Thượng Đế nói, thật ngại, lần này Thượng Đế không muốn nói chuyện.

———

Tịch Đăng nằm lỳ trên giường, Kính vàng đang khom lưng giúp nó lấy đạn ra.

Băng gạc trên lưng Tịch Đăng gỡ xuống hơn nửa, quần áo cũng bị cắt ra, lộ ra một mảng da trắng noãn, tuy trắng nhưng không hề ốm yếu, khung xương lưng vô cùng ưu mỹ.

Kính vàng lần đầu tiền nhìn thấy phần lưng lão đại nhà mình, ngây người một chút, mới bắt đầu lấy đạn. Mặc dù, lão đại có chút xấu, màu sắc da dẻ không dễ nhìn, nhưng chung quy vẫn là lão đại của mình, nó có chút hiểu vì sao lão đại lại muốn bọc kín người lại, nếu không phải trên người Tịch Đăng không có khí tức người sống, nó thật sự hoài nghi lão đại nhà mình bị một nhân loại xấu xí đánh tráo.

Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất của tang thi vương với những tang thi khác, nó sau khi biến thành tang thi, thân thể hoàn toàn không thay đổi, hơn nữa lúc trước khi nó biến thành tang thi, trên người cũng không có vết thương nào. Vốn ban đầu tang thi vương cũng phải tạm thời mất đi ký ức khi làm nhân loại, nhưng nó giống như là dị loại tác giả quân không cẩn thận chế tạo ra. Vậy nên tang thi vương rất thông minh, lấy vải bao bản thân chặt chẽ, sau nhảy vào trong đống tang thi, thu tiểu đệ, cướp vật tư, làm tang thi vương.

Coi như là dị loại, cũng muốn làm dị loại hùng mạnh nhất.

Tịch Đăng cắn vào gối bên cạnh, cực lực áp chế đau đớn sau lưng truyền tới.

Kính vàng thấy được động tác nhỏ của Tịch Đăng, liền tìm đề tài phân tán đi lực chú ý.

“Lão đại, nhân loại kia bị mang đi, ngươi kế tiếp định làm thế nào?”

Tịch Đăng ngừng lại động tác cắn gối, Kính vàng nhanh chóng móc viên đạn ra, ngón tay Tịch Đăng lập tức bấm chặt vào lòng bàn tay.

Kính vàng ném đạn lên trên đĩa, thả lỏng một hơi, tang thi chúng nó không giống nhân loại, thuốc của nhân loại căn bản vô dụng với chúng nó, tang thi bác sĩ chỉ có thể trám răng, hoặc là may tay chân lại, đối với vết thương quả thật không có biện pháp.

Tịch Đăng ngược lại có một bàn tay vàng cực lớn, chính là nướt bọt của nó, nhưng lần này nó bị thương sau lưng, làm sao mà liếm được? Nó lần này chỉ có thể chờ đợi vết thương từ từ khép lại, đây cũng là điểm khác biệt đáng mừng của cơ thể nó, nếu như là những tang thi khác, cũng chỉ có thể để nguyên cái lỗ như vậy.

Tịch Đăng chờ đau đớn giảm bớt, buông gối ra, nghiêng đầu qua nhìn chằm chằm Kính vàng.

Kính vàng đọc hiểu ý tứ trong mắt Tịch Đăng, “Lão đại, ngươi muốn đi đoạt hắn lại?” Nhìn thấy Tịch Đăng gật đầu, nó lập tức liền phản đối, “Không được, ta không đồng ý, lão đại, ngươi xem ngươi từ khi gặp phải hắn bị thương bao nhiêu lần, ăn uống quan trọng như vậy sao?”

Kết quả Tịch Đăng còn gật đầu biểu thị ăn thật sự rất quan trọng, Kính vàng lần đầu tiên muốn phạm thượng, bắt Tịch Đăng tới đánh một trận, bất quá đáng tiếc duy nhất chính là, nó đánh không lại.

Chúng nó lúc trước đấu với vai chính công có thể xem như là thắng, bởi đám tang thi đều biết không thể giết chết vai chính công Vinh Vũ, Vinh Vũ thành một trong số ít những người sống sót, nhóm tang thi cố tình mở đường cho Vinh Vũ lái xe chạy trốn, thế nhưng Tịch Đăng không nghĩ tới, lúc Vinh Vũ lái xe đột phá vòng tang thi, cư nhiên kéo vai chính thụ Tạ Tuyết Chu đang đứng bên cạnh lên xe.

Tịch Đăng muốn đuổi theo, nhưng vết thương do súng gây ra sau lưng đau đến mức trước mắt biến thành màu đen. Tịch Đăng không nhịn được oán trách trong lòng, bàn tay vàng mở to như vậy cũng chẳng có ưu thế gì hơn, hệ số đau đớn cơ hồ tăng gấp mấy lần so với những tang thi, mà tang thi thì lại không cảm nhận được đau đớn.

Tang thi vương của chúng ta rốt cuộc chiếm được ba xe đồ ăn, thế nhưng lỡ đánh mất đầu bếp nhỏ của nó rồi.

Cho nên, để cho vai chính thụ nấu ăn cho mình cả đời, thật sự cũng không phải nhiệm vụ dễ dàng.

Tịch Đăng từ trên giường bò lên, Vinh Vũ lần này mang theo Tạ Tuyết Chu đi, tuy rằng so với nội dung vở kịch có chút quá muộn, thế nhưng, Vinh Vũ nhất định là sẽ đem Tạ Tuyết Chu mang về căn cứ của nhân loại, hơn nữa căn cứ trong nội dung vở kịch cách nơi này cũng không quá xa. Chúng nó một đám tang thi kỳ quái như vậy trải qua sự kiện cướp đồ ăn lần này cũng sẽ mang đến một sự chú ý cực lớn từ nhân loại.

Phải có một biện pháp thật hoàn mỹ mới được.

Phiêu dật lúc này đẩy cửa tiến vào, nhìn xuống tang thi vương các hạ lần đầu tiên để lộ một chút cảnh “xuân”, trong mắt thế nhưng không có quá nhiều kinh ngạc.

“Lão đại, tang thi hy sinh đã chôn xong.”

Tịch Đăng gật đầu, ngoắc tay với Phiêu dật, kêu nó ngồi xuống bên cạnh Kính vàng, tiện thể ra hiệu Kính vàng nói cho Phiêu dật ý nghĩ của nó.

Phiêu dật đầu tiên là phản đối, nhưng tang thi vương khư khư cố chấp quyết tâm đoạt lại đầu bếp của mình, đồng thời bày tỏ tự mình đi.

Kính vàng cùng Phiêu dật liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy lão đại của mình điên rồi.

“Lão đại một mình ngươi làm sao có thể đoạt được người? Đây là vai chính công, lúc này phỏng chừng đã vào một trong những căn cứ nhân loại gần đây rồi.”

Tịch Đăng nở nụ cười, thân thủ cởi băng vải trên mặt.

Nó đã nghĩ kỹ rồi, trà trộn vào, sau đó cướp người đi.

Nó không muốn tấn công vai chính công, miễn cho đám tiểu đệ của mình phải hy sinh, tuy rằng chúng nó không có ưu điểm gì, bình thường cũng hay thích nội chiến làm nó mất mặt, nhưng chúng nó là tiểu đệ của mình, sao có thể để cho người khác bắt nạt! ———

“Tên?” Người phụ trách đăng ký không ngẩng đầu lên, gần đây người muốn vào căn cứ ngày càng nhiều, hắn bận muốn xỉu.

Nhưng chờ nửa ngày vẫn không có âm thanh truyền đến, liền có chút tức giận ngẩng đầu, lại đối diện với một đôi mắt đen như mực, chủ nhân đôi mắt mang một cái khẩu trang, nhưng nhìn phần da lộ ra, cũng biết người này lớn lên không hề tầm thường.

Mặt mày như sơn thủy họa gây nên cảm giác thoải mái, sóng nước lưu chuyển trong mắt đẹp không sao tả xiết.

Hắn sửng sốt một chút, chờ hoàn hồn mới dùng bút gõ bàn một cái nói, “Tên ngươi là gì?”

Người kia lại trực tiếp đưa mẫu đăng ký cùng bút trong tay qua, viết xuống tên mình.

Hắn vốn chuẩn bị phát hỏa, thế nhưng người kia viết xong, chỉ chỉ miệng mình, sau đó lắc đầu.

Hóa ra là người câm.

Chẳng biết vì sao, trong lòng hắn có chút tiếc nuối, ngữ khí tốt hơn mấy phần, “Muốn vào ở căn cứ chúng ta phải có tinh thạch, nếu là tinh hạch cấp thấp, một tháng cần có mười khối.”

Đối phương nghe được, liền thân thủ móc trong túi ra, vừa vặn mười khối tinh thạch thông thường.

Hắn liền cúi đầu viết, “Một tháng đúng không, nếu muốn ở thêm, phải trước hai ngày tới đây giao tinh thạch.” Hắn đưa cho đối phương một cái chìa khóa, “Đây là chìa khóa của ngươi, ngươi vào đi, bên trong sẽ có người dẫn ngươi đi tới phòng.”

Chờ người kia tiếp nhận chìa khóa, hắn cầm lấy tờ giấy kia, “Tịch —— Đăng, tên gọi như vậy sao? Đáng tiếc không thể nói chuyện, thực sự là đáng tiếc, bất quá tay thật lạnh a a.” Hắn nhớ lại xúc cảm lúc đụng tới tay người tên là Tịch Đăng kia, liền lắc lắc đầu, xem ra thân thể không được tốt, tháng sau có thể không ở lại được, giao tinh hạch cũng là miễn cưỡng đủ.

Hắn giương giọng gọi: “Người tiếp theo.”

Trà trộn tiến vào đương nhiên là Tịch Đăng, nó mang khẩu trang đi theo sau người dẫn đường.

Ngày ấy, nó tháo băng ra hết, dọa nhóm tang thi của mình giật nảy mình, thậm chí ôm chân nó gào khóc, nói lão đại nhà mình sao lại trở nên xấu xí như vậy.

Kính vàng cùng Phiêu dật đều ở bên cạnh yên lặng không nói, là những người đầu tiên chứng kiến chân dung lão đại nhà mình cả hai đã vô cùng kinh sợ, sau đó thu lại tâm tình, tiếp nhận bề ngoài lão đại nhà mình cư nhiên lại giống nhân loại.

Tịch Đăng tuy rằng không thèm để ý, nhưng bị tang thi ôm đùi giả khóc nửa giờ cũng phiền muốn chết, trực tiếp đạp, sau đó liền động trúng vết thương…

Lần này, không cần Tịch Đăng đạp, đám tang thi tự xông vào đánh.

Tịch Đăng vì muốn thuận lợi lẻn vào, lén lút tìm tang thi bác sĩ san bằng răng nanh, tang thi bác sĩ biết được yêu cầu của Tịch Đăng, kinh ngạc rất lâu, luôn mãi dò hỏi: “Ngươi thật sự muốn san bằng răng nanh?”

Tịch Đăng gật đầu.

Bác sĩ thở dài, “Ngươi phải biết răng nanh là vũ khí công kích quan trọng nhất của tang thi, ngươi san bằng hàm răng của mình, sau này lấy cái gì đi đánh nhau? Thiệt thòi ngươi còn là một tang thi vương, nhìn Răng nanh tang thi vương kia, mỗi tuần đều đến chỗ ta tu sửa hàm răng.”

Tịch Đăng yên lặng giơ ra nắm đấm, biểu thị bản thân dựa vào nắm đấm không dựa vào hàm răng.

Bác sĩ vốn đang chuẩn bị khuyên Tịch Đăng, nhìn thấy Tịch Đăng đã hơi nheo mắt, lập tức không tốn hơn thừa lời nữa.

Đám tiểu đệ biết lão đại nhà mình vì muốn trà trộn vào căn cứ nhân loại mà đem hàm răng của mình đi san bằng, lúc này thật muốn làm ầm lên.

Tịch Đăng xưa nay đi trên con đường bạo quân, đối với dân chúng ầm ĩ tạo phản này, nó đành lựa chọn một biện pháp khác, chờ vết thương trên lưng đã khép lại, liền lén lút trốn đi.

Lúc đám tiểu đệ phát hiện ra, Tịch Đăng đã đi tới cửa căn cứ, đồng thời thuận lợi thông qua kiểm tra.

Vì sợ nhân loại phát hiện ra nó không có hô hấp, nên đã cố ý đeo khẩu trang, sợ người khác chạm được da thịt quá mức băng lãnh của nó, nên đã mặc áo tay dày, vì muốn trà trộn tốt hơn, nó ăn mặc như học sinh, bỏ qua cả đôi giày da nó yêu thích.

Tịch Đăng rũ mắt, không dám nhìn xung quanh, một tang thi trà trộn vào bên trong một đám nhân loại, cảm giác này thật cmn kích thích.

Bất quá Tịch Đăng vẫn khiến cho người khác chú ý.

“Ai, người phía trước dừng một chút.”

Tịch Đăng hoàn toàn coi như không nghe, nơi này nhiều người như vậy, nhất định cũng không phải đang kêu nó.

Thế nhưng khi nó phát hiện đằng sau có một gợn sóng, liền hướng sang bên cạnh một bước, khiến cho bàn tay đang muốn vỗ vai nó trực tiếp rơi vào khoảng không.

Người kia là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt bình thường, làn da hơi ngăm, nhìn thấy Tịch Đăng cư nhiên tránh khỏi, sửng sốt một chút.

Tịch Đăng tiếp tục đi về phía trước, thiếu niên kia phản ứng lại, trực tiếp đi tới trước mặt Tịch Đăng, chặn đường đi của Tịch Đăng lại.

“Này, ta gọi ngươi sao ngươi không dừng lại?” Hắn trên dưới đánh giá Tịch Đăng, thần sắc mang theo một tia ngạo mạn, “Ta nói, thân thủ ngươi không tệ a, có hứng thú gia nhập ta vào đội ngũ của ta không? Đội ngũ ta mấy ngày trước có người hy sinh, ngươi có dị năng gì?”

Tịch Đăng lắc đầu, muốn né ra đi tiếp. Người dẫn đường cũng phát hiện Tịch Đăng bị người ngăn lại, đứng cách đó không xa chờ nó.

Nhưng thiếu niên kia không phải người dễ dàng buông tha, hắn thân thủ đi bắt Tịch Đăng, Tịch Đăng lại một lần nữa tránh được.

Thiếu niên trong mắt hiện ra hứng thú, thân thủ của hắn không tính yếu, thế nhưng gia hỏa kỳ quái trước mắt này thậm chí tránh khỏi tay hắn những hai lần. Vốn đã chú ý tới người nọ lúc người nọ đăng ký, nhìn thấy đống tinh hạch người nọ tội nghiệp bày trên bàn, đã nghĩ có nên giúp đỡ, kéo người này vào trong đội ngũ của mình hay không.

Nào biết, nguyên lai mình còn đào được một bảo vật.

Thiếu niên nở nụ cười, đôi mắt nhìn chằm chặp Tịch Đăng.

“Này, gia hỏa kỳ quái, đội ngũ chúng ta rất mạnh, ngươi thật sự không cân nhắc gia nhập?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện