Edit: Thảo Lê

GIẢI THÍCH MỘT CHÚT, NHÂN YÊU LUYẾN LÀ TÌNH YÊU GIỮA NGƯỜI VÀ YÊU QUÁI NGHEN

Sắc trời mờ tối, màn đêm nặng nề, tối nay không có trăng, ngay cả sao cũng không có. Bên cạnh là rừng cây âm u, không khí này làm cho người ta nghĩ đến không biết phía sâu nơi rừng cây có hay chăng một con mãnh thú đang ẩn nấp, chỉ đợi một ai đó đi dạo một mình nhất thời thư giãn, liền sẽ nhào ra.

Một thư sinh mặc y phục màu trắng ôm một bọc đồ trong lòng, đôi mắt không ngừng láo liếc nhìn xung quanh, thầm thì trong miệng: “Tiểu sinh tốt xấu gì cũng là một thiếu niên tốt đẹp sinh ra dưới màu cờ đỏ của tổ quốc, đến chết cũng sẽ không tin ma quỷ loạn thần.”

Thư sinh này tên là Lục Ngọc Ngang, tên rất khí phái, nhưng lại là một thư sinh nghèo, còn là một thư sinh từ thế kỷ hai mươi mốt xuyên việt tới.

Lúc hắn tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, chỉ có bốn bức tường thì không nói, ngày đó còn mưa to, những hạt mưa băng lãnh trực tiếp nhỏ trên mặt, khó trách hắn mơ thấy mình bị người hắt nước vào mặt.

Hắn lập tức từ trên giường bò dậy, xuống giường, phát hiện mình xuyên việt, thế nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh, đầu tiên đi tìm cái chậu, nếu không hứng nước từ trên mái nhà rơi xuống, chăn mền cùng với gối của hắn chắc chắn sẽ bị ướt.

Chờ đến khi tìm được chậu ra hứng nước, hắn mới tìm gương đồng xem bộ dạng hiện tại của mình.

Nhìn không rõ lắm, nhưng có vẻ gương mặt khá giống mình.

Hắn ở thế kỷ hai mươi mốt là một cô nhi, nhờ vào đi làm thêm cộng với vay tiền mà học xong được đại học, đã sắp tới tốt nghiệp, công việc cũng tìm xong, vậy mà cứ như vậy một đêm quay về trước thời giải phóng.

Hắn thở dài, suy tư một chút, không biết bây giờ nếu ngủ lại thì lúc tỉnh có thể quay về được không, cuối cùng hắn ngồi xuống bàn đọc sách, bên trên còn có một quyển sách đang mở, hắn lật tờ thứ nhất, mặt trên viết năm chữ.

“Lục Ngọc Ngang.”

Hắn bĩu môi, “Tên sao giống con gái vậy, thôi, sau này đành gọi Lục Ngang Ngang vậy.”

Lục Ngọc Ngang ở gian phòng này ngốc năm ngày, cho đến ngày thứ sáu có một láng giềng đi tới, hắn mới biết năm nay “hắn” định lên kinh đi thi, những người láng giềng kia còn vì hắn quyên góp ngân lượng.

Lục Ngọc Ngang cảm động cầm theo ngân lượng lên đường.

Nguyên chủ là một thư sinh cổ hủ, nhưng hắn xuyên đến thân thể này, lại cảm thấy có rất nhiều biến hóa kỳ quái, có vài thứ sẽ tự động nhảy vào trong đầu hắn, hơn nữa cách nói chuyện của hắn cũng dần dần nhiễm phải khí chất cổ hủ của nguyên chủ, trông chẳng ra ngô ra khoai gì.

Hôm nay, Lục Ngọc Ngang vì tiết kiệm tiền nên mới không dừng chân, hắn muốn tìm một cái miếu đổ nát nào đó nghỉ ngơi một đêm, nhưng là ban đêm càng đi trời càng tối, đường cũng ngày càng vắng, đừng nói miếu đổ nát, ngay cả miếu thổ địa nhỏ cũng không thấy.

Lục Ngọc Ngang trước kia lá gan không lớn, đời trước chưa bao giờ dám xem phim ma. Có một lần, hoa khôi trong lớp hẹn hắn xem phim ma, hắn liều mạng cự tuyệt, sau đó hoa khôi cũng không thèm nói với hắn câu nào nữa, nghe nói nàng đã ở cùng một chỗ với nam sinh hôm đó đi xem phim với nàng rồi.

Lục Ngọc Ngang lúc đó biết được, mua một lon bia, vốn định leo lên tầng thượng uống, nhưng là cầu thang càng đi lên càng tối, đèn lại còn bị hư, Lục Ngọc Ngang sợ đến mức đứng ngây tại chỗ.

Có hai lần trong đời Lục Ngọc Ngang cảm thấy lá gan mình lớn nhất, một lần là lúc hắn biết mình xuyên qua, lần thứ hai chính là lúc này.

Lục Ngọc Ngang lúc này hối hận vô cùng, biết vậy đã không vì tiết kiệm mà không tìm chỗ dừng chân rồi, ngu thật, thà ăn ít lại còn hơn.

Lục Ngọc Ngang cắn răng, nhanh chân hơn nữa.

Hắn cúi đầu, nhanh chóng đi về phía trước, không biết đi bao lâu, đột nhiên nghe được âm thanh một ngọn lửa nổi lên một tiếng “Xoạch”.

Bước chân hắn đột nhiên dừng lại.

Gương mặt đang cuối xuống hiện lên mấy tia kỳ quái.

Dù là trong những quyển sách cổ đại miêu tả sơn tinh thủy quái, hay là trong hiện đại phim ma tầng tầng lớp lớp kia, yêu quái cùng với cương thi, không phải đều rình rập trong trời đêm mịt mù sao, đi trên đường một mình, đây không phải là lúc dễ dàng gặp quỷ hay mấy cái khác đại loại thế sao? Gương mặt Lục Ngọc Ngang cứng đờ, chậm rãi giơ chân lên.

Cho dù là ai, hắn cũng chỉ là đi ngang qua thôi, tuyệt đối sẽ không quấy rầy.

Lục Ngọc Ngang mới vừa đạp chân xuống, một cơn gió đột nhiên thổi tới, “Ba” một tiếng, một cái đèn lồng giấy màu trắng rơi vào chân hắn, Lục Ngọc Ngang sợ tới mức lập tức lui về sau một bước.

Này thật là…

Lục Ngọc Ngang cười gượng, “Không biết vị Đại tiên nào ban thưởng tiểu sinh một chiếc đèn lồng, đường đi phía trước quá tối, tiểu sinh đích thực cần một chiếc đèn lồng, thực sự là vô cùng cảm tạ.”

Hắn vừa mới nói xong, đèn lồng trên đất lập tức bùng cháy, Lục Ngọc Ngang sợ tới mức té ngã xuống đất.

Chờ hắn tỉnh táo lại một chút, liền nhanh chóng từ dưới đất bò lên, quay đầu bỏ chạy.

Chưa chạy được bao lâu, hắn liền dừng bước.

Bởi vì hắn nhìn thấy một cái miếu nhỏ trước mặt.

Cái miếu kia rất tồi tàn, bảng hiệu đã bị bể tan tành, rơi xuồng ngay cửa miếu trông thê thảm vô cùng.

Lục Ngọc Ngang lui về phía sau nửa bước, “Cái miếu này đột nhiên xuất hiện, quái lạ vô cùng, nếu thật sự như thế, ta đây không phải là tự dâng mình lên cửa sao.”

Lục Ngọc Ngang vừa định đổi phương hướng, liền thấy cái đèn lồng đang cháy kia nhẹ nhàng bay tới, Lục Ngọc Ngang liền vọt thẳng vào trong miếu.

“Cái đèn lồng này bị sao vậy.” Hắn chạy trối chết, đến khi đi tới trước mặt tượng phật bên trong miếu mới dừng bước.

Hắn quay đầu lại nhìn, phát hiện đèn lồng kia không đi vào, mà ở trước cửa miếu bay qua bay lại, tựa hồ chỉ cần hắn đi ra, liền sẽ cho hắn một cái giáo huấn.

Lục Ngọc Ngang lúc này mới thả lỏng, chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi co quắp trên mặt đất. Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, “Đèn lồng này thật lợi hại, chẳng trách người xưa đều thích viết mấy chuyện quái dị, đang yên đang lành nhìn thấy mấy cái này, khó tránh khỏi muốn viết một chút.” Nói đến đây, hắn đột nhiên cười phì một tiếng, “Nếu mình có thể quay về lại thời hiện đại, nhất định sẽ viết về chuyện này cho xem, đám bạn trên mạng chắc chắn không tin.”

Lục Ngọc Ngang tự nghĩ tự cười, đột nhiên có một âm thanh chen vào.

“Ngươi đang nói gì vậy? Trông có vẻ thú vị.”

Lưng Lục Ngọc Ngang lưng lập cứng đờ, vừa nãy hắn đi vào, rõ ràng trong ngôi miếu đổ nát chỉ có mình hắn, vậy thì ai vừa mới nói chuyện?

Cái thanh âm kia cũng không ngừng lại, “Này, thối thư sinh, ngươi sao không nói chuyện?”

Lục Ngọc Ngang lập tức bò dậy, một bên hét lên một bên xông ra ngoài.

Xông ra chưa được vài bước, liền đối diện với một cái đầu, cái đầu kia không có mặt, chỉ có mái tóc thật dài.

Tiếng thét chói tai của Lục Ngọc Ngang đột nhiên bị người chặt đứt, hắn trợn to hai mắt, ngã xuống bất tỉnh nhân sự.

Mà người trước mặt hắn lại phát ra một tiếng, “Ồ?”

Người kia vén tóc che khuất mặt lên, lộ ra một gương mặt thanh tú, chỉ là sắc mặt có chút trắng bệch, cậu ngồi xổm xuống, “Nhân gia chỉ mới gội đầu xong, còn chưa làm gì, hắn đã bị dọa ngất rồi.”

Đèn lồng ngoài miếu đột nhiên bay vào, đã không còn cháy nữa, khôi phục bộ dáng ban đầu.

Đèn lồng bay một vòng trên đầu Lục Ngọc Ngang, đột nhiên đập một cái lên đầu người đang ngồi xổm kia, “Tịch Đăng ngốc, ngươi dọa người hôn mê mất rồi, ta thật vất vả mới dụ hắn tới được đây.”

Tịch Đăng có chút ủy khuất ôm đầu, “Ta vốn là quỷ, doạ người cũng là chuyện bình thường mà.”

Đèn lồng vừa nghe, liền trực tiếp đánh thêm mấy phát, lúc này đổi thành Tịch Đăng chạy trối chết.

———

Tịch Đăng lần này nhận được ủy thác của một con quỷ.

Con quỷ kia lúc nhìn thấy Tịch Đăng, liền xoay vòng quanh Tịch Đăng mấy cái, “Ngươi là người giúp ta hoàn thành tâm nguyện sao?” Quỷ kia nói xong, còn làm một cái mặt quỷ, là một mặt quỷ thứ thiệt.

Tịch Đăng miễn cưỡng nở nụ cười, gật đầu.

Quỷ kia thoạt nhìn vô cùng vui vẻ, trực tiếp lấy đầu mình xuống, “Tâm nguyện của ta rất đơn giản, đó là làm cho bọn họ không thể ở cùng một chỗ với nhau.”

Cái tên quỷ này đã phiêu đãng trăm năm trên trần thế rồi, hắn không có ký ức khi còn sống, cũng không biết sau khi chết đi phải làm gì, hắn đã từng gặp Hắc Bạch Vô Thường, cũng từng chủ động tới hỏi, nhưng mà Hắc Bạch Vô Thường không thèm để ý hắn, chỉ lo câu mấy hồn ma khác, hắn cũng muốn đầu thai, nhưng không biết cách đi vào cõi âm. Hắn liền dính chặt lấy Hắc Bạch Vô Thường, cuối cùng vẫn là Hắc Vô Thường chỉ điểm một câu, nói hắn chưa đến lúc đầu thai.

Vì vậy con quỷ này bắt đầu tẻ nhạt đi dạo, mãi đến tận khi hắn gặp vai chính thụ Lục Ngọc Ngang, Lục Ngọc Ngang là một người xuyên không, thế nhưng bị thói quen của nguyên chủ lây tới, nói chuyện làm việc đều có chút không ra ngô ra khoai, quỷ kia lại cảm thấy người này thú vị cực kỳ, liền quấn lấy đối phương.

Lục Ngọc Ngang muốn lên kinh đi thi, con quỷ kia liền theo. Sau đó, bọn họ gặp một tên yêu quái, tên yêu quái đó tu hành đã hơn hai ngàn năm, con quỷ này ngay cả nguyên hình đối phương cũng không thể nhìn ra.

Yêu quái là nhân vật chính công Sư Linh, Sư Linh gặp được một người một quỷ này, liền lập tức theo dõi, hắn muốn bắt được con quỷ kia.

Hắn đang cần luyện một pháp khí, pháp khí cần có 500 con ác quỷ, hắn đã góp nhặt được hơn 200 con. Tuy rằng này con quỷ này không phải ác quỷ, thế nhưng tu hành ngược lại không tệ.

Vai chính thụ Lục Ngọc Ngang lúc đó cũng có tình cảm với con quỷ này, Sư Linh muốn bắt, hắn là người đầu tiên không đáp ứng, liều chết ngăn Sư Linh lại, để con quỷ kia trốn đi.

Lại nói Lục Ngọc Ngang có một thể chất đặc thù, Sư Linh thi triển phép thuật với Lục Ngọc Ngang đều bị vô dụng, Sư Linh là tu tiên diệt trừ yêu quái, đương nhiên không thể ra tay hại người.

Sư Linh muốn đánh ngất Lục Ngọc Ngang, Lục Ngọc Ngang lại trực tiếp khóc lên, còn nói mệnh mình thật khổ linh tinh.

Sư Linh đánh không nổi nữa, quỷ kia chạy chưa được bao lâu, đã trở lại, nhút nhát núp phía sau cây đại thụ.

“Ngươi dù sao cũng phải luyện pháp khí, ta thật ra có thể cảm ứng được ác quỷ, chỉ cần ngươi buông tha người trong tay, cũng buông tha ta, ta sẽ giúp ngươi đi tìm mấy tên ác quỷ kia, không để cho bọn họ nguy hại nhân gian.”

Sư Linh do dự một chút, Lục Ngọc Ngang liếc trộm biểu tình Sư Linh, thấy đối phương có chút dao động, lập tức khóc càng thêm thương tâm, nỗ lực lấy đồng tình.

Sư Linh cuối cùng đồng ý, đội ngũ Lục Ngọc Ngang từ một mình một người mở rộng thành một người một quỷ, cuối cùng biến thành một người, một quỷ, một yêu quái.

Mà điều khiến cho con quỷ thương tâm là, Lục Ngọc Ngang lại ở cùng một chỗ với Sư Linh, con quỷ này từng tỏ tình với Lục Ngọc Ngang, kết quả Lục Ngọc Ngang mặt nghẹn đến đỏ bừng, cuối cùng bỏ ra một câu, “Người và quỷ không thể yêu.”

Quỷ tức giận, hắn thấy mình ưu tú như vậy, cư nhiên bị cự tuyệt, trong cơn tức giận, hắn liền nỗ lực chạy tới tỏ tình với Sư Linh, hắn muốn làm mọi cách tìm lại mặt mũi mình một chút, chứng minh hắn cũng có mị lực, thậm chí mị lực không nhỏ.

Có thể tưởng tượng được, con quỷ kia lại bị cự tuyệt, lời từ chối của Sư Linh giống như đã từng nghe qua.

“Xin lỗi, yêu quái với quỷ không thể yêu nhau.”

Con quỷ tức muốn chết, “Người với quỷ không thể yêu, yêu quái với quỷ không thể yêu, thế thì người với yêu quái sao lại yêu nhau được, ta không muốn một mình cô độc đâu.”

Nhưng mà sau khi hạ quyết tâm muốn tách bọn họ ra, hắn liền bị một tên xấu xa thu vào trong pháp khí.

Chuyện về sau hoàn toàn không liên quan tới hắn, hắn phiền muộn muốn chết cuối cùng đưa ra một nguyện vọng như vậy.

“Ta cũng không muốn quan tâm nữ nhi tình trường nữa, ai cũng đều phải làm chuyện lớn, đừng nên yêu yêu đương đương làm chi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện