên Đồng, một đời một kiếp một đôi người, đối với một tiểu quan mà nói, điều kiện này quá cao, cho dù có người nguyện ý vì tiểu quan chuộc thân, cũng sẽ không nguyện ý vì một tiểu quan mà đời này không cưới vợ sinh con.
Bất quá Lý Minh sau khi đề ra việc chuộc thân sau, liền biến mất.
Liên tiếp mười mấy ngày biến mất, chủ quản có chút sinh khí, sau đó lại cố ý an ủi Tịch Đăng. Tịch Đăng tuy rằng nghi hoặc chuyện Lý Minh đột nhiên biến mất, thế nhưng việc không bị chuộc thân đối Tịch Đăng mà nói, vẫn là một chuyện tốt.
Tịch Đăng sẽ không đem việc để trong lòng, mà ngược lại bắt đầu cân nhắc làm sao khiến cho Liên Đồng càng nhớ kỹ mình.
Thế nhưng không nghĩ tới, chính mình cư nhiên ngay trong viện tử của mình bị bắt cóc.
Tịch Đăng mới vừa tắm rửa đi ra, liền bị người từ phía sau đánh ngất.
Chờ Tịch Đăng tỉnh lại, tay đã bị trói ở sau lưng, chân cũng bị trói lại, trên đôi mắt che kín một tầng vải đen.
Tịch Đăng vô cũng mẫn cảm với mùi, phát hiện mình cũng không bị mang ra khỏi phòng, Tịch Đăng chà xát dưới thân vật gì đó, tựa hồ là thứ người trói mình lại bỏ trên giường.
Tịch Đăng há miệng, thanh tuyến mặc dù có chút run rẩy, nhưng là vẫn tỉnh táo: “Ngươi là ai? Vì sao lại trói ta lại?”
Tịch Đăng cảm giác được có người đến gần mình, liền nằm yên không nhúc nhích, là một tiểu quan yếu đuối, không nên quá mẫn cảm với xung quanh.
Mãi cho đến khi người kia chạm vào, Tịch Đăng mới phản ứng quá khích lui về phía sau.
Kết quả lập tức bị người kia giữ lại.
Tịch Đăng giãy dụa vô cùng kịch liệt, tóc bị rối thành một cục, trên tóc mái toát ra mồ hôi: “Buông ta ra, ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao bắt cóc ta?”
“Ngươi hỏi thật là nhiều.”
Một thanh âm khàn khàn, là nam nhân.
Tịch Đăng lập tức ngừng lại, thanh âm này chưa từng nghe qua, trong truyện cũng không nhắc tới chuyện bị bắt cóc, bắt cóc một tiểu quan có tác dụng gì, cũng không phải Liên Đồng, Liên Đồng là thiên kim hiếm thấy, có thể bán được giá cao, ai lại nhàm chán như vậy cố ý lẻn vào bắt cóc mình, sách, cũng không thể nói là bắt cóc, bởi vì Tịch Đăng chỉ là bị trói trên giường của mình.
Tịch Đăng hô hấp có chút dồn dập: “Ngươi là ai?” Tịch Đăng không biết là vì giãy giụa nên cổ áo hơi mở ra một chút, khiến tên bắt cóc có thể tùy ý nhìn thấy cảnh quan bên dưới lớp áo.
“Ngươi chỉ biết hỏi cái này sao?” Cái thanh âm kia rất khó nghe, đang cười. Tịch Đăng lui về phía sau, eo lại bị kéo sang.
Tịch Đăng cắn môi, không nói gì.
Thanh âm kia liền vang lên: “Tại sao không nói lời nào?”
Lớp vải bịt mắt trên mặt Tịch Đăng rất kín, cho dù có cố gắng mở to mắt, cũng không thể nhìn thấy gì.
Tên bắt cóc tựa hồ biết Tịch Đăng muốn nhìn rõ mình, nở nụ cười, một tay liền che trước mắt Tịch Đăng.
Ngón tay chạm vào mặt Tịch Đăng, ngón tay của đối phương được bảo dưỡng rất tốt, rất mềm mịn.
Tịch Đăng lại muốn lùi về sau, còn nghiêng đầu muốn tránh khỏi tay đối phương, thế nhưng khí lực người kia rất lớn, Tịch Đăng đoán người này nhất định là người tập võ.
“Đừng lộn xộn.” Người kia chậm rãi mở miệng, âm thanh u ám khó nghe: “Lộn xộn ta liền giết chết ngươi.”
Tịch Đăng lập tức nói: “Cầu ngươi đừng giết ta.” Trong giọng nói lộ ra bất an: “Ta không động.”
Tên bắt cóc cười cười: “Ngươi ngược lại rất nghe lời, có muốn biết tại sao ta tới tìm ngươi không?”
Tịch Đăng không lên tiếng, chỉ lắc đầu, làn da bạch ngọc dưới ánh đèn có vẻ diễm lệ vô cùng, tựa hồ không nhìn thấy một lỗ chân lông, hơn nữa có miếng vải đen tôn lên, gương mặt Tịch Đăng nhìn qua thật sự rất đẹp.
“Ngươi câu dẫn thiếu gia nhà chúng ta, lão gia sinh khí, cố ý sai ta đến giải quyết ngươi.” Người kia nói.
Tịch Đăng hơi ngẩng đầu lên: “Ta không có câu dẫn ai.”
Tịch Đăng bị người kia nhẹ nhàng tát một cái.
“Nói dối.”
Tịch Đăng ngậm miệng lại, người kia cũng không nói, tiếp tục dùng tay che con mắt Tịch Đăng, tựa hồ cũng không vội.
Tịch Đăng rất lâu sau đó mới mở miệng: “Người hầu của ta đâu?”
Người kia ai một tiến: “Ngươi không quan tâm thiếu gia nhà ta là ai, mà lại quan tâm người hầu của người sao?”
Tịch Đăng chỉ nói: “Thanh giả tự thanh(*), ta không có câu dẫn người nào.”
(*)Thanh giả tự thanh: người ngay thẳng không có gì phải e sợ
“Ha ha, một tiểu quan tự nói mình không câu dẫn ai, thực sự là nực cười, các ngươi không phải là loại mặt hàng thấp hèn chuyên môn câu dẫn người khác sao?” Người kia nói: “Ngươi có phải là câu dẫn quá nhiều người, nên không biết thiếu gia nhà ta là ai?”
Tịch Đăng giật giật đầu, chần chờ nói ra ba chữ: “Lý công tử?”
Người kia nói: “Đúng rồi, công tử nhà ta là họ Lý.”
Tịch Đăng nó: “Ta đã hơn mười ngày không gặp Lý công tử.”
“Lão gia nhà ta nghe nói thiếu gia muốn vì một tiểu quan chuộc thân, liền nổi trận lôi đình, nhốt thiếu gia lại, đồng thời phái ta tới cho ngươi một cái tiểu quan điếc không sợ súng một chút giáo huấn.” Người kia nói: “Ta vốn là chuẩn bị giết ngươi.”
Tịch Đăng sắc mặt có chút tái nhợt: “Lý công tử nói người nhà không hề phản đối việc này, hơn nữa ta cũng đã cự tuyệt ý tốt của Lý công tử, ta là một tiểu quan, không đáng để Lý công tử đối tốt như vậy.”
Tên bắt cóc cười nhẹ một tiếng: “Ngươi coi như là bị thiếu gia nhà ta hại chết, còn cảm thấy được thiếu gia tốt với ngươi?”
Tịch Đăng nói: “Người muốn giết ta là ngươi.”
Tên bắt cóc nghe hiểu ý của Tịch Đăng: “Ngươi rất thú vị, tuy rằng bề ngoài rất nghe lời, thế nhưng là dám chống đối ta.”
Tịch Đăng giật giật, chân có chút không thoải mái: “Chân của ta đã tê rần, ngươi có thể buông chân ta ra sao?”
“Không thể.” Người kia ung dung thong thả nói, tay còn lại mò lên trên đùi Tịch Đăng, bắt đầu giúp Tịch Đăng xoa bóp.
Tịch Đăng cũng không tin phụ thân Lý Minh phái người này tới, không nói tay của hắn không giống như một hạ nhân, thái độ của hắn với mình quá mức ngả ngớn ám muội, không giống như là tới giết người.
Tịch Đăng đương nhiên là muốn bỏ ra hắn ra: “Buông ta ra.”
Người kia chỉ nói: “Chân ngươi đã tê rần ta giúp ngươi xoa bóp, đây không phải là tốt với ngươi sao? Ân, ta quên rồi, tiểu quan cùng cô nương không khác nhau lắm, loại nam nhân to lớn tay chân vụng về như ta không tiện đụng chạm.”
Tịch Đăng nghe thấy, không biết là do xấu hổ hay là phẫn nộ, hai má đỏ rực, tăng thêm diễm sắc.
“Ôi, vì sao mặt lại đỏ? Ta cũng không có làm gì ngươi?” Ngữ khí người kia rất ngả ngớn, tay kia còn đang giúp Tịch Đăng xoa bóp chân. Chân Tịch Đăng thật sự đã tê rần, chỉ tượng trưng mà giãy giụa.
“Ngươi đến cùng muốn làm gì?” Tịch Đăng nói, giọng nói mang mấy phần mệt mỏi.
“Vốn là chuẩn bị trực tiếp giết ngươi, thế nhưng hiện tại ta đổi ý, không bằng ta liền cưỡng gian ngươi, để ngươi sau này không dám tùy tiện câu dẫn người.”
Tịch Đăng nghe vậy, ngẩn ra, mới nói: “Không được.”
Cưỡng gian tiểu quan? “Ngươi không có tư cách nói không được.” Tên bắt cóc thu tay lại, thế nhưng trong nháy mắt liền bỏ tay vào trong cổ áo Tịch Đăng: “Ngươi chỉ có thể phó mặc cho số phận.”
Tịch Đăng lập tức giãy giụa, lần này Tịch Đăng giãy dụa rất mạnh, khí lực đối phương lớn, không hề đem khí lực nho nhỏ ấy để vào mắt.
Quần áo Tịch Đăng ngay lập tức bị cởi bỏ hơn một nửa, âm thanh tràn ngấp bất an và tuyệt vọng: “Ngươi buông ta ra, ngươi buông ta ra!”
Người kia không để ý tới, ngược lại trào phúng mà cười.
Ngay lúc đối phương bắt đầu chạm tới quần, Tịch Đăng không biết lấy khí lực từ đâu, hơi nhướn thẳng người, sau đó đột nhiên đập mạnh đầu vào thành giường.
Cường độ rất mạnh, tựa hồ quyết tâm muốn chết.
Người kia ngẩn ra, nhìn thấy Tịch Đăng còn chuẩn bị đập lần thứ hai, lập tức kéo người vào trong lồng ngực.
Gương mặt Tịch Đăng hoàn toàn lộ ra, còn có miệng vết thương trên trán.
Máu ra rất nhiều, chứng tỏ Tịch Đăng dùng khí lực không biết lớn bao nhiêu mà đập.
Người kia tựa hồ không nghĩ tới Tịch Đăng sẽ làm ra chuyện như vậy, hắn thân thủ cởi bỏ miếng bịt mắt, ngăn lại vết thương trên trán Tịch Đăng.
Tịch Đăng rốt cuộc nhìn thấy rõ người bắt cóc mình.
Là An Cảnh Ngọc.
An Cảnh Ngọc một thân bạch y, trên xiêm y thêu hoa văn mỹ lệ, tóc dùng một cái kẹp bạch ngọc kẹp lại, cả người thoạt nhìn tuấn lãng bất phàm.
Chỉ là sắc mặt An Cảnh Ngọc hiện tại đặc biệt khó coi.
Tịch Đăng sau khi thấy rõ người tới, miệng hơi mở ra, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, đến nửa ngày, mới nói: “An công tử, vì sao lại là ngươi?”
An Cảnh Ngọc không hề trả lời, ngược lại nói: “Ngươi vì Lý Minh tự sát.” Tiếng nói của hắn khôi phục như trước, không giống lúc nãy ngụy trang thành trầm thấp khó nghe.
Tịch Đăng lắc đầu, tười cười trên mặt có chút đạm bạc: “Tịch Đăng cũng không phải là vì Lý công tử, mà là vì mình, thân là tiểu quan vốn là thấp hèn, nhưng cũng không muốn bị người làm nhục như vậy.”
An Cảnh Ngọc trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: “Mời đại phu tới đây.”
Không trung truyền tới một âm thanh: “Vâng.”
Tịch Đăng nói: “Không cần, vết thương nhỏ thế này Tịch Đăng sẽ tự mình tìm đến y sư trong quán.”
An Cảnh Ngọc trong mắt ngưng tụ gió bão: “Vết thương nhỏ, nếu ta không ngăn ngươi, ngươi có phải còn muốn đập thêm một lần, đến chết mới thôi?”
Tịch Đăng không nói gì, môi trắng bệch, trong mắt lộ ra mấy phần yếu đuối.
An Cảnh Ngọc nói: “Tịch Đăng, ngươi thật làm cho ta bất ngờ.”
Tịch Đăng trong lòng tỏ vẻ, cmn bất ngờ, chơi trò bịt mắt bắt cóc cưỡng dâm a…
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ nam phong quán đều biết chuyện này, cơ hồ tất cả mọi người đều hâm mộ vận khí của Tịch Đăng.
Từ khi Tịch Đăng bắt đầu đi ra tiếp khách, đến khi có khách nhân nguyện ý vì Tịch Đăng chuộc thân, cư nhiên không tới hai tháng.
Kỳ thực Tịch Đăng đêm đó kiên quyết từ chối Lý Minh vì hắn chuộc thân, đương nhiên phải cự tuyệt, nếu chuộc thân, nội dung vở kịch không biết còn phát triển theo hướng nào, đương nhiên Tịch Đăng cũng không phải là người quá mức để tâm đến nội dung vở kịch, chỉ là nếu chuộc thân, Liên Đồng vẫn chưa hoàn toàn nhớ kỹ Tịch Đăng, bản thân còn đang muốn vì Liên Đồng mà tiếp tục hy sinh một cái nữa đây.
Nhưng là Lý Minh lại hiểu nhầm thành Tịch Đăng lo lắng người nhà của mình cùng với vấn đề tiền bạc.
Lý Minh tràn đầy chắc chắn nói: “Tịch Đăng, ta chưa kết hôn, người trong nhà đã biết chuyện của ta, bọn họ không ngại, chỉ cần sau này ta cưới một chính thê là được, còn tiền bạc, ngươi càng không nên lo lắng, chút tiền vì ngươi chuộc thân này ta nhất định phải có.”
Tịch Đăng một lần nữa cự tuyệt, sau đó Lý Minh liền trực tiếp đi tìm chủ quản.
Chủ quản một tiếng đáp ứng, trở lại tìm Tịch Đăng, nói thẳng Tịch Đăng là người may mắn nhất mình từng gặp.
Tịch Đăng không nhịn được hỏi: “Không có ai nhắc tới việc chuộc thân cho Liên Đồng công tử sao?”
Chủ quản cười cười: “Trước tiên không nói giá trị của Liên Đồng, cho dù có, cơ bản đều bị điều kiện của Liên Đồng doạ đi.”
Tịch Đăng biết tới điều kiện của Liên Đồng, một đời một kiếp một đôi người, đối với một tiểu quan mà nói, điều kiện này quá cao, cho dù có người nguyện ý vì tiểu quan chuộc thân, cũng sẽ không nguyện ý vì một tiểu quan mà đời này không cưới vợ sinh con.
Bất quá Lý Minh sau khi đề ra việc chuộc thân sau, liền biến mất.
Liên tiếp mười mấy ngày biến mất, chủ quản có chút sinh khí, sau đó lại cố ý an ủi Tịch Đăng. Tịch Đăng tuy rằng nghi hoặc chuyện Lý Minh đột nhiên biến mất, thế nhưng việc không bị chuộc thân đối Tịch Đăng mà nói, vẫn là một chuyện tốt.
Tịch Đăng sẽ không đem việc để trong lòng, mà ngược lại bắt đầu cân nhắc làm sao khiến cho Liên Đồng càng nhớ kỹ mình.
Thế nhưng không nghĩ tới, chính mình cư nhiên ngay trong viện tử của mình bị bắt cóc.
Tịch Đăng mới vừa tắm rửa đi ra, liền bị người từ phía sau đánh ngất.
Chờ Tịch Đăng tỉnh lại, tay đã bị trói ở sau lưng, chân cũng bị trói lại, trên đôi mắt che kín một tầng vải đen.
Tịch Đăng vô cũng mẫn cảm với mùi, phát hiện mình cũng không bị mang ra khỏi phòng, Tịch Đăng chà xát dưới thân vật gì đó, tựa hồ là thứ người trói mình lại bỏ trên giường.
Tịch Đăng há miệng, thanh tuyến mặc dù có chút run rẩy, nhưng là vẫn tỉnh táo: “Ngươi là ai? Vì sao lại trói ta lại?”
Tịch Đăng cảm giác được có người đến gần mình, liền nằm yên không nhúc nhích, là một tiểu quan yếu đuối, không nên quá mẫn cảm với xung quanh.
Mãi cho đến khi người kia chạm vào, Tịch Đăng mới phản ứng quá khích lui về phía sau.
Kết quả lập tức bị người kia giữ lại.
Tịch Đăng giãy dụa vô cùng kịch liệt, tóc bị rối thành một cục, trên tóc mái toát ra mồ hôi: “Buông ta ra, ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao bắt cóc ta?”
“Ngươi hỏi thật là nhiều.”
Một thanh âm khàn khàn, là nam nhân.
Tịch Đăng lập tức ngừng lại, thanh âm này chưa từng nghe qua, trong truyện cũng không nhắc tới chuyện bị bắt cóc, bắt cóc một tiểu quan có tác dụng gì, cũng không phải Liên Đồng, Liên Đồng là thiên kim hiếm thấy, có thể bán được giá cao, ai lại nhàm chán như vậy cố ý lẻn vào bắt cóc mình, sách, cũng không thể nói là bắt cóc, bởi vì Tịch Đăng chỉ là bị trói trên giường của mình.
Tịch Đăng hô hấp có chút dồn dập: “Ngươi là ai?” Tịch Đăng không biết là vì giãy giụa nên cổ áo hơi mở ra một chút, khiến tên bắt cóc có thể tùy ý nhìn thấy cảnh quan bên dưới lớp áo.
“Ngươi chỉ biết hỏi cái này sao?” Cái thanh âm kia rất khó nghe, đang cười. Tịch Đăng lui về phía sau, eo lại bị kéo sang.
Tịch Đăng cắn môi, không nói gì.
Thanh âm kia liền vang lên: “Tại sao không nói lời nào?”
Lớp vải bịt mắt trên mặt Tịch Đăng rất kín, cho dù có cố gắng mở to mắt, cũng không thể nhìn thấy gì.
Tên bắt cóc tựa hồ biết Tịch Đăng muốn nhìn rõ mình, nở nụ cười, một tay liền che trước mắt Tịch Đăng.
Ngón tay chạm vào mặt Tịch Đăng, ngón tay của đối phương được bảo dưỡng rất tốt, rất mềm mịn.
Tịch Đăng lại muốn lùi về sau, còn nghiêng đầu muốn tránh khỏi tay đối phương, thế nhưng khí lực người kia rất lớn, Tịch Đăng đoán người này nhất định là người tập võ.
“Đừng lộn xộn.” Người kia chậm rãi mở miệng, âm thanh u ám khó nghe: “Lộn xộn ta liền giết chết ngươi.”
Tịch Đăng lập tức nói: “Cầu ngươi đừng giết ta.” Trong giọng nói lộ ra bất an: “Ta không động.”
Tên bắt cóc cười cười: “Ngươi ngược lại rất nghe lời, có muốn biết tại sao ta tới tìm ngươi không?”
Tịch Đăng không lên tiếng, chỉ lắc đầu, làn da bạch ngọc dưới ánh đèn có vẻ diễm lệ vô cùng, tựa hồ không nhìn thấy một lỗ chân lông, hơn nữa có miếng vải đen tôn lên, gương mặt Tịch Đăng nhìn qua thật sự rất đẹp.
“Ngươi câu dẫn thiếu gia nhà chúng ta, lão gia sinh khí, cố ý sai ta đến giải quyết ngươi.” Người kia nói.
Tịch Đăng hơi ngẩng đầu lên: “Ta không có câu dẫn ai.”
Tịch Đăng bị người kia nhẹ nhàng tát một cái.
“Nói dối.”
Tịch Đăng ngậm miệng lại, người kia cũng không nói, tiếp tục dùng tay che con mắt Tịch Đăng, tựa hồ cũng không vội.
Tịch Đăng rất lâu sau đó mới mở miệng: “Người hầu của ta đâu?”
Người kia ai một tiến: “Ngươi không quan tâm thiếu gia nhà ta là ai, mà lại quan tâm người hầu của người sao?”
Tịch Đăng chỉ nói: “Thanh giả tự thanh(*), ta không có câu dẫn người nào.”
(*)Thanh giả tự thanh: người ngay thẳng không có gì phải e sợ
“Ha ha, một tiểu quan tự nói mình không câu dẫn ai, thực sự là nực cười, các ngươi không phải là loại mặt hàng thấp hèn chuyên môn câu dẫn người khác sao?” Người kia nói: “Ngươi có phải là câu dẫn quá nhiều người, nên không biết thiếu gia nhà ta là ai?”
Tịch Đăng giật giật đầu, chần chờ nói ra ba chữ: “Lý công tử?”
Người kia nói: “Đúng rồi, công tử nhà ta là họ Lý.”
Tịch Đăng nó: “Ta đã hơn mười ngày không gặp Lý công tử.”
“Lão gia nhà ta nghe nói thiếu gia muốn vì một tiểu quan chuộc thân, liền nổi trận lôi đình, nhốt thiếu gia lại, đồng thời phái ta tới cho ngươi một cái tiểu quan điếc không sợ súng một chút giáo huấn.” Người kia nói: “Ta vốn là chuẩn bị giết ngươi.”
Tịch Đăng sắc mặt có chút tái nhợt: “Lý công tử nói người nhà không hề phản đối việc này, hơn nữa ta cũng đã cự tuyệt ý tốt của Lý công tử, ta là một tiểu quan, không đáng để Lý công tử đối tốt như vậy.”
Tên bắt cóc cười nhẹ một tiếng: “Ngươi coi như là bị thiếu gia nhà ta hại chết, còn cảm thấy được thiếu gia tốt với ngươi?”
Tịch Đăng nói: “Người muốn giết ta là ngươi.”
Tên bắt cóc nghe hiểu ý của Tịch Đăng: “Ngươi rất thú vị, tuy rằng bề ngoài rất nghe lời, thế nhưng là dám chống đối ta.”
Tịch Đăng giật giật, chân có chút không thoải mái: “Chân của ta đã tê rần, ngươi có thể buông chân ta ra sao?”
“Không thể.” Người kia ung dung thong thả nói, tay còn lại mò lên trên đùi Tịch Đăng, bắt đầu giúp Tịch Đăng xoa bóp.
Tịch Đăng cũng không tin phụ thân Lý Minh phái người này tới, không nói tay của hắn không giống như một hạ nhân, thái độ của hắn với mình quá mức ngả ngớn ám muội, không giống như là tới giết người.
Tịch Đăng đương nhiên là muốn bỏ ra hắn ra: “Buông ta ra.”
Người kia chỉ nói: “Chân ngươi đã tê rần ta giúp ngươi xoa bóp, đây không phải là tốt với ngươi sao? Ân, ta quên rồi, tiểu quan cùng cô nương không khác nhau lắm, loại nam nhân to lớn tay chân vụng về như ta không tiện đụng chạm.”
Tịch Đăng nghe thấy, không biết là do xấu hổ hay là phẫn nộ, hai má đỏ rực, tăng thêm diễm sắc.
“Ôi, vì sao mặt lại đỏ? Ta cũng không có làm gì ngươi?” Ngữ khí người kia rất ngả ngớn, tay kia còn đang giúp Tịch Đăng xoa bóp chân. Chân Tịch Đăng thật sự đã tê rần, chỉ tượng trưng mà giãy giụa.
“Ngươi đến cùng muốn làm gì?” Tịch Đăng nói, giọng nói mang mấy phần mệt mỏi.
“Vốn là chuẩn bị trực tiếp giết ngươi, thế nhưng hiện tại ta đổi ý, không bằng ta liền cưỡng gian ngươi, để ngươi sau này không dám tùy tiện câu dẫn người.”
Tịch Đăng nghe vậy, ngẩn ra, mới nói: “Không được.”
Cưỡng gian tiểu quan? “Ngươi không có tư cách nói không được.” Tên bắt cóc thu tay lại, thế nhưng trong nháy mắt liền bỏ tay vào trong cổ áo Tịch Đăng: “Ngươi chỉ có thể phó mặc cho số phận.”
Tịch Đăng lập tức giãy giụa, lần này Tịch Đăng giãy dụa rất mạnh, khí lực đối phương lớn, không hề đem khí lực nho nhỏ ấy để vào mắt.
Quần áo Tịch Đăng ngay lập tức bị cởi bỏ hơn một nửa, âm thanh tràn ngấp bất an và tuyệt vọng: “Ngươi buông ta ra, ngươi buông ta ra!”
Người kia không để ý tới, ngược lại trào phúng mà cười.
Ngay lúc đối phương bắt đầu chạm tới quần, Tịch Đăng không biết lấy khí lực từ đâu, hơi nhướn thẳng người, sau đó đột nhiên đập mạnh đầu vào thành giường.
Cường độ rất mạnh, tựa hồ quyết tâm muốn chết.
Người kia ngẩn ra, nhìn thấy Tịch Đăng còn chuẩn bị đập lần thứ hai, lập tức kéo người vào trong lồng ngực.
Gương mặt Tịch Đăng hoàn toàn lộ ra, còn có miệng vết thương trên trán.
Máu ra rất nhiều, chứng tỏ Tịch Đăng dùng khí lực không biết lớn bao nhiêu mà đập.
Người kia tựa hồ không nghĩ tới Tịch Đăng sẽ làm ra chuyện như vậy, hắn thân thủ cởi bỏ miếng bịt mắt, ngăn lại vết thương trên trán Tịch Đăng.
Tịch Đăng rốt cuộc nhìn thấy rõ người bắt cóc mình.
Là An Cảnh Ngọc.
An Cảnh Ngọc một thân bạch y, trên xiêm y thêu hoa văn mỹ lệ, tóc dùng một cái kẹp bạch ngọc kẹp lại, cả người thoạt nhìn tuấn lãng bất phàm.
Chỉ là sắc mặt An Cảnh Ngọc hiện tại đặc biệt khó coi.
Tịch Đăng sau khi thấy rõ người tới, miệng hơi mở ra, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, đến nửa ngày, mới nói: “An công tử, vì sao lại là ngươi?”
An Cảnh Ngọc không hề trả lời, ngược lại nói: “Ngươi vì Lý Minh tự sát.” Tiếng nói của hắn khôi phục như trước, không giống lúc nãy ngụy trang thành trầm thấp khó nghe.
Tịch Đăng lắc đầu, tười cười trên mặt có chút đạm bạc: “Tịch Đăng cũng không phải là vì Lý công tử, mà là vì mình, thân là tiểu quan vốn là thấp hèn, nhưng cũng không muốn bị người làm nhục như vậy.”
An Cảnh Ngọc trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: “Mời đại phu tới đây.”
Không trung truyền tới một âm thanh: “Vâng.”
Tịch Đăng nói: “Không cần, vết thương nhỏ thế này Tịch Đăng sẽ tự mình tìm đến y sư trong quán.”
An Cảnh Ngọc trong mắt ngưng tụ gió bão: “Vết thương nhỏ, nếu ta không ngăn ngươi, ngươi có phải còn muốn đập thêm một lần, đến chết mới thôi?”
Tịch Đăng không nói gì, môi trắng bệch, trong mắt lộ ra mấy phần yếu đuối.
An Cảnh Ngọc nói: “Tịch Đăng, ngươi thật làm cho ta bất ngờ.”
Tịch Đăng trong lòng tỏ vẻ, cmn bất ngờ, chơi trò bịt mắt bắt cóc cưỡng dâm a…
Danh sách chương