Bàn luận làm thế nào đánh đuổi được mấy pháo hôi công khác, thành công trở thành chính quy công.
Bước thứ hai là triển phát triển mị lực của mình.
Tịch Đăng nghiêng nghiêng nằm trên giường nhỏ trên xe ngựa, chăn mỏng che lại nửa người dưới, cầm quyển sách trong tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lật sách.
Triệu Vu Quy cũng cầm một quyển sách đọc, là võ công tâm pháp, xem được một lúc lâu, không nhịn được chậm rãi xoay người, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Tịch Đăng cũng đang đọc sách, vì vậy hiếu kỳ nhìn qua.
“A Tịch, ngươi đang đọc gì vậy?”
Tịch Đăng hơi nhíu mày, ngón tay lật lật một chút, Triệu Vu Quy liền theo phương hướng ngón tay mà nhìn xuống, mặt lặp tức ửng đỏ, thân thủ đẩy Tịch Đăng một chút: “Ngươi vì sao lại xem loại sách này?”
Tịch Đăng a một tiếng: “Có sao đâu, ta đang tuổi huyết khí phương cương, xem một chút cũng là chuyện bình thường mà.”
Nhưng loại sách này rõ ràng là… Triệu Vu Quy chỉ có thể nói thầm trong lòng.
Đột nhiên màn xe bị kéo lên, một gương mặt diễm lệ xuất hiện trước mặt hai người Tịch Đăng.
Phượng Hòa nhìn thấy hai người bọn họ ở gần nhau như vậy, theo bản năng nhíu mày: “Chúng ta nghỉ ngơi ở nơi này, nếu tiếp tục đi, xí nữa phải ngủ ngoài trời ngoại thành.”
Tịch Đăng tùy ý bỏ sách xuống, ngồi dậy nói: “Vậy thì mau chóng vào thành, tiểu gia mới không muốn cùng loại người như ngươi ngủ ngoài trời.”
Triệu Vu Quy ngồi bên cạnh, thừa dịp Tịch Đăng không chú ý, lén lút lấy đi quyển sách kia.
Phượng Hòa nghe Tịch Đăng nói, vốn định cãi nhau, thế nhưng nhìn thấy động tác của Triệu Vu Quy sau liền ngẩn người một chút.
Triệu Vu Quy nhanh chóng giấu sách trong ngực mình, sau đó híp mắt cười với Phượng Hòa.
Được người mình yêu ôn nhu đối đãi Phượng Hòa lập tức lâng lâng, ngay cả tiểu quỷ bên cạnh cũng trở nên được hơn rất nhiều.
Triệu Vu Quy giấu kỹ sách, liền nói: “A Tịch, ngươi vì sao lại hay cãi nhau với Phượng Hòa a?”
Tịch Đăng hừ một tiếng: “Cái tên này thích một người, chuyện này làm ta rất khó chịu.” Nói xong, nhìn Triệu Vu Quy một cái.
Triệu Vu Quy hơi chớp mắt, nhìn về phía Phượng Hòa: “Phượng Hòa, ngươi thích một người?”
Cho tới tận lúc này, nhóm pháo hôi công kia cũng chưa thể hiện tình cảm với Triệu Vu Quy, mà Triệu Vu Quy ngoại trừ đối với tình cảm có chút trì độn, hơn nữa trái tim đều trên người Tịch Đăng, căn bản không chú ý tới những động tác mờ ám của những người bạn tốt kia, đã vượt qua tình bằng hữu.
Gương mặt xinh đẹp của Phượng Hòa lập tức ửng đỏ, hắn há mồm không biết là xấu hổ hay là tức giận lắp ba lắp bắp nói với Tịch Đăng một chữ “Ngươi”, sau đó soạt một tiếng liền đi ra ngoài.
A! Tiện nhân kia cư nhiên nói ra như vậy! Thật là! Quá phận!
Triệu Vu Quy không hiểu gì hết, cho đến khi nhìn thấy khóe miệng Tịch Đăng hơi giương, mới cảm thấy không đúng lắm, lúc nãy Phượng Hòa có hướng về phía Tịch Đăng nói một chữ “Ngươi”. Thường ngày Phượng Hòa với Tịch Đăng vốn không hợp nhau, nhìn thấy mình nằm một chỗ với Tịch Đăng liền dễ dàng tức giận, chẳng lẽ… Chẳng lẽ Phượng Hòa thích Tịch Đăng? Triệu Vu Quy kết luận xong, tự dọa mình hết hồn. Sau đó cẩn thận nghĩ lại, nếu Phượng Hòa thích Tịch Đăng, lần trước vì sao đối xử với Tịch Đăng như vậy, thích một người không phải là nên đối xử với người đó thật tốt hay sao?
Triệu Vu Quy ngây thơ cuối cùng khẳng định mình nghĩ quá nhiều rồi.
Tịch Đăng đột nhiên nói: “Sách của ta đâu mất rồi?”
Triệu Vu Quy nói: “Không biết a.”
Tịch Đăng nhìn quanh một vòng, sách một tiếng, sau khom lưng kéo hộc gỗ bên dưới chỗ ngồi ra.
Bên trong đều toàn là sách.
Tịch Đăng lấy một quyển bên trên, sau đó đẩy vào lại, không nhìn thấy ánh mắt Triệu Vu Quy sáng rực nhìn chằm chằm.
Sau khi vào thành, bọn họ trước tiên là tìm nhà trọ.
Tịch Đăng từ trong xe ngựa đi ra, nhìn thấy nhà trọ trước mắt liền ghét bỏ nhíu mày.
Cung Mịch Lăng nhảy xuống ngựa, đi tới bên cạnh Tịch Đăng, liếc nhìn một cái, liền trực tiếp tiến vào khách sạn.
Phượng Hòa cùng Tả Viên Chi hai bên trái phải đứng bên cạnh Triệu Vu Quy, giống như hai bảo vệ. Phượng Hòa nói với Triệu Vu Quy: “Vu Quy, chúng ta mau vào đi.”
Triệu Vu Quy đương nhiên đoán được phản ứng Tịch Đăng, vì vậy liền nói: “Phượng Hòa, xung quanh đây có nhà trọ nào tốt hơn không? Ta sợ A Tịch ở không quen.”
Tả Viên Chi ở bên cạnh ôn thanh nói: “Những nơi tốt nhất trong thành đều đã đầy khách, có lẽ mọi người nghe tin bảo vật, đều nhất loạt hướng về tây bắc.”
Triệu Vu Quy thở dài: “Nếu ta không bị hạ cổ độc thì tốt rồi, sẽ không liên lụy tới các ngươi.”
Vừa định nói không sao hai người liền nghe được Triệu Vu Quy nói tiếp: “Đặc biệt là A Tịch, A Tịch không biết võ công, mỗi ngày đều khổ cực như vậy.”
Phượng Hòa: Ha ha, tên này mỗi ngày chỉ cần ngồi xe ngựa, khổ cực cái gì.
Tả Viên Chi: Đêm nay lại tiếp tục cho thuốc vào bữa ăn.
Tịch Đăng nghiêng đầu qua chỗ khác: “Các ngươi đang nói thầm gì đó? Còn có nhà trọ này là thế nào?”
Triệu Vu Quy đem lời giải thích của Tả Viên Chi một lần nữa nói lại cho Tịch Đăng.
Tịch Đăng sau khi nghe xong, xoa trán một bộ bất đắc dĩ đi vào.
“Lão bản, năm phòng hảo hạng.”
Lão bản hớn hở nói: “Thật không tiện, khách quan, chỉ có ba gian phòng.”
Cung Mịch Lăng đứng bên cạnh, cúi đầu nghịch ngọc thạch trong tay.
Triệu Vu Quy theo sát phía sau, tự nhiên nghe được lời lão bản, nhìn thấy bộ dáng Tịch Đăng càng thêm không vui, vội vàng nói: “Ba gian, A Tịch ngươi một mình một gian, ta cùng hai người bọn họ một gian là được.”
Tịch Đăng trừng Triệu Vu Quy: “Không được.”
Triệu Vu Quy nói: “Nhưng là…”
“Không có nhưng gì hết.” Tịch Đăng ném tiền cho lão bản: “Ba gian thì ba gian, Vu Quy một mình một gian, ta…”
Tịch Đăng liếc một cái về phía Cung Mịch Lăng bên cạnh: “Ta cùng một gian với hắn là được.”
Triệu Vu Quy vừa định nói gì liền trực tiếp bị Tịch Đăng che miệng, lông mày Tịch Đăng giương lên, trên gương mặt anh tuấn lộ ra biểu tình hung tợn: “Đừng nói nhiều nữa, như đàn bà.”
Triệu Vu Quy hết cách, vốn là muốn cùng Tịch Đăng trụ một gian, mà nếu nói thế này, mọi người đều sẽ phản đối, ai một mình một gian là một vấn đề.
Vì vậy vấn đề giải quyết xong, Triệu Vu Quy một mình một gian, Tịch Đăng cùng Cung Mịch Lăng một gian, Tả Viên Chi cùng Phượng Hòa một gian.
Triệu Vu Quy đứng trước mặt Tịch Đăng, đôi mắt rưng rưng: “A Tịch, ngươi không muốn ở cùng ta.”
Tịch Đăng nói: “Ngươi ở sát vách ta.”
“Nhưng vậy cũng rất xa.” Triệu Vu Quy tội nghiệp nhìn Tịch Đăng.
Tịch Đăng nhéo mặt Triệu Vu Quy: “Được rồi, đừng nói nhảm, mau về ngủ.”
Bị nhéo đỏ mặt bé ngoan Triệu Vu Quy cảm thấy Tịch Đăng là người tốt với mình nhất trên thế gian này, chỉ có Tịch Đăng kêu hắn đi ngủ sớm, những người còn lại đều tới hỏi hắn đã ngủ hay chưa.
Triệu Vu Quy mặt đỏ bừng nghiêm túc nở nụ cười.
Tịch Đăng thấy Triệu Vu Quy rốt cục đi, quay người chuẩn bị vào phòng, liền đụng vào một bức tường thịt.
Gương mặt Tịch Đăng lập tức vặn vẹo: “Ngươi đứng đây làm gì? Cung Mịch Lăng.”
Cung Mịch Lăng lui về sau một bước, trong mắt không chút lay động: “Ta muốn xuống kêu tiểu nhị nấu nước, ngươi muốn tắm rửa không?”
Tịch Đăng xoa mũi, hờn dỗi trầm thấp nói: “Muốn.” Sau đó liền đưa tiền cho Cung Mịch Lăng: “Kêu tiểu nhị kia mua thùng tắm mới. Ân, còn có, ngươi giúp ta mang chăn trong xe ngựa lên đây đi.”
Cung Mịch Lăng không nhận lấy túi tiền kia, đi vòng qua Tịch Đăng.
Trong không trung truyền đến âm thanh Cung Mịch Lăng: “Thói quen tạo thành thói hư tật xấu.”
Tịch Đăng phẫn nộ, nhưng cũng không làm gì được Cung Mịch Lăng, liền tự mình đi một chuyến.
Sau khi tìm được tiểu nhị, Tịch Đăng trước tiên muốn nói về việc mua thùng tắm mới, mà tiểu nhị kia lại nói: “Khách quan ở phòng hai đúng không?”
Tịch Đăng nở nụ cười: “Không nhìn ra trí nhớ của tiểu nhị ngươi không sai.”
Tiểu nhị cười đáp: “Khách quan nếu ở phòng số hai, việc thùng tắm đã có một khách nhân khác nói tới.”
“Hả?” Tịch Đăng cau mày, lúc đi vào lại nhìn thấy Cung Mịch Lăng ôm chăn từ bên ngoài tiến vào.
Tiểu nhị ở bên cạnh nói: “Chính là vị khách nhân này, khách quan, xin hỏi ngài còn muốn mua không?”
Tịch Đăng phất tay: “Có người mua rồi, ta còn mua cái gì.” Sau đó liền kiêu ngạo như tiểu công ngẩng đầu ưỡn ngực khí vũ hiên ngang bước lên lầu thang trở về phòng.
Cung Mịch Lăng đương nhiên là chú ý tới, ánh mắt đen như mức lóe lên một tia không rõ.
Sau khi về phòng Tịch Đăng ngồi đợi một hồi, mới thấy Cung Mịch Lăng tiến vào. Tịch Đăng cũng không phải người không biết phân biệt, bước lên định lấy chăn trong tay Cung Mịch Lăng, thế nhưng Cung Mịch Lăng né một cái, tránh khỏi Tịch Đăng.
“Thương thế của ngươi còn chưa tốt, để ta làm đi.”
Tịch Đăng ôm ngực, biểu tình có chút kỳ quái nhìn Cung Mịch Lăng: “Ngươi hôm nay định làm gì vậy?”
Cung Mịch Lăng cũng không quay đầu lại, đi tới bên giường, thả chăn xuống: “Là Vu Quy nhờ ta.”
Tịch Đăng đầu tiên là nở nụ cười, sau đó lập tức đổi thành biểu tình đắc ý, còn đi tới bên cạnh Cung Mịch Lăng: “Cung Mịch Lăng, các ngươi lấy danh nghĩa bạn tốt, ở bên cạnh cũng đủ lâu, nhưng Vu Quy vĩnh viễn sẽ chỉ thích một mình ta, các ngươi vẫn nên sớm chết tâm đi, quay đầu là bờ.”
Cung Mịch Lăng trải chăn ra, nói một tiếng, thanh âm vẫn như cũ, không có nửa phần dao động: “Vạn sự khó liệu, Tịch Đăng.”
Tịch Đăng hừ một tiếng, đi ra, lấy sách từ trong ngực ra, ngồi trước bàn tiếp tục xem.
Bất quá, quyển sách lúc trước biến đi đâu?
Căn phòng cách vách.
Triệu Vu Quy mặt đỏ bừng lật sách, bị ngôn ngữ bộc trực cùng với tình tiết rõ ràng trong sách làm thẹn thùng, ôm lấy mắt.
Bất quá, đợi đến khi hắn đọc được chuyện sau khi công tử ca không rành thế sự vốn không hợp với võ lâm thiếu hiệp cùng nhau phá được miếu thần, nhất thời mặt liền thay đổi, sách lập tức bị nắm chặt.
Triệu Vu Quy oán giận đứng lên ném mạnh sách lên sàn, tự nhủ: “Công tử kia rõ ràng là một đôi với thanh mai trúc mã của mình, sao lại không biết xấu hổ ở cùng một chỗ với võ lâm thiếu hiệp, thực sự là… Thực sự là thời thế đổi thay, kia… Thiếu hiệp hơi quá đáng.”
Nói xong, Triệu Vu Quy liền vứt sách lên giường ngủ.
Tiểu kịch trường:
Đạo diễn: Xin hỏi vai nam chính, ngươi ngủ cùng một phòng với tình địch, tâm tình thế nào?
Tịch Đăng: Đừng nói chuyện, hôn ta.
(Đạo diễn quay đầu kêu Cung Mịch Lăng lại.)
Cung Mịch Lăng: Có chuyện gì?
Tịch Đăng: Đừng nói chuyện, hôn ta.
Cung Mịch Lăng: Ân. (sau đó trực tiếp đè Tịch Đăng lại, chỉ nghe âm thanh a a a.)
Đại gia, chào buổi sáng ~ muốn ăn điểm tâm?
Bước thứ hai là triển phát triển mị lực của mình.
Tịch Đăng nghiêng nghiêng nằm trên giường nhỏ trên xe ngựa, chăn mỏng che lại nửa người dưới, cầm quyển sách trong tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lật sách.
Triệu Vu Quy cũng cầm một quyển sách đọc, là võ công tâm pháp, xem được một lúc lâu, không nhịn được chậm rãi xoay người, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Tịch Đăng cũng đang đọc sách, vì vậy hiếu kỳ nhìn qua.
“A Tịch, ngươi đang đọc gì vậy?”
Tịch Đăng hơi nhíu mày, ngón tay lật lật một chút, Triệu Vu Quy liền theo phương hướng ngón tay mà nhìn xuống, mặt lặp tức ửng đỏ, thân thủ đẩy Tịch Đăng một chút: “Ngươi vì sao lại xem loại sách này?”
Tịch Đăng a một tiếng: “Có sao đâu, ta đang tuổi huyết khí phương cương, xem một chút cũng là chuyện bình thường mà.”
Nhưng loại sách này rõ ràng là… Triệu Vu Quy chỉ có thể nói thầm trong lòng.
Đột nhiên màn xe bị kéo lên, một gương mặt diễm lệ xuất hiện trước mặt hai người Tịch Đăng.
Phượng Hòa nhìn thấy hai người bọn họ ở gần nhau như vậy, theo bản năng nhíu mày: “Chúng ta nghỉ ngơi ở nơi này, nếu tiếp tục đi, xí nữa phải ngủ ngoài trời ngoại thành.”
Tịch Đăng tùy ý bỏ sách xuống, ngồi dậy nói: “Vậy thì mau chóng vào thành, tiểu gia mới không muốn cùng loại người như ngươi ngủ ngoài trời.”
Triệu Vu Quy ngồi bên cạnh, thừa dịp Tịch Đăng không chú ý, lén lút lấy đi quyển sách kia.
Phượng Hòa nghe Tịch Đăng nói, vốn định cãi nhau, thế nhưng nhìn thấy động tác của Triệu Vu Quy sau liền ngẩn người một chút.
Triệu Vu Quy nhanh chóng giấu sách trong ngực mình, sau đó híp mắt cười với Phượng Hòa.
Được người mình yêu ôn nhu đối đãi Phượng Hòa lập tức lâng lâng, ngay cả tiểu quỷ bên cạnh cũng trở nên được hơn rất nhiều.
Triệu Vu Quy giấu kỹ sách, liền nói: “A Tịch, ngươi vì sao lại hay cãi nhau với Phượng Hòa a?”
Tịch Đăng hừ một tiếng: “Cái tên này thích một người, chuyện này làm ta rất khó chịu.” Nói xong, nhìn Triệu Vu Quy một cái.
Triệu Vu Quy hơi chớp mắt, nhìn về phía Phượng Hòa: “Phượng Hòa, ngươi thích một người?”
Cho tới tận lúc này, nhóm pháo hôi công kia cũng chưa thể hiện tình cảm với Triệu Vu Quy, mà Triệu Vu Quy ngoại trừ đối với tình cảm có chút trì độn, hơn nữa trái tim đều trên người Tịch Đăng, căn bản không chú ý tới những động tác mờ ám của những người bạn tốt kia, đã vượt qua tình bằng hữu.
Gương mặt xinh đẹp của Phượng Hòa lập tức ửng đỏ, hắn há mồm không biết là xấu hổ hay là tức giận lắp ba lắp bắp nói với Tịch Đăng một chữ “Ngươi”, sau đó soạt một tiếng liền đi ra ngoài.
A! Tiện nhân kia cư nhiên nói ra như vậy! Thật là! Quá phận!
Triệu Vu Quy không hiểu gì hết, cho đến khi nhìn thấy khóe miệng Tịch Đăng hơi giương, mới cảm thấy không đúng lắm, lúc nãy Phượng Hòa có hướng về phía Tịch Đăng nói một chữ “Ngươi”. Thường ngày Phượng Hòa với Tịch Đăng vốn không hợp nhau, nhìn thấy mình nằm một chỗ với Tịch Đăng liền dễ dàng tức giận, chẳng lẽ… Chẳng lẽ Phượng Hòa thích Tịch Đăng? Triệu Vu Quy kết luận xong, tự dọa mình hết hồn. Sau đó cẩn thận nghĩ lại, nếu Phượng Hòa thích Tịch Đăng, lần trước vì sao đối xử với Tịch Đăng như vậy, thích một người không phải là nên đối xử với người đó thật tốt hay sao?
Triệu Vu Quy ngây thơ cuối cùng khẳng định mình nghĩ quá nhiều rồi.
Tịch Đăng đột nhiên nói: “Sách của ta đâu mất rồi?”
Triệu Vu Quy nói: “Không biết a.”
Tịch Đăng nhìn quanh một vòng, sách một tiếng, sau khom lưng kéo hộc gỗ bên dưới chỗ ngồi ra.
Bên trong đều toàn là sách.
Tịch Đăng lấy một quyển bên trên, sau đó đẩy vào lại, không nhìn thấy ánh mắt Triệu Vu Quy sáng rực nhìn chằm chằm.
Sau khi vào thành, bọn họ trước tiên là tìm nhà trọ.
Tịch Đăng từ trong xe ngựa đi ra, nhìn thấy nhà trọ trước mắt liền ghét bỏ nhíu mày.
Cung Mịch Lăng nhảy xuống ngựa, đi tới bên cạnh Tịch Đăng, liếc nhìn một cái, liền trực tiếp tiến vào khách sạn.
Phượng Hòa cùng Tả Viên Chi hai bên trái phải đứng bên cạnh Triệu Vu Quy, giống như hai bảo vệ. Phượng Hòa nói với Triệu Vu Quy: “Vu Quy, chúng ta mau vào đi.”
Triệu Vu Quy đương nhiên đoán được phản ứng Tịch Đăng, vì vậy liền nói: “Phượng Hòa, xung quanh đây có nhà trọ nào tốt hơn không? Ta sợ A Tịch ở không quen.”
Tả Viên Chi ở bên cạnh ôn thanh nói: “Những nơi tốt nhất trong thành đều đã đầy khách, có lẽ mọi người nghe tin bảo vật, đều nhất loạt hướng về tây bắc.”
Triệu Vu Quy thở dài: “Nếu ta không bị hạ cổ độc thì tốt rồi, sẽ không liên lụy tới các ngươi.”
Vừa định nói không sao hai người liền nghe được Triệu Vu Quy nói tiếp: “Đặc biệt là A Tịch, A Tịch không biết võ công, mỗi ngày đều khổ cực như vậy.”
Phượng Hòa: Ha ha, tên này mỗi ngày chỉ cần ngồi xe ngựa, khổ cực cái gì.
Tả Viên Chi: Đêm nay lại tiếp tục cho thuốc vào bữa ăn.
Tịch Đăng nghiêng đầu qua chỗ khác: “Các ngươi đang nói thầm gì đó? Còn có nhà trọ này là thế nào?”
Triệu Vu Quy đem lời giải thích của Tả Viên Chi một lần nữa nói lại cho Tịch Đăng.
Tịch Đăng sau khi nghe xong, xoa trán một bộ bất đắc dĩ đi vào.
“Lão bản, năm phòng hảo hạng.”
Lão bản hớn hở nói: “Thật không tiện, khách quan, chỉ có ba gian phòng.”
Cung Mịch Lăng đứng bên cạnh, cúi đầu nghịch ngọc thạch trong tay.
Triệu Vu Quy theo sát phía sau, tự nhiên nghe được lời lão bản, nhìn thấy bộ dáng Tịch Đăng càng thêm không vui, vội vàng nói: “Ba gian, A Tịch ngươi một mình một gian, ta cùng hai người bọn họ một gian là được.”
Tịch Đăng trừng Triệu Vu Quy: “Không được.”
Triệu Vu Quy nói: “Nhưng là…”
“Không có nhưng gì hết.” Tịch Đăng ném tiền cho lão bản: “Ba gian thì ba gian, Vu Quy một mình một gian, ta…”
Tịch Đăng liếc một cái về phía Cung Mịch Lăng bên cạnh: “Ta cùng một gian với hắn là được.”
Triệu Vu Quy vừa định nói gì liền trực tiếp bị Tịch Đăng che miệng, lông mày Tịch Đăng giương lên, trên gương mặt anh tuấn lộ ra biểu tình hung tợn: “Đừng nói nhiều nữa, như đàn bà.”
Triệu Vu Quy hết cách, vốn là muốn cùng Tịch Đăng trụ một gian, mà nếu nói thế này, mọi người đều sẽ phản đối, ai một mình một gian là một vấn đề.
Vì vậy vấn đề giải quyết xong, Triệu Vu Quy một mình một gian, Tịch Đăng cùng Cung Mịch Lăng một gian, Tả Viên Chi cùng Phượng Hòa một gian.
Triệu Vu Quy đứng trước mặt Tịch Đăng, đôi mắt rưng rưng: “A Tịch, ngươi không muốn ở cùng ta.”
Tịch Đăng nói: “Ngươi ở sát vách ta.”
“Nhưng vậy cũng rất xa.” Triệu Vu Quy tội nghiệp nhìn Tịch Đăng.
Tịch Đăng nhéo mặt Triệu Vu Quy: “Được rồi, đừng nói nhảm, mau về ngủ.”
Bị nhéo đỏ mặt bé ngoan Triệu Vu Quy cảm thấy Tịch Đăng là người tốt với mình nhất trên thế gian này, chỉ có Tịch Đăng kêu hắn đi ngủ sớm, những người còn lại đều tới hỏi hắn đã ngủ hay chưa.
Triệu Vu Quy mặt đỏ bừng nghiêm túc nở nụ cười.
Tịch Đăng thấy Triệu Vu Quy rốt cục đi, quay người chuẩn bị vào phòng, liền đụng vào một bức tường thịt.
Gương mặt Tịch Đăng lập tức vặn vẹo: “Ngươi đứng đây làm gì? Cung Mịch Lăng.”
Cung Mịch Lăng lui về sau một bước, trong mắt không chút lay động: “Ta muốn xuống kêu tiểu nhị nấu nước, ngươi muốn tắm rửa không?”
Tịch Đăng xoa mũi, hờn dỗi trầm thấp nói: “Muốn.” Sau đó liền đưa tiền cho Cung Mịch Lăng: “Kêu tiểu nhị kia mua thùng tắm mới. Ân, còn có, ngươi giúp ta mang chăn trong xe ngựa lên đây đi.”
Cung Mịch Lăng không nhận lấy túi tiền kia, đi vòng qua Tịch Đăng.
Trong không trung truyền đến âm thanh Cung Mịch Lăng: “Thói quen tạo thành thói hư tật xấu.”
Tịch Đăng phẫn nộ, nhưng cũng không làm gì được Cung Mịch Lăng, liền tự mình đi một chuyến.
Sau khi tìm được tiểu nhị, Tịch Đăng trước tiên muốn nói về việc mua thùng tắm mới, mà tiểu nhị kia lại nói: “Khách quan ở phòng hai đúng không?”
Tịch Đăng nở nụ cười: “Không nhìn ra trí nhớ của tiểu nhị ngươi không sai.”
Tiểu nhị cười đáp: “Khách quan nếu ở phòng số hai, việc thùng tắm đã có một khách nhân khác nói tới.”
“Hả?” Tịch Đăng cau mày, lúc đi vào lại nhìn thấy Cung Mịch Lăng ôm chăn từ bên ngoài tiến vào.
Tiểu nhị ở bên cạnh nói: “Chính là vị khách nhân này, khách quan, xin hỏi ngài còn muốn mua không?”
Tịch Đăng phất tay: “Có người mua rồi, ta còn mua cái gì.” Sau đó liền kiêu ngạo như tiểu công ngẩng đầu ưỡn ngực khí vũ hiên ngang bước lên lầu thang trở về phòng.
Cung Mịch Lăng đương nhiên là chú ý tới, ánh mắt đen như mức lóe lên một tia không rõ.
Sau khi về phòng Tịch Đăng ngồi đợi một hồi, mới thấy Cung Mịch Lăng tiến vào. Tịch Đăng cũng không phải người không biết phân biệt, bước lên định lấy chăn trong tay Cung Mịch Lăng, thế nhưng Cung Mịch Lăng né một cái, tránh khỏi Tịch Đăng.
“Thương thế của ngươi còn chưa tốt, để ta làm đi.”
Tịch Đăng ôm ngực, biểu tình có chút kỳ quái nhìn Cung Mịch Lăng: “Ngươi hôm nay định làm gì vậy?”
Cung Mịch Lăng cũng không quay đầu lại, đi tới bên giường, thả chăn xuống: “Là Vu Quy nhờ ta.”
Tịch Đăng đầu tiên là nở nụ cười, sau đó lập tức đổi thành biểu tình đắc ý, còn đi tới bên cạnh Cung Mịch Lăng: “Cung Mịch Lăng, các ngươi lấy danh nghĩa bạn tốt, ở bên cạnh cũng đủ lâu, nhưng Vu Quy vĩnh viễn sẽ chỉ thích một mình ta, các ngươi vẫn nên sớm chết tâm đi, quay đầu là bờ.”
Cung Mịch Lăng trải chăn ra, nói một tiếng, thanh âm vẫn như cũ, không có nửa phần dao động: “Vạn sự khó liệu, Tịch Đăng.”
Tịch Đăng hừ một tiếng, đi ra, lấy sách từ trong ngực ra, ngồi trước bàn tiếp tục xem.
Bất quá, quyển sách lúc trước biến đi đâu?
Căn phòng cách vách.
Triệu Vu Quy mặt đỏ bừng lật sách, bị ngôn ngữ bộc trực cùng với tình tiết rõ ràng trong sách làm thẹn thùng, ôm lấy mắt.
Bất quá, đợi đến khi hắn đọc được chuyện sau khi công tử ca không rành thế sự vốn không hợp với võ lâm thiếu hiệp cùng nhau phá được miếu thần, nhất thời mặt liền thay đổi, sách lập tức bị nắm chặt.
Triệu Vu Quy oán giận đứng lên ném mạnh sách lên sàn, tự nhủ: “Công tử kia rõ ràng là một đôi với thanh mai trúc mã của mình, sao lại không biết xấu hổ ở cùng một chỗ với võ lâm thiếu hiệp, thực sự là… Thực sự là thời thế đổi thay, kia… Thiếu hiệp hơi quá đáng.”
Nói xong, Triệu Vu Quy liền vứt sách lên giường ngủ.
Tiểu kịch trường:
Đạo diễn: Xin hỏi vai nam chính, ngươi ngủ cùng một phòng với tình địch, tâm tình thế nào?
Tịch Đăng: Đừng nói chuyện, hôn ta.
(Đạo diễn quay đầu kêu Cung Mịch Lăng lại.)
Cung Mịch Lăng: Có chuyện gì?
Tịch Đăng: Đừng nói chuyện, hôn ta.
Cung Mịch Lăng: Ân. (sau đó trực tiếp đè Tịch Đăng lại, chỉ nghe âm thanh a a a.)
Đại gia, chào buổi sáng ~ muốn ăn điểm tâm?
Danh sách chương