Tịch Đăng phải đợi bọn họ trở về, chỉ để phá vỡ tầng thôi miên thứ hai. Cậu không ngờ rằng kỹ năng thôi miên của Lạc Duy lại tốt như vậy, ngay từ đầu y đã hạ hai tầng thôi miên cho cậu.
Một là biến cậu thành một cậu bé bình thường tên là Tiểu Ann. Nếu cậu phát hiện và phá giải tầng thôi miên thứ nhất, cậu sẽ đi đến thế giới thôi miên thứ hai.
Khi trở thành Tiểu Ann, Tịch Đăng nhìn thấy Ân Thập Lục. Lúc ấy, cậu cứ nghĩ rằng mình đã xuyên đến một thế giới khác, cậu còn nói điều đó với Ân Thập Lục, nhưng thực ra người đó không phải là Ân Thập Lục.
Bởi vì Ân Thập Lục tại sao lại thầm gọi cậu là Heller chứ.
Khi đó ý thức của cậu đột nhiên chuyển sang mơ hồ, nên cậu sơ sót bỏ qua tiếng gọi kia.
Hiện tại cậu không thể liên lạc với tác giả quân, lại nhìn thấy thái độ lãnh đạm của Ân Thập Lục với mình, liền nhận ra đây vẫn là một trò lừa của Lạc Duy.
Nhưng lần này làm thế nào cậu mới có thể phá vỡ tình thế này? Nếu cậu cứ tiếp tục bị thôi miên, nhiệm vụ chắc chắn sẽ thất bại.
Người hầu thấy đuổi mãi mà Tịch Đăng vẫn không chịu rời đi, mắng vài câu rồi không để ý tới cậu nữa. Tịch Đăng chờ đợi ở gió lạnh một lúc lâu, mới nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen dài chậm rãi chạy đến.
Cậu khó khăn đứng lên và nhìn thấy chiếc xe hơi kia đang lái thẳng vào lâu đài. Vậy nên cậu không thể không tập tễnh bước nhanh mấy bước, trực tiếp chặn đường đi của chiếc xe.
Chiếc xe buộc phải dừng lại.
Một lát sau, Lạc Duy ra khỏi xe, có chút sốt ruột bực mình nói, “Tại sao anh còn ở đây?”
Tịch Đăng nhìn y, “Đừng đùa nữa, thôi miên như vậy thú vị lắm à?”
Lạc Duy cũng không phủ nhận, mà nói, “Rất thú vị, bởi vì toàn bộ thế giới của mày đều nằm dưới sự khống chế của tao, tao muốn mày như thế nào mày phải làm như thế đó.”
Y nhẹ nhàng ngoắc ngón tay, lâu đài phía sau Tịch Đăng lập tức sụp đổ.
“Tôi phải làm sao mới có thể rời khỏi đây?”
Lạc Duy im lặng một lúc mới chỉ vào chiếc xe, “Mày giết ba ba tao là được, chỉ cần giết ông ấy thì mày có thể trở lại thế giới thực, nhưng mà, bất cứ chuyện gì đều có nguy hiểm, đừng trách tao không nhắc nhở mày.”
Lạc Duy vừa dứt lời, Tịch Đăng liền phát hiện trong tay mình có một con dao và Ân Thập Lục cũng từ trên xe bước xuống, thần sắc lãnh đạm nhìn chăm chú vào Tịch Đăng.
Lạc Duy đưa tay ra và đặt nó lên ngực Ân Thập Lục, “Đâm vào chỗ này, chỉ cần mày đâm ông ấy mày có thể tỉnh.”
Tịch Đăng nắm chặt con dao trong tay, bước tới. Trước tiên cậu nhìn Lạc Duy, thấy đối phương rút tay lại, vẻ mặt chẳng thèm quan tâm, “Dù sao tao cũng chơi chán rồi, mày nhanh lên đi.”
Lúc này Tịch Đăng mới cầm dao nhắm thẳng vào ngực Ân Thập Lục, nhưng cuối cùng khi đâm vào, cậu vẫn tránh đi vị trí nguy hiểm nhất.
Mới vừa đâm vào không bao lâu, Tịch Đăng liền cảm thấy hoa mắt, đợi cho đến khi mọi thứ xung quanh rõ ràng hơn, bên tai cậu truyền đến tiếng thét chói tai của ai đó, sau đó Tịch Đăng đối diện với một đôi mắt ngập tràn kinh ngạc.
Đúng lúc này, Tịch Đăng bị kéo mạnh ra, cậu phát hiện trên tay mình dính rất nhiều máu, còn Ân Thập Lục thì ngã xuống trên mặt đất.
“Heller Sterling, lá gan của mày thật lớn, mày dám ám sát công tước. Tốt hơn hết là mày nên cầu xin thượng đế phù hộ cho mày ngay bây giờ đi.”
Tịch Đăng cuối cùng cũng hiểu Lạc Duy muốn làm gì. Y thôi miên cậu hai lần. Mục đích cuối cùng chính là muốn mình gánh vác tội danh giết người. Ân Thập Lục, người vừa bị mình đâm một nhát, đã được đưa đến bệnh viện để bị thương, chỉ sợ trong chốc lát sẽ không bảo vệ được cậu.
Cậu đâm Ân Thập Lục giả kia ở ngực, còn vết thương của người trước mặt lại ở bụng. Người này mới chính là Ân Thập Lục.
Vài ngày sau, Tịch Đăng mới phát hiện Lạc Duy cũng không có ở đây. Y mượn tay chính mình làm Ân Thập Lục bị thương, còn y, một mặt bắt giữ hung thủ giết người, một mặt khác đem Ân Thập Lục nhốt ở bệnh viện.
Lạc Duy luôn có thể tiếp xúc với các tài liệu bí mật nhất của gia tộc Wood. Cho dù là Tịch Đăng hay Ân Thập Lục, khi bọn họ đóng vai cha nuôi của y, đều để cho người ngoài biết Lạc Duy chính là tộc trưởng tiếp theo của gia tộc Wood. Hơn nữa Lạc Duy luôn ra vẻ là một đứa con hiếu thảo, cải thiên hoán địa* diễn ra vô cùng thuận lợi. Y không cần nỗ lực nhiều, tạm thời nắm quyền kiểm soát gia tộc Wood.
*Cải thiên hoán địa (改天换地竟): thay trời đổi đất, thay đổi thế giới; cải cách lớn, thay đổi hẳn xã hội.
Đương nhiên đó chỉ là tạm thời, miễn là Ân Thập Lục không trở lại.
“Tao thực sự muốn cảm ơn mày. Nếu không có một dao kia của mày, mọi thứ sẽ không thuận lợi như vậy. Lúc gia tộc mày nghe về chuyện của mày, bọn chúng liền trực tiếp viết thư lại đây nói rằng sống chết của mày tùy ý gia tộc Wood xử trí. Mày nói xem chúng ta nên chơi như thế nào mới vui đây?” Lạc Duy bóp cằm Tịch Đăng, một nụ cười ác độc chậm rãi xuất hiện trên khuôn mặt tuyệt đẹp của y, “Đem cả người mày đều chơi đùa một lần, thế nào?”
Những gì cậu ta đã làm với cha nuôi của mình ở đời trước, y đều sẽ trả lại.
Nghĩ đến đây, Lạc Duy càng cười vui vẻ hơn, “Đúng rồi, mày có muốn xem Ron biến thành cái dạng gì không?”
Khi Ron được người đưa đến, Tịch Đăng sửng sốt một hồi, không dám tin tưởng nhìn Lạc Duy.
Lạc Duy nhìn Ron như thể đang thưởng thức một tác phẩm tâm đắc của mình, “Thế nào? Có phải rất tuyệt không? Một lát nữa, hắn sẽ khóc lóc thảm thiết quỳ xuống dưới chân tao cầu xin giống như một con chó điên, cho dù tao có bảo hắn ăn thịt chính mình, hắn cũng sẽ đồng ý. Ha ha ha.”
Lạc Duy chích thuốc phiện cho Ron.
Bên ngoài cánh tay trần của Ron tất cả đều là những lỗ kim li ti.
Tịch Đăng trước nay luôn ghét phải chạm vào những thứ như vậy, bởi vì ngay cả chính cậu cũng không thể chịu đựng được.
Lạc Duy quay đầu, nhìn thấy sắc mặt khó coi của Tịch Đăng, y thân mật véo má Tịch Đăng, “Tại sao lại sợ như vậy? Yên tâm, thứ này sẽ làm mày rất thoải mái, đúng rồi, tao rất ghét gương mặt này của mày, vậy nên… cùng nhau huỷ hoại nó đi.”
Những kẻ đã từng làm tổn thương cha nuôi của y, y sẽ không bao giờ bỏ qua, chết thật sự quá tiện nghi cho bọn chúng.
“Chân của mày lần trước gãy xương còn chưa lành nhỉ?!”
Lạc Duy đứng dậy và nói với Ron đang đứng thẩn thờ ở một bên, “Mày lại đây, đánh gãy chân nó. Nhớ kỹ, phải làm nó cực kỳ đau đớn, nếu nó không khóc, vậy thì hôm nay mày sẽ không có thuốc.”
***
Tịch Đăng đem móng tay bấm vào sâu trong da thịt, tùy ý để Ron mạnh bạo túm khuôn mặt cậu ra khỏi mái tóc dài rối bù, hắn ta tựa như tranh công nói, “Nó khóc rồi.”
“Rất tốt, bác sĩ sẽ chữa lành chân cho mày, sau đó chúng ta lại tiếp tục… “chơi” một lần nữa.” Lạc Duy nở một nụ cười và nói.
Danh sách chương