Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Lạc Duy lập tức kéo chăn lên để che mình, sau đó y cầm dao kề sát vào Tịch Đăng, hạ giọng, “Mày lo ăn nói cẩn thận đó.”

Có tiếng gõ cửa vang lên.

“Heller, có chuyện gì thế?”

Tịch Đăng bị dao uy hiếp, đành nói: “Em chỉ gặp ác mộng thôi.”

Lạc Duy giấu mình trong chăn. Khi vào phòng y đã khóa trái cửa. Y không sợ cha nuôi của mình sẽ đột ngột tiến vào. Con dao của Lạc Duy đè sát đùi Tịch Đăng, y phát hiện một mùi hương quen thuộc thoang thoảng đâu đây.

“Heller, mở cửa.”

Khi Lạc Duy nghe câu này, chỉ có thể chui ra khỏi chăn. Y nhìn khuôn mặt còn vài phần hoảng sợ của Tịch Đăng, rồi kề sát vào tai của cậu nói, “Đi mở cửa, cái gì nên nói cái gì không nên nói, mày tự biết.”

Lần này Lạc Duy trốn dưới gầm giường. Tịch Đăng kéo quần lót bị Lạc Duy kéo xuống đầu gối lên, cậu sửa sang lại quần áo, rồi mới đi chân trần xuống giường mở cửa.

Ân Thập Lục mặc một bộ đồ ngủ tối màu với một chiếc thắt lưng lỏng lẻo để lộ ra một mảng da thịt lớn. Khi nhìn thấy Tịch Đăng, hắn nhanh chóng bước tới và ôm chầm lấy cậu. Ân Thập Lục thấp giọng ôn nhu nói, “Ác mộng gì thế?” Ánh mắt của hắn nhìn lướt qua gầm giường.

Nếu Ân Thập Lục không tới, chỉ sợ mình sẽ chết trong tay tên nhóc biến thái kia.

Tịch Đăng nhìn thấy Ân Thập Lục liền nhẹ nhàng thở ra, cũng không để ý đối phương vừa thấy liền ôm mình, “Em mơ thấy một con quái vật, nhe răng trợn mắt, thật đáng sợ.” Giọng nói của Heller vốn đã ngọt ngào, Tịch Đăng sau khi bị dọa, giờ thả lỏng tinh thần, thanh âm còn mềm mại hơn cả ngày thường.

“Tôi ngủ cùng em, được không?” Ân Thập Lục nhẹ nhàng ôm người đi đến giường, rồi đi vào phòng tắm lấy khăn lông trở lại lau khô chân cho Tịch Đăng.

Dưới gầm giường, Lạc Duy nghe rõ đối thoại của hai người, không khỏi giận dữ. Nhưng âm thanh vang lên tiếp theo, làm y đột nhiên sững sờ. Sau khi nghe một tiếng rên nho nhỏ, Lạc Duy hận không thể lấy dao đâm hàng trăm, hàng ngàn nhát lên cái kẻ phát ra thanh âm kia.

“…… Ưm…… Ô…… Đừng.”

Lạc Duy cũng là đàn ông, y biết đàn ông thích cái gì. Khi nhìn thấy một người đàn ông ở dưới thân mình phát ra thanh âm rên rỉ ngọt ngào, hầu hết đàn ông đều sẽ động tâm, cho dù tâm bất động, địa phương khác cũng sẽ động.

Tiện nhân này, dám quyến rũ người khác như vậy.

Tịch Đăng không ngờ rằng mình sẽ bị Ân Thập Lục hôn, nhưng Ân Thập Lục nắm lấy lòng bàn tay của cậu và viết một chữ “Kêu.”

Cậu đành phải phối hợp mà “kêu”, vừa “kêu” vừa trốn tránh nụ hôn của đối phương.

Cậu biết Ân Thập Lục muốn làm cho Lạc Duy hết hy vọng.

Nhưng mà, người đang hôn cậu vừa là đồng nghiệp lại vừa là đối thủ cạnh tranh của cậu mà. ><

Tịch Đăng bị Ân Thập Lục đè ở trên giường hôn. Nghĩ thế nào cũng cảm thấy kỳ quái? May mắn thay, đối phương chỉ hôn, không làm chuyện gì khác.

Đôi chân của Tịch Đăng cố tình đá lên giường vài cái, muốn làm chiếc giường lay động. Trong mắt Ân Thập Lục mang theo ý cười, trực tiếp bắt lấy eo Tịch Đăng, hai người thay đổi tư thế.

Tịch Đăng mặc váy ngủ, hiện tại, cậu đang khóa ngồi trên bụng Ân Thập Lục, váy khó tránh khỏi bị kéo lên trên, hai đùi trắng nõn không có vật che chở đều lộ ra.

Ngay khi thay đổi vị trí, Tịch Đăng liền biết suy nghĩ của Ân Thập Lục, cậu dứt khoát dùng sức lực toàn thân đong đưa đong đưa.

Dưới gầm giường, Lạc Duy cảm nhận được sự rung chuyển của giường, còn có tiếng rên rỉ mơ hồ, tiếng sau còn ái muội hơn tiếng trước. Cả hai mắt đều đỏ lên vì tức.

Hung hăng lay động một lúc, Tịch Đăng vừa nhấc đầu lên liền thấy khóe môi Ân Thập Lục hơi hơi nhếch lên, có vài phần tức giận mà đẩy đối phương một cái. Ân Thập Lục bắt được tay Tịch Đăng, kề sát vào lỗ tai Tịch Đăng, nhỏ giọng, “Em giỏi quá.”

Thanh âm của hắn cực kỳ rõ ràng, rõ ràng đến mức Lạc Duy đang ở dưới gầm giường cũng có thể nghe thấy.

Tịch Đăng đột nhiên đỏ mặt, đặc biệt là sau khi Ân Thập Lục nhẹ nhàng hất mái tóc dài có chút rối bù của cậu ra phía sau đầu.

“Tôi yêu em.”

Đôi mắt xanh của Ân Thập Lục tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Một lát sau, Lạc Duy nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng lại, y liền nhẹ nhàng không tiếng động bò ra khỏi gầm giường. Lạc Duy liếc nhìn chiếc giường bừa bộn và cái quần lót màu trắng trên giường, tay càng siết chặt con dao hơn.

***

Hôm sau, gần giữa trưa Tịch Đăng mới xuống lầu. Khi thấy Ân Thập Lục đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, cậu liền chạy đến. Ân Thập Lục ân cần ôm lấy Tịch Đăng, thân mật kề sát trán của mình lên trán Tịch Đăng, “Thật may không phát sốt.”

Hai má Tịch Đăng hóa thành hai đám mây đỏ, “Sid.” Trông cậu lúc này vừa yếu đuối lại vừa ngượng ngùng.

Lạc Duy đang ngồi bên cạnh Ân Thập Lục hỏi về bài tập về nhà, Tịch Đăng đến liền đem y đẩy ra. Sắc mặt y âm trầm nhìn mép váy của Tịch Đăng xẹt qua chân mình, rồi chán ghét xê dịch sang một bên.

“Ngủ đủ rồi thì ăn cơm đi, thân thể em không thoải mái hôm nay ăn chút đồ ăn thanh đạm đi.”

Ân Thập Lục dường như sợ Lạc Duy ở bên cạnh còn chưa đủ rõ ràng tối qua họ đã làm chuyện gì. Câu sau còn lộ liễu hơn cả câu trước. Thậm chí hắn còn cố ý kéo nhẹ cổ áo của Tịch Đăng, trên chiếc cổ trắng nõn có hai ba dấu hôn màu đỏ nhạt.

Tịch Đăng giơ tay che lại, làm nũng nói: “Em muốn ăn thứ khác, lần trước Sid đã hứa với em rồi mà.”

“Ngoan, vài ngày nữa rồi ăn.”

Lạc Duy sắp bị đôi cẩu nam nam bên cạnh làm mù mắt, “Cạch” một tiếng đứng lên.

Tịch Đăng dường như lúc này mới chú ý tới bên cạnh có người, cậu nhìn thoáng qua Lạc Duy, sau đó con ngươi hơi co lại, càng ép sát người vào Ân Thập Lục hơn.

Ân Thập Lục cũng liếc nhìn Lạc Duy, “Con đừng dọa Heller.”

Lạc Duy nhìn Tịch Đăng, đối phương trông có vẻ sợ hãi nhưng lại nhìn y một cách khiêu khích. Y không khỏi không cảm thấy lần này y sẽ không chỉ đơn giản giết chết đối phương, như vậy quá tiện nghi cho cậu ta rồi, “Ba ba, con thích Heller còn không không hết nữa là. Con cũng rất muốn có một đứa em gái… đáng yêu như vậy.*” Khi Lạc Duy nói mấy chữ cuối cùng, khóe miệng giương lên.

*Trúc: Vì kết cấu tiếng Trung ngược so với tiếng Việt nên từ Lạc Duy nhấn mạnh là “em gái” nhé.

“Heller là con trai.” Ân Thập Lục hơi có chút không vui nói.

“Nhưng Heller rất giống con gái, thật đáng yêu.” Lạc Duy cúi đầu, đột nhiên tiến đến gần mặt của Tịch Đăng. Mặc dù y đang mỉm cười, nhưng đôi mắt xanh ngọc lục bảo lại sắc bén như một con dao, mỗi một giầy đều đang lăng trì người y nhìn chăm chú.

Tịch Đăng bị y nhìn chăm chú cũng lộ ra một nụ cười, cậu tiến đến bên tai thì thầm Ân Thập Lục một câu, sau đó ha ha cười một tiếng.

Ân Thập Lục rất ngạc nhiên, sau đó nói với Lạc Duy “Heller lớn hơn con bốn tuổi, nếu con thật sự thích em ấy, thì gọi một tiếng anh đi.”

Lạc Duy phối hợp gọi anh, sau đó nắm tay Tịch Đăng đặt ở trên bả vai Ân Thập Lục, “Anh ơi, chiều nay tới phòng em chơi đi.”

Anh? Ha hả.

*********

Trúc: Cuối cùng Thập Lục cũng tỏ tình rồi. Siêu cấp ôn nhu luôn á (灬♥ω♥灬)

Nhưng mà hoàn cảnh có hơi… 

Cứ mãi thế này thì đến Tịch Đăng bao giờ mới hiểu đây!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện