Edit: Thảo Lê

Lục Ngọc Ngang ngồi đối diện Tịch Đăng, nhìn chằm chằm Sư Linh trong lòng Tịch Đăng, trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Ngươi là nói lần trước ở lễ hoa đăng bị yêu quái bắt được, thế nhưng dựa vào bản lãnh của ngươi mà trốn thoát?”

Tịch Đăng gật đầu, tay liền không tự chủ nhéo đuôi Sư Linh, Sư Linh vốn là đang ngủ, kết quả lại bị động tác của Tịch Đăng làm cho tỉnh lại, mũi giật giật, mở mắt, dùng móng đánh vào Tịch Đăng.

Tịch Đăng ngay lập tức nở nụ cười, cậu thấy Sư Linh mỗi khi biến thành nguyên hình, mỗi ngày đều ngủ rất nhiều.

Lục Ngọc Ngang cũng chú ý tới động tác Sư Linh, hắn nắm tóc, chẳng biết vì sao có chút phiền táo. Lúc Tịch Đăng biến mất, hắn đầu tiên là đi chùa vạn thiên, tìm sư trụ trì Huyền Không. Biết được lý do Lục Ngọc Ngang đến, Huyền Không hơi kinh ngạc, sau đó nói cho Lục Ngọc Ngang, tuy rằng không biết tung tích Tịch Đăng, thế nhưng có thể biết Tịch Đăng tạm thời không có nguy hiểm. Nhưng mà Lục Ngọc Ngang đạt được đáp án như vậy cũng không hài lòng, hắn nghĩ tới một con quỷ bạn bè của Tịch Đăng, vì vậy liền vội vàng tới đây tìm vận may, kết quả vừa đến đã nhìn thấy đại sư lần trước, sợ con quỷ bạn bè kia bị bắt mất, không đoái hoài tới lễ nghi, vội vội vàng vàng đi lên hỏi tình huống, thế nhưng không nghĩ tới vị đại sư kia là Tịch Đăng giả trang.

Hắn kỳ thực rất muốn hỏi Tịch Đăng, tại sao thoát ra được, lại không đến tìm hắn. Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng Tịch Đăng, hắn lại cảm thấy mình tâm tư nhỏ nhen, vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, hắn lại suy nghĩ nhiều quá.

Vì vậy Lục Ngọc Ngang xoay chuyển đề tài, “Đây là sủng vật của ngươi?”

Đôi mắt Tịch Đăng cong thành hai mảnh trăng khuyết, “Muốn sờ chút không?”

Sư Linh há mồm cắn ống tay áo Tịch Đăng, Lục Ngọc Ngang khoát tay áo một cái, “Không cần không cần.”

Tịch Đăng kéo ống tay áo của mình ra, nhìn thấy vết nước trên vạt áo, hơi nhíu mày, nhẹ nhàng vung tay lên, ống tay áo liền khôi phục lại sạch sẽ, sau đó không khách khí búng mũi Sư Linh.

Sư Linh ngược lại sĩ diện, sẽ không ở trước mặt Lục Ngọc Ngang biến thành hình người dùng hành động con người giáo dục con quỷ hỗn xược này một trận.

Quả nhiên Sư Linh bị búng xong cũng chỉ dùng hai con mắt nhỏ trừng Tịch Đăng.

Lục Ngọc Ngang nhìn con lừa đang ăn cỏ cách đó không xa, đột nhiên cảm thấy mình và con lừa kia đều bị vứt bỏ. Hắn quay đầu, phun ra một hơi, “Ngươi đã không có gì nguy hiểm, vậy tiểu sinh liền từ biệt.”

Sư Linh đột nhiên giằng co, Tịch Đăng liền buông lỏng tay, Sư Linh bốn móng vuốt tôn quý uốn một cái từ trên người Tịch Đăng trượt xuống, Lục Ngọc Ngang đang thương cảm, liền thấy một con heo đi về phía mình, sau đó nhảy một cái.

Lục Ngọc Ngang ngã trên mặt đất ngất đi.

Sư Linh vững vàng mà rơi trên mặt đất.

Tịch Đăng thấy cảnh này, đôi mắt trừng lớn, “Ngươi đánh ngất hắn làm gì?”

Sư Linh đột nhiên biến trở về hình người, động tác nhanh chóng từ trong túi càn khôn lấy quần áo phủ lên, nói với Tịch Đăng: “Ngươi cùng hắn lên đường, thư sinh này thể chất hấp dẫn quỷ. Ta không có nhiều tinh lực chủ động tìm ác quỷ, chỉ có thể chờ bọn chúng đưa tới cửa.”

Tịch Đăng nói: “Vết thương ngươi đã lành?”

Gương mặt Sư Linh mang theo ủ rũ, “Đừng lo lắng, qua mấy ngày có thể khôi phục không sai biệt lắm, bất quá ta mấy ngày tới dùng nguyên hình xuất hiện, ngươi đừng táy máy tay chân.”

Ánh mắt Tịch Đăng có chút lay động, không lên tiếng.

Lục Ngọc Ngang lúc tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày thứ hai.

“Ngang à, ta cài hoa cho ngươi.”

Lục Ngọc Ngang nghe được âm thanh Tịch Đăng, tinh thần mới tỉnh táo một chút, hắn từ trên giường bò dậy, gõ đầu, nhỏ giọng thầm thì, “Thật kỳ quái, hoàn toàn không nhớ rõ hôm qua ngủ thế nào.”

Lục Ngọc Ngang phát hiện mình đang ở trong khách điếm.

Ân thanh Tịch Đăng liền vang lên, “Đại con lừa, ngươi đã tỉnh? Đừng đè trúng hương heo heo bên cạnh.”

Lục Ngọc Ngang nghe vậy, cúi đầu nhìn, mới phát hiện mình bên cạnh thật sự có một con heo đang ngủ say. Khóe miệng hắn co quắp mấy lần, xuống giường mang giày, liền thấy tình cảnh càng thêm bất đắc dĩ.

Tịch Đăng đang cầm hoa cài lên cho con lừa, con lừa cũng không phản kháng, tùy ý Tịch Đăng biến mình thành bộ dáng quỷ quái, hoàn toàn có thể hù chết mấy con lừa cái khác.

Tịch Đăng trang trí xong, còn quay đầu nói với Lục Ngọc Ngang: “Đến, xem đệ đệ ngươi có đẹp hay không?”

Lục Ngọc Ngang, “…”

Lục Ngọc Ngang sau khi rửa mặt xong, liền đi tới bên cạnh Tịch Đăng, “Tiểu sinh hôm qua ngủ bằng cách nào?”

Tịch Đăng nhìn về phía Lục Ngọc Ngang, biểu tình rất nghiêm túc, “Đột nhiên đi ngủ, bản đại vương ngày hôm qua còn một thật một mình kéo ba người các ngươi vào khách điếm, rất là cực khổ.”

Lục Ngọc Ngang ngay lập tức liền tin, rất là áy náy nói, “Xin lỗi, đại khái là trong khoảng thời gian này tiểu sinh quá mệt mỏi.” Hắn nhìn con lừa một chút, chần chừ, “Vậy hôm nay tiểu sinh liền cáo từ, nếu như ngươi không muốn con lừa này, vậy để nó theo ta đi.”

Tịch Đăng đứng lên, trừng Lục Ngọc Ngang, “Ai cho phép ngươi đi? Ta vẫn còn chưa đi kinh thành, ngươi đi, ta đi với ai?”

“A?” Lục Ngọc Ngang có chút hoảng loạn, trong lòng không biết vì sao lại có chút ngọt, “Ngươi còn muốn cùng ta cùng đi?”

Tịch Đăng đột nhiên xệ mặt, “Thì sao, ngươi muốn cự tuyệt, vậy phải chịu đựng được mặt quỷ của ta.”

Lục Ngọc Ngang lập tức lui về sau một bước, lắp ba lắp bắp, nghĩ đến bộ dáng kinh sợ hồi đó của Tịch Đăng, “Không không không, không cần, chúng ta cùng nhau lên đường.”

Con lừa lập tức vui sướng kêu một tiếng: “Ngang ~ “

Sư Linh trên giường hơi mở mắt, bị tiếng kêu của con lừa làm tỉnh lại, mắt nhỏ hơi lộ ra khó chịu, lỗ tai giật giật, ngủ tiếp.

Ăn sáng xong, Tịch Đăng ôm Sư Linh, Lục Ngọc Ngang dắt con lừa cùng nhau lên đường.

Lục Ngọc Ngang thấy Tịch Đăng vẫn luôn ôm Sư Linh vào trong ngực, không nhịn được nói: “Ngươi ôm vậy không mệt sao? Còn có, sao nó cứ luôn ngủ vậy?”

Tịch Đăng bị hỏi như vậy, cũng cảm thấy mình cũng không cần phải hầu hạ Sư Linh như vậy, lập tức liếc nhìn con lừa, “Nếu không lấy sợi dây thừng quấn hương heo heo vào trên người Ngãng?”

Con lừa vô cùng không nể mặt lùi lại mấy bước, nhìn qua có vẻ không vui.

Sư Linh cũng đã tỉnh lại, giật giật, Tịch Đăng cho là y muốn thay đổi tư thế, liền giơ y lên, đang chuẩn bị đổi bên, Sư Linh một móng liền đánh vào hàm dưới Tịch Đăng.

Tịch Đăng hít một hơi, vị chủ nhân này đánh một cái liền đau như vậy, chẳng trách Lục Ngọc Ngang liền bị một móng đánh ngất đi.

Con lừa thấy, lập tức kêu một tiếng.

Lục Ngọc Ngang cũng bị hành động của Sư Linh dọa tới, lập tức lại gần, “Nó sao lại đột nhiên đánh ngươi?” Hắn quay đầu nhìn chằm chằm Sư Linh, biểu tình hết sức nghiêm túc, “Hương heo heo, ngươi sao có thể hỉ nộ vô thường như vậy? Chủ nhân ngươi ôm rất cực khổ, ngươi không cảm ơn còn động móng.”

Tịch Đăng phì một tiếng bật cười, tiện thể đẩy Lục Ngọc Ngang rời xa Sư Linh một chút, miễn cho Sư Linh tâm tình không tốt, không kiềm chế tốt lực đạo đại con lừa lại xui xẻo.

“Y ngủ lâu nên động thân mà thôi.”

Lục Ngọc Ngang nhìn Tịch Đăng một cái, “Đưa đây ta ôm cho.”

Sư Linh cắn ống tay áo Tịch Đăng.

Tịch Đăng rút ra, thuận thế liền chà lại lên người Sư Linh, “Không sao.”

Lục Ngọc Ngang liền liếc nhìn Sư Linh, cảm giác mình giống như đang ăn giấm chua với một con lợn.

———

Tịch Đăng kêu Lục Ngọc Ngang đi thuê một chiếc xe ngựa, sau đó thu con lừa lại, lúc này mới đặt Sư Linh lên đệm mềm lót sẵn bên cạnh, sau đó ngáp một cái.

Lục Ngọc Ngang không biết kéo xe ngựa, Tịch Đăng không muốn kéo xe ngựa, vì vậy Tịch Đăng trực tiếp động tay động chân lên ngựa, chiếc xe ngựa liền dưới tình huống không người lái, một đường thẳng đến kinh thành.

Màn đêm buông xuống, Lục Ngọc Ngang xuống xe ngựa trước tiên, “Ta đến bên hồ tắm một chút.”

Thời tiết ngày càng nóng, Lục Ngọc Ngang hôm nay ở trên xe nóng tới một thân mồ hôi, mà so với hắn, Tịch Đăng cùng Sư Linh cả người đều khô ráo.

Tịch Đăng lúc này đặt Sư Linh trong lòng mình, thừa dịp y ngủ say, tùy ý đùa bỡn, nghe được Lục Ngọc Ngang, Tịch Đăng đầu tiên là ra bên ngoài liếc mắt nhìn, cũng không có gì dị thường, mới cho người đi.

Lục Ngọc Ngang vừa đi, Tịch Đăng thấy Sư Linh còn chưa tỉnh, trên mặt đột nhiên hiện lên một nụ cười cổ quái. Cậu mím môi, lăn Sư Linh lại, bốn chân hướng lên trời, cái bụng lộ ra ngoài, thân là một yêu quái pháp lực cao cường, mặt mũi liền vứt sạch.

Tịch Đăng híp mắt cười, hướng tay về phía bụng Sư Linh xoa nhẹ một cái, cảm giác không sai.

Cậu nhìn kỹ Sư Linh, vẫn chưa tỉnh, lại bắt đầu sờ soạng mấy lần, chờ đến khi ngừng tay, mới lật người Sư Linh lại.

Sư Linh đột nhiên biến thành người.

Đôi mắt Tịch Đăng lập tức trợn tròn.

Sư Linh cả người không hề nhỏ bé trực tiếp ngồi trên người Tịch Đăng, trong mắt lộ ra lãnh ý, một tay trực tiếp bóp cổ Tịch Đăng.

“Sờ xong rồi?”

Tịch Đăng lập tức cứng lại.

Sư Linh thấy Tịch Đăng như vậy, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp áp Tịch Đăng xuống, “Ngươi đã thích sờ người khác như vậy, đại khái cũng không để ý tới mình bị sờ đi?”

Tịch Đăng liền vội vàng nói: “Không, chủ nhân, ta sai rồi, ta sau này cũng không dám nữa.” Âm thanh phía sau đột nhiên nhỏ đi, “Chủ nhân, ngươi vẫn nhanh mặc quần áo vào đi.”

Sư Linh cười lạnh, “Không vội.”

Y thân thủ cởi quần áo Tịch Đăng o, thấy Tịch Đăng phản kháng, liền trực tiếp niệm một câu thần chú.

Tịch Đăng lập tức không phản kháng được, chỉ có thể trừng mắt, nhìn Sư Linh cởi ra hơn phân nửa quần áo, một tay trực tiếp dò vào bên trong, tàn nhẫn xoa bụng một cái, sau đó còn mò tới mông, tàn nhẫn mà nhéo.

Phương pháp trả thù này ngược lại thật ấu trĩ.

Đột nhiên Sư Linh ngừng lại, ngưng thần lắng nghe, lỗ tai khẽ động, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, “Có yêu khí.”

Y nhìn Tịch Đăng một cái, liền niệm thần chú, Tịch Đăng được giải thoát trực tiếp ngồi dậy, “Con lừa ngốc kia quả thật có thể chất thu hút ma quỷ, ta đi xem xem.” Nói xong, cậu tùy ý khoác quần áo lên, liền định trực tiếp xuyên cửa sổ ra.

Sư Linh kéo lấy Tịch Đăng, “Yêu khí này không giống bình thường, ta đi chung với ngươi.”

Chờ một yêu một quỷ vội vàng chạy tới bên hồ, liền nghe được một giọng nữ.

“Công tử, đã trễ thế này sao vẫn còn tắm rửa ở đây a? Thực sự là khiến ta xấu hổ muốn chết.”

Lục Ngọc Ngang phỏng chừng còn chưa bị thương tổn, tiếng nói chuyện phấn khích mười phần, “Cô nương, ngươi… quay người lại, tiểu sinh không mặc quần áo.”

Sư Linh ghé bên tai Tịch Đăng, thấp giọng nói: “Cá chép tinh.”

Cá chép tinh cũng phát hiện Sư Linh cùng với Tịch Đăng, cất giọng nói: “Phía sau là bằng hữu phương nào? Đừng quấy rầy nhã hứng của ta, ta đã lâu không khai trai.”

Lục Ngọc Ngang lúc này đang ôm quần áo ngồi trong nước, cả người cứng ngắc, không muốn để lộ một tia cảnh “xuân” cho yêu quái đối diện nhìn thấy. Hắn vốn đang tắm rửa thoải mái vô cùng, đột nhiên cách đó không xa liền có một nữ tử từ trong nước chui ra.

Lục Ngọc Ngang lúc này cũng coi như kiến thức rộng rãi, lập tức liền nghĩ rằng mình gặp phải yêu quái, nhưng mà hắn không khống chế được bản tính thư sinh, trước tiên không phải trốn đi, mà là nhanh chóng lấy quần áo trên bờ, che kín cơ thể lại. Đến khi hắn nghe được yêu quái nói như vậy, tâm trạng cũng rõ ràng nhất định là Tịch Đăng tới đây.

Quả nhiên, âm thanh Tịch Đăng cũng lập tức vang lên.

“Chị gái, người này ngươi không ăn được.” Tịch Đăng từ từ phía sau cây đi ra.

Ánh mắt Cá Chép tinh vẫn nhìn chằm chằm phía sau thân cây, “Còn có một vị bằng hữu sao lại không ra?”

Sư Linh cũng đi ra, ánh trăng chiếu trên mặt y, sắc mặt so với thường ngày càng thêm tái nhợt.

“Biết ta ở đây, còn lớn lối như thế?”

Cá Chép Tinh lui về phía sau vài bước, không dám tin tưởng, “Sao lại là ngươi? Sư Linh, ngươi cư nhiên ở cùng một chỗ với một con quỷ?”

Lục Ngọc Ngang trừng mắt nhìn, xoa xoa mắt, phát hiện mình thật sự nhìn thấy đại sư, ngay lập tức liền hô to với Tịch Đăng: “Tịch Đăng, ngươi chạy mau, vị đại sư kia đến bắt quỷ!”

Tịch Đăng từ phương xa mà bay tới bên người Lục Ngọc Ngang, chân đạp trên mặt hồ, “Tên ngốc tử nhà ngươi, còn không mau ra?”

Sư Linh đồng thời lấy pháp khí ra, mắt lạnh nhìn Cá Chép Tinh, “Chuyện của ta không cần loại tiểu yêu như ngươi đến quản.” Tiếng nói vừa dứt, Sư Linh lập tức bay qua, chém xuống một kiếm, “Yêu quái tà ác ta nhất định phải diệt trừ.”

Cá Chép Tinh miễn cưỡng cản một kiếm, gấp gáp hỏi: “Chúng ta đều là yêu quái, ngươi sao lại ác độc như thế, ta ăn một chút người thì sao, bọn họ không phải ăn đồng tộc của ta nhiều hơn sao?”

Kiếm Sư Linh ngừng lại.

Cá Chép Tinh nhìn thấy, lập tức vặn người trốn vào trong nước, bỏ của chạy lấy người.

Sư Linh thấy Cá Chép Tinh chạy trốn, mới cau mày thu hồi pháp khí lại.

Tịch Đăng trực tiếp tha Lục Ngọc Ngang lên bờ, nhìn Sư Linh một cái, “Đừng thể hiện nữa, biến lại nguyên hình đi.”

Tịch Đăng vừa dứt lời, trên mặt hồ liền hơn một con heo cùng một đống quần áo.

Tịch Đăng bay qua, vớt heo lên, lại quay về bờ.

Lục Ngọc Ngang kinh sợ, ngay cả quần áo cũng không mặc, “Đại sư chính là hương heo heo?”

Tịch Đăng gật đầu.

Lục Ngọc Ngang lộ ra biểu tình tỉnh ngộ, “Chẳng trách không thấy hương heo heo ăn gì.”

Cá Chép Tinh đạo hạnh không thấp, Sư Linh lấy pháp khí ra chỉ vì muốn dọa nàng.

Sư Linh khôi phục nguyên hình, nhưng chưa rơi vào mê man, nghe được lời Lục Ngọc Ngang, y quay thân lại, dùng cái mông đối diện với Lục Ngọc Ngang.

Lục Ngọc Ngang lúng túng nắm tóc, “Híc, tiểu sinh lúc trước có bao nhiêu mạo phạm, mong rằng đại sư thứ lỗi.”

Hắn nói xong, liền thấy Tịch Đăng vỗ lưng Sư Linh, tựa hồ đang động viên đối phương.

Lục Ngọc Ngang dừng một chút, liền trực tiếp cúi đầu mặc quần áo, lại nhặt quần áo ướt sũng trên đất lên, thấp giọng nói: “Phỏng chừng yêu quái kia sẽ không trở lại, ta giặt quần áo xong sẽ quay lại, ngươi và đại sư về trước đi.”

Tịch Đăng liếc nhìn Lục Ngọc Ngang đã quay người đi về phía hồ, vừa định nói gì, liền thấy trong nước đột nhiên duỗi ra một cái tay, lôi Lục Ngọc Ngang xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện