Khi hắn nói xong câu đó thì trong phòng rơi vào một trận yên tĩnh quái dị, coi như trên ti vi có ồn ào đi chăng nữa, cũng không thể nào áp chế được bầu không khí đóng băng.

Lục Lê luôn cảm giác Thư Nhiên xuyên thấu qua nước mắt mông lung mạnh mẽ theo dõi hắn, để hắn sản sinh một luồng ảo giác âm lãnh.

Thư Nhiên buông mắt xuống, nước mắt nhỏ xuống trên mu bàn tay cậu, tóc đen che kín hơn nửa vẻ mặt khiến khuôn mặt mơ hồ. Môi hầu như mân thành một đường thẳng, cậu nói: “Coi như anh có kết hôn đi chăng nữa, em vẫn mãi yêu anh.”

Lục Lê sớm biết cậu ta sẽ nói như vậy, phát sinh một tiếng thở dài: “Nếu như em không muốn trở về Lương gia, Thư Nhiên, anh có thể đưa em đi xuất ngoại.”

Thư Nhiên hầu như dùng âm thanh trầm thấp hỏi: “Em không thể ở bên cạnh anh sao?” Hai tay nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt chảy máu, cậu phẫn nộ đau đớn muốn thiêu đốt lửa giận phút chốc tỉnh táo lại.

Lục Lê lúc này đem tầm mắt đặt ở ngoài cửa sổ bóng đêm lan tràn vô biên, hắn lạnh lùng trả lời: “Trước anh đã nói với cậu, chúng ta chỉ có thể vui đùa một chút mà thôi. Hiện tại là thời điểm nên kiềm chế, đem trọng tâm đặt ở sự nghiệp và gia đình.

Lời này Lục Lê đem chính hắn tra không còn gì để nói, điển hình của sự X vô tình bạc bẽo.

Hạng người cặn bã, tiền đề là không nhìn vẻ mặt hắn hiện tại kỳ thực lông mày nheo lại xoắn xuýt.

Lục Lê không biết độ HE ở thế giới này là ít hay nhiều,  cũng không thể xác định Thư Nhiên đối với tình cảm của hắn tăng lên tới trình độ nào, có điều theo biểu hiện hiện nay tới nói, đại khái Thư Nhiên đã yêu hắn.

Có điều như thế nào đi chăng nữa hắn cũng phải đi theo nội dung vở kịch làm cách nào thật tra, Thư Nhiên một bộ dáng vẻ khẳng định ‘Em yêu anh đến thiên hoang địa lão* biển cạn đá mòn’.

*Thiên hoang địa lão 天荒地老 Trời đất già đi, hoang tàn

Thư nhiên trầm mặc vài giây, sau đó mở miệng: “Em không trở về Lương gia, cũng không muốn xuất ngoại. Diệp tiên sinh, em nghĩ mình sẽ bên cạnh anh, em sẽ không quấy nhiễu cuộc sống riêng của anh…”

Nhiều lần thỉnh cầu cầu khẩn, nhưng đổi lại chỉ nhận được lời từ chối vô tình.

Lục Lê đưa tay ôn nhu vuốt nhẹ gò má Thư Nhiên, nói ra lời cực kỳ tàn nhẫn: “Thư Nhiên, Diệp Tu Minh tôi đây chưa bao giờ lại chán ghét hạng người như cậu.”

Nói xong, cũng mặc kệ Thư Nhiên phản ứng, đi thẳng lên lầu vào phòng ngủ.

Trước khi đi tầm mắt liếc về ly sữa bò hắn đặt trên bàn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm —— cái ly sữa bò kia hắn chỉ uống một hớp, xem ra hôm nay rốt cục có lý do có thể không cần uống sữa nữa.

“Đùng” Tiếng pháo hoa ngoài cửa sổ trên không trung nổ tung, dư vị thật lâu chưa tán. Bên ngoài tuyết từ từ nhỏ đi, thành những vụn hoa tuyết bay lả tả, bầu trời rạng sáng vẫn ám trầm, mây đen rợp trời.

Lục Lê không biết hắn ở buổi tối giao thừa biến mất như thế, ngày mai người trong nhà sẽ có phản ứng gì, Diệp lão gia sẽ như thế nào, lão phu nhân tức giận ra sao.

Một buổi tối thần kinh căng thẳng rốt cục khi Lục Lê nằm trên giường liền thả lỏng.

Chuyện của ngày mai để ngày mai hẵng tính. Lục Lê nghĩ như vậy, đem tất cả mọi chuyện đều quăng ở sau đầu, mờ mịt ngủ thiếp đi.

Ở bên trong ý thức mơ hồ Lục Lê nghe được tiếng cửa mở nhẹ vang lên, có người kiềm chế tiếng thở dốc tới gần hắn, sau đó hướng về môi hắn hôn lên.

Viên thuốc đắng nghét theo cuống lưỡi tiến vào bên trong cổ họng, Lục Lê phản xạ tính nôn mấy lần. Hắn muốn cật lực mở mắt ra, cũng như lần trước làm sao cũng không mở ra được, nhưng hắn nhận ra được người kia đang nhìn hắn, tầm mắt lộ ra từng tia nóng bỏng.

Hắn nhất thời không nhận rõ đến cùng là mộng hay là hiện thực.

Người kia xâm nhập vào hai chân hắn, dây lưng trói hai tay lại ràng buộc trên đỉnh đầu, Lục Lê muốn giãy dụa động tác đều bị hóa giải dễ dàng, bên tai hắn nghe được người phía trên cực lực kiềm chế thở dốc, ngón tay lạnh lẽo đặt vào cổ hắn, nhiệt độ lạnh lẽo này làm Lục Lê phải co rúm lại.

Ngón tay lưu luyến ở nơi yết hầu hắn, yêu thương xoa xoa, dường như muốn cho người dưới thân buông lỏng. Tiếp theo đó, thời gian thư giãn qua đi, đột nhiên hai tay khép lại, bóp lấy cổ nam nhân.

Nghẹt thở mãnh liệt làm Lục Lê giãy dụa cực lực, bất đắc dĩ trên cổ tay ràng buộc cứng rắn không thể phá vỡ, hai chân bị gắt gao áp chế lại.

Lục Lê mặt đỏ lên, lông mày nhăn lại, nguyên bản yên tĩnh đều bị nhiễu loạn run rẩy, nước mắt sinh lý từ bên trong hai mắt nhắm chặt chảy ra.

Ràng buộc trên cổ bỗng dưng buông ra, Lục Lê tận lực ngẩng cổ hô hấp, cả người run rẩy suy nghĩ muốn chạy trốn.

Hai tay người kia ấn tới trên bả vai của hắn, ngăn cản động tác của hắn. Nụ hôn nóng rực rơi vào khóe mắt Lục Lê, đem nước mắt ẩm ướt hôn tới từng cái, nụ hôn dần dần xuống dưới, rơi xuống hầu kết nam nhân, răng nanh sắc nhọn nhẹ nhàng day niết, thỉnh thoảng duỗi ra đầu lưỡi liếm láp mấy lần.

Nguyên bản đè lại bả vai hắn dần dần lỏng tay ra, một tay vén lên áo ngủ vướng bận, dời về phía dưới thân nam nhân, tay trên dưới sờ soạng da thịt bên trong.

Người kia vốn có chút ồ ồ thở dốc hiện tại triệt để bình tĩnh lại, tầm mắt xâm lược tràn ngập nguy hiểm nhìn nam nhân.

Một lát sau, người kia khe khẽ thở dài, cúi người hôn lên môi nam nhân.

Công thành đoạt đất khoang miệng mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, gắn bó tương giao, nam nhân không kịp khép lại khóe miệng chảy xuống một tia nước bọt, lông mày cau lên, đặt lên lồng ngực rắn chắc một tầng mồ hôi mỏng, lúc này kịch liệt chập chùng.

Mãi đến tận Lục Lê tỉnh lại, còn cảm thấy tối hôm qua hết thảy chuyện xảy ra đều như chân thật.

Thời điểm hắn đem bàn tay hướng về cần cổ, có thể tưởng tượng ra bị ấn tới thống khổ nghẹt thở.

Trong chốc lát ngay lúc hắn còn sững sờ, cửa nhẹ nhàng vang lên, cửa sau truyền đến thanh âm Thư Nhiên êm ái: “Diệp tiên sinh, cơm trưa đã chuẩn bị sẵn sàng.”

Lục Lê nhìn về hướng đồng hồ treo tường, tối hôm qua rạng sáng mới ngủ, không trách ngày hôm nay 12 giờ mới tỉnh lại.

Hắn giật xương vai đau đớn, vươn mình xuống giường, thời điểm rửa mặt muốn lấy trạng thái gì đối mặt với Thư Nhiên.

Nhìn biểu hiện Thư Nhiên, thật giống như đã đem chuyện tối hôm qua đều quên, hắn càng muốn biểu hiện ra dáng vẻ lạnh nhạt, tốt nhất tìm mọi cách soi mói, để Thư Nhiên biết hắn đã cảm thấy mất hứng, có người mới quên người cũ, mới có thể làm cho cậu biết khó mà lui.

Chủ ý đã quyết định Lục Lê đẩy ra cửa phòng ngủ đi ra ngoài, tận lực để vẻ mặt có vẻ tự nhiên một chút.

Thư Nhiên đem mâm bưng đến trên bàn ăn, thấy hắn đi ra, lại cung kính kêu một tiếng: “Diệp tiên sinh.”

Lục Lê nghe ra trong lời nói của cậu cẩn thận cùng xa cách, hắn ho nhẹ mội tiếng, muốn mở ra tiêu đề để bọn họ tiếp tục đề tài tối hôm qua.

Chỉ là hắn suy nghĩ hồi lâu cũng không biết nói cái gì, Thư Nhiên trầm mặc ngồi đối diện hắn, cúi đầu ăn cơm.

Trầm mặc vẫn kéo dài đến qua bữa sáng, Lục Lê hai tay hoàn ngực, tựa lưng phía sau lưng ghế sô pha mềm mại, hai ngón tay bất chợt cọ xát mấy lần, còn đang do dự làm như thế nào để phá vỡ sự trầm mặc này.

Ngay khi hắn suy tư trống rỗng, Thư Nhiên lấy xuống tạp dề đứng ở trước mặt hắn, hai mắt mang theo kiên quyết nhìn hắn, ngón tay thon dài bắt đầu cởi nút áo sơ mi xuống.

Một viên, hai viên, ba viên…

Mãi đến tận lộ ra lồng ngực săn chắc đơn bạc, tay Thư Nhiên mới dừng lại, nhìn người nam nhân trước mặt lạnh lùng, trên mặt nổi lên đỏ ửng, cắn răng, áp sát tới nhẹ nhàng hôn môi nam nhân.

Lục Lê không có đáp lại, tư thái lạnh nhạt để Thư Nhiên ngượng ngùng buông mắt xuống, né qua một tia vẻ mặt khuất nhục, hai tay cậu nâng mặt Lục Lê lên, thúc đẩy đầu hắn nhẽ nhếch lên, duỗi ra đầu lưỡi khẽ liếm hàm răng trắng sáng của hắn.

Lục Lê toàn thân bắp thịt đều cứng ngắc, ở bề ngoài không chút biến sắc không làm ra phản ứng gì, trên thực tế trong đầu hắn trống rỗng, trạng thái tạm thời ngưng hoạt động.

Ngay lúc hắn muốn đem Thư Nhiên đẩy ra, thanh niên một bước rời đi, hô hấp nhẹ thiển, ở dưới con mắt nam nhân đem áo sơ mi cởi ra.

Cậu khẽ gọi: “Diệp tiên sinh…”

Lục Lê thần sắc phức tạp liếc mắt nhìn cậu, vẫn là nhịn không được đè lại hay tay đang thoát y phục, khóe miệng cười khinh bỉ, hắn nói: “Thư Nhiên, biết tôi tại sao không động vào người cậu không?”

Lục Lê đem áo sơ mi từ dưới đất lên, vì cậu mặc vào, nhìn con ngươi tâm tình yếu đuối, tràn ngập ác ý lại tàn nhẫn nói: “Tôi đối với cậu không sản sinh một chút hứng thú nào.”

“Nhìn cậu tôi chỉ muốn ói.”

Nghe được hô hấp thanh niên đột nhiên tăng cao, Lục Lê nhận ra được lời của mình có chút ác liệt, hắn thu lại tâm tình trong đáy mắt, đối với Thư Nhiên nói: “Tối hôm qua tôi nói những lời kia, chính cậu tự mình suy nghĩ, ngày hôm nay cho tôi một câu trả lời chắc chắn.”

Câu nói này ôn nhu bên trong lại không thể cưỡng chế làm trái ý, hắn từ nhỏ là công tử ca ngàn vạn sủng ái, số người phản kháng hắn cực kỳ ít ỏi.

Đem cúc áo cởi xuống từng cái gắn lại, Lục Lê vỗ bờ vai của cậu.

Sắc mặt Thư Nhiên lúc này bình tĩnh đến đáng sợ, cậu giật môi, nói: “Em cân nhắc xong rồi.”

Lục Lê không nghĩ tới nhanh như vậy cậu ta liền đưa ra quyết định, sửng sốt một chút, liền nghe âm thanh Thư Nhiên mang theo bi thương cùng tuyệt vọng nói: “Anh mang em đi xuất ngoại.”

Lục Lê cảm thấy sự lựa chọn của cậu hợp tình hợp lý, tính cách Thư Nhiên cho dù hắn có đánh thì cậu cũng không đánh lại, Thư Nhiên lựa chọn tạm thời rời đi là nhượng bộ lớn nhất rồi.

Lục Lê đưa tay ra đem tóc Thư Nhiên chải về phía sau, âm thanh hết sức mềm mại: “Ngoan.”

Con mắt âm u trắng đen rõ ràng trừng hắn một cái, Thư Nhiên môi mím chặt hình thành một đường thẳng tắp.

Từ ngày đó hình thức hai người ở chung vẫn như thường, Thư Nhiên vẫn tận tâm chân thành hầu hạ hắn, chỉ là trầm mặc chiếm hơn lời nói, đơn giản hàn huyên qua đi liền yên tĩnh quỷ dị.

Duy nhất không như bình thường chính là tần suất Lục Lê nằm mơ, hơn nữa mộng kia đại đa phần là mộng xuân, hắn không khỏi cảm giác chính mình bị kiềm nén gần chết.

Sáng sớm cách ngày giao thừa người hầu phát hiện không thấy Lục Lê, Diệp lão gia tìm người truyền lời cho hắn, lời ít mà ý nhiều nói Diệp lão gia phẫn nộ và lão phu nhân thất vọng về hắn, thế nhưng không cứng nhắc cưỡng chế Lục Lê trở về nhà chính.

Có thể là Diệp lão gia khuyên lão phu nhân đừng quá mức bi thương, con nó lớn rồi, tết đến nhớ người tình cũng không có gì đáng trách. Lục Lê dám khẳng định hắn suy đoán cùng thực tế tám chín phần mười sẽ là như vậy.

Bất tri bất giác toàn bộ trời đông giá rét lặng yên không một tiếng động qua đi, băng tuyết hòa tan, khí trời âm trầm.

Lục Lê vì Thư Nhiên làm tốt thủ tục xuất ngoại, ở bên kia vì cậu an bài xong tất cả.

Đương nhiên, Thư Nhiên xuất ngoại hắn cũng đã nói cho Lương gia, Lương gia biết là không thể làm gì khác hơn nên vẫn không muốn quản, dĩ nhiên không có ngăn cản.

Điều này làm cho Lục Lê càng thêm khẳng định ý nghĩ không muốn đem Thư Nhiên đuổi về Lương gia, Lương lão phu nhân tâm tư không ai có thể đoán được, đừng nói đem Thư Nhiên thỏ trắng đưa tới Lương gia.

Ngày đó Lục Lê không đi đưa Thư Nhiên rời đi, mà là muốn trợ lý lái xe đem cậu đưa đến sân bay, trong điện thoại dặn dò trợ lý, thời điểm Thư Nhiên hỏi hắn ở đâu liền nói hắn ở bên cạnh vị hôn thê.

Lục Lê đi tới quán bar quen thuộc, trong tai tràn ngập âm thanh chát chúa từ nhạc Rock and Roll.

Rầu rĩ uống hai ly rượu, ngay lúc Lục Lê nghĩ muốn rời đi, đột nhiên có một cửa phòng bị va chạm mãnh liệt mở ra, có người đàn ông vấp té ngã trên mặt đất, cuộn mình phát sinh tiếng thống khổ rên rỉ, tiếp theo một đạo thanh âm quen thuộc truyền đến: “Mẹ mày dám nghĩ đến việc giành gái với tao, chán sống rồi hả!”

Lục Lê ngẩng đầu nhìn lên, uống đến nỗi hai mắt đỏ lên, vênh váo tự đắc dùng lỗ mũi nhìn người, bạn gái bên cạnh liều mạng kéo lại, không phải thằng nhóc Lương Cảnh kia à.

Nữ nhân bên cạnh không phải vị hôn thê tương lai của hắn đây ư?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện