Đôi mắt của Nghiêm Hâm mở to, ánh mắt lướt qua lướt lại giữa Dương Xác và người y đang nắm tay. Dương Xác vốn đã trắng, nhưng bàn tay bị y nắm còn trắng hơn, giống như một nắm tuyết, lộ ra vẻ lành lạnh.
Từ cái nhìn đầu tiên, Nghiêm Hâm đã cảm thấy cậu ấy khác với người thường, sau khi quét qua dáng người của đối phương hắn ngay lập tức quyết định phải xuống tay.
“Dương Xác, cậu không nói giỡn chớ? Từ khi nào cậu có em họ thế?”
Nghiêm Hâm chưa từ bỏ ý định, nếu đối phương thực sự là em họ của Dương Xác, vậy thì hắn quả thực không có biện pháp xuống tay.
Mồ hôi đã ướt đẫm lưng Dương Xác, trong lòng y thầm mắng Nghiêm Hâm là một thằng ngốc, nhưng miệng lại nói, “Nó thực sự là em họ của tôi. Cậu ra ngoài trước đi, tôi có vài lời muốn nói với nó.”
Dương Xác vừa dứt lời, không biết vách ngăn nào phát ra tiếng rên cao vút. Tịch Đăng rút tay ra, cười như không cười nhìn bóng dáng Dương Xác, rồi nhìn sang Nghiêm Hâm, “Không phải ngươi muốn mời ta uống rượu à? Đi thôi.”
Nghiêm Hâm bị Tịch Đăng nhìn, lập tức đồng ý, hắn đẩy Dương Xác ra, mang Tịch Đăng ra ngoài. Dương Xác không thể nhìn bạn tốt của mình tự đưa vào miệng rắn, vội vàng đuổi theo.
Y không dám lao thẳng vào tách hai người ra, chỉ đành nhìn Nghiêm Hâm giống như thiếu nữ hoài xuân, làn da màu lúa mạch ửng đỏ.
“Tên tiếng Trung của em là Tịch Đăng à?”
Ngược lại, Tịch Đăng không nhìn Nghiêm Hâm, tầm mắt của cậu nhìn thẳng về phía trước. Con đường từ quán bar đến toilet khá dài và tối. Thi thoảng có một số cặp đôi ở chỗ này bắt đầu hôn, vừa đi vừa hôn cho đến tận mấy gian phòng ở trong toilet.
“Ừm.”
Nghiêm Hâm lại hỏi, “Em tới một mình sao? Lái xe tới?”
Tịch Đăng liếc nhìn hắn, rồi vươn những ngón tay đè xuống môi Nghiêm Hâm. Cậu chẳng nói lời nào, nhưng Nghiêm Hâm lại bùm một phát, đỏ mặt từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu vì hành động của Tịch Đăng.
Dương Xác thấy tất cả những hành vi đáng xấu hổ của Nghiêm Hâm, y chỉ muốn đi tới tát hắn một cái và hét lên, “Cậu bị ngu đấy à, nhìn đi, người trước mặt cậu không phải người!”
Sau khi thả ngón tay ra, Tịch Đăng lại cười khẽ một tiếng và lau ngón tay vừa chạm vào môi Nghiêm Hâm lên vai áo, “Ngươi thật đáng yêu.”
Trái cổ Nghiêm Hâm khẽ nhúc nhích, không nói nên lời. Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình thản của Tịch Đăng. Nghiêm Hâm đã từng gặp nhiều người đẹp trai, nhưng không ai trong số họ có những động tác giống như đối phương, chỉ một động tác, chỉ một ánh mắt, hắn đã không thể động đậy.
Dương Xác thấy thế, khẽ cắn răng vọt qua, ngăn chặn ánh mắt Tịch Đăng nhìn Nghiêm Hâm, thốt ra một câu.
“Ta…… Cá ở trong tủ lạnh.”
“Ta không thích ăn cá cũ, cũng không thích con mồi chạy trốn.”
Tịch Đăng lùi lại một bước, liếc nhìn Dương Xác rồi xoay người rời đi.
Dương Xác chộp lấy Nghiêm Hâm đang muốn đuổi theo, sắc mặt khó coi, “Cậu đuổi theo làm gì?”
Trái lại, Nghiêm Hâm nhìn Dương Xác một cách khó hiểu, “Dù sao đó là em họ của cậu, cậu có phải chọc giận cậu ấy rồi không? Cậu không biết em họ của cậu ở chỗ này giống như một con thỏ con đáng yêu, ai cũng muốn đến cắn một ngụm hết hả?”
Thỏ con? Rõ ràng là một con rắn máu lạnh.
Xem kích cỡ, nó có lẽ là một con trăn.
Dương Xác vẫn không chịu buông Nghiêm Hâm ra, “Nó không thích hợp với cậu, nó cũng không như cậu nói, tôi…… Em họ của tôi không phải vô hại với bất cứ ai đâu.”
Một người đàn ông chạm vào nó một cái, phải trả giá bằng một tay. Hành vi không sợ chết lúc nãy của Nghiêm Hâm, không biết sẽ phải trả giá bao nhiêu đại giới.
“Chúng ta đi thôi.” Dương Xác cân nhắc một lúc, quyết định mang Nghiêm Hâm rời đi trước.
Nghiêm Hâm cạn lời, “Dương Xác, nếu cậu nói em họ của cậu như thế, tớ cảm thấy ai ai cũng tốt hết đó, cậu muốn về thì về trước đi, tớ đưa cậu chìa khóa dự phòng.”
Sau khi nói xong, Nghiêm Hâm vội vã đuổi theo phương hướng Tịch Đăng biến mất.
***
Nghiêm Hâm trở lại sảnh trước, nhưng mất dấu thân ảnh của Tịch Đăng. Hắn nhìn quanh, vẫn không thấy cậu đâu. Không khỏi có chút thất vọng, liền đi đến quầy bar và gọi một ly rượu.
Mấy phút sau Dương Xác ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn thấy bộ dạng mất hồn mất vía của Nghiêm Hâm, vỗ vỗ vai hắn, “Nghiêm Hâm, nói thật với cậu, nó thực sự không thích hợp với cậu đâu, nó…… rất nguy hiểm.”
Nghiêm Hâm nhấp một ngụm rượu, “Tớ biết, nhưng em ấy thực sự là em họ của cậu à?”
Dương Xác trả lời một cách mơ hồ.
Bỗng người phục vụ bên cạnh y đột nhiên ai da một tiếng rồi nói thầm, “Ông chủ lại gây tai vạ cho nhóc con tốt nhà ai rồi.”
Khi Dương Xác và Nghiêm Hâm nghe thấy những lời này, họ không thể không quay đầu lại nhìn. Trong nháy mắt, cả hai đều có những biểu cảm vô cùng đặc sắc.
Nghiêm Hâm tức giận, “Hắn muốn chết à?”
Dương Xác sợ hãi, “Chắc là vậy.”
Nghiêm Hâm buông ly rượu xuống, nhìn Dương Xác, “Tớ muốn qua đó, cậu đi không?”
Dương Xác suy nghĩ một lúc, “Cùng nhau đi đi.”
Khi họ đi đến đó, người đàn ông đeo kính vàng đang nửa ôm người bên cạnh, đặt môi nói chuyện bên tai người kia, hắn vừa nói vừa kéo đối phương ra ngoài.
Khóe môi của người đàn ông kia hơi nhếch lên, Nghiêm Hâm và Dương Xác đều nghe được những lời bọn họ hỏi và đáp.
“Ngươi có giàu không? Tiền của ngươi có đủ để mua một cái bồn tắm lớn không?”
Nghiêm Hâm vội vàng gọi đối phương một tiếng, “Tịch Đăng.”
Người bị Nghiêm Hâm gọi hơi hơi nghiêng đầu liếc nhìn hắn, rồi thu hồi ánh mắt, nhìn vào người đàn ông nửa ôm chính mình, “Trả lời ta đi.”
“Bồn tắm? Em muốn mấy cái bể bơi?”
Người đàn ông trả lời Tịch Đăng xong, rồi nhìn thoáng qua Nghiêm Hâm và Dương Xác ở bên kia, “Em có quen bọn họ không?”
Tịch Đăng chỉ nhếch khóe môi, không trả lời câu hỏi này, mà nói, “Ta phải làm gì ngươi mới cho ta tiền?”
“Tiểu bằng hữu, em đừng nói trắng ra như vậy. Ở đây có quá nhiều người, lên xe tôi nói chuyện đi.” Người đàn ông quay đầu, lập tức liền có mấy người tiến lên chặn Dương Xác và Nghiêm Hâm lại.
Tịch Đăng đi theo người đàn ông kia ra ngoài, đến khi đi ra lề đường, cậu di chuyển vai, muốn hất bàn tay trên vai xuống, nhưng lại bị ôm càng chặt hơn.
“Em không muốn tiền à?”
Tịch Đăng nhìn hắn ta, chớp chớp mắt, “Có chứ, lên xe của ngươi là có thể lấy sao?”
Người đàn ông chợt sững người, sau đó cười, “Nếu em muốn làm điều đó trong xe vậy cũng được.” Hắn ta thậm chí còn đưa tay ra thân mật vuốt ve má Tịch Đăng, “Nhìn dáng vẻ chuyện gì cũng chưa từng trải, sao lại gấp như vậy?”
Tịch Đăng không né tránh, còn trả lại một nụ cười. Rõ ràng là một khuôn mặt cực kỳ bình thường, nhưng nụ cười của cậu lại làm người ta cảm thấy cực kỳ quyến rũ, mị hoặc từ trong xương cốt.
“Đương nhiên là ta đang gấp rồi. Xe của ngươi ở đâu?”
Mấy từ cuối cùng thanh âm phát ra đã cực kỳ nhẹ, ánh mắt nhìn đối phương dần dần trở nên sâu hơn.
Từ cái nhìn đầu tiên, Nghiêm Hâm đã cảm thấy cậu ấy khác với người thường, sau khi quét qua dáng người của đối phương hắn ngay lập tức quyết định phải xuống tay.
“Dương Xác, cậu không nói giỡn chớ? Từ khi nào cậu có em họ thế?”
Nghiêm Hâm chưa từ bỏ ý định, nếu đối phương thực sự là em họ của Dương Xác, vậy thì hắn quả thực không có biện pháp xuống tay.
Mồ hôi đã ướt đẫm lưng Dương Xác, trong lòng y thầm mắng Nghiêm Hâm là một thằng ngốc, nhưng miệng lại nói, “Nó thực sự là em họ của tôi. Cậu ra ngoài trước đi, tôi có vài lời muốn nói với nó.”
Dương Xác vừa dứt lời, không biết vách ngăn nào phát ra tiếng rên cao vút. Tịch Đăng rút tay ra, cười như không cười nhìn bóng dáng Dương Xác, rồi nhìn sang Nghiêm Hâm, “Không phải ngươi muốn mời ta uống rượu à? Đi thôi.”
Nghiêm Hâm bị Tịch Đăng nhìn, lập tức đồng ý, hắn đẩy Dương Xác ra, mang Tịch Đăng ra ngoài. Dương Xác không thể nhìn bạn tốt của mình tự đưa vào miệng rắn, vội vàng đuổi theo.
Y không dám lao thẳng vào tách hai người ra, chỉ đành nhìn Nghiêm Hâm giống như thiếu nữ hoài xuân, làn da màu lúa mạch ửng đỏ.
“Tên tiếng Trung của em là Tịch Đăng à?”
Ngược lại, Tịch Đăng không nhìn Nghiêm Hâm, tầm mắt của cậu nhìn thẳng về phía trước. Con đường từ quán bar đến toilet khá dài và tối. Thi thoảng có một số cặp đôi ở chỗ này bắt đầu hôn, vừa đi vừa hôn cho đến tận mấy gian phòng ở trong toilet.
“Ừm.”
Nghiêm Hâm lại hỏi, “Em tới một mình sao? Lái xe tới?”
Tịch Đăng liếc nhìn hắn, rồi vươn những ngón tay đè xuống môi Nghiêm Hâm. Cậu chẳng nói lời nào, nhưng Nghiêm Hâm lại bùm một phát, đỏ mặt từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu vì hành động của Tịch Đăng.
Dương Xác thấy tất cả những hành vi đáng xấu hổ của Nghiêm Hâm, y chỉ muốn đi tới tát hắn một cái và hét lên, “Cậu bị ngu đấy à, nhìn đi, người trước mặt cậu không phải người!”
Sau khi thả ngón tay ra, Tịch Đăng lại cười khẽ một tiếng và lau ngón tay vừa chạm vào môi Nghiêm Hâm lên vai áo, “Ngươi thật đáng yêu.”
Trái cổ Nghiêm Hâm khẽ nhúc nhích, không nói nên lời. Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình thản của Tịch Đăng. Nghiêm Hâm đã từng gặp nhiều người đẹp trai, nhưng không ai trong số họ có những động tác giống như đối phương, chỉ một động tác, chỉ một ánh mắt, hắn đã không thể động đậy.
Dương Xác thấy thế, khẽ cắn răng vọt qua, ngăn chặn ánh mắt Tịch Đăng nhìn Nghiêm Hâm, thốt ra một câu.
“Ta…… Cá ở trong tủ lạnh.”
“Ta không thích ăn cá cũ, cũng không thích con mồi chạy trốn.”
Tịch Đăng lùi lại một bước, liếc nhìn Dương Xác rồi xoay người rời đi.
Dương Xác chộp lấy Nghiêm Hâm đang muốn đuổi theo, sắc mặt khó coi, “Cậu đuổi theo làm gì?”
Trái lại, Nghiêm Hâm nhìn Dương Xác một cách khó hiểu, “Dù sao đó là em họ của cậu, cậu có phải chọc giận cậu ấy rồi không? Cậu không biết em họ của cậu ở chỗ này giống như một con thỏ con đáng yêu, ai cũng muốn đến cắn một ngụm hết hả?”
Thỏ con? Rõ ràng là một con rắn máu lạnh.
Xem kích cỡ, nó có lẽ là một con trăn.
Dương Xác vẫn không chịu buông Nghiêm Hâm ra, “Nó không thích hợp với cậu, nó cũng không như cậu nói, tôi…… Em họ của tôi không phải vô hại với bất cứ ai đâu.”
Một người đàn ông chạm vào nó một cái, phải trả giá bằng một tay. Hành vi không sợ chết lúc nãy của Nghiêm Hâm, không biết sẽ phải trả giá bao nhiêu đại giới.
“Chúng ta đi thôi.” Dương Xác cân nhắc một lúc, quyết định mang Nghiêm Hâm rời đi trước.
Nghiêm Hâm cạn lời, “Dương Xác, nếu cậu nói em họ của cậu như thế, tớ cảm thấy ai ai cũng tốt hết đó, cậu muốn về thì về trước đi, tớ đưa cậu chìa khóa dự phòng.”
Sau khi nói xong, Nghiêm Hâm vội vã đuổi theo phương hướng Tịch Đăng biến mất.
***
Nghiêm Hâm trở lại sảnh trước, nhưng mất dấu thân ảnh của Tịch Đăng. Hắn nhìn quanh, vẫn không thấy cậu đâu. Không khỏi có chút thất vọng, liền đi đến quầy bar và gọi một ly rượu.
Mấy phút sau Dương Xác ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn thấy bộ dạng mất hồn mất vía của Nghiêm Hâm, vỗ vỗ vai hắn, “Nghiêm Hâm, nói thật với cậu, nó thực sự không thích hợp với cậu đâu, nó…… rất nguy hiểm.”
Nghiêm Hâm nhấp một ngụm rượu, “Tớ biết, nhưng em ấy thực sự là em họ của cậu à?”
Dương Xác trả lời một cách mơ hồ.
Bỗng người phục vụ bên cạnh y đột nhiên ai da một tiếng rồi nói thầm, “Ông chủ lại gây tai vạ cho nhóc con tốt nhà ai rồi.”
Khi Dương Xác và Nghiêm Hâm nghe thấy những lời này, họ không thể không quay đầu lại nhìn. Trong nháy mắt, cả hai đều có những biểu cảm vô cùng đặc sắc.
Nghiêm Hâm tức giận, “Hắn muốn chết à?”
Dương Xác sợ hãi, “Chắc là vậy.”
Nghiêm Hâm buông ly rượu xuống, nhìn Dương Xác, “Tớ muốn qua đó, cậu đi không?”
Dương Xác suy nghĩ một lúc, “Cùng nhau đi đi.”
Khi họ đi đến đó, người đàn ông đeo kính vàng đang nửa ôm người bên cạnh, đặt môi nói chuyện bên tai người kia, hắn vừa nói vừa kéo đối phương ra ngoài.
Khóe môi của người đàn ông kia hơi nhếch lên, Nghiêm Hâm và Dương Xác đều nghe được những lời bọn họ hỏi và đáp.
“Ngươi có giàu không? Tiền của ngươi có đủ để mua một cái bồn tắm lớn không?”
Nghiêm Hâm vội vàng gọi đối phương một tiếng, “Tịch Đăng.”
Người bị Nghiêm Hâm gọi hơi hơi nghiêng đầu liếc nhìn hắn, rồi thu hồi ánh mắt, nhìn vào người đàn ông nửa ôm chính mình, “Trả lời ta đi.”
“Bồn tắm? Em muốn mấy cái bể bơi?”
Người đàn ông trả lời Tịch Đăng xong, rồi nhìn thoáng qua Nghiêm Hâm và Dương Xác ở bên kia, “Em có quen bọn họ không?”
Tịch Đăng chỉ nhếch khóe môi, không trả lời câu hỏi này, mà nói, “Ta phải làm gì ngươi mới cho ta tiền?”
“Tiểu bằng hữu, em đừng nói trắng ra như vậy. Ở đây có quá nhiều người, lên xe tôi nói chuyện đi.” Người đàn ông quay đầu, lập tức liền có mấy người tiến lên chặn Dương Xác và Nghiêm Hâm lại.
Tịch Đăng đi theo người đàn ông kia ra ngoài, đến khi đi ra lề đường, cậu di chuyển vai, muốn hất bàn tay trên vai xuống, nhưng lại bị ôm càng chặt hơn.
“Em không muốn tiền à?”
Tịch Đăng nhìn hắn ta, chớp chớp mắt, “Có chứ, lên xe của ngươi là có thể lấy sao?”
Người đàn ông chợt sững người, sau đó cười, “Nếu em muốn làm điều đó trong xe vậy cũng được.” Hắn ta thậm chí còn đưa tay ra thân mật vuốt ve má Tịch Đăng, “Nhìn dáng vẻ chuyện gì cũng chưa từng trải, sao lại gấp như vậy?”
Tịch Đăng không né tránh, còn trả lại một nụ cười. Rõ ràng là một khuôn mặt cực kỳ bình thường, nhưng nụ cười của cậu lại làm người ta cảm thấy cực kỳ quyến rũ, mị hoặc từ trong xương cốt.
“Đương nhiên là ta đang gấp rồi. Xe của ngươi ở đâu?”
Mấy từ cuối cùng thanh âm phát ra đã cực kỳ nhẹ, ánh mắt nhìn đối phương dần dần trở nên sâu hơn.
Danh sách chương